Chương 22: Đồ Nhi, ta bảo vệ con
Mèo Có Hai Cái Mạng
08/07/2024
Hành động này của Sở Hàn trực tiếp dọa Úc Tử Khê khiến mặt hắn trắng bệch.
Hắn vứt gậy trúc trong tay xuống, mấy bước chạy vọt đến, ôm tay Sở Hàn vừa lay lay, vừa nức nở vội la lên: “Sư tôn người sao thế? Người đừng làm con sợ!”
Sở Hàn ôm ngực bất đắc dĩ nói: “Đừng lay nữa.”
Sư phụ ngươi sắp bị ngươi lay cho hồn lìa khỏi xác rồi này...
Úc Tử Khê vừa khóc là Sở Hàn hết cách. Y duỗi tay nhéo nhéo mặt Úc Tử Khê, dịu giọng nói: “Vi sư không sao, đừng lo.”
Lạc Trường Ca cau mày: “Vừa rồi ngươi như vậy, không giống không sao chút nào.”
Sở Hàn vỗ cánh tay Lạc Trường Ca: “Bớt tranh cãi thì sẽ không chết.”
Lạc Trường Ca xoa cánh tay phát đau: “Sức lực lớn vậy đúng là không sao thật.”
Sở Hàn liếc Lạc Trường Ca một cái, ngay lúc y thu tầm mắt lại, một bàn tay có khớp xương rõ ràng giơ đến trước ngực y, sau đó... Nhẹ nhàng xoa!
Động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, lại cực kỳ cẩn thận.
“Là chỗ này đau ạ?” Vẻ mặt Úc Tử Khê lo lắng, lông mày xinh đẹp nhíu lại.
Sở Hàn ngẩn người, một cảm giác tê dại truyền đến từ ngực, như dòng điện, có hơi... phê.
Xoa như vậy, đúng là làm khó người ta...
Mặt Sở Hàn đột nhiên khô khốc, y dùng ngón tay gõ gõ tay Úc Tử Khê đang dán trên ngực mình, ho khan một tiếng: “Đừng, đừng xoa nữa, ta không sao.”
Lạc Trường Ca chậc một tiếng: “Chu đáo thế sau này ai có phúc lắm mới được gả cho con đấy.”
Bỗng chốc mặt Úc Tử Khê đỏ ửng, khẽ cúi đầu.
Nhìn thấy phản ứng này của Úc Tử Khê, cuối cùng Lạc Trường Ca cũng đại khái hiểu được vì sao Sở Hàn nói Úc Tử Khê vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, có điều... Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn cảm thấy thật ra vẻ mặt của Úc Tử Khê rất kỳ lạ sao?
Sau một lát trầm mặc, đột nhiên Úc Tử Khê nghiêm mặt nói, “Nếu Cổ Lăng có nhiều nguy hiểm như thế, vậy thì con cũng muốn đi với sư tôn.”
Sư tôn của hắn, nhất định phải đặt dưới mí mắt của hắn thì hắn mới yên tâm.
Lạc Trường Ca: “......” Càng nguy hiểm thì càng nhích lên, đầu óc của đứa nhỏ này cũng bị kẹp cửa rồi à?
Nói thật, Sở Hàn cũng không quá hiểu ý của những lời này, có điều nếu bé biến thái đã quyết định đi cùng, những cái khác đều không quan trọng...
Sau khi ba người tụ họp với Khương Tuyệt thì lập tức xuất phát đến Cổ Lăng.
Tình thế của Cổ Lăng rất cấp bách, không thể chậm trễ. Đương nhiên là Lạc Trường Ca và Khương Tuyệt chọn ngự kiếm, nhưng Sở Hàn sợ độ cao, Úc Tử Khê cũng sẽ không ngự kiếm, ít nhất là Sở Hàn cảm thấy hắn sẽ không, cho nên lôi kéo hắn cùng ngồi kiệu.
Sở Hàn bày pháp trận, triệu ra một cái chóp kiệu bằng tre, kiệu là kiệu lộ thiên, dù rằng không hoa lệ nhưng lộ ra cảm giác thanh lãnh không tầm thường, không khác khí chất quanh thân Sở Hàn là mấy.
Bốn Phù nhân nhỏ nâng đều mỗi bên, vái chào Sở Hàn, non nớt mềm mại cùng nói: “Mời chủ nhân lên kiệu.”
Sở Hàn ừ một tiếng, nghiêng người ngồi lên kiệu, một tay chống đầu, một tay vỗ vỗ chỗ trống không ai ngồi bên cạnh: “Lên đây ngồi.”
Úc Tử Khê a một tiếng: “Con, con có thể ngồi cùng sư tôn ạ?”
Sở Hàn: “Đương nhiên là có thể.”
Tai Úc Tử Khê hồng hồng, cực kỳ dè dặt đi đến, dè dặt đến mức đi cùng chân cùng tay...
Sở Hàn nhịn không được, cong mắt cười một tiếng. A~ Đúng là một đứa nhỏ (biến thái) đáng yêu.
Úc Tử Khê đoan chính ngồi xuống cạnh Sở Hàn xong, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, mắt nhìn phía trước, cả người căng cứng: “Sư tôn cười gì thế ạ?”
Sở Hàn lắc đầu: “Không có gì.”
Y lại ném ra hai Phù nhân, nói: “Dẫn đường.”
“Quân đội Phù nhân mượn đường, xuất phát thôi!” Hai Phù nhân nhỏ đi tới trước kiệu, nhảy nhót dẫn đường.
.....
Tuy Sở Hàn ngồi kiệu, nhưng đường đi chính là đường nhóm Phù nhân mở ra, cước trình cũng không chậm hơn bọn Khương Tuyệt ngự kiếm. Buổi sáng xuất phát, buổi trưa đã đến Cổ Lăng.
Sau khi bốn người tụ họp tại cửa quận, liền theo quận thủ đến trạm dịch đã thu xếp.
Dù rằng trong quận liên tục xuất hiện tà vật, nhưng bá tánh lên phố không giảm, cửa hàng hai bên đường phố vẫn mở như thường lệ, quán nhỏ bên đường vẫn người đến người đi.
“Này cũng náo nhiệt quá rồi đó, có giống với đang có tà vật chỗ nào đâu?” Lạc Trường Ca một tay xoay cốt địch, ngó trái ngó phải.
Quận thủ cười nói: “Bá tánh ấy à, kiếm sống là nhất. Hơn nữa nơi xảy ra chuyện là ở quận Nam, nơi này là quận Bắc cách xa nhất, chịu ảnh hưởng tương đối ít, vả lại qua mấy ngày nữa trong quận muốn làm Vu Tế, mọi người đều bận rộn chuẩn bị, đương nhiên là trên đường sẽ có nhiều người rồi.”
Sở Hàn khựng lại: “Vu Tế?”
Úc Tử Khê cười nói: “Đó là tập tục của quận Cổ Lăng, mỗi khi vào Hạ Chí đều sẽ tổ chức cúng tế phù thủy, đến nay đã noi theo hơn trăm năm rồi.”
Tuy rằng Sở Hàn từng đến Cổ Lăng, nhưng đúng là y không biết nơi này còn có tập tục Vu Tế [1].
[1] 巫祭 (Vu Tế): Là công việc được đảm nhiệm bởi vu sư (Thầy mo; ông đồng hoặc phù thủy) trong A Mĩ Tộc (Dân tộc bản địa của Đài Loan) để chữa bệnh hoặc chủ trì một số nghi lễ nhất định.
Có điều lời này của Úc Tử Khê làm Sở Hàn nhớ tới một chuyện —— Lúc Úc Tử Khê tham gia lễ tuyển chọn đệ tử của Vân Xuyên đã từng nói bản thân đến từ Cổ Lăng, nhưng không phải trong nguyên văn hắn là người Giang Đô sao?
Sở Hàn chỉ cau mày, Úc Tử Khê đã như nhìn thấu suy nghĩ của y, nói: “Đồ nhi từng ở đây mấy năm.”
Sở Hàn: “Ồ.”
Lời của y còn chưa dứt, quận thủ vốn dĩ đang cười mỉm đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Quận thủ nhìn Úc Tử Khê, biểu tình từ nghi hoặc biến thành không thể tin được, trong nháy mắt, lại từ không thể tin được thành sợ hãi.
Quận thủ cố tình tránh sang một bên hai bước, nuốt nước miếng, mãi tới lúc đến trạm dịch, ông ta cũng không nói thêm câu nào nữa.
Lòng Sở Hàn nghi hoặc, định hỏi Úc Tử Khê một chút nhưng khi ra khỏi phòng đã sắp xếp xong, lại không tìm thấy hắn đâu.
“Lạc Trường Ca, ngươi thấy Úc Tử Khê đâu không?” Sở Hàn hỏi.
Lạc Trường Ca đang nói chuyện với gã sai vặt của trạm dịch dưới lầu một, nghe vậy thì cười khẩy nói: “Sao đấy, mới nhìn không thấy đã nhớ rồi à?”
Sau khi bị Sở Hàn liếc mắt trừng một cái, Lạc Trường Ca mới chỉ ra ngoài cửa bảo: “Hắn vừa ra ngoài rồi, không có nói là đi đâu, cũng không nói là làm gì.”
.....
Trong một hẻm hẻo lánh rách nát, có vài người trói thành một cục, như rác nơi góc tường, máu me khắp người, trông cực kỳ chật vật. Bên cạnh là một con chó lông xù đang thè lưỡi.
Trên bức tường phía đầu hẻm, có một thiếu niên hắc y đang ngồi, hai tay của thiếu niên ấn lên đầu tường, nhàn nhã đung đưa hai chân.
Hắn ngửa mặt nhìn trời, sau đó cúi đầu nhìn mấy người kia, cong mắt cười nói: “Đau không?”
Tên béo mập nhất trong đám lập tức phun nước miếng: “Úc Tử Khê, đồ con chó ăn hại nhà ngươi, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi nhân mô cẩu dạng là ghê gớm lắm, nếu cha ta biết ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhất định ông ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Người này tên Triệu Văn Thông, về phần người cha trong miệng hắn, chính là quận thủ của quận Cổ Lăng.
Mấy tên tay sai còn lại nghe Triệu Văn Thông gào lên liền theo bản năng muốn gật đầu phụ họa, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Úc Tử Khê, lại không thể nói nên lời.
“Cha ngươi?” Úc Tử Khê cười lạnh, “Đúng là ta sợ ông ta thật.”
Triệu Văn Thông vội la lên: “Nếu ngươi đã sợ thì còn không mau thả ta ra!”
Tay phải Úc Tử Khê nghịch một lọn tóc của mình, nhẹ nhàng nói: “Ta sợ ông ta không bảo vệ được ngươi.”
Nháy mắt mặt Triệu Văn Thông trắng bệnh: “Ý của ngươi là gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Úc Tử Khê vỗ vỗ tay, từ đầu tường nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Văn Thông, khom lưng nói: “Ngươi có biết vì sao ta trói ngươi không?”
Triệu Văn Phong khẽ run lên, ráng cậy sức nói: “Còn không phải là vì chuyện vặt vãnh xảy ra năm đó hay sao!”
Úc Tử Khê: “Không hẳn.”
Triệu Văn Thông sốt ruột nói: “Vậy thì là gì?”
Úc Tử Khê cười cười: “Y đẹp không?”
Triệu Văn Thông: “Ai cơ?”
Úc Tử Khê chớp mắt: “Chính là Sở tiên sư đến Cổ Lăng trừ tà ấy.”
Triệu Văn Thông ngơ ngác.
Mới vừa rồi, lúc hắn ta đi dạo với mấy người con trai của thương nhân thì nghe nói có ba vị tiên sư đến quận, một người so với một người thì càng đẹp, đặc biệt là vị mặc y phục trắng, quả thật là tiên hơn trích tiên.
Từ trước đến nay hắn ta rất háo sắc, nam nữ không kỵ. Vừa nghe lời này thì lập tức nói bậy nói bạ với đám công tử khác. Còn nói muốn thừa dịp bọn Sở Hàn đi ngoại ô điều tra bộ hài cốt kia, cùng qua nhìn trộm, xem xem y có đẹp như lời đồn hay không, nếu là thật thì sẽ bắt y về làm nam sủng.
Nhưng những lời này cũng chỉ là nói, chỉ là nghiện miệng [2], suy cho cùng thì có thể nhận lời đến trừ tà, không dễ chọc như vậy. Nhưng cố tình lại bị Úc Tử Khê đang mua bánh quế hoa nghe được những lời này...
[2] 嘴瘾 (Nghiện miệng): Đại khái là sẽ cảm thấy hài lòng/thỏa mãn khi ăn/nói một thứ gì đó.
“Đẹp thì đã sao! Liên quan mẹ gì đến ngươi!” Triệu Văn Thông la.
Một chân Úc Tử Khê đạp lên ngực hắn ta, hung hăng nghiến hai cái, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt: “Bởi vì đó là sư tôn của ta. Ngươi ở trước mặt ta, nói muốn bắt sư tôn của ta, sao lại không liên quan đến ta được?”
“Y là... sư tôn của ngươi?!” Nháy mắt Triệu Văn Thông dại ra, cái thằng Úc tử Khê không bằng chó này leo lên tiên môn khi nào? Sao hắn có thể leo lên tiên môn được!
Chân Úc Tử Khê dùng thêm chút sức, trực tiếp dẫm gãy một cái xương sườn của Triệu Văn Thông.
Mấy người còn lại bị dọa cho mồ hôi lạnh ròng ròng cả người, Triệu Văn Thông càng là kêu thảm thiết không ngừng: “A a a a a a a a!”
“Sư tôn của ta, không cho phép người khác mơ tưởng y.” Âm trầm nói xong câu này, Úc Tử Khê thu chân, ôm gói bánh quế hoa trên giá gỗ bên cạnh, ngâm nga bài gì đó rời khỏi hẻm.
.....
Lúc Úc Tử Khê trở lại trạm dịch, Sở Hàn đang ngồi trong đại sảnh vừa cắn hạt dưa vừa chờ hắn.
“Con vừa đi đâu đó?” Sở Hàn duỗi tay lau bụi dính trên mũi của Úc Tử Khê, “Mặt còn bẩn như vậy.”
Úc Tử Khê đưa bánh quế hoa trong ngực cho Sở Hàn, yếu ớt nói: “Bánh quế hoa của Cổ Lăng rất nổi tiếng, con muốn mua cho sư tôn nếm thử.”
“Con có lòng rồi.” Sở Hàn sờ sờ đầu Úc Tử Khê, “Nhưng ở đây không an toàn, lần sau có ra ngoài thì nhớ nói với vi sư một tiếng.”
Úc Tử Khê cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Một gói bánh quế hoa cũng không nhiều, rất nhanh Sở Hàn đã ăn xong. Y vừa ăn xong, quận thủ đến trạm dịch, nói là đã sơ tán toàn bộ bá tánh ở ngoại ô bên quận Nam, bọn Sở Hàn có thể đi xem bộ hài cốt kia.
Đi theo bọn họ còn có không ít tán tu, dù rằng tu vi không cao nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề.
Lúc sắp đến ngoại ô, Sở Hàn như bà mẹ già liên tục dặn dò Úc Tử Khê, đừng để oán khí lây dính, nhất định phải cẩn thận cẩn thận và cẩn thận!
Khương Tuyệt không nhịn được nữa: “Nếu ngươi lo lắng cho hắn như vậy sao còn mang hắn đến làm gì? Đây là đi trừ tà chứ không phải đi chợ, nhiều người đồ, náo nhiệt quá ha?”
Sở Hàn lười quan tâm tới gã, tiếp tục nghĩ đủ thứ cho Úc Tử Khê.
“Lát nữa nhất định phải theo sát vi sư, không được rời nửa bước!”
“Nếu phát hiện có gì đó không đúng thì phải đứng sau lưng vi sư, vi sư sẽ bảo vệ con.”
...
Mỗi khi y nói một câu, Úc Tử Khê sẽ đáp một lần, bộ dáng nghiêm túc nhỏ nhắn đó nhắm thẳng vào tim Sở Hàn, đúng là muốn mạng mà!
※※※※※※※※※※
Cmt của mấy thím bên Trung~
1. Sự thật chứng minh, sư tôn đúng là cái nghề nguy hiểm nhất Tu Chân giới.
2. Oaaaaa, mấy bé Phù nhân dễ thương quáaaa (Hình như trọng điểm của tui có hơi không đúng thì phải)
3. Xoa ngực, kích thích vậy sao... ( ꈍᴗꈍ)
→ Tác giả: Cậy não của bà ra coi thử coi trong đó có gì mà bà đen dữ dzậy...
4. Tui quất mấy bé Phù nhân đó được hông? Mấy bé dễ thương quá à (ω) ~
5. Bé con Phù nhân đáng yêu quá (????ω????)
6. Aaaaa, tui muốn mấy bé Phù nhân cute phô mai que đóooo (▽)
7. Mẹ già Sở Hàn: Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...
8. Tiểu Úc dần Yandere hóa rồi
9. Nhà có đám nhóc dễ thương sướng ghê (≧▽≦)
10. Chít, ai mà không muốn có sư tôn như vậy chứ
- --> Tác giả: Úc Tử Khê: “Huhuhu, sư tôn là của ta!”
Hắn vứt gậy trúc trong tay xuống, mấy bước chạy vọt đến, ôm tay Sở Hàn vừa lay lay, vừa nức nở vội la lên: “Sư tôn người sao thế? Người đừng làm con sợ!”
Sở Hàn ôm ngực bất đắc dĩ nói: “Đừng lay nữa.”
Sư phụ ngươi sắp bị ngươi lay cho hồn lìa khỏi xác rồi này...
Úc Tử Khê vừa khóc là Sở Hàn hết cách. Y duỗi tay nhéo nhéo mặt Úc Tử Khê, dịu giọng nói: “Vi sư không sao, đừng lo.”
Lạc Trường Ca cau mày: “Vừa rồi ngươi như vậy, không giống không sao chút nào.”
Sở Hàn vỗ cánh tay Lạc Trường Ca: “Bớt tranh cãi thì sẽ không chết.”
Lạc Trường Ca xoa cánh tay phát đau: “Sức lực lớn vậy đúng là không sao thật.”
Sở Hàn liếc Lạc Trường Ca một cái, ngay lúc y thu tầm mắt lại, một bàn tay có khớp xương rõ ràng giơ đến trước ngực y, sau đó... Nhẹ nhàng xoa!
Động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, lại cực kỳ cẩn thận.
“Là chỗ này đau ạ?” Vẻ mặt Úc Tử Khê lo lắng, lông mày xinh đẹp nhíu lại.
Sở Hàn ngẩn người, một cảm giác tê dại truyền đến từ ngực, như dòng điện, có hơi... phê.
Xoa như vậy, đúng là làm khó người ta...
Mặt Sở Hàn đột nhiên khô khốc, y dùng ngón tay gõ gõ tay Úc Tử Khê đang dán trên ngực mình, ho khan một tiếng: “Đừng, đừng xoa nữa, ta không sao.”
Lạc Trường Ca chậc một tiếng: “Chu đáo thế sau này ai có phúc lắm mới được gả cho con đấy.”
Bỗng chốc mặt Úc Tử Khê đỏ ửng, khẽ cúi đầu.
Nhìn thấy phản ứng này của Úc Tử Khê, cuối cùng Lạc Trường Ca cũng đại khái hiểu được vì sao Sở Hàn nói Úc Tử Khê vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, có điều... Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn cảm thấy thật ra vẻ mặt của Úc Tử Khê rất kỳ lạ sao?
Sau một lát trầm mặc, đột nhiên Úc Tử Khê nghiêm mặt nói, “Nếu Cổ Lăng có nhiều nguy hiểm như thế, vậy thì con cũng muốn đi với sư tôn.”
Sư tôn của hắn, nhất định phải đặt dưới mí mắt của hắn thì hắn mới yên tâm.
Lạc Trường Ca: “......” Càng nguy hiểm thì càng nhích lên, đầu óc của đứa nhỏ này cũng bị kẹp cửa rồi à?
Nói thật, Sở Hàn cũng không quá hiểu ý của những lời này, có điều nếu bé biến thái đã quyết định đi cùng, những cái khác đều không quan trọng...
Sau khi ba người tụ họp với Khương Tuyệt thì lập tức xuất phát đến Cổ Lăng.
Tình thế của Cổ Lăng rất cấp bách, không thể chậm trễ. Đương nhiên là Lạc Trường Ca và Khương Tuyệt chọn ngự kiếm, nhưng Sở Hàn sợ độ cao, Úc Tử Khê cũng sẽ không ngự kiếm, ít nhất là Sở Hàn cảm thấy hắn sẽ không, cho nên lôi kéo hắn cùng ngồi kiệu.
Sở Hàn bày pháp trận, triệu ra một cái chóp kiệu bằng tre, kiệu là kiệu lộ thiên, dù rằng không hoa lệ nhưng lộ ra cảm giác thanh lãnh không tầm thường, không khác khí chất quanh thân Sở Hàn là mấy.
Bốn Phù nhân nhỏ nâng đều mỗi bên, vái chào Sở Hàn, non nớt mềm mại cùng nói: “Mời chủ nhân lên kiệu.”
Sở Hàn ừ một tiếng, nghiêng người ngồi lên kiệu, một tay chống đầu, một tay vỗ vỗ chỗ trống không ai ngồi bên cạnh: “Lên đây ngồi.”
Úc Tử Khê a một tiếng: “Con, con có thể ngồi cùng sư tôn ạ?”
Sở Hàn: “Đương nhiên là có thể.”
Tai Úc Tử Khê hồng hồng, cực kỳ dè dặt đi đến, dè dặt đến mức đi cùng chân cùng tay...
Sở Hàn nhịn không được, cong mắt cười một tiếng. A~ Đúng là một đứa nhỏ (biến thái) đáng yêu.
Úc Tử Khê đoan chính ngồi xuống cạnh Sở Hàn xong, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, mắt nhìn phía trước, cả người căng cứng: “Sư tôn cười gì thế ạ?”
Sở Hàn lắc đầu: “Không có gì.”
Y lại ném ra hai Phù nhân, nói: “Dẫn đường.”
“Quân đội Phù nhân mượn đường, xuất phát thôi!” Hai Phù nhân nhỏ đi tới trước kiệu, nhảy nhót dẫn đường.
.....
Tuy Sở Hàn ngồi kiệu, nhưng đường đi chính là đường nhóm Phù nhân mở ra, cước trình cũng không chậm hơn bọn Khương Tuyệt ngự kiếm. Buổi sáng xuất phát, buổi trưa đã đến Cổ Lăng.
Sau khi bốn người tụ họp tại cửa quận, liền theo quận thủ đến trạm dịch đã thu xếp.
Dù rằng trong quận liên tục xuất hiện tà vật, nhưng bá tánh lên phố không giảm, cửa hàng hai bên đường phố vẫn mở như thường lệ, quán nhỏ bên đường vẫn người đến người đi.
“Này cũng náo nhiệt quá rồi đó, có giống với đang có tà vật chỗ nào đâu?” Lạc Trường Ca một tay xoay cốt địch, ngó trái ngó phải.
Quận thủ cười nói: “Bá tánh ấy à, kiếm sống là nhất. Hơn nữa nơi xảy ra chuyện là ở quận Nam, nơi này là quận Bắc cách xa nhất, chịu ảnh hưởng tương đối ít, vả lại qua mấy ngày nữa trong quận muốn làm Vu Tế, mọi người đều bận rộn chuẩn bị, đương nhiên là trên đường sẽ có nhiều người rồi.”
Sở Hàn khựng lại: “Vu Tế?”
Úc Tử Khê cười nói: “Đó là tập tục của quận Cổ Lăng, mỗi khi vào Hạ Chí đều sẽ tổ chức cúng tế phù thủy, đến nay đã noi theo hơn trăm năm rồi.”
Tuy rằng Sở Hàn từng đến Cổ Lăng, nhưng đúng là y không biết nơi này còn có tập tục Vu Tế [1].
[1] 巫祭 (Vu Tế): Là công việc được đảm nhiệm bởi vu sư (Thầy mo; ông đồng hoặc phù thủy) trong A Mĩ Tộc (Dân tộc bản địa của Đài Loan) để chữa bệnh hoặc chủ trì một số nghi lễ nhất định.
Có điều lời này của Úc Tử Khê làm Sở Hàn nhớ tới một chuyện —— Lúc Úc Tử Khê tham gia lễ tuyển chọn đệ tử của Vân Xuyên đã từng nói bản thân đến từ Cổ Lăng, nhưng không phải trong nguyên văn hắn là người Giang Đô sao?
Sở Hàn chỉ cau mày, Úc Tử Khê đã như nhìn thấu suy nghĩ của y, nói: “Đồ nhi từng ở đây mấy năm.”
Sở Hàn: “Ồ.”
Lời của y còn chưa dứt, quận thủ vốn dĩ đang cười mỉm đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Quận thủ nhìn Úc Tử Khê, biểu tình từ nghi hoặc biến thành không thể tin được, trong nháy mắt, lại từ không thể tin được thành sợ hãi.
Quận thủ cố tình tránh sang một bên hai bước, nuốt nước miếng, mãi tới lúc đến trạm dịch, ông ta cũng không nói thêm câu nào nữa.
Lòng Sở Hàn nghi hoặc, định hỏi Úc Tử Khê một chút nhưng khi ra khỏi phòng đã sắp xếp xong, lại không tìm thấy hắn đâu.
“Lạc Trường Ca, ngươi thấy Úc Tử Khê đâu không?” Sở Hàn hỏi.
Lạc Trường Ca đang nói chuyện với gã sai vặt của trạm dịch dưới lầu một, nghe vậy thì cười khẩy nói: “Sao đấy, mới nhìn không thấy đã nhớ rồi à?”
Sau khi bị Sở Hàn liếc mắt trừng một cái, Lạc Trường Ca mới chỉ ra ngoài cửa bảo: “Hắn vừa ra ngoài rồi, không có nói là đi đâu, cũng không nói là làm gì.”
.....
Trong một hẻm hẻo lánh rách nát, có vài người trói thành một cục, như rác nơi góc tường, máu me khắp người, trông cực kỳ chật vật. Bên cạnh là một con chó lông xù đang thè lưỡi.
Trên bức tường phía đầu hẻm, có một thiếu niên hắc y đang ngồi, hai tay của thiếu niên ấn lên đầu tường, nhàn nhã đung đưa hai chân.
Hắn ngửa mặt nhìn trời, sau đó cúi đầu nhìn mấy người kia, cong mắt cười nói: “Đau không?”
Tên béo mập nhất trong đám lập tức phun nước miếng: “Úc Tử Khê, đồ con chó ăn hại nhà ngươi, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi nhân mô cẩu dạng là ghê gớm lắm, nếu cha ta biết ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhất định ông ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Người này tên Triệu Văn Thông, về phần người cha trong miệng hắn, chính là quận thủ của quận Cổ Lăng.
Mấy tên tay sai còn lại nghe Triệu Văn Thông gào lên liền theo bản năng muốn gật đầu phụ họa, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Úc Tử Khê, lại không thể nói nên lời.
“Cha ngươi?” Úc Tử Khê cười lạnh, “Đúng là ta sợ ông ta thật.”
Triệu Văn Thông vội la lên: “Nếu ngươi đã sợ thì còn không mau thả ta ra!”
Tay phải Úc Tử Khê nghịch một lọn tóc của mình, nhẹ nhàng nói: “Ta sợ ông ta không bảo vệ được ngươi.”
Nháy mắt mặt Triệu Văn Thông trắng bệnh: “Ý của ngươi là gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Úc Tử Khê vỗ vỗ tay, từ đầu tường nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Văn Thông, khom lưng nói: “Ngươi có biết vì sao ta trói ngươi không?”
Triệu Văn Phong khẽ run lên, ráng cậy sức nói: “Còn không phải là vì chuyện vặt vãnh xảy ra năm đó hay sao!”
Úc Tử Khê: “Không hẳn.”
Triệu Văn Thông sốt ruột nói: “Vậy thì là gì?”
Úc Tử Khê cười cười: “Y đẹp không?”
Triệu Văn Thông: “Ai cơ?”
Úc Tử Khê chớp mắt: “Chính là Sở tiên sư đến Cổ Lăng trừ tà ấy.”
Triệu Văn Thông ngơ ngác.
Mới vừa rồi, lúc hắn ta đi dạo với mấy người con trai của thương nhân thì nghe nói có ba vị tiên sư đến quận, một người so với một người thì càng đẹp, đặc biệt là vị mặc y phục trắng, quả thật là tiên hơn trích tiên.
Từ trước đến nay hắn ta rất háo sắc, nam nữ không kỵ. Vừa nghe lời này thì lập tức nói bậy nói bạ với đám công tử khác. Còn nói muốn thừa dịp bọn Sở Hàn đi ngoại ô điều tra bộ hài cốt kia, cùng qua nhìn trộm, xem xem y có đẹp như lời đồn hay không, nếu là thật thì sẽ bắt y về làm nam sủng.
Nhưng những lời này cũng chỉ là nói, chỉ là nghiện miệng [2], suy cho cùng thì có thể nhận lời đến trừ tà, không dễ chọc như vậy. Nhưng cố tình lại bị Úc Tử Khê đang mua bánh quế hoa nghe được những lời này...
[2] 嘴瘾 (Nghiện miệng): Đại khái là sẽ cảm thấy hài lòng/thỏa mãn khi ăn/nói một thứ gì đó.
“Đẹp thì đã sao! Liên quan mẹ gì đến ngươi!” Triệu Văn Thông la.
Một chân Úc Tử Khê đạp lên ngực hắn ta, hung hăng nghiến hai cái, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt: “Bởi vì đó là sư tôn của ta. Ngươi ở trước mặt ta, nói muốn bắt sư tôn của ta, sao lại không liên quan đến ta được?”
“Y là... sư tôn của ngươi?!” Nháy mắt Triệu Văn Thông dại ra, cái thằng Úc tử Khê không bằng chó này leo lên tiên môn khi nào? Sao hắn có thể leo lên tiên môn được!
Chân Úc Tử Khê dùng thêm chút sức, trực tiếp dẫm gãy một cái xương sườn của Triệu Văn Thông.
Mấy người còn lại bị dọa cho mồ hôi lạnh ròng ròng cả người, Triệu Văn Thông càng là kêu thảm thiết không ngừng: “A a a a a a a a!”
“Sư tôn của ta, không cho phép người khác mơ tưởng y.” Âm trầm nói xong câu này, Úc Tử Khê thu chân, ôm gói bánh quế hoa trên giá gỗ bên cạnh, ngâm nga bài gì đó rời khỏi hẻm.
.....
Lúc Úc Tử Khê trở lại trạm dịch, Sở Hàn đang ngồi trong đại sảnh vừa cắn hạt dưa vừa chờ hắn.
“Con vừa đi đâu đó?” Sở Hàn duỗi tay lau bụi dính trên mũi của Úc Tử Khê, “Mặt còn bẩn như vậy.”
Úc Tử Khê đưa bánh quế hoa trong ngực cho Sở Hàn, yếu ớt nói: “Bánh quế hoa của Cổ Lăng rất nổi tiếng, con muốn mua cho sư tôn nếm thử.”
“Con có lòng rồi.” Sở Hàn sờ sờ đầu Úc Tử Khê, “Nhưng ở đây không an toàn, lần sau có ra ngoài thì nhớ nói với vi sư một tiếng.”
Úc Tử Khê cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Một gói bánh quế hoa cũng không nhiều, rất nhanh Sở Hàn đã ăn xong. Y vừa ăn xong, quận thủ đến trạm dịch, nói là đã sơ tán toàn bộ bá tánh ở ngoại ô bên quận Nam, bọn Sở Hàn có thể đi xem bộ hài cốt kia.
Đi theo bọn họ còn có không ít tán tu, dù rằng tu vi không cao nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề.
Lúc sắp đến ngoại ô, Sở Hàn như bà mẹ già liên tục dặn dò Úc Tử Khê, đừng để oán khí lây dính, nhất định phải cẩn thận cẩn thận và cẩn thận!
Khương Tuyệt không nhịn được nữa: “Nếu ngươi lo lắng cho hắn như vậy sao còn mang hắn đến làm gì? Đây là đi trừ tà chứ không phải đi chợ, nhiều người đồ, náo nhiệt quá ha?”
Sở Hàn lười quan tâm tới gã, tiếp tục nghĩ đủ thứ cho Úc Tử Khê.
“Lát nữa nhất định phải theo sát vi sư, không được rời nửa bước!”
“Nếu phát hiện có gì đó không đúng thì phải đứng sau lưng vi sư, vi sư sẽ bảo vệ con.”
...
Mỗi khi y nói một câu, Úc Tử Khê sẽ đáp một lần, bộ dáng nghiêm túc nhỏ nhắn đó nhắm thẳng vào tim Sở Hàn, đúng là muốn mạng mà!
※※※※※※※※※※
Cmt của mấy thím bên Trung~
1. Sự thật chứng minh, sư tôn đúng là cái nghề nguy hiểm nhất Tu Chân giới.
2. Oaaaaa, mấy bé Phù nhân dễ thương quáaaa (Hình như trọng điểm của tui có hơi không đúng thì phải)
3. Xoa ngực, kích thích vậy sao... ( ꈍᴗꈍ)
→ Tác giả: Cậy não của bà ra coi thử coi trong đó có gì mà bà đen dữ dzậy...
4. Tui quất mấy bé Phù nhân đó được hông? Mấy bé dễ thương quá à (ω) ~
5. Bé con Phù nhân đáng yêu quá (????ω????)
6. Aaaaa, tui muốn mấy bé Phù nhân cute phô mai que đóooo (▽)
7. Mẹ già Sở Hàn: Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...
8. Tiểu Úc dần Yandere hóa rồi
9. Nhà có đám nhóc dễ thương sướng ghê (≧▽≦)
10. Chít, ai mà không muốn có sư tôn như vậy chứ
- --> Tác giả: Úc Tử Khê: “Huhuhu, sư tôn là của ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.