Chương 40: Sư tôn ơi, tới ăn mì đi
Mèo Có Hai Cái Mạng
08/07/2024
Úc Tử Khê ăn bánh bao xong thì xoa xoa tay, ung dung từ tốn nói: “Tính tình của sư tôn rất tốt, Lạc phong chủ đừng nói bậy.”
Lạc Trường Ca oán niệm sâu đậm cắn miếng bánh bao, nheo mắt nhìn Úc Tử Khê: “Y cũng chỉ tốt với con thôi.”
Úc Tử Khê cực kỳ vui vẻ gật đầu, nói: “Con người ấy à, nhất định phải đối xử khác nhau, nếu không thì sao có thể thể hiện ai quan trọng hơn ai được.”
Lạc Trường Ca: “......” Tự khen mình kiểu vòng vo tam quốc, trông da thịt cũng non mịn mà sao mặt dày thế hả!
Chờ sau khi bọn họ ăn sáng xong, Sở Hàn mới từ trên lầu đi xuống.
Y vừa xuất hiện ở cầu thang, Lạc Trường Ca đã trêu chọc: “A Sở à, sao mới sáng sớm đã vội tắm rửa rồi thế? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn quyến rũ thành chủ đấy hả?”
Sở Hàn trừng mắt liếc hắn một cái: “Lạc Trường Ca, ngứa đòn hả?”
Lạc Trường Ca trốn phía sau bàn, tiếp tục nói: “Nói đùa thôi, đừng tưởng thật chứ. Có điều ta vẫn muốn biết sao mới sáng sớm mà ngươi đã vội đi tắm rồi?”
Úc Tử Khê mờ mịt nâng mắt, Sở Hàn vì tắm rửa mà một hai đuổi hắn xuống giường, hắn cũng muốn biết lý do.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Úc Tử Khê, Sở Hàn quay mặt đi.
Vì sao muốn tắm? Cũng đâu thể nói vì mơ thấy mình thế này thế nọ với chính đồ đệ của mình rồi sau đó mộng tinh được...
Sở tiên sư sắc mặt nghèo nàn biểu tình gắng tự trấn tĩnh nói: “Ban đêm nằm mơ, cả người đổ mồ hôi, nếu không tắm thì sẽ không thoải mái.”
Lạc Trường Ca chẹp một tiếng: “Đổ mồ hôi, A Sở ngươi mơ mộng xuân à?”
Sở Hàn đen mặt, cắn răng đáp: “Ác, mộng.”
Lạc Trường Ca cười xấu xa: “Dựa theo cách trả lời từ trước tới giờ của ngươi, ta dám khẳng định, nhất định là mộng đẹp, hơn nữa còn là mộng đẹp khó mở miệng nữa.”
“Lạc Trường Ca, muốn chết thì cứ nói một tiếng, ta thành toàn cho ngươi.” Sở Hàn trừng hắn, vừa quay đầu thì phát hiện Úc Tử Khê chợt cong mắt, lộ ra ý cười nhỏ đến khó phát hiện.
Sở tiên sư run sợ, thằng nhãi nhà con cười cái gì? Còn không phải là tại con à?!
Ngặt nỗi chuyện đó quá khó nói, dù Sở tiên sư có can đảm đến đâu cũng chỉ có thể nhịn.
Y xuống lầu, Úc Tử Khê ngồi cạnh bàn, một tay nâng mặt, một tay chỉ chỉ bát mì trứng rau cải [1] tuy đơn giản nhưng vừa nhìn đã thấy vô cùng hấp dẫn trên bàn: “Vừa mới nấu xong, sư tôn tới ăn mì đi.”
Lạc Trường Ca nhướng mày: “Thương Dung mang tới nhiều cháo và bánh bao như vậy, sao con còn nấu mì thế?”
Úc Tử Khê lấy một đôi đũa từ ống tre ra, đặt lên bát sứ trắng: “Sư tôn không ăn bánh bao nhân cay tê, cũng không ăn cháo mặn.”
Lạc Trường Ca sửng sốt, nhìn Sở Hàn đang chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi kén ăn thế à?”
Tuy Lạc Trường Ca và Sở Hàn là bạn tốt nhiều năm, cũng rất hiểu biết tính nết của nhau, nhưng về khẩu vị, Lạc Trường Ca lại chưa từng chú ý tới, hắn chỉ biết Sở Hàn thích ăn hạt dưa, thích ăn đồ ngọt, nhưng lại không biết còn có nhiều điều cần chú ý như vậy.
Sở Hàn nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi mới biết được à?”
Lạc Trường Ca nói: “Ngươi chú ý nhiều như vậy, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, sao ta nhớ rõ được.”
Nhưng tiểu đồ đệ nhà chúng ta nhớ rõ mà, Sở Hàn vô cùng đắc chí xoa đầu Úc Tử Khê.
Dù Sở Hàn làm gì, y đều dứt khoát và vũ lực, cái gì cũng chả sợ, chuyện tình cảm cũng thế, thích là thích, lúc trước ngốc nghếch không hiểu nên chân tay mới luống cuống, ngày nào cũng bị tán tỉnh, mà nay đã bừng tỉnh khỏi chiêm bao, đương nhiên là hài lòng biết bao, chỉ là không biết trong hiện thực bé biến thái có thích y như trong mơ hay không thôi.
Nghĩ vậy, tim của Sở Hàn vốn dĩ còn đang đập liên tục lập tức bình tĩnh vài phần.
Có điều chắc là người này thích mình, nếu không cũng sẽ không hôn mình đâu.
Sở Hàn vừa ăn mì được một nửa thì Liễu Vân Đạo xoa đôi mắt xanh đen từ trên lầu đi xuống, sau khi chào hỏi mọi người thì hắn ta ngồi xuống.
Lạc Trường Ca nhướng mày với hắn ta: “Ta nói này huynh đệ à, đôi mắt này của ngươi bị người ta đấm cho à?”
Cả người Liễu Vân Đạo choáng váng, sắc mặt tựa như mới đi đào mả, phản ứng cũng chậm, Lạc Trường Ca nói xong, hắn ta xử lý thông tin một hồi rồi mới nói: “Ngủ không ngon giấc thôi.”
“Trùng hợp ghê nơi, tối qua ta cũng ngủ không ngon, nhưng khí sắc cũng đâu có kém như ngươi đâu.” Lạc Trường Ca cầm lấy một quả, tung lên tung xuống trong tay, “Ngươi mơ thấy ác mộng hay là không ngủ thế?”
Liễu Vân Đạo cắn miếng bánh bao nóng hầm hập, khôi phục hai phần tinh thần: “Là nằm mơ, có điều chẳng phải ác mộng, là mộng đẹp, nhưng cảnh trong mơ quá chân thực, làm ta mệt lắm, nói là cả đêm không ngủ cũng không sai.”
Lạc Trường Ca vỗ tay: “Lại vừa hay, ta cũng có một giấc mộng đẹp, cảnh trong mơ cũng rất chân thực, ngủ dậy ta cũng mệt không chịu được.”
Sở Hàn liếc hắn một cái, thật sự nhìn không ra thằng cha ngồi bắt chéo chân ở góc bàn, tinh thần xán lạn này mệt mỏi chỗ nào.
Có điều...
Sở Hàn hỏi Úc Tử Khê: “Không phải tối qua con cũng nằm mơ sao, mộng đẹp hay ác mộng?”
Liễu Vân Đạo nằm mơ, Lạc Trường Ca nằm mơ, bản thân y và Úc Tử Khê cũng nằm mơ, bây giờ ngoại trừ Úc Tử Khê, cả ba người bọn họ đều là mộng đẹp, hơn nữa cảnh trong mơ cũng vô cùng chân thực, nếu Úc Tử Khê cũng như thế...
“Mộng đẹp, hơn nữa cũng rất chân thực, có điều ta lại có thể biết rõ rằng mình đang nằm mơ.” Ánh mắt Úc Tử Khê trầm xuống, cũng ý thức được có gì kỳ lạ trong đó.
Lạc Trường Ca giơ tay: “Đúng! Tuy cảnh trong mơ gần giống với hiện thực, nhưng đầu óc ta lại vô cùng tỉnh táo, biết rõ đây chỉ là mơ. Nhưng trong tình huống bình thường, chỉ cần nhận ra mình đang nằm mơ là rất nhanh sẽ tỉnh khỏi mơ, nhưng ta không chỉ không tỉnh mà còn mơ suốt cả đêm. Chẳng lẽ căn bản là chúng ta không nằm mơ mà là bị yểm huyễn thuật gì đó rồi?”
Sở Hàn húp một ngụm nước lèo, quy củ dọn đũa xong mới lãnh đạm nói: “Có thể lắm.”
Lạc Trường Ca suy nghĩ một lát rồi nói: “Không thì chúng ta từng người nói mình mơ thấy gì đi, xem xem có chỗ nào tương thông không. Ta trước cho, ta mơ thấy mẹ ta, tự nhiên bà ấy chạy tới Đạo Tiên Phong chăm sóc ta, còn giặt quần áo với nấu cơm nữa, vô cùng chân thực luôn, dù rằng ta thực sự thực sự rất nhớ mẹ ta, nhưng mẹ của ta đã chết một trăm năm rồi, nếu có thể đầu thai thì ắt hẳn bà ấy đã đầu thai được hai đợt rồi, sao có thể tới Đạo Tiên Phong chăm sóc ta được!”
Hắn nói xong thì khều khều Sở Hàn: “A Sở, tới lượt ngươi á.”
Sở Hàn đánh tay hắn một cái, rét lạnh nói: “Ta cũng mơ một giấc mơ rất chân thực, nhưng căn bản là không thể nào xảy ra trong hiện thực được... Giấc mơ không tồi, nhưng chi tiết thì ta không muốn nói.”
Lạc Trường Ca nhảy khỏi bàn, chắp tay sau lưng, hắn vừa xoay quanh Sở Hàn vừa líu lưỡi nói: “Ái chà, đúng là mộng đẹp không thể nói ra, đây rốt cuộc là đã xảy... Á —— A Sở sao ngươi lại đá ta nữa!”
“Vì ngươi xứng đáng.” Sở Hàn bình tĩnh thu chân về.
Một cú này đá không hề nhẹ, Lạc Trường Ca xoa bóp chân hồi lâu mới đỡ một chút, hắn nói với Úc Tử Khê: “Úc sư điệt, con mơ thấy gì thế?”
Úc Tử Khê nhìn Sở Hàn một cái, nén kích động nói: “Ta giống với sư tôn, cũng mơ một giấc mơ rất chân thực, nhưng ta cảm thấy không thể nào xảy ra trong hiện thực được, về phần chi tiết thì ta cũng không muốn nói.”
“Con, mấy người!” Lạc Trường Ca thình lình nện lên bàn, khoa trương khóc lóc nói: “Các người bắt nạt người ta! Ta nói trước rồi mà mấy người lại không nói!”
“Đâu có ai ép ngươi nói.” Sở Hàn lười quản hắn, quay đầu hỏi Vân Đạo đang cạp bánh bao: “Ngươi nằm mơ thấy gì?”
Liễu Vân Đạo gãi gãi đầu: “Tình huống của ta cũng không khác Lạc phong chủ là mấy, ta mơ thấy muội muội đã chết mười hai năm trước của ta, ta còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của con bé.”
Lòng Sở Hàn căng thẳng, đúng rồi, nhiệt độ cơ thể, đây là điểm kỳ lạ nhất, cũng là điểm chân thực nhất trong mộng cảnh, càng là điểm không giống mơ nhất.
Ngay lúc này, Lạc Trường Ca bỗng hỏi Thương Dung trước quầy: “Ngươi làm gì mà nhìn Liễu Vân Đạo hoài vậy? Hắn ta có đẹp được như ta đâu?”
Sở Hàn theo tiếng nhìn sang, phát hiện đúng là Thương Dung đang nhìn chằm chằm Liễu Vân Đạo, trong ánh mắt chứa địch ý trần trụi.
Rõ ràng giây phút trước Thương Dung cũng đâu có như vậy, đây là làm sao thế?
Sở Hàn nâng chén trà lên, vờ là mình đang uống trà, trong thời gian đó lại lén liếc mắt nhìn Liễu Vân Đạo. Trong miệng Liễu Vân Đạo nhét bánh bao, đang mờ mịt nhìn lại Thương Dung, không có gì khác thường, nhưng cứ cảm thấy ánh mắt có gì đó không đúng lắm.
Y vừa đặt chén trà xuống thì nghe Liễu Vân Đạo nuốt bánh bao yếu ớt hỏi Thương Dung: “Tuy ta không biết sao ngươi lại nhìn ta, nhưng ta, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Sau một lát đứng yên, địch ý trong mắt Thương Dung từ từ dịu đi. Y ra hiệu: Hỏi đi.
Liễu Vân Đạo: “Quẻ tre của bọn ta đâu?”
Bàn tay đang lấy hạt dưa trong ngực ra của Sở Hàn thoáng khựng lại: “Quẻ tre gì?”
Liễu Vân Đạo giải thích: “Ta quên nói với các ngươi, thật ra vào ngày đầu tiên người cầu nguyện vào thành đều sẽ nhận được một quẻ tre từ Thương Dung, mặt trái quẻ tre viết quy tắc cầu nguyện, mặt chính bỏ trống dùng để viết nguyện vọng, người tới cầu nguyện viết xong sẽ giao cho Thương Dung sau đó đến tay thành chủ. Nhưng đây đã là ngày thứ hai bốn người chúng ta tới đây rồi mà Thương Dung vẫn chưa cho chúng ta quẻ tre, chúng ta không có quẻ tre thì sẽ không cách nào cầu nguyện được.”
Lạc Trường Ca đi đến cạnh Thương Dung, chọt vai y: “Nhóc câm, quẻ tre của bọn ta đâu? Không phải là ngươi biển thủ rồi đó chứ?”
Thương Dung mở tay Lạc Trường Ca ra, ra hiệu nói: Ta không có biển thủ. Quẻ tre, người khác có, các ngươi không có.
Lạc Trường Ca khó hiểu: “Tại sao?”
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Bởi vì các ngươi đến từ Vân Xuyên.
Lạc Trường Ca: “Chỉ vì bọn ta đến từ Vân Xuyên nên không có quẻ tre, không thể cầu nguyện sao? Các ngươi phân biệt vùng miền cũng rõ quá ha.”
Úc Tử Khê cười lạnh: “Bọn ta cũng đâu có tự giới thiệu lai lịch, sao ngươi biết bọn ta đến từ Vân Xuyên?”
Thương Dung: Thành chủ biết lai lịch của mỗi người vào thành.
Lạc Trường Ca bật cười: “Thành chủ của các ngươi chỉ nhìn mặt là có thể biết lai lịch của từng người, thần tiên ghê nhỉ.”
Thương Dung: Đương nhiên.
Lạc Trường Ca duỗi tay chọt chọt gương mặt còn mang theo nét trẻ con của Thương Dung: “Nhóc câm ngươi đúng là khiêm tốn mà.”
Keng một tiếng, thanh đao của Thương Dung trực tiếp kề lên cổ Lạc Trường Ca, một tay khoa tay ra hiệu: Còn chạm vào ta nữa, ta sẽ giết ngươi.
Lạc Trường Ca lập tức giơ tay làm động tác tước vũ khí: “Ta sai rồi, xin tiểu tiền bối phóng hạ đồ đao.”
Thương Dung giận sôi người nhìn chằm chằm hắn một lát, lúc này mới tra đao vào vỏ, sau đó khoa tay ra hiệu nói: Mục đích chuyến đi này của các ngươi là gặp thành chủ, mà trùng hợp là thành chủ cũng muốn gặp các ngươi, nếu hai bên không hẹn mà nên, vậy thì không cần cầu nguyện nữa.
Sở Hàn lạnh giọng hỏi: “Thành chủ muốn gặp bọn ta?”
Đánh đòn phủ đầu như thế, tất nhiên là có mục đích riêng.
Thương Dung gật đầu: Xế chiều ngày hôm nay, lầu Chiêu Nguyệt mở tiệc chiêu đãi chư vị.
Lạc Trường Ca nói: “Nếu thành chủ chủ động muốn gặp bọn ta, vậy sao bây giờ ngươi mới nói?”
Thương Dung: Bây giờ ta mới nói, đương nhiên là có nguyên nhân.
“Ồ, còn rất thần bí nữa.” Lạc Trường Ca vừa mới quay người lại thì sau eo đã bị Thương Dung dùng thứ gì đó chỉa vào, quay đầu lại nhìn, hóa ra là cốt địch [2] của hắn.
[2] Nhắc lại bài cũ, cốt địch là cây sáo làm bằng xương.
Trước bữa sáng, Lạc Trường Ca xuống lầu trước thì trông thấy Thương Dung ngồi trên ngưỡng cửa ăn bánh quế hoa.
Lúc ấy những người khác vẫn chưa dậy, quán trọ lại không cho người khác ở, miệng của Lạc Trường Ca không chịu nổi tịch mịch nên đã đi trêu y hai câu, sau đó thành công chọc Thương Dung xù lông, dẫn tới việc Thương Dung trở tay lật đao lên đuổi chém hắn.
Cuối cùng, Lạc Trường Ca phải dâng cốt địch mà mình mang theo bên người cho y chơi, y mới chịu thôi.
Thương Dung nhét cốt địch vào tay hắn, lúc buông tay ra ngón út còn gõ gõ cuối cây sáo nhỏ đến khó phát hiện, rồi khoa tay ra hiệu: Trả cho ngươi.
Đương nhiên Lạc Trường Ca có chú ý đến động tác nhỏ đó của y, hắn thu cốt địch lại, khẽ gõ đầu y rồi cười bảo: “Chơi đủ rồi à?”
Thương Dung khẽ gật đầu, xoay người định đi thì bị Lạc Trường Ca kéo lại.
Tuy tuổi y lớn hơn Lạc Trường Ca, nhưng tướng mạo khung xương lại chỉ dừng ở 15 - 16 tuổi, không chỉ trông ngây ngô mà ngay cả vóc dáng cũng lùn hơn Lạc Trường Ca nửa cái đầu.
Thương Dung nhìn cổ tay bị Lạc Trường Ca nắm lấy của mình, khẽ cau mày.
Lạc Trường Ca cười hì hì lấy một gói bánh quế hoa từ trong ngực ra: “Cho ngươi cái này.”
Hai mắt Thương Dung tức khắc tỏa sáng, hưng phấn cầm lấy.
Sở Hàn hỏi Lạc Trường Ca: “Ngươi lấy bánh quế hoa ở đâu ra thế?”
Lạc Trường Ca cười nói: “Ngươi đoán xem.”
Hắn vừa dứt lời, Thương Dung đã đi tới sau quầy, mở chiếc rương nhỏ tích trữ bánh quế hoa của mình ra, chuẩn bị cất gói bánh này vào, tích trữ rồi ăn dần. Nhưng vừa mở rương ra vẻ mặt hưng phấn của y nháy mắt lạnh đi.
Trong rương trống không, bánh quế hoa y tích trữ lâu như vậy... Một gói cũng chẳng còn?!!
Trong phút chốc, ánh đao chợt lóe lên, Quỷ Tàng xuất khiếu bay thẳng về phía Lạc Trường Ca.
Lạc Trường Ca oán niệm sâu đậm cắn miếng bánh bao, nheo mắt nhìn Úc Tử Khê: “Y cũng chỉ tốt với con thôi.”
Úc Tử Khê cực kỳ vui vẻ gật đầu, nói: “Con người ấy à, nhất định phải đối xử khác nhau, nếu không thì sao có thể thể hiện ai quan trọng hơn ai được.”
Lạc Trường Ca: “......” Tự khen mình kiểu vòng vo tam quốc, trông da thịt cũng non mịn mà sao mặt dày thế hả!
Chờ sau khi bọn họ ăn sáng xong, Sở Hàn mới từ trên lầu đi xuống.
Y vừa xuất hiện ở cầu thang, Lạc Trường Ca đã trêu chọc: “A Sở à, sao mới sáng sớm đã vội tắm rửa rồi thế? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn quyến rũ thành chủ đấy hả?”
Sở Hàn trừng mắt liếc hắn một cái: “Lạc Trường Ca, ngứa đòn hả?”
Lạc Trường Ca trốn phía sau bàn, tiếp tục nói: “Nói đùa thôi, đừng tưởng thật chứ. Có điều ta vẫn muốn biết sao mới sáng sớm mà ngươi đã vội đi tắm rồi?”
Úc Tử Khê mờ mịt nâng mắt, Sở Hàn vì tắm rửa mà một hai đuổi hắn xuống giường, hắn cũng muốn biết lý do.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Úc Tử Khê, Sở Hàn quay mặt đi.
Vì sao muốn tắm? Cũng đâu thể nói vì mơ thấy mình thế này thế nọ với chính đồ đệ của mình rồi sau đó mộng tinh được...
Sở tiên sư sắc mặt nghèo nàn biểu tình gắng tự trấn tĩnh nói: “Ban đêm nằm mơ, cả người đổ mồ hôi, nếu không tắm thì sẽ không thoải mái.”
Lạc Trường Ca chẹp một tiếng: “Đổ mồ hôi, A Sở ngươi mơ mộng xuân à?”
Sở Hàn đen mặt, cắn răng đáp: “Ác, mộng.”
Lạc Trường Ca cười xấu xa: “Dựa theo cách trả lời từ trước tới giờ của ngươi, ta dám khẳng định, nhất định là mộng đẹp, hơn nữa còn là mộng đẹp khó mở miệng nữa.”
“Lạc Trường Ca, muốn chết thì cứ nói một tiếng, ta thành toàn cho ngươi.” Sở Hàn trừng hắn, vừa quay đầu thì phát hiện Úc Tử Khê chợt cong mắt, lộ ra ý cười nhỏ đến khó phát hiện.
Sở tiên sư run sợ, thằng nhãi nhà con cười cái gì? Còn không phải là tại con à?!
Ngặt nỗi chuyện đó quá khó nói, dù Sở tiên sư có can đảm đến đâu cũng chỉ có thể nhịn.
Y xuống lầu, Úc Tử Khê ngồi cạnh bàn, một tay nâng mặt, một tay chỉ chỉ bát mì trứng rau cải [1] tuy đơn giản nhưng vừa nhìn đã thấy vô cùng hấp dẫn trên bàn: “Vừa mới nấu xong, sư tôn tới ăn mì đi.”
Lạc Trường Ca nhướng mày: “Thương Dung mang tới nhiều cháo và bánh bao như vậy, sao con còn nấu mì thế?”
Úc Tử Khê lấy một đôi đũa từ ống tre ra, đặt lên bát sứ trắng: “Sư tôn không ăn bánh bao nhân cay tê, cũng không ăn cháo mặn.”
Lạc Trường Ca sửng sốt, nhìn Sở Hàn đang chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi kén ăn thế à?”
Tuy Lạc Trường Ca và Sở Hàn là bạn tốt nhiều năm, cũng rất hiểu biết tính nết của nhau, nhưng về khẩu vị, Lạc Trường Ca lại chưa từng chú ý tới, hắn chỉ biết Sở Hàn thích ăn hạt dưa, thích ăn đồ ngọt, nhưng lại không biết còn có nhiều điều cần chú ý như vậy.
Sở Hàn nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi mới biết được à?”
Lạc Trường Ca nói: “Ngươi chú ý nhiều như vậy, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, sao ta nhớ rõ được.”
Nhưng tiểu đồ đệ nhà chúng ta nhớ rõ mà, Sở Hàn vô cùng đắc chí xoa đầu Úc Tử Khê.
Dù Sở Hàn làm gì, y đều dứt khoát và vũ lực, cái gì cũng chả sợ, chuyện tình cảm cũng thế, thích là thích, lúc trước ngốc nghếch không hiểu nên chân tay mới luống cuống, ngày nào cũng bị tán tỉnh, mà nay đã bừng tỉnh khỏi chiêm bao, đương nhiên là hài lòng biết bao, chỉ là không biết trong hiện thực bé biến thái có thích y như trong mơ hay không thôi.
Nghĩ vậy, tim của Sở Hàn vốn dĩ còn đang đập liên tục lập tức bình tĩnh vài phần.
Có điều chắc là người này thích mình, nếu không cũng sẽ không hôn mình đâu.
Sở Hàn vừa ăn mì được một nửa thì Liễu Vân Đạo xoa đôi mắt xanh đen từ trên lầu đi xuống, sau khi chào hỏi mọi người thì hắn ta ngồi xuống.
Lạc Trường Ca nhướng mày với hắn ta: “Ta nói này huynh đệ à, đôi mắt này của ngươi bị người ta đấm cho à?”
Cả người Liễu Vân Đạo choáng váng, sắc mặt tựa như mới đi đào mả, phản ứng cũng chậm, Lạc Trường Ca nói xong, hắn ta xử lý thông tin một hồi rồi mới nói: “Ngủ không ngon giấc thôi.”
“Trùng hợp ghê nơi, tối qua ta cũng ngủ không ngon, nhưng khí sắc cũng đâu có kém như ngươi đâu.” Lạc Trường Ca cầm lấy một quả, tung lên tung xuống trong tay, “Ngươi mơ thấy ác mộng hay là không ngủ thế?”
Liễu Vân Đạo cắn miếng bánh bao nóng hầm hập, khôi phục hai phần tinh thần: “Là nằm mơ, có điều chẳng phải ác mộng, là mộng đẹp, nhưng cảnh trong mơ quá chân thực, làm ta mệt lắm, nói là cả đêm không ngủ cũng không sai.”
Lạc Trường Ca vỗ tay: “Lại vừa hay, ta cũng có một giấc mộng đẹp, cảnh trong mơ cũng rất chân thực, ngủ dậy ta cũng mệt không chịu được.”
Sở Hàn liếc hắn một cái, thật sự nhìn không ra thằng cha ngồi bắt chéo chân ở góc bàn, tinh thần xán lạn này mệt mỏi chỗ nào.
Có điều...
Sở Hàn hỏi Úc Tử Khê: “Không phải tối qua con cũng nằm mơ sao, mộng đẹp hay ác mộng?”
Liễu Vân Đạo nằm mơ, Lạc Trường Ca nằm mơ, bản thân y và Úc Tử Khê cũng nằm mơ, bây giờ ngoại trừ Úc Tử Khê, cả ba người bọn họ đều là mộng đẹp, hơn nữa cảnh trong mơ cũng vô cùng chân thực, nếu Úc Tử Khê cũng như thế...
“Mộng đẹp, hơn nữa cũng rất chân thực, có điều ta lại có thể biết rõ rằng mình đang nằm mơ.” Ánh mắt Úc Tử Khê trầm xuống, cũng ý thức được có gì kỳ lạ trong đó.
Lạc Trường Ca giơ tay: “Đúng! Tuy cảnh trong mơ gần giống với hiện thực, nhưng đầu óc ta lại vô cùng tỉnh táo, biết rõ đây chỉ là mơ. Nhưng trong tình huống bình thường, chỉ cần nhận ra mình đang nằm mơ là rất nhanh sẽ tỉnh khỏi mơ, nhưng ta không chỉ không tỉnh mà còn mơ suốt cả đêm. Chẳng lẽ căn bản là chúng ta không nằm mơ mà là bị yểm huyễn thuật gì đó rồi?”
Sở Hàn húp một ngụm nước lèo, quy củ dọn đũa xong mới lãnh đạm nói: “Có thể lắm.”
Lạc Trường Ca suy nghĩ một lát rồi nói: “Không thì chúng ta từng người nói mình mơ thấy gì đi, xem xem có chỗ nào tương thông không. Ta trước cho, ta mơ thấy mẹ ta, tự nhiên bà ấy chạy tới Đạo Tiên Phong chăm sóc ta, còn giặt quần áo với nấu cơm nữa, vô cùng chân thực luôn, dù rằng ta thực sự thực sự rất nhớ mẹ ta, nhưng mẹ của ta đã chết một trăm năm rồi, nếu có thể đầu thai thì ắt hẳn bà ấy đã đầu thai được hai đợt rồi, sao có thể tới Đạo Tiên Phong chăm sóc ta được!”
Hắn nói xong thì khều khều Sở Hàn: “A Sở, tới lượt ngươi á.”
Sở Hàn đánh tay hắn một cái, rét lạnh nói: “Ta cũng mơ một giấc mơ rất chân thực, nhưng căn bản là không thể nào xảy ra trong hiện thực được... Giấc mơ không tồi, nhưng chi tiết thì ta không muốn nói.”
Lạc Trường Ca nhảy khỏi bàn, chắp tay sau lưng, hắn vừa xoay quanh Sở Hàn vừa líu lưỡi nói: “Ái chà, đúng là mộng đẹp không thể nói ra, đây rốt cuộc là đã xảy... Á —— A Sở sao ngươi lại đá ta nữa!”
“Vì ngươi xứng đáng.” Sở Hàn bình tĩnh thu chân về.
Một cú này đá không hề nhẹ, Lạc Trường Ca xoa bóp chân hồi lâu mới đỡ một chút, hắn nói với Úc Tử Khê: “Úc sư điệt, con mơ thấy gì thế?”
Úc Tử Khê nhìn Sở Hàn một cái, nén kích động nói: “Ta giống với sư tôn, cũng mơ một giấc mơ rất chân thực, nhưng ta cảm thấy không thể nào xảy ra trong hiện thực được, về phần chi tiết thì ta cũng không muốn nói.”
“Con, mấy người!” Lạc Trường Ca thình lình nện lên bàn, khoa trương khóc lóc nói: “Các người bắt nạt người ta! Ta nói trước rồi mà mấy người lại không nói!”
“Đâu có ai ép ngươi nói.” Sở Hàn lười quản hắn, quay đầu hỏi Vân Đạo đang cạp bánh bao: “Ngươi nằm mơ thấy gì?”
Liễu Vân Đạo gãi gãi đầu: “Tình huống của ta cũng không khác Lạc phong chủ là mấy, ta mơ thấy muội muội đã chết mười hai năm trước của ta, ta còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của con bé.”
Lòng Sở Hàn căng thẳng, đúng rồi, nhiệt độ cơ thể, đây là điểm kỳ lạ nhất, cũng là điểm chân thực nhất trong mộng cảnh, càng là điểm không giống mơ nhất.
Ngay lúc này, Lạc Trường Ca bỗng hỏi Thương Dung trước quầy: “Ngươi làm gì mà nhìn Liễu Vân Đạo hoài vậy? Hắn ta có đẹp được như ta đâu?”
Sở Hàn theo tiếng nhìn sang, phát hiện đúng là Thương Dung đang nhìn chằm chằm Liễu Vân Đạo, trong ánh mắt chứa địch ý trần trụi.
Rõ ràng giây phút trước Thương Dung cũng đâu có như vậy, đây là làm sao thế?
Sở Hàn nâng chén trà lên, vờ là mình đang uống trà, trong thời gian đó lại lén liếc mắt nhìn Liễu Vân Đạo. Trong miệng Liễu Vân Đạo nhét bánh bao, đang mờ mịt nhìn lại Thương Dung, không có gì khác thường, nhưng cứ cảm thấy ánh mắt có gì đó không đúng lắm.
Y vừa đặt chén trà xuống thì nghe Liễu Vân Đạo nuốt bánh bao yếu ớt hỏi Thương Dung: “Tuy ta không biết sao ngươi lại nhìn ta, nhưng ta, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Sau một lát đứng yên, địch ý trong mắt Thương Dung từ từ dịu đi. Y ra hiệu: Hỏi đi.
Liễu Vân Đạo: “Quẻ tre của bọn ta đâu?”
Bàn tay đang lấy hạt dưa trong ngực ra của Sở Hàn thoáng khựng lại: “Quẻ tre gì?”
Liễu Vân Đạo giải thích: “Ta quên nói với các ngươi, thật ra vào ngày đầu tiên người cầu nguyện vào thành đều sẽ nhận được một quẻ tre từ Thương Dung, mặt trái quẻ tre viết quy tắc cầu nguyện, mặt chính bỏ trống dùng để viết nguyện vọng, người tới cầu nguyện viết xong sẽ giao cho Thương Dung sau đó đến tay thành chủ. Nhưng đây đã là ngày thứ hai bốn người chúng ta tới đây rồi mà Thương Dung vẫn chưa cho chúng ta quẻ tre, chúng ta không có quẻ tre thì sẽ không cách nào cầu nguyện được.”
Lạc Trường Ca đi đến cạnh Thương Dung, chọt vai y: “Nhóc câm, quẻ tre của bọn ta đâu? Không phải là ngươi biển thủ rồi đó chứ?”
Thương Dung mở tay Lạc Trường Ca ra, ra hiệu nói: Ta không có biển thủ. Quẻ tre, người khác có, các ngươi không có.
Lạc Trường Ca khó hiểu: “Tại sao?”
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Bởi vì các ngươi đến từ Vân Xuyên.
Lạc Trường Ca: “Chỉ vì bọn ta đến từ Vân Xuyên nên không có quẻ tre, không thể cầu nguyện sao? Các ngươi phân biệt vùng miền cũng rõ quá ha.”
Úc Tử Khê cười lạnh: “Bọn ta cũng đâu có tự giới thiệu lai lịch, sao ngươi biết bọn ta đến từ Vân Xuyên?”
Thương Dung: Thành chủ biết lai lịch của mỗi người vào thành.
Lạc Trường Ca bật cười: “Thành chủ của các ngươi chỉ nhìn mặt là có thể biết lai lịch của từng người, thần tiên ghê nhỉ.”
Thương Dung: Đương nhiên.
Lạc Trường Ca duỗi tay chọt chọt gương mặt còn mang theo nét trẻ con của Thương Dung: “Nhóc câm ngươi đúng là khiêm tốn mà.”
Keng một tiếng, thanh đao của Thương Dung trực tiếp kề lên cổ Lạc Trường Ca, một tay khoa tay ra hiệu: Còn chạm vào ta nữa, ta sẽ giết ngươi.
Lạc Trường Ca lập tức giơ tay làm động tác tước vũ khí: “Ta sai rồi, xin tiểu tiền bối phóng hạ đồ đao.”
Thương Dung giận sôi người nhìn chằm chằm hắn một lát, lúc này mới tra đao vào vỏ, sau đó khoa tay ra hiệu nói: Mục đích chuyến đi này của các ngươi là gặp thành chủ, mà trùng hợp là thành chủ cũng muốn gặp các ngươi, nếu hai bên không hẹn mà nên, vậy thì không cần cầu nguyện nữa.
Sở Hàn lạnh giọng hỏi: “Thành chủ muốn gặp bọn ta?”
Đánh đòn phủ đầu như thế, tất nhiên là có mục đích riêng.
Thương Dung gật đầu: Xế chiều ngày hôm nay, lầu Chiêu Nguyệt mở tiệc chiêu đãi chư vị.
Lạc Trường Ca nói: “Nếu thành chủ chủ động muốn gặp bọn ta, vậy sao bây giờ ngươi mới nói?”
Thương Dung: Bây giờ ta mới nói, đương nhiên là có nguyên nhân.
“Ồ, còn rất thần bí nữa.” Lạc Trường Ca vừa mới quay người lại thì sau eo đã bị Thương Dung dùng thứ gì đó chỉa vào, quay đầu lại nhìn, hóa ra là cốt địch [2] của hắn.
[2] Nhắc lại bài cũ, cốt địch là cây sáo làm bằng xương.
Trước bữa sáng, Lạc Trường Ca xuống lầu trước thì trông thấy Thương Dung ngồi trên ngưỡng cửa ăn bánh quế hoa.
Lúc ấy những người khác vẫn chưa dậy, quán trọ lại không cho người khác ở, miệng của Lạc Trường Ca không chịu nổi tịch mịch nên đã đi trêu y hai câu, sau đó thành công chọc Thương Dung xù lông, dẫn tới việc Thương Dung trở tay lật đao lên đuổi chém hắn.
Cuối cùng, Lạc Trường Ca phải dâng cốt địch mà mình mang theo bên người cho y chơi, y mới chịu thôi.
Thương Dung nhét cốt địch vào tay hắn, lúc buông tay ra ngón út còn gõ gõ cuối cây sáo nhỏ đến khó phát hiện, rồi khoa tay ra hiệu: Trả cho ngươi.
Đương nhiên Lạc Trường Ca có chú ý đến động tác nhỏ đó của y, hắn thu cốt địch lại, khẽ gõ đầu y rồi cười bảo: “Chơi đủ rồi à?”
Thương Dung khẽ gật đầu, xoay người định đi thì bị Lạc Trường Ca kéo lại.
Tuy tuổi y lớn hơn Lạc Trường Ca, nhưng tướng mạo khung xương lại chỉ dừng ở 15 - 16 tuổi, không chỉ trông ngây ngô mà ngay cả vóc dáng cũng lùn hơn Lạc Trường Ca nửa cái đầu.
Thương Dung nhìn cổ tay bị Lạc Trường Ca nắm lấy của mình, khẽ cau mày.
Lạc Trường Ca cười hì hì lấy một gói bánh quế hoa từ trong ngực ra: “Cho ngươi cái này.”
Hai mắt Thương Dung tức khắc tỏa sáng, hưng phấn cầm lấy.
Sở Hàn hỏi Lạc Trường Ca: “Ngươi lấy bánh quế hoa ở đâu ra thế?”
Lạc Trường Ca cười nói: “Ngươi đoán xem.”
Hắn vừa dứt lời, Thương Dung đã đi tới sau quầy, mở chiếc rương nhỏ tích trữ bánh quế hoa của mình ra, chuẩn bị cất gói bánh này vào, tích trữ rồi ăn dần. Nhưng vừa mở rương ra vẻ mặt hưng phấn của y nháy mắt lạnh đi.
Trong rương trống không, bánh quế hoa y tích trữ lâu như vậy... Một gói cũng chẳng còn?!!
Trong phút chốc, ánh đao chợt lóe lên, Quỷ Tàng xuất khiếu bay thẳng về phía Lạc Trường Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.