Đồ Nhi Nghịch Ngợm! Em Có Nhớ Tôi Không?
Chương 12: Ngoại Truyện: Trước Là Thầy, Sau Là Chồng
T Miu's K
23/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Từ lúc 5 tuổi Phong Đồ Nhi đã có dịp gặp qua Hàn Hiếu Minh, trong buổi lễ thành hôn giữa ba cô và Diệp Vy, cả hai thời điểm đó cũng có chụp chung một số hình, mãi đến khi Hàn Hiếu Minh nhắc đến thì cô mới nhận ra, hóa ra anh chính là người năm đó, không nghĩ lúc gặp lại đã trưởng thành như vậy.
Thời điểm đó Hàn Hiếu Minh không tiết lộ thân phận, khi đó anh lớn hơn Phong Đồ Nhi 10 tuổi, lúc cô hỏi anh là ai, anh đều nói anh là cháu họ của Diệp Vy, cho đến khi liên hôn, cô thật sự ngỡ ngàng, không ngờ Diệp Vy trước đó đã có con trai lớn từng ấy.
Trong phòng xem lại hết thảy vài tấm hình ít ỏi của hai người, môi nhỏ cười một cái.
Hàn Hiếu Minh đến phòng tìm Khuynh Nhi, tiện thể mang theo đề ôn tập cho cô, bước vào, nhìn thấy bảo bối thần bí xem gì đó ở bàn học, còn tự cười một mình, hiếu kỳ, đi lại, đứng sau bảo bối.
Mày đen lần lượt hạ xuống.
- Bảo bối, không nghĩ em lại có hứng thú với anh như vậy, thật sự không nhìn ra!
Phong Đồ Nhi giật mình, gấp quyển album lại, đứng dậy, quay đầu, đối mặt Hàn Hiếu Minh.
- Anh đến từ khi nào? Tại sao không có tiếng động chứ?
Khoanh hai tay trước ngực, cười cười.
- Anh đến từ lúc em nhìn người trong ảnh cười một mình, xem ra người đó khiến Phong Đồ Nhi em đặc biệt vui vẻ a!
Phong Đồ Nhi không khỏi xấu hổ, đi lại giường, xoay lưng lại với anh.
- Tên đó từ nhỏ đã lưu manh như vậy rồi, ai thèm vì tên đó mà vui vẻ kia chứ.
Hàn Hiếu Minh không biểu lộ tức giận, xoay người, đi đến, vòng tay ôm Khuynh Nhi, thì thầm:
- Nhưng mà anh rất vui khi nhìn thấy cô bé đó, bởi vì cô bé đó là người anh yêu nhất, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa, không muốn vì bất kỳ lý do gì buông tay cô ấy nữa.
Trong ngực Hàn Hiếu Minh, lại nghe được nhịp tim của anh, hai má đỏ ửng lên.
Lí nhí, nói:
- Em cũng vậy!
Hàn Hiếu Minh giả vờ không nghe thấy, hỏi lại:
- Khuynh Nhi nói cái gì, anh không nghe rõ!
Xấu hổ, nói:
- Khuynh Nhi nói, Khuynh Nhi không muốn bỏ lỡ anh, không muốn buông tay anh!
Nghe được lời muốn nghe, dứt khoát đặt lên má cô một nụ hôn.
- Khuynh Nhi, nói yêu anh 3 lần, lần kiểm tra sắp tới anh nhất định sẽ giúp em, thỏa thuận không?
Chuyện đó không có gì to tát, ngược lại là vô cùng xấu hổ!
Trước giờ Khuynh Nhi chưa từng nói yêu anh, chỉ nói thích anh lần đó đã rất ngại, đột nhiên muốn cô nói như vậy, khác nào muốn cô tìm chỗ trốn kia chứ.
- Sao hả? Không muốn thỏa thuận sao?
Phong Đồ Nhi lắc đầu, cô thật sự xấu hổ!
Hàn Hiếu Minh chờ đợi sốt ruột, dứt khoát đem Khuynh Nhi quay lại đối diện anh, mặt đối mặt với cô.
- Khuynh Nhi, mau nói đi.
Phong Đồ Nhi chăm chú nhìn Hiếu Minh, mất một lúc suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
Vòng tay, ôm lấy anh.
- Hàn Hiếu Minh, em yêu anh!
Cứ như vậy, nói em yêu anh 3 lần.
Từ lúc 5 tuổi Phong Đồ Nhi đã có dịp gặp qua Hàn Hiếu Minh, trong buổi lễ thành hôn giữa ba cô và Diệp Vy, cả hai thời điểm đó cũng có chụp chung một số hình, mãi đến khi Hàn Hiếu Minh nhắc đến thì cô mới nhận ra, hóa ra anh chính là người năm đó, không nghĩ lúc gặp lại đã trưởng thành như vậy.
Thời điểm đó Hàn Hiếu Minh không tiết lộ thân phận, khi đó anh lớn hơn Phong Đồ Nhi 10 tuổi, lúc cô hỏi anh là ai, anh đều nói anh là cháu họ của Diệp Vy, cho đến khi liên hôn, cô thật sự ngỡ ngàng, không ngờ Diệp Vy trước đó đã có con trai lớn từng ấy.
Trong phòng xem lại hết thảy vài tấm hình ít ỏi của hai người, môi nhỏ cười một cái.
Hàn Hiếu Minh đến phòng tìm Khuynh Nhi, tiện thể mang theo đề ôn tập cho cô, bước vào, nhìn thấy bảo bối thần bí xem gì đó ở bàn học, còn tự cười một mình, hiếu kỳ, đi lại, đứng sau bảo bối.
Mày đen lần lượt hạ xuống.
- Bảo bối, không nghĩ em lại có hứng thú với anh như vậy, thật sự không nhìn ra!
Phong Đồ Nhi giật mình, gấp quyển album lại, đứng dậy, quay đầu, đối mặt Hàn Hiếu Minh.
- Anh đến từ khi nào? Tại sao không có tiếng động chứ?
Khoanh hai tay trước ngực, cười cười.
- Anh đến từ lúc em nhìn người trong ảnh cười một mình, xem ra người đó khiến Phong Đồ Nhi em đặc biệt vui vẻ a!
Phong Đồ Nhi không khỏi xấu hổ, đi lại giường, xoay lưng lại với anh.
- Tên đó từ nhỏ đã lưu manh như vậy rồi, ai thèm vì tên đó mà vui vẻ kia chứ.
Hàn Hiếu Minh không biểu lộ tức giận, xoay người, đi đến, vòng tay ôm Khuynh Nhi, thì thầm:
- Nhưng mà anh rất vui khi nhìn thấy cô bé đó, bởi vì cô bé đó là người anh yêu nhất, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa, không muốn vì bất kỳ lý do gì buông tay cô ấy nữa.
Trong ngực Hàn Hiếu Minh, lại nghe được nhịp tim của anh, hai má đỏ ửng lên.
Lí nhí, nói:
- Em cũng vậy!
Hàn Hiếu Minh giả vờ không nghe thấy, hỏi lại:
- Khuynh Nhi nói cái gì, anh không nghe rõ!
Xấu hổ, nói:
- Khuynh Nhi nói, Khuynh Nhi không muốn bỏ lỡ anh, không muốn buông tay anh!
Nghe được lời muốn nghe, dứt khoát đặt lên má cô một nụ hôn.
- Khuynh Nhi, nói yêu anh 3 lần, lần kiểm tra sắp tới anh nhất định sẽ giúp em, thỏa thuận không?
Chuyện đó không có gì to tát, ngược lại là vô cùng xấu hổ!
Trước giờ Khuynh Nhi chưa từng nói yêu anh, chỉ nói thích anh lần đó đã rất ngại, đột nhiên muốn cô nói như vậy, khác nào muốn cô tìm chỗ trốn kia chứ.
- Sao hả? Không muốn thỏa thuận sao?
Phong Đồ Nhi lắc đầu, cô thật sự xấu hổ!
Hàn Hiếu Minh chờ đợi sốt ruột, dứt khoát đem Khuynh Nhi quay lại đối diện anh, mặt đối mặt với cô.
- Khuynh Nhi, mau nói đi.
Phong Đồ Nhi chăm chú nhìn Hiếu Minh, mất một lúc suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
Vòng tay, ôm lấy anh.
- Hàn Hiếu Minh, em yêu anh!
Cứ như vậy, nói em yêu anh 3 lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.