Chương 46: Hoang mạc Vô Tận
Đại Bạch Nha Nha Nha
10/08/2022
Nhìn chằm chằm ngọc bài rối rắm một lát, Hành Ngọc liền nghĩ thông suốt.
Nàng làm rất nhiều chuyện ở Hoài Thành, nhưng hiện tại chỉ có Phật tu Hàn Sơn Tự biết. Chờ sau này trận pháp được phổ biến rộng rãi hơn, dân chúng Hoài Thành sẽ biết đến công lao của nàng, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ cống hiến giá trị hâm mộ cho nàng.
Mặc dù... Giá trị ngưỡng mộ kiếm được là rất ít, nhưng ít nhất thì đây cũng là nguồn tài nguyên phát triển bền vững.
Thu hồi ngọc bài, Hành Ngọc điều khiển thảm bay về phía tây bắc.
Sau một ngày phi hành, phía dưới đã không còn bất kỳ thành trì nào.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy không ít quán trà.
Hành Ngọc thò đầu nhìn xuống, nàng nhìn thấy rất nhiều người đầu đội nón vành, lưng vác hành lý, cầm trúc trượng đi về phía tây bắc.
"Bọn họ..."
Liễu Ngộ đang ngồi xếp bằng gảy Phật châu. Nghe vậy mở mắt ra, theo ngón tay Hành Ngọc nhìn xuống, liền đoán được nàng muốn hỏi cái gì.
"Đây đều là những tín đồ đi tới sa mạc vô tận để hành hương."
Tiểu hòa thượng Liễu Niệm cao hứng nói: "Lạc chủ ngươi biết không, trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây vốn là hoang mạc, cát vàng đầy trời, gió cát không ngừng. Người dân địa phương gọi vùng đất này là sa mạc Vô Tận."
"Năm đó người sáng lập tông môn chúng ta kiến lập sơn môn ở đây, dùng thần thông rời núi lấp biển chuyển tới các loại linh mạch linh sơn, miễn cưỡng cải tạo hoang mạc vô tận này thành một chỗ thích hợp tu luyện, thành nơi động thiên phúc địa. Vạn năm sau, bởi vì tín đồ Phật môn đông đảo, mỗi người bọn họ đến hành bái, đều sẽ tiện tay gieo trồng một cái cây trong hoang mạc vô tận. Vạn vạn năm tháng sau đó, sa mạc vô tận chiếm mấy chục vạn dặm này biến thành rừng rậm vô tận."
Hành Ngọc hơi sững sờ, cúi đầu nhìn xuống.
Trước mắt nàng đều là cây cối, nếu không phải Liễu Niệm nói, nàng còn cho rằng đây là một mảnh rừng tự nhiên.
"Thật đúng là khiến người ta phải thán phục mà."
Hành Ngọc nhịn không được khen một câu.
-
Lại bay thêm nửa ngày nữa.
Trong trường hợp bình thường, càng đi sâu vào rừng, người dân càng thưa thớt.
Nhưng nơi này thì lại hoàn toàn trái ngược. Hành Ngọc phát hiện càng đi sâu vào, nơi này càng đông người, đến phía sau còn xuất hiện cả thôn xóm cùng trấn nhỏ.
Liễu Ngộ giải thích: "Tín đồ Phật môn định cư ở đây sinh sôi nảy nở, theo thời gian liền hình thành thôn xóm và thành trấn. Ở dưới chân núi Vô Định Tông còn có một tòa thành trì."
Một canh giờ sau, đoàn người Hành Ngọc thuận lợi đến cuối rừng rậm Vô Tận, nhìn thấy tòa thành trì huyên náo dưới chân bọn họ. Cũng nhìn thấy sơn môn Vô Định Tông sừng sững trên bầu trời thành trì, bị sương mù mờ ảo che lấp.
Hành Ngọc khoanh chân ngồi trên thảm bay nhìn lên, căn bản không thấy rõ toàn cảnh sơn môn.
Cảnh tượng này, quả nhiên là có phong thái tranh đoạt cùng thiên địa tạo hóa.
Nàng chỉ nhìn như vậy, trong lòng liền sinh ra một cỗ tâm ý yên bình an lành, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy từng trận tiếng tụng kinh phạn văn.
Rất nhanh, mấy người xuống thảm bay.
Liễu Ngộ dẫn Hành Ngọc đi về phía trước, vừa đi vừa cởi chuỗi Phật châu quấn quanh cổ tay phải xuống, đưa tới trước mặt Hành Ngọc.
"Làm sao vậy?" Hành Ngọc hơi sững sờ.
"Chuỗi Phật Châu này là thánh vật Vô Định Tông, ngươi cầm nó mới có thể tiến vào tông môn." Liễu Ngộ nói.
Phật châu màu đen tới tay, Hành Ngọc cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh thấu tâm.
Bên trong chuỗi Phật châu này ẩn chứa khí tức không hề ôn hòa mà ngược lại, nó lộ ra mười phần ác niệm.
Loại ác niệm này làm cho Hành Ngọc nhịn không được cúi đầu đánh giá nó vài lần.
"Chuỗi Phật châu này dùng xương cốt của tà ma Hóa Thần kỳ luyện hóa thành, bình thường bần tăng cầm nó trong tay để tu luyện Phật pháp."
Hóa Thần kỳ.
Chỉ xem ở cảnh giới này, Hành Ngọc liền biết tà ma năm đó rốt cuộc có bao nhiêu khó đối phó.
Nàng cầm chuỗi Phật châu này, yên lặng đi theo phía sau Liễu Ngộ.
Khi đến gần cổng thành, Hành Ngọc thấy trước cửa thành có điêu khắc vài đóa hoa sen nở rộ.
Cũng không biết là dùng chất liệu gì điêu khắc thành mà mỗi một cánh hoa sen đều sống động như thật, ngay cả giọt nước phía trên cũng trong suốt sáng long lanh, giống như vật thể sống tồn tại chân thật vậy.
Liễu Ngộ đi tới trước hoa sen, lấy ra ngọc bài thân phận của mình.
Những giọt nước trên tượng đá hoa sen rơi xuống. Khi giọt nước rơi vào sâu trong hoa sen, một cánh cửa bị mây mù bao phủ lượn quanh xuất hiện trong tầm mắt Hành Ngọc.
Liễu Ngộ dẫn đầu đi về phía trước một bước, chủ động tiến vào trong làn sương khói mờ ảo.
Liễu Niệm, Liễu Hạc theo sát phía sau.
Hành Ngọc vội vàng đi theo phía trước, khi bước vào mây mù, nàng cảm giác được có một cỗ lực bài xích nàng. Ngay khi lực bài xích dần dần tăng lên, Phật châu trong tay Hành Ngọc tỏa ra từng tia kim quang. Tia sáng này hóa giải đi lực bài xích, Hành Ngọc thuận lợi đi vào trong làn mây.
Sau một khắc, mây mù tiêu tan, trước mặt Hành Ngọc chỉ còn lại một cái thang đá thật dài. Hai bên thang đá mọc đầy những cây cổ thụ chọc trời.
"Cuối thang đá chính là tông môn."
Liễu Ngộ vừa nói, vừa cất bước lên thang đá.
Bậc thang đá chỉ có trăm cấp, đi tới bậc trên cùng, Liễu Ngộ đưa tay đẩy cửa chùa đang đóng chặt ra.
Một khắc sau, một vùng cảnh sắc mênh mông lúc ẩn lúc hiện giống như tiên cảnh xuất hiện trong tầm mắt Hành Ngọc —— hoa sen phủ kín mặt hồ, tiên hạc từ trên mặt hồ lướt qua, nhấc lên tầng tầng gợn sóng. Có hai tăng nhân mặc tăng bào khoanh chân ngồi ở đài sen trong hồ, đang nhắm mắt tụng kinh.
Thì ra đây chính là Vô Định Tông, ngay cả cách tiếp đón cũng làm ngay tại giữa hồ này.
Thấy cửa tông môn mở ra, hai tăng nhân trên đài sen chậm rãi mở mắt.
"Liễu Ngộ sư huynh."
"Liễu Ngộ sư huynh."
Hai tăng nhân vội vàng đứng dậy, chắp tay chào hỏi Liễu Ngộ.
Liễu Ngộ gật đầu, chắp tay đáp lễ, đồng thời hướng về Hành Ngọc nói: "Vị này là đạo hữu đồng hành cùng bần tăng, mấy ngày kế tiếp nàng sẽ ở tạm trong tông môn, đến lúc đó nàng sẽ theo bần tăng xuất phát đi Kiếm tông."
Trên lông mày tăng nhân bên trái có một vết sẹo, diện mạo cũng cứng rắn một chút.
Ánh mắt hắn dừng trên người Hành Ngọc: "Đã là bạn hữu sư huynh mang về, vậy dĩ nhiên không thành vấn đề. Chỉ là dựa theo quy định của tông môn, vị đạo hữu này cần báo gia môn, để chúng ta ghi chép lại một phen."
Hành Ngọc cười nói: "Đây là chuyện nên làm. Hợp Hoan Tông Lạc Hành Ngọc, gặp qua hai vị đạo hữu."
...... Hợp Hoan Tông?
Hai tăng nhân nhìn nhau, vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, tăng nhân bên trái vội vàng thu liễm vẻ kinh ngạc trên mặt mình, hai tay chắp lại hành lễ với Hành Ngọc: "Thì ra là Lạc đạo hữu của Hợp Hoan tông, vừa rồi đã mạo phạm."
Hành Ngọc bấm quyết đáp lễ, ý bảo không có gì đáng ngại.
"Mời vào tông môn." Tăng nhân bên trái giơ tay lên làm động tác mời.
Liễu Ngộ giẫm lên đài sen nhô lên trên mặt hồ, thong dong lướt qua mặt hồ to lớn này.
Hành Ngọc lười biếng cúi đầu, theo bước chân Liễu Ngộ đi qua đài sen.
Không bao lâu sau, đoàn người thuận lợi đến bờ.
Liễu Ngộ nói với hai sư đệ: "Các ngươi về viện của mình trước đi."
Để bọn họ đi rồi, Liễu Ngộ nhìn về phía Hành Ngọc: "Bần tăng dẫn Lạc chủ đi tìm sương phòng."
-
Nếu như nói bên trong Hợp Hoan tông có đình đài lầu các, được điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ như ôn nhu hương thì mỗi một cảnh vật của Vô Định Tông lại chính là thần thánh thiêng liêng, như không hề nhiễm bụi trần thế gian, là một nơi thế ngoại tiên cảnh.
Hành Ngọc ngồi trên lưng Tiên Hạc, được Tiên Hạc chở tới Khúc Dương Phong. Đây chính là nơi Vô Định Tông dùng để tiếp đãi hương khách.
Đến Khúc Dương phong, Liễu Ngộ đút đan dược cho Tiên Hạc, lại vuốt ve bộ lông vũ của nó, lúc này mới để Tiên Hạc rời đi.
"Liễu Ngộ sư huynh." Một tiểu tăng mặc tăng y màu xám vội vàng chạy tới, "Sao huynh lại tới nơi này."
Hắn là đệ tử chuyên môn phụ trách tiếp đãi khách nhân ở Khúc Dương Phong.
"Vị này là Lạc Hành Ngọc, thiếu chủ Hợp Hoan Tông, nhờ sư đệ an bài chỗ ở cho nàng." Liễu Ngộ ôn thanh nói.
Vừa rồi tiểu tăng đã chú ý tới Hành Ngọc, nghe vậy hướng nàng hành lễ: "Lạc đạo hữu mời theo ta đi vào trong."
"Làm phiền rồi."
Hành Ngọc đi về phía trước hai bước, lại quay trở lại nhìn Liễu Ngộ vẫn đứng tại chỗ.
Đuôi lông mày nàng khẽ nhíu, cười hỏi: "Huynh không đi vào cùng ta sao?"
Liễu Ngộ cười lắc đầu: "Bần tăng vừa trở về tông môn, cần phải đi thỉnh an sư phụ. Đợi sau khi thỉnh an xong bần tăng sẽ trở lại tìm Lạc chủ."
Đứng tại chỗ, chờ Hành Ngọc và tiểu tăng biến mất trong tầm mắt, Liễu Ngộ mới xoay người đi tới sau núi.
-
"Sư phụ."
Trong Phật điện trống trải, chưởng giáo Vô Định Tông quỳ gối trước tượng Phật hiền lành, sống lưng thẳng tắp.
Tay trái hắn gảy Phật châu, tay phải gõ mõ. Tiếng gõ mõ vang lên từng trận, thanh âm chưởng giáo cũng vang lên trong điện: "Nghe nói ngươi dẫn theo một vị khách nhân đến, nàng chính là đệ tử Hợp Hoan tông sao?"
Liễu Ngộ khẽ nói: "Đúng vậy."
Chưởng giáo mở mắt ra, dừng động tác gõ mõ.
Hắn đứng lên khỏi bồ đoàn, xoay người nhìn về phía Liễu Ngộ. Trên mắt hắn phủ một tấm lụa trắng, mắt không thể nhìn thấy, tu vi đã đến Nguyên Anh hậu kỳ, khoảng cách đến Hóa Thần kỳ chỉ còn nửa bước.
"Liễu Ngộ, ngươi tựa hồ đã thay đổi không ít."
"Một năm lịch luyện, đệ tử cũng có chút thu hoạch."
Nét bình thản mà áp bách trên khuôn mặt chưởng giáo có thêm vài phần ý cười nhàn nhạt.
Chưởng giáo không cố ý dò xét hành tung của Liễu Ngộ, nhưng hắn và Chủ trì Thanh Vân Tự là bạn tốt nhiều năm, đoạn thời gian trước hắn nhận được tin báo của chủ trì Thanh Vân tự, trong truyền tấn, chủ trì Thanh Vân tự nhắc tới Liễu Ngộ, cũng nhắc tới vị đệ tử Hợp Hoan tông kia.
Ngoài ra, chuyện của Cam Thành liên quan đến Viên Tĩnh, chuyện Hoài thành liên quan đến việc căm ghét Phật môn, đều náo loạn tương đối lớn, cho nên chưởng giáo cũng có nghe qua.
"Như vậy là tốt rồi. Phật nếu muốn xuất thế, trước tiên phải nhập thế lịch lãm một phen, trình độ của ngươi trong Phật pháp cực cao, nhưng trải nghiệm ở các phương diện khác lại ít đi rất nhiều, vi sư vẫn luôn lo lắng cho ngươi."
Liễu Ngộ chắp hai tay trước ngực.
Trong đại điện lượn lờ sương khói, làm nổi bật lên nốt chu sa như ẩn như hiện giữa lông mày hắn.
"Vị đệ tử Hợp Hoan tông kia tên là Lạc Hành Ngọc đúng không......." Chưởng giáo suy nghĩ một chút, "Nếu có duyên, vi sư cũng muốn gặp nàng một lần."
Kỳ thật, chưởng giáo và Viên Tĩnh chính là sư huynh đệ.
Đối với khúc mắc của Viên Tĩnh và Mật Nghi, chưởng giáo vẫn luôn hiểu rõ trong lòng.
Theo tin tức hắn nắm giữ trước mắt, chưởng giáo thu được một kết luận khiến hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi —— vị đệ tử Hợp Hoan tông kia, hình như thật sự là toàn tâm toàn ý thành toàn Phật đạo cho đệ tử của hắn.
Tình kiếp khó độ, nhưng đệ tử của hắn là người ứng kiếp, thật đúng là có chút ngoài dự liệu của hắn mà.
Nàng làm rất nhiều chuyện ở Hoài Thành, nhưng hiện tại chỉ có Phật tu Hàn Sơn Tự biết. Chờ sau này trận pháp được phổ biến rộng rãi hơn, dân chúng Hoài Thành sẽ biết đến công lao của nàng, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ cống hiến giá trị hâm mộ cho nàng.
Mặc dù... Giá trị ngưỡng mộ kiếm được là rất ít, nhưng ít nhất thì đây cũng là nguồn tài nguyên phát triển bền vững.
Thu hồi ngọc bài, Hành Ngọc điều khiển thảm bay về phía tây bắc.
Sau một ngày phi hành, phía dưới đã không còn bất kỳ thành trì nào.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy không ít quán trà.
Hành Ngọc thò đầu nhìn xuống, nàng nhìn thấy rất nhiều người đầu đội nón vành, lưng vác hành lý, cầm trúc trượng đi về phía tây bắc.
"Bọn họ..."
Liễu Ngộ đang ngồi xếp bằng gảy Phật châu. Nghe vậy mở mắt ra, theo ngón tay Hành Ngọc nhìn xuống, liền đoán được nàng muốn hỏi cái gì.
"Đây đều là những tín đồ đi tới sa mạc vô tận để hành hương."
Tiểu hòa thượng Liễu Niệm cao hứng nói: "Lạc chủ ngươi biết không, trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây vốn là hoang mạc, cát vàng đầy trời, gió cát không ngừng. Người dân địa phương gọi vùng đất này là sa mạc Vô Tận."
"Năm đó người sáng lập tông môn chúng ta kiến lập sơn môn ở đây, dùng thần thông rời núi lấp biển chuyển tới các loại linh mạch linh sơn, miễn cưỡng cải tạo hoang mạc vô tận này thành một chỗ thích hợp tu luyện, thành nơi động thiên phúc địa. Vạn năm sau, bởi vì tín đồ Phật môn đông đảo, mỗi người bọn họ đến hành bái, đều sẽ tiện tay gieo trồng một cái cây trong hoang mạc vô tận. Vạn vạn năm tháng sau đó, sa mạc vô tận chiếm mấy chục vạn dặm này biến thành rừng rậm vô tận."
Hành Ngọc hơi sững sờ, cúi đầu nhìn xuống.
Trước mắt nàng đều là cây cối, nếu không phải Liễu Niệm nói, nàng còn cho rằng đây là một mảnh rừng tự nhiên.
"Thật đúng là khiến người ta phải thán phục mà."
Hành Ngọc nhịn không được khen một câu.
-
Lại bay thêm nửa ngày nữa.
Trong trường hợp bình thường, càng đi sâu vào rừng, người dân càng thưa thớt.
Nhưng nơi này thì lại hoàn toàn trái ngược. Hành Ngọc phát hiện càng đi sâu vào, nơi này càng đông người, đến phía sau còn xuất hiện cả thôn xóm cùng trấn nhỏ.
Liễu Ngộ giải thích: "Tín đồ Phật môn định cư ở đây sinh sôi nảy nở, theo thời gian liền hình thành thôn xóm và thành trấn. Ở dưới chân núi Vô Định Tông còn có một tòa thành trì."
Một canh giờ sau, đoàn người Hành Ngọc thuận lợi đến cuối rừng rậm Vô Tận, nhìn thấy tòa thành trì huyên náo dưới chân bọn họ. Cũng nhìn thấy sơn môn Vô Định Tông sừng sững trên bầu trời thành trì, bị sương mù mờ ảo che lấp.
Hành Ngọc khoanh chân ngồi trên thảm bay nhìn lên, căn bản không thấy rõ toàn cảnh sơn môn.
Cảnh tượng này, quả nhiên là có phong thái tranh đoạt cùng thiên địa tạo hóa.
Nàng chỉ nhìn như vậy, trong lòng liền sinh ra một cỗ tâm ý yên bình an lành, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy từng trận tiếng tụng kinh phạn văn.
Rất nhanh, mấy người xuống thảm bay.
Liễu Ngộ dẫn Hành Ngọc đi về phía trước, vừa đi vừa cởi chuỗi Phật châu quấn quanh cổ tay phải xuống, đưa tới trước mặt Hành Ngọc.
"Làm sao vậy?" Hành Ngọc hơi sững sờ.
"Chuỗi Phật Châu này là thánh vật Vô Định Tông, ngươi cầm nó mới có thể tiến vào tông môn." Liễu Ngộ nói.
Phật châu màu đen tới tay, Hành Ngọc cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh thấu tâm.
Bên trong chuỗi Phật châu này ẩn chứa khí tức không hề ôn hòa mà ngược lại, nó lộ ra mười phần ác niệm.
Loại ác niệm này làm cho Hành Ngọc nhịn không được cúi đầu đánh giá nó vài lần.
"Chuỗi Phật châu này dùng xương cốt của tà ma Hóa Thần kỳ luyện hóa thành, bình thường bần tăng cầm nó trong tay để tu luyện Phật pháp."
Hóa Thần kỳ.
Chỉ xem ở cảnh giới này, Hành Ngọc liền biết tà ma năm đó rốt cuộc có bao nhiêu khó đối phó.
Nàng cầm chuỗi Phật châu này, yên lặng đi theo phía sau Liễu Ngộ.
Khi đến gần cổng thành, Hành Ngọc thấy trước cửa thành có điêu khắc vài đóa hoa sen nở rộ.
Cũng không biết là dùng chất liệu gì điêu khắc thành mà mỗi một cánh hoa sen đều sống động như thật, ngay cả giọt nước phía trên cũng trong suốt sáng long lanh, giống như vật thể sống tồn tại chân thật vậy.
Liễu Ngộ đi tới trước hoa sen, lấy ra ngọc bài thân phận của mình.
Những giọt nước trên tượng đá hoa sen rơi xuống. Khi giọt nước rơi vào sâu trong hoa sen, một cánh cửa bị mây mù bao phủ lượn quanh xuất hiện trong tầm mắt Hành Ngọc.
Liễu Ngộ dẫn đầu đi về phía trước một bước, chủ động tiến vào trong làn sương khói mờ ảo.
Liễu Niệm, Liễu Hạc theo sát phía sau.
Hành Ngọc vội vàng đi theo phía trước, khi bước vào mây mù, nàng cảm giác được có một cỗ lực bài xích nàng. Ngay khi lực bài xích dần dần tăng lên, Phật châu trong tay Hành Ngọc tỏa ra từng tia kim quang. Tia sáng này hóa giải đi lực bài xích, Hành Ngọc thuận lợi đi vào trong làn mây.
Sau một khắc, mây mù tiêu tan, trước mặt Hành Ngọc chỉ còn lại một cái thang đá thật dài. Hai bên thang đá mọc đầy những cây cổ thụ chọc trời.
"Cuối thang đá chính là tông môn."
Liễu Ngộ vừa nói, vừa cất bước lên thang đá.
Bậc thang đá chỉ có trăm cấp, đi tới bậc trên cùng, Liễu Ngộ đưa tay đẩy cửa chùa đang đóng chặt ra.
Một khắc sau, một vùng cảnh sắc mênh mông lúc ẩn lúc hiện giống như tiên cảnh xuất hiện trong tầm mắt Hành Ngọc —— hoa sen phủ kín mặt hồ, tiên hạc từ trên mặt hồ lướt qua, nhấc lên tầng tầng gợn sóng. Có hai tăng nhân mặc tăng bào khoanh chân ngồi ở đài sen trong hồ, đang nhắm mắt tụng kinh.
Thì ra đây chính là Vô Định Tông, ngay cả cách tiếp đón cũng làm ngay tại giữa hồ này.
Thấy cửa tông môn mở ra, hai tăng nhân trên đài sen chậm rãi mở mắt.
"Liễu Ngộ sư huynh."
"Liễu Ngộ sư huynh."
Hai tăng nhân vội vàng đứng dậy, chắp tay chào hỏi Liễu Ngộ.
Liễu Ngộ gật đầu, chắp tay đáp lễ, đồng thời hướng về Hành Ngọc nói: "Vị này là đạo hữu đồng hành cùng bần tăng, mấy ngày kế tiếp nàng sẽ ở tạm trong tông môn, đến lúc đó nàng sẽ theo bần tăng xuất phát đi Kiếm tông."
Trên lông mày tăng nhân bên trái có một vết sẹo, diện mạo cũng cứng rắn một chút.
Ánh mắt hắn dừng trên người Hành Ngọc: "Đã là bạn hữu sư huynh mang về, vậy dĩ nhiên không thành vấn đề. Chỉ là dựa theo quy định của tông môn, vị đạo hữu này cần báo gia môn, để chúng ta ghi chép lại một phen."
Hành Ngọc cười nói: "Đây là chuyện nên làm. Hợp Hoan Tông Lạc Hành Ngọc, gặp qua hai vị đạo hữu."
...... Hợp Hoan Tông?
Hai tăng nhân nhìn nhau, vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, tăng nhân bên trái vội vàng thu liễm vẻ kinh ngạc trên mặt mình, hai tay chắp lại hành lễ với Hành Ngọc: "Thì ra là Lạc đạo hữu của Hợp Hoan tông, vừa rồi đã mạo phạm."
Hành Ngọc bấm quyết đáp lễ, ý bảo không có gì đáng ngại.
"Mời vào tông môn." Tăng nhân bên trái giơ tay lên làm động tác mời.
Liễu Ngộ giẫm lên đài sen nhô lên trên mặt hồ, thong dong lướt qua mặt hồ to lớn này.
Hành Ngọc lười biếng cúi đầu, theo bước chân Liễu Ngộ đi qua đài sen.
Không bao lâu sau, đoàn người thuận lợi đến bờ.
Liễu Ngộ nói với hai sư đệ: "Các ngươi về viện của mình trước đi."
Để bọn họ đi rồi, Liễu Ngộ nhìn về phía Hành Ngọc: "Bần tăng dẫn Lạc chủ đi tìm sương phòng."
-
Nếu như nói bên trong Hợp Hoan tông có đình đài lầu các, được điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ như ôn nhu hương thì mỗi một cảnh vật của Vô Định Tông lại chính là thần thánh thiêng liêng, như không hề nhiễm bụi trần thế gian, là một nơi thế ngoại tiên cảnh.
Hành Ngọc ngồi trên lưng Tiên Hạc, được Tiên Hạc chở tới Khúc Dương Phong. Đây chính là nơi Vô Định Tông dùng để tiếp đãi hương khách.
Đến Khúc Dương phong, Liễu Ngộ đút đan dược cho Tiên Hạc, lại vuốt ve bộ lông vũ của nó, lúc này mới để Tiên Hạc rời đi.
"Liễu Ngộ sư huynh." Một tiểu tăng mặc tăng y màu xám vội vàng chạy tới, "Sao huynh lại tới nơi này."
Hắn là đệ tử chuyên môn phụ trách tiếp đãi khách nhân ở Khúc Dương Phong.
"Vị này là Lạc Hành Ngọc, thiếu chủ Hợp Hoan Tông, nhờ sư đệ an bài chỗ ở cho nàng." Liễu Ngộ ôn thanh nói.
Vừa rồi tiểu tăng đã chú ý tới Hành Ngọc, nghe vậy hướng nàng hành lễ: "Lạc đạo hữu mời theo ta đi vào trong."
"Làm phiền rồi."
Hành Ngọc đi về phía trước hai bước, lại quay trở lại nhìn Liễu Ngộ vẫn đứng tại chỗ.
Đuôi lông mày nàng khẽ nhíu, cười hỏi: "Huynh không đi vào cùng ta sao?"
Liễu Ngộ cười lắc đầu: "Bần tăng vừa trở về tông môn, cần phải đi thỉnh an sư phụ. Đợi sau khi thỉnh an xong bần tăng sẽ trở lại tìm Lạc chủ."
Đứng tại chỗ, chờ Hành Ngọc và tiểu tăng biến mất trong tầm mắt, Liễu Ngộ mới xoay người đi tới sau núi.
-
"Sư phụ."
Trong Phật điện trống trải, chưởng giáo Vô Định Tông quỳ gối trước tượng Phật hiền lành, sống lưng thẳng tắp.
Tay trái hắn gảy Phật châu, tay phải gõ mõ. Tiếng gõ mõ vang lên từng trận, thanh âm chưởng giáo cũng vang lên trong điện: "Nghe nói ngươi dẫn theo một vị khách nhân đến, nàng chính là đệ tử Hợp Hoan tông sao?"
Liễu Ngộ khẽ nói: "Đúng vậy."
Chưởng giáo mở mắt ra, dừng động tác gõ mõ.
Hắn đứng lên khỏi bồ đoàn, xoay người nhìn về phía Liễu Ngộ. Trên mắt hắn phủ một tấm lụa trắng, mắt không thể nhìn thấy, tu vi đã đến Nguyên Anh hậu kỳ, khoảng cách đến Hóa Thần kỳ chỉ còn nửa bước.
"Liễu Ngộ, ngươi tựa hồ đã thay đổi không ít."
"Một năm lịch luyện, đệ tử cũng có chút thu hoạch."
Nét bình thản mà áp bách trên khuôn mặt chưởng giáo có thêm vài phần ý cười nhàn nhạt.
Chưởng giáo không cố ý dò xét hành tung của Liễu Ngộ, nhưng hắn và Chủ trì Thanh Vân Tự là bạn tốt nhiều năm, đoạn thời gian trước hắn nhận được tin báo của chủ trì Thanh Vân tự, trong truyền tấn, chủ trì Thanh Vân tự nhắc tới Liễu Ngộ, cũng nhắc tới vị đệ tử Hợp Hoan tông kia.
Ngoài ra, chuyện của Cam Thành liên quan đến Viên Tĩnh, chuyện Hoài thành liên quan đến việc căm ghét Phật môn, đều náo loạn tương đối lớn, cho nên chưởng giáo cũng có nghe qua.
"Như vậy là tốt rồi. Phật nếu muốn xuất thế, trước tiên phải nhập thế lịch lãm một phen, trình độ của ngươi trong Phật pháp cực cao, nhưng trải nghiệm ở các phương diện khác lại ít đi rất nhiều, vi sư vẫn luôn lo lắng cho ngươi."
Liễu Ngộ chắp hai tay trước ngực.
Trong đại điện lượn lờ sương khói, làm nổi bật lên nốt chu sa như ẩn như hiện giữa lông mày hắn.
"Vị đệ tử Hợp Hoan tông kia tên là Lạc Hành Ngọc đúng không......." Chưởng giáo suy nghĩ một chút, "Nếu có duyên, vi sư cũng muốn gặp nàng một lần."
Kỳ thật, chưởng giáo và Viên Tĩnh chính là sư huynh đệ.
Đối với khúc mắc của Viên Tĩnh và Mật Nghi, chưởng giáo vẫn luôn hiểu rõ trong lòng.
Theo tin tức hắn nắm giữ trước mắt, chưởng giáo thu được một kết luận khiến hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi —— vị đệ tử Hợp Hoan tông kia, hình như thật sự là toàn tâm toàn ý thành toàn Phật đạo cho đệ tử của hắn.
Tình kiếp khó độ, nhưng đệ tử của hắn là người ứng kiếp, thật đúng là có chút ngoài dự liệu của hắn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.