Đỗ Quyên Không Tàn

Chương 21

Miêu Trần Trần

18/04/2017

“Tiên sinh muốn mua áo ngực cho bạn gái ạ?”



***

Đêm đó, Ngư Vi ở nhờ nhà Nghi Lam, đó là một căn hộ thông tầng nằm trên tầng cao nhất, Ngư Vi biết đây là căn hộ penthouse cao cấp, vừa rồi Ngư Lam đưa cho cô tấm danh thiếp, cô mới biết cô ấy là luật sư, nhìn phong cách trang trí của căn hộ khắp nơi tràn ngập hơi thở tinh anh, đường nét đơn giản nhưng vô cùng tinh tế sang trọng, khiến cô nhất thời không biết nên ngồi chỗ nào.

“Tiểu Vi Vi, uống chút sữa trước khi ngủ đi, chị có cho thêm một muỗng đường rồi đó.” Nghi Lam biết cô dè dặt, nên sau khi thay xong chiếc áo choàng ngủ họa tiết da báo liền đi ra ấn Ngư Vi ngồi xuống sofa, rồi mỉm cười đi vào phòng bếp không gian mở hiện đại lấy cho cô một cốc sữa ấm.

Đoạn đường lúc nãy, ngoại trừ bị tắt máy ba lần, suýt nữa đâm vào con lươn hàng rào bảo vệ một lần, còn một việc nữa đó là thay đổi biệt danh cho cô năm lần, nào là em gái nhỏ, mỹ nữ nhỏ, bé yêu, đến cả bảo bối nhỏ cũng kêu luôn, làm cho Ngư Vi rất rối rắm.

(Năm cái tên bà cô Nghi Lam đặt cho Ngư Vi: tiểu Vi Vi, tiểu muội muội, tiểu mỹ nữ, tiểu khả ái, tiểu bảo bối.)

Có điều ấn tượng của cô đối với Nghi Lam chỉ có thể nói, hoàn toàn lật nhào.

Trên đường đi, có một lần xe bị tắt máy, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn, cô nàng ấy hiên ngang giẫm đôi boots cao quá gối bước xuống xe, cãi nhau một trận với tài xế chiếc taxi phía sau thiếu điều muốn xông vào đánh người, bao nhiêu lời lẽ thô tục đều thuộc làu làu, còn hơn học thuộc lòng, quăng hết mấy từ ngữ đó ra phô trương thanh thế tỏ rõ uy lực mắng đến nổi người đàn ông kia chỉ còn biết ngây ngốc sững sờ, đứng lắp ba lắp bắp không nói lại được gì, lúc đó Ngư Vi mới biết vì sao cô ấy có thể làm bạn với Bộ Tiêu.

Hai người đều quá dư cái gọi là ‘không đứng đắn.’

Quả nhiên, lúc cô nàng thúc giục Ngư Vi đi tắm, Ngư Vi từ phòng tắm đi ra, thay bộ đồ ngủ mới Nghi Lam chuẩn bị cho mình, cô nàng cười đến xấu xa đi tới nhéo một cái lên con thỏ nhỏ trước ngực Ngư Vi, lúc này Ngư Vi mới biết, cô ấy đích thực là Bộ Tiêu phiên bản nữ…

Nếu không phải vì anh và cô nam nữ khác biệt, vai vế cách biệt, thì nhất định lời nói và cách ứng xử đầy ‘chuẩn mực’ của hai người này hoàn toàn không khác gì nhau, đều là hàng cực phẩm.

Ngư Vi nhẹ nhàng đưa tay cản lại, nhưng móng vuốt của Nghi Lam còn nhanh hơn, nhéo xong còn kề sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Không tệ, ánh mắt của lão Tứ quá độc mà…”

Mặt Ngư Vi thoắt cái đỏ hồng như quả cà chua chín, cô quả thật chưa đủ trình độ tâm lý để sẵn sàng đương đầu với mấy câu ném ra đột ngột như thế này của Nghi Lam! Nhưng câu tiếp theo của cô ấy mới thật sự khiến cho màu đỏ trên mặt Ngư Vi có thể nhỏ thành máu.

"Không nhìn ra tên đó thích em sao? Đứa nhỏ ngốc.” Nghi Lam đá đá mắt với Ngư Vi, toàn thân phủ đầy hào quang ngạt ngào hương vị ‘Nữ lưu manh’, bộ dạng y hệt mấy mama tú bà trong các thanh lâu thời xưa.

Tim Ngư Vi đập loạn thiếu điều muốn vọt khỏi lồng ngực, nhìn ra cái gì, cô thật sự không nhìn ra… sao Bộ Tiêu có thể thích cô? Không phải anh luôn xem cô như trẻ con sao?

Nghi Lam thả xong câu đó, hài lòng lắc lư bờ vai nhỏ của mình đi đắp mặt nạ, để lại một mình Ngư Vi ngồi đó lòng đầy ngổn ngang như gió lùa vào nhà trống.

Đến đêm, cô vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, Nghi Lam cũng vén chăn chui vào, có điều cô đang ngủ trong phòng khách mà, Ngư Vi vừa định cất tiếng hỏi, Nghi Lam đã nằm dài ra bên cạnh cô, chân tay rũ rượi: “Chao ôi, cái bộ xương già này của chị, phải ngủ cùng với mấy cô bé thiếu nữ xinh đẹp mới bổ sung thêm được chút sức sống thanh xuân, không lẽ em còn muốn đuổi chị đi sao?”

Ngư Vi nhất thời câm nín, đối với năng lực vô đối của bà chị Lam này đến giờ cô đã được thụ giáo quá đủ.

Vì vậy trước khi ngủ, Ngư Vi và cô ấy lại trò chuyện rất lâu, đề tài quanh đi quẩn lại vòng tới vòng lui cuối cùng bị Nghi Lam kéo tới Bộ Tiêu, cô nàng chép chép miệng nói: “Nói thật, người như Bộ Tiêu rất hiếm, bình thường có vẻ không đứng đắn, nhưng nếu thật lòng yêu ai đó, sẽ cuồng dại si tình nghiêm túc hơn bất cứ ai khác.”

Nói nói một hồi, Ngư Vi đã được cô nàng huấn luyện hỏa tốc trở nên nói chuyện vô cùng tùy ý không còn chút dè dặt nào nữa, nghe Nghi Lam nói vậy liền hỏi: “Vậy sao chị không thích chú ấy?”

Nghi Lam thấy Ngư Vi dùng giọng nói trẻ con hỏi vấn đề chín chắn này, cười đến nội thương, dứt khoát lắc đầu: “Chị với hắn giống nhau, nhìn thấy hắn như nhìn chính mình trong gương, chẳng hứng thú chút nào, huống chi, chị thích tiểu thịt tươi…”



Sau đó, cô nàng nhỏ giọng quăng ra một đống từ ngữ ô nhiễm hoàn toàn có thể độc chết người, nào là thước tấc lớn nhỏ, nào là kinh nghiệm sa trường. Ngư Vi nghe nghe một hồi, nghe luôn thành lời hát ru, cuối cùng ngủ say sưa. Nghi Lam nhìn thấy một màn này, quả nhiên bị sốc rồi, trong bụng nghĩ thầm lão Tứ này đã nhìn trúng một cô bé con vân đạm phong khinh hờ hững như mây trôi gió thoảng ah, nghe mấy chuyện này mà sắc mặt không ửng hồng chút nào, thuộc loại trâu bò mà.

Một đêm này trôi qua rất nhanh, có lẽ vì may mắn có người trò chuyện bên cạnh nên cả đêm Ngư Vi không bị giày vò bởi những chuyện vừa xảy ra lúc chiều, nhưng có lẽ vì một ngày trước đó đã phải trải qua quá nhiều mệt mỏi, tinh thần cứ như bị đưa lên cao rồi ném xuống nên khi mở mắt ra toàn thân cảm thấy rụng rời.

Sau khi tỉnh dậy, cô nghe thấy âm thanh nói chuyện từ phòng khách truyền đến, âm thanh rất quen thuộc, Bộ Tiêu đã tới.

Cô vội vàng mặc quần áo của mình vào, lúc đi đến cửa phòng ngủ, nghe thấy nội dung hai người bên ngoài đang nói với nhau, cô không khỏi đứng lại chăm chú lắng nghe.

“Ông cứ việc nói thẳng đi, có phải ông thích cô bé con người ta rồi không, nuôi vợ từ bé hả? Giọng nói của Nghi Lam ‘đứng đắn’ hết mực.

Ngư Vi lập tức hốt hoảng, nín thở đợi nghe câu trả lời của Bộ Tiêu.

Âm thanh của Bộ Tiêu xuyên qua những lớp cửa, có chút xa xôi mơ hồ, ẩn chứa đôi nét cười: “Đoán mò gì đó?”

Trái tim Ngư Vi lặng lẽ rơi xuống, không sai, cô quả thật không nên nghe những lời viễn vông không đâu vào đâu kia của Nghi Lam rồi tự mình đa tình cảm thấy anh có tình ý với mình, anh có thể có tình ý gì chứ, trong mắt anh cô chỉ là một đứa trẻ. Ngư Vi nghe anh nói xong câu đó, liền đi đến nhà vệ sinh phòng khách rửa mặt.

Nghi Lam thấy anh phủ nhận, chẹp chẹp miệng, nhưng cô cũng biết dù sao Ngư Vi còn nhỏ, cũng không có ý định trêu chọc nữa, cúi đầu cắn viên sủi cảo tôm trong suốt óng ánh Bộ Tiêu mang đến, lại nghe thấy anh cà lơ phất phơ ném một câu: “Ăn ít chút đi, đừng có mà tiêu diệt hết, trổ mã rồi còn lãng phí lương thực làm gì…”

Lại nhìn anh ngồi trên sofa nghịch cái bật lửa trong tay, cái bộ dạng nghiêng ngã cười đến vô lại khiến người ta chán ghét, đôi mắt tinh anh kia lộ ra tia ranh mãnh giảo hoạt hệt hồ ly. Nghi Lam tức đến mức muốn mắng chửi người, vừa nuốt thức ăn trong miệng xuống chưa kịp phun câu nào, đã nghe thấy phòng khách bên cạnh truyền tới âm thanh mở cửa, liền quay lại nhìn Bộ Tiêu, a ha, vẻ mặt hắn lập tức thu hết nét phóng túng, xoay đầu lại, đôi mắt sâu đen láy chăm chú nhìn về phía cô bé con kia, hoàn toàn khác biệt với cái vẻ lớn lối vừa rồi.

Ngư Lam tức giận, trong bụng lôi hết tám đời tổ tông nhà Bộ Tiêu ra mắng một trận, nghĩ thầm, đợi xem, hôm nay hắn không lọt tai cái gì, bà đây sẽ càng phun cái đó.

Suốt đêm qua, Bộ Tiêu cứ lo lắng không yên. Ngư Vi qua đêm ở một nơi xa lạ, tính cách cô vẫn luôn sợ người lạ, hơn nữa tối qua cô đã phải trải qua một phen lo lắng hoảng loạn như vậy, lúc này thấy cô từ trong phòng đi ra, đầu cứ cúi xuống mãi khi đến bên cạnh anh mới gọi ‘Chú Bộ’, lòng anh như chùng xuống.

Đã qua một đêm, sao tâm trạng cô vẫn tệ như vậy?

Anh chẳng chút nghĩ ngợi ngồi thẳng dậy, nghiêng tới phía trước duỗi tay ra nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Ngư Vi giữ cô đứng lại, thanh âm ngả ngớn hỏi: “Không nói chúc mừng năm mới với chú sao?”

Dường như nỗi đau âm ỉ phải xa anh đêm qua lại trỗi dậy gõ vào tim cô một nhịp nhắc cô nhớ, anh nói không thích cô có là gì, không được nhìn thấy anh mới là sự giày vò lớn nhất, lại nhớ tới câu tạm biệt ‘sang năm gặp’ kia. Buổi sáng thức dậy nhìn thấy anh là giấc mơ lâu dài của cô, cô còn đòi hỏi gì nữa, vì vậy Ngư Vi ngoan ngoãn nói: “Chúc mừng năm mới.”

Lúc này Bộ tiêu mới hài lòng, khẽ nhíu mày mỉm cười thả tay Ngư Vi ra bảo cô đi ăn sáng. Kết quả, anh phát hiện mình đã lo lắng dư thừa, Nghi Lam và Ngư Vi luôn miệng thì thầm trao đổi, dáng vẻ hệt như tri kỷ thâm giao, Nghi Lam còn liên tục gọi cái gì mà ‘bảo bối nhỏ’, ‘bé yêu’, khiến anh nghe thấy gai ốc dựng hết lên.

Đáng sợ nhất là, khi ba người ngồi vào xe, Bộ Tiêu lái xe phía trước, Nghi Lam và Ngư Vi ngồi phía sau, từ kính chiếu hậu anh nhìn thấy móng vuốt của Nghi Lam cứ chấm mút trước ngực Ngư Vi, vân vê xoa nắn, anh nhíu mày thật lâu, cuối cùng quả thực không thể nào nhịn nổi nữa: “Cái móng vuốt đó chạm vào đâu vậy hả?”

Nghi Lam nghe thấy giọng anh sốt ruột quýnh quáng lên, trong lòng hỉ hả liền kiếm chuyện quăng ra mấy lời ‘đứng đắn’ truyền thống: “Con gái tụi tui ngồi với nhau chính là thích thế này đó, không phải mấy tên đàn ông cặn bã các ông hồi nhỏ cũng thích ‘sờ đào móc điểu’ sao, ông quản tôi cái gì hả?”

(*‘Sờ đào móc điểu’: điểu – chim, đào – thường dùng ám chỉ bầu ngực phụ nữ.)

Bộ Tiêu nghe thấy Nghi Lam bắt đầu quăng hết vốn liếng của cải ra rồi, nhìn vẻ mặt hất lên trời của cô nàng, anh nhất thời nhắm hai mắt lại tức đến câm nín, trên mặt hiện lên tia cười khổ bất đắc dĩ, sau đó mở mắt ra: “Con gái hử, sao không thử nhìn lại nét mặt già nua của mình, nỡ nào vứt bỏ nó vậy chứ?”

Ngư Vi nghe thấy hai người này ầm ĩ với nhau đặc biệt tức cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe khóe môi cong lên.

“Ông thì biết gì? Không phải là tôi dẫn tiểu Vi Vi đi mua áo ngực sao, tôi phải đo đạc ướm thử xem con bé mặc cái gì thì phù hợp, ông biết thì ông tới xem đi?” Nghi Lam tung hết tuyệt chiêu ra, Bộ Tiêu quăng chiêu nào, cô nàng đỡ chiêu đó.

Bộ Tiêu nghe mấy lời này, biết rõ hôm nay cô nàng này quyết chống đối anh tới cùng, vừa nắm vô lăng vừa bị nghẹn câm nín. Lúc anh xoay tay lái đánh cua quẹo, từ kính chiếu hậu nhìn về phía Ngư Vi, lại phát hiện cô nhóc tiểu gia hỏa này vô cùng bình thản ung dung tựa như đề tài vừa rồi chẳng dính dáng gì đến mình, đôi mắt to lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bên khóe môi còn khẽ mỉm cười, anh nhất thời không còn gì để nói, còn biết nói gì đây!



Đến trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố G, hôm nay là ngày đầu năm mới, các trung tâm mua sắm nhộn nhịp người ra vào, các chương trình quảng cáo, khuyến mãi vô cùng sôi động, người tới người lui tấp nập. Nghi Lam khéo léo nhuần nhuyễn bước trên đôi giày cao chót vót dẫn Ngư Vi đi vào một cửa hàng bán đồ lót, Bộ Tiêu đi theo phía sau hai người, vừa đến gần, lập tức đủ các loại đồ lót màu sắc sặc sỡ đập vào mắt, anh rối rắm chân vừa bước vào cửa tiệm liền khựng lại, có hai nữ nhân viên cửa hàng đến chào hỏi: “Tiên sinh muốn mua áo ngực cho bạn gái ạ?” Anh liền xua tay nói không phải, rồi ra ngoài tìm khu vực hút thuốc đốt cho mình một điếu.

Ngư Vi đi theo Nghi Lam vào bên trong, tầng tầng nội y đủ kích cỡ kiểu dáng và màu sắc hoa cả mắt. Nghi Lam quả thật là tay lái lão luyện, chỉ ướm thử qua một chút mà đã biết cô mặc size gì, không cần nhân viên giới thiệu đã sớm chọn đầy hai tay rồi dẫn Ngư Vi vào phòng thử.

“Em có biết con gái nháy mắt thành phụ nữ vào lúc nào không?” Nghi Lam hất mày nhìn Ngư Vi.

Ngư Vi trầm tư suy nghĩ cho rằng có mấy đáp án nhưng còn chưa kịp mở lời, Nghi Lam đã huấn luyện cô một khóa: “Không phải lần đầu tiên đi giày cao gót, không phải lần đầu tiên mua chai nước hoa, cũng không phải lần đầu tiên biết trang điểm, mà là lần đầu tiên mặc chiếc áo ngực vừa vặn với số đo của mình, em lập tức biến thành phụ nữ.”

Sau đó, trong phòng thử đồ, Ngư Vi được Nghi Lam hướng dẫn cách mặc, cách điều chỉnh độ dài dây và cup áo, mặc sao cho vừa vặn… cô đã mặc thử rất nhiều cái.

Bên ngoài cửa hàng, Bộ Tiêu đợi đến nhàm chán, anh đi xuống dưới lầu mua ba lon nước giải khát, vừa đưa lon của mình lên miệng hớp một ngụm, đang cầm hai lon còn lại lên tới thì thấy Nghi Lam và Ngư Vi nắm tay đi ra, nói còn muốn đi đến một nơi nữa.

Trở lại xe, Bộ Tiêu đáp ứng yêu cầu của Nghi Lam, lái xe đưa hai người đến tiệm làm tóc, lúc này anh mới biết rốt cuộc hôm nay mình sắm vai nhân vật gì, rõ ràng bị biến thành tùy tùng để sai khiến.

Trong lòng Nghi Lam luôn nhớ kỹ, hôm nay phải tặng cho anh một bài học để đời, sau khi đóng cửa xe, cô nàng túm lấy cánh tay Ngư Vi trìu mến ngọt ngào: “Tiểu Vi Vi, bộ xương già của chị đúng là hâm mộ chết em rồi, hình dáng ngực của em đáng yêu quá đi mất, vừa trắng lại vừa tròn…”

Quả nhiên, cô nàng còn chưa dứt lời, Bộ tiêu đã bị sặc sụa nước, ho khan.

Nghi Lam sằng sặc cười trong bụng, liếc anh một cái rồi quay đầu lại, sắc mặt thành tinh không đổi tiếp tục thì thầm: “Tiểu anh đào sao mà đáng yêu dữ vậy, đỏ hồng non nớt mềm mại, mới liếc qua thôi mà đã khiến người ta phạm tội muốn cắn một cái.”

Bộ Tiêu nheo mắt thật chặt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải khẽ nhịp nhịp lên vô lăng, miệng đắng lưỡi khô, nhiệt độ từ cổ áo hầm hập bốc lên từng lọn tóc, cái hầu kết nơi cổ họng trượt lên trượt xuống, anh đưa tay giật mạnh nới cổ áo ra.

“Chao ôi, Bộ Tiêu! Ông nghĩ cái gì thế hả? Đầu óc của ông sao dơ bẩn vậy chứ! Tôi nói là lúc nãy có mua cho tiểu Vi Vi mấy cái quần lót nhỏ anh đào, đầu ông nghĩ cái gì thế?” Nghi Lam dùng lời lẽ vô cùng chính nghĩa mà mắng người.

Sao Ngư Vi không biết Nghi Lam đang ‘gây sự’ với Bộ Tiêu chứ, nhưng cái quần anh đào đó quả thực có mua, hiện đang trong chiếc túi trên tay cô, cô ngẩng đầu nhìn Bộ Tiêu.

Bộ Tiêu tựa lưng vào ghế không nói gì, chỉ nhắm mắt thở dài một hơi, con mẹ nó, nghe mấy lời đó tự nhiên hình ảnh sống động bật ra trong đầu là sao chứ!

Sau đó, nữ hán tử lưu manh không sợ trời không sợ đất Nghi Lam kia lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngư Vi, nói tiếp mấy câu giáo dục thể chất vô cùng trong sáng: “Đến khi em có bạn trai, em sẽ chính thức thành phụ nữ lần thứ hai, cụ thể chuyện này phải hỏi bạn trai em, chắc chắn hắn sẽ hiểu…”

Bộ Tiêu nghe xong quả thật không nuốt nổi nữa, xoay người nhìn Nghi Lam cắn răng mắng: “Nói nữa xuống xe cho tôi.”

Rốt cuộc cô nàng Nghi Lam cũng đã chịu im miệng, không thèm nói tiếng nào nữa mà làm mặt quỷ, xoay đi bật cười ha hả.

Bộ Tiêu cào mạnh mái tóc, có chút mất tập trung bắt đầu cho xe chuyển hướng tới địa chỉ Nghi Lam đã nói, nhưng trong đầu cứ chập chờn những hình ảnh không sao kiểm soát được, anh hít một hơi thật sâu cố tập trung giữ bình tĩnh, hồi lâu sau khi xe dừng đợi đèn đỏ rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại, anh ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, muốn xem Ngư Vi đang làm gì.

Kết quả ánh mắt vừa chạm vào gương, đã chìm vào một đôi mắt đen láy trong đó, hai đồng tử màu đen kia hệt cái đuôi con cá đen nhỏ lững lờ nằm ngủ khẽ đong đưa dập dìu trong làn nước tỏa ra những gợn sóng nhè nhẹ, Ngư Vi cũng đang chăm chú nhìn anh, cái hầu kết nơi cổ anh lại trượt lên trượt xuống, nhưng khi nhìn thấy động tác tiếp theo của cô, không chỉ cái hầu kết mà toàn thân anh đều không xong rồi.

Có lẽ những lời vừa rồi Nghi Lam trêu chọc đã khiến bầu không khí giữa anh và cô trở nên rối rắm, Ngư Vi vì muốn xoa dịu nên khi thấy anh nhìn mình đã lè lười đáng yêu nhìn lại, cái đầu lưỡi bé xíu đỏ hồng mịn màng như con mèo nhỏ đó chỉ xuất hiện trong tíc tắc, lướt khẽ qua đáy mắt anh, sau đó cô cúi đầu không nhìn anh nữa.

Bộ Tiêu bỗng cảm thấy có một luồng khí nóng nơi nào đó sâu trong cơ thể ngùn ngụt bốc lên cổ họng, rồi xông thẳng ra ngoài như làn khói bao trùm lấy anh, anh đưa tay mở hết cửa sổ xe xuống, những ngọn gió mãnh liệt lập tức cuộn vào thổi phăng cái nóng, thổi bay tóc anh tán loạn, Nghi Lam liền mắng: “Bộ Tiêu, ông bị thần kinh hả, hỏng hết kiểu tóc của bà đây rồi!”

Anh chỉ cảm thấy ý nghĩ vừa rồi thoáng xuất hiện trong đầu mình thật quá xấu xa điên cuồng, không ngờ anh đã nghĩ ‘Đầu lưỡi đó nếu anh dịu dàng ngậm lấy, sẽ có cảm giác gì…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỗ Quyên Không Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook