Chương 58
Miêu Trần Trần
23/04/2017
“Lão Tứ… Sớm trở về.”
***
“Có chuyện gì, anh nói đi.” Bộ Tiêu trầm giọng cất lời, nhìn làn khói quẩn quanh nơi đầu ngón tay, tàn thuốc đã lâu không gạt, anh khẽ gẩy tay gạt tàn rồi đưa lên miệng rít một hơi.
Chiếc rèm cửa sổ sau lưng Bộ Tiêu đang kéo hờ một nửa, ráng hồng rực rỡ của buổi chiều tà xuyên qua phần cửa kính còn lại rải vào phòng, hắt lên khuôn mặt Bộ Tĩnh Sinh. Toàn thân anh cả ngập trong ánh tà dương còn sót lại nơi cuối chân trời, thứ ánh sáng luôn mang lại cảm giác tịch liêu đó càng khiến cho sắc mặt ông nhợt nhạt hơn. Ông vẫn luôn rủ mi mắt thật thấp không lần nào ngước lên nhìn anh, cả bờ vai và thắt lưng dường như cũng rủ xuống, hình ảnh đó cứ in vào mắt anh.
“Tiểu Huy nó không hiểu chuyện, tối qua nó nói với anh nó muốn đi, anh hỏi nó muốn đi đâu, nó nói nó rời khỏi thành phố G. Anh hỏi nó học đại học phải làm sao, nó một tiếng cũng không nói…” Bộ Tĩnh Sinh vẫn luôn rủ mắt cúi đầu, khi nói tới đây vẻ mặt mới có chút gợn sóng, ngực phập phồng: “Anh biết nó được nuông chiều nên hư hỏng, hoàn toàn không hiểu chuyện, nhưng đại học G nó vất vả lắm mới thi đậu, còn chưa được một tháng mà đã muốn bỏ đi…”
Bộ Tiêu lắng nghe Bộ Tĩnh Sinh nói, anh cả càng nói, ngữ điệu càng khổ sở, nét mặt cũng ngày càng nặng nề, anh đã mơ hồ đoán được ý của anh mình, nhưng nhất thời không cách nào mở miệng được, cái cảm giác đắng chát đó nơi cổ họng càng mãnh liệt cuộn trào.
“Anh, anh chính là đồ bỏ đi, đến cả con trai mình cũng không quản được…” cả người Bộ Tĩnh Sinh lảo đảo, nặng nề thở dài, dường như người đang chìm trong ánh rực rỡ của buổi chiều tà kia đã chết đi một nửa: “Anh hỏi nó rốt cuộc muốn đi đâu, nó nói hoặc đến Bắc Kinh lái xe, hoặc là vào bộ đội tham gia quân ngũ, cái nào cũng không đâu vào đâu như thế. Với cái tính tình thối của nó, có thể ăn đắng chịu khổ được sao? Đi ra ngoài bị người ta mắng chửi lạnh nhạt, tại sao lại không chịu… học hành cho tốt trước? Cần gì phải tự giày vò mình, chiếc xe bị hỏng của nó, anh nhìn sao cũng thấy nguy hiểm, lần trước đã va chạm một lần, nó lại còn muốn…”
Đầu óc Bộ Tiêu trống rỗng chẳng còn nghĩ được gì, anh ngồi dậy phủi tàn thuốc. Khi nghe thấy anh cả nói tiếp câu còn lại, ngón tay anh bất giác không cách nào khống chế được khẽ run lên.
“Anh chỉ còn lại một đứa con trai này là nó… Anh cũng biết chuyện này không thể nào đổ lỗi cho chú được, là anh quá ích kỷ, cho nên anh ưỡn mặt ra đây cầu xin chú.” Bộ Tĩnh Sinh nói đến đây, rốt cuộc tinh thần cũng sắp đổ sụp xuống.
“Anh cả.” Bộ Tiêu bất ngờ cắt ngang, Bộ Tĩnh Sinh nghe thấy hắn gọi mình bất giác sững người, ngước mắt nhìn lão Tứ đang ngồi phía đối diện, vì ngược ánh sáng nên không nhìn rõ được vẻ mặt hắn.
Cái tiếng ‘anh cả’ này, tựa hồ rất nhiều năm rồi hắn không gọi, mười mấy năm qua, ông căn bản vốn không nói chuyện nhiều với lão Tứ, hoàn toàn không gần gũi, mỗi lần gặp mặt cũng là trên bàn cơm bên cạnh đều có người, hai người chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau.
Mười mấy năm trước, hắn quỳ bên ngoài cửa phòng ông, ông không có ra ngoài nói chuyện với hắn. Sau đó lại nhìn thấy hắn ôm Nguyệt Mai từ xà nhà xuống gào khóc nát ruột nát gan, ông cảm thấy toàn bộ thế giới này đổ sập xuống, càng không cách nào mở miệng nói với hắn dù chỉ một chữ… Về sau, vẫn là ông cụ lấy cái chết uy hiếp quyết không cho ra ở riêng, cái nhà này mới được bảo vệ, nếu không có lẽ ông và lão Tứ cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa.
Lão Tứ hoàn toàn không làm sai điều gì, bất luận là trước đây hay hiện tại bây giờ cũng vậy. Sai vẫn là tâm ma của ông, ông đã tự dựng nên bức tường sắt trong lòng mình, rồi co vào đó trốn tránh. Ông cảm thấy có lẽ mình sẽ trốn đến cuối đời, mỗi lần nhìn thấy lão Tứ, ông không cách nào tránh được nhớ lại chuyện cũ, nên ông cố hết mức không nói chuyện với lão Tứ, không nói một lời.
Nhiều năm như thế trôi qua, sao ông không hiểu, lão Tứ so với ông còn đau đớn khổ sở hơn, ông còn có thể ném hết tất cả mọi chuyện, đến ngày giỗ thì núp mình vào bàn thờ Phật, căn phòng nhỏ đó cho đến giờ ông vẫn không dám tới gần. Bản thân ông trời sinh tính nhu nhược, chỉ biết sợ hãi trốn tránh, còn lão Tứ một chút cũng không quên cũng không cho phép mình quên.
Cái áo khoác năm đó Nguyệt Mai mua cho hắn, bao năm rồi hắn vẫn còn mặc, mặc đến cũ sờn vẫn không nỡ vứt đi.
Con chó nhỏ kia, là năm đó Nguyệt Mai nhặt về, khi con mẹ sinh được bầy con, những con khác đều cho người ta, nhưng hắn quyết giữ lại một con.
Hằng năm, vào ngày thả đèn Khổng Minh, hắn đều viết những dòng chữ ân cần thăm hỏi, ‘Xin chào’ , ‘chị có khỏe không’, ‘cảm ơn’, ‘chúc bình an’, thỉnh thoảng lại đi vào phòng nhỏ dập đầu thắp nhang…
Trong nháy mắt, Bộ Tĩnh Sinh đột nhiên bị tiếng ‘anh cả’ của hắn đánh thức, nghĩ tới những lời mình vừa nói kia, thật sự quá tàn nhẫn với hắn, cái câu ‘chỉ còn lại đứa con trai này’ của ông có lẽ sẽ làm cho lão Tứ cảm thấy ông vẫn còn oán trách hắn.
“Anh…” Bộ Tĩnh Sinh muốn mở miệng, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn lão Tứ bất giác không nhịn được nước mắt cứ nghẹn ngào tuôn ra. Vì trong cái thời khắc ánh sáng và bóng tối giao nhau này, mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống chỉ còn lại chút tia nắng lẻ loi cuối ngày còn sót lại, ông nhìn thấy trên khuôn mặt đầy ray rứt của Bộ Tiêu… lão Tứ vẫn đang nhìn ông mỉm cười.
Nhìn thấy anh cả khóc, Bộ Tiêu khẽ thở dài, mặc dù anh chẳng thể cười nổi nhưng vẫn phải mỉm cười, trầm ngâm cất lời: “Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, em sẽ đi thay tiểu Huy. Thật ra, em cũng biết, em ở đây cả ngày ngọt ngào hạnh phúc, anh anh em em, nó nhìn thấy trong lòng sẽ rất khó chịu. Nếu đổi lại là em, em cũng không chịu được, cũng sẽ tính chuyện cao chạy xa bay. Đây không phải là vấn đề có hiểu chuyện hay không. Chuyện học hành của hắn quan trọng, em là người làm ăn, ra ngoài một chuyến cũng tốt… Nuông chiều hắn nhiều năm như vậy rồi, đời người còn dư lại mấy lần mười mấy năm nữa đâu. Trước mộ của chị dâu cả, em đã nói em sẽ nuông chiều nó cho đến ngày em chết.”
Bộ Tiêu khẽ dụi chân mày, dập tắt đầu thuốc lá, nhìn thấy bờ vai Bộ Tĩnh Sinh run rẩy nghẹn ngào, lúc này đây anh mới phát hiện ra, anh cả quả thật đã già đi không ít. Lúc còn trẻ, ông thường cưỡi xe đạp chở anh lang thang dạo chơi khắp con hẻm nhỏ, trên tay lái lúc nào cũng treo bánh nướng nóng hổi giòn tan vừa mới được làm ra đem về nhà. Còn anh tối nào trước khi đi ngủ cũng lén trộm mở van xe đạp của ông. Ngày hôm sau, trước khi anh cả đi làm, nghe thấy âm thanh tức giận thở hồng hộc của ông, anh cười bò lăn khỏi chăn. Khi đó, anh cả trẻ trung anh tuấn, giờ thật sự đã mất đi phong thái đó rồi.
Nhiều năm như vậy trôi qua, sở dĩ ông trở nên tiều tụy như thế, già yếu như thế, cũng vì đã phải gánh chịu quá nhiều đau đớn, vợ mất con mất, mà nguyên do tất cả những chuyện này đều tại anh. Bất luận anh cả có yêu cầu gì, cho dù có bảo anh chết thay cho Bộ Huy, anh cũng sẽ không bao giờ nói chữ ‘không’; huống chi, ông còn cố vượt qua những chuyện xưa, đến khóc lóc van xin anh…
Anh đi, thật sự là lựa chọn tốt nhất. Tuy thời gian có thể giúp xóa nhòa mọi chuyện nhưng ngày đó khi nào mới đến, không ai đoán được, một năm, năm năm hay mười năm rồi cả đời? Anh đi rồi sẽ giúp cho mọi người bình tĩnh lại, giúp cho ngày đó nhanh đến. Tiểu Huy có thể quên Ngư Vi đi, thậm chí có đủ thời gian để lại tìm được người con gái mình thích. Đến lúc đó, khi anh trở lại, chú cháu có thể lướt qua giai đoạn khó xử gượng gạo. Nói không chừng bởi vì xa cách giúp người ta nghĩ đến những điều tốt của nhau, sẽ càng trở nên tốt hơn so với trước.
Chỉ là quyết định này, khiến anh cảm thấy có lỗi với duy nhất một người, một người cũng quan trọng như tiểu Huy. Có lẽ một thời gian dài sau này, anh không cách nào ở bên cô được. Ngày hôm qua còn quyết định đưa cô đi ngắm nhìn đất trời rộng lớn này, có lẽ lời hứa đó đành lỡ hẹn một thời gian rồi.
Lúc Bộ Tiêu ra khỏi phòng anh cả, vừa nhìn lên, bất ngờ nhìn thấy một người đang nấp bên cửa. Không ngờ Ngư Vi đang đứng đó, đôi mắt cô nhìn anh như mơ hồ phảng phất tia sáng bạc long lanh, khoảnh khắc đó tim anh nhũn ra, anh biết mình không xong rồi, cơ hồ sẵn sàng vì cô mà tan thành vũng nước hòa vào đôi mắt đó.
Cho tới giờ, anh lúc nào cũng tiêu sái làm theo ý mình, không bao giờ chịu trói buộc, tất cả sự dịu dàng của cuộc đời anh trao cả cho cô.
“Em nghe thấy rồi sao?” Bộ Tiêu nhìn cô nhẹ nhàng cất lời, anh thật sự không nghĩ Ngư Vi sẽ lén nghe, cô lúc nào cũng lễ phép đúng mực, vô cùng nghiêm túc, có lẽ vì cô đã quá lo lắng cho anh.
Ngư Vi cứng đờ gật đầu, vừa rồi cô lắng nghe Bộ Tiêu và anh cả nói chuyện, trong lòng cũng khó chịu và khổ sở như anh, nhưng đến giờ cô cũng không biết làm cách nào để tiếp nhận: “Anh phải đi thật sao ạ?”
Bộ Tiêu phải rời đi… Cho tới giờ cô chưa từng nghĩ mọi việc sẽ kết thúc theo cách này, cho tới giờ cô chưa từng nghĩ, cô và anh chỉ vừa ở bên nhau được mấy ngày ngắn ngủi như vậy, giờ anh phải tạm xa cô.
“Ừm.” Bộ Tiêu khẽ khàng đáp lại một tiếng, nhưng không muốn thốt ra những lời khiến cô đau lòng, vì vậy anh ôm vai Ngư Vi cười thật tươi: “Đừng nói chuyện này nữa, xuống nhà ăn cơm nào, chị dâu đã chuẩn bị xong rồi.”
Cảm giác chua xót cứ tuôn ra trong lòng Ngư Vi như con suối đầu nguồn đổ về, cô được anh ôm, cùng anh đi xuống lầu. Lúc này, không khí dưới nhà cuối cùng cũng đã náo nhiệt lên, ban ngày Phàn Thanh mang Long Long về nhà mẹ đẻ vừa mới được lão Tam đón về. Ông cụ cũng đã xuống nhà chuẩn bị ăn cơm, đang bảo lão Tam chỉnh kênh xem dự báo thời tiết. Diêu Tố Quyên đã dọn cơm xong, nhìn hai người mỉm cười: “ Nói chuyện với anh cả xong rồi sao?”
Hôm nay, Diêu Tố Quyên chuẩn bị bàn cơm này là làm theo ý Bộ Tĩnh Sinh. Ông bảo có chuyện muốn nói với lão Tứ, bà cho rằng nhiều năm như thế rốt cuộc hai anh em họ bởi vì chuyện của tiểu Huy mà đã phá được lớp băng ngăn cách. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Ngư Vi đi xuống lầu, trái tim bà bỗng lộp bộp rơi xuống.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cả nhà ngoại trừ tiểu Huy vắng mặt thì mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Bộ Tĩnh Sinh cũng xuống. Diêu Tố Quyên đã quá hiểu ông, vừa nhìn thấy bộ dáng như người đã chết kia liền biết ngay không có chuyện gì tốt. Ăn cơm được một nửa, Bộ Tiêu bỗng nhiên mở miệng nói phải rời khỏi nhà một thời gian.
Diêu Tố Quyên lập tức hiểu ra, bà trừng mắt nhìn Bộ Tĩnh Sinh đang ngồi bên cạnh mình, quả nhiên vẻ mặt hắn sầu não không nuốt được miếng cơm nào, ngồi đó nhìn chuyện tốt mình mới làm…
“Mọi chuyện cứ vậy đi, qua một thời gian ngắn em lại về.” Bộ Tiêu vừa nói những lời này xong, thấy bầu không khí trên bàn ăn bất giác lạnh xuống, sắc mặt mọi người đều cứng đờ, nên vội vàng đùa thêm một câu: “Đừng có nhớ em nhiều quá.”
Bầu không khí trong nhà vô cùng kìm nén ngột ngạt, mọi người đều mơ hồ đoán được những gì đang xảy ra. Bữa cơm này trôi qua rất chậm, nhưng trên đời có bữa tiệc nào không kết thúc, sau khi ăn cơm xong, Bộ Tiêu đưa Ngư Vi rời đi.
Lúc Ngư Vi ra khỏi cửa trước, vừa bước vào khoảng sân nhỏ, đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có tiếng hô to, cô quay đầu lại thì thấy Diêu Tố Quyên đang vội vã chạy ra. Chị dâu cả đứng dưới ánh đèn của cửa chính, dáng hình được ánh sáng rọi vào rất rõ, bà đứng đó ngập ngừng trong giây lát rồi thở dài, tựa như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng ngàn lời vạn chữ chỉ duy nhất một câu, giọng nói thoáng run rẩy nhìn Bộ Tiêu cất lời: “Lão Tứ… Sớm trở về.”
Bộ Tiêu cười cười, kéo cửa xe ra, nhìn Diêu Tố Quyên đáp lại: “Đã biết, chị dâu.”
Ngư Vi ngồi ở ghế lái phụ, nhìn chiếc xe từng chút một rời khỏi khoảng sân nhỏ Bộ gia, lúc ra tới cổng xe chuyển hướng, từ trong kính chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy chị dâu cả đứng yên ở đó dõi mắt nhìn theo xe của bọn họ từ từ biến mất, bà cứ đứng đó không rời đi, trong lòng Ngư Vi lại ngập đầy chua xót.
Rời khỏi Bộ gia, trong xe chỉ còn lại cô và Bộ Tiêu. Ngư Vi biết rốt cuộc anh và cô cũng đã gỡ bỏ được mối bất hòa đầy khó khăn này, nhưng cái cách để kết thúc nó thật sự chẳng vui vẻ gì. Lúc này, trong không gian khép kín chỉ có hai người bọn họ, cô bình tĩnh lại chỉ để lắng nghe tiếng hít thở của anh. Ngư Vi biết, trong một khoảng thời gian nữa, có lẽ đây đã là bữa cơm tối cuối cùng anh ăn ở nhà.
Giờ phút này, Ngư Vi đang ngồi trên xe nhưng đột nhiên cảm thấy sự chia lìa như đang diễn ra trước mặt, chân thật và rõ ràng như trận mưa to bất ngờ ập xuống bên ngoài kia, mãnh liệt nện thẳng vào đầu cô.
Khi xe tiến vào nội thành, cơn mưa cũng dần nhỏ lại, những hạt mưa rả rích rơi xuống nóc chiếc ô tô màu đen. Nhìn con đường quen thuộc trước mắt, Bộ Tiêu muốn đưa cô về nhà, quả nhiên khi lái xe đến dưới lầu khu chung cư, anh dừng lại.
Không ai muốn xuống xe, hai người cứ ngồi yên như vậy, cần gạt nước đã ngừng lại, xe cũng đã tắt máy, ngoài cửa sổ là những giọt mưa bụi lất phất chìm trong màn đêm đen nhánh.
“Không cho anh lên nhà uống trà, ngồi một chút sao?” Bộ Tiêu phá vỡ không khí trầm mặc, nhìn gương mặt nghiêng của Ngư Vi, nở nụ cười không đứng đắn trước sau như một: “Cho dù có đi cũng không thể nào lập tức đi ngay được, anh còn phải sắp xếp xong công việc, chúng ta còn được hạnh phúc ngọt ngào mấy ngày nữa…”
Anh còn chưa dứt lời, đã thấy bàn tay mình đang đặt trên vô lăng bị Ngư Vi cầm lấy nắm thật chặt. Dường như cô dùng tất cả sức lực để nắm lấy như đang níu giữ cọng cỏ cứu mạng mình, siết thật chặt không bao giờ muốn buông ra. Bộ Tiêu cũng siết chặt tay cô, anh lại nhìn Ngư Vi, cô đang nhìn thẳng về phía trước cố kìm nén cảm xúc của mình.
“Anh đừng lo lắng gì hết, cho dù việc trong tiệm hay ở nhà, mọi thứ đều có thể giao cho em.” Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn anh, nhưng ngoài cửa xe thì có gì đâu ngoài bóng đêm đen kịt.
“Điều anh lo lắng, nhiều hơn những thứ kia…” Bộ Tiêu tựa người vào lưng ghế, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đến khóe mắt cũng dịu dàng nhìn cô đau đáu: “Ví dụ như em có ngốc nghếch đùa giỡn với sức khỏe của mình để đi làm thêm kiếm tiền, có mù mờ ra bên ngoài nhận ‘ca ca’ hay không. Công việc kia ở quán bar hay là em xin nghỉ đi, thời gian làm việc khuya như vậy mà không có người đón em, quan trọng nhất là, đừng nhớ anh nhiều quá… Anh sẽ nhanh trở lại.”
Ngư Vi vẫn không xoay đầu lại nhìn anh, cô biết nhìn thấy rồi, cô sẽ không thể nào kìm nén được những giọ nước mắt.
“Bảo bối, em còn nhớ những gì anh đã dạy cho em không?” Trầm mặc một hồi, Ngư Vi nghe thấy Bộ Tiêu cất tiếng hỏi mình: “Thế cướp trong cờ vây…”
Cô đột nhiên hiểu ra anh có ý gì, tình huống trước mắt hiện giờ cũng giống như một lần tranh cướp cứ lặp đi lặp lại, tuần hoàn và đôi khi không thể tháo gỡ, chỉ có thể bắt đầu hạ quân cờ ở một điểm khác, vì vậy Bộ Tiêu muốn tạm rời khỏi cục diện bế tắc này, để có thể loại bỏ khúc mắc của tất cả mọi người.
“Người ta đều nói người chết rồi không còn ảnh hưởng gì đến người sống nữa, nhưng thật ra không phải vậy…” Bộ Tiêu nói đến đây, giọng nói bỗng trở nên rất nghiêm túc: “Anh luôn bị ảnh hưởng, cũng nguyện lòng bị ảnh hưởng, sở dĩ bị ảnh hưởng, mới có thể sống được đến bây giờ, sống thành ra cái bộ dạng này, bị ảnh hưởng thì có gì mà không tốt, vì người đã rời đi kia không có bất kỳ ác ý gì đối với người còn sống. Không phải em vẫn luôn hỏi anh, vì sao lúc nào cũng mặc chiếc áo khoác đó ư?”
Cuối cùng Ngư Vi cũng đã quay đầu lại nhìn Bộ Tiêu, cô nhìn thấy cái đồng tử trong đôi mắt sáng lấp lánh đó chợt lóe lên một màu u tối, cô lại đưa mắt nhìn chiếc áo khoác đen sờn cũ anh đang mặc trên người kia, mơ hồ đã biết được câu trả lời.
“Trước khi chị dâu cả bị lẩn quẩn trong đầu, có một thời gian rất bình thường, biểu hiện hoàn toàn không khác gì với mọi người. Có một hôm, chị ấy mua cho anh chiếc áo này, rất lớn, anh không cách nào mặc vừa được…” Lần đầu tiên Bộ Tiêu nhắc lại chuyện này, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói tiếp: “Anh hỏi chị ấy sao lại mua lớn như thế, chị ấy nói mua quần áo lớn một chút có thể mặc được thật lâu, hy vọng sau này anh lớn lên, có thể cao lên mập lên thật nhiều, nhưng cho tới giờ, anh vẫn chưa ăn ra được thành cái dáng vẻ chị ấy muốn, vẫn còn khá gầy.”
Đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói về vết sẹo trong lòng mình. Ngư Vi lắng nghe, biết anh không cần người an ủi vì vậy cô cũng không nói gì. Thật ra anh đã sớm suy nghĩ thông suốt, chị dâu cả căn bản không trách anh, còn hy vọng anh có thể khỏe mạnh, hạnh phúc, nên anh mới chiếu theo bộ dạng chị dâu cả muốn mà sống sót. Kỳ thật trong lòng Bộ Tiêu có lẽ có rất nhiều áy náy nhưng nó đã hòa hết vào hoài niệm, anh mang theo tưởng nhớ cả đời.
“Anh sinh ra đã không thấy mẹ, chị dâu cả chính là mẹ anh. Ông già vì khoảng cách quá xa, nên trừ đánh anh ra cũng mặc kệ không thèm quản anh. Anh cả cũng chẳng khác ông già ba anh bao nhiêu, đừng thấy anh ấy hiện giờ không thích nói chuyện với anh cứ ù ù cạc cạc như quả bí đao, lúc anh còn nhỏ, anh ấy rất thương anh…” Bộ Tiêu siết chặt tay Ngư Vi, mỉm cười ngắm nhìn cô: “Thế nên, cho dù không có chuyện năm đó, anh vẫn sẽ rời đi thay cho tiểu Huy, anh là chú nó, hơn nữa quan trọng nhất là, người có được em là anh, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh vẫn hạnh phúc hơn nó rất nhiều đúng không? Đã chiếm được một báu vật lớn như thế, đã hạnh phúc đến tột đỉnh nhân sinh, cần gì phải để ý mấy ngày ngắn ngủi này.”
Anh nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, sau đó lộ ra một nụ cười nghiêm túc, nhìn thật sâu vào đáy mắt cô: “Bảo bối, hãy hiểu cho anh.”
***
“Có chuyện gì, anh nói đi.” Bộ Tiêu trầm giọng cất lời, nhìn làn khói quẩn quanh nơi đầu ngón tay, tàn thuốc đã lâu không gạt, anh khẽ gẩy tay gạt tàn rồi đưa lên miệng rít một hơi.
Chiếc rèm cửa sổ sau lưng Bộ Tiêu đang kéo hờ một nửa, ráng hồng rực rỡ của buổi chiều tà xuyên qua phần cửa kính còn lại rải vào phòng, hắt lên khuôn mặt Bộ Tĩnh Sinh. Toàn thân anh cả ngập trong ánh tà dương còn sót lại nơi cuối chân trời, thứ ánh sáng luôn mang lại cảm giác tịch liêu đó càng khiến cho sắc mặt ông nhợt nhạt hơn. Ông vẫn luôn rủ mi mắt thật thấp không lần nào ngước lên nhìn anh, cả bờ vai và thắt lưng dường như cũng rủ xuống, hình ảnh đó cứ in vào mắt anh.
“Tiểu Huy nó không hiểu chuyện, tối qua nó nói với anh nó muốn đi, anh hỏi nó muốn đi đâu, nó nói nó rời khỏi thành phố G. Anh hỏi nó học đại học phải làm sao, nó một tiếng cũng không nói…” Bộ Tĩnh Sinh vẫn luôn rủ mắt cúi đầu, khi nói tới đây vẻ mặt mới có chút gợn sóng, ngực phập phồng: “Anh biết nó được nuông chiều nên hư hỏng, hoàn toàn không hiểu chuyện, nhưng đại học G nó vất vả lắm mới thi đậu, còn chưa được một tháng mà đã muốn bỏ đi…”
Bộ Tiêu lắng nghe Bộ Tĩnh Sinh nói, anh cả càng nói, ngữ điệu càng khổ sở, nét mặt cũng ngày càng nặng nề, anh đã mơ hồ đoán được ý của anh mình, nhưng nhất thời không cách nào mở miệng được, cái cảm giác đắng chát đó nơi cổ họng càng mãnh liệt cuộn trào.
“Anh, anh chính là đồ bỏ đi, đến cả con trai mình cũng không quản được…” cả người Bộ Tĩnh Sinh lảo đảo, nặng nề thở dài, dường như người đang chìm trong ánh rực rỡ của buổi chiều tà kia đã chết đi một nửa: “Anh hỏi nó rốt cuộc muốn đi đâu, nó nói hoặc đến Bắc Kinh lái xe, hoặc là vào bộ đội tham gia quân ngũ, cái nào cũng không đâu vào đâu như thế. Với cái tính tình thối của nó, có thể ăn đắng chịu khổ được sao? Đi ra ngoài bị người ta mắng chửi lạnh nhạt, tại sao lại không chịu… học hành cho tốt trước? Cần gì phải tự giày vò mình, chiếc xe bị hỏng của nó, anh nhìn sao cũng thấy nguy hiểm, lần trước đã va chạm một lần, nó lại còn muốn…”
Đầu óc Bộ Tiêu trống rỗng chẳng còn nghĩ được gì, anh ngồi dậy phủi tàn thuốc. Khi nghe thấy anh cả nói tiếp câu còn lại, ngón tay anh bất giác không cách nào khống chế được khẽ run lên.
“Anh chỉ còn lại một đứa con trai này là nó… Anh cũng biết chuyện này không thể nào đổ lỗi cho chú được, là anh quá ích kỷ, cho nên anh ưỡn mặt ra đây cầu xin chú.” Bộ Tĩnh Sinh nói đến đây, rốt cuộc tinh thần cũng sắp đổ sụp xuống.
“Anh cả.” Bộ Tiêu bất ngờ cắt ngang, Bộ Tĩnh Sinh nghe thấy hắn gọi mình bất giác sững người, ngước mắt nhìn lão Tứ đang ngồi phía đối diện, vì ngược ánh sáng nên không nhìn rõ được vẻ mặt hắn.
Cái tiếng ‘anh cả’ này, tựa hồ rất nhiều năm rồi hắn không gọi, mười mấy năm qua, ông căn bản vốn không nói chuyện nhiều với lão Tứ, hoàn toàn không gần gũi, mỗi lần gặp mặt cũng là trên bàn cơm bên cạnh đều có người, hai người chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau.
Mười mấy năm trước, hắn quỳ bên ngoài cửa phòng ông, ông không có ra ngoài nói chuyện với hắn. Sau đó lại nhìn thấy hắn ôm Nguyệt Mai từ xà nhà xuống gào khóc nát ruột nát gan, ông cảm thấy toàn bộ thế giới này đổ sập xuống, càng không cách nào mở miệng nói với hắn dù chỉ một chữ… Về sau, vẫn là ông cụ lấy cái chết uy hiếp quyết không cho ra ở riêng, cái nhà này mới được bảo vệ, nếu không có lẽ ông và lão Tứ cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa.
Lão Tứ hoàn toàn không làm sai điều gì, bất luận là trước đây hay hiện tại bây giờ cũng vậy. Sai vẫn là tâm ma của ông, ông đã tự dựng nên bức tường sắt trong lòng mình, rồi co vào đó trốn tránh. Ông cảm thấy có lẽ mình sẽ trốn đến cuối đời, mỗi lần nhìn thấy lão Tứ, ông không cách nào tránh được nhớ lại chuyện cũ, nên ông cố hết mức không nói chuyện với lão Tứ, không nói một lời.
Nhiều năm như thế trôi qua, sao ông không hiểu, lão Tứ so với ông còn đau đớn khổ sở hơn, ông còn có thể ném hết tất cả mọi chuyện, đến ngày giỗ thì núp mình vào bàn thờ Phật, căn phòng nhỏ đó cho đến giờ ông vẫn không dám tới gần. Bản thân ông trời sinh tính nhu nhược, chỉ biết sợ hãi trốn tránh, còn lão Tứ một chút cũng không quên cũng không cho phép mình quên.
Cái áo khoác năm đó Nguyệt Mai mua cho hắn, bao năm rồi hắn vẫn còn mặc, mặc đến cũ sờn vẫn không nỡ vứt đi.
Con chó nhỏ kia, là năm đó Nguyệt Mai nhặt về, khi con mẹ sinh được bầy con, những con khác đều cho người ta, nhưng hắn quyết giữ lại một con.
Hằng năm, vào ngày thả đèn Khổng Minh, hắn đều viết những dòng chữ ân cần thăm hỏi, ‘Xin chào’ , ‘chị có khỏe không’, ‘cảm ơn’, ‘chúc bình an’, thỉnh thoảng lại đi vào phòng nhỏ dập đầu thắp nhang…
Trong nháy mắt, Bộ Tĩnh Sinh đột nhiên bị tiếng ‘anh cả’ của hắn đánh thức, nghĩ tới những lời mình vừa nói kia, thật sự quá tàn nhẫn với hắn, cái câu ‘chỉ còn lại đứa con trai này’ của ông có lẽ sẽ làm cho lão Tứ cảm thấy ông vẫn còn oán trách hắn.
“Anh…” Bộ Tĩnh Sinh muốn mở miệng, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn lão Tứ bất giác không nhịn được nước mắt cứ nghẹn ngào tuôn ra. Vì trong cái thời khắc ánh sáng và bóng tối giao nhau này, mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống chỉ còn lại chút tia nắng lẻ loi cuối ngày còn sót lại, ông nhìn thấy trên khuôn mặt đầy ray rứt của Bộ Tiêu… lão Tứ vẫn đang nhìn ông mỉm cười.
Nhìn thấy anh cả khóc, Bộ Tiêu khẽ thở dài, mặc dù anh chẳng thể cười nổi nhưng vẫn phải mỉm cười, trầm ngâm cất lời: “Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, em sẽ đi thay tiểu Huy. Thật ra, em cũng biết, em ở đây cả ngày ngọt ngào hạnh phúc, anh anh em em, nó nhìn thấy trong lòng sẽ rất khó chịu. Nếu đổi lại là em, em cũng không chịu được, cũng sẽ tính chuyện cao chạy xa bay. Đây không phải là vấn đề có hiểu chuyện hay không. Chuyện học hành của hắn quan trọng, em là người làm ăn, ra ngoài một chuyến cũng tốt… Nuông chiều hắn nhiều năm như vậy rồi, đời người còn dư lại mấy lần mười mấy năm nữa đâu. Trước mộ của chị dâu cả, em đã nói em sẽ nuông chiều nó cho đến ngày em chết.”
Bộ Tiêu khẽ dụi chân mày, dập tắt đầu thuốc lá, nhìn thấy bờ vai Bộ Tĩnh Sinh run rẩy nghẹn ngào, lúc này đây anh mới phát hiện ra, anh cả quả thật đã già đi không ít. Lúc còn trẻ, ông thường cưỡi xe đạp chở anh lang thang dạo chơi khắp con hẻm nhỏ, trên tay lái lúc nào cũng treo bánh nướng nóng hổi giòn tan vừa mới được làm ra đem về nhà. Còn anh tối nào trước khi đi ngủ cũng lén trộm mở van xe đạp của ông. Ngày hôm sau, trước khi anh cả đi làm, nghe thấy âm thanh tức giận thở hồng hộc của ông, anh cười bò lăn khỏi chăn. Khi đó, anh cả trẻ trung anh tuấn, giờ thật sự đã mất đi phong thái đó rồi.
Nhiều năm như vậy trôi qua, sở dĩ ông trở nên tiều tụy như thế, già yếu như thế, cũng vì đã phải gánh chịu quá nhiều đau đớn, vợ mất con mất, mà nguyên do tất cả những chuyện này đều tại anh. Bất luận anh cả có yêu cầu gì, cho dù có bảo anh chết thay cho Bộ Huy, anh cũng sẽ không bao giờ nói chữ ‘không’; huống chi, ông còn cố vượt qua những chuyện xưa, đến khóc lóc van xin anh…
Anh đi, thật sự là lựa chọn tốt nhất. Tuy thời gian có thể giúp xóa nhòa mọi chuyện nhưng ngày đó khi nào mới đến, không ai đoán được, một năm, năm năm hay mười năm rồi cả đời? Anh đi rồi sẽ giúp cho mọi người bình tĩnh lại, giúp cho ngày đó nhanh đến. Tiểu Huy có thể quên Ngư Vi đi, thậm chí có đủ thời gian để lại tìm được người con gái mình thích. Đến lúc đó, khi anh trở lại, chú cháu có thể lướt qua giai đoạn khó xử gượng gạo. Nói không chừng bởi vì xa cách giúp người ta nghĩ đến những điều tốt của nhau, sẽ càng trở nên tốt hơn so với trước.
Chỉ là quyết định này, khiến anh cảm thấy có lỗi với duy nhất một người, một người cũng quan trọng như tiểu Huy. Có lẽ một thời gian dài sau này, anh không cách nào ở bên cô được. Ngày hôm qua còn quyết định đưa cô đi ngắm nhìn đất trời rộng lớn này, có lẽ lời hứa đó đành lỡ hẹn một thời gian rồi.
Lúc Bộ Tiêu ra khỏi phòng anh cả, vừa nhìn lên, bất ngờ nhìn thấy một người đang nấp bên cửa. Không ngờ Ngư Vi đang đứng đó, đôi mắt cô nhìn anh như mơ hồ phảng phất tia sáng bạc long lanh, khoảnh khắc đó tim anh nhũn ra, anh biết mình không xong rồi, cơ hồ sẵn sàng vì cô mà tan thành vũng nước hòa vào đôi mắt đó.
Cho tới giờ, anh lúc nào cũng tiêu sái làm theo ý mình, không bao giờ chịu trói buộc, tất cả sự dịu dàng của cuộc đời anh trao cả cho cô.
“Em nghe thấy rồi sao?” Bộ Tiêu nhìn cô nhẹ nhàng cất lời, anh thật sự không nghĩ Ngư Vi sẽ lén nghe, cô lúc nào cũng lễ phép đúng mực, vô cùng nghiêm túc, có lẽ vì cô đã quá lo lắng cho anh.
Ngư Vi cứng đờ gật đầu, vừa rồi cô lắng nghe Bộ Tiêu và anh cả nói chuyện, trong lòng cũng khó chịu và khổ sở như anh, nhưng đến giờ cô cũng không biết làm cách nào để tiếp nhận: “Anh phải đi thật sao ạ?”
Bộ Tiêu phải rời đi… Cho tới giờ cô chưa từng nghĩ mọi việc sẽ kết thúc theo cách này, cho tới giờ cô chưa từng nghĩ, cô và anh chỉ vừa ở bên nhau được mấy ngày ngắn ngủi như vậy, giờ anh phải tạm xa cô.
“Ừm.” Bộ Tiêu khẽ khàng đáp lại một tiếng, nhưng không muốn thốt ra những lời khiến cô đau lòng, vì vậy anh ôm vai Ngư Vi cười thật tươi: “Đừng nói chuyện này nữa, xuống nhà ăn cơm nào, chị dâu đã chuẩn bị xong rồi.”
Cảm giác chua xót cứ tuôn ra trong lòng Ngư Vi như con suối đầu nguồn đổ về, cô được anh ôm, cùng anh đi xuống lầu. Lúc này, không khí dưới nhà cuối cùng cũng đã náo nhiệt lên, ban ngày Phàn Thanh mang Long Long về nhà mẹ đẻ vừa mới được lão Tam đón về. Ông cụ cũng đã xuống nhà chuẩn bị ăn cơm, đang bảo lão Tam chỉnh kênh xem dự báo thời tiết. Diêu Tố Quyên đã dọn cơm xong, nhìn hai người mỉm cười: “ Nói chuyện với anh cả xong rồi sao?”
Hôm nay, Diêu Tố Quyên chuẩn bị bàn cơm này là làm theo ý Bộ Tĩnh Sinh. Ông bảo có chuyện muốn nói với lão Tứ, bà cho rằng nhiều năm như thế rốt cuộc hai anh em họ bởi vì chuyện của tiểu Huy mà đã phá được lớp băng ngăn cách. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Ngư Vi đi xuống lầu, trái tim bà bỗng lộp bộp rơi xuống.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cả nhà ngoại trừ tiểu Huy vắng mặt thì mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Bộ Tĩnh Sinh cũng xuống. Diêu Tố Quyên đã quá hiểu ông, vừa nhìn thấy bộ dáng như người đã chết kia liền biết ngay không có chuyện gì tốt. Ăn cơm được một nửa, Bộ Tiêu bỗng nhiên mở miệng nói phải rời khỏi nhà một thời gian.
Diêu Tố Quyên lập tức hiểu ra, bà trừng mắt nhìn Bộ Tĩnh Sinh đang ngồi bên cạnh mình, quả nhiên vẻ mặt hắn sầu não không nuốt được miếng cơm nào, ngồi đó nhìn chuyện tốt mình mới làm…
“Mọi chuyện cứ vậy đi, qua một thời gian ngắn em lại về.” Bộ Tiêu vừa nói những lời này xong, thấy bầu không khí trên bàn ăn bất giác lạnh xuống, sắc mặt mọi người đều cứng đờ, nên vội vàng đùa thêm một câu: “Đừng có nhớ em nhiều quá.”
Bầu không khí trong nhà vô cùng kìm nén ngột ngạt, mọi người đều mơ hồ đoán được những gì đang xảy ra. Bữa cơm này trôi qua rất chậm, nhưng trên đời có bữa tiệc nào không kết thúc, sau khi ăn cơm xong, Bộ Tiêu đưa Ngư Vi rời đi.
Lúc Ngư Vi ra khỏi cửa trước, vừa bước vào khoảng sân nhỏ, đột nhiên nghe thấy sau lưng mình có tiếng hô to, cô quay đầu lại thì thấy Diêu Tố Quyên đang vội vã chạy ra. Chị dâu cả đứng dưới ánh đèn của cửa chính, dáng hình được ánh sáng rọi vào rất rõ, bà đứng đó ngập ngừng trong giây lát rồi thở dài, tựa như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng ngàn lời vạn chữ chỉ duy nhất một câu, giọng nói thoáng run rẩy nhìn Bộ Tiêu cất lời: “Lão Tứ… Sớm trở về.”
Bộ Tiêu cười cười, kéo cửa xe ra, nhìn Diêu Tố Quyên đáp lại: “Đã biết, chị dâu.”
Ngư Vi ngồi ở ghế lái phụ, nhìn chiếc xe từng chút một rời khỏi khoảng sân nhỏ Bộ gia, lúc ra tới cổng xe chuyển hướng, từ trong kính chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy chị dâu cả đứng yên ở đó dõi mắt nhìn theo xe của bọn họ từ từ biến mất, bà cứ đứng đó không rời đi, trong lòng Ngư Vi lại ngập đầy chua xót.
Rời khỏi Bộ gia, trong xe chỉ còn lại cô và Bộ Tiêu. Ngư Vi biết rốt cuộc anh và cô cũng đã gỡ bỏ được mối bất hòa đầy khó khăn này, nhưng cái cách để kết thúc nó thật sự chẳng vui vẻ gì. Lúc này, trong không gian khép kín chỉ có hai người bọn họ, cô bình tĩnh lại chỉ để lắng nghe tiếng hít thở của anh. Ngư Vi biết, trong một khoảng thời gian nữa, có lẽ đây đã là bữa cơm tối cuối cùng anh ăn ở nhà.
Giờ phút này, Ngư Vi đang ngồi trên xe nhưng đột nhiên cảm thấy sự chia lìa như đang diễn ra trước mặt, chân thật và rõ ràng như trận mưa to bất ngờ ập xuống bên ngoài kia, mãnh liệt nện thẳng vào đầu cô.
Khi xe tiến vào nội thành, cơn mưa cũng dần nhỏ lại, những hạt mưa rả rích rơi xuống nóc chiếc ô tô màu đen. Nhìn con đường quen thuộc trước mắt, Bộ Tiêu muốn đưa cô về nhà, quả nhiên khi lái xe đến dưới lầu khu chung cư, anh dừng lại.
Không ai muốn xuống xe, hai người cứ ngồi yên như vậy, cần gạt nước đã ngừng lại, xe cũng đã tắt máy, ngoài cửa sổ là những giọt mưa bụi lất phất chìm trong màn đêm đen nhánh.
“Không cho anh lên nhà uống trà, ngồi một chút sao?” Bộ Tiêu phá vỡ không khí trầm mặc, nhìn gương mặt nghiêng của Ngư Vi, nở nụ cười không đứng đắn trước sau như một: “Cho dù có đi cũng không thể nào lập tức đi ngay được, anh còn phải sắp xếp xong công việc, chúng ta còn được hạnh phúc ngọt ngào mấy ngày nữa…”
Anh còn chưa dứt lời, đã thấy bàn tay mình đang đặt trên vô lăng bị Ngư Vi cầm lấy nắm thật chặt. Dường như cô dùng tất cả sức lực để nắm lấy như đang níu giữ cọng cỏ cứu mạng mình, siết thật chặt không bao giờ muốn buông ra. Bộ Tiêu cũng siết chặt tay cô, anh lại nhìn Ngư Vi, cô đang nhìn thẳng về phía trước cố kìm nén cảm xúc của mình.
“Anh đừng lo lắng gì hết, cho dù việc trong tiệm hay ở nhà, mọi thứ đều có thể giao cho em.” Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn anh, nhưng ngoài cửa xe thì có gì đâu ngoài bóng đêm đen kịt.
“Điều anh lo lắng, nhiều hơn những thứ kia…” Bộ Tiêu tựa người vào lưng ghế, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đến khóe mắt cũng dịu dàng nhìn cô đau đáu: “Ví dụ như em có ngốc nghếch đùa giỡn với sức khỏe của mình để đi làm thêm kiếm tiền, có mù mờ ra bên ngoài nhận ‘ca ca’ hay không. Công việc kia ở quán bar hay là em xin nghỉ đi, thời gian làm việc khuya như vậy mà không có người đón em, quan trọng nhất là, đừng nhớ anh nhiều quá… Anh sẽ nhanh trở lại.”
Ngư Vi vẫn không xoay đầu lại nhìn anh, cô biết nhìn thấy rồi, cô sẽ không thể nào kìm nén được những giọ nước mắt.
“Bảo bối, em còn nhớ những gì anh đã dạy cho em không?” Trầm mặc một hồi, Ngư Vi nghe thấy Bộ Tiêu cất tiếng hỏi mình: “Thế cướp trong cờ vây…”
Cô đột nhiên hiểu ra anh có ý gì, tình huống trước mắt hiện giờ cũng giống như một lần tranh cướp cứ lặp đi lặp lại, tuần hoàn và đôi khi không thể tháo gỡ, chỉ có thể bắt đầu hạ quân cờ ở một điểm khác, vì vậy Bộ Tiêu muốn tạm rời khỏi cục diện bế tắc này, để có thể loại bỏ khúc mắc của tất cả mọi người.
“Người ta đều nói người chết rồi không còn ảnh hưởng gì đến người sống nữa, nhưng thật ra không phải vậy…” Bộ Tiêu nói đến đây, giọng nói bỗng trở nên rất nghiêm túc: “Anh luôn bị ảnh hưởng, cũng nguyện lòng bị ảnh hưởng, sở dĩ bị ảnh hưởng, mới có thể sống được đến bây giờ, sống thành ra cái bộ dạng này, bị ảnh hưởng thì có gì mà không tốt, vì người đã rời đi kia không có bất kỳ ác ý gì đối với người còn sống. Không phải em vẫn luôn hỏi anh, vì sao lúc nào cũng mặc chiếc áo khoác đó ư?”
Cuối cùng Ngư Vi cũng đã quay đầu lại nhìn Bộ Tiêu, cô nhìn thấy cái đồng tử trong đôi mắt sáng lấp lánh đó chợt lóe lên một màu u tối, cô lại đưa mắt nhìn chiếc áo khoác đen sờn cũ anh đang mặc trên người kia, mơ hồ đã biết được câu trả lời.
“Trước khi chị dâu cả bị lẩn quẩn trong đầu, có một thời gian rất bình thường, biểu hiện hoàn toàn không khác gì với mọi người. Có một hôm, chị ấy mua cho anh chiếc áo này, rất lớn, anh không cách nào mặc vừa được…” Lần đầu tiên Bộ Tiêu nhắc lại chuyện này, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói tiếp: “Anh hỏi chị ấy sao lại mua lớn như thế, chị ấy nói mua quần áo lớn một chút có thể mặc được thật lâu, hy vọng sau này anh lớn lên, có thể cao lên mập lên thật nhiều, nhưng cho tới giờ, anh vẫn chưa ăn ra được thành cái dáng vẻ chị ấy muốn, vẫn còn khá gầy.”
Đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói về vết sẹo trong lòng mình. Ngư Vi lắng nghe, biết anh không cần người an ủi vì vậy cô cũng không nói gì. Thật ra anh đã sớm suy nghĩ thông suốt, chị dâu cả căn bản không trách anh, còn hy vọng anh có thể khỏe mạnh, hạnh phúc, nên anh mới chiếu theo bộ dạng chị dâu cả muốn mà sống sót. Kỳ thật trong lòng Bộ Tiêu có lẽ có rất nhiều áy náy nhưng nó đã hòa hết vào hoài niệm, anh mang theo tưởng nhớ cả đời.
“Anh sinh ra đã không thấy mẹ, chị dâu cả chính là mẹ anh. Ông già vì khoảng cách quá xa, nên trừ đánh anh ra cũng mặc kệ không thèm quản anh. Anh cả cũng chẳng khác ông già ba anh bao nhiêu, đừng thấy anh ấy hiện giờ không thích nói chuyện với anh cứ ù ù cạc cạc như quả bí đao, lúc anh còn nhỏ, anh ấy rất thương anh…” Bộ Tiêu siết chặt tay Ngư Vi, mỉm cười ngắm nhìn cô: “Thế nên, cho dù không có chuyện năm đó, anh vẫn sẽ rời đi thay cho tiểu Huy, anh là chú nó, hơn nữa quan trọng nhất là, người có được em là anh, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh vẫn hạnh phúc hơn nó rất nhiều đúng không? Đã chiếm được một báu vật lớn như thế, đã hạnh phúc đến tột đỉnh nhân sinh, cần gì phải để ý mấy ngày ngắn ngủi này.”
Anh nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, sau đó lộ ra một nụ cười nghiêm túc, nhìn thật sâu vào đáy mắt cô: “Bảo bối, hãy hiểu cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.