Chương 89: Khó khăn
Vị Huyền Cơ
23/09/2016
Ngày 29 tháng 12 Bạch Tử Thạch thuận lợi lấy được giấy chứng nhận thăng cấp, cậu còn phi thường ‘tốt bụng’ mời Sousa cùng ăn mừng, giọng nói của Sousa qua máy truyền tin mang theo ý cười nói vài lời chúc mừng, đến khi cúp máy truyền tin sắc mặt lập tức âm trầm, cắn chặt răng, bị giọng điệu sung sướng ở đầu dây bên kia chọc cho tức ngực. Nhưng, lý do kháng nghị đệ trình lên công chính hội đã không còn tồn tại, hắn còn có thể nói gì?
Chuyện kháng nghị tư cách hoàn toàn giấu diếm Kỳ Á, vì cách làm của Sousa không thể nghi ngờ là đang nói hắn không yên tâm về tài nghệ của Kỳ Á, đổi lại là ai cũng không muốn, ngươi không tin ta tìm ta tới làm gì? Sousa biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nên đem chuyện này làm rất kín, thậm chí đối với đệ đệ cũng lập lờ nước đôi ám hiệu đổ thạch sư bên mình không biết chuyện này, đối phương không hy vọng thắng không anh hùng. Đương nhiên, mặc dù nói vậy, nhưng Sousa một chút cũng không muốn để Kỳ Á khinh địch, tư liệu đổ trướng của Bạch Tử Thạch đã sớm để Kỳ Á nghiên cứu qua, đối với Bạch Tử Thạch, Kỳ Á là khiêng dè, mặc dù tuổi đối phương nhỏ hơn một nửa tuổi hắn, nhưng á thú nhân có thành tích khủng bố như thế, tại đổ thạch trường ai dám xem cậu ta là vị thành niên, đó chính là kẻ ngu.
Ngoài thông tin thăm dò đối phương ra, Kỳ Á và Bạch Tử Thạch đều chưa từng xem qua ảnh đối phương, thế cho nên khi bọn họ gặp mặt cũng cực kỳ kinh ngạc một phen: “Là ngươi?!” x2!
Nhìn thấy tiểu đông tây khả ái ba năm trước đã từng gặp qua, Kỳ Á vui vẻ cong lên khóe môi, giơ một tay lên lười biếng lên tiếng chào hỏi: “Ơ! Tiểu khả ái! Đã lâu không gặp.”
“Tên ta là Bạch Tử Thạch.” Tiểu khả ái cái tên này. . .
“Ngô, đã biết, tiểu khả ái.” Kỳ Á lơ đễnh xua xua tay. Bạch Tử Thạch liếc hắn một cái không thèm nói tiếp. Người của công chính đoàn đến, lần này Chrollo mời tới ba vị đổ thạch sư vô cùng có danh vọng từ tổng công hội cùng với ba vị thợ săn cấp 8, đều là người nổi tiếng và không có quan hệ dây dưa với bốn đương sự.
Đứng đầu là một á thú nhân trên mặt có nếp nhăn rất sâu, làm đoàn trưởng công chính đoàn lần này – Andrew tuyên bố quy tắc trước khi cuộc thi đấu bắt đầu, ngữ khí của ông nghiêm túc mà đúng trọng tâm: “Bên trong cánh cửa đằng sau ta đây có mao liêu được chọn lựa kỹ càng cho lần tranh tài này, trong ba giờ kế tiếp, các ngươi có thể thỏa sức lựa chọn ở bên trong. Không giới hạn số lượng chọn mao liêu, nhưng có một điểm phải nhớ kỹ, mao liêu đổ trướng thì được điểm, nhưng đổ sụp sẽ bị trừ điểm, khi lựa chọn cần phải cẩn thận.”
Hai người dự thi đều gật đầu biểu thị mình hiểu rõ. Andrew bình tĩnh gật đầu, giơ một tay lên, hai á thú nhân đứng hai bên cánh cửa gỗ cao lớn màu đỏ nhìn thấy hiệu lệnh, liền dùng sức kéo cửa ra. Đập vào mắt chính là một gian phòng tối như mực, ánh mặt trời từ cánh cửa chính được mở rộng chiếu xiên xuống nền đất, ánh sáng đi sâu vào bóng tối rồi dần bị nuốt chửng. Hai người phụ trách mở cửa lúc nãy đi vào, hai tiếng ‘phụt phụt’ rất nhỏ, hai ngọn đèn lờ mờ đến cực điểm được bật lên, ánh sáng tối đến mức chỉ có thể nhìn ra đâu là đường đâu là mao liêu.
Bạch Tử Thạch và Kỳ Á liếc nhìn nhau, bước vào phòng. Hai người bật đèn lui ra ngoài, cánh cửa sau lưng hai người bị đóng lại, phát ra tiếng khóa cửa răng rắc. Bạch Tử Thạch nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, hiểu rằng trong ba giờ này sẽ không có ai tiến vào hoặc đi ra.
Ở cửa đỗ hai cái xe vận chuyển, Kỳ Á sải bước leo lên một xe trước, chậm rãi lái về phía để mao liêu. Bạch hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua gian phòng, đây là một gian phòng đại khái khoảng 100 m2, mao liêu để hỗn độn không thứ tự, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái. Đối với đổ thạch sư bình thường mà nói, trong căn phòng đổ thạch u ám thế này, vừa có lợi vừa có hại. Giới đổ thạch có một câu gọi là ‘dưới ánh đèn không quan sát được sắc’, nói cách khác là dưới ánh đèn mãnh liệt, rất dễ khiến người ta bị sai lệch màu sắc, ảnh hưởng đến phán đoán, cho nên một hoàn cảnh u ám thích hợp cũng có chỗ tốt, nhưng hoàn cảnh u ám lại không dễ để quan sát kỹ các phương diện khác của mao liêu. Nói chung, mọi người vẫn thích đổ thạch trong hoàn cảnh sáng sủa.
Bất quá, cái này đối với Bạch Tử Thạch mà nói, cũng chẳng sao cả. Dưới tình huống trọng yếu thế này, cậu căn bản không muốn phát huy phong cách gì, ở hoàn cảnh này, càng phải dựa vào năng lực của mình. Đương nhiên, giả vờ giả vịt vẫn rất cần thiết. Dừng xe lại bên cạnh một đống mao liêu ngẫu nhiên, Bạch Tử Thạch xuống xe, chuẩn bị chọn lựa mao liêu. Trong bóng tối u ám mắt cậu căn bản cũng không có cách nào nhìn rõ biểu hiện trên vỏ mao liêu như thế nào, cuối cùng đành bật cường quang khí cầm trên tay phải lên, tay trái trực tiếp sờ lên một khối mao liêu cách mình gần nhất. Một lúc sau, Bạch Tử Thạch rút tay về, đây là một khối mao liêu mà ngoại trừ lớp vỏ thô ráp ra thì bên trong chả có gì.
Phỉ thúy đâu dễ tìm thế chứ. Bạch Tử Thạch cười cười trong bóng tối, cậu chú ý tới Nhã Gia Andrew nói, tất cả những mao liêu này đều được chọn lựa kỹ càng, còn nói phải cẩn thận lựa chọn. Vậy là nói bên trong căn phòng chứa mao liêu này, những mao liêu được đổ thạch sư thấy có khả năng ra phỉ thúy chỉ là số ít, bằng không dựa theo cái quy tắc chọn mao liêu bất kể số lượng, nhỡ hai người mỗi người một nửa phân chia hết toàn bộ mao liêu, mà mao liêu đổ trướng lại nhiều hơn đổ sụp, thì tính thế nào?
Sau khi Bạch Tử Thạch liên tiếp sờ soạng hơn ba mươi khối mao liêu chả có tý cảm ứng gì, cậu mới biết, vừa rồi phỏng đoán là ‘số ít’ tuyệt đối là đánh giá cao đám mao liêu này. Dần dần, Bạch Tử Thạch nhíu chặt lông mày lại, sờ tiếp một đám mao liêu, cư nhiên không có một khối nào có phỉ thúy!
Cuối cùng cậu cũng ý thức được trận thi đấu này khác với những gì cậu trải qua trước đây. Lúc trước cậu trải qua sát hạch, tỷ lệ sản sinh phỉ thúy tuyệt đối không thấp thế này! Hiển nhiên, độ khó tăng lên rõ rệt. Không thể giám định kiểu này nữa, Bạch Tử Thạch nghĩ thông suốt điểm này, phi thường lưu loát đứng lên, đi về phía trước, tới một khu vực khá nhiều mao liêu. Đem phạm vi chiếu sáng của cường quang khí mở rộng ra. Ngồi ở đó, bắt đầu tìm kiếm, cứ hễ nhìn thấy ‘xanh’ —— bất kể là trứng muối xanh hay mãng đái xanh đều duỗi tay ra.
Kiểu tìm kiếm này tuy hơi tốn thời gian, nhưng không phải hoàn toàn lãng phí công sức. Tối thiểu thì lúc cậu sờ đến khối mao liêu thứ bốn mươi mấy, lực cảm ứng rốt cuộc cũng có phản ứng —- từng đoàn mao cầu xinh xắn vây lấy xúc cảm của cậu hoạt bát va chạm vào cậu, mềm mại mà ấm áp.
Sung sướng nhếch lên khóe miệng, mặc dù căn cứ vào biểu hiện của năng lượng, đây chỉ là một khối phỉ thúy phẩm chất rất thông thường, thậm chí chỉ có thể nói là dưới mức thông thường, nhưng ít nhất cũng có phỉ thúy. Lái xe vận chuyển đến, Bạch Tử Thạch có hơi vất vả đem khối mao liêu chuyển lên xe. Tiếng mao liêu va vào xe kinh động đến Kỳ Á, hắn mím môi nhìn thoáng qua bên này, rồi nhanh chóng xoay đầu đi, cau mày, cuộc thi đổ thạch lần này — khó!
Tìm được khối thứ nhất, vậy tìm khối thứ hai, khối thứ ba cũng không khó đi, Bạch Tử Thạch nghĩ vậy, song, việc lại không đơn giản như thế.
Rút tay ra, Bạch Tử Thạch không dám tin nhìn khối mao liêu lộ rõ ràng dưới ánh đèn cường quang khí. Đây là một khối mao liêu hình chữ nhật cao khoảng 30 cm, rộng mười mấy cm, dài hai mấy cm, ánh sáng chiếu chính diện vào một mặt có lộ ra hai đường mãng đái xanh biếc rộng khoảng ba ngón tay, màu sắc rõ ràng, và còn lộ rõ khuynh hướng chạy vào bên trong, không kể đến nó, chỉ nhìn vài chỗ nhô lên dồn chặt trứng muối ở mặt bên, thì khối mao liêu này không thể không có phỉ thúy! Thế mà chuyện lại cứ kỳ diệu như vậy đó, cậu không có bất kỳ cảm ứng nào. Mặc dù nói lực cảm ứng là tuyệt đối không sai, nhưng nghiên cứu ba năm nay của cậu đối với phỉ thúy cũng không phải giả, nếu chỉ lấy kiến thức đổ thạch của cậu mà nói, khối mao liêu này dù thế nào cũng phải có một chút phỉ thúy.
Nếu là lúc trước Bạch Tử Thạch sẽ cho qua, nhưng đây không phải lần đầu tiên cậu vấp phải tình huống thế này ở đây, có mấy lần cậu dùng mắt nhìn thấy mao liêu có biểu hiện tốt, tràn đầy lòng tin có thể lấy được nguyên liệu tốt, nhưng đều công cốc hết. Một hai khối mao liêu biểu hiện tốt bên trong rỗng không thì thôi, nhưng ngần này thời gian mà có đến bảy tám khối! Điều này không khỏi khiến Bạch Tử Thạch thầm nghi hoặc.
Cậu không kìm được cẩn thận dò xét khối mao liêu này, một cái cường quang khí không đủ, cậu lấy thêm một cái dự bị. Mò mẫm nhìn khối mao liêu từng chút một, cuối cùng phát hiện chút vấn đề ở một chỗ — đó là một vùng hơi xám nhỏ xíu cỡ bằng nắm tay trẻ con. Dưới ánh đèn lờ mờ nhìn dường như không có gì bất đồng, nhưng khi ánh đèn vừa phải, Bạch Tử Thạch nhạy cảm nhận ra một chút màu sắc khác biệt, lấy tay sờ sờ, cảm giác hình như hơi thô ráp hơn một chút.
Làm giả?! Trong đầu đột nhiên vọt ra một từ. Bạch Tử Thạch nhất thời bị suy đoán của mình làm sững sờ tại chỗ, mao liêu có thể làm giả, lúc ở Thiên triều cậu đã biết điều này, có cái làm giả là đem mao liêu đã mở cửa sổ ra mà không thấy phỉ thúy lấp kín lại, làm cho người ta nhìn không ra dấu vết mở cửa sổ rồi bán đi, có cái là cắt mao liêu ra phát hiện không có phỉ thúy liền đem mao liêu ghép lại ngụy trang thành mao liêu hoàn chỉnh, có cái thì khoét sạch phỉ thúy rồi nhét thứ gì đó khác vào, hợp lại làm mao liêu bán ra. . . Tóm lại thủ đoạn nhiều vô số kể, thậm chí cậu còn từng nghe nhân viên phòng vật tư kể rằng có mấy tên làm giả siêu có thể đem đá bình thường ngụy trang thành mao liêu mà ngay cả mấy lão nhân trong nghề phỉ thúy cũng không nhìn ra được. Đương nhiên ở Bác Nhã thế giới thịnh hành đổ thạch này, trong lịch sử cũng từng có hành vi làm giả, nhưng công hội đổ thạch sư cũng phải để bày cho đẹp, hễ làm giả bị bắt được, toàn bộ đều nhận lấy trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Hơn nữa người ở thú nhân đại lục cũng tương đối không thích mấy thứ giả dối, nên cái nghề làm giả còn chưa hưng thịnh đã bị hủy diệt rồi.
Nhưng, biểu hiện của khối mao liêu này thật sự không thể không khiến người ta hoài nghi.
Quả nhiên, lần so tài này không phải dễ dàng! Bạch Tử Thạch nhịn không được cười khổ một tiếng, coi như càng hiểu hơn hàm nghĩa cái câu ‘chọn lựa kỹ càng’ của Nhã Gia Andrew. Xem ra có thể vớ được nguyên liệu tốt hay không còn phải xem vận khí.
Nghĩ nghĩ, Bạch Tử Thạch dứt khoát để cường quang khí qua một bên, hai tay cùng lên, bắt đầu từ một chỗ, sờ từng khối từng khối mao liêu, không bỏ qua bất kỳ khối nào. Gặp được mao liêu có cảm ứng liền dùng cường quang khí lật lật quan sát, giả bộ, rồi khuân lên xe vận chuyển. Không thể không nói, mao liêu có phỉ thúy trong này ít đến đáng thương, gần hai giờ, Bạch Tử Thạch tổng cộng mò được ba khối mao liêu có phỉ thúy, chỉ có một khối phẩm chất cao một chút là khối Băng Chủng, hai khối còn lại đều là cỡ Đậu Chủng trở xuống. Có thể nói là hiệu suất thấp đến dọa người, dù sao bên kia trên xe vận chuyển của Kỳ Á đã có khoảng sáu bảy khối.
Nghe đối phương lần lượt vận chuyển mao liêu phát ra tiếng vang, ban đầu Bạch Tử Thạch còn lo lắng một chút, ngược lại bây giờ lại ung dung, chính cậu có năng lực nghịch thiên, mới có thể né tránh nhiều bẫy rập như vậy. Còn đối phương thì sao? Bạch Tử Thạch xem tư liệu về Kỳ Á, thừa nhận hắn là một đổ thạch sư rất mạnh, nhưng trong căn phòng đã không phải là loại đổ thạch sư rất mạnh có thể ứng phó. Mao liêu ít không sao, không bị trừ điểm a, chọn càng nhiều, đổ sụp trừ điểm càng nhiều, ngược lại trở thành bất lợi.
Ngồi ở bên cạnh thở hổn hển, lại ‘loảng xoảng’ một tiếng. Đây đã là khối thứ tám đi? Bạch Tử Thạch đếm thử cho Kỳ Á, sau đó thở một hơi đứng lên, vươn ra hai bàn tay trắng noãn, tiếp tục, ba khối không đảm bảo a.
Ba giờ, dưới tình trạng nghiêm túc của hai người đã trôi qua rất nhanh. Máy tính giờ chạy đến giây cuối cùng, cánh cửa khóa đã mở ra, ánh sáng theo cánh cửa mở rộng chiếu vào, Bạch Tử Thạch không thích ứng nheo nheo mắt, dừng lại động tác trong tay, đứng lên.
“Đã đến giờ!” giọng nói già nua uy nghiêm của Andrew truyền đến, hai người dự thi đều liếc nhìn xe của đối phương, trong xe của Kỳ Á tổng cộng có 11 khối mao liêu. Mà Bạch Tử Thạch chỉ có ít ỏi bốn khối, đúng vậy, hài tử này trong một giờ cuối cùng, chỉ tìm được một khối mao liêu có phỉ thúy!
Cặp mắt đục ngầu của Andrew quét qua xe của hai người, tầm mắt hơi dừng lại trên người Bạch Tử Thạch, lại làm như không có gì dời đi: “Xe mao liêu của các ngươi sẽ niêm phong trước. Dùng bữa xong, sẽ bắt đầu giải thạch.”
Chuyện kháng nghị tư cách hoàn toàn giấu diếm Kỳ Á, vì cách làm của Sousa không thể nghi ngờ là đang nói hắn không yên tâm về tài nghệ của Kỳ Á, đổi lại là ai cũng không muốn, ngươi không tin ta tìm ta tới làm gì? Sousa biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nên đem chuyện này làm rất kín, thậm chí đối với đệ đệ cũng lập lờ nước đôi ám hiệu đổ thạch sư bên mình không biết chuyện này, đối phương không hy vọng thắng không anh hùng. Đương nhiên, mặc dù nói vậy, nhưng Sousa một chút cũng không muốn để Kỳ Á khinh địch, tư liệu đổ trướng của Bạch Tử Thạch đã sớm để Kỳ Á nghiên cứu qua, đối với Bạch Tử Thạch, Kỳ Á là khiêng dè, mặc dù tuổi đối phương nhỏ hơn một nửa tuổi hắn, nhưng á thú nhân có thành tích khủng bố như thế, tại đổ thạch trường ai dám xem cậu ta là vị thành niên, đó chính là kẻ ngu.
Ngoài thông tin thăm dò đối phương ra, Kỳ Á và Bạch Tử Thạch đều chưa từng xem qua ảnh đối phương, thế cho nên khi bọn họ gặp mặt cũng cực kỳ kinh ngạc một phen: “Là ngươi?!” x2!
Nhìn thấy tiểu đông tây khả ái ba năm trước đã từng gặp qua, Kỳ Á vui vẻ cong lên khóe môi, giơ một tay lên lười biếng lên tiếng chào hỏi: “Ơ! Tiểu khả ái! Đã lâu không gặp.”
“Tên ta là Bạch Tử Thạch.” Tiểu khả ái cái tên này. . .
“Ngô, đã biết, tiểu khả ái.” Kỳ Á lơ đễnh xua xua tay. Bạch Tử Thạch liếc hắn một cái không thèm nói tiếp. Người của công chính đoàn đến, lần này Chrollo mời tới ba vị đổ thạch sư vô cùng có danh vọng từ tổng công hội cùng với ba vị thợ săn cấp 8, đều là người nổi tiếng và không có quan hệ dây dưa với bốn đương sự.
Đứng đầu là một á thú nhân trên mặt có nếp nhăn rất sâu, làm đoàn trưởng công chính đoàn lần này – Andrew tuyên bố quy tắc trước khi cuộc thi đấu bắt đầu, ngữ khí của ông nghiêm túc mà đúng trọng tâm: “Bên trong cánh cửa đằng sau ta đây có mao liêu được chọn lựa kỹ càng cho lần tranh tài này, trong ba giờ kế tiếp, các ngươi có thể thỏa sức lựa chọn ở bên trong. Không giới hạn số lượng chọn mao liêu, nhưng có một điểm phải nhớ kỹ, mao liêu đổ trướng thì được điểm, nhưng đổ sụp sẽ bị trừ điểm, khi lựa chọn cần phải cẩn thận.”
Hai người dự thi đều gật đầu biểu thị mình hiểu rõ. Andrew bình tĩnh gật đầu, giơ một tay lên, hai á thú nhân đứng hai bên cánh cửa gỗ cao lớn màu đỏ nhìn thấy hiệu lệnh, liền dùng sức kéo cửa ra. Đập vào mắt chính là một gian phòng tối như mực, ánh mặt trời từ cánh cửa chính được mở rộng chiếu xiên xuống nền đất, ánh sáng đi sâu vào bóng tối rồi dần bị nuốt chửng. Hai người phụ trách mở cửa lúc nãy đi vào, hai tiếng ‘phụt phụt’ rất nhỏ, hai ngọn đèn lờ mờ đến cực điểm được bật lên, ánh sáng tối đến mức chỉ có thể nhìn ra đâu là đường đâu là mao liêu.
Bạch Tử Thạch và Kỳ Á liếc nhìn nhau, bước vào phòng. Hai người bật đèn lui ra ngoài, cánh cửa sau lưng hai người bị đóng lại, phát ra tiếng khóa cửa răng rắc. Bạch Tử Thạch nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, hiểu rằng trong ba giờ này sẽ không có ai tiến vào hoặc đi ra.
Ở cửa đỗ hai cái xe vận chuyển, Kỳ Á sải bước leo lên một xe trước, chậm rãi lái về phía để mao liêu. Bạch hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua gian phòng, đây là một gian phòng đại khái khoảng 100 m2, mao liêu để hỗn độn không thứ tự, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái. Đối với đổ thạch sư bình thường mà nói, trong căn phòng đổ thạch u ám thế này, vừa có lợi vừa có hại. Giới đổ thạch có một câu gọi là ‘dưới ánh đèn không quan sát được sắc’, nói cách khác là dưới ánh đèn mãnh liệt, rất dễ khiến người ta bị sai lệch màu sắc, ảnh hưởng đến phán đoán, cho nên một hoàn cảnh u ám thích hợp cũng có chỗ tốt, nhưng hoàn cảnh u ám lại không dễ để quan sát kỹ các phương diện khác của mao liêu. Nói chung, mọi người vẫn thích đổ thạch trong hoàn cảnh sáng sủa.
Bất quá, cái này đối với Bạch Tử Thạch mà nói, cũng chẳng sao cả. Dưới tình huống trọng yếu thế này, cậu căn bản không muốn phát huy phong cách gì, ở hoàn cảnh này, càng phải dựa vào năng lực của mình. Đương nhiên, giả vờ giả vịt vẫn rất cần thiết. Dừng xe lại bên cạnh một đống mao liêu ngẫu nhiên, Bạch Tử Thạch xuống xe, chuẩn bị chọn lựa mao liêu. Trong bóng tối u ám mắt cậu căn bản cũng không có cách nào nhìn rõ biểu hiện trên vỏ mao liêu như thế nào, cuối cùng đành bật cường quang khí cầm trên tay phải lên, tay trái trực tiếp sờ lên một khối mao liêu cách mình gần nhất. Một lúc sau, Bạch Tử Thạch rút tay về, đây là một khối mao liêu mà ngoại trừ lớp vỏ thô ráp ra thì bên trong chả có gì.
Phỉ thúy đâu dễ tìm thế chứ. Bạch Tử Thạch cười cười trong bóng tối, cậu chú ý tới Nhã Gia Andrew nói, tất cả những mao liêu này đều được chọn lựa kỹ càng, còn nói phải cẩn thận lựa chọn. Vậy là nói bên trong căn phòng chứa mao liêu này, những mao liêu được đổ thạch sư thấy có khả năng ra phỉ thúy chỉ là số ít, bằng không dựa theo cái quy tắc chọn mao liêu bất kể số lượng, nhỡ hai người mỗi người một nửa phân chia hết toàn bộ mao liêu, mà mao liêu đổ trướng lại nhiều hơn đổ sụp, thì tính thế nào?
Sau khi Bạch Tử Thạch liên tiếp sờ soạng hơn ba mươi khối mao liêu chả có tý cảm ứng gì, cậu mới biết, vừa rồi phỏng đoán là ‘số ít’ tuyệt đối là đánh giá cao đám mao liêu này. Dần dần, Bạch Tử Thạch nhíu chặt lông mày lại, sờ tiếp một đám mao liêu, cư nhiên không có một khối nào có phỉ thúy!
Cuối cùng cậu cũng ý thức được trận thi đấu này khác với những gì cậu trải qua trước đây. Lúc trước cậu trải qua sát hạch, tỷ lệ sản sinh phỉ thúy tuyệt đối không thấp thế này! Hiển nhiên, độ khó tăng lên rõ rệt. Không thể giám định kiểu này nữa, Bạch Tử Thạch nghĩ thông suốt điểm này, phi thường lưu loát đứng lên, đi về phía trước, tới một khu vực khá nhiều mao liêu. Đem phạm vi chiếu sáng của cường quang khí mở rộng ra. Ngồi ở đó, bắt đầu tìm kiếm, cứ hễ nhìn thấy ‘xanh’ —— bất kể là trứng muối xanh hay mãng đái xanh đều duỗi tay ra.
Kiểu tìm kiếm này tuy hơi tốn thời gian, nhưng không phải hoàn toàn lãng phí công sức. Tối thiểu thì lúc cậu sờ đến khối mao liêu thứ bốn mươi mấy, lực cảm ứng rốt cuộc cũng có phản ứng —- từng đoàn mao cầu xinh xắn vây lấy xúc cảm của cậu hoạt bát va chạm vào cậu, mềm mại mà ấm áp.
Sung sướng nhếch lên khóe miệng, mặc dù căn cứ vào biểu hiện của năng lượng, đây chỉ là một khối phỉ thúy phẩm chất rất thông thường, thậm chí chỉ có thể nói là dưới mức thông thường, nhưng ít nhất cũng có phỉ thúy. Lái xe vận chuyển đến, Bạch Tử Thạch có hơi vất vả đem khối mao liêu chuyển lên xe. Tiếng mao liêu va vào xe kinh động đến Kỳ Á, hắn mím môi nhìn thoáng qua bên này, rồi nhanh chóng xoay đầu đi, cau mày, cuộc thi đổ thạch lần này — khó!
Tìm được khối thứ nhất, vậy tìm khối thứ hai, khối thứ ba cũng không khó đi, Bạch Tử Thạch nghĩ vậy, song, việc lại không đơn giản như thế.
Rút tay ra, Bạch Tử Thạch không dám tin nhìn khối mao liêu lộ rõ ràng dưới ánh đèn cường quang khí. Đây là một khối mao liêu hình chữ nhật cao khoảng 30 cm, rộng mười mấy cm, dài hai mấy cm, ánh sáng chiếu chính diện vào một mặt có lộ ra hai đường mãng đái xanh biếc rộng khoảng ba ngón tay, màu sắc rõ ràng, và còn lộ rõ khuynh hướng chạy vào bên trong, không kể đến nó, chỉ nhìn vài chỗ nhô lên dồn chặt trứng muối ở mặt bên, thì khối mao liêu này không thể không có phỉ thúy! Thế mà chuyện lại cứ kỳ diệu như vậy đó, cậu không có bất kỳ cảm ứng nào. Mặc dù nói lực cảm ứng là tuyệt đối không sai, nhưng nghiên cứu ba năm nay của cậu đối với phỉ thúy cũng không phải giả, nếu chỉ lấy kiến thức đổ thạch của cậu mà nói, khối mao liêu này dù thế nào cũng phải có một chút phỉ thúy.
Nếu là lúc trước Bạch Tử Thạch sẽ cho qua, nhưng đây không phải lần đầu tiên cậu vấp phải tình huống thế này ở đây, có mấy lần cậu dùng mắt nhìn thấy mao liêu có biểu hiện tốt, tràn đầy lòng tin có thể lấy được nguyên liệu tốt, nhưng đều công cốc hết. Một hai khối mao liêu biểu hiện tốt bên trong rỗng không thì thôi, nhưng ngần này thời gian mà có đến bảy tám khối! Điều này không khỏi khiến Bạch Tử Thạch thầm nghi hoặc.
Cậu không kìm được cẩn thận dò xét khối mao liêu này, một cái cường quang khí không đủ, cậu lấy thêm một cái dự bị. Mò mẫm nhìn khối mao liêu từng chút một, cuối cùng phát hiện chút vấn đề ở một chỗ — đó là một vùng hơi xám nhỏ xíu cỡ bằng nắm tay trẻ con. Dưới ánh đèn lờ mờ nhìn dường như không có gì bất đồng, nhưng khi ánh đèn vừa phải, Bạch Tử Thạch nhạy cảm nhận ra một chút màu sắc khác biệt, lấy tay sờ sờ, cảm giác hình như hơi thô ráp hơn một chút.
Làm giả?! Trong đầu đột nhiên vọt ra một từ. Bạch Tử Thạch nhất thời bị suy đoán của mình làm sững sờ tại chỗ, mao liêu có thể làm giả, lúc ở Thiên triều cậu đã biết điều này, có cái làm giả là đem mao liêu đã mở cửa sổ ra mà không thấy phỉ thúy lấp kín lại, làm cho người ta nhìn không ra dấu vết mở cửa sổ rồi bán đi, có cái là cắt mao liêu ra phát hiện không có phỉ thúy liền đem mao liêu ghép lại ngụy trang thành mao liêu hoàn chỉnh, có cái thì khoét sạch phỉ thúy rồi nhét thứ gì đó khác vào, hợp lại làm mao liêu bán ra. . . Tóm lại thủ đoạn nhiều vô số kể, thậm chí cậu còn từng nghe nhân viên phòng vật tư kể rằng có mấy tên làm giả siêu có thể đem đá bình thường ngụy trang thành mao liêu mà ngay cả mấy lão nhân trong nghề phỉ thúy cũng không nhìn ra được. Đương nhiên ở Bác Nhã thế giới thịnh hành đổ thạch này, trong lịch sử cũng từng có hành vi làm giả, nhưng công hội đổ thạch sư cũng phải để bày cho đẹp, hễ làm giả bị bắt được, toàn bộ đều nhận lấy trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Hơn nữa người ở thú nhân đại lục cũng tương đối không thích mấy thứ giả dối, nên cái nghề làm giả còn chưa hưng thịnh đã bị hủy diệt rồi.
Nhưng, biểu hiện của khối mao liêu này thật sự không thể không khiến người ta hoài nghi.
Quả nhiên, lần so tài này không phải dễ dàng! Bạch Tử Thạch nhịn không được cười khổ một tiếng, coi như càng hiểu hơn hàm nghĩa cái câu ‘chọn lựa kỹ càng’ của Nhã Gia Andrew. Xem ra có thể vớ được nguyên liệu tốt hay không còn phải xem vận khí.
Nghĩ nghĩ, Bạch Tử Thạch dứt khoát để cường quang khí qua một bên, hai tay cùng lên, bắt đầu từ một chỗ, sờ từng khối từng khối mao liêu, không bỏ qua bất kỳ khối nào. Gặp được mao liêu có cảm ứng liền dùng cường quang khí lật lật quan sát, giả bộ, rồi khuân lên xe vận chuyển. Không thể không nói, mao liêu có phỉ thúy trong này ít đến đáng thương, gần hai giờ, Bạch Tử Thạch tổng cộng mò được ba khối mao liêu có phỉ thúy, chỉ có một khối phẩm chất cao một chút là khối Băng Chủng, hai khối còn lại đều là cỡ Đậu Chủng trở xuống. Có thể nói là hiệu suất thấp đến dọa người, dù sao bên kia trên xe vận chuyển của Kỳ Á đã có khoảng sáu bảy khối.
Nghe đối phương lần lượt vận chuyển mao liêu phát ra tiếng vang, ban đầu Bạch Tử Thạch còn lo lắng một chút, ngược lại bây giờ lại ung dung, chính cậu có năng lực nghịch thiên, mới có thể né tránh nhiều bẫy rập như vậy. Còn đối phương thì sao? Bạch Tử Thạch xem tư liệu về Kỳ Á, thừa nhận hắn là một đổ thạch sư rất mạnh, nhưng trong căn phòng đã không phải là loại đổ thạch sư rất mạnh có thể ứng phó. Mao liêu ít không sao, không bị trừ điểm a, chọn càng nhiều, đổ sụp trừ điểm càng nhiều, ngược lại trở thành bất lợi.
Ngồi ở bên cạnh thở hổn hển, lại ‘loảng xoảng’ một tiếng. Đây đã là khối thứ tám đi? Bạch Tử Thạch đếm thử cho Kỳ Á, sau đó thở một hơi đứng lên, vươn ra hai bàn tay trắng noãn, tiếp tục, ba khối không đảm bảo a.
Ba giờ, dưới tình trạng nghiêm túc của hai người đã trôi qua rất nhanh. Máy tính giờ chạy đến giây cuối cùng, cánh cửa khóa đã mở ra, ánh sáng theo cánh cửa mở rộng chiếu vào, Bạch Tử Thạch không thích ứng nheo nheo mắt, dừng lại động tác trong tay, đứng lên.
“Đã đến giờ!” giọng nói già nua uy nghiêm của Andrew truyền đến, hai người dự thi đều liếc nhìn xe của đối phương, trong xe của Kỳ Á tổng cộng có 11 khối mao liêu. Mà Bạch Tử Thạch chỉ có ít ỏi bốn khối, đúng vậy, hài tử này trong một giờ cuối cùng, chỉ tìm được một khối mao liêu có phỉ thúy!
Cặp mắt đục ngầu của Andrew quét qua xe của hai người, tầm mắt hơi dừng lại trên người Bạch Tử Thạch, lại làm như không có gì dời đi: “Xe mao liêu của các ngươi sẽ niêm phong trước. Dùng bữa xong, sẽ bắt đầu giải thạch.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.