Chương 27: Ôn nhu của vincent
Vị Huyền Cơ
23/09/2016
Lần đầu tiên đi ra ngoài trên Bác Nhã đại lục, Bạch Tử Thạch đối với phong cảnh xung quanh tỏ vẻ hứng thú thật lớn, những thứ cây cối kia đối với cậu mà nói thật cao lớn khó có thể tưởng tượng ra, hơn nữa hình dáng của chúng thiên hình vạn trạng làm Bạch Tử Thạch nhìn không rời mắt, không giống như xem những thứ này trên sách hoặc là từ máy hiện ảnh chỉ như phim giả tưởng của Hollywood, chúng là chân thật tồn tại, Bạch Tử Thạch thậm chí còn chứng kiến một cái cây hình tròn toàn thân màu xanh biếc đem từng con giống như con sói đi qua bên cạnh nó thoáng cái bao lại, sau đó cái cây tròn kia chậm rãi bành trướng rồi co rút, thoạt nhìn giống như đang tiêu hóa thức ăn.
Khi Bạch Tử Thạch lần đầu thấy loại cảnh tượng này, còn sững sờ trong chốc lát, song những ngày sau đó, sau khi nhìn nhiều những cảnh tượng như vậy, cũng không thấy ngạc nhiên như lúc đầu nữa. Đây mới là xích quả quả (xích lõa, trần trụi nguyên sơ) sinh tồn, chuỗi thức ăn nguyên thủy nhất. Phòng xe chạy trên con đường quanh co, xóc nảy có chút lợi hại. Lúc Bạch Tử Thạch còn đem hứng thú đặt ở cảnh sắc chung quanh, cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng khi cậu nhìn chán màu xanh suốt một đường đi, loại lắc lư này liền tương đối khó nhịn. Cậu bắt đầu tốn hầu hết thời gian nằm trên giường, như vậy mới có thể làm cho cậu dễ chịu một chút.
Vincent đã nhận ra biến hóa của cậu, vốn là tiểu á thú nhân rất hoạt bát mấy ngày qua bắt đầu trở nên trầm mặc, cậu không quá thích từ trạng thái nằm mà phải đứng lên, cũng không quá nguyện ý nói chuyện. Bạch uể oải như vậy, Vincent rất không thích. May mà hắn rất nhanh hiểu được tình trạng của Bạch, dạng xóc nảy này đối với hắn cùng Allan mà nói giống như không tồn tại, nhưng đối với Bạch mà nói chắc là tương đối khó chịu đi.
Nhạy cảm của tiểu á thú nhân đối với hoàn cảnh khiến Vincent rất phiền não, Bạch gần đây ngay cả cơm cũng ăn rất ít, vốn cậu đã ăn rất ít rồi! Rất nhanh, Vincent liền nghĩ đến phương pháp, hắn thừa dịp thời gian xe dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục, vào rừng rậm bên cạnh, chờ lúc trở lại, trên tay đã ôm một đống lớn cỏ nhỏ mềm mại dày dày, hắn đem đống cỏ này trải đều lên giường và chỗ ngồi của Bạch, làm chỗ đó càng trở nên êm hơn, giảm bớt biên độ xóc nảy. Sau đó thay đổi trầm mặc của ngày thường, bắt đầu cùng Bạch nói chuyện phiếm, hắn tốn rất nhiều thời gian đem một số kiến thức thông thường của Bác Nhã đại lục từng chút từng chút giao cho Bạch, vì cậu giải đáp thắc mắc, ngay cả Allan cũng thành lão sư của Bạch.
Hắn chỉ vào cây cối hai bên đường, và dã thú ngẫu nhiên nhìn thấy nói cho Bạch đó là gì, tập tính và nhược điểm của bọn chúng, nói cho Bạch điểm đặc biệt và phân bố của Á Thành. Chủ thành Á Sa của Á Thành là nơi chỉ có á thú nhân mới được ở, thành phụ mới là nơi có á thú nhân và bạn lữ của bọn họ cư trú. Á Thành nằm ở trung tâm mỏ phỉ thúy, các thế hệ trưởng quản Á Thành tốn rất nhiều tâm tư, mới xây dựng được thiết bị phòng ngự cách ly U Tháp, để cư dân trong Á Thành có thể không cần rời xa gia đình tìm kiếm bầu bạn.
Bạch nghe thấy hứng thú, khó chịu xóc nảy đem lại cũng giảm bớt rất nhiều. Cậu nhìn thú nhân tuấn mỹ lái xe phía trước, trong lòng một trận ấm áp, người này đã làm được lời thề của hắn, hắn đang rất cẩn thận chiếu cố mình. Lại qua vài ngày sau, Bạch dần dần thích ứng loại lắc lư này, cậu không cả ngày ở trên giường nữa, càng muốn ngồi sau ghế lái.
Hai người Vincent và Allan là thay phiên lái xe, khi Vincent lái xe, Bạch sẽ ló ra phía trước, cùng Vincent nói chuyện, tầm mắt của bọn họ có lúc lơ đãng nhìn nhau qua kính chiếu hậu, mặc dù không có cách nói gì, nhưng lại có một loại ăn ý khó nói lên lời ở bên trong, Bạch Tử Thạch rất hưởng thụ cảm giác này, cậu cảm thấy Vincent giống như là một người bằng hữu thậm chí là ca ca tuy không nói nhiều lắm nhưng có thể tin tưởng, làm cậu thả lỏng, bao dung sự vô tri và nhỏ yếu của cậu. Lúc Allan lái xe, Vincent sẽ ngồi ở cạnh Bạch, bọn họ đối diện nhau, Vincent giảng giải cho Bạch phân bố bộ lạc của thế giới này.
Tổng kích cỡ Bác Nhã đại lục tương đương hai phần ba địa cầu, không có đại dương, sông hồ, nước ngầm, nước mưa tạo thành một hệ thống tuần hoàn nước hoàn chỉnh. Trên phiến thổ địa rộng lớn này tổng cộng có mười bộ lạc, tương đương với mười quốc gia trên địa cầu, bọn họ lấy Á Thành làm trung tâm, hướng xung quanh phóng xạ. Mười bộ lạc đại khái chiếm cứ một nửa đất đai trên Bác Nhã đại lục, tổng dân số khoảng hai mươi mốt ức (2,1 tỷ), tỷ lệ á thú nhân và thú nhân khoảng 1 :4. Vũ khí chủ yếu là lấy vũ khí lạnh làm chủ, vũ khí nóng cũng không phải là không xuất hiện, chẳng qua là uy lực cũng không mạnh, đương nhiên đây chỉ là nói tương đối, bởi vì mỗi người có giá trị sức mạnh cực cao cùng với dã thú trên đại lục có sức phòng ngự cao, nên địa vị vũ khí nóng rất khó xử, chỉ có một số á thú nhân lấy vũ khí nóng xem như công cụ phòng lang. Nghề dịch vụ rất lạc hậu, điều này cùng hoàn cảnh của đại lục lấy tiểu gia đình làm chủ xã hội và tình trạng sinh tồn phải đối mặt có liên quan rất lớn. Các thú nhân có thiên tính hiếu chiến, việc bọn họ thích làm là đi vào trong rừng rậm săn thú sau đó bán cho bộ lạc kiếm lấy điểm số, đương nhiên ở trong rừng rậm có thể lấy được không chỉ thức ăn, còn có nguyên liệu dược vật, những thứ xa xỉ phẩm xinh đẹp mà á thú nhân yêu thích, nguyên liệu xây dựng v.v…, có thể nói, cả cuộc sống của xã hội thú nhân tất cả đều dựa vào rừng rậm. Á thú nhân thì một phần tiến vào nội bộ tổ chức bổ lạc làm việc, vì sự vận động của xã hội mà phụng sự, như là y viện, trường học, cơ quan chính phủ các loại. Có khi là mở cửa tiệm, mua bán các loại nhu yếu phẩm, thế giới này dịch vụ ẩm thực cũng không phát triển, tình trạng các tiểu gia đình đều là bọn họ đều muốn về nhà tự làm hoặc là ăn đồ bạn lữ làm cho, phần lớn là bởi vì nguyên liệu nấu ăn tự kiếm được, không cần thiết phải tốn điểm. Còn một bộ phận lấy đổ thạch làm nghề nghiệp, á thú nhân có thể lâu dài theo nghề đổ thạch cũng không nhiều lắm, đây là một nghề cần vốn lớn và nhãn lực tinh chuẩn, một lần đổ sụp là có thể kéo sụp một á thú nhân, cho đến khi bọn họ lần nữa tích lũy đầy đủ tiền bạc.
Mười bộ lạc cũng thành lập hệ thống quản lý của riêng mình, hiệu quả lớn nhất là hai trăm năm trước xây dựng lên một thứ tương tự như mạng lưới internet, mỗi người đều có thẻ từ dành riêng cho mình, bên trong có tất cả ghi chép từ khi ngươi sinh ra đến khi chết, đi học, chữa bệnh, từng lần chi tiêu, nghề nghiệp của ngươi, bầu bạn. . . Nói một câu: thẻ từ trong tay, đi tới chỗ nào cũng không sợ. Loại hệ thống này làm Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc cùng cảm thán, này nếu là đặt tại địa cầu, căn bản cũng không thể xuất hiện, ai mà không muốn có chút tư ẩn a, còn có những thu nhập ngầm. . .
Đại lục này tập quán xã hội đặc biệt làm Bạch Tử Thạch có chút say mê, cậu say sưa nghe Vincent nói rất lâu. Đương nhiên có một điểm làm Bạch Tử Thạch rất không thích ứng —- trên đại lục này á thú nhân mặc dù không có hiếu chiến như thú nhân, thế nhưng đối với các dạng quyết đấu rất thích thú, đấu trường là nơi bọn họ thường xuyên đi qua chơi nhất, dẫn theo nghề đánh bạc cũng rất phát triển. Trên máy hiện ảnh tiết mục được người xem hoan nghênh nhất là các loại các dạng tài liệu ghi hình thú nhân săn bắt và quyết đấu, Á Thành hằng năm vẫn tổ chức đại hội thi đấu. Bác Nhã đại lục cũng có các loại tiết mục tương tự như điện ảnh, nhưng không phát triển như trên địa cầu.
Những thứ này mở rộng tầm nhìn cho Bạch Tử Thạch, cậu bắt đầu tự giác tìm hiểu thế giới này, khát vọng đạt được nhiều tri thức về đại lục này hơn, loại hấp thu cội nguồn này làm cậu thấy sợ hãi không quen, Vincent tựa hồ đã nhận ra Bạch Tử Thạch có loại sợ hãi khó hiểu, cậu thậm chí theo chân một đôi bầu bạn trên đường từ nơi nào đó mua được rất nhiều loại sách tương tự như trên địa cầu ‘Mười vạn điều vì sao’ ‘Bản đồ địa lý’.
Sau đó Bạch Tử Thạch phát hiện một chuyện bi kịch —- thông dụng ngữ của đại lục cậu đã nói được rất lưu loát, chữ thường dùng tất cả đều nhìn hiểu, nhưng cậu vẫn có rất nhiều chữ không nhận ra, thậm chí còn thảm hại hơn chính là, phần lớn chữ cậu đều không biết viết!
MÙ CHỮ! Hai chữ to đùng không chút lưu tình đè lên đầu Bạch Tử Thạch, đem tiểu á thú nhân đè đến không ngóc đầu lên được. Cho nên chức trách của Vincent và Allan ở trên đường nhiều thêm một chuyện. Bạch Tử Thạch đối với việc tăng thêm gánh nặng cho hai người thế này rất áy náy, cuối cùng đến ngày thứ mười một bọn họ đi, Bạch Tử Thạch mặc cho Vincent phản đối, kiên trì là thân thể mình không có gì đáng ngại làm cho mọi người một bữa cơm, dùng ‘Nồi nhỏ xẻng nhỏ đồ chơi’ (theo cách gọi của Allan) mà mình đặc biệt mua được.
Mặc dù nguyên liệu và đồ gia vị cùng địa cầu có chút khác, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn mò mẫm làm ra một bàn thức ăn Trung Quốc dị giới. Biết thú nhân đều không quá thích ăn rau, Bạch Tử Thạch còn nghĩ hết biện pháp đem rau làm ra vị thịt, điều này làm cho Vincent và Allan vốn đối với trù nghệ của cậu căn bản không ôm hy vọng rất là ngạc nhiên cùng yêu thích.
Vincent nhìn tiểu á thú nhân bởi vì lượng thức ăn của bọn họ mà nấu cơm thật vất vả, ăn món ăn mùi vị mới lạ đối phương làm ra, tia nhu hòa trong mắt xém chọt mù mắt thú thái kim của Allan, thừa dịp lúc Bạch Tử Thạch chuẩn bị những món khác, Allan cắn răng nghiến lợi sáp lại gần Vincent, ghen tỵ vô cùng: “Ta nói ngươi cái tên này, thế nào từ nhỏ đến lớn vận khí đều tốt hơn ta? Tiểu đông tây này khả ái xinh đẹp lớn lên khẳng định thành một á thú nhân mê đảo một đám người không nói, cậu ấy lại còn biết làm cơm có hương vị đặc biệt! Còn có thể đem rau ta ghét nhất làm thành mùi vị giống thịt, quá thần kỳ. Á thú nhân vừa đáng yêu vừa biết nấu cơm thế này sao lại không để ta gặp được trước chứ!”
Vincent nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Bởi vì cậu ấy nhất định là của ta.”
Khẩu khí khiến Allan thiếu chút nữa cắn nát một ngụm răng thú, cái ánh mắt kia tuyệt đối là đắc ý! Tuyệt đối là thế! Mặc dù có chút hâm mộ, ghen tỵ, oán hận Vincent, nhưng Allan không thừa nhận cũng không được, phần ôn nhu, cẩn thận mà Vincent đối với Bạch Tử Thạch là điều hắn không làm được. Rõ ràng nếu là thú hình bay một tuần lễ lộ trình là có thể đến nơi, nhưng vì chiếu cố Bạch Tử Thạch, lại muốn đi bốn cái nửa tháng, đồ trong xe phần lớn đều là vì Bạch Tử Thạch chuẩn bị, thậm chí ngay cả uống đồ tiểu á thú nhân thích uống cũng chuẩn bị một đống lớn. Ở trên phòng xe còn gắn máy nước nóng, để cho tiểu đông tây có thể tắm nước nóng liền ở trong rừng rậm tìm kiếm nguồn nước, nước trong máy nước nóng mỗi ngày đều đầy ắp. Sẽ ở rạng sáng khi Bạch Tử Thạch còn nghỉ ngơi, sớm đem dã thú hung mãnh hai bên cưỡng chế đuổi đi, sau đó mới trở lại, chỉ vì sợ dọa đến tiểu đông tây. Vincent trên căn bản chưa bao giờ từng nấu cơm cho ngoại nhân cư nhiên mỗi ngày lại nấu cơm, thậm chí cố ý học cách làm rau, còn giúp Bạch Tử Thạch đem trái cây gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ. . .
Vincent ôn nhu cẩn thận như vậy khiến Allan cảm thấy kinh khủng, hắn khó có thể tưởng tượng một đám á thú nhân ở Á Thành kia nếu như biết được mọi thứ Vincent làm vì Bạch Tử Thạch, sẽ lộ ra hung tướng thế nào. Thế nhưng hắn lại rất hâm mộ Vincent như vậy, đối mặt với Bạch Tử Thạch, hắn giống như thoáng cái trở nên giống thú nhân hơn, trước kia Vincent thật sự là quá cách xa người đến cả ngàn dăm. Hắn lạnh lùng rất ít nói chuyện, cũng không ai có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì, ngay cả mình cũng là từ nhỏ đến lớn quấn quít chặt lấy mới được hắn xem như bằng hữu.
Chẳng lẽ sau khi có bầu bạn, người ta sẽ trở nên khác thường? Allan sờ sờ cằm, suy nghĩ có nên tìm một cái á thú nhân thuận mắt một chút thử gặp gỡ hay không.
Khi hành trình của bọn họ đi tới ngày thứ mười ba, thì bên cạnh con đường rộng lớn cuối cùng cũng thấy được một dãy nhà cửa, Bạch Tử Thạch từ xa xa liền thấy một đống đá bên cạnh con đường kia, đó là mao liêu!
Khi Bạch Tử Thạch lần đầu thấy loại cảnh tượng này, còn sững sờ trong chốc lát, song những ngày sau đó, sau khi nhìn nhiều những cảnh tượng như vậy, cũng không thấy ngạc nhiên như lúc đầu nữa. Đây mới là xích quả quả (xích lõa, trần trụi nguyên sơ) sinh tồn, chuỗi thức ăn nguyên thủy nhất. Phòng xe chạy trên con đường quanh co, xóc nảy có chút lợi hại. Lúc Bạch Tử Thạch còn đem hứng thú đặt ở cảnh sắc chung quanh, cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng khi cậu nhìn chán màu xanh suốt một đường đi, loại lắc lư này liền tương đối khó nhịn. Cậu bắt đầu tốn hầu hết thời gian nằm trên giường, như vậy mới có thể làm cho cậu dễ chịu một chút.
Vincent đã nhận ra biến hóa của cậu, vốn là tiểu á thú nhân rất hoạt bát mấy ngày qua bắt đầu trở nên trầm mặc, cậu không quá thích từ trạng thái nằm mà phải đứng lên, cũng không quá nguyện ý nói chuyện. Bạch uể oải như vậy, Vincent rất không thích. May mà hắn rất nhanh hiểu được tình trạng của Bạch, dạng xóc nảy này đối với hắn cùng Allan mà nói giống như không tồn tại, nhưng đối với Bạch mà nói chắc là tương đối khó chịu đi.
Nhạy cảm của tiểu á thú nhân đối với hoàn cảnh khiến Vincent rất phiền não, Bạch gần đây ngay cả cơm cũng ăn rất ít, vốn cậu đã ăn rất ít rồi! Rất nhanh, Vincent liền nghĩ đến phương pháp, hắn thừa dịp thời gian xe dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục, vào rừng rậm bên cạnh, chờ lúc trở lại, trên tay đã ôm một đống lớn cỏ nhỏ mềm mại dày dày, hắn đem đống cỏ này trải đều lên giường và chỗ ngồi của Bạch, làm chỗ đó càng trở nên êm hơn, giảm bớt biên độ xóc nảy. Sau đó thay đổi trầm mặc của ngày thường, bắt đầu cùng Bạch nói chuyện phiếm, hắn tốn rất nhiều thời gian đem một số kiến thức thông thường của Bác Nhã đại lục từng chút từng chút giao cho Bạch, vì cậu giải đáp thắc mắc, ngay cả Allan cũng thành lão sư của Bạch.
Hắn chỉ vào cây cối hai bên đường, và dã thú ngẫu nhiên nhìn thấy nói cho Bạch đó là gì, tập tính và nhược điểm của bọn chúng, nói cho Bạch điểm đặc biệt và phân bố của Á Thành. Chủ thành Á Sa của Á Thành là nơi chỉ có á thú nhân mới được ở, thành phụ mới là nơi có á thú nhân và bạn lữ của bọn họ cư trú. Á Thành nằm ở trung tâm mỏ phỉ thúy, các thế hệ trưởng quản Á Thành tốn rất nhiều tâm tư, mới xây dựng được thiết bị phòng ngự cách ly U Tháp, để cư dân trong Á Thành có thể không cần rời xa gia đình tìm kiếm bầu bạn.
Bạch nghe thấy hứng thú, khó chịu xóc nảy đem lại cũng giảm bớt rất nhiều. Cậu nhìn thú nhân tuấn mỹ lái xe phía trước, trong lòng một trận ấm áp, người này đã làm được lời thề của hắn, hắn đang rất cẩn thận chiếu cố mình. Lại qua vài ngày sau, Bạch dần dần thích ứng loại lắc lư này, cậu không cả ngày ở trên giường nữa, càng muốn ngồi sau ghế lái.
Hai người Vincent và Allan là thay phiên lái xe, khi Vincent lái xe, Bạch sẽ ló ra phía trước, cùng Vincent nói chuyện, tầm mắt của bọn họ có lúc lơ đãng nhìn nhau qua kính chiếu hậu, mặc dù không có cách nói gì, nhưng lại có một loại ăn ý khó nói lên lời ở bên trong, Bạch Tử Thạch rất hưởng thụ cảm giác này, cậu cảm thấy Vincent giống như là một người bằng hữu thậm chí là ca ca tuy không nói nhiều lắm nhưng có thể tin tưởng, làm cậu thả lỏng, bao dung sự vô tri và nhỏ yếu của cậu. Lúc Allan lái xe, Vincent sẽ ngồi ở cạnh Bạch, bọn họ đối diện nhau, Vincent giảng giải cho Bạch phân bố bộ lạc của thế giới này.
Tổng kích cỡ Bác Nhã đại lục tương đương hai phần ba địa cầu, không có đại dương, sông hồ, nước ngầm, nước mưa tạo thành một hệ thống tuần hoàn nước hoàn chỉnh. Trên phiến thổ địa rộng lớn này tổng cộng có mười bộ lạc, tương đương với mười quốc gia trên địa cầu, bọn họ lấy Á Thành làm trung tâm, hướng xung quanh phóng xạ. Mười bộ lạc đại khái chiếm cứ một nửa đất đai trên Bác Nhã đại lục, tổng dân số khoảng hai mươi mốt ức (2,1 tỷ), tỷ lệ á thú nhân và thú nhân khoảng 1 :4. Vũ khí chủ yếu là lấy vũ khí lạnh làm chủ, vũ khí nóng cũng không phải là không xuất hiện, chẳng qua là uy lực cũng không mạnh, đương nhiên đây chỉ là nói tương đối, bởi vì mỗi người có giá trị sức mạnh cực cao cùng với dã thú trên đại lục có sức phòng ngự cao, nên địa vị vũ khí nóng rất khó xử, chỉ có một số á thú nhân lấy vũ khí nóng xem như công cụ phòng lang. Nghề dịch vụ rất lạc hậu, điều này cùng hoàn cảnh của đại lục lấy tiểu gia đình làm chủ xã hội và tình trạng sinh tồn phải đối mặt có liên quan rất lớn. Các thú nhân có thiên tính hiếu chiến, việc bọn họ thích làm là đi vào trong rừng rậm săn thú sau đó bán cho bộ lạc kiếm lấy điểm số, đương nhiên ở trong rừng rậm có thể lấy được không chỉ thức ăn, còn có nguyên liệu dược vật, những thứ xa xỉ phẩm xinh đẹp mà á thú nhân yêu thích, nguyên liệu xây dựng v.v…, có thể nói, cả cuộc sống của xã hội thú nhân tất cả đều dựa vào rừng rậm. Á thú nhân thì một phần tiến vào nội bộ tổ chức bổ lạc làm việc, vì sự vận động của xã hội mà phụng sự, như là y viện, trường học, cơ quan chính phủ các loại. Có khi là mở cửa tiệm, mua bán các loại nhu yếu phẩm, thế giới này dịch vụ ẩm thực cũng không phát triển, tình trạng các tiểu gia đình đều là bọn họ đều muốn về nhà tự làm hoặc là ăn đồ bạn lữ làm cho, phần lớn là bởi vì nguyên liệu nấu ăn tự kiếm được, không cần thiết phải tốn điểm. Còn một bộ phận lấy đổ thạch làm nghề nghiệp, á thú nhân có thể lâu dài theo nghề đổ thạch cũng không nhiều lắm, đây là một nghề cần vốn lớn và nhãn lực tinh chuẩn, một lần đổ sụp là có thể kéo sụp một á thú nhân, cho đến khi bọn họ lần nữa tích lũy đầy đủ tiền bạc.
Mười bộ lạc cũng thành lập hệ thống quản lý của riêng mình, hiệu quả lớn nhất là hai trăm năm trước xây dựng lên một thứ tương tự như mạng lưới internet, mỗi người đều có thẻ từ dành riêng cho mình, bên trong có tất cả ghi chép từ khi ngươi sinh ra đến khi chết, đi học, chữa bệnh, từng lần chi tiêu, nghề nghiệp của ngươi, bầu bạn. . . Nói một câu: thẻ từ trong tay, đi tới chỗ nào cũng không sợ. Loại hệ thống này làm Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc cùng cảm thán, này nếu là đặt tại địa cầu, căn bản cũng không thể xuất hiện, ai mà không muốn có chút tư ẩn a, còn có những thu nhập ngầm. . .
Đại lục này tập quán xã hội đặc biệt làm Bạch Tử Thạch có chút say mê, cậu say sưa nghe Vincent nói rất lâu. Đương nhiên có một điểm làm Bạch Tử Thạch rất không thích ứng —- trên đại lục này á thú nhân mặc dù không có hiếu chiến như thú nhân, thế nhưng đối với các dạng quyết đấu rất thích thú, đấu trường là nơi bọn họ thường xuyên đi qua chơi nhất, dẫn theo nghề đánh bạc cũng rất phát triển. Trên máy hiện ảnh tiết mục được người xem hoan nghênh nhất là các loại các dạng tài liệu ghi hình thú nhân săn bắt và quyết đấu, Á Thành hằng năm vẫn tổ chức đại hội thi đấu. Bác Nhã đại lục cũng có các loại tiết mục tương tự như điện ảnh, nhưng không phát triển như trên địa cầu.
Những thứ này mở rộng tầm nhìn cho Bạch Tử Thạch, cậu bắt đầu tự giác tìm hiểu thế giới này, khát vọng đạt được nhiều tri thức về đại lục này hơn, loại hấp thu cội nguồn này làm cậu thấy sợ hãi không quen, Vincent tựa hồ đã nhận ra Bạch Tử Thạch có loại sợ hãi khó hiểu, cậu thậm chí theo chân một đôi bầu bạn trên đường từ nơi nào đó mua được rất nhiều loại sách tương tự như trên địa cầu ‘Mười vạn điều vì sao’ ‘Bản đồ địa lý’.
Sau đó Bạch Tử Thạch phát hiện một chuyện bi kịch —- thông dụng ngữ của đại lục cậu đã nói được rất lưu loát, chữ thường dùng tất cả đều nhìn hiểu, nhưng cậu vẫn có rất nhiều chữ không nhận ra, thậm chí còn thảm hại hơn chính là, phần lớn chữ cậu đều không biết viết!
MÙ CHỮ! Hai chữ to đùng không chút lưu tình đè lên đầu Bạch Tử Thạch, đem tiểu á thú nhân đè đến không ngóc đầu lên được. Cho nên chức trách của Vincent và Allan ở trên đường nhiều thêm một chuyện. Bạch Tử Thạch đối với việc tăng thêm gánh nặng cho hai người thế này rất áy náy, cuối cùng đến ngày thứ mười một bọn họ đi, Bạch Tử Thạch mặc cho Vincent phản đối, kiên trì là thân thể mình không có gì đáng ngại làm cho mọi người một bữa cơm, dùng ‘Nồi nhỏ xẻng nhỏ đồ chơi’ (theo cách gọi của Allan) mà mình đặc biệt mua được.
Mặc dù nguyên liệu và đồ gia vị cùng địa cầu có chút khác, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn mò mẫm làm ra một bàn thức ăn Trung Quốc dị giới. Biết thú nhân đều không quá thích ăn rau, Bạch Tử Thạch còn nghĩ hết biện pháp đem rau làm ra vị thịt, điều này làm cho Vincent và Allan vốn đối với trù nghệ của cậu căn bản không ôm hy vọng rất là ngạc nhiên cùng yêu thích.
Vincent nhìn tiểu á thú nhân bởi vì lượng thức ăn của bọn họ mà nấu cơm thật vất vả, ăn món ăn mùi vị mới lạ đối phương làm ra, tia nhu hòa trong mắt xém chọt mù mắt thú thái kim của Allan, thừa dịp lúc Bạch Tử Thạch chuẩn bị những món khác, Allan cắn răng nghiến lợi sáp lại gần Vincent, ghen tỵ vô cùng: “Ta nói ngươi cái tên này, thế nào từ nhỏ đến lớn vận khí đều tốt hơn ta? Tiểu đông tây này khả ái xinh đẹp lớn lên khẳng định thành một á thú nhân mê đảo một đám người không nói, cậu ấy lại còn biết làm cơm có hương vị đặc biệt! Còn có thể đem rau ta ghét nhất làm thành mùi vị giống thịt, quá thần kỳ. Á thú nhân vừa đáng yêu vừa biết nấu cơm thế này sao lại không để ta gặp được trước chứ!”
Vincent nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Bởi vì cậu ấy nhất định là của ta.”
Khẩu khí khiến Allan thiếu chút nữa cắn nát một ngụm răng thú, cái ánh mắt kia tuyệt đối là đắc ý! Tuyệt đối là thế! Mặc dù có chút hâm mộ, ghen tỵ, oán hận Vincent, nhưng Allan không thừa nhận cũng không được, phần ôn nhu, cẩn thận mà Vincent đối với Bạch Tử Thạch là điều hắn không làm được. Rõ ràng nếu là thú hình bay một tuần lễ lộ trình là có thể đến nơi, nhưng vì chiếu cố Bạch Tử Thạch, lại muốn đi bốn cái nửa tháng, đồ trong xe phần lớn đều là vì Bạch Tử Thạch chuẩn bị, thậm chí ngay cả uống đồ tiểu á thú nhân thích uống cũng chuẩn bị một đống lớn. Ở trên phòng xe còn gắn máy nước nóng, để cho tiểu đông tây có thể tắm nước nóng liền ở trong rừng rậm tìm kiếm nguồn nước, nước trong máy nước nóng mỗi ngày đều đầy ắp. Sẽ ở rạng sáng khi Bạch Tử Thạch còn nghỉ ngơi, sớm đem dã thú hung mãnh hai bên cưỡng chế đuổi đi, sau đó mới trở lại, chỉ vì sợ dọa đến tiểu đông tây. Vincent trên căn bản chưa bao giờ từng nấu cơm cho ngoại nhân cư nhiên mỗi ngày lại nấu cơm, thậm chí cố ý học cách làm rau, còn giúp Bạch Tử Thạch đem trái cây gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ. . .
Vincent ôn nhu cẩn thận như vậy khiến Allan cảm thấy kinh khủng, hắn khó có thể tưởng tượng một đám á thú nhân ở Á Thành kia nếu như biết được mọi thứ Vincent làm vì Bạch Tử Thạch, sẽ lộ ra hung tướng thế nào. Thế nhưng hắn lại rất hâm mộ Vincent như vậy, đối mặt với Bạch Tử Thạch, hắn giống như thoáng cái trở nên giống thú nhân hơn, trước kia Vincent thật sự là quá cách xa người đến cả ngàn dăm. Hắn lạnh lùng rất ít nói chuyện, cũng không ai có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì, ngay cả mình cũng là từ nhỏ đến lớn quấn quít chặt lấy mới được hắn xem như bằng hữu.
Chẳng lẽ sau khi có bầu bạn, người ta sẽ trở nên khác thường? Allan sờ sờ cằm, suy nghĩ có nên tìm một cái á thú nhân thuận mắt một chút thử gặp gỡ hay không.
Khi hành trình của bọn họ đi tới ngày thứ mười ba, thì bên cạnh con đường rộng lớn cuối cùng cũng thấy được một dãy nhà cửa, Bạch Tử Thạch từ xa xa liền thấy một đống đá bên cạnh con đường kia, đó là mao liêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.