Chương 67: Phần thi thực tiễn
Vị Huyền Cơ
23/09/2016
8 giờ sáng ngày 13 tháng 12, phố Đông đúng giờ mở ra 5 lối vào chỉ đủ để hai người song song đi qua, thú nhân cao lớn vẻ mặt trang nghiêm đứng ở hai bên lối vào, kiểm tra giấy chứng nhận thi của từng thí sinh, đề phòng có kẻ gian lận tìm người thi hộ.
Bạch Tử Thạch là số 256, vừa vặn là nhóm đầu tiên. Con đường ở khu phố Đông rất rộng, nhóm thí sinh đầu tiên có khoảng 2600 người, hơn 2600 người này đi vào con phố vắng vẻ, cũng không thấy chen chúc lắm. Hai bên đường toàn bộ đều là cửa hàng mao liêu, tính sơ sơ qua có khoảng 180 gian. Cửa hàng mao liêu ở Á Thành là nhiều nhất trên Bác Nhã đại lục, mà phố Đông là nơi tập trung nhiều cửa hàng mao liêu nhất ở Á Thành. Trên danh nghĩa là thuộc về tổng công hội đổ thạch sư Á Thành.
Bạch Tử Thạch tiến vào một cửa hàng đầu tiên, chủ cửa hàng đang đứng ở đằng sau một cái bàn được bố trí đặc biệt, trước ngực đeo một tấm thẻ, còn có vài nhân viên công tác ngồi trên xe nâng. Mao liêu trong cửa hàng được chia làm 5 đống, chính là năm loại cấp bậc mao liêu từ 1 đến 5.
Mục tiêu của Bạch Tử Thạch rất rõ ràng, trừ mao liêu cấp 1 ra, cậu không định nhìn cái gì khác. Nếu như muốn đạt được mãn điểm, thì không có gì chắc ăn hơn việc từ cấp 1 chọn ra mao liêu có thể đại trướng. Cho dù chọn ra một khối Phù Dung Chủng bình thường, thì cũng coi như không tệ, nhưng nếu như chọn trong đống cấp 5, thì dù chọn ra Thủy Chủng, phẩm chất cao Nhu Chủng, phỏng chừng cũng chỉ xem như đạt tiêu chuẩn.
Thời gian không hề dư dả, Bạch Tử Thạch cơ bản cũng không nhìn biểu hiện của mao liêu, mà ngồi xổm xuống bên đống mao liêu cấp 1 lần lượt sờ soạn. Nhưng muốn đục khoét kiếm lời cũng không phải chuyện dễ dàng, 100, 200 khối mao liêu này mỗi khối Bạch Tử Thạch chỉ dùng mười giây, một đống mao liêu này thôi sờ cũng mất khoảng 6, 7 phút, nhưng kết quả lấy được, từ năng lượng mà nhìn thì tốt nhất chỉ là một khối Đậu Chủng rất bình thường.
Bạch Tử Thạch lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng tiếng mẹ đẻ ghi lại khối mao liêu Đậu Chủng này, ghi lại số kí hiệu và chủng loại của mao liêu và nó ở cửa hàng thứ mấy. Cậu đã quyết định, nếu như không gặp mao liêu Thủy Chủng trở lên thì tuyệt đối không dễ dàng sử dụng năm cái thẻ đánh số kia. Cùng lắm thì đến lúc cuối chừa lại thời gian dựa theo thứ bậc trên quyển sổ nhỏ chọn là được. Cậu cũng không quá sợ mao liêu bị người khác chọn mất, vì không phải ai cũng định khiêu chiến với độ khó cao, hầu hết mọi người vẫn tương đối ưu ái mao liêu cấp 2, 3, 4, người hỏi thăm cấp 1 và cấp 5 không nhiều, cấp 1 là bởi vì khả năng đổ sụp có thể lên đến 90%, cấp 5 thì xác suất đổ trướng lại quá lớn, nhưng xác suất đại trướng lại nhỏ, đều không dễ được điểm.
Năm khối mao liêu mà thôi, Bạch Tử Thạch không tin trong nhiều mao liêu như vậy lại không tìm được vài khối tốt!
Không có thời gian ngừng nghỉ, cậu chạy tới cửa hàng thứ hai, mao liêu ở đây cũng được phân bố giống cửa hàng đầu tiên. Giống như cậu dự đoán, đại đa số thí sinh đều tập trung vào ba đống cấp 2, 3, 4, thậm chí người ở cạnh đống mao liêu cấp 5 còn nhiều hơn ở đống cấp 1.
Bạch Tử Thạch lấy tay sờ lần lượt qua mao liêu, chuyện quái dị như vậy cũng không khiến cho các thí sinh khác chú ý. Thời gian của mọi người đều rất eo hẹp, nhất là bọn họ đã sớm biết, mỗi đống mao liêu số lượng đều như nhau, nếu chọn không nhanh, rất có thể bọn họ phải đến chỗ mao liêu có cấp bậc mà họ không muốn để chọn.
Cửa hàng thứ hai này vẫn không có thứ cậu muốn, thậm chí ngay cả một khối mao liêu Đậu Chủng cũng không có. Bạch Tử Thạch thở dài một hơi, quả nhiên chọn lựa từ mao liêu cấp 1, là có chút khó khăn. Cứ thế một đường sờ soạn mò mẫm, mãi cho đến cửa hàng thứ tư, cậu mới tìm được khối mao liêu đầu tiên mình vừa lòng.
Đây là một khối mao liêu vỏ ngoài màu nâu đỏ, kích cỡ trung bình, 40, 50kg, nhìn qua không có gì đặc biệt và rất thông thường, nếu như không có kết cấu tinh thể đặc biệt của mao liêu phỉ thúy, thì nói nó là tảng đá bình thường cũng có người tin. Nhưng, trong khối mao liêu này lại có một khối phỉ thúy ít nhất là Thủy Nhu Chủng! Từ trong mao liêu biểu hiện thế này mà giải ra Thủy Nhu Chủng, đã có thể coi là đại trướng! Bạch Tử Thạch rốt cuộc cũng lấy ra tấm thẻ đánh số đầu tiên, dán lên khối mao liêu này ký hiệu của mình. Thẻ đánh số có tính chất đặc biệt khi dán lên xong, trừ phi có nước tẩy keo dán đặc biệt, không thì đừng mong bóc ra. Động tác của chủ cửa hàng cũng phi thường nhanh chóng, Bạch Tử Thạch vẫy tay một cái, liền mang theo một cái rương đi tới, mao liêu cũng không lớn, chủ cửa hàng tự mình cũng có thể bê lên, đem mao liêu bỏ vào trong rương khóa lại trước mặt Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch tính tiền xong, vội vàng nói cảm ơn rồi rời đi.
Bây giờ thời gian đã trôi qua 30 phút, thật sự là quá cấp bách. Dựa theo mấy phút một cửa hàng mà tính, bốn giờ cậu tối đa cũng chỉ xem được ba mươi cửa hàng. Ngay cả từ cửa hàng này sang cửa hàng khác Bạch Tử Thạch cũng phải chạy qua. Tổng công hội đổ thạch sư còn sắp xếp cả xe bus trên phố, để thí sinh tiết kiệm thời gian.
Bạch Tử Thạch không dùng xe, cậu định xem lần lượt từng cửa hàng trên đoạn đường phía trước. Như thế thì đến cuối cùng cho dù có phải dựa theo thứ hạng trên quyển sổ tìm mao liêu thì đoạn đường chạy cũng ngắn.
Thời gian, thời gian, chỉ có bốn giờ, quá ngắn! Cơ bản không đủ! Bạch Tử Thạch thở hổn hển, chạy vào cửa hàng thứ sáu, chạy thẳng tới mao liêu cấp 1. Ngay cả thời gian lấy hơi đều không muốn lãng phí, trực tiếp vươn tay lần lượt chạm vào mao liêu, mỗi lần đều là nhanh chóng vươn ra, lại nhanh chóng rụt về, vươn tới cái kế tiếp, bộ dạng như kiểu thí sinh không biết chọn cái nào lên chọn lung tung.
Thời gian đã qua một giờ, lòng vòng quanh mấy cửa hàng mà vẫn không tìm được khối mao liêu thứ hai khiến Bạch Tử Thạch hài lòng, trên quyển sổ nhỏ của cậu đã tăng thêm ba khối Đậu Chủng, một khối Phù Dung Chủng, ba khối mao liêu này đại khái đều không chênh lệch lắm, Phù Dung Chủng hơi mạnh hơn, nhưng cũng chỉ trội hơn một tý. Bạch Tử Thạch không muốn đem vị trí một trong năm khối mao liêu lãng phí vì một khối mao liêu thế này.
Kỳ thực, lần Bạch Tử Thạch đã mắc phải một nhầm lẫn. Cậu hoàn toàn đánh giá thấp phỉ thúy Đậu Chủng, Phù Dung Chủng! Phải biết rằng từ mao liêu cấp 1 mà có thể giải ra Đậu Chủng, Phù Dung Chủng đã có thể coi là đại trướng rồi. Hơn nữa không biết từ lúc nào trong lòng Bạch Tử Thạch lại có một ý nghĩ, chỉ khi toàn bộ năm khối mao liêu đều đại trướng mới có thể giành được một thành tích tốt. Thực ra không phải vậy, năm khối mao liêu đều đại trướng, đó là chuyện chỉ có đổ thạch sư cao cấp mới có thể làm được, hơn nữa cũng không thể chỉ chọn lựa trong đống mao liêu chả có biểu hiện gì đáng nói này. Sát hạch đổ thạch sư, chỉ cần thí sinh có thể chọn trúng hai khối mao liêu đổ trướng, thì cơ bản là đủ tiêu chuẩn. Nhưng, trúng hai trong năm cũng không phải chuyện dễ. Phải biết rằng trong mao liêu, nhìn trứng muối nhìn mãng văn thôi cũng có vô cùng nhiều tri thức. Không phải cứ trứng muối thì nhất định sẽ tốt, có một số trứng muối rất rỗng, mao liêu như thế cũng không có phỉ thúy, hoặc là phỉ thúy bên trong chắc chắn đã sớm bị phá hỏng. Đổ thạch, mao liêu đổ sụp mới chiếm đa số, người trở thành đổ thạch sư ở trên toàn bộ Bác Nhã nhiều vô số kể, nhưng chân chính sống được bằng nó lại không có mấy người. Chướng ngại lớn nhất là tiền bạc, bồi dưỡng đổ thạch sư tuyệt đối là một chuyện đốt tiền. Chỉ một khối mao liêu thôi rẻ thì hơn ngàn, đắt thì hơn trăm vạn, thậm chí ngàn vạn. Vô số lần đổ thạch mới nuôi dưỡng được kinh nghiệm, tri thức tích lũy của đổ thạch sư. Á thú nhân đi đổ thạch không ít, nhưng giữ vững kiên trì được thì rất ít.
Mà Bạch Tử Thạch không giống vậy, cậu có được thiên phú trời cho. Nhưng cũng vì vậy, tầm mắt của cậu cũng bị giới hạn ở một mức độ cao. Cậu đứng ở một khởi điểm cực kỳ cao, người xung quanh không phải là người của gia tộc có thế lực vững chắc ở Á Thành chẳng hề thiếu phỉ thúy phẩm chất cao như Vincent và Allan, thì cũng là đổ thạch sư cao cấp như Sigma. Nó khiến cậu quen với việc yêu cầu cao với bản thân một cách tự nhiên, một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng. Hơn nữa cậu đánh giá lần sát hạch đổ thạch sư này rất trọng yếu, nhất định phải vượt qua, thi viết hôm qua thất bại đã dồn cậu đến chân tường.
Bạch Tử Thạch nhíu chặt mày, tại buổi sáng cuối thu, mà chảy ra một tầng mồ hôi mịn. Hiện tại thời gian đã qua hơn một giờ, cậu thậm chí vẫn chưa tìm ra khối mao liêu thứ hai của mình! Này không chỉ khiến cậu nghiến răng nghiến lợi, mà thời gian ước chừng không đủ rốt cuộc cũng khiến Bạch Tử Thạch ý thức được mình chỉ xem mao liêu cấp một là chuyện khiêu chiến nghiêm trọng đến thế nào.
Hít sâu một hơi, Bạch Tử Thạch bước vào cửa hàng thứ 11. Mao liêu vẫn xếp đống ở chỗ không xa cửa vào của cửa hàng, cậu ngồi xổm xuống, vươn một tay ra đặt lên khối mao liêu thứ nhất, lòng bàn tay cậu đã bị bụi đất bám đầy, ngay cả thời gian lau cũng không có. Vươn ra, cầm lấy, vươn ra, cầm lấy. . . động tác này đã trở thành thói quen. Song theo từng khối mao liêu đã sờ qua, tâm Bạch Tử Thạch lại dần dần nặng trĩu.
Không được! Cứ thế này, thời gian tuyệt đối không đủ!
Trong đầu hiện ra nét mặt ôn nhu sủng nịnh của Vincent, Bạch Tử Thạch cắn răng một cái, không được! Nhất định phải thông qua, chỉ có thông qua sát hạch đổ thạch sư mới từng bước một đi lên được, mới có được danh vọng và sức ảnh hưởng! Mới đảm bảo an toàn cho bản thân ở mức lớn nhất khi tiến hành nghiên cứu cơ thể! Mới có thể sống thật lâu thật lâu cùng Vincent, không để hắn vì sau này mình chết mà thương tâm!
Tầm mắt Bạch Tử Thạch lơ đãng chạm phải bàn tay trái vẫn luôn nhàn rỗi, ánh mắt chợt lóe, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ trong đầu —- nếu như đồng thời sử dụng cả tay trái và tay phải, thì cậu có thể đồng thời cảm ứng hai khối mao liêu không nhỉ ?! Nếu như, thật sự có thể, thì cậu sẽ có nhiều ra một nửa thời gian!
Nghĩ đến liền thử, Bạch Tử Thạch tìm hai khối vừa rồi đã sờ thử qua, bên trong mao liêu chỉ có khối gạch liêu, đem chúng xếp vào cùng một chỗ, hai tay tách ra đặt lên từng khối mao liêu. Chỉ một lát sau, ánh mắt của cậu liền sáng lên. Hai loại cảm giác hơi yếu cùng truyền lại, nhưng không bị dung hợp vào làm một, cậu có thể dễ dàng phân biệt đây là hai cỗ cảm ứng nhỏ nhỏ!
Khóe miệng không kìm được tràn ra một nụ cười toe toét, tay trái và tay phải của Bạch Tử Thạch nhất tề khởi công, hiệu suất đề cao không phụ sự mong đợi của cậu! Dùng hai giờ kế tiếp từ trong hơn 30 cửa hàng tìm được ba khối mao liêu phù hợp với ý cậu.
Một khối vỏ hoàng sa, khoảng 60, 70kg, phỉ thúy bên trong có thể đạt tới Thủy Chủng; một khối vỏ bạch sa, khoảng 20 kg, là một khối Nhu Chủng phẩm chất không tệ; và một khối hắc ô sa, khoảng 30 kg, phỉ thúy trong khối hắc ô sa này là tốt nhất, chắc là một khối cao Thủy Chủng đa sắc.
Thời gian chỉ còn lại mười mấy phút, Bạch Tử Thạch quyết định không lượn đến cửa hàng tiếp theo nữa, cậu mở quyển sổ nhỏ của mình ra, trong đó ghi khoảng mười mấy khối mao liêu, có một khối Phù Dung Chủng là tốt nhất. Cậu lập tức không do dự nữa, nhìn tên cửa hàng xong liền vọt ra ngoài, đó là cửa hàng thứ 22 cậu xem, cách chỗ cậu đứng không xa lắm.
Lúc còn 10 phút, thì Bạch Tử Thạch vọt vào cửa hàng kia, lúc còn dư lại 6 phút, thì cậu tìm được khối mao liêu Phù Dung Chủng kia, dán thẻ đánh số của mình lên. Lúc còn dư lại 4 phút, chủ cửa hàng lấy cái rương ra, bê mao liêu bỏ vào rương, khóa lại. Một phút đồng hồ cuối cùng, Bạch Tử Thạch nhìn bốn chữ ‘trả tiền thành công’ trên máy tính tiền, thở phào một hơi dài. Cùng lúc đó, tiếng chuông reo chói tai cũng vang vọng trên bầu trời phố mao liêu.
“Thời gian cuộc thi sát hạch thực tiễn lần thứ nhất đã kết thúc, mời các thí sinh dừng công việc trong tay, dựa theo thứ tự rời khỏi nơi thi, nếu có ai làm quá giờ, sẽ hủy bỏ tư cách trúng tuyển lần này.”
Bạch Tử Thạch bước ra khỏi phố Đông liền thấy Vincent đứng chờ ở phía xa xa bên ngoài, nhìn thấy người yêu, cậu cong lên khóe miệng nở một nụ cười thật tươi với hắn.
Bây giờ, kết quả chỉ có thể nghe theo thiên mệnh làm hết sức mình.
Bạch Tử Thạch là số 256, vừa vặn là nhóm đầu tiên. Con đường ở khu phố Đông rất rộng, nhóm thí sinh đầu tiên có khoảng 2600 người, hơn 2600 người này đi vào con phố vắng vẻ, cũng không thấy chen chúc lắm. Hai bên đường toàn bộ đều là cửa hàng mao liêu, tính sơ sơ qua có khoảng 180 gian. Cửa hàng mao liêu ở Á Thành là nhiều nhất trên Bác Nhã đại lục, mà phố Đông là nơi tập trung nhiều cửa hàng mao liêu nhất ở Á Thành. Trên danh nghĩa là thuộc về tổng công hội đổ thạch sư Á Thành.
Bạch Tử Thạch tiến vào một cửa hàng đầu tiên, chủ cửa hàng đang đứng ở đằng sau một cái bàn được bố trí đặc biệt, trước ngực đeo một tấm thẻ, còn có vài nhân viên công tác ngồi trên xe nâng. Mao liêu trong cửa hàng được chia làm 5 đống, chính là năm loại cấp bậc mao liêu từ 1 đến 5.
Mục tiêu của Bạch Tử Thạch rất rõ ràng, trừ mao liêu cấp 1 ra, cậu không định nhìn cái gì khác. Nếu như muốn đạt được mãn điểm, thì không có gì chắc ăn hơn việc từ cấp 1 chọn ra mao liêu có thể đại trướng. Cho dù chọn ra một khối Phù Dung Chủng bình thường, thì cũng coi như không tệ, nhưng nếu như chọn trong đống cấp 5, thì dù chọn ra Thủy Chủng, phẩm chất cao Nhu Chủng, phỏng chừng cũng chỉ xem như đạt tiêu chuẩn.
Thời gian không hề dư dả, Bạch Tử Thạch cơ bản cũng không nhìn biểu hiện của mao liêu, mà ngồi xổm xuống bên đống mao liêu cấp 1 lần lượt sờ soạn. Nhưng muốn đục khoét kiếm lời cũng không phải chuyện dễ dàng, 100, 200 khối mao liêu này mỗi khối Bạch Tử Thạch chỉ dùng mười giây, một đống mao liêu này thôi sờ cũng mất khoảng 6, 7 phút, nhưng kết quả lấy được, từ năng lượng mà nhìn thì tốt nhất chỉ là một khối Đậu Chủng rất bình thường.
Bạch Tử Thạch lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng tiếng mẹ đẻ ghi lại khối mao liêu Đậu Chủng này, ghi lại số kí hiệu và chủng loại của mao liêu và nó ở cửa hàng thứ mấy. Cậu đã quyết định, nếu như không gặp mao liêu Thủy Chủng trở lên thì tuyệt đối không dễ dàng sử dụng năm cái thẻ đánh số kia. Cùng lắm thì đến lúc cuối chừa lại thời gian dựa theo thứ bậc trên quyển sổ nhỏ chọn là được. Cậu cũng không quá sợ mao liêu bị người khác chọn mất, vì không phải ai cũng định khiêu chiến với độ khó cao, hầu hết mọi người vẫn tương đối ưu ái mao liêu cấp 2, 3, 4, người hỏi thăm cấp 1 và cấp 5 không nhiều, cấp 1 là bởi vì khả năng đổ sụp có thể lên đến 90%, cấp 5 thì xác suất đổ trướng lại quá lớn, nhưng xác suất đại trướng lại nhỏ, đều không dễ được điểm.
Năm khối mao liêu mà thôi, Bạch Tử Thạch không tin trong nhiều mao liêu như vậy lại không tìm được vài khối tốt!
Không có thời gian ngừng nghỉ, cậu chạy tới cửa hàng thứ hai, mao liêu ở đây cũng được phân bố giống cửa hàng đầu tiên. Giống như cậu dự đoán, đại đa số thí sinh đều tập trung vào ba đống cấp 2, 3, 4, thậm chí người ở cạnh đống mao liêu cấp 5 còn nhiều hơn ở đống cấp 1.
Bạch Tử Thạch lấy tay sờ lần lượt qua mao liêu, chuyện quái dị như vậy cũng không khiến cho các thí sinh khác chú ý. Thời gian của mọi người đều rất eo hẹp, nhất là bọn họ đã sớm biết, mỗi đống mao liêu số lượng đều như nhau, nếu chọn không nhanh, rất có thể bọn họ phải đến chỗ mao liêu có cấp bậc mà họ không muốn để chọn.
Cửa hàng thứ hai này vẫn không có thứ cậu muốn, thậm chí ngay cả một khối mao liêu Đậu Chủng cũng không có. Bạch Tử Thạch thở dài một hơi, quả nhiên chọn lựa từ mao liêu cấp 1, là có chút khó khăn. Cứ thế một đường sờ soạn mò mẫm, mãi cho đến cửa hàng thứ tư, cậu mới tìm được khối mao liêu đầu tiên mình vừa lòng.
Đây là một khối mao liêu vỏ ngoài màu nâu đỏ, kích cỡ trung bình, 40, 50kg, nhìn qua không có gì đặc biệt và rất thông thường, nếu như không có kết cấu tinh thể đặc biệt của mao liêu phỉ thúy, thì nói nó là tảng đá bình thường cũng có người tin. Nhưng, trong khối mao liêu này lại có một khối phỉ thúy ít nhất là Thủy Nhu Chủng! Từ trong mao liêu biểu hiện thế này mà giải ra Thủy Nhu Chủng, đã có thể coi là đại trướng! Bạch Tử Thạch rốt cuộc cũng lấy ra tấm thẻ đánh số đầu tiên, dán lên khối mao liêu này ký hiệu của mình. Thẻ đánh số có tính chất đặc biệt khi dán lên xong, trừ phi có nước tẩy keo dán đặc biệt, không thì đừng mong bóc ra. Động tác của chủ cửa hàng cũng phi thường nhanh chóng, Bạch Tử Thạch vẫy tay một cái, liền mang theo một cái rương đi tới, mao liêu cũng không lớn, chủ cửa hàng tự mình cũng có thể bê lên, đem mao liêu bỏ vào trong rương khóa lại trước mặt Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch tính tiền xong, vội vàng nói cảm ơn rồi rời đi.
Bây giờ thời gian đã trôi qua 30 phút, thật sự là quá cấp bách. Dựa theo mấy phút một cửa hàng mà tính, bốn giờ cậu tối đa cũng chỉ xem được ba mươi cửa hàng. Ngay cả từ cửa hàng này sang cửa hàng khác Bạch Tử Thạch cũng phải chạy qua. Tổng công hội đổ thạch sư còn sắp xếp cả xe bus trên phố, để thí sinh tiết kiệm thời gian.
Bạch Tử Thạch không dùng xe, cậu định xem lần lượt từng cửa hàng trên đoạn đường phía trước. Như thế thì đến cuối cùng cho dù có phải dựa theo thứ hạng trên quyển sổ tìm mao liêu thì đoạn đường chạy cũng ngắn.
Thời gian, thời gian, chỉ có bốn giờ, quá ngắn! Cơ bản không đủ! Bạch Tử Thạch thở hổn hển, chạy vào cửa hàng thứ sáu, chạy thẳng tới mao liêu cấp 1. Ngay cả thời gian lấy hơi đều không muốn lãng phí, trực tiếp vươn tay lần lượt chạm vào mao liêu, mỗi lần đều là nhanh chóng vươn ra, lại nhanh chóng rụt về, vươn tới cái kế tiếp, bộ dạng như kiểu thí sinh không biết chọn cái nào lên chọn lung tung.
Thời gian đã qua một giờ, lòng vòng quanh mấy cửa hàng mà vẫn không tìm được khối mao liêu thứ hai khiến Bạch Tử Thạch hài lòng, trên quyển sổ nhỏ của cậu đã tăng thêm ba khối Đậu Chủng, một khối Phù Dung Chủng, ba khối mao liêu này đại khái đều không chênh lệch lắm, Phù Dung Chủng hơi mạnh hơn, nhưng cũng chỉ trội hơn một tý. Bạch Tử Thạch không muốn đem vị trí một trong năm khối mao liêu lãng phí vì một khối mao liêu thế này.
Kỳ thực, lần Bạch Tử Thạch đã mắc phải một nhầm lẫn. Cậu hoàn toàn đánh giá thấp phỉ thúy Đậu Chủng, Phù Dung Chủng! Phải biết rằng từ mao liêu cấp 1 mà có thể giải ra Đậu Chủng, Phù Dung Chủng đã có thể coi là đại trướng rồi. Hơn nữa không biết từ lúc nào trong lòng Bạch Tử Thạch lại có một ý nghĩ, chỉ khi toàn bộ năm khối mao liêu đều đại trướng mới có thể giành được một thành tích tốt. Thực ra không phải vậy, năm khối mao liêu đều đại trướng, đó là chuyện chỉ có đổ thạch sư cao cấp mới có thể làm được, hơn nữa cũng không thể chỉ chọn lựa trong đống mao liêu chả có biểu hiện gì đáng nói này. Sát hạch đổ thạch sư, chỉ cần thí sinh có thể chọn trúng hai khối mao liêu đổ trướng, thì cơ bản là đủ tiêu chuẩn. Nhưng, trúng hai trong năm cũng không phải chuyện dễ. Phải biết rằng trong mao liêu, nhìn trứng muối nhìn mãng văn thôi cũng có vô cùng nhiều tri thức. Không phải cứ trứng muối thì nhất định sẽ tốt, có một số trứng muối rất rỗng, mao liêu như thế cũng không có phỉ thúy, hoặc là phỉ thúy bên trong chắc chắn đã sớm bị phá hỏng. Đổ thạch, mao liêu đổ sụp mới chiếm đa số, người trở thành đổ thạch sư ở trên toàn bộ Bác Nhã nhiều vô số kể, nhưng chân chính sống được bằng nó lại không có mấy người. Chướng ngại lớn nhất là tiền bạc, bồi dưỡng đổ thạch sư tuyệt đối là một chuyện đốt tiền. Chỉ một khối mao liêu thôi rẻ thì hơn ngàn, đắt thì hơn trăm vạn, thậm chí ngàn vạn. Vô số lần đổ thạch mới nuôi dưỡng được kinh nghiệm, tri thức tích lũy của đổ thạch sư. Á thú nhân đi đổ thạch không ít, nhưng giữ vững kiên trì được thì rất ít.
Mà Bạch Tử Thạch không giống vậy, cậu có được thiên phú trời cho. Nhưng cũng vì vậy, tầm mắt của cậu cũng bị giới hạn ở một mức độ cao. Cậu đứng ở một khởi điểm cực kỳ cao, người xung quanh không phải là người của gia tộc có thế lực vững chắc ở Á Thành chẳng hề thiếu phỉ thúy phẩm chất cao như Vincent và Allan, thì cũng là đổ thạch sư cao cấp như Sigma. Nó khiến cậu quen với việc yêu cầu cao với bản thân một cách tự nhiên, một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng. Hơn nữa cậu đánh giá lần sát hạch đổ thạch sư này rất trọng yếu, nhất định phải vượt qua, thi viết hôm qua thất bại đã dồn cậu đến chân tường.
Bạch Tử Thạch nhíu chặt mày, tại buổi sáng cuối thu, mà chảy ra một tầng mồ hôi mịn. Hiện tại thời gian đã qua hơn một giờ, cậu thậm chí vẫn chưa tìm ra khối mao liêu thứ hai của mình! Này không chỉ khiến cậu nghiến răng nghiến lợi, mà thời gian ước chừng không đủ rốt cuộc cũng khiến Bạch Tử Thạch ý thức được mình chỉ xem mao liêu cấp một là chuyện khiêu chiến nghiêm trọng đến thế nào.
Hít sâu một hơi, Bạch Tử Thạch bước vào cửa hàng thứ 11. Mao liêu vẫn xếp đống ở chỗ không xa cửa vào của cửa hàng, cậu ngồi xổm xuống, vươn một tay ra đặt lên khối mao liêu thứ nhất, lòng bàn tay cậu đã bị bụi đất bám đầy, ngay cả thời gian lau cũng không có. Vươn ra, cầm lấy, vươn ra, cầm lấy. . . động tác này đã trở thành thói quen. Song theo từng khối mao liêu đã sờ qua, tâm Bạch Tử Thạch lại dần dần nặng trĩu.
Không được! Cứ thế này, thời gian tuyệt đối không đủ!
Trong đầu hiện ra nét mặt ôn nhu sủng nịnh của Vincent, Bạch Tử Thạch cắn răng một cái, không được! Nhất định phải thông qua, chỉ có thông qua sát hạch đổ thạch sư mới từng bước một đi lên được, mới có được danh vọng và sức ảnh hưởng! Mới đảm bảo an toàn cho bản thân ở mức lớn nhất khi tiến hành nghiên cứu cơ thể! Mới có thể sống thật lâu thật lâu cùng Vincent, không để hắn vì sau này mình chết mà thương tâm!
Tầm mắt Bạch Tử Thạch lơ đãng chạm phải bàn tay trái vẫn luôn nhàn rỗi, ánh mắt chợt lóe, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ trong đầu —- nếu như đồng thời sử dụng cả tay trái và tay phải, thì cậu có thể đồng thời cảm ứng hai khối mao liêu không nhỉ ?! Nếu như, thật sự có thể, thì cậu sẽ có nhiều ra một nửa thời gian!
Nghĩ đến liền thử, Bạch Tử Thạch tìm hai khối vừa rồi đã sờ thử qua, bên trong mao liêu chỉ có khối gạch liêu, đem chúng xếp vào cùng một chỗ, hai tay tách ra đặt lên từng khối mao liêu. Chỉ một lát sau, ánh mắt của cậu liền sáng lên. Hai loại cảm giác hơi yếu cùng truyền lại, nhưng không bị dung hợp vào làm một, cậu có thể dễ dàng phân biệt đây là hai cỗ cảm ứng nhỏ nhỏ!
Khóe miệng không kìm được tràn ra một nụ cười toe toét, tay trái và tay phải của Bạch Tử Thạch nhất tề khởi công, hiệu suất đề cao không phụ sự mong đợi của cậu! Dùng hai giờ kế tiếp từ trong hơn 30 cửa hàng tìm được ba khối mao liêu phù hợp với ý cậu.
Một khối vỏ hoàng sa, khoảng 60, 70kg, phỉ thúy bên trong có thể đạt tới Thủy Chủng; một khối vỏ bạch sa, khoảng 20 kg, là một khối Nhu Chủng phẩm chất không tệ; và một khối hắc ô sa, khoảng 30 kg, phỉ thúy trong khối hắc ô sa này là tốt nhất, chắc là một khối cao Thủy Chủng đa sắc.
Thời gian chỉ còn lại mười mấy phút, Bạch Tử Thạch quyết định không lượn đến cửa hàng tiếp theo nữa, cậu mở quyển sổ nhỏ của mình ra, trong đó ghi khoảng mười mấy khối mao liêu, có một khối Phù Dung Chủng là tốt nhất. Cậu lập tức không do dự nữa, nhìn tên cửa hàng xong liền vọt ra ngoài, đó là cửa hàng thứ 22 cậu xem, cách chỗ cậu đứng không xa lắm.
Lúc còn 10 phút, thì Bạch Tử Thạch vọt vào cửa hàng kia, lúc còn dư lại 6 phút, thì cậu tìm được khối mao liêu Phù Dung Chủng kia, dán thẻ đánh số của mình lên. Lúc còn dư lại 4 phút, chủ cửa hàng lấy cái rương ra, bê mao liêu bỏ vào rương, khóa lại. Một phút đồng hồ cuối cùng, Bạch Tử Thạch nhìn bốn chữ ‘trả tiền thành công’ trên máy tính tiền, thở phào một hơi dài. Cùng lúc đó, tiếng chuông reo chói tai cũng vang vọng trên bầu trời phố mao liêu.
“Thời gian cuộc thi sát hạch thực tiễn lần thứ nhất đã kết thúc, mời các thí sinh dừng công việc trong tay, dựa theo thứ tự rời khỏi nơi thi, nếu có ai làm quá giờ, sẽ hủy bỏ tư cách trúng tuyển lần này.”
Bạch Tử Thạch bước ra khỏi phố Đông liền thấy Vincent đứng chờ ở phía xa xa bên ngoài, nhìn thấy người yêu, cậu cong lên khóe miệng nở một nụ cười thật tươi với hắn.
Bây giờ, kết quả chỉ có thể nghe theo thiên mệnh làm hết sức mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.