Chương 237: Bồi thường
La Phách
13/03/2013
Hơn hai mươi tên côn đồ này nhìn thì thấy là người Đông Bắc, dáng người cao lớn. Đặc biệt là đại hán trọc đầu trông càng dũng mãnh hơn, cao khoảng mét tám, tương đương với Lưu Bưu. Tay to chân to, khuôn mặt kiêu ngạo, sau khi tiến vào cửa giống như cơn gió lốc quét bay mọi vật, một đường đập vỡ các thứ mà tiến vào.
Làm cho đám người Trương Dương càng kinh ngạc hơn là năm người cảnh sát và hơn mười bảo vệ như thấy quỷ, căn bản không dám ngăn cản. Mà giám đốc Phương lại đau xót nhìn đồ đạc bị đạp vỡ, cả người đang run lên. Hắn rất rõ ràng các bình hoa bày ở đại sảnh đều có giá trị nghệ thuật, thấp nhất cũng là mấy ngàn, mà đắt cũng là mấy vạn. Đại hán trọc đầu đập vỡ trên đường đi, ít nhất đã tổn thất hơn mười vạn.
Mặc dù đau lòng nhưng giám đốc không dám lên tiếng, câm như hến, chỉ biết nhìn cảnh sát ở bên cạnh với vẻ đáng thương. Nhưng vị cảnh sát kia chỉ nhún vai, thở dài một tiếng. Hiển nhiên, hắn cũng bất lực.
Đại hán trọc đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo da, mày rậm mắt to, từ lúc tiến vào mồm không ngừng cười, có vẻ như trêu tức mọi người.
“Tạ Quân. Tôi đang ở đây đó” Thấy đám côn đồ đang tản ra, vị cảnh sát vừa nói với Trương Dương không thể không lên tiếng.
“A… ồ ồ… Đội trưởng đại nhân của chúng ta cũng ở đây. Xin lỗi, xin lỗi, không thấy anh, tôi xin lỗi, chân thành xin lỗi. Anh em, lại đây xin lỗi đội trường đại nhân”.
Đại hán trọc đầu giơ thanh côn sắt trong tay lên, hơn hai mươi tên kia cùng ngừng đập phá. Động tác này làm Trương Dương chấn động. Bởi vì đây là động tác thể hiện bọn họ đã được huấn luyện hẳn hoi. Hiển nhiên đây không phải đám côn đồ bình thường. Ít nhất, đám côn đồ này không coi một vị đội trưởng cảnh sát vào đâu.
“Đội trưởng đại nhân, xin lỗi” Một đám côn đồ đi đến trước mặt vị cảnh sát này, cùng hô lên, giống như đã được huấn luyện qua.
Đại hán trọc đầu giơ tay lên, một người cầm lấy thanh côn sắt trên tay hắn. Sau đó một đám côn đồn lặng lẽ rời khỏi hiện trường, lưu lại một đống đổ nát, cùng với vô số người tò mò đang đứng xem.
“Trần đội trưởng, những thứ này đều là do tôi đập phá. Anh đừng làm khó dễ mấy anh em của tôi. Có vấn đề gì tôi chịu hết. Không biết muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền? Ừm, anh mặc âu phục kia, lại đây, đúng rồi, anh tính coi. Vừa nãy tôi đập bao nhiêu thứ, tôi sẽ viết chi phiếu cho anh” Đại hán trọc đầu móc một quyển chi phiếu trong người ra, cười cười với giám đốc Phương.
“A… không cần, không cần” Giám đốc Phương thấy ánh mắt lạnh lùng của đại hán trọc đầu nhìn mình, như bị điện giật, vội vàng xua tay.
“Đâu có chuyện đó được. Anh bảo nhân viên bảo vệ sơ tán mọi người bên ngoài, rồi lập tức thu dọn đống đổ nát ở đây đi, không nên làm chuyện lớn hơn” Vị cảnh sát thở dài một tiếng, nói với giám đốc Phương.
“Vâng vâng” Giám đốc Phương như được đại xá, vội vàng gật đầu.
“Không được. Xem thường tôi sao? Tôi là loại người đập vỡ đồ rồi không bồi tiền sao?” Đại hán trọc đầu từ từ đi tới ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Tuyết Liên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tuyết Liên. Vẻ mặt rất thản nhiên, không còn khí thế như vừa nãy. Mà Tuyết Liên vẫn còn đang sợ hãi, co người lại. Hiển nhiên nàng không quen biết đại hán trọc đầu này.
Đột nhiên một câu nói của đại hán trọc đầu làm bầu không khí trong đại sảnh trở nên khẩn trương. Giám đốc Phương như chết đứng, không dám lên tiếng. Hắn rất rõ ràng hắn không có tư cách lên tiếng. Lúc này, giám đốc Phương chỉ muốn khóc. Hắn dù như thế nào cũng không nghĩ ra bốn người quê mùa này lại có quan hệ với đại hán trọc đầu chứ.
Đại hán trọc đầu này là ai.
Giám đốc Phương không biết, nhưng giám đốc Phương lại rất rõ ràng chi tiết về đại hán trọc đầu hắn kia, nhưng đây tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể trêu chọc. Thậm ở cả thành Bắc Kinh này, dù là khách sạn có bối cảnh lớn đến đâu cũng không dễ dàng trêu chọc người này. Bối cảnh của người này ở Bắc Kinh, không ai rõ. Chỉ là ai cũng đều biết, người này có tiền, có người, rất kiêu ngạo, ngang ngược.
Đối với loại người như đại hán trọc đầu này, hắn có hàng chục hàng trăm biện pháp làm một khách sạn năm sao đóng cửa, hoặc làm cho việc làm ăn ảnh hưởng nặng nề, giống như vừa rồi, hắn đập các thứ, hắn bồi thường tiền cho ngươi, nên ngươi không thể nào dùng pháp luật với hắn. Nếu như ngươi làm như vậy, mối thù này nhất định được định đoạt. Nếu như muốn, tiền khẳng định phải trả lại gấp mấy chục lần, tiền bồi thường chỉ là hình thức mà thôi.
Giám đốc Phương biết rất nhiều chuyện về đại hán trọc đầu. Nghe nói, nhiều năm trước, khách sạn Khẳng Đức Cơ có xảy ra mâu thuẫn với người này. Người này liền dùng một biện pháp rất hiệu quả mà đơn giản. Hắn bảo hơn trăm người đến Khẳng Đức Cơ thay nhau tiêu tiền, nhưng người lại làm vỡ chén, người làm vỡ cái bình cổ, có người làm vỡ chậu hoa… Mua thì chỉ mua một vài thứ lặt vặt, khiến cho Khẳng Cơ Đức trở nên tan hoang. Khẳng Cơ Đức kiên trì được hai ngày, cố gắng chống đỡ, nhưng nghe nói cuối cùng đã phải tốn một món tiền lớn nộp cho bọn họ gọi là tiền phí bảo vệ.
Không ai có thể làm gì đại hán trọc đầu này. Báo án cũng không có biện pháp, bởi vì hắn không phạm pháp. Hắn rất yên tĩnh phái người xếp thành một hàng. Tất cả mọi người trong phòng ăn đều là người của hắn. Hơn nữa đều trả tiền. Trên lý thuyết mà nói, hắn không phạm pháp.
Nghe nói đại hán trọc đầu này có một quy củ bất thành văn. Đó chính là mỗi lần hắn phải bồi thường thì sẽ thu hồi lại gấp trăm lần số tiền đó. Bây giờ đây chính là vấn đề khó của giám đốc Phương . Đại hán trọc đầu bồi thường một vạn, khách sạn phải trả hắn một trăm vạn, mười vạn sẽ là một ngàn vạn.
Đây không phải là điều giám đốc Phương có thể làm chủ.
“Tạ Quân, xem ra anh cũng không coi đội trưởng là tôi vào mắt” Vị cảnh sát kia đã tức giận. Đối với bọn họ mà nói, cho đến bây giờ đều là cho người khác mặt mũi. Như bây giờ còn muốn xem ý của người khác, lúc này hắn đã rất khắc chế bản thân.
“Ha ha ha, Trần đội trưởng. Đừng nói Tạ Quân tôi không cho anh mặt mũi. Được, chỗ kính vỡ kia cũng chỉ mấy ngàn mà thôi, tính tròn một vạn. Ừm, tôi nói thế, anh mặc âu phục kia có ý kiến gì không?” Đại hán trọc đầu cười ha hả, rút một tờ chi phiếu ra, viết mấy chữ, ký tên rồi đưa cho giám đốc Phương.
“Cảm ơn, cảm ơn” Giám đốc Phương cúi đầu nhận lấy tờ chi phiếu, có cảm giác muốn khóc. Một vạn, bồi lại cho Tạ Quân chỉ là một trăm vạn, con số này hắn còn miễn cưỡng làm chủ được. Dù cho cấp trên có hỏi, hắn vẫn có cách giải thích cho qua chuyện. Hắn sợ nhất là đại hán trọc đầu bồi thường mấy chục, mấy trăm vạn, khi đó cái chức này của hắn đã không còn.
“Hừ!” Cảnh sát nhìn vẻ nô tài của giám đốc Phương, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hôm nay, hắn mất hết cả thể diện. Được gọi điện báo đến xử lý chuyện này, kết quả không giải quyết ổn thỏa. Bây giờ thì hay rồi, người ta căn bản không thèm để ý đến hắn.
“Trần đội trưởng, tôi muốn gặp anh đã lâu. Anh mới được chuyển đến không lâu, biết anh là ngươi chính trực cho nên vẫn chưa có dịp đến gặp. Có chỗ nào đắc tội, mời anh bỏ quá. Tôi nhất định sẽ đến thỉnh tội với anh… Chuyện hôm nay coi như bỏ qua đi. Hắc hắc, cũng may là tôi đến, nếu như là người khác… Ha ha ha….” Đại hán trọc đầu đứng lên vỗ vỗ vai vị cảnh sát bên cạnh, ra vẻ quen biết đã lâu.
“Ông nên dọn dẹp nhanh đi” Cảnh sát gật đầu, tâm tình sa sút nói với giám đốc Phương.
“Vâng vâng!”
Giám đốc Phương vội vàng quát lên ra lệnh. Trên thực tế lúc này đã được dọn khá sạch. Một vào nhân viên bảo vệ cũng đang hỗ trợ quét dọn những mảnh thủy tinh rơi vãi. Mọi người vây quanh tản đi, gió yên sóng lặng. Chỉ có một điều đó là tường và cửa bằng kính đã trống trơn. Chẳng qua nhìn một cái cũng thực sự không nhìn ra ở đó ít đi một bức tường. Đương nhiên, gió lạnh bên ngoài thổi vào thì mọi người mới có thể phát hiện thiếu đi mất tấm kính chắn gió.
“Tuyết Liên, anh là bạn của bạn bố em. Ha ha, gọi anh là anh Tạ là được. Đúng rồi, đến Bắc Kinh không cần phải sợ ai. Sau này do anh an bài” Đại hán trọc đầu thấy cảnh sát mất hứng cũng không muốn nói nhiều. Đưa mắt sang dò xét ba người Trương Dương, Lưu Bưu và A Trạch.
“Cảm ơn anh Tạ” Tuyết Liên có chút không quen với sự nhiều tình của đại hán trọc đầu. Sự thân thiết của hắn lại tràn ngập nguy hiểm, Tuyết Liên cảm thấy không thoải mái.
“Đi, anh sẽ bố trí một khách sạn khác cho bọn em” Đại hán trọc đầu rất nhiệt tình.
“Trương Dương!”
Tuyết Liên còn đang không biết nói gì thì đột nhiên có một đám người từ cửa đi vào. Vương Yến đi ở trên cùng, phía sau còn có năm sáu thanh niên. Ngoại trừ Vương Yến vội vàng chạy vào, mấy người đi phía sau nàng rất từ từ, như đi chơi vậy. không có khí thế quét ngang tất cả như đại hán trọc đầu tiến vào.
“Vương Yến!”
Đột nhiên bầu không khí như ngưng động lại. Đại hán trọc độc nhìn Vương Yến, nhìn mấy thanh niên phía sau lưng nàng một cái. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không có vẻ dễ dàng thoải mái như trước.
“Trương Dương. Được không? Vừa rồi em kẹt xe…” Vương Yến đột nhiên trở nên xấu hổ.
Làm cho đám người Trương Dương càng kinh ngạc hơn là năm người cảnh sát và hơn mười bảo vệ như thấy quỷ, căn bản không dám ngăn cản. Mà giám đốc Phương lại đau xót nhìn đồ đạc bị đạp vỡ, cả người đang run lên. Hắn rất rõ ràng các bình hoa bày ở đại sảnh đều có giá trị nghệ thuật, thấp nhất cũng là mấy ngàn, mà đắt cũng là mấy vạn. Đại hán trọc đầu đập vỡ trên đường đi, ít nhất đã tổn thất hơn mười vạn.
Mặc dù đau lòng nhưng giám đốc không dám lên tiếng, câm như hến, chỉ biết nhìn cảnh sát ở bên cạnh với vẻ đáng thương. Nhưng vị cảnh sát kia chỉ nhún vai, thở dài một tiếng. Hiển nhiên, hắn cũng bất lực.
Đại hán trọc đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo da, mày rậm mắt to, từ lúc tiến vào mồm không ngừng cười, có vẻ như trêu tức mọi người.
“Tạ Quân. Tôi đang ở đây đó” Thấy đám côn đồ đang tản ra, vị cảnh sát vừa nói với Trương Dương không thể không lên tiếng.
“A… ồ ồ… Đội trưởng đại nhân của chúng ta cũng ở đây. Xin lỗi, xin lỗi, không thấy anh, tôi xin lỗi, chân thành xin lỗi. Anh em, lại đây xin lỗi đội trường đại nhân”.
Đại hán trọc đầu giơ thanh côn sắt trong tay lên, hơn hai mươi tên kia cùng ngừng đập phá. Động tác này làm Trương Dương chấn động. Bởi vì đây là động tác thể hiện bọn họ đã được huấn luyện hẳn hoi. Hiển nhiên đây không phải đám côn đồ bình thường. Ít nhất, đám côn đồ này không coi một vị đội trưởng cảnh sát vào đâu.
“Đội trưởng đại nhân, xin lỗi” Một đám côn đồ đi đến trước mặt vị cảnh sát này, cùng hô lên, giống như đã được huấn luyện qua.
Đại hán trọc đầu giơ tay lên, một người cầm lấy thanh côn sắt trên tay hắn. Sau đó một đám côn đồn lặng lẽ rời khỏi hiện trường, lưu lại một đống đổ nát, cùng với vô số người tò mò đang đứng xem.
“Trần đội trưởng, những thứ này đều là do tôi đập phá. Anh đừng làm khó dễ mấy anh em của tôi. Có vấn đề gì tôi chịu hết. Không biết muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền? Ừm, anh mặc âu phục kia, lại đây, đúng rồi, anh tính coi. Vừa nãy tôi đập bao nhiêu thứ, tôi sẽ viết chi phiếu cho anh” Đại hán trọc đầu móc một quyển chi phiếu trong người ra, cười cười với giám đốc Phương.
“A… không cần, không cần” Giám đốc Phương thấy ánh mắt lạnh lùng của đại hán trọc đầu nhìn mình, như bị điện giật, vội vàng xua tay.
“Đâu có chuyện đó được. Anh bảo nhân viên bảo vệ sơ tán mọi người bên ngoài, rồi lập tức thu dọn đống đổ nát ở đây đi, không nên làm chuyện lớn hơn” Vị cảnh sát thở dài một tiếng, nói với giám đốc Phương.
“Vâng vâng” Giám đốc Phương như được đại xá, vội vàng gật đầu.
“Không được. Xem thường tôi sao? Tôi là loại người đập vỡ đồ rồi không bồi tiền sao?” Đại hán trọc đầu từ từ đi tới ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Tuyết Liên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tuyết Liên. Vẻ mặt rất thản nhiên, không còn khí thế như vừa nãy. Mà Tuyết Liên vẫn còn đang sợ hãi, co người lại. Hiển nhiên nàng không quen biết đại hán trọc đầu này.
Đột nhiên một câu nói của đại hán trọc đầu làm bầu không khí trong đại sảnh trở nên khẩn trương. Giám đốc Phương như chết đứng, không dám lên tiếng. Hắn rất rõ ràng hắn không có tư cách lên tiếng. Lúc này, giám đốc Phương chỉ muốn khóc. Hắn dù như thế nào cũng không nghĩ ra bốn người quê mùa này lại có quan hệ với đại hán trọc đầu chứ.
Đại hán trọc đầu này là ai.
Giám đốc Phương không biết, nhưng giám đốc Phương lại rất rõ ràng chi tiết về đại hán trọc đầu hắn kia, nhưng đây tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể trêu chọc. Thậm ở cả thành Bắc Kinh này, dù là khách sạn có bối cảnh lớn đến đâu cũng không dễ dàng trêu chọc người này. Bối cảnh của người này ở Bắc Kinh, không ai rõ. Chỉ là ai cũng đều biết, người này có tiền, có người, rất kiêu ngạo, ngang ngược.
Đối với loại người như đại hán trọc đầu này, hắn có hàng chục hàng trăm biện pháp làm một khách sạn năm sao đóng cửa, hoặc làm cho việc làm ăn ảnh hưởng nặng nề, giống như vừa rồi, hắn đập các thứ, hắn bồi thường tiền cho ngươi, nên ngươi không thể nào dùng pháp luật với hắn. Nếu như ngươi làm như vậy, mối thù này nhất định được định đoạt. Nếu như muốn, tiền khẳng định phải trả lại gấp mấy chục lần, tiền bồi thường chỉ là hình thức mà thôi.
Giám đốc Phương biết rất nhiều chuyện về đại hán trọc đầu. Nghe nói, nhiều năm trước, khách sạn Khẳng Đức Cơ có xảy ra mâu thuẫn với người này. Người này liền dùng một biện pháp rất hiệu quả mà đơn giản. Hắn bảo hơn trăm người đến Khẳng Đức Cơ thay nhau tiêu tiền, nhưng người lại làm vỡ chén, người làm vỡ cái bình cổ, có người làm vỡ chậu hoa… Mua thì chỉ mua một vài thứ lặt vặt, khiến cho Khẳng Cơ Đức trở nên tan hoang. Khẳng Cơ Đức kiên trì được hai ngày, cố gắng chống đỡ, nhưng nghe nói cuối cùng đã phải tốn một món tiền lớn nộp cho bọn họ gọi là tiền phí bảo vệ.
Không ai có thể làm gì đại hán trọc đầu này. Báo án cũng không có biện pháp, bởi vì hắn không phạm pháp. Hắn rất yên tĩnh phái người xếp thành một hàng. Tất cả mọi người trong phòng ăn đều là người của hắn. Hơn nữa đều trả tiền. Trên lý thuyết mà nói, hắn không phạm pháp.
Nghe nói đại hán trọc đầu này có một quy củ bất thành văn. Đó chính là mỗi lần hắn phải bồi thường thì sẽ thu hồi lại gấp trăm lần số tiền đó. Bây giờ đây chính là vấn đề khó của giám đốc Phương . Đại hán trọc đầu bồi thường một vạn, khách sạn phải trả hắn một trăm vạn, mười vạn sẽ là một ngàn vạn.
Đây không phải là điều giám đốc Phương có thể làm chủ.
“Tạ Quân, xem ra anh cũng không coi đội trưởng là tôi vào mắt” Vị cảnh sát kia đã tức giận. Đối với bọn họ mà nói, cho đến bây giờ đều là cho người khác mặt mũi. Như bây giờ còn muốn xem ý của người khác, lúc này hắn đã rất khắc chế bản thân.
“Ha ha ha, Trần đội trưởng. Đừng nói Tạ Quân tôi không cho anh mặt mũi. Được, chỗ kính vỡ kia cũng chỉ mấy ngàn mà thôi, tính tròn một vạn. Ừm, tôi nói thế, anh mặc âu phục kia có ý kiến gì không?” Đại hán trọc đầu cười ha hả, rút một tờ chi phiếu ra, viết mấy chữ, ký tên rồi đưa cho giám đốc Phương.
“Cảm ơn, cảm ơn” Giám đốc Phương cúi đầu nhận lấy tờ chi phiếu, có cảm giác muốn khóc. Một vạn, bồi lại cho Tạ Quân chỉ là một trăm vạn, con số này hắn còn miễn cưỡng làm chủ được. Dù cho cấp trên có hỏi, hắn vẫn có cách giải thích cho qua chuyện. Hắn sợ nhất là đại hán trọc đầu bồi thường mấy chục, mấy trăm vạn, khi đó cái chức này của hắn đã không còn.
“Hừ!” Cảnh sát nhìn vẻ nô tài của giám đốc Phương, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hôm nay, hắn mất hết cả thể diện. Được gọi điện báo đến xử lý chuyện này, kết quả không giải quyết ổn thỏa. Bây giờ thì hay rồi, người ta căn bản không thèm để ý đến hắn.
“Trần đội trưởng, tôi muốn gặp anh đã lâu. Anh mới được chuyển đến không lâu, biết anh là ngươi chính trực cho nên vẫn chưa có dịp đến gặp. Có chỗ nào đắc tội, mời anh bỏ quá. Tôi nhất định sẽ đến thỉnh tội với anh… Chuyện hôm nay coi như bỏ qua đi. Hắc hắc, cũng may là tôi đến, nếu như là người khác… Ha ha ha….” Đại hán trọc đầu đứng lên vỗ vỗ vai vị cảnh sát bên cạnh, ra vẻ quen biết đã lâu.
“Ông nên dọn dẹp nhanh đi” Cảnh sát gật đầu, tâm tình sa sút nói với giám đốc Phương.
“Vâng vâng!”
Giám đốc Phương vội vàng quát lên ra lệnh. Trên thực tế lúc này đã được dọn khá sạch. Một vào nhân viên bảo vệ cũng đang hỗ trợ quét dọn những mảnh thủy tinh rơi vãi. Mọi người vây quanh tản đi, gió yên sóng lặng. Chỉ có một điều đó là tường và cửa bằng kính đã trống trơn. Chẳng qua nhìn một cái cũng thực sự không nhìn ra ở đó ít đi một bức tường. Đương nhiên, gió lạnh bên ngoài thổi vào thì mọi người mới có thể phát hiện thiếu đi mất tấm kính chắn gió.
“Tuyết Liên, anh là bạn của bạn bố em. Ha ha, gọi anh là anh Tạ là được. Đúng rồi, đến Bắc Kinh không cần phải sợ ai. Sau này do anh an bài” Đại hán trọc đầu thấy cảnh sát mất hứng cũng không muốn nói nhiều. Đưa mắt sang dò xét ba người Trương Dương, Lưu Bưu và A Trạch.
“Cảm ơn anh Tạ” Tuyết Liên có chút không quen với sự nhiều tình của đại hán trọc đầu. Sự thân thiết của hắn lại tràn ngập nguy hiểm, Tuyết Liên cảm thấy không thoải mái.
“Đi, anh sẽ bố trí một khách sạn khác cho bọn em” Đại hán trọc đầu rất nhiệt tình.
“Trương Dương!”
Tuyết Liên còn đang không biết nói gì thì đột nhiên có một đám người từ cửa đi vào. Vương Yến đi ở trên cùng, phía sau còn có năm sáu thanh niên. Ngoại trừ Vương Yến vội vàng chạy vào, mấy người đi phía sau nàng rất từ từ, như đi chơi vậy. không có khí thế quét ngang tất cả như đại hán trọc đầu tiến vào.
“Vương Yến!”
Đột nhiên bầu không khí như ngưng động lại. Đại hán trọc độc nhìn Vương Yến, nhìn mấy thanh niên phía sau lưng nàng một cái. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không có vẻ dễ dàng thoải mái như trước.
“Trương Dương. Được không? Vừa rồi em kẹt xe…” Vương Yến đột nhiên trở nên xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.