Đồ Thần Đường

Chương 443: Chương Cát Tường (3)

La Phách

29/08/2013

“!”

Cường giả trung niên quỵ mạnh xuống đất.

Không thể nghi ngờ, đây là một người trẻ tuổi rất đáng sợ, hắn có ý chí lực rất kiên cường.

Thời gian và không gian đều như ngừng lại.

Vẻ khiếp sợ hiện trên mặt mỗi người.

Phía sau A Trạch là một cường giả đang quỳ rạp dưới đất, mở trừng trừng đôi mắt. Một cường giả chết không nhắm mắt! Dường như việc giết một cường giả căn bản chẳng có gì đáng để tự hào cả. Trên thực tế, bất kể là trong mắt Trương Dương hay là Tiểu Lý Tử đều không để đám cường giả trong lòng. Đó là sự tin tưởng mà bọn hắn từ lúc trở thành cường giả sau nhiều thắng lợi thu được.

Chương Cát Tường cùng một cường giả kia đều nhận ra thanh niên kia rõ ràng mới đột phá cảnh giới cường giả, căn bản không thể so sánh với nam nhân trung niên kia được. Vậy mà một cường giả mới vừa bị người ta khinh thị lại có thể xử lý một lão cường giả trăm tuổi một cách dễ dàng.

Không thể không nói, thanh niên này có sự quyết đoán vô cùng. Sẵn sàng ‘tráng sĩ chặt tay’, vì giết chết đối thủ mà hắn chọn để cánh tay trọng thương, dùng cánh tay và xương để kẹp lấy thanh trường thương linh động kia. Sau đó hắn nắm bắt cơ hội dùng vũ khí khiến cho đối thủ phải buông vũ khí. Cuối cùng hắn lại làm một chuyện không ai ngờ đến đó là dùng vũ khí của đối thủ để đánh gục đối thủ. Điều này nằm ngoài dự kiến của mọi người….

Tất cả đều có vẻ khó mà tin được!

Màn đêm âm u giờ nằm dưới áp lực càng thêm yên ắng, thậm chí có chút lạnh lẽo.

Tình thế xoay chuyển quá đột ngột. Chỉ chưa đầy 10 phút mà bên Chương Cát Tường đã tổn thất mất một cường giả và một cao thủ vô hạn tiếp cận cường giả. Giờ chỉ còn có 2 cường giả.

Mà bên Trương Dương lại còn 3 cường giả cùng với 1 cao thủ vô hạn tiếp cận cường giả. Mặc dù A Trạch bị thương, nhưng một chút vết thương kia với cường giả căn bản không đáng kể.

Số lượng đông hơn, bên Trương Dương đã đạt được quyền chủ động tuyệt đối.

Thời gian cứ như dừng lại.

Mọi người đều đang tự suy tính.

Chính là trong lúc Trương Dương và Lưu Bưu đang suy tư, A Trạch có phương thức chiến đấu máu me nhất bọn, Lưu Bưu thì điên cuồng nhất, Trương Dương là bình tĩnh nhất. Còn về phần Tiểu Lý Tử thì cơ hội thể hiện vốn không nhiều, nên lần này đến phiên hắn…

“Ngươi là của ta” Tiểu Lý Tử vẻ mặt quái dị bước lên, ngón tay chỉ về cường giả đứng bên người Chương Cát Tường, thái độ vô cùng ương ngạnh.

Hiện tại thì đúng là Tiểu Lý Tử có cơ sở để càn rỡ như vậy, vì bọn họ giờ đã chiếm thượng phong tuyệt đối.

“Hừ!” Trung niên nhân kia hừ mạnh một tiếng rồi cũng bước lên. Đột nhiên trong không khí dường như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt lên vậy!

“Ya!!!”

Tiểu Lý Tử hét lên một tiếng, chân khí của hai người gặp nhau trên không trung. “Bùm!” một tiếng, sinh ra chấn động trong không khí, cây cối hoa cỏ xung quanh đều bị sóng gợn sinh ra đập cho dập nát.

Chương Cát Tường cùng Trương Dương, A Trạch, Lưu Bưu đều lùi lại phía sau vài bước, để tạo chỗ trống cho cuộc chiến. Phía sau vốn là một vườn hoa đặc sắc giờ đã bị trận chiến biến thành một đống hỗn độn. Hơn nữa vừa rồi kình khí của 2 người va chạm vào nhau còn tạo thành một cơn lốc tàn phá xung quanh.

Khí thế thật sắc bén! Trương Dương âm thầm kinh hãi!

Rõ ràng cường giả này còn lợi hại hơn người lúc đầu.

“Đến đây đi!” Trên khuôn mặt ngăm đen của trung niên gầy yếu nổi lên một luồng khí thể màu xanh. Thân thể hắn từ từ hướng phía Tiểu Lý Tử mà bức bách tới. Mỗi bước đi của hắn đều khiến người ta có cảm giác như mặt đất đang chấn động, bụi mù tràn ngập. Cả người hắn dường như cũng bị bụi mù bao phủ xung quanh. Trong bóng đêm, cường giả này tựa như một đầu mãnh thú khổng lồ, vô cùng dữ tợn.

Hiển nhiên cường giả này càng trầm ổn. Hắn chuẩn bị đánh một cách chắc chắn, vì bản thân tạo nên một lĩnh vực thích hợp cho mình chiến đấu.

“Chiến!”

Tiểu Lý Tử mũi chân khẽ điểm, biên độ của động tác tuy nhỏ nhưng sức bật lại khiến hắn như một đại pháo màu đen, lao thẳng đến đám bụi đất ngập trời kia.

Hoàn cảnh phức tạp đối với bất kể kẻ nào đều có thể nói là trí mạng. Tầm nhìn trở nên vô cùng hỗn trộn, mà tốc độ bụi đất tràn ngập lưu động trên mặt đất đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng thừa nhận của Tiểu Lý Tử, mới nhìn thoạt giống như một thác nước màu trắng vậy.

Tiểu Lý Tử đơn giản là nhắm 2 mắt lại, không hề bối rối, bình tĩnh giống như băng tuyết vậy. Hô hấp của Tiểu Lý Tử dường như cũng không thể nghe thấy được, tất cả sự chú ý của hắn đều dồn về đôi tai.

Thính lực của Tiểu Lý Tử hết sức kinh người. Hắn vốn tìm được manh mối võ công từ trong điển tịch cHiủa Đạo gia. Mà Đạo gia rất coi trọng sự tu thân dưỡng tính, đặc biệt là sau khi tu luyện thì giác quan thứ 6 càng trở nên nhạy bén một cách dị thường. Ở một số điển tịch tu luyện của Đạo gia có ghi lại việc vận dụng thính lực trong chiến đấu. Truyền thuyết có một số cao thủ thính lực đạt đến một trình độ kinh người, bọn họ thậm chí có thể nhắm mắt lại đánh nhau kịch liệt với người khác, từ sự lưu chuyển của không khí mà có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.

Trên thực tế, Trương Dương cũng có thể làm được điều này. Mỗi khi gặp nguy hiểm, Trương Dương rất hay nhắm mắt để cảm nhận sâu sắc hoàn cảnh xung quanh mình, cùng khả năng bắt giữ hoặc theo dõi con mồi.

Đối với loại cảnh giới trong truyền thuyết kia, Tiểu Lý Tử đã không còn cách xa lắm. Hắn thường xuyên ở bên bờ biển rộng dùng tay không bắt cá ở biển sâu. Việc này cần phải có thính lực siêu phàm. Chẳng qua việc vận dụng thính lực lúc chiến đấu thì Tiểu Lý Tử còn chưa quen lắm. Hắn chọn việc nhắm mắt lại, nhìn có vẻ lỗ mãng nhưng kỳ thật đã được tính toán tỉ mỉ. Tai mình đủ khả năng để cùng người khác đánh nhau kịch liệt! Dù sao nếu không nhìn được thì nhắm mắt càng dễ thích nghi với hoàn cảnh hơn.

Tiếng mảnh vụn rơi xuống, tiếng hô hấp, tiếng không khí lưu động, còn có tiếng trái tim đập, tiếng máu chảy trong mạch máu…

“Bùm!” Một âm thanh trầm trọng vang lên bên trái cách 2 mét, có tiếng xé gió.

Tiểu Lý Tử hai chân chợt phát động!

Thân thể Tiểu Lý Tử giống như một luồng khói nhẹ, lặng yên không tiếng động đánh tới chỗ vừa phát sinh tiếng động. Cánh tay phải duỗi thẳng chợt phát lực, tạo thành một vòng tròn. Vòng tròn này của Tiểu Lý Tử lực đạo cực lớn.

“!” Không khí xung quanh điên cuồng vọt tới trung tâm của vòng tròn, tạo thành một vòng xoáy với tốc độ cao. Vòng xoáy này thoạt trông giống như một Thái Cực đồ, bụi đất cũng bị cuốn hút vào trung tâm của đồ án này. Điều này khiến cho đám bụi xung quanh xuất hiện một chỗ trống ngắn ngủi, và trước mắt Tiểu Lý Tử cũng đồng thời xuất hiện một tầm nhìn ngắn ngủi.

Đám bụi kia giống như một con rồng đang cuồn cuộn bay trong bóng đêm….

Nương theo chỗ trống mong manh vừa xuất hiện, Tiểu Lý Tử đã nắm được một cơ hội.

Tầm nhìn của Tiểu Lý Tử một lần nữa trở nên rõ ràng. Chiếc áo trường bào màu xám phía trên có thêu ánh vàng của cường giả kia bỗng trở nên bắt mắt vô cùng, hiện rõ trong tầm mắt Tiểu Lý Tử.

Thừa dịp đám bụi mù xung quanh chưa kịp lấp lại chỗ trống vừa mới hình thành, tay trái của Tiểu Lý Tử đã động. Trong lòng không vướng bận gì, cánh tay trái không hề có động tác dư thừa, vô cùng chuẩn xác. Động tác này khiến cho đám khí xoáy vừa hình thành bị đánh nát, xé rách đám bụi khí hỗn loạn. Trước mắt Tiểu Lý Tử lại trở nên mờ mịt như cũ. Hắn không cần…Cái hắn muốn bây giờ chính là khôi phục lại trạng thái hỗn độn kia.

“Bùm!”



Cánh tay Tiểu Lý Tử cùng với một đôi tay xuất quỷ nhập thần trong đám bụi va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ vang trời, dường như đất trời cũng sụp đổ vậy.

Chạm vào nhau trong nháy mắt, hai người đồng thời lui lại phía sau. Trong chớp mắt lui lại đó, mũi chân Tiểu Lý Tử chợt bấm mạnh. “Rắc rắc” Nghe như có tiếng xương nứt rất nhỏ, cả người Tiểu Lý Tử đã giống như tên rời cung, bay vọt ra ngoài…

Giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo sau, Tiểu Lý Tử liều mạng chạy ra ngoài. Chính vì do đám bụi cộng với việc chưa quen thuộc địa hình khiến cho Tiểu Lý Tử gặp trở ngại, bị mất phương hướng trong phút chốc.

“Ầm!” một tiếng nổ mạnh vang lên quanh Tiểu Lý Tử. Trong đám bụi, Tiểu Lý Tử không ngờ đã bị lực đạo khổng lồ kia đập mạnh vào ngôi nhà thanh lịch bằng gỗ.

Chân khí hộ thể cùng với căn nhà gỗ va chạm, thêm luồng khí sinh ra do nổ mạnh liên tiếp khiến cho căn nhà gỗ gần như bị san thành đất bằng. Tiểu Lý Tử cảm thấy phía sau có một trận áp lực mạnh truyền đến, giống như bị búa tạ giáng trúng ngực vậy, thân thể không tự chủ được bay vọt lên trời rồi ngã văng ra ngoài.

“Bịch!”

Tiểu Lý Tử ngã mạnh xuống mặt đất, cảm giác toàn thân giống như sắp vỡ tung vậy.

Lại một lần nữa vườn hoa chìm vào sự im lặng cực độ.

Từ từ, bụi đất đầy trời lắng xuống, ánh trăng lạnh lẽo lại chiếu vào vườn hoa…

“Ha ha, lão gia kia, thấy thế nào?” Tiểu Lý Tử chính là dừng lại vài giây, sau khi lăn lông lốc liền bò dậy, nhe răng cười hỏi trung niên cường giả kia.

Nam nhân trung niên kia đang ngơ ngác đứng không lên tiếng. Chẳng qua có thể thấy được thân thể hắn đang không ngừng run rẩy.

Vừa rồi một đá của Tiểu Lý Tử đã đá nát xương ngực của hắn.

Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, so với hắn Tiểu Lý Tử càng am hiểu chuyện ẩu đả trong hoàn cảnh phức tạp.

Nếu hắn biết Tiểu Lý Tử từng ở biển sau dùng tay không bắt cá để huấn luyện bản thân thì hắn tuyệt đối sẽ không chọn loại phương thức chiến đấu vừa rồi.

Trong đám bụi mù, Tiểu Lý Tử giống như một con cá linh hoạt, hoàn toàn có thể dựa vào cảm giác của chính mình để chiến đấu.

Ván thắng của A Trạch chính là dùng tâm ngoan thủ lạt, sẵn sàng chịu bị thương làm mồi nhử để đạt được thắng lợi cuối cùng. Còn thắng lợi của Tiểu Lý Tử không thể không nói là hoàn toàn dựa vào vận khí. Cường giả này võ công cao hơn nhiều so với cường giả kia. Nói vận khí chính là hắn đã chọn nhầm phương thức quyết đấu mà Tiểu Lý Tử am hiểu nhất….

“Phốc......”

Rốt cuộc cường giả kia không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi. Xương sườn của hắn đã gãy mấy cái, tim của hắn cũng bị tổn thương nghiêm trọng rồi.

“Lão gia này, không chịu được thì đi chỗ khác đi, đừng có ở đây cho thêm mất mặt chứ!” Tiểu Lý Tử nổi danh độc mồm.

“Phốc......”

Trung niên cường giả lại phun ra một ngụm máu tươi, ngụm này là do tức khí mà phun ra.

Đột nhiên trung niên nhân kia xoay người, thân thể già nua đột nhiên từng bước rời đi, vô cùng quyết tuyệt…

Mọi người ngơ ngác nhìn bóng dáng cô độc kia rời đi…Đến cả Chương Cát Tường cũng không ngờ đến một cường giả như vậy mà không nói một lời đã rời đi…

Từ từ, bóng dáng cô độc già nua tập tễnh kia cũng biến mất sau rừng cây. Từ đầu đến cuối, cường giả này không hề nói một câu. Chẳng qua bất cứ kẻ nào cũng cảm giác được một nỗi man mác của anh hùng khi tuổi xế bóng…

Bóng dáng già nua cô độc kia tràn đầy sự mất mát…

Trên thực tế, tấm lưng kia rời đi cũng đại biểu cho sự rút khỏi sân khấu lịch sử của thế hệ lão cường giả.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước…Đây là chân lý vĩnh viễn không đổi.

Bánh xe lịch sử vô tình không phải cứ quang minh chính đại trường tồn, mà còn có thời gian và tuổi tác trôi đi…

Giang sơn luôn có thế hệ mới ra thay thế lớp người cũ.

Ngay cả là Napoleon cũng có thời điểm như trận Waterloo…

Ánh trăng rốt cuộc cũng chiếu sáng hoàn toàn khu vườn hoa hỗn độn.

Căn nhà gỗ kia đã bị Tiểu Lý Tử san bằng, chỉ để lại một đống bừa bãi. Làm cho Trương Dương thấy kỳ lạ chính là Chương Cát Tường kia trừ lúc cường giả kia bỏ đi không nói câu nào thì có chút kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lại trở nên vô cùng an tường. Ánh trăng màu bạc chiếu lên trường bào của lão không ngờ lại toát ra một vẻ siêu phàm thoát tục…

“Bùm!”

Ngay lúc tinh thần lực của Trương Dương tập trung trên người Chương Cát Tường, Tiểu Lý Tử đột nhiên ngã đập mặt xuống đất, miệng cũng dính cả bùn đất.

Đột nhiên, Trương Dương, Lưu Bưu, A Trạch cả ba người cùng động, gần như cùng lúc xúm lại bên người Tiểu Lý Tử.

“Thế nào?” Trương Dương một chưởng đặt tại ngực Tiểu Lý Tử.

“Khụ khụ…mie, lão gia hỏa kia cũng lợi hại thật. Hộ thể chân khí cũng khiến xương ta vỡ vụn… Khụ khụ” Tiểu Lý Tử miệng không ngừng phun máu tươi. Rõ ràng va chạm vừa rồi, hắn bị thương nặng hơn nhiều so với cường giả kia. Ít nhất cường giả kia còn có thể rời đi, còn Tiểu Lý Tử bây giờ cử động đầu ngón tay còn khó. Cơ thể hắn vì dùng sức mà không ngừng run rẩy.

“Ừm, không việc gì. Tu dưỡng vài ngày sẽ không sao” Trương Dương giúp Tiểu Lý Tử kiểm tra một chút, phát hiện ra hắn tuy lục phủ ngũ tạng bị trọng thương nhưng cái này rất dễ dàng chữa trị.

“Bưu ca, lợi hại không?” Tiểu Lý Tử vẻ mặt đắc ý nói.

“Lợi hại cái gì?” Lưu Bưu cảm giác có chút không hiểu.

“Trời ạ, ta dọa đuổi một cường giả đi, còn không lợi hại à?”

“A...... Lợi hại. Lợi hại......”

“Trương Dương, tên Hán gian kia giao cho ngươi!” Tiểu Lý Tử được Lưu Bưu đỡ dậy, khó khăn đứng lên nói.

Đột nhiên!



Trương Dương đột nhiên đứng lên, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Chương Cát Tường.

“Vì sao ngươi không trốn?” Trương Dương chằm chằm nhìn vào Chương Cát Tường. Vừa rồi Tiểu Lý Tử ngã xuống đất, trong nháy mắt đó là một cơ hội đào tẩu tốt nhất. Trương Dương tin tưởng, tại hoàn cảnh trở tay không kịp, thêm tình huống phức tạp xung quanh, bọn hắn ba người không có cách nào có thể đuổi theo được.

“Ta vì sao phải chạy trốn?” Chương Cát Tường vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Trương Dương.

Trương Dương không lên tiếng, đôi mắt vẫn gắt gao theo dõi Chương Cát Tường, muốn nhìn thấu ruột gan hắn.

“Ngươi biết không? Ngươi đã phá hủy kế hoạch của ta” Chương Cát Tường ánh mắt nhìn thoáng về phía rừng cây nơi cường giả lúc nãy rời đi.

“Kế hoạch?” Trương Dương sửng sốt.

“Tất nhiên, kế hoạch! Ta vốn định đầu độc chết hai cường giả kia. Nhưng mà các ngươi tới, tuy rằng giết chết một người nhưng lại để một người rời đi.”

“Đầu độc chết bọn họ?” Trương Dương trái tim bỗng nhảy dựng lên.

“Đúng vậy, đầu độc chết bọn họ. Nhưng mà cơm lại bị bạn của ngươi ăn hết. Giờ là thời gian độc phát.” Chương Cát Tường nhàn nhạt cười, nhưng trong mắt Trương Dương lại vô cùng âm trầm.

Mặt Trương Dương bỗng biến sắc, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lưu Bưu. Chỉ thấy vẻ mặt Lưu Bưu thống khổ, đau đớn vặn vẹo biến dạng. Rõ ràng lời Chương Cát Tường nói là sự thật.

“Khụ khụ...... Trương Dương, thực xin lỗi......” Lưu Bưu cắn răng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

“Thuốc giải!” Thân thể Trương Dương căng lên, giống như viên đạn bị nén, giống như một đầu mãnh thú săn mồi, cả người tràn ngập lực lượng, một cỗ khí thế khổng lồ bao phủ cả rừng rậm.

Đây là lần đầu tiên Trương Dương dưới tình huống không có gì nguy hiểm không kiêng nể gì tụ tập năng lượng.

Không trung lại một lần nữa trở nên ảm đạm .

Ánh trăng bạc cũng trở nên mờ nhạt, nhìn giống như hư hư ảo ảo.

Toàn bộ vườn hoa trở thành trung tâm năng lượng hội tụ. Không trung biến sắc, gió nổi mây tụ.

“A…” Chương Cát Tường kinh ngạc nhìn ánh trăng ảm đạm.

“Thuốc giải!”

Trương Dương từng bước hướng đến phía Chương Cát Tường đi tới. Giống như một chiếc xe tải nặng, đất rung núi chuyển, khí thế mênh mông vô cùng.

Cầm lòng không được, Chương Cát Tường lùi lại sau 2 bước. Khí thế Trương Dương phát ra khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn không thể tin được đây là khí thế của một thanh niên 20 tuổi phát ra.

“Thuốc giải!”

Một cỗ sát khí từ Trương Dương bùng lên, giống như ngọn lửa thiêu đốt, khí thế ngập trời làm lòng người sợ hãi. Không khí vô cùng áp lực, khiến người ta khó thở.

Chương Cát Tường đột nhiên phát hiện, mình đã sai lầm rồi, quá sai lầm! Hắn hoàn toàn đánh giá thấp thanh niên này, ngay cả hắn cùng với 2 cường giả kia liên thủ cũng không phải là đối thủ của thanh niên này.

2 trận đấu sinh tử khi nãy hoàn toàn là vì rèn luyện 2 người kia mà thôi.

Đột nhiên Chương Cát Tường cảm giác thấy một nỗi mất mát…

“Vụt!”

Một cái chai màu trắng theo từ tay Chương Cát Tường bay đến tay Trương Dương.

“Uống 6 viên, ngày 3 bữa cơm. Sau khi uống ba ngày sẽ loại bỏ hoàn toàn độc tố” Chương Cát Tường tuy rằng khiếp sợ khí phách của Trương Dương, nhưng biểu hiện vẫn có vẻ bình tĩnh.

“Phải không?” ánh mắt Trương Dương thâm thúy nhìn Chương Cát Tường, dường như muốn đọc thấy ý nghĩ của lão. Hắn không rõ vì sao lão nhanh chóng đáp ứng như vậy.

“Hắn sắp chết rồi, ta cần gì sao?” Chương Cát Tường không thể lảng tránh ánh mắt của Trương Dương.

Trương Dương gật đầu một cái, đưa lọ thuốc cho A Trạch rồi lại nhìn thẳng vào mắt Chương Cát Tường.

“Vì sao?”

“Rất nhiều chuyện không cần lý do” Bộ râu Chương Cát Tường bay bay theo gió, trong mắt có chút mê man.

“Vì sao ngươi phải đầu đợ c chết hai cường giả kia?” Trương Dương hỏi.

“Bởi vì ta tính ra dương thọ của ta sắp hết” Chương Cát Tường nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu dài của mình.

“Vì sao?”

“Trên thực tế, ta gần nhất đã đầu độc chết ít nhất hơn 20 mạng người. Ở dưới vườn hoa chỗ sườn núi này, chôn toàn thi thể”

“Là những ai?” Tim Trương Dương bỗng đập nhanh, hắn cảm giác được chính mình trong lúc vô tình đã chạm vào một bí mật kinh thiên.

“Đều là đồ đệ của ta. Có người Myanmar, có người Ấn Độ, có Thái Lan…Bọn họ đều là những người có hi vọng trong trăm năm đột phá cảnh giới cường giả”

Trương Dương không nói gì, cảm giác vô cùng kinh hoàng.

“Các ngươi tới thật sự đúng lúc, thực đúng lúc, ta rốt cục có cơ hội ...... Ha ha......” Chương Cát Tường phát ra tiếng cười nhẹ nhàng. Dường như tâm tình lão đang vô cùng sung sướng.

“Cơ hội gì?” Trương Dương phát hiện, sự tình dường như vượt khỏi tưởng tượng của chính mình.

“Nhiều lời vô ích, đến đây đi! Trước lúc chết mà có thể cùng một nhân tài mới xuất hiện chiến một trận, cũng không uổng ta chờ đợi rất nhiều năm.” Chương Cát Tường cười to, trường bào trên người dường như bị một lực lượng vô hình xé rách, lộ ra gân cốt vô cùng tráng kiện, một cỗ chiến ý ở trong không khí điên cuồng phát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Thần Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook