Chương 143: Sát Nhân Vương
La Phách
13/03/2013
“Mặt khác, người mà ngươi nói cả nhân loại cũng không tới ba mươi người. À, à, có thể nói vận khí của ngươi khá, liên tục gặp được hai người. Đương nhiên, cái này cùng với phương thức ngươi tu luyện có quan hệ. Cứ như ta vừa rồi đi ngang qua liền bị ngươi hấp dẫn.” Vị tướng quân dừng một chút rồi tiếp tục nói.
“Tướng quân làm sao biết ta là Trương Dương?”
“À à, rất nhiều người chú ý tới ngươi, sau này ngươi sẽ hiểu rõ.”
“…Nhưng…” Trương Dương không khỏi sửng sốt. Hắn trước giờ chưa hề nghĩ qua có một viên tướng quân quan tâm tới hắn.
“Rất nhiều vấn đề, thời gian tới, tự nhiên sẽ minh bạch. Ngươi không nghĩ rằng ngươi giết bao nhiêu người như vậy mà chính phủ thực sự không biết sao?” Vị tướng quân cười nói.
“À…”
Trương Dương đột nhiên đứng dậy, lỗ chân lông toàn thân bùng mở, trong thân thể không ngờ trỗi dậy một cổ sát khí điên cuồng. Hắn không ngờ nổi lên một ý niệm sát nhân diệt khẩu trong đầu.
“Sát tính của ngươi quá nặng, mà lại không có quyền để làm cân bằng nó lại. Sát tính của ngươi càng lúc càng nặng, then chốt nhất là ngươi hiện tại nhập vào một cục diện không cách nào phá giải được. Người có thể giúp được ngươi không nhiều. Ta giới thiệu người này cho ngươi. Người này, sẽ cho ngươi biết chỗ nào an toàn, chỗ nào bất an. Tóm lại, vô luận có bao nhiêu người giúp cho ngươi, tối hậu ngươi cũng chỉ có thể dựa vào mình. Ít nhất ngươi cần phải nhịn chờ cơ hội. Bằng không, ai cũng không cứu được ngươi. Đương nhiên, nhìn xa một chút, ngươi sẽ từ từ phát hiện ra, thế giới này, ngoại trừ sát tử Mãi Mãi Đề, còn có rất nhiều chuyện đáng cho ngươi đi làm.” Vị tướng quân thản nhiên nói, đối với sát cơ đang điên cuồng dâng trào của Trương Dương không hề để ý chút nào.
“Chẳng lẽ ta không thể giết hắn?” Đề cập tới Mãi Mãi Đề, Trương Dương liền nổi sát khí trầm trọng. Gần đây hắn đã chán nản với lối sinh hoạt đào vong. Hắn ở GZ thuê phòng chính là muốn kết thúc lối sinh hoạt đào vong kia.
“Giết hắn không là gì cả, giết được hắn, phiền phức của ngươi càng lớn. Chuyện này không phải là mấu chốt. Mấu chốt là năng lực hiện tại của ngươi, đừng nói giết hắn, chỉ tiếp cận hắn cũng không được. Hắn mặc dù là một người bình thường, nhưng bên cạnh hắn còn có vài nhân vật lợi hại. Mặc dù không phải là đặc biệt lợi hại, nhưng đối phó với ngươi hiện giờ thì dư sức.” Viên tướng quân cười nói.
Trong xe trở nên trầm mặc. Trương Dương thủy chung đối với việc không thể giết được Mãi Mãi Đề vẫn canh cánh trong lòng. Càng nhiều người cảnh cáo, hắn càng tăng lên thứ tâm lý phản nghịch.
Nếu như tìm lý do để không giết Mãi Mãi Đề, Trương Dương tình nguyện vì mình đeo cái mũ chính nghĩa lên đầu. Tỷ như, sợ vì cái chết của Mãi Mãi Đề mà khiến cho thế lực của Cương Độc phát triển.
Nếu như vì người khác báo thù, Trương Dương không cách nào tiếp nhận lý do này. Đây là một thứ tâm lý mất cân bằng.
Cuối cùng trong lúc trầm mặc, đội xe đã tới một ngôi nhà biệt thự bình thưòng. Chủ nhân tựa hồ đã nhận được tin báo, cửa biệt thự mở rộng, vài đại hán mặc tây phục màu xám đứng cung nghênh ở cửa. Ở giữa có một người đàn ông mặc y phục đời Đường bằng vải tơ trắng, ước chừng hơn năm mươi tuổi. Người này khiến cho người ta có một thứ cảm giác đặc biệt, rất đạm bạc, nhưng lại rất uy nghiêm. Không ngờ cũng có khí thế như vị tướng quân này. Nhưng Trương Dương khẳng định, người này là một người mà người bình thường không thể nào gặp được. Hiện giờ giác quan thứ sáu của Trương Dương rất là nhạy bén.
Viên tướng quân xuống xe, dường như rất kích động, đứng cạnh cửa xe ngưng thị nhìn người đàn ông kia thật lâu. Sau đó hai người bước tới vài bước, mạnh mẽ ôm lấy nhau.
Không có một câu dư thừa, hai người đại nam nhân này ôm chặt lấy nhau. Trương Dương nhìn ra được, vị tướng quân vẻ mặt thiết huyết cương nghị kia, không ngờ lại rơi lệ thủy. Hiển nhiên, đây là hai lão bằng hữu lâu ngày không gặp mặt.
“Cà Lăm, vẫn còn cà lăm không?” Lão nhân vỗ vỗ vai vị tướng quân, cứ như là nhìn thấy đứa con của mình vậy.
“Không còn.” Viên tướng quân khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.
Hai người dắt tay nhau đi về hướng đại sảnh. Đại sảnh không lớn lắn, rất bình thường, vô cùng đơn giản gọn gàng. Từ bố cục có thể nhìn ra, chủ nhân nơi này rất đạm bạc với danh lợi. Từng món đồ trưng bày nho nhỏ đều để lộ ra tâm tình của chủ nhân.
Nhìn hai người vô cùng nhỏ giọng nói chuyện, Trương Dương có chút chẳng biết làm sao, chỉ đành tự mình ngồi xuống sofa. Vừa xong lập tức có một người phụ nữ trông như nữ chủ nhân bưng mấy chung trà tới. Nữ chủ nhân đặt trà xuống ngay ngắn rồi quay sang gật đầu mỉm cười với vị tướng quân, không có quấy nhiễu tướng quân cùng người đàn ông kia, rồi quay sang Trương Dương nhẹ nhàng chào hỏi một câu để hắn khỏi phải thấy gò bó. Mặc dù chỉ nhẹ nhàng một câu nhưng lại khiến Trương Dương ấm người hẳn lên. Bởi vì từ khi hắn vào phòng khách, nữ chủ nhân là người thứ nhất nói chuyện với hắn. Dường như cả cái đại sảnh này đều nhìn xuyên qua không thấy hắn vậy.
Rốt cục hai người cũng nói chuyện cũ xong.
“Ngươi là Trương Dương à?” Vị chủ nhân đưa mắt nhìn Trương Dương rồi hỏi.
“Đúng vậy.”
Trương Dương đứng lên. Hắn không biết xưng hô với đối phương thế nào, chỉ cung kính gật đầu một cái. Vô luận là từ địa vị hay tuổi tác, Trương Dương đều cho rằng lão nhân này rất đáng được tôn trọng. Tuổi tác đương nhiên không cần phải nói. Từ việc một viên thượng tướng tự mình tới cửa bái phỏng thì thấy được lão nhân này không tầm thường cỡ nào.
Trương Dương nặn óc suy nghĩ tới những người lãnh đạo đã rời vị của Đông Quốc, nhưng hình như không có tư liệu gì về lão nhân này. Lúc này, trong lòng Trương Dương không khỏi tràn đầy hiếu kỳ tới thân phận của vị lão nhân này.
“Được rồi.” Lão nhân chỉ nói hai chữ này, gật gật đầu ý nói Trương Dương cứ ngồi xuống.
“Lưu đại ca, đệ đi trước đây. Thời gian có chút khẩn trương. Đệ có thể phải ở lỳ tại Bắc Kinh một thời gian. Có thời gian thì lên Bắc Kinh, cùng Tiểu Chu uống một phen.” Vị tướng quân đứng lên, cầm chặc lấy tay của lão nhân, tựa hồ có chút không muốn bỏ đi.
“À à, ta có chính là thời gian, chỉ sợ mấy người bận rộn các ngươi không có thời gian thôi.” Lão nhân cười lớn nói.
“Lưu đại ca lên tới, ai dám nói không có thời gian thì Cà Lăm đệ sẽ là người đầu tiên xử đẹp hắn.” Viên tướng quân cười lớn, tiếng cười tràn ngập một cổ khí phách ngập trời.
“Được được, đến lúc đó phải uống thêm vài ly rượu mới được. Gần đây buồn đến phát sợ, đã nghĩ tới chuyện đi rồi. Không biết Trương Hãn, Chính Minh bọn họ thế nào rồi, đã lâu không gặp, thật sự có chút nhớ bọn họ. Ta đây, già rồi nên hay nhớ chuyện xưa. Ài, không biết khi nào mới có thể ngồi cùng một chỗ uống trà.” Lão nhân thở dài một tiếng.
“…. Ta thấy nhanh thôi. Ta có dự cảm, sẽ nhanh thôi.” Vị tướng quân trầm mặc một hồi rồi sau đó khẳng định nói:
“Hy vọng là không phải chờ mười bảy mười tám năm thì bọn ta đều phải quy thiên hết cả. À à, ngươi đi đi. Thay ta hỏi thăm Tiểu Chu khoẻ không. Ngày nào cũng thấy hắn trên truyền hình, muốn nhìn hắn thật không đễ dàng à. Thật là nhất nhập hầu môn, thâm tự hải(1) a…”
“Được, có chuyện gì thì cứ tìm bọn đệ. Tên tiểu tử này giao cho huynh. Quân khu thì đệ đã lên tiếng rồi, mấy chuyện khác không cần đệ lên tiếng, Lưu đại ca huynh mà ra tay thì so với mặt mũi đệ còn được việc hơn nhiều.”
“Yên tâm, sẽ cho hắn một nơi để phát triển. Nhưng tới đó sống hay không sống được thì ta không dám bảo chứng, chỉ coi tạo hóa của hắn thôi.”
“Thì vậy. Tận nhân sự thôi. Ít nhiều đối với chúng ta cũng có chút quan hệ.”
Trương Dương ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả, không biết bọn họ đang nói cái gì. Nhưng có thể khẳng định là đang nói về hắn.
“Đi đây. Trương Dương, có chuyện gì muốn nói với Vương Yến không?” Viên tướng quân quay sang Trương Dương hỏi.
“Cái đó… Khục khục… Không có gì nói, cô ta tự biết mà…” Trương Dương xấu hổ cười.
“À à, còn cứng đầu nói láo. Nghe Tiểu Chu nói, Vương Yến trong mộng cứ kêu tên của ngươi.” Tướng quân cười nói.
“Tiểu Chu là ai?” Trương Dương không khỏi lấy làm hiếu kỳ. Bởi vì, bọn họ vừa rồi nói chuyện, có nhắc tới người này mấy lần, dường như rất quyền thế.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
Viên tướng quân cùng lão nhân kia ngạc nhiên rồi đột nhiên cùng nhau ngửa mặt lên trời cười lớn, dường như mới nghe được một truyện rất là tức cười vậy. Trương Dương bị hai người cười mà cứ trơ như phỗng chẳng biết gì cả.
“À à, đi đây. Thật sự là không muốn nói gì với Vương Yến à?” Vị tướng quân nhìn chằm chằm lấy Trương Dương.
“Cái đó… cái đó… Nói với cô ta, ta thích xem mái tóc của cô ấy bây giờ…” Vẻ mặt Trương Dương đỏ lên.
“Chỉ có một câu này à?” Viên tướng quân ngẩn người ra.
“Ài…”
“Được, thật là phải đi rồi. Mọi người từ từ đi, không cần phải tiễn.”
Viên tướng quân quay về phía nữ chủ nhân đang đứng ở xa xa gật đầu chào rồi bước nhanh ra ngoài. Lập tức một đám vệ binh theo ông ta lên xe. Đoàn xe cơ hồ lập tức rời khỏi, không hề dừng lại chút nào.
Đột nhiên ngay lúc đó, sát khí trong khách sảnh biến mất. Trương Dương không khỏi thở sâu một hơi. Trước mặt vị tướng quân kia, dường như trí thông minh của hắn chậm lại rất nhiều. Đó là một thứ áp lực tinh thần cường đại, là áp lực tinh thần mà vị tướng quân kia vô ý tán phát ra. Thứ này đối với giác quan thứ sáu linh mẫn của Trương Dương mà nói thì không phải là chuyện tốt lành gì.
Càng trọng yếu hơn chính là viên tướng quân mang theo một đám quân nhân bảo vệ, sát khí quá nặng, nhân số lại nhiều. Áp chế đến mức Trương Dương lúc nào cũng phải phân tâm đề kháng, khiến đầu óc cứ hoảng hoảng hốt hốt, không thể nào tập trung được.
“Thoải mái chưa?” Vị lão nhân kia nhìn Trương Dương đang hít thở liền cười nói.
“À à, biểu hiện của ngươi đã là không tệ rồi. Người bình thường trước mặt tướng quân, nói cũng nói không ra được gì. Đương nhiên, việc này với chuyện tu thân dưỡng tính của tướng quân mấy năm nay có quan hệ. Nếu như là khi trước… à à…” Lão nhân cười nói.
“Tướng quân trước đó lợi hại lắm à?” Trương Dương không khỏi ngạc nhiên. Nhìn tướng thiết huyết của tướng quân, cùng với việc tu thân dưỡng tính không dính dáng gì tới nhau.
“Không chỉ có lợi hại không, mà là thích giết người. Trong một lần tổ chức đột kích, hắn đơn thương độc mã giết tới tận Ấn Độ. Trong một đêm sát tử hơn ba trăm người. Phóng độc, bắn súng, dìm nước, phóng hỏa, không gì không làm… Khi đó hắn vẫn còn chưa tới mười tám tuổi…”
“Mười tám tuổi, hơn ba trăm mạng người?” Trương Dương nghe đến sởn tóc gáy, toàn thân phát lạnh.
(1): Bước vào cánh cửa quyền quý, sâu tựa biển
“Tướng quân làm sao biết ta là Trương Dương?”
“À à, rất nhiều người chú ý tới ngươi, sau này ngươi sẽ hiểu rõ.”
“…Nhưng…” Trương Dương không khỏi sửng sốt. Hắn trước giờ chưa hề nghĩ qua có một viên tướng quân quan tâm tới hắn.
“Rất nhiều vấn đề, thời gian tới, tự nhiên sẽ minh bạch. Ngươi không nghĩ rằng ngươi giết bao nhiêu người như vậy mà chính phủ thực sự không biết sao?” Vị tướng quân cười nói.
“À…”
Trương Dương đột nhiên đứng dậy, lỗ chân lông toàn thân bùng mở, trong thân thể không ngờ trỗi dậy một cổ sát khí điên cuồng. Hắn không ngờ nổi lên một ý niệm sát nhân diệt khẩu trong đầu.
“Sát tính của ngươi quá nặng, mà lại không có quyền để làm cân bằng nó lại. Sát tính của ngươi càng lúc càng nặng, then chốt nhất là ngươi hiện tại nhập vào một cục diện không cách nào phá giải được. Người có thể giúp được ngươi không nhiều. Ta giới thiệu người này cho ngươi. Người này, sẽ cho ngươi biết chỗ nào an toàn, chỗ nào bất an. Tóm lại, vô luận có bao nhiêu người giúp cho ngươi, tối hậu ngươi cũng chỉ có thể dựa vào mình. Ít nhất ngươi cần phải nhịn chờ cơ hội. Bằng không, ai cũng không cứu được ngươi. Đương nhiên, nhìn xa một chút, ngươi sẽ từ từ phát hiện ra, thế giới này, ngoại trừ sát tử Mãi Mãi Đề, còn có rất nhiều chuyện đáng cho ngươi đi làm.” Vị tướng quân thản nhiên nói, đối với sát cơ đang điên cuồng dâng trào của Trương Dương không hề để ý chút nào.
“Chẳng lẽ ta không thể giết hắn?” Đề cập tới Mãi Mãi Đề, Trương Dương liền nổi sát khí trầm trọng. Gần đây hắn đã chán nản với lối sinh hoạt đào vong. Hắn ở GZ thuê phòng chính là muốn kết thúc lối sinh hoạt đào vong kia.
“Giết hắn không là gì cả, giết được hắn, phiền phức của ngươi càng lớn. Chuyện này không phải là mấu chốt. Mấu chốt là năng lực hiện tại của ngươi, đừng nói giết hắn, chỉ tiếp cận hắn cũng không được. Hắn mặc dù là một người bình thường, nhưng bên cạnh hắn còn có vài nhân vật lợi hại. Mặc dù không phải là đặc biệt lợi hại, nhưng đối phó với ngươi hiện giờ thì dư sức.” Viên tướng quân cười nói.
Trong xe trở nên trầm mặc. Trương Dương thủy chung đối với việc không thể giết được Mãi Mãi Đề vẫn canh cánh trong lòng. Càng nhiều người cảnh cáo, hắn càng tăng lên thứ tâm lý phản nghịch.
Nếu như tìm lý do để không giết Mãi Mãi Đề, Trương Dương tình nguyện vì mình đeo cái mũ chính nghĩa lên đầu. Tỷ như, sợ vì cái chết của Mãi Mãi Đề mà khiến cho thế lực của Cương Độc phát triển.
Nếu như vì người khác báo thù, Trương Dương không cách nào tiếp nhận lý do này. Đây là một thứ tâm lý mất cân bằng.
Cuối cùng trong lúc trầm mặc, đội xe đã tới một ngôi nhà biệt thự bình thưòng. Chủ nhân tựa hồ đã nhận được tin báo, cửa biệt thự mở rộng, vài đại hán mặc tây phục màu xám đứng cung nghênh ở cửa. Ở giữa có một người đàn ông mặc y phục đời Đường bằng vải tơ trắng, ước chừng hơn năm mươi tuổi. Người này khiến cho người ta có một thứ cảm giác đặc biệt, rất đạm bạc, nhưng lại rất uy nghiêm. Không ngờ cũng có khí thế như vị tướng quân này. Nhưng Trương Dương khẳng định, người này là một người mà người bình thường không thể nào gặp được. Hiện giờ giác quan thứ sáu của Trương Dương rất là nhạy bén.
Viên tướng quân xuống xe, dường như rất kích động, đứng cạnh cửa xe ngưng thị nhìn người đàn ông kia thật lâu. Sau đó hai người bước tới vài bước, mạnh mẽ ôm lấy nhau.
Không có một câu dư thừa, hai người đại nam nhân này ôm chặt lấy nhau. Trương Dương nhìn ra được, vị tướng quân vẻ mặt thiết huyết cương nghị kia, không ngờ lại rơi lệ thủy. Hiển nhiên, đây là hai lão bằng hữu lâu ngày không gặp mặt.
“Cà Lăm, vẫn còn cà lăm không?” Lão nhân vỗ vỗ vai vị tướng quân, cứ như là nhìn thấy đứa con của mình vậy.
“Không còn.” Viên tướng quân khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.
Hai người dắt tay nhau đi về hướng đại sảnh. Đại sảnh không lớn lắn, rất bình thường, vô cùng đơn giản gọn gàng. Từ bố cục có thể nhìn ra, chủ nhân nơi này rất đạm bạc với danh lợi. Từng món đồ trưng bày nho nhỏ đều để lộ ra tâm tình của chủ nhân.
Nhìn hai người vô cùng nhỏ giọng nói chuyện, Trương Dương có chút chẳng biết làm sao, chỉ đành tự mình ngồi xuống sofa. Vừa xong lập tức có một người phụ nữ trông như nữ chủ nhân bưng mấy chung trà tới. Nữ chủ nhân đặt trà xuống ngay ngắn rồi quay sang gật đầu mỉm cười với vị tướng quân, không có quấy nhiễu tướng quân cùng người đàn ông kia, rồi quay sang Trương Dương nhẹ nhàng chào hỏi một câu để hắn khỏi phải thấy gò bó. Mặc dù chỉ nhẹ nhàng một câu nhưng lại khiến Trương Dương ấm người hẳn lên. Bởi vì từ khi hắn vào phòng khách, nữ chủ nhân là người thứ nhất nói chuyện với hắn. Dường như cả cái đại sảnh này đều nhìn xuyên qua không thấy hắn vậy.
Rốt cục hai người cũng nói chuyện cũ xong.
“Ngươi là Trương Dương à?” Vị chủ nhân đưa mắt nhìn Trương Dương rồi hỏi.
“Đúng vậy.”
Trương Dương đứng lên. Hắn không biết xưng hô với đối phương thế nào, chỉ cung kính gật đầu một cái. Vô luận là từ địa vị hay tuổi tác, Trương Dương đều cho rằng lão nhân này rất đáng được tôn trọng. Tuổi tác đương nhiên không cần phải nói. Từ việc một viên thượng tướng tự mình tới cửa bái phỏng thì thấy được lão nhân này không tầm thường cỡ nào.
Trương Dương nặn óc suy nghĩ tới những người lãnh đạo đã rời vị của Đông Quốc, nhưng hình như không có tư liệu gì về lão nhân này. Lúc này, trong lòng Trương Dương không khỏi tràn đầy hiếu kỳ tới thân phận của vị lão nhân này.
“Được rồi.” Lão nhân chỉ nói hai chữ này, gật gật đầu ý nói Trương Dương cứ ngồi xuống.
“Lưu đại ca, đệ đi trước đây. Thời gian có chút khẩn trương. Đệ có thể phải ở lỳ tại Bắc Kinh một thời gian. Có thời gian thì lên Bắc Kinh, cùng Tiểu Chu uống một phen.” Vị tướng quân đứng lên, cầm chặc lấy tay của lão nhân, tựa hồ có chút không muốn bỏ đi.
“À à, ta có chính là thời gian, chỉ sợ mấy người bận rộn các ngươi không có thời gian thôi.” Lão nhân cười lớn nói.
“Lưu đại ca lên tới, ai dám nói không có thời gian thì Cà Lăm đệ sẽ là người đầu tiên xử đẹp hắn.” Viên tướng quân cười lớn, tiếng cười tràn ngập một cổ khí phách ngập trời.
“Được được, đến lúc đó phải uống thêm vài ly rượu mới được. Gần đây buồn đến phát sợ, đã nghĩ tới chuyện đi rồi. Không biết Trương Hãn, Chính Minh bọn họ thế nào rồi, đã lâu không gặp, thật sự có chút nhớ bọn họ. Ta đây, già rồi nên hay nhớ chuyện xưa. Ài, không biết khi nào mới có thể ngồi cùng một chỗ uống trà.” Lão nhân thở dài một tiếng.
“…. Ta thấy nhanh thôi. Ta có dự cảm, sẽ nhanh thôi.” Vị tướng quân trầm mặc một hồi rồi sau đó khẳng định nói:
“Hy vọng là không phải chờ mười bảy mười tám năm thì bọn ta đều phải quy thiên hết cả. À à, ngươi đi đi. Thay ta hỏi thăm Tiểu Chu khoẻ không. Ngày nào cũng thấy hắn trên truyền hình, muốn nhìn hắn thật không đễ dàng à. Thật là nhất nhập hầu môn, thâm tự hải(1) a…”
“Được, có chuyện gì thì cứ tìm bọn đệ. Tên tiểu tử này giao cho huynh. Quân khu thì đệ đã lên tiếng rồi, mấy chuyện khác không cần đệ lên tiếng, Lưu đại ca huynh mà ra tay thì so với mặt mũi đệ còn được việc hơn nhiều.”
“Yên tâm, sẽ cho hắn một nơi để phát triển. Nhưng tới đó sống hay không sống được thì ta không dám bảo chứng, chỉ coi tạo hóa của hắn thôi.”
“Thì vậy. Tận nhân sự thôi. Ít nhiều đối với chúng ta cũng có chút quan hệ.”
Trương Dương ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả, không biết bọn họ đang nói cái gì. Nhưng có thể khẳng định là đang nói về hắn.
“Đi đây. Trương Dương, có chuyện gì muốn nói với Vương Yến không?” Viên tướng quân quay sang Trương Dương hỏi.
“Cái đó… Khục khục… Không có gì nói, cô ta tự biết mà…” Trương Dương xấu hổ cười.
“À à, còn cứng đầu nói láo. Nghe Tiểu Chu nói, Vương Yến trong mộng cứ kêu tên của ngươi.” Tướng quân cười nói.
“Tiểu Chu là ai?” Trương Dương không khỏi lấy làm hiếu kỳ. Bởi vì, bọn họ vừa rồi nói chuyện, có nhắc tới người này mấy lần, dường như rất quyền thế.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
Viên tướng quân cùng lão nhân kia ngạc nhiên rồi đột nhiên cùng nhau ngửa mặt lên trời cười lớn, dường như mới nghe được một truyện rất là tức cười vậy. Trương Dương bị hai người cười mà cứ trơ như phỗng chẳng biết gì cả.
“À à, đi đây. Thật sự là không muốn nói gì với Vương Yến à?” Vị tướng quân nhìn chằm chằm lấy Trương Dương.
“Cái đó… cái đó… Nói với cô ta, ta thích xem mái tóc của cô ấy bây giờ…” Vẻ mặt Trương Dương đỏ lên.
“Chỉ có một câu này à?” Viên tướng quân ngẩn người ra.
“Ài…”
“Được, thật là phải đi rồi. Mọi người từ từ đi, không cần phải tiễn.”
Viên tướng quân quay về phía nữ chủ nhân đang đứng ở xa xa gật đầu chào rồi bước nhanh ra ngoài. Lập tức một đám vệ binh theo ông ta lên xe. Đoàn xe cơ hồ lập tức rời khỏi, không hề dừng lại chút nào.
Đột nhiên ngay lúc đó, sát khí trong khách sảnh biến mất. Trương Dương không khỏi thở sâu một hơi. Trước mặt vị tướng quân kia, dường như trí thông minh của hắn chậm lại rất nhiều. Đó là một thứ áp lực tinh thần cường đại, là áp lực tinh thần mà vị tướng quân kia vô ý tán phát ra. Thứ này đối với giác quan thứ sáu linh mẫn của Trương Dương mà nói thì không phải là chuyện tốt lành gì.
Càng trọng yếu hơn chính là viên tướng quân mang theo một đám quân nhân bảo vệ, sát khí quá nặng, nhân số lại nhiều. Áp chế đến mức Trương Dương lúc nào cũng phải phân tâm đề kháng, khiến đầu óc cứ hoảng hoảng hốt hốt, không thể nào tập trung được.
“Thoải mái chưa?” Vị lão nhân kia nhìn Trương Dương đang hít thở liền cười nói.
“À à, biểu hiện của ngươi đã là không tệ rồi. Người bình thường trước mặt tướng quân, nói cũng nói không ra được gì. Đương nhiên, việc này với chuyện tu thân dưỡng tính của tướng quân mấy năm nay có quan hệ. Nếu như là khi trước… à à…” Lão nhân cười nói.
“Tướng quân trước đó lợi hại lắm à?” Trương Dương không khỏi ngạc nhiên. Nhìn tướng thiết huyết của tướng quân, cùng với việc tu thân dưỡng tính không dính dáng gì tới nhau.
“Không chỉ có lợi hại không, mà là thích giết người. Trong một lần tổ chức đột kích, hắn đơn thương độc mã giết tới tận Ấn Độ. Trong một đêm sát tử hơn ba trăm người. Phóng độc, bắn súng, dìm nước, phóng hỏa, không gì không làm… Khi đó hắn vẫn còn chưa tới mười tám tuổi…”
“Mười tám tuổi, hơn ba trăm mạng người?” Trương Dương nghe đến sởn tóc gáy, toàn thân phát lạnh.
(1): Bước vào cánh cửa quyền quý, sâu tựa biển
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.