Đồ Thần Đường

Chương 434: Sinh mệnh luân hồi - Luân Hồi

La Phách

29/08/2013

Đồng tử Trương Dương co lại, nhưng hắn vẫn không động, ánh mắt gắt gao nhìn vào khoảng cách giữa Lưu Bưu và cường giả kia.

Không riêng gì Trương Dương, Tiểu Lý Tử, A Trạch cũng không động, bọn họ hiểu rõ, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để Lưu Bưu đột phá – cơ hội ngàn năm có một.

Tăng tốc! Thân mình cường giả như cái bóng theo sát sau chiếc tủ, chiếc tủ xé gió lao tới chỗ Lưu Bưu, bề mặt loang lổ của chiếc tủ ánh lên quang mang lục sắc, Lưu Bưu bình tĩnh nhìn lục mang đang phóng đại trong mắt mình.

Thân thể cường hãn của Lưu Bưu lúc này rất có tác dụng, căn bản không cần suy nghĩ, cứ như theo bản năng, thân thể Lưu Bưu cong lên, đá một cước về phía đại thụ, đại thụ trúng một cước này mà nứt ra, phát ra từng tràng ‘răng rắc..” khiến lòng người run lên.

“Gào….” Gầm lên giận dữ, Lưu Bưu nương theo lực phản chấn, hai nắm đấm đột nhiên đánh về phía tàn ảnh của chiếc tủ.

Có thể dưới tình huống này ngăn cản đường lui của kẻ địch, đến ngay cả Trương Dương cũng không khỏi thán phục.

Phải biết rằng, nếu Lưu Bưu tránh một kích này thì cường giả sẽ nương theo thế lôi đình của chiếc tủ mà dễ dàng đào tẩu, bởi vì từ vị trí của Trương Dương, A Trạch hay Tiểu Lý Tử thì cũng không thể đuổi tới mà chặn đầu cường giả này, chỉ cần gã đột phá vòng vây thì nhóm Trương Dương tuy nhiều người nhưng đều sẽ ở phía sau cường giả, tại thời điểm đó, tuy cũng có thể tiến hành truy kích nhưng cũng không dễ gì bắt kịp. Điều này không khác một nghìn người đánh với một người, nếu đánh là tất thắng, nhưng nếu để người kia chạy thì chưa chắc đã đuổi kịp…

Mắt thấy Lưu Bưu sẽ đánh lên bề mặt chiếc tủ, hai nắm đấm của hắn không hề có ý giảm tốc!

Không thể nghi ngờ, đây chính là một chước vô cùng mạo hiểm, dùng thân thể chính diện chống lại một kích toàn lực của cường giả - một hành động quá phiêu lưu!

Mấy người Trương Dương cũng không khỏi cảm thấy thán phục sự cường hãn của Lưu Bưu.

Ngay tại thời điểm mành chỉ treo chuông, thân thể to lớn của Lưu Bưu đột nhiên khẽ nghiêng, cả người di động, động tác vô cùng linh hoạt, dưới tiếng va chạm cực mạnh, chiếc tủ bảo hiểm tựa như bôi một lớp bôi trơn, tự động lướt qua lướt qua thân thể cường hãn của Lưu Bưu sang một bên.

Động tác của Lưu Bưu vô cùng linh hoạt, khiến nhóm Trương Dương cũng không khỏi kinh ngạc.

Mọi người không tưởng tưởng tượng được, thân thể cồng kềnh kia lại có thể xuất ra một chiêu linh mẫn đến dường này, trên nét mặt mỗi người đều không dấu nổi sự bất ngờ.

Chẳng qua động tác tiếp theo mới khiến ba người không ngờ tới.

“Bồng!”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Thân thể của Lưu Bưu linh hoạt tiến về phía sau chiếc tủ, hai nắm đấm vẫn không giảm uy thế, đột nhiên đánh vào cạnh của chiếc tủ, tốc độ của chiếc tủ vốn đã cực nhanh, sau khi bị trúng hai đấm của Lưu Bưu thì tốc độ còn tăng lên rất nhiều, đột nhiên bay về phía rừng cây, chẳng qua quỹ tích đã bị thay đổi…

“Ồ…”

Gã cường giả mặc quân phục kinh ngạc hô lên, chẳng qua thân thể hắn cũng không dừng lại, dưới tình huống này cực nhanh tăng tốc, đột nhiên đá một cước về phía Lưu Bưu.

Sát khí điên cuồng lan tỏa tứ phía.

Thân là đệ nhất cao thủ của Myanmar, cả đời giết chóc nhiều không kể xiết, ngay cả tướng quân và Đại Hà – hai cao thủ như vậy cũng không dám khinh thường hắn, người như vậy có thể thấy được tâm chí gã kiên cường đến mức nào.

Hai đạo nhân ảnh nhanh như điện chớp va chạm cùng một chỗ.

“Ầm!” Một tiếng nổ lớn khiến lòng người phải kinh hãi, âm thanh đánh vào da thịt vang lên.

Lưu Bưu vẫn còn chưa phải đối thủ của cường giả này, hơn nữa vì để đổi hướng chiếc tủ đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, lên bị một cước này đá bay lên không đến mấy thước, máu tươi trào ra khỏi miệng, rồi ngã mạnh xuống đất, thật lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.

Trong chớp mắt đó, Trương Dương từ phía sau đã tới trước mặt cường giả.

Ngay tại lúc Lưu Bưu dùng quyền đánh lên tủ sắt làm nó thay đổi phương hướng, Trương Dương, A Trạch và Tiểu Lý Tử cũng trong chớp mắt điều chỉnh phương hướng.

Không thể không nói đây đều là công lao của Lưu Bưu, nếu Lưu Bưu không cường ngạnh mà tiếp một kích của tủ sắt làm nó thay đổi phương hướng, chặn đứng hướng đào tẩu của cường giả.

Nếu không phải Lưu Bưu làm thay đổi quỹ tích của chiếc tủ, dựa theo tốc độ nhanh như chớp của cường giả kia, bọn Trương Dương cũng không thể kịp ngăn cản.

Không khí dường như đang bốc cháy.

Trương Dương đã tập chung tất cả chú ý của mình vào cường giả.

A Trạch, Tiểu Lý Tử cũng đã lui ra.

“Tránh ra!”

Khí thế toàn thân của cường giả tăng vọt, hai hàng lông mày rậm rạp dựng lên, như bị một đạo khí diễm vô hình bao phủ.

Vẻ mặt Trương Dương không đổi, thân thể bất động, ánh mắt thâm thúy vô cùng.

“Đưa chiếc tủ cho ta, hôm nay ta không muốn giết người!”

Cường giả chắp hai tay sau lưng, thần nhàn khí định, trong lúc nói chuyện, bộ quân phục trên thân không gió mà động.

Áp lực!

Áp lực!

Áp lực mạnh vô cùng!

Cường giả kia thần nhàn khí định liếc mắt nhìn A Trạch cùng Tiểu Lý Tử, ánh mắt khiến họ cảm thấy áp lực khôn cùng, trái tim hai người nhảy lên kịch liệt.

Cả hai đều là cường giả, nhưng dưới con mắt của Tiểu Lý Tử và A Trạch thì cường giả này không khác một ngọn núi sừng sững.

Khí thế thật cường đại!

“Nếu không thì sao?” Trương Dương không vì khí thế kia mà chùn bước.

“Giết!”

Một cỗ sát khí tràn đầy không trung, quần áo trên người cường giả kia đột nhiên biến thành vô số mảnh như những cánh bướm bay lượn trên không trung, chiếc mũ trên đầu cũng bị sát khí xé rách hóa thành bụi phấn.

Chiến ý đang hừng hực thiêu đốt!

A Trạch cùng Tiểu Lý Tử bị sát khí kia đẩy lui hai bước, mà Lưu Bưu vốn đang tập tễnh đứng lên cư nhiên lại ngã nhào lăn lộn mấy vòng, may mắn bám được vào gốc đại thụ mà đứng dậy.

Ba người kinh ngạc nhìn cường giả này, đặc biệt là Lưu Bưu, bây giờ mới phát hiện, ngay lúc đầu cường giả này căn bản là không xuất toàn lực.

Thật mạnh!

Thật mạnh!

Trương Dương cũng âm thầm kinh ngạc, cảm giác ban đầu đã cho hắn biết người này cường đại, đó cũng là nguyên nhân khiến hắn ra tay, nhưng sự cường đại này đã vượt khỏi dự liệu của hắn.

Cường giả này như một vực sâu đang khoanh tay đứng yên, kỳ thật toàn thân đã tràn đầy chân khí, máu huyết điên cuồng ngưng tụ ở tứ chi bách hải, cơ thể trở lên vô cùng rắn chắc.

Toàn bộ thân thể như có như không tỏa ra tinh khí.

Trương Dương tin rằng, chỉ cần bọn họ liên hợp mà giết, thân thể cường giả này sẽ bộc phát lực lượng, khai phá một lối đi.

Trương Dương khẳng định rằng, chỉ cần bọn họ ra tay, mục tiêu đầu tiên của gã chính là Lưu Bưu.

Tại khí thế điên cuồng kia, Trương Dương vẫn không động, cặp mắt thâm thúy vẫn trói chặt đối phương, như tập chung vào tận từng kinh mạch, huyết quản đối phương.

“Ta cả đời truy cầu võ đạo, thời còn trẻ đã từng tới Trung Quốc, năm bảy tuổi đã tiếp xúc với quyền thuật, nam phái vịnh xuân, đường lang, thái tổ trường quyền, bắc phái đạn cước, tra quyền, hình ý, bát quái, thái cực, bát cực, lục hợp đại thương, thuần dương kiếm cũng đều đã luyện qua, sau đó lại đi Nhật tiếp xúc với Đại Đông lưu hợp khí võ thuật, không thủ đạo, kiếm đạo, nhu đạo, hợp khí đạo, tất cả đều đã dung hội quán thông, năm 15 tuổi đã đem những võ công này kết hợp cùng yô-ga, tại thế chiến thứ 2, ta đi theo cường giả Trung Quốc đối chiến cùng cường giả Nhật Bản mấy mươi lần, xuất sinh nhập tử…”

“Ngươi muốn nói điều gì?” Trương Dương cắt ngang lời của đối phương.

“Các ngươi là người Trung Quốc, ta là người Myanmar, chúng ta đã từng chung chiến hào, cho nên ta không muốn giết người Trung Quốc, chắc ngươi cũng đã nhìn ra, ta đã lưu thủ ngay từ đầu”

“Đó là những chuyện lúc trước, ta chỉ biết chiếc tủ bảo hiểm kia là của Tề tướng quân, chứ không phải của Đan Thụy tướng quân các ngươi” Trương Dương chậm rãi nói ra.

“Ngươi nên biết, nơi này là Myanmar, chiếc tủ ở cảnh nội Myanmar!”

Ánh mắt sắc bén của cường giả dừng lại trên mặt Trương Dương, sát khí ngày càng đậm, hắn đã cảm thấy ý chí vững vàng của Trương Dương.

“Vô luận đây là đâu, ta chỉ biết chiếc tủ kia là di vật của Tề tướng quân, nếu là di vật của ông ta, vật ấy cũng sẽ là tài sản thuộc chính phủ Trung Quốc, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi mang đi?” Trương Dương nhàn nhạt nói, ngữ khí đầy tự tin.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại ta sao?” Cường giả lạnh lùng cười, một cỗ tiêu sát chi khí điên cuồng lan tràn trong không khí.

“Đúng là như thế” Trương Dương tĩnh như núi, không vì sát khí điên cuồng kia mà động, tỏa ra khí thế vững vàng, cho dù là bão táp mưa sa cũng không lay đọng. “Được lắm, ta căn bản không muốn giết người, các ngươi nếu đã muốn chết, cũng không thể trách ta…”

Lời nói vừa dứt, thân hình cường giả đã động, lúc tĩnh thì như một con báo đang rình mồi, lúc động lại như sấm sét, lực lượng cường mãnh bùng nổ, đánh ra một kích long trời lở đất.

Một kích này khiến thiên băng địa liệt!

Thân thể chuyển động cực nhanh, ẩn như có tiếng sấm rền vang.

Thế cường công này đã ngoài dự kiến của Trương Dương, hắn không ngờ được cường giả này lại toàn lực đánh ra một kích, phải biết rằng, lúc cường giả chiến đâu cùng Lưu Bưu thì không hề xuất ra chiêu thức chí mạng thế này.

Đương nhiên, Trương Dương không biết về cường giả này.

Là đệ nhất cao thủ của Myanmar, thọ mệnh cao gấp đôi so với cường giả bình thường, đã từng trải qua thế chiến thứ hai đầy khốc liệt, giết chóc đã ăn sâu cắm rễ trong linh hồn gã, nếu đã nổi lên sát khí thì sẽ không dừng lại, bước bước sát khí, chiêu chỉ thu khi kẻ địch đã chết.

Cường giả này liều mình đánh ra một kích cực mạnh, lực lượng đã vượt khỏi sự tưởng tượng của Trương Dương, khí kình điên cuồng như cuồng phong khiến hắn có cảm giác khó có thể khống chế; ánh mắt vô cảm khẽ động, trong lòng bắt đầu sinh ra hứng thú với cường giả này

Không thể nghi ngờ, đây chính là một siêu cấp cường giả, so với tướng quân Cà Lăm còn mạnh hơn.

Trương Dương mặc dù không giống như cường giả kia trải qua những năm tháng chiến tranh máu lửa, nhưng hắn cũng một đường trốn chết mà tiến, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Hắn không ngạnh kháng một kích này, mà lại nương theo kình phong mà lùi về sau.

Vừa thấy đối phương lui về phía sau, hai đấm đang nắm chặt của cường giả buông ra, sau đối cũng không thèm nhìn tới, đột nhiên chuyển hướng sang phía Lưu Bưu, tốc độ được tăng tới cực điểm, thân hình không khác một thanh lợi kiếm xuất vỏ.

Nhìn đối phương phóng về phía Lưu Bưu, Trương Dương cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, điều này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn, trong lúc sửng sốt, lưỡng đạo hàn quang lóe ra, bắn nhanh về phía hắn – chính là hai thanh phi tiêu đang xoay tròn.

Trong thời điểm điện quang hỏa thạch đó, Trương Dương không chút hoang mang, ngay lúc lưỡng đạo hào quang giao nhau, cánh tay vốn như được tinh thể hóa đã ngưng tụ thành một dây nhỏ, chiếc dây này như tia chớp bắn lên – đây chính là Ngân Nguyệt nha, hai chiếc phi tiêu đang xoay tròn cư nhiên bị cắt thành hai nửa đều nhau.

“Bồng!” Một tiếng nổ rung chuyển núi rừng phát ra.

Ngay lúc Trương Dương cắt đôi ám khí thì Lưu Bưu đã bị một quyền của cường giả đánh bay khỏi mặt đất, ngay lúc Lưu Bưu bị đánh tay, thân thể cường giả đã phóng về phía chiếc tủ bảo hiểm, A Trạch cùng Tiểu Lý Tử cũng đồng thời ra tay.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng nổ nữa lại vang lên, không khí bị chấn đọng mà bạo liệt tạo ra từng đợt sóng gợn nhộn nhạo trong rừng cây khiến lá cây bay loạn, cành cây bị chấn gãy vô số, A Trạch cùng Tiểu Lý Tử đồng thời bị chân khí cường đại chấn bay lên cao hơn 10 thước.

Sự cường hãn của cường giả này đã vượt ra ngoài dự kiến của bốn người.

Tốc độ quá nhanh, nói thì dài chứ thực tế diễn ra trong chớp mắt. Từ lúc cường giả phóng ám khí về phía Trương Dương, một quyền đánh bay Lưu Bưu, sau đó bức lui Tiểu Lý Tử và A Trạch đều diễn ra như nước chảy mây trôi, không chút trở ngại…

Thân thể cường giả không ngừng di chuyển trên không trung, rất nhanh, chiếc tủ bảo hiểm loang lổ đã rơi vào trong tay gã, thân thể gã cũng không đình chỉ, cả người như thỏ như ưng mà phóng sâu vào rừng, uy thế khôn cùng, khiến cây cỏ trên dường đi bị thổi bạt như có giông tố đi qua.

Tốc độ quá nhanh, khiến A Trạch, Tiểu Lý Tử và Lưu Bưu căn bản không kịp đề phòng, đến khi cường giả biến mất trong rừng cây mới kịp phản ứng.

Cảm thụ được gió rít bên tai, sự kích thích của tốc độ cao, khóe miệng cường giả lộ ra nụ cười, hắn phải đi, trong thiên hạ không mấy người có thể lưu hắn. Cờ hồ theo bản năng, hắn nghĩ tới một người tuổi trẻ tóc dài tung bay.

Trên thực tế, ngay từ đầu hắn cũng cảm giác được vài người trẻ tuổi này phát ra khí tức cường giả, cho dù tên người cao to kia không phải cường giả nhưng cũng đã tiếp cận rất gần tới cảnh giới cường giả, nhưng hắn căn bản không để tâm.

Cường giả chính là một khái niệm.

Cường giả là để chỉ một cấp bậc.

Trên thực tế, cường giả cũng có thực lực khác nhau, bên trong cường giả cũng có phân chia thành cường giả siêu cấp và cường giả bình thường, một cường giả hơn trăm tuổi tuyệt đối sẽ không để một người mới đột phá cảnh giới cường giả ở trong lòng, cho dù họ lợi hại thế nào. Đạt đến cảnh giới cường giả cũng là cả một quá trình, có rất nhiều năng lực cũng không nhất định có thể sử dụng thuần thục.

Hiểu được và sử dụng được thuần thục các kỹ xỏa là hai khái niệm hoàn toàn khác nahu.

Nếu không phải vì chiếc tủ bảo hiểm này thì hắn hoàn toàn tin tưởng có thể giết chết ba tên mới đột phá đến cảnh giới cường giả và một tên tiếp cận cảnh giới cường giả kia.

Bởi vì chiếc tủ này vô cùng quan trọng, nên hắn không thể hành động theo cảm tính.

Đột nhiên!

Thân thể đang di chuyển cực nhanh của cường giả dừng lại, giống như chiếc xe đang chạy nhanh trên đường phanh kít lại, hành động này khiến cho máu huyết trong người gã dồn lại, vô cùng khó chịu.

Trong rừng rậm yên lặng tới cực điểm.



Không có chút âm thanh nào

Ngay cả một con muỗi hay con kiến cũng như đã biến mất…

Một cảm giác yên tĩnh quỷ dị lan tràn trong không khí.

Không khí tràn đầy áp lực.

Một cỗ khí tức nguy hiểm như nước thủy triều đang dâng lên, trong nháy mắt quét qua toàn bộ rừng cây…

Chuyện gì đã xảy ra?

Cường giả cảm giác được trái tim mình đang đập nhanh hơn, thấy máu trong cơ thể đang réo lên, cả người bỗng như lạnh quá mà nổi da gà…

Thân thể cường giả đứng yên như một bức điêu khắc, không hề nhúc nhích.

Hắn cảm giác được có điểm không ổn, nhưng không biết không ổn ở đâu.

Lạnh!

Lạnh!

Đúng, rất lạnh!

Tựa hồ có một cỗ lực lượng đang rút đi độ ấm trong cơ thể hắn.

Ngay tại lúc hắn ngây người, thì trong nháy mắt cả rừng rậm tươi tối bỗng như xảy ra ma thuật, chỉ trong nháy mắt diễn ra đủ bốn mùa: xuân – hạ - thu – đông.

Cây cối đang tràn đầy sức sống bỗng như bị ma quỷ nguyền rủa, cây lá xanh tươi chậm rãi biến thành màu hoàng lục, sau đó biến thành lá khô, một trận gió nhẹ thổi qua cuốn đi những chiếc lá khô để lại cành cây trơ trọi, chỉ là mọi việc chỉ xảy ra ở bên cạnh cường giả…

Nhưng, hình ảnh khiến người ta sợ hãi còn chưa chấm dứt.

Theo sát đó, mấy cây cổ thụ một người ôm không xuể đột nhiên khô héo, một ít nhánh cây khô nhỏ rơi xuống đất, cường giả này rất nhanh phát hiện nhánh cây đó như đã khô chết được mấy chục năm, mục nát vô cùng.

Ánh mặt trời bắt đầu nhòa đi, một cỗ lực lượng thần bí tràn ngập trong rừng cây.

Bên trong không khí phảng phất có một cỗ ma lực, ma lực này khiến cường giả không nghĩ tới chuyện rời đi, hắn muốn làm rõ xem rốt cuộc tại sao lại có chuyện lạ này?

Thời gian chậm rãi trôi đi…

Khí tức nguy hiểm trong không khí ngày càng đậm.

Cường giả không trốn, hắn biết hắn đã mất đi thời cơ tốt nhất để đào tẩu, đương nhiên, gặp được quái sự thế này thì hắn tin cho dù ai đã đạt tới cảnh giới cường giả cũng sẽ không bỏ qua.

Để biết rõ chân tướng, thăm dò bí mật, là dục vọng chung của loài người, còn đối với cường giả mà nói, loại dục vọng này càng thêm mãnh liệt, bởi vì, bọn họ có một thân thủ bất phàm làm chỗ dựa.

Xuất hiện!

Xuất hiện!

Khuôn mặt lạnh lùng của Trương Dương từ từ xuất hiện.

Động tác của Trương Dương vô cùng thong thả, từng bước một, hắn bước đi trên những phiến lá khô, tạo lên âm thanh sàn sạt.

Tiếng bước trên lá khô này tuy rất nhỏ nhưng không khác tiếng búa tạ đập vào trong tim cường giả.

“Đây là loại công phu gì?” Đồng tử cường giả co rút lại thành một khe hẹp.

“Ta cũng không biết, ta vẫn đang tìm cho công pháp này một cái tên chính xác”

Trương Dương vẫn từng bước tiến tới trước mặt cường giả, khoảng cách đã không còn đầy năm thước, biểu tình suy tư, hắn vẫn muốn tìm cho loại võ công thôn phệ năng lượng này một cái tên nhưng vẫn thất bại.

Cái gì là Càn Khôn Đại Na Di, hay Vạn Phật Triêu Tông gì đó, tất cả đều không thích hợp, hơn nữa những tên này cũng đều quá phàm tục, cho nên Trương Dương vẫn gác chuyện này lại.

“Sinh mệnh luân hồi, sinh mệnh luân hồi…” Cường giả nhìn lá khô bay trên không trung, miệng thì thào nói.

“Sinh mệnh luân hồi, sinh mệnh luân hồi… hay lắm, cái tên rất hay. Luân hồi, sóng sau đè sóng trước, không ngừng sinh sôi, không phải là sinh mệnh luân hồi sao! Hay lắm, hay lắm, ha ha ha… Vậy thì gọi là Luân Hồi đi…”

Luân Hồi!

Vạn vật trên thế gian, sinh sôi không ngừng! tử vong không phải là đại biểu cho sinh mệnh mới xuất hiện sao? Ánh sáng tàn lụi sẽ có ánh sáng ngày mới thay thế, cây cối tại phiến rừng này chết đi không phải năm sau sẽ có cây cối mới sinh trưởng ra sao?

Hay cho sinh mệnh luân hồi!

Trương Dương ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng huýt gió vang vọng tầng không, liên miên không dứt, đến khi phong vân chấn động mới thôi, không khác gì như vạn mã bôn đằng – phải nói là: Phong cấp vân nộ.

aimabietdc

26-01-2011, 06:21 PM

Đồ Thần Chi Lộ

tác giả:La Phách

Chuong 435

“Để ta xem Luân Hồi lợi hại thế nào!”

Cường giả cười vang, một cỗ sát khí sắc bén đang điên cuồng sinh ra, cả người như đột nhiên thay đổi, từ một người diện mạo bình thường bỗng trở thần thần thái sáng láng, vô cùng khí phách, giống như một đế vương bễ nghễ thiên hạ.

Cường giả đem chiếc tủ đặt xuống mặt đất đầy lá khô, từng bước đi tới phía Trương Dương.

Nhìn thấy sự thay đổi đột ngột của cường giả, Trương Dương càng cảm thấy hứng thú với con người này, không thể nghi ngờ - cường giả này rất thú vị.

Từ lúc mới bắt đầu đến giờ, gã đã có ba biểu hiện khác nhau, từ một cường giả bình thường, tiếp theo là phá vòng vây của bốn người mà đào tẩu, lực lượng nằm ngoài dự kiến của bốn người, mà bây giờ biểu hiện cường đại khiến Trương Dương cảm thấy áp lực – đây quả là một việc khó có thể tưởng tượng.

Phải biết rằng, vào thời điểm Trương Dương sử dụng công pháp thôn phệ này thì còn chưa sinh ra cảm giác áp lực như vậy.

“Ta Gan Bali! Cao thủ đứng trong hàng năm người mạnh nhất giới cường giả!” Cường giả còn cách Trương Dương năm mét, vẻ mặt tự tin đầy kiêu ngạo.

“Hàng năm người?” Ánh mắt Trương Dương sáng lên.

“Đúng vậy, nếu trừ một vài nhân vật đặc thù thì ta xếp hàng thứ hai”

“Ngươi cùng Đại Hà, tướng quân Cà Lăm, ai lợi hại hơn?” Trương Dương không hề biết đến việc xếp hạng của cường giả.

“Ha ha ha… Cho dù là Đại Hà hay tướng quân thì bọn họ cũng là thiên tài trong thiên tài, phải biết rằng hơn ba mươi tuổi có thể bước vào cảnh giới cường giả thì rất ít ỏi, bọn họ là đặc biệt, chỉ là…” Gan Bali lại nói – “Thiên tài cũng cần thời gian, trong mắt cao thủ chân chính, bọn họ còn quá non, quá non….”

“Ngươi rất lợi hại?” Khóe miệng Trương Dương khẽ nhếch, cười nói.

“Lợi hại hay không, không phải cứ nói là được!”

“Đúng, vậy thì chiến đi!”

Trương Dương không biết, Gan Bali này không khác gì thần hộ mệnh ở Myanmar, hắn theo phật nhưng lại không tin phật, võ công của Gan Bali rất phức tạp, hắn không có tín ngưỡng, hắn chỉ trung thành với tổ quốc của mình. Vào những lúc tổ quốc gặp nạn thì hắn luôn là người đầu tiên đứng ra, ảnh hưởng của Gan Bali cơ hồ có thể chống lại ảnh hưởng của Phật giáo.

Tại thế chiến thứ hai, hắn liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác nhau, ở Myanmar, Thái Lan, Trung quốc, cùng cường giả Trung Quốc truy giết cường giả Nhật Bản, chọn giết chỉ huy cấp cao của Nhật Bản. Mỗi người còn có thể sống sót sau những năm máu lửa đó đều là anh hùng, cũng bởi vì có những người như bọn họ mà chiến tránh mới có thể thắng lợi…

Hắn có lực ảnh hưởng ở Myanmar không ai sánh bằng, có lẽ rất nhiều người bình thường không biết, nhưng chỉ cần là những quân nhân cầm quyền tại Myanmar đều biết đến Gan Bali, hắn tựa như Tôn Trung Sơn ở Trung Quốc; chỉ có một điều duy nhất không giống, đó chính là Tôn Trung Sơn là người cha của cả Trung Quốc, ai ai cũng biết. Mà Gan Bali thì chỉ có những người đứng ở trên đỉnh cầm mọi binh quyền mới biết tới. Đột nhiên, khu rừng trở lên đầy áp lực, vô cùng yên lặng, khiến người ta hít thở khó khăn, dường như đây là một khu vực hoàn toàn biệt lập.

Thân thể Trương Dương ngày càng săn chắc.

Năng lượng đã tràn ngập khắp các tế bào trong cơ thể hắn, năng lượng tinh thể hóa của bản thân đã đạt tới 80%, Trương Dương cảm giác được ở mỗi tế bảo trong cơ thể đều đang phát sinh dị biến. Hắn cảm nhận rõ ràng được một cỗ năng lượng đem từng tế bào này gắn kết cùng một chỗ, vô cùng khăng khít. Sau đó, lại giống như thủy triều mênh mông, từng lớp sóng liên tiếp nổi lên, sóng sau đè sóng trước – chiến ý trong từng tế bào đang hừng hực thiêu đốt…

Trong phạm vi 2 kilomet, cây cối nhanh chóng héo rũ, một ít thú rừng kinh hoàng mà chạy trốn.

Cảnh tượng kỳ dị này Gan Bali không nhìn thấy, gã vẫn cho rằng phạm vi cây cỏ héo khô chỉ trong phạm vi hẹp cạnh người…

Trong phạm vi 2 kilomet năng lượng trở lên cuồng bạo dữ dội.

Chiến!

Chiến!

Chiến!

Chiến ý của hai người đều cao ngất.

Động!

Hai người cơ hồ cùng động một lúc, cả người Gan Bali không khác gì một viên đạn bắn lên không trung hơn 10 thước, từ đó vẽ một đường cong tuyệt mĩ bằng thân thể của gã, lao xuống tấn công…

Song chưởng của Gan Bali mở ra, mười ngón tay găm đen như cương châm to lớn phóng xuống!

Gần!

Gần!

10 đầu ngón tay đang rất nhanh phóng lớn, mỗi một ngón to tựa như một chiếc chày gỗ, móng tay cũng biến thành máu đỏ một cách quỷ dị, vô cùng kinh tâm.

Khi còn cách 10 mét, Trương Dương đã cảm thấy một cỗ khí tức lăng lệ, như băng đao thổi tới…

Năm mét!

Hai mét!

Một mét! Cuối cùng cũng ra tay, nhưng… hắn chỉ dùng một cánh tay, cánh tay kia đột nhiên lớn lên, năm ngón tay bỗng biến lớn như năm cánh tay đầy tráng kiện, không hề kém so với những ngón tay của Gan Bali, có khi còn lớn hơn, chỉ có một điểm không giống đó chính là cánh tay này lại tỏa ra ánh vàng nhạt…

Trương Dương đem tất cả năng lượng dư thừa tập chung lên trên cánh tay kia. Trên thực tế, cánh tay này đã không thể gọi là tay, mà là do năng lượng cấu thành, chỉ là nó có 20% kinh mạch của Trương Dương.

Khóe miệng Gan Bali khẽ nhếch, gã vô cùng tự tin vào đôi tay của mình, do dù đối phương có dùng lá chắn bằng thép thì gã cũng tự tin có thể đem nó miết thành bột phấn.

Gã nhớ rõ, tại trong thế chiến thứ hai, hắn đã từng dùng tay xuyên thủng xe bọc thép…

Đột nhiên, một bàn tay từ hư không xuất hiện, đây là một bàn tay thần không hay quỷ không biết, nó đột nhiên xuất hiện trước mặt….

“Phốc!”

Trong thời điểm điện quang hỏa thạch này, cánh tay đó đã nắm lấy eo lưng của Gan Bali.

Cánh tay này tựa như phật thủ của Như Lai.

“Két két…!” âm thanh ma sát vang lên.

Những ngón tay như mũi câu của Gan Bali chộp vào bàn tay cực lớn của Trương Dương thì bị trượt đi, không ngờ lại không để lại chút dấu vết…

“Đi!”

Trương Dương hét to một tiếng, đại thủ đột nhiên thẳng ra, tạo ra tiếng ‘rắc rắc’ – sau đó lại vung lên, đem Gan Bali ném ra ngoài.

“Phốc!”

“Phốc!”

Thân thể Gan Bali bay vụt trong không trung, máu tươi phun ra. Vô số đại thụ chết khô đã bị vỡ thành bột phấn, cả người gã không khác một viên đạn pháo…

Ầm!

Ầm!

Liên tiếp tiếng vang nổi lên, thân thể của Gan Bali đập nát vô số thân đại thụ to lớn rồi ngã xuống mặt đất, nằm trên những phiến lá cây phủ đầy mặt đất.

Thời gian như ngưng lại.



Không khí vô cùng áp lực.

Gan Bali lại ộc ra một ngụm máu, mới rồi gã bị cự thủ của Trương Dương nắm chặt, đã đả thương đến lục phủ ngũ tạng của gã, lực nén quá lớn, không phải thứ nhân loại có thể chống lại.

“Bồng!”

Vừa cố gắng đứng dậy, Gan Bali lại ngã lăn xuống mặt đất, dư chấn của cự thủ kia dường như còn chưa biến mất hoàn toàn, vẫn ẩn tàng trong cơ thể gã.

Một cỗ bi thương nồng đậm lan tràn trong rừng cây.

Anh hùng mạt lộ!

“Phốc…!”

Gan Bali lại phun ra một ngụm máu, lúc này gã mới thấy dễ chịu một chút, gã tuy không bỏ chạy nhưng tiếng bước chân đã vang lên trong tai gã, gã không chạy – bởi gã biết không thể chạy thoát.

Chẳng qua, tinh thần lực cường đại giúp gã lại có thể lảo đảo đứng dậy, cánh tay hắn cố tì vào hai gối của mình để đứng dậy, hai tay hắn đã bị thương.

“Khụ khụ… Ta là Gan Bali… Gan Bali…”

“Soạt soạt” – Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ánh mắt Gan Bali bắn ra một tia quang mang sắc bén.

“Ta tìm tướng quân… khụ khụ…”

Ánh mắt Gan Bali ngây ngốc, bởi hắn thấy kẻ kia không chút biểu tình, phía sau hắn có ba người đang đi theo, một người đang cắp chiếc tủ nhỏ phủ quân phục trên nách.

“Ngươi gọi điện xong rồi chứ” Trương Dương nhìn qua cường giả một thời thét ra lửa này.

“Các ngươi là ai?” Gan Bali trấn tĩnh, gã là một cường giả, vô luận thắng hay thua gã đều là cường giả, một cường giả có tinh thần lực cường hãn.

“Người Trung Quốc” Trương Dương khẽ cười.

“Trung Quốc quả lắm nhân tài, lớp lớp xuất hiện. Đúng rồi, các ngươi không biết hiệp nghị cường giả sao?”

“Biết, chẳng qua, ta đang định sửa lại hiệp nghị!”

“…” Gan Bali trước hết là sửng sốt, lập tức cười phá lên: “Hay, hay lắm, hay cho một người chuẩn bị sửa lại hiệp nghị cường giả, ngươi là người thứ hai có gan nói như vậy…”

“Từng có người sửa rồi sao?” Trương Dương nhướng mày, hắn không biết là còn có chuyện này, hắn nói việc sửa lại hiệp nghị cường giả chẳng qua là buột miệng mà nói, phải biết rằng: hắn, Tiểu Lý Tử, A Trạch – cả ba đều là cường giả, nếu Lưu Bưu đột phá cường giả cảnh giới thì sẽ có bốn cường giả, lực lượng của bốn cường giả là vô cùng khủng khiếp, hoàn toàn có khả năng sửa lại hiệp nghị cường giả.

Là ai lại có thể lớn mật đòi sửa lại hiệp nghị cường giả?

Chẳng lẽ hắn cũng có rất nhiều cường giả bên người?

“Ha ha, cuối cùng hắn lựa chọn việc bỏ qua, thôi được rồi, về sau các ngươi sẽ biết, ta muốn gọi điện thoại” Gan Bali giơ giơ chiếc di động trong tay.

Trương Dương gật đầu.

“Tướng quân, ta đi rồi, nói cho Tiểu Hắc, nói có người muốn sửa lại hiệp nghị cường giả…”

“Ngươi có thể nói cho hắn biết số điện thoại cầm tay của ta” Trương Dương khẽ nhếch miệng lộ ra một nụ cười.

Gan Bali há miệng thở dốc, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kì dị, ý tứ của Trương Dương rất đơn giản, hắn phải làm điên đảo thế giới cường giả.

“Số của hắn, tướng quân hãy nhớ kĩ dãy số này: 13xxxxxxxxxx”

Giọng nói của Gan Bali tràn đầy áp lực, hắn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói, bên trong điện thoại không ngừng hỏi, hắn chỉ có thể trầm mặc, sau đó tắt máy.

“Giết!” Một tiếng rống to bỗng vang lên.

Vẻ mặt uể oải của Gan Bali bỗng tràn đầy sát khí, điện thoại di động trong tay bỗng ném về phía Trương Dương; chiếc điện thoại bay được nửa đường bỗng vỡ tan, linh kiện bên trong bắn ra chi chít.

“Phụt…!”

Gan Bali lại phun ra một ngụm máu, thân thể đột nhiên lớn lên, giống như một chiếc thùng to, cả người cũng cao thêm hơn 10 centimet, bộ quân phục màu xanh trên người cũng đã nát tan, từng khối cơ bắt đầu nhú ra, vô cùng khủng bố.

Gan Bali đang vắt kiệt sinh mệnh mình.

Hắn đem sinh mệnh của mình trong nháy mắt thiêu đốt.

Khí thế cường đại lan tràn khắp nơi trong khu rừng, sát khí ngập trời…

Trên thực tế, ngay lúc đầu Gan Bali căn bản không hề chịu thua, hắn gọi điện thoại chỉ là một cái cớ để giúp thân thể có cơ hội điều chỉnh.

Làm một cường giả thân kinh bách chiến, tuyệt không có khả năng vì một lần thất bại mà mất đi lực chiến đấu, Gan Bali có ý chí kiên cường và vô cùng yêu nước, càng không thể vì một lần đả kích mà khiến tinh thần sụp đổ.

Hiện tại, thân thể hắn đã đạt tới trạng thái chiến đấu cao nhất.

Soạt soạt soạt…

Lá cây bay loạn khắp nơi, cuồng phong gào thét, dường như ngày tận thế sắp đến.

Trương Dương vẫn không động, chỉ lạnh lùng nhìn Gan Bali tiến vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, Trương Dương có thể khẳng định, cho dù là Gan Bali còn có thể sống sau lần này thì võ công của gã cũng bị tụt đi rất nhiều, bởi tuổi của gã bây giờ đã không cho phép gã vắt kiệt sức như vậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng tế bào trong cơ thể Gan Bali đang lão hóa nhanh chóng.

Vô luận là Gan Bali có vắt kiệt sức thế nào, Trương Dương cũng không cảm thấy nguy hiểm, bởi trong phương viên 2 kilomet, hắn trong nháy mắt có thể điều động năng lượng trời đất để chống lại Gan Bali.

Quả nhiên!

Khi Gan Bali chồm đến với thế thiên quân vạn mã thì Trương Dương chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, khiến cả thân thể Gan Bali không khác diều đứt dây bay vọt ra ngoài…

Rắc rắc!

Rắc rắc!

Một loạt âm thanh đổ gãy vang lên, rồi lại là tiếng ngã xuống cực mạnh. Rừng cây lại hồi phục sự im lặng vốn có của nó…

Soạt soạt…

Tiếng bước chân vang lên, bốn người Trương Dương đã tới trước mặt Gan Bali.

Thân thể cường tráng của Gan Bali đột nhiên co rút lại, chỉ còn da bọc xương, dưới làn da đầy lão hóa kia chỉ có xương. Vô cùng quỷ dị! chỉ trong vài giây đồng hồ, Gan Bali đã già đi hơn 10 tuổi.

“Ta cũng không nói muốn giết ngươi” Nhìn Gan Bali cả người đẫm máu, Trương Dương khẽ thở dài một tiếng.

“Khụ khụ… Ta chết không uổng… chết không hối tiếc… quả là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngay cả thế giới cường giả cũng không nằm ngoài điều này… Khụ khụ…” Gan Bali không ngừng ho khan, lại ho ra một ngụm máu đen.

“Đây là quy luật tất yếu của xã hội” Trương Dương thản nhiên nói.

“Ha ha… đúng, đúng, là quy luật của xã hội. Ta đã già rồi… già rồi, nên lui xuống để nhường lại cơ hội cho lớp người trẻ tuổi các ngươi… chẳng qua… chẳng qua… khụ khụ…”

Gan Bali không ngừng ho, đột nhiên ánh mắt khẽ chuyển, đầu ngả về một bên; vừa rồi khi gã thiêu đốt sinh mệnh mình để đánh ra một đòn cuối cùng thì gã đã như đèn cạn dầu, nên ngay cả một câu cũng không nói được.

“Chẳng qua gì?” Thân thể Trương Dương khẽ động, áp chưởng lên sau lưng Gan Bali, chân khí hùng hậu không ngừng cuồn cuộn đổ vào thân thể Gan Bali.

“Có người… có một người… hắn… hắn không chịu quy luật tự nhiên này trói buộc, ngươi không phải đối thủ của hắn, ngươi không phải…”

“Ai?”

“Hắn là… là…” Miệng Gan Bali cứng ngắc, hai mắt vô thần, cái tên này gã không dám nói ra, đồng tử nhanh chóng phóng đại.

“Hắn tự sát” Từ từ thả tay ra, Trương Dương cảm thấy tâm tình của mình vô cùng nặng nề, Gan Bali đã tự sát, vì muốn thắng nên gã đã tự thiêu đốt sinh mệnh của mình.

Một cường giả từng hét ra lửa cứ thế mà vẫn lạc.

Đương nhiên, Gan Bali chết đi cũng không có gì tiếc nuối, hắn đã hơn trăm tuổi, cuộc đời hắn vô cùng huy hoàng, cả đời hắn đã tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ địch. Lữ Phi là một thiên tài yểu mệnh, lại không giống như thế này. Một phần mộ không có bia mộ được dựng lên, không có dấu hiệu gì, không ai biết đến ở đây đã mai táng một nhân vật tuyệt thế.

Nhìn mộ này, bốn người cảm thấy vô cùng nặng nề.

Không thể nghi ngờ, đây là một cường giả vô cùng cương liệt, không hề thỏa hiệp, hắn tình nguyện hi sinh tính mạng để giữ sự tôn nghiêm cho mình.

Chẳng qua, loại tôn nghiêm này khiến Trương Dương có cảm khác khó hiểu.

Trên thực tế, Trương Dương không thể giải thích được tâm trạng một cường giả bị một người bình thường đánh bại, hơn nữa là thua một cách quá dễ dàng, một cách thua nhục nhã, không có một cường giả nào có thể chấp nhận bị một nhân tài mới xuất hiện ôm ngang thắt lưng quăng ra ngoài. Gan Bali cũng không thể…

Soạt soạt…

Soạt soạt…

Ngay lúc bốn người đứng lặng trước phần mộ của Gan Bali thì đột nhiên, vô số tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Bốn người không hề động, chỉ liếc mắt nhìn nhau.

Không khí một lần nữa trở lên đầy áp lực, tiếng ‘soạt soạt’ kia ngày càng gần.

Một người!

Ba người!

Năm người!

Hai mươi người!

Năm mươi người!

Bảy mươi người!

Một trăm lẻ hai người…

Trương Dương yên lặng tính toán, lại có đến 102 người đang bao vây bọn họ, nhóm người này có kinh nghiệm tác chiến phong phú trong rừng, rất có kỉ luật; tuy đã áp sát nhưng bọn họ lại rất kiên nhẫn, không hề vội vàng.

Khổng lão nhị.

Khổng lão nhị năm nay 32 tuổi, trẻ trung khỏe mạnh; nghe nói là đời sau của Khổng Tử, tiếc nuối lớn nhất chính là hắn lại không biết được mấy chữ cơ bản, khiến hắn bị giễu cợt là không có văn hóa rất nhiều.

Đương nhiên, tuy Khổng lão nhị đã học qua vài năm tiểu học, nhưng điều này vẫn không làm ảnh hưởng đến uy tín của hắn.

Tại trong đội ngũ hậu duệ của quân viễn chinh Trung Quốc, tuy hắn không thuộc tầng lớp ra quyết sách, nhưng trong toàn bộ hậu duệ của quân viễn chinh đều biết, theo như qui định của bọn họ thì mọi người cứ từng bước mà tiến, Khổng lão nhị cũng như vậy, hiện tại hắn còn trẻ, nhưng khi nào lớn tuổi cũng sẽ có quyền cao chức trọng.

Khổng lão nhị bắn súng rất chuẩn, hắn có thể dùng súng trường từ thời thế chiến thứ hai bắn rơi chim đang bay trên không.

Hơn nữa, võ công của Khổng lão nhị cũng vô cùng lợi hại, hắn đem Thái Cực Quyền đầy nhu hòa kết hợp với Thái Quyền cương mãnh, tạo thành nhất phái, rất nhiều bậc lớn tuổi đã nói, nếu Khổng lão nhị mà sống tại thời kì cổ đại thì tuyệt đối sẽ là một đời tông sư; đáng tiếc, Khổng lão nhị lại sinh ra tại thời hiện đại, hơn nữa lại ở trong bộ lạc hậu duệ của quân viễn chinh tại Myanmar này…

Theo tin tức nhận được từ biên giới ngày hôm qua, thông báo có người đang tìm kiếm tại cột mốc biên giới số 62, Khổng lão nhị khứu giác linh mẫn lập tức nghĩ tới chiếc tủ bảo hiểm của Tề tướng quân, nên dẫn theo 101 người chạy tới đây.

Tại sao lại là 101 người?

Khổng lão nhị rất mê tín, hắn tin rằng 101 là một con số may mắn, nhưng hắn không biết tại sao lại may mắn, tóm lại chỉ cần hắn nghĩ nó may mắn là được!

Hơn nữa, thêm cả bản thân là sẽ thành con số 102 người tới nơi này, tìm kiếm một hồi lâu bọn họ phát hiện rất nhiều dấu vết đánh nhau, điều khiến bọn họ cảm thấy quỷ dị chính là toàn bộ cây cối trong rừng lại héo rũ, không có sức sống, Khổng lão nhị lập tức phán đoán ra tình huống trong rừng…

Soạt soạt…

Soạt soạt…

Tiếng bước chân bắt đầu hội tụ, Khổng lão nhị cảm giác được áp lực đang tăng lên trong không khí.

Tại địa phương trống trải phía trước tựa hồ có người, Khổng lão nhị cẩn thận xem xét, mang theo một khẩu súng trường đời cũ, men theo các cây đại thụ bị phá hủy mà áp sát.

Bốn người!

Bốn người trẻ tuổi.

Nhìn bốn người trẻ tuổi tay không, Khổng lão nhị không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, chẳng qua, ánh mắt của hắn bỗng trở lên sắc bén như đao, bởi hắn nhìn thấy chiếc tủ màu xanh loang lổ, nó đang bị một thanh niên cao lớn kẹp bên nách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Thần Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook