Chương 230: Vừa thấy đã yêu
La Phách
13/03/2013
Trương Dương cảm thấy tim mình đập mạnh, Ngân Hồ cũng đang bất an, không ngừng chuyển động bên trong túi. Trương Dương cảm nhận được một cỗ lệ khí mà Ngân Hồ phát ra.
Cuối cùng.
Sau lưng Trương Dương không xa, một người đi ra.
Một cô gái mặc quần áo màu đen khoảng mười tám tuổi. Bởi vì mặc quần áo bó sát người càng tôn thêm các đường cong quyến rũ, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng. Làm cho Trương Dương cảm thấy sợ hãi đó là khuôn mặt xinh đẹp không một chút biểu cảm giống như tảng băng ngàn năm vậy.
Điều làm Trương Dương kinh ngạc này là hình như cô gái không hề nhìn hắn một cái, mà từ từ đi về phía người da trắng. Trong tay của nàng, Trương Dương nhìn thấy một thanh đao sắc bén.
Thanh đao dưới ánh đèn đường tăm tối lóe ra hàn mang làm người ta sợ hãi.
Ngay khi đi ngang qua Trương Dương, Trương Dương ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Mùi hương như hoa lan làm người ta phấn chấn.
Trong nháy mắt đó, Trương Dương thất thần. Cô gái có một mái tóc dài buông thõng, đôi mắt nàng như lúc nào cũng có thể chảy nước, mày nhíu lại, khí tức giống như cành cỏ lau bên sông nhưng nhờ mùi hương thơm nên không nhiễm chút bụi trần.
Làm Trương Dương chấn động mạnh đó chính là khí chất lạnh như băng của cô gái. Điều này khiến Trương Dương si mê.
Lần đầu tiên Trương Dương có dục vọng chiếm hữu. Lần đầu tiên Trương Dương có một cảm xúc không thể nào khống chế được. Trương Dương cảm thấy mình giống như một cậu con trai lần đầu tiên nhìn thấy bạn gái, không chịu nổi sức hấp dẫn từ vẻ đẹp đó.
“Em em… em tên là gì?” Trương Dương lắp bắp nhìn cô gái. Hắn cảm thấy có chút cục xúc bất an, đây là cảm giác xuất hiện lần đầu tiên khi hắn có được rất nhiều ký ức.
Cô gái bất ngờ quay đầu lại, đôi mắt trong suốt như một thanh đao nhìn lướt qua Trương Dương, một cỗ sát khí sắc bén lan tràn trong không trung.
”Tôi. Tôi là Trương Dương. Rất thích em...”
Trương Dương vô ý thức lui lại một bước, miệng lại bật ra một câu mà hắn không ngờ đến. Sau khi nói ra khỏi miệng, mặt Trương Dương đỏ bừng lên, hận không thể tát cho mình hai bạt tai. Mình ngay cả tên của người ta cũng không biết, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt đã nói ra những lời vô sỉ như vậy. Điều làm làm Trương Dương còn không tin đây là lời mà mình nói ra. Mình trở nên vô sỉ như vậy từ bao giờ?
Cô gái nhìn người da trắng đang ngạo nghễ đứng phía trước, thanh đao trong tay khẽ run lên, trong miệng phát ra một tiếng “hừ” lạnh, không nhìn Trương Dương một cái đã đi nhanh về phía người da trắng.
“Cô rất kiên nhẫn” Người da trắng đột nhiên nói với cô gái.
Cô gái chỉ lạnh lùng nhìn người da trắng không nói gì. Những sợi tóc dài bay trong không trung, thân hình đứng im không nhúc nhích. Trông nàng lúc này như tiên nữ hạ phàm, như muốn bay lên, Trương Dương nhìn thấy không khỏi huyết mạch sôi trào. Trương Dương thừa nhận sức chống cự của mình đối với phụ nữ là rất kém, nhưng không đến mức không thể chịu đựng được.
“Em rất đẹp….” Trương Dương nhìn mái tóc bay trong gió của nàng, lại ngơ ngác nói ra một câu. Hắn đã không khống chế được bản thân mình.
Lần này, cô gái nói.
“Nếu như anh còn nói nữa, tôi sẽ giết anh” Cô gái chán ghét nhìn Trương Dương một cái, đi về phía trước vài bước, giữ khoảng cách với Trương Dương.
“Tôi”
“Xích” một tiếng. Thanh đao trong tay cô gái dưới ánh sáng tăm tối lóe ra một tia sáng màu bạc, đánh thẳng đến yết hầu Trương Dương. “A” Trương Dương phát ra một tiếng kêu nhỏ, hắn không thể chạy, bởi vì sau lưng hắn chính là cột điện, mà bên cạnh là bức tường.
Trong lúc nguy cấp, thân thể Trương Dương gần như theo một bản năng, đạp chân vào tường. Ngay khi thanh đao đến gần, thân thể hắn đã bò lên trên cột điện, đứng thẳng trên đó.
Tốc độ rất nhanh.
Cô gái không khỏi ngẩn người. Nàng vốn chỉ định dọa Trương Dương mà thôi, nhưng đâu biết Trương Dương lại phản ứng nhanh như vậy. Chỉ trong nháy mắt cả người đã nhảy lên trên cột điện.
“Hạ lưu” Cô gái đầu tiên là trợn mắt há mồm khi thấy Trương Dương một chân dẫm trên tường, một chân dẫm trên cột điện. Ngay sau đó nàng tức giận mắng một câu, đôi mắt đẹp lại nhìn người da trắng. Bởi vì người da trắng đã đi tới.
“Khụ khụ” Trương Dương ôm cột điện bò xuống, không khỏi có chút xấu hổ. Vốn quen nhìn đao tốc nhanh như chớp của A Trạch nên hắn mới có phản ứng mãnh liệt như vậy. Vừa nãy thanh đao của cô gái rõ ràng là đã giảm tốc độ, chỉ muốn dọa hắn mà thôi. Không ngờ rằng hắn lại chuồn lên cột điện nhanh như vậy, đúng là mất mặt.
“Cô rất kiên nhẫn” Người da trắng còn cách cô gái khoảng năm mét thì dừng lại, nhắc lại câu nói vừa rồi.
“Tôi muốn vali của ông” Cô gái vốn đang tức Trương Dương, nên vẻ mặt càng thêm lạnh lùng sắc bén, nhìn chằm chằm vào người da trắng.
“Tại sao phải chờ đến hôm nay?” người da trắng giơ giơ chiếc vali trong tay lên, nói.
“Bởi vì, ông sắp đi” Cô gái lạnh lùng nhìn người da trắng, trả lời rất ngắn ngọn.
“Cô có nắm chắc không?” Người da trắng thản nhiên nói.
“Không có” Làm cho người da trắng ngoài ý muốn chính là cô gái không hề giấu diếm gì hết.
“Cô chẳng lẽ không có đồng bọn sao?” Người da trắng liếc nhìn Trương Dương một cái, sau đó kỳ quái hỏi.
“Có, không đến kịp. Bởi vì đoán ông phải mấy hôm nữa mới đi, không ngờ rằng sáng sớm ông đã rời đi. Ông đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
“Cô nói đi?” Người da trắng một lần nữa giơ vali trong tay lên, cười nói.
“Điều đó không quan trọng. Dù như thế nào, hôm nay ông đều phải chết” Sát khí của cô gái phát ra bốn phía.
“Phải không?”
Bất ngờ, câu nói còn chưa dứt, thân thể người da trắng đã đột nhiên chuyển động. Chiếc vali trong tay mang theo cuồng phong đánh về phía cô gái. Thân hình cao lớn cũng theo sát phía sau, xông lên.
"Bồng!"
Làm cho Trương Dương ngoài ý muốn chính là cô gái không ngờ lại không tránh, trực tiếp đỡ lực đạo của chiếc vali. Thân hình hơi lui về sau lửa bước, tay khua một vòng trong không trung, chiếc vali nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong nháy mắt khi chiếc vali rơi xuống đất, thanh đao trong tay cô gái xẹt qua không trung, lao thẳng đến nắm tay rất lớn đang đánh tới mình.
Biểu hiện của người da trắng càng nằm ngoài dự đoán của Trương Dương. Thân thể cao lớn kia không ngờ lại rất linh hoạt, thân hình hơi cúi xuống, giơ chân ra, đá bay chiếc vali nắm trên mặt đất.
Chiến đấu rất quỷ dị, võ công của cô gái rất nhanh, rất mạnh, mỗi chiêu đều là trí mạng, hơn nữa hầu hết đều là cứng đối cứng, không hề thua sút. Mà người da trắng lại lợi dụng một ít tiểu xảo, không ngay mặt giao chiêu với cô gái.
Trương Dương cảm thấy có điểm không đúng.
Hình như kết quả chiến đấu không phải như thế này. Hơn nữa có thể dễ dàng nhìn ra, người da trắng đang dùng kỹ xảo không phải sở trường của hắn.
Tại sao?
Chiến đấu càng lúc càng nguy hiểm, thanh đao trong tay cô gái như một tia chớp, sát khí tản mát ra càng lúc càng rộng. Trương Dương đứng cách xa hơn mười mét cũng cảm thấy được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
Đao tốc của cô gái hoàn toàn có thể so sánh với A Trạch, thậm chí còn nhanh hơn A Trạch.
Điểm khác duy nhất đối với A Trạch đó là không có sự chuẩn xác, tàn nhẫn và lực đạo bằng A Trạch. Đao pháp của A Trạch có hiệu quả càng cao hơn. Mặc dù động tác không đẹp nhưng hiệu suất thì cô gái này căn bản không thể sánh bằng. Đương nhiên, tốc độ của cô gái vẫn khiến Trương Dương kinh hãi. Hơn nữa cô gái có thể chịu đựng được vận động ở cường độ cao thế này mà không có chút mệt mỏi, nói rõ rằng cô gái từ nhỏ đã được huấn luyện rất nghiêm khắc.
Càng làm cho Trương Dương tức giận bản thân mình đó là hắn mặc dù có thần công Tiên Đạo Mạn Mạn, nhưng vì tu luyện thời gian quá ngắn nên không nắm chắc có thể chiến thắng được hai người này. Kinh nghiệm thực chiến của bọn họ, hắn căn bản không thể địch nổi.
Trương Dương không khỏi có chút lo lắng, hắn chỉ cảm thấy không đúng mà thôi. Người da trắng rõ ràng có võ công cao hơn cô gái một bậc, nhưng sao hắn lại không dùng toàn lực.
Tại sao?
Chẳng lẽ ông ta đang trì hoãn thời gian?
Đột nhiên, Trương Dương hiểu ra. Từ động tác người da trắng này ném chiếc vali đi, có thể thấy được bên trong chiếc vali căn bản không có thứ gì quan trọng. Rất rõ ràng, người da trắng đang muốn kéo dài thời gian.
Gần như ngay lập tức Trương Dương đã có quyết định. Là một người Trung Quốc, khi đối mặt với người nước ngoài, đoàn kết gần như là một loại bản năng. Huống hồ từ giám đốc Phương có thể đoán được cô gái này hẳn có quan hệ nhất định với Hà hiệu trưởng.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn. Đó chính là Trương Dương tin vừa thấy đã yêu, yêu cô gái này. Tình cảm đó không giống như với Tiêu Di Nhiên, cũng không giống với Vương Yến, đây là một loại bản năng, rất giống. Trong mơ hồ, ông trời đã xếp đặt Trương Dương vừa nhìn thấy cô gái đã theo đuổi nàng, yêu nàng. Đây là một hiện tượng không thể nào giải thích nổi. Nếu muốn giải thích chỉ có một từ duy nhất có thể giải thích: “Vừa thấy đã yêu”!
“Hắn ta đang kéo dài thời gian!” Trương Dương hét lên một tiếng, thân hình bất ngờ di chuyển, chân sau đạp mạnh vào cột điện, cả người như một mũi tên bắn thẳng về phía người da trắng.
Cuối cùng.
Sau lưng Trương Dương không xa, một người đi ra.
Một cô gái mặc quần áo màu đen khoảng mười tám tuổi. Bởi vì mặc quần áo bó sát người càng tôn thêm các đường cong quyến rũ, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng. Làm cho Trương Dương cảm thấy sợ hãi đó là khuôn mặt xinh đẹp không một chút biểu cảm giống như tảng băng ngàn năm vậy.
Điều làm Trương Dương kinh ngạc này là hình như cô gái không hề nhìn hắn một cái, mà từ từ đi về phía người da trắng. Trong tay của nàng, Trương Dương nhìn thấy một thanh đao sắc bén.
Thanh đao dưới ánh đèn đường tăm tối lóe ra hàn mang làm người ta sợ hãi.
Ngay khi đi ngang qua Trương Dương, Trương Dương ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Mùi hương như hoa lan làm người ta phấn chấn.
Trong nháy mắt đó, Trương Dương thất thần. Cô gái có một mái tóc dài buông thõng, đôi mắt nàng như lúc nào cũng có thể chảy nước, mày nhíu lại, khí tức giống như cành cỏ lau bên sông nhưng nhờ mùi hương thơm nên không nhiễm chút bụi trần.
Làm Trương Dương chấn động mạnh đó chính là khí chất lạnh như băng của cô gái. Điều này khiến Trương Dương si mê.
Lần đầu tiên Trương Dương có dục vọng chiếm hữu. Lần đầu tiên Trương Dương có một cảm xúc không thể nào khống chế được. Trương Dương cảm thấy mình giống như một cậu con trai lần đầu tiên nhìn thấy bạn gái, không chịu nổi sức hấp dẫn từ vẻ đẹp đó.
“Em em… em tên là gì?” Trương Dương lắp bắp nhìn cô gái. Hắn cảm thấy có chút cục xúc bất an, đây là cảm giác xuất hiện lần đầu tiên khi hắn có được rất nhiều ký ức.
Cô gái bất ngờ quay đầu lại, đôi mắt trong suốt như một thanh đao nhìn lướt qua Trương Dương, một cỗ sát khí sắc bén lan tràn trong không trung.
”Tôi. Tôi là Trương Dương. Rất thích em...”
Trương Dương vô ý thức lui lại một bước, miệng lại bật ra một câu mà hắn không ngờ đến. Sau khi nói ra khỏi miệng, mặt Trương Dương đỏ bừng lên, hận không thể tát cho mình hai bạt tai. Mình ngay cả tên của người ta cũng không biết, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt đã nói ra những lời vô sỉ như vậy. Điều làm làm Trương Dương còn không tin đây là lời mà mình nói ra. Mình trở nên vô sỉ như vậy từ bao giờ?
Cô gái nhìn người da trắng đang ngạo nghễ đứng phía trước, thanh đao trong tay khẽ run lên, trong miệng phát ra một tiếng “hừ” lạnh, không nhìn Trương Dương một cái đã đi nhanh về phía người da trắng.
“Cô rất kiên nhẫn” Người da trắng đột nhiên nói với cô gái.
Cô gái chỉ lạnh lùng nhìn người da trắng không nói gì. Những sợi tóc dài bay trong không trung, thân hình đứng im không nhúc nhích. Trông nàng lúc này như tiên nữ hạ phàm, như muốn bay lên, Trương Dương nhìn thấy không khỏi huyết mạch sôi trào. Trương Dương thừa nhận sức chống cự của mình đối với phụ nữ là rất kém, nhưng không đến mức không thể chịu đựng được.
“Em rất đẹp….” Trương Dương nhìn mái tóc bay trong gió của nàng, lại ngơ ngác nói ra một câu. Hắn đã không khống chế được bản thân mình.
Lần này, cô gái nói.
“Nếu như anh còn nói nữa, tôi sẽ giết anh” Cô gái chán ghét nhìn Trương Dương một cái, đi về phía trước vài bước, giữ khoảng cách với Trương Dương.
“Tôi”
“Xích” một tiếng. Thanh đao trong tay cô gái dưới ánh sáng tăm tối lóe ra một tia sáng màu bạc, đánh thẳng đến yết hầu Trương Dương. “A” Trương Dương phát ra một tiếng kêu nhỏ, hắn không thể chạy, bởi vì sau lưng hắn chính là cột điện, mà bên cạnh là bức tường.
Trong lúc nguy cấp, thân thể Trương Dương gần như theo một bản năng, đạp chân vào tường. Ngay khi thanh đao đến gần, thân thể hắn đã bò lên trên cột điện, đứng thẳng trên đó.
Tốc độ rất nhanh.
Cô gái không khỏi ngẩn người. Nàng vốn chỉ định dọa Trương Dương mà thôi, nhưng đâu biết Trương Dương lại phản ứng nhanh như vậy. Chỉ trong nháy mắt cả người đã nhảy lên trên cột điện.
“Hạ lưu” Cô gái đầu tiên là trợn mắt há mồm khi thấy Trương Dương một chân dẫm trên tường, một chân dẫm trên cột điện. Ngay sau đó nàng tức giận mắng một câu, đôi mắt đẹp lại nhìn người da trắng. Bởi vì người da trắng đã đi tới.
“Khụ khụ” Trương Dương ôm cột điện bò xuống, không khỏi có chút xấu hổ. Vốn quen nhìn đao tốc nhanh như chớp của A Trạch nên hắn mới có phản ứng mãnh liệt như vậy. Vừa nãy thanh đao của cô gái rõ ràng là đã giảm tốc độ, chỉ muốn dọa hắn mà thôi. Không ngờ rằng hắn lại chuồn lên cột điện nhanh như vậy, đúng là mất mặt.
“Cô rất kiên nhẫn” Người da trắng còn cách cô gái khoảng năm mét thì dừng lại, nhắc lại câu nói vừa rồi.
“Tôi muốn vali của ông” Cô gái vốn đang tức Trương Dương, nên vẻ mặt càng thêm lạnh lùng sắc bén, nhìn chằm chằm vào người da trắng.
“Tại sao phải chờ đến hôm nay?” người da trắng giơ giơ chiếc vali trong tay lên, nói.
“Bởi vì, ông sắp đi” Cô gái lạnh lùng nhìn người da trắng, trả lời rất ngắn ngọn.
“Cô có nắm chắc không?” Người da trắng thản nhiên nói.
“Không có” Làm cho người da trắng ngoài ý muốn chính là cô gái không hề giấu diếm gì hết.
“Cô chẳng lẽ không có đồng bọn sao?” Người da trắng liếc nhìn Trương Dương một cái, sau đó kỳ quái hỏi.
“Có, không đến kịp. Bởi vì đoán ông phải mấy hôm nữa mới đi, không ngờ rằng sáng sớm ông đã rời đi. Ông đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
“Cô nói đi?” Người da trắng một lần nữa giơ vali trong tay lên, cười nói.
“Điều đó không quan trọng. Dù như thế nào, hôm nay ông đều phải chết” Sát khí của cô gái phát ra bốn phía.
“Phải không?”
Bất ngờ, câu nói còn chưa dứt, thân thể người da trắng đã đột nhiên chuyển động. Chiếc vali trong tay mang theo cuồng phong đánh về phía cô gái. Thân hình cao lớn cũng theo sát phía sau, xông lên.
"Bồng!"
Làm cho Trương Dương ngoài ý muốn chính là cô gái không ngờ lại không tránh, trực tiếp đỡ lực đạo của chiếc vali. Thân hình hơi lui về sau lửa bước, tay khua một vòng trong không trung, chiếc vali nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong nháy mắt khi chiếc vali rơi xuống đất, thanh đao trong tay cô gái xẹt qua không trung, lao thẳng đến nắm tay rất lớn đang đánh tới mình.
Biểu hiện của người da trắng càng nằm ngoài dự đoán của Trương Dương. Thân thể cao lớn kia không ngờ lại rất linh hoạt, thân hình hơi cúi xuống, giơ chân ra, đá bay chiếc vali nắm trên mặt đất.
Chiến đấu rất quỷ dị, võ công của cô gái rất nhanh, rất mạnh, mỗi chiêu đều là trí mạng, hơn nữa hầu hết đều là cứng đối cứng, không hề thua sút. Mà người da trắng lại lợi dụng một ít tiểu xảo, không ngay mặt giao chiêu với cô gái.
Trương Dương cảm thấy có điểm không đúng.
Hình như kết quả chiến đấu không phải như thế này. Hơn nữa có thể dễ dàng nhìn ra, người da trắng đang dùng kỹ xảo không phải sở trường của hắn.
Tại sao?
Chiến đấu càng lúc càng nguy hiểm, thanh đao trong tay cô gái như một tia chớp, sát khí tản mát ra càng lúc càng rộng. Trương Dương đứng cách xa hơn mười mét cũng cảm thấy được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
Đao tốc của cô gái hoàn toàn có thể so sánh với A Trạch, thậm chí còn nhanh hơn A Trạch.
Điểm khác duy nhất đối với A Trạch đó là không có sự chuẩn xác, tàn nhẫn và lực đạo bằng A Trạch. Đao pháp của A Trạch có hiệu quả càng cao hơn. Mặc dù động tác không đẹp nhưng hiệu suất thì cô gái này căn bản không thể sánh bằng. Đương nhiên, tốc độ của cô gái vẫn khiến Trương Dương kinh hãi. Hơn nữa cô gái có thể chịu đựng được vận động ở cường độ cao thế này mà không có chút mệt mỏi, nói rõ rằng cô gái từ nhỏ đã được huấn luyện rất nghiêm khắc.
Càng làm cho Trương Dương tức giận bản thân mình đó là hắn mặc dù có thần công Tiên Đạo Mạn Mạn, nhưng vì tu luyện thời gian quá ngắn nên không nắm chắc có thể chiến thắng được hai người này. Kinh nghiệm thực chiến của bọn họ, hắn căn bản không thể địch nổi.
Trương Dương không khỏi có chút lo lắng, hắn chỉ cảm thấy không đúng mà thôi. Người da trắng rõ ràng có võ công cao hơn cô gái một bậc, nhưng sao hắn lại không dùng toàn lực.
Tại sao?
Chẳng lẽ ông ta đang trì hoãn thời gian?
Đột nhiên, Trương Dương hiểu ra. Từ động tác người da trắng này ném chiếc vali đi, có thể thấy được bên trong chiếc vali căn bản không có thứ gì quan trọng. Rất rõ ràng, người da trắng đang muốn kéo dài thời gian.
Gần như ngay lập tức Trương Dương đã có quyết định. Là một người Trung Quốc, khi đối mặt với người nước ngoài, đoàn kết gần như là một loại bản năng. Huống hồ từ giám đốc Phương có thể đoán được cô gái này hẳn có quan hệ nhất định với Hà hiệu trưởng.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn. Đó chính là Trương Dương tin vừa thấy đã yêu, yêu cô gái này. Tình cảm đó không giống như với Tiêu Di Nhiên, cũng không giống với Vương Yến, đây là một loại bản năng, rất giống. Trong mơ hồ, ông trời đã xếp đặt Trương Dương vừa nhìn thấy cô gái đã theo đuổi nàng, yêu nàng. Đây là một hiện tượng không thể nào giải thích nổi. Nếu muốn giải thích chỉ có một từ duy nhất có thể giải thích: “Vừa thấy đã yêu”!
“Hắn ta đang kéo dài thời gian!” Trương Dương hét lên một tiếng, thân hình bất ngờ di chuyển, chân sau đạp mạnh vào cột điện, cả người như một mũi tên bắn thẳng về phía người da trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.