Chương 34: Ai Mới Là Trò Cười (2)
Trư Ba Thụ
20/10/2021
Tưởng Dao cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nếu thật sự bởi vì cô ấy có ý tốt mời các bạn học đến dùng cơm, mà lại ồn ào đến khiến bạn học bị cha mẹ trách phạt, sau này cô ấy cũng không có mặt mũi đi học nữa.
"Rốt cuộc là ai tặng vậy? Mau thừa nhận đi, nếu không tớ sẽ tức giận đấy!" Lời này rõ ràng là hỏi mọi người, nhưng ánh mắt của Tưởng Dao lại chăm chú nhìn Trần Mặc.
Bàn tay đang kết ấn dưới bàn, từ từ thả ra, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, cười khổ, nói: "Di à, một chút thành ý mà thôi, không nhiều, dì không cần lo lắng, Trần Mặc cháu không phải loại người không biết lượng sức mình."
"Mới nãy đi vào, vốn định đưa cho dì, nhưng dù bị Dao Dao đẩy vào bếp, nếu như đưa cho Dao Dao, cậu ấy chắc chắn sẽ không nhận, cháu không thể làm gì khác hơn là để ở quầy thu ngân."
Nghe Trần Mặc nói như vậy, sắc mặt mẹ Tưởng Dao mới dịu xuống, nhưng vẫn kiên trì theo ý mình như cũ: "Vậy cũng không được, này thì nhiều quá rồi, cháu nhất định phải thu lại đi, để lại một trăm, có lòng là được rồi!"
"Dao Dao, đưa số tiền còn lại cho Tiểu Mặc." Mẹ Tưởng Dao nghiêm túc.
"Vâng!" Tưởng Dao mặt mày hớn hở, nhanh chân bước đến bên cạnh Trần Mặc, nói nhỏ: "Anh Trần Mặc, tâm ý của anh, em hiểu, nhưng mà số tiền này quá lớn rồi, anh liền nghe lời mẹ em đi, nhận lại đi!"
Trần Mặc có chút bất đắc dĩ, thân mật vuốt tóc rối trên trán Tưởng Dao, cười nói: "Được, cháu nghe di!"
Mẹ Tưởng Dao cười nói: "Nghe dì là được rồi, dì đi qua cầu, còn nhiều hơn bọn cháu đi đường. Tới rồi, để mọi người đợi lâu, hiện tại chính thức bắt đầu ăn cơm thôi!"
"Dao Dao, con nói chuyện với mọi người đi, mẹ đi giúp cha con!"
"Vâng, đã biết, mẹ yên tâm đi ạ!"
Mẹ Tưởng Dao rời đi, không có người lớn ở đây, bầu không khí của đám học sinh thả lỏng.
Nhưng mà, những bạn học mới này vừa cười nhạo Trần Mặc đi tay không đến, ai cũng đỏ mặt, im lặng.
Chỉ có mấy người bạn học có quan hệ tốt với Trần Mặc, ai cũng là vẻ mặt hăng hái, mở mày mở mặt như điên.
Triệu Cương cười ha ha, nói: "Mới vừa rồi ai nói Trần Mặc không tặng quà cho Dao Dao?"
Một bạn học khác có quan hệ tốt với Trần Mặc - Dương Tùng, lập tức học giọng điệu của Chu Hào: "Triệu Cương, thấy không, cây phát tài kia chính là do tôi đưa cho Dao Dao, không mắc, chỉ có ba trăm thôi!"
Dương Tùng bắt chước giống như đúc, khiến một đám bạn học cười nhạo ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Chu Hào đều là cười trên nỗi đau người khác.
Gương mặt của Chu Hào giống như màu gan heo, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lúc đầu thấy Trần Mặc đi tay không đến, muốn dựa vào đó đả kích Trần Mặc, khiến Tưởng Dao nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa. Lại không nghĩ đến, thằng nhóc Trần Mặc này vậy mà chơi lớn như thế, khiến cậu ta thành trò cười lớn nhất trong đây!
"Hừ, thằng nhóc này tuyệt đối là cố ý. Được, hãy đợi đó!" Trong lòng Chu Hào âm thầm ghi hận.
Mặc dù Tưởng Dao không thích Chu Hào, nhưng cô ấy biết cha mẹ Chu Hào cũng buôn bán trên con đường này, thuộc về nhân vật có máu mặt trên con đường này, nhà cô ấy cũng buôn bán trên con đường này, sau này tránh không được còn phải nhờ vào nhà Chu Hào giúp đỡ.
Cho nên Tưởng Dao cũng không muốn Chu Hào xấu hổ quá mức, vội vàng ra mặt hòa giải: "Được, được rồi, tất cả mọi người đừng nói nữa, mau nếm thử tay nghề của cha tớ như thế nào đi?"
"Đúng, đúng, dùng bữa, dùng bữa thôi, chỉ cần ngửi tớ đã chảy nước miếng rồi, không cần nếm cũng khẳng định ăn rất ngon." Triệu Cương vui vẻ cười nói. I
Chu Hào lại đứng lên, sắc mặt âm trầm nói: "Dao Dao, nhà vệ sinh ở đâu? Tớ đi rửa tay cái!"
Tưởng Dao chỉ vào cửa nhỏ bên cạnh nhà bếp: "Đi vào là tới!"
"Ừ." Chu Hào vẻ mặt âm trầm, đi vào nhà vệ sinh.
Đám người cho rằng Chu Hào chỉ vì tránh mất mặt, đi vào nhà vệ sinh để làm dịu bớt sự xấu hổ, nhưng Trần Mặc lại có thính giác vượt xa người thường, lại nghe được Chu Hào vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.
Nhưng mà tiếng nói của Chu Hào quá nhỏ, Trần Mặc cũng không nghe rõ cậu ta đang nói cái gì.
Một lát sau, Chu Hào đi ra, thái độ lập tức giống như biến thành người khác, ngồi ở bàn ăn, cười cười nói nói với mọi người, hoàn toàn đều quên đi sự xấu hổ vừa rồi
Mẹ Tưởng Dao không ngừng bưng đủ loại đồ ăn đầy màu sắc mùi vị lên, cho dù Trần Mặc đã từng ăn cả thiên trên địa bảo, cũng bị kích thích khẩu vị. Sống sáu trăm năm, trái lại loại đồ ăn thường ngày này lại hợp khẩu vị Trần Mặc nhất.
Mọi người ở đây đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên ba tên thanh niên đi tới, dẫn đầu là một tên đầu trọc.
"Rốt cuộc là ai tặng vậy? Mau thừa nhận đi, nếu không tớ sẽ tức giận đấy!" Lời này rõ ràng là hỏi mọi người, nhưng ánh mắt của Tưởng Dao lại chăm chú nhìn Trần Mặc.
Bàn tay đang kết ấn dưới bàn, từ từ thả ra, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, cười khổ, nói: "Di à, một chút thành ý mà thôi, không nhiều, dì không cần lo lắng, Trần Mặc cháu không phải loại người không biết lượng sức mình."
"Mới nãy đi vào, vốn định đưa cho dì, nhưng dù bị Dao Dao đẩy vào bếp, nếu như đưa cho Dao Dao, cậu ấy chắc chắn sẽ không nhận, cháu không thể làm gì khác hơn là để ở quầy thu ngân."
Nghe Trần Mặc nói như vậy, sắc mặt mẹ Tưởng Dao mới dịu xuống, nhưng vẫn kiên trì theo ý mình như cũ: "Vậy cũng không được, này thì nhiều quá rồi, cháu nhất định phải thu lại đi, để lại một trăm, có lòng là được rồi!"
"Dao Dao, đưa số tiền còn lại cho Tiểu Mặc." Mẹ Tưởng Dao nghiêm túc.
"Vâng!" Tưởng Dao mặt mày hớn hở, nhanh chân bước đến bên cạnh Trần Mặc, nói nhỏ: "Anh Trần Mặc, tâm ý của anh, em hiểu, nhưng mà số tiền này quá lớn rồi, anh liền nghe lời mẹ em đi, nhận lại đi!"
Trần Mặc có chút bất đắc dĩ, thân mật vuốt tóc rối trên trán Tưởng Dao, cười nói: "Được, cháu nghe di!"
Mẹ Tưởng Dao cười nói: "Nghe dì là được rồi, dì đi qua cầu, còn nhiều hơn bọn cháu đi đường. Tới rồi, để mọi người đợi lâu, hiện tại chính thức bắt đầu ăn cơm thôi!"
"Dao Dao, con nói chuyện với mọi người đi, mẹ đi giúp cha con!"
"Vâng, đã biết, mẹ yên tâm đi ạ!"
Mẹ Tưởng Dao rời đi, không có người lớn ở đây, bầu không khí của đám học sinh thả lỏng.
Nhưng mà, những bạn học mới này vừa cười nhạo Trần Mặc đi tay không đến, ai cũng đỏ mặt, im lặng.
Chỉ có mấy người bạn học có quan hệ tốt với Trần Mặc, ai cũng là vẻ mặt hăng hái, mở mày mở mặt như điên.
Triệu Cương cười ha ha, nói: "Mới vừa rồi ai nói Trần Mặc không tặng quà cho Dao Dao?"
Một bạn học khác có quan hệ tốt với Trần Mặc - Dương Tùng, lập tức học giọng điệu của Chu Hào: "Triệu Cương, thấy không, cây phát tài kia chính là do tôi đưa cho Dao Dao, không mắc, chỉ có ba trăm thôi!"
Dương Tùng bắt chước giống như đúc, khiến một đám bạn học cười nhạo ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Chu Hào đều là cười trên nỗi đau người khác.
Gương mặt của Chu Hào giống như màu gan heo, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lúc đầu thấy Trần Mặc đi tay không đến, muốn dựa vào đó đả kích Trần Mặc, khiến Tưởng Dao nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa. Lại không nghĩ đến, thằng nhóc Trần Mặc này vậy mà chơi lớn như thế, khiến cậu ta thành trò cười lớn nhất trong đây!
"Hừ, thằng nhóc này tuyệt đối là cố ý. Được, hãy đợi đó!" Trong lòng Chu Hào âm thầm ghi hận.
Mặc dù Tưởng Dao không thích Chu Hào, nhưng cô ấy biết cha mẹ Chu Hào cũng buôn bán trên con đường này, thuộc về nhân vật có máu mặt trên con đường này, nhà cô ấy cũng buôn bán trên con đường này, sau này tránh không được còn phải nhờ vào nhà Chu Hào giúp đỡ.
Cho nên Tưởng Dao cũng không muốn Chu Hào xấu hổ quá mức, vội vàng ra mặt hòa giải: "Được, được rồi, tất cả mọi người đừng nói nữa, mau nếm thử tay nghề của cha tớ như thế nào đi?"
"Đúng, đúng, dùng bữa, dùng bữa thôi, chỉ cần ngửi tớ đã chảy nước miếng rồi, không cần nếm cũng khẳng định ăn rất ngon." Triệu Cương vui vẻ cười nói. I
Chu Hào lại đứng lên, sắc mặt âm trầm nói: "Dao Dao, nhà vệ sinh ở đâu? Tớ đi rửa tay cái!"
Tưởng Dao chỉ vào cửa nhỏ bên cạnh nhà bếp: "Đi vào là tới!"
"Ừ." Chu Hào vẻ mặt âm trầm, đi vào nhà vệ sinh.
Đám người cho rằng Chu Hào chỉ vì tránh mất mặt, đi vào nhà vệ sinh để làm dịu bớt sự xấu hổ, nhưng Trần Mặc lại có thính giác vượt xa người thường, lại nghe được Chu Hào vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.
Nhưng mà tiếng nói của Chu Hào quá nhỏ, Trần Mặc cũng không nghe rõ cậu ta đang nói cái gì.
Một lát sau, Chu Hào đi ra, thái độ lập tức giống như biến thành người khác, ngồi ở bàn ăn, cười cười nói nói với mọi người, hoàn toàn đều quên đi sự xấu hổ vừa rồi
Mẹ Tưởng Dao không ngừng bưng đủ loại đồ ăn đầy màu sắc mùi vị lên, cho dù Trần Mặc đã từng ăn cả thiên trên địa bảo, cũng bị kích thích khẩu vị. Sống sáu trăm năm, trái lại loại đồ ăn thường ngày này lại hợp khẩu vị Trần Mặc nhất.
Mọi người ở đây đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên ba tên thanh niên đi tới, dẫn đầu là một tên đầu trọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.