Đô Thị Chi Tối Cường Tiên Tôn

Chương 45: Hà Hồng Bằng Khóc (1)

Trư Ba Thụ

22/10/2021

“Gọi đi, cô cứ gọi đi, nếu hôm nay cô không thuyết phục được tôi, tôi quy cô tội cản trở công vụ, bắt cả cô về đồn." Cảnh sát Hà bị người đẹp làm lơ, tức giận cười lạnh nói.

Thậm chí cảnh sát Hà còn thầm quyết định, hôm nay, cho dù là ai gọi tới, cho dù sở trường gọi tới xin thì ông ta cũng không tha.

“Alo, chú Hàn ạ? Cháu là Tiểu Vân ạ, hì hì, ông nội cháu vẫn khỏe, dạ, bây giờ cháu đang gặp chút phiền phức nhỏ, đành làm phiền chú một chút..."

Kim Bội Vân tươi cười trình bày tình huống xong thì cúp

máy.

Cảnh sát Hà khinh thường cười lạnh: “Gọi xong rồi?"

“Ừ, gọi rồi!” Kim Bội Vân thản nhiên gật đầu.

“Còn phải gọi ai nữa thì gọi đi, tôi chờ cô." Cảnh sát Hà khinh thường cười lạnh, lúc nãy Kim Bội Vân gọi điện, ông ta có lắng nghe, chú Hàn? Ông ta biết tất cả những người có danh vọng trong Vũ Châu, nhưng chưa nghe qua Vị nào họ Hàn cả.

Cảnh sát Hà kết luận, người đẹp trước mặt chỉ là một kẻ lừa đảo thùng rỗng kêu to.

Trương Hổ cũng không chút sợ hãi, tuy cảnh sát Hà chỉ là một đội trưởng nhỏ trong cục cảnh sát Tây thành, chức không to nhưng cũng quen biết rộng, hầu như không có ai tai to mặt lớn trong Vũ Châu mà ông ta không biết cả. Đến cái tên cũng không nghe nói, đương nhiên không cần biết.

Vì vậy, nếu cảnh sát Hà không sợ thì Trương Hổ đương nhiên không sợ.

Trần Mặc nhìn Kim Bội Vân đầy tò mò, tuy hắn cảm thấy một người chịu chi mấy trăm vạn chỉ để mua một lá bùa nhất định không phải người bình thường, nhưng cũng không biết rõ lắm về thân phận thật của Kim Bội Vân, hắn không biết cứu viện mà Kim Bội Vân tìm tới có trấn áp được ông cảnh sát Hà bản địa này không.

Kim Bội Vân nhìn ra cảnh sát Hà khinh thường mình, nhưng cô ấy không để ý, vẻ mặt thoáng khinh thường: “Vũ Châu? Ha ha, cả Vũ Châu mới có bao lớn chứ? Tôi khuyên ông đừng ếch ngồi đáy giếng, đến lúc đấy tự hại chính mình.”



Cảnh sát Hà không cảm kích, quát to: “Nực cười, cô còn trẻ mà nói năng không nhỏ nhỉ, dám bảo tôi ếch ngồi đáy giếng, lại còn dám khinh thường Vũ Châu! Thành phố Vũ Châu là trung tâm kinh tế đứng thứ hai tỉnh Hán Dương, ngay sau thành phố Hán Dương, cô lại dám coi thường Vũ Châu!”

Cảnh sát Hà vừa quát xong thì điện thoại trong tủi ông ta vang lên.

Cảnh sát Hà nhìn tên cuộc gọi tới, lập tức tươi cười: “Sở trưởng Lưu gọi cho tôi có gì phân phó sao?"

“Phân phó? Tôi nào dám sai bảo gì đại đội trưởng nhà ông, bây giờ ông càng ngày càng lợi hại rồi, ngay cả người nhà họ Kim cũng dám chọc, mẹ kiếp ai cho ông lá gan đấy hả?" Vị sở trường Lưu kia nói đến cuối không nhịn được chửi tục.

Cảnh sát Hà ngẩn ra: “Người nhà họ Kim? Người nhà họ Kim nào chứ? Tôi có chọc tới người nhà họ Kim đâu? Sở trường Lưu có nhầm không vậy?"

Sở trường Lưu nổi giận lôi đình, Trần Mặc đứng ở xa cũng nghe thấy tiếng quát tháo trong điện thoại: “Nhầm? Tôi con mẹ nó cũng mong nhầm. Nhưng người ta đem số hiệu của ông đưa thẳng tới chỗ thị trường Hàn trên tỉnh ủy, ông nói tôi nhầm thế nào? Hả, nhầm thế nào?"

Cảnh sát Hà ngây ra, vẻ mặt đờ đẫn, lắp bắp: “Thị, thị trưởng Hàn? Thị trưởng Hàn trên tỉnh ủy? Chẳng lẽ thị trưởng Hàn gọi điện thẳng cho ngài?"

Cảnh sát Hà muốn khóc, chủ Hàn, chẳng trách chưa từng nghe thấy tên vị này ở Vũ Châu, chẳng trách người ta nói ông là ếch ngồi đáy giếng. Cảnh sát Hà vẫn cho rằng cô sẽ tìm mấy vị cao cấp ở Vũ Châu, không ngờ cô lại gọi thẳng lên tỉnh ủy, lại còn gọi thẳng cho thị trưởng Hàn.

Giống như hai người cấp đồng đang chơi vương giả với nhau, mình không ngủ không nghỉ dùng mọi thủ đoạn đánh lên cấp bạc, cấp vàng, quay lại phát hiện, mẹ kiếp, người ta đã sớm lên top, lên cấp kim cương!

Đến lúc biết mới nhận ra, người ta vốn là cao thủ top của Vương Giả Vinh Diệu đang chơi nick nhỏ, cùng mình vốn ở hai thế giới khác nhau.

Sở trưởng Lưu còn đang quát tháo trong điện thoại: “Đầu ông bị lừa đá à? Thị trường Hàn gọi cho tôi ấy hả? Tôi xứng à? Ngài ấy gọi cho cục trưởng Lý, Cục trưởng Lý lập tức gọi cho tôi, còn bảo tôi nhìn mà làm!”

“Ông đây làm sở trưởng nhiều năm như vậy còn chưa bị cục trưởng mắng ác như vậy bao giờ, đều do ông gây họa cho tôi, Hà Hồng Bằng, tôi nói cho ông biết, nếu không làm cho người nhà họ Kim hài lòng thì đừng quay về gặp tôi nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Chi Tối Cường Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook