Chương 40: Trần Mặc Ra Tay (2)
Trư Ba Thụ
21/10/2021
hay: "Thằng nhóc Trần Mặc này, sao lại thích cậy mạnh như vậy? Ngay cả Chu Hào ở trước mặt Trương Hổ cũng chỉ là một thằng cháu trai, Trần Mặc cứ lao ra như vậy, không phải là tự tìm chết sao?"
Triệu Cương hiểu rõ trong lòng, Chu Hào có thể toàn thây trở ra, phần lớn là bởi vì Trương Hổ nhìn trên mặt mũi của cha cậu ta, mà Trần Mặc, lại không có một người cha quen biết Trương Hổ.
Dương Tùng và mấy bạn học có quan hệ tốt với Trần Mặc, cũng âm thầm gấp gáp, bọn họ cũng không biết thân phận chân chính của Trần Mặc, vẫn luôn cho rằng Trần Mặc giống như bọn họ, chỉ là con cái của một gia đình bình thường. Trương Hổ này cũng không giống như Chu Hào, chọc giận hắn ta, tánh mạng của Trần Mặc sẽ gặp nguy hiểm!
Ngay cả Tưởng Dao cũng gấp gáp dậm chân, vừa rồi rốt cuộc cô ấy là bị làm sai, vậy mà lại tin tưởng Trần Mặc có thể giải quyết nguy cơ trước mặt, Bây giờ nghĩ lại, mới này chắc là bị ma xui quỷ ám. Trần Mặc chỉ là con của một gia đình bình thường, sao có thể là đối thủ của đám người Trương Hổ này!
"Trần Mặc, anh mau quay lại" Dưới tình thế cấp bách, Tưởng Dạo trực tiếp hô lớn.
Trần Mặc quay đầu nhìn Tưởng Dao, nở nụ cười bảo cô ấy yên tâm, quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Trương Hổ: "Tôi có anh một cơ hội, bồi thường gấp mười lần những tổn thất ở chỗ này, đồng thời xin lỗi chú di trước mặt mọi người, tôi có thể tha cho các anh!"
Lần này, ngay cả cha mẹ Tưởng Dao cũng trợn mắt há mồm, sao Trần Mặc lại dám nói những lời này với Trương Hổ? Không nói Trương Hổ cơ bản không có khả năng đồng ý, chỉ một câu này vừa thốt ra, cũng đại biểu cho việc Trần Mặc và Trương Hổ không có cách xoa dịu được.
"Trần Mặc, cậu điên rồi à, mau quay lại!" Lần này, mấy người Triệu Cương cũng không để ý tới sợ hãi, lên tiếng hộ.
Tưởng Dạo trực tiếp chạy đến bên cạnh cha mẹ cô ấy, khóc nói: "Cha, mẹ mau nghĩ cách cứu anh Trần Mặc đi, thực sự không được nữa thì chúng ta đồng ý yêu cầu của bọn họ đi!"
Cha mẹ Tưởng Dao thở dài trong lòng, nhìn con gái của mình một lát, lại nhìn Trần Mặc hồn nhiên không sợ hãi đứng đối diện Trương Hổ, trong lòng đã chọn thỏa hiệp.
"Mặc kể nói như thế thế nào, Trần Mặc cũng là ra mặt vì nhà chúng ta, chúng ta cũng không thể nhìn cậu ấy gặp nguy hiểm mà không cứu, được rồi, tôi đồng ý yêu cầu của Trương Hổ!" Mẹ Tưởng Dao bất đắc dĩ nói.
Chu Hào ở bên ngoài của thủy tinh, vẻ mặt phấn khích, trong lòng cũng vui vẻ như hoa nở, cậu ta không có cách nào làm Trương Hổ nhằm vào Trần Mặc, không nghĩ đến Trần Mặc vậy mà lại tự mình nhảy ra ngoài, còn không biết sống chết nói những lời này với Trương Hổ.
"Ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, Trần Mặc, mày nhất định phải chết!"
Nụ cười trên mặt Trương Hổ từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, tất cả mọi người cho rằng Trương Hổ sẽ giận tím mặt, hung hăng đánh Trần mặc, nhưng Trương Hổ lại vô cùng tình táo.
"Nhóc con, cho mày một cơ hội, nói ra chỗ dựa của mày, nếu như Trương Hổ tao quen biết, có lẽ mày sẽ có một chút hi vọng sống sót. Bằng không hôm nay mày không đi ra khỏi quán ăn này!"
Trương Hổ có thể hoành hành trên con đường này mấy năm, cũng không phải hạng người không có não chỉ biết đánh chém, hắn ta nhìn như tùy tiện, thực ra lại rất cẩn thận, người không chọc nổi, hắn ta tuyệt đối không gất chuyện. Cho nên, hắn ta mới có thể sống đến hôm nay, vẫn có thể làm mưa làm gió trên con đường này như cũ.
Người khác đều cảm thấy Trần Mặc điên rồi, nhưng hắn ta lại lo lắng Trần Mặc có chỗ dựa, đương nhiên, nếu như chỗ dựa của Trần Mặc, không thể khiến hắn ta coi trọng, như thì hôm nay Trần Mặc sẽ trả một cái giá đại giới đầy thê thảm!
Trần Mặc vẫn là vẻ mặt bình thản như cũ, suy nghĩ, nói: "Chỗ dựa vào của tôi chính là tôi!"
Mặc dù Trần Mặc nói chính là sự thật, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là thực lực của hắn.
Nhưng mà Trương Hổ khẳng định không tin, một học sinh cấp 3, dựa vào đâu dám tự mình khiêu chiến với Trương Hổ hắn ta? Gạt quỷ à?
Trương Hổ cảm thấy, Trần Mặc khinh thường hắn ta, thậm chí đang vũ nhục sự thông minh của hắn tal
Trương Hỗ lập tức nổi giận, không quan tâm: "Tên nhóc kia, tạo cho mày một cơ hội, mày không chịu quý trọng, đã như vậy thì mày liền nhận lấy lửa giận của tao đi!"
Trương Hổ nói xong, vung tay với đàn em, năm, sáu thanh niên lập tức xông tới, trong tay còn cầm theo ống théo, không có ý tốt nhìn chằm chằm Trần Мас.
"Đợi đã, chúng tôi đồng ý yêu cầu của cậu, cậu đừng chấp nhặt với một đứa trẻ, thả cậu bé đi!" Lúc này, Cha Trưởng Dao đi ra, bảo vệ Trần Mặc ở sau người, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Trương Hổ cười lạnh: "Hiện tại đồng ý? Đã chậm rồi, tao không ngại nói cho tụi mày biết, hôm nay tên nhóc này, ít nhất phải mất một cánh tay một cái chân!"
"Muốn chặt một tay một chân của tôi, ừ, cũng được, không biết bao nhiêu năm rồi, tôi không nghe thấy những lời này!"
Trần Mặc nhớ lại ký ức, từ sau khi hắn bải nhập Huyền Đạo Tông, đích xác đã không ai nói những lời này với hắn, bởi vì, người nói lời này với Trần Mặc, đều đã chết rồi, còn là cái dạng thân tử hồn diệt (*)!
(*) Thân thể chết, linh hồn tan biến
"Chú à, ý tốt của chú cháu xin nhận, nhưng mà chú yên tâm, mấy tên rác Tưởi này, cháu hôm nay còn chưa đặt vào mắt. Chú cún ở bên cạnh nhìn đi, hôm nay, cháy cam đoan khiến bọn họ trả lại công đạo cho chủ!"
Trần Mặc nói xong, thân thể xuất hiện quỷ dị trước người cha Tưởng Dao, cũng trong không trung đẩy cha Tưởng Dao một cái, cha Tưởng Dạo lập tức lui về phía sau, giống như bị một bàn tay vô hình kéo mạnh về phía sau.
Mẹ Tưởng Dao nhíu mày, quát lớn: "Anh ngốc rồi à, Trần Mặc bảo anh trở về thì anh trở về sao, để lại một mình cậu ấy thì làm sao bây giờ?"
Cha Tưởng Dao cũng là vẻ mặt mờ mịt, cơ bản không biết xảy ra chuyện gì, cười khổ nói: "Anh cũng không muốn quay về, cũng không biết sao lại như vậy, thân bất do kỷ (*) trở về."
(*) Mình không khống chế được chuyện mình làm
"Vậy thì nhanh chóng trở lại đi, đừng để bọn họ đánh bị thương cậu bé!" "Được!"
Không đợi đến khi cha Tưởng Dao trở lại, Trần Mặc đã ra tay trước.
Triệu Cương hiểu rõ trong lòng, Chu Hào có thể toàn thây trở ra, phần lớn là bởi vì Trương Hổ nhìn trên mặt mũi của cha cậu ta, mà Trần Mặc, lại không có một người cha quen biết Trương Hổ.
Dương Tùng và mấy bạn học có quan hệ tốt với Trần Mặc, cũng âm thầm gấp gáp, bọn họ cũng không biết thân phận chân chính của Trần Mặc, vẫn luôn cho rằng Trần Mặc giống như bọn họ, chỉ là con cái của một gia đình bình thường. Trương Hổ này cũng không giống như Chu Hào, chọc giận hắn ta, tánh mạng của Trần Mặc sẽ gặp nguy hiểm!
Ngay cả Tưởng Dao cũng gấp gáp dậm chân, vừa rồi rốt cuộc cô ấy là bị làm sai, vậy mà lại tin tưởng Trần Mặc có thể giải quyết nguy cơ trước mặt, Bây giờ nghĩ lại, mới này chắc là bị ma xui quỷ ám. Trần Mặc chỉ là con của một gia đình bình thường, sao có thể là đối thủ của đám người Trương Hổ này!
"Trần Mặc, anh mau quay lại" Dưới tình thế cấp bách, Tưởng Dạo trực tiếp hô lớn.
Trần Mặc quay đầu nhìn Tưởng Dao, nở nụ cười bảo cô ấy yên tâm, quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Trương Hổ: "Tôi có anh một cơ hội, bồi thường gấp mười lần những tổn thất ở chỗ này, đồng thời xin lỗi chú di trước mặt mọi người, tôi có thể tha cho các anh!"
Lần này, ngay cả cha mẹ Tưởng Dao cũng trợn mắt há mồm, sao Trần Mặc lại dám nói những lời này với Trương Hổ? Không nói Trương Hổ cơ bản không có khả năng đồng ý, chỉ một câu này vừa thốt ra, cũng đại biểu cho việc Trần Mặc và Trương Hổ không có cách xoa dịu được.
"Trần Mặc, cậu điên rồi à, mau quay lại!" Lần này, mấy người Triệu Cương cũng không để ý tới sợ hãi, lên tiếng hộ.
Tưởng Dạo trực tiếp chạy đến bên cạnh cha mẹ cô ấy, khóc nói: "Cha, mẹ mau nghĩ cách cứu anh Trần Mặc đi, thực sự không được nữa thì chúng ta đồng ý yêu cầu của bọn họ đi!"
Cha mẹ Tưởng Dao thở dài trong lòng, nhìn con gái của mình một lát, lại nhìn Trần Mặc hồn nhiên không sợ hãi đứng đối diện Trương Hổ, trong lòng đã chọn thỏa hiệp.
"Mặc kể nói như thế thế nào, Trần Mặc cũng là ra mặt vì nhà chúng ta, chúng ta cũng không thể nhìn cậu ấy gặp nguy hiểm mà không cứu, được rồi, tôi đồng ý yêu cầu của Trương Hổ!" Mẹ Tưởng Dao bất đắc dĩ nói.
Chu Hào ở bên ngoài của thủy tinh, vẻ mặt phấn khích, trong lòng cũng vui vẻ như hoa nở, cậu ta không có cách nào làm Trương Hổ nhằm vào Trần Mặc, không nghĩ đến Trần Mặc vậy mà lại tự mình nhảy ra ngoài, còn không biết sống chết nói những lời này với Trương Hổ.
"Ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, Trần Mặc, mày nhất định phải chết!"
Nụ cười trên mặt Trương Hổ từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, tất cả mọi người cho rằng Trương Hổ sẽ giận tím mặt, hung hăng đánh Trần mặc, nhưng Trương Hổ lại vô cùng tình táo.
"Nhóc con, cho mày một cơ hội, nói ra chỗ dựa của mày, nếu như Trương Hổ tao quen biết, có lẽ mày sẽ có một chút hi vọng sống sót. Bằng không hôm nay mày không đi ra khỏi quán ăn này!"
Trương Hổ có thể hoành hành trên con đường này mấy năm, cũng không phải hạng người không có não chỉ biết đánh chém, hắn ta nhìn như tùy tiện, thực ra lại rất cẩn thận, người không chọc nổi, hắn ta tuyệt đối không gất chuyện. Cho nên, hắn ta mới có thể sống đến hôm nay, vẫn có thể làm mưa làm gió trên con đường này như cũ.
Người khác đều cảm thấy Trần Mặc điên rồi, nhưng hắn ta lại lo lắng Trần Mặc có chỗ dựa, đương nhiên, nếu như chỗ dựa của Trần Mặc, không thể khiến hắn ta coi trọng, như thì hôm nay Trần Mặc sẽ trả một cái giá đại giới đầy thê thảm!
Trần Mặc vẫn là vẻ mặt bình thản như cũ, suy nghĩ, nói: "Chỗ dựa vào của tôi chính là tôi!"
Mặc dù Trần Mặc nói chính là sự thật, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là thực lực của hắn.
Nhưng mà Trương Hổ khẳng định không tin, một học sinh cấp 3, dựa vào đâu dám tự mình khiêu chiến với Trương Hổ hắn ta? Gạt quỷ à?
Trương Hổ cảm thấy, Trần Mặc khinh thường hắn ta, thậm chí đang vũ nhục sự thông minh của hắn tal
Trương Hỗ lập tức nổi giận, không quan tâm: "Tên nhóc kia, tạo cho mày một cơ hội, mày không chịu quý trọng, đã như vậy thì mày liền nhận lấy lửa giận của tao đi!"
Trương Hổ nói xong, vung tay với đàn em, năm, sáu thanh niên lập tức xông tới, trong tay còn cầm theo ống théo, không có ý tốt nhìn chằm chằm Trần Мас.
"Đợi đã, chúng tôi đồng ý yêu cầu của cậu, cậu đừng chấp nhặt với một đứa trẻ, thả cậu bé đi!" Lúc này, Cha Trưởng Dao đi ra, bảo vệ Trần Mặc ở sau người, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Trương Hổ cười lạnh: "Hiện tại đồng ý? Đã chậm rồi, tao không ngại nói cho tụi mày biết, hôm nay tên nhóc này, ít nhất phải mất một cánh tay một cái chân!"
"Muốn chặt một tay một chân của tôi, ừ, cũng được, không biết bao nhiêu năm rồi, tôi không nghe thấy những lời này!"
Trần Mặc nhớ lại ký ức, từ sau khi hắn bải nhập Huyền Đạo Tông, đích xác đã không ai nói những lời này với hắn, bởi vì, người nói lời này với Trần Mặc, đều đã chết rồi, còn là cái dạng thân tử hồn diệt (*)!
(*) Thân thể chết, linh hồn tan biến
"Chú à, ý tốt của chú cháu xin nhận, nhưng mà chú yên tâm, mấy tên rác Tưởi này, cháu hôm nay còn chưa đặt vào mắt. Chú cún ở bên cạnh nhìn đi, hôm nay, cháy cam đoan khiến bọn họ trả lại công đạo cho chủ!"
Trần Mặc nói xong, thân thể xuất hiện quỷ dị trước người cha Tưởng Dao, cũng trong không trung đẩy cha Tưởng Dao một cái, cha Tưởng Dạo lập tức lui về phía sau, giống như bị một bàn tay vô hình kéo mạnh về phía sau.
Mẹ Tưởng Dao nhíu mày, quát lớn: "Anh ngốc rồi à, Trần Mặc bảo anh trở về thì anh trở về sao, để lại một mình cậu ấy thì làm sao bây giờ?"
Cha Tưởng Dao cũng là vẻ mặt mờ mịt, cơ bản không biết xảy ra chuyện gì, cười khổ nói: "Anh cũng không muốn quay về, cũng không biết sao lại như vậy, thân bất do kỷ (*) trở về."
(*) Mình không khống chế được chuyện mình làm
"Vậy thì nhanh chóng trở lại đi, đừng để bọn họ đánh bị thương cậu bé!" "Được!"
Không đợi đến khi cha Tưởng Dao trở lại, Trần Mặc đã ra tay trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.