Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam
Chương 26: Con người luôn luôn muốn làm chút gì đó, ví dụ lên giường... Ài ha ha~
Nguyệt Tâm Bất Biến
29/10/2019
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức hoàn toàn vang lên như trước đây!
"Reng reng reng reng reng reng!!!!!!!"
Một cánh tay từ trong chăn vươn ra, sờ mó lung tung trên tủ đầu giường bên cạnh cửa sổ, dựa theo trực giác vỗ vào phía đồng hồ báo thức.
Bốp!
"Reng reng reng reng reng reng!!!!!!!"
Đồng hồ báo thức vẫn tiếp tục kêu inh ỏi như cũ.
“Ngươi đặt báo thức sớm như vậy làm gì, gấp gáp muốn đi đầu thai à!!!”
Lại một lần nữa bị vô tình đập ngã, Linh lập tức nổi giận gầm lên, sau đó bay thẳng tới ổ chăn mền!
"A! Lạnh quá! Hắt xì!"
Tiếng kêu thảm mơ hồ không rõ truyền ra từ trong chăn.
Ở trong phòng trọ của Phương Nhiên lại một ngày mới bắt đầu.
Phương Nhiên bò ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, ức chế dục vọng muốn chui vào chăn ngủ lại của mình, tay chân thoăn thoắt mặc quần áo, sau đó hắn chui vào phòng bếp, lục lọi một hồi, bước ra với hai má phúng phính, miệng nhai nhồm nhoàm vật gì đó, dáng vẻ như định đi ra ngoài.
"AAA?" Linh có chút ngoài ý muốn lên tiếng: "Ngươi ra ngoài sớm như vậy, định đi tìm cửa vào tràng cảnh sao?”
Sau đó nàng không đợi Phương Nhiên trả lời cũng bay lên, bộ dạng như muốn dẫn đường.
“Đi thôi, loại gà mờ như ngươi, dù cho ngươi một năm ngươi cũng không tìm thấy cửa vào đâu."
"Ách, Cô đang nói gì vậy?"
Phương Nhiên nhìn xem nàng, lúng túng hỏi:
"Ngươi không phải muốn đi ra ngoài tìm kiếm cửa vào tràng cảnh à?"
"Ách, không phải.”
"Vậy ngươi ra ngoài sớm như vậy làm gì?"
Linh bay đến bên hắn, tò mò hỏi:
"Tôi..."
Phương Nhiên buông tay thở dài, nói một cách hiển nhiên:
"Ngày nghỉ kết thúc, tất nhiên là đi học."
"Hả!!!???"
Đi học??
Hai dấu chấm hỏi to tướng xuất hiện trong nội tâm của nàng, giờ phút này, dưới trạng thái linh hồn số liệu, khuôn mặt nho nhỏ tinh xảo của nàng cũng tràn ngập sững sờ.
Đi học? Hắn nói hắn muốn đi học?
Đi học cái gì?
Thật vất vả biết rõ ràng đáp án của Phương Nhiên, khóe miệng nàng co giật hỏi lại:
"Ngươi muốn đi... đi học?"
"Nói nhảm!" Phương Nhiên trợn tròn mắt: "Con người luôn luôn muốn làm chút gì đó, ví dụ như lên giường ~ đi ngủ, đi làm làm việc, tôi đương nhiên cũng phải đi học! Nếu không về sau làm sao tìm được việc làm?"
Linh trầm mặc, yên lặng không nói.
Lần đầu tiên nàng nghe nói, có người đã trở thành người tham gia Dạ Chiến, còn muốn đi học!?
Còn định tìm việc làm....
Linh hít một hơi thật sâu (đừng hỏi giờ phút này nàng làm sao làm được), yên lặng dằn xuống cảm xúc muốn giải thích cho Phương Nhiên: người tham gia Dạ Chiến căn bản không cần giống như lúc trước tiếp xúc xã hội đạo lý.
Sau đó bay đến bên trong mũ của hắn.
"Cô làm gì!"
Phương Nhiên lập tức giật mình, vừa muốn lấy nàng ra!
"Ta đi theo ngươi."
Giọng nói của nàng đột nhiên kiên định vang lên.
"Hả!?"
"Tại sao cô lại đi theo tôi?"
"Ngươi quản ta."
"Cuối cùng là tại sao..."
“Trong nhà ngươi, đến một chiếc điện thoại lên mạng đều không có, để cho một mình ta ở chỗ này xem tivi ư!!”
"Ách... Thế nhưng..."
"Nhưng cái gì?!"
“Cô không cảm thấy đến một chiếc điện thoại tôi cũng không có, lại mang theo một pin sạc dự phòng trông rất ngu ngốc à...”
...
...
Cuối cùng, Phương Nhiên vẫn mang theo Linh, nàng sẽ đợi ở trong mũ của hắn, bởi vì tên này đi học ngoại trừ sách và bút cầm trên tay, còn lại túi sách đều không có!
Móa!
Trong lòng nàng giận mắng, tên này không học tập tốt liền xong đời!
Kết quả là thiếu nữ sạc dự phòng chỉ có thể giấu ở trong mũ.
Trước đó cũng nên nhắc tới, phòng trọ của Phương Nhiên có mấy cái thế mạnh, một trong số đó là cách trường học rất gần, cực kỳ gần, chỉ cần tốn khoảng mười phút đi bộ thì có thể đến trường, nhưng...
Từ cổng trường đi đến lớp học tốn khoảng nửa giờ...
Ai, vì chuyện xui xẻo này, cho nên hắn chỉ có thể thành thật dậy sớm mỗi buổi sáng.
Về chuyện tại sao hắn đi đường muốn mất nhiều thời gian như vậy, thế thì phải nói một chút về trường học của hắn..
Bởi vì thành tích học tập của Phương Nhiên cũng không thể thi đậu bất kỳ đại học danh tiếng nào, nhưng cũng không tính là quá kém, điểm tốt nghiệp trung học của hắn vừa vặn so với số đông nhỉn hơn một chút nhưng cũng không phải là quá cao.
Cho nên hắn tự nhiên sẽ báo danh chỗ này, chỉ xếp sau những trường đại học 985 hay 211 kia.
Không được tốt lắm, nhưng cũng không tệ lắm.
Rất phù hợp với người bình thường không thể bình thường hơn giống như hắn.
Khu vực lớp học nằm ở một mảnh đất mới, cho nên chiếm diện tích rất lớn, mặc dù còn không ít bãi cỏ hoang dại, nhưng rừng cây, hồ nhỏ trông cũng không tệ lắm.
Kết quả không tệ lắm này trực tiếp dẫn đến.
Nguyên nhân mỗi ngày Phương Nhiên phải dậy sớm hơn bốn mươi phút.
"Ngươi muốn đi học cái gì?" Linh tùy ý hỏi.
“Ách, chờ tôi xem một chút... Móa, không có điện thoại...” Phương Nhiên sờ sờ túi, định nhìn xem thời khóa biểu, thế rồi chợt kịp phản ứng điện thoại của mình đã hi sinh trước đó, sau đó hắn ấp úng nói: “Tôi nhớ hình như là nguyên lý mạng lưới máy tính.. Ách...hay là kết cấu số liệu?”
"Ngươi đang hỏi ta?" Linh trợn tròn mắt, trong lòng im lặng, chỉ với trí thông minh của tên này còn muốn học máy tính?
Sau đó, Linh trốn ở trong mũ của Phương Nhiên, một đường theo hắn vào khu vực lớp học, tìm đến phòng học, ở đây nàng thấy được hắn gặp gỡ những bạn học cùng lớp của mình.
"Ồ! Phương Nhiên! Ngày nghỉ trôi qua thế nào!" Hai tên nam sinh đi tới chào hỏi Phương Nhiên.
"À, vẫn tốt" Phương Nhiên cười cười, sau đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỉ trong chốc lát, lại có mấy người nam sinh cười cười nói nói đi tới, sau đó nhìn thấy Phương Nhiên, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Phương Nhiên, như thế nào, một người thuê nhà ở bên ngoài, có phải rất thoải mái hay không!"
"Nhất định rồi, có bạn gái đến chơi, tất nhiên thoải mái rồi!"
"FA rất hâm mộ à."
"Ha ha, nào có, " Phương Nhiên cũng cười ha hả, nói chuyện với bọn hắn.
Đây đều là bạn cùng phòng của hắn, quan hệ với Phương Nhiên cũng không tệ, một đám bạn ríu ra ríu rít nói chuyện đủ loại chủ đề trên trời dưới đất, Phương Nhiên cũng một mực ngồi nghe, thỉnh thoảng cười ra tiếng.
Chỉ có một người bạn cùng phòng nhìn xem Phương Nhiên đang cười, do dự hai lần, dùng tay đẩy đẩy hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Phương Nhiên ngây ra một lúc, quay đầu bất đắc dĩ liếc mắt:
"Ha ha, tớ có thể có chuyện gì."
Bên trong mũ, Linh an tĩnh nghe Phương Nhiên và bạn hắn nói chuyện, đến cuối cùng vẫn không dùng tinh thần lực trao đổi với hắn, nàng cứ an tĩnh như vậy đợi ở trong mũ cho đến hết tiết học buổi sáng.
Tất cả đều giống như ngày thường, dường như Dạ Chiến chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
"A ~" một người bạn cùng phòng xoay lưng lại, sau đó cười bảo: "Đi thôi, tới giờ ăn cơm rồi!"
"Ừm, tốt." Phương Nhiên cũng cười đáp ứng.
Mấy người vui vẻ rời khỏi phòng học, nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, lớp học đối diện cũng vừa vặn hết tiết, một đám nữ sinh cũng tụ tập đi ra, thoáng gặp qua bọn hắn.
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác nhung sáng màu, đôi mắt to mang theo văn tĩnh ý cười không chút hoang mang, gương mặt trái xoan duyên dáng cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh.
Hai nhóm người cười cười nói nói gặp thoáng qua, giống như cùng toàn bộ người khác trong hành lang không có gì khác biệt.
Thẳng đến thật xa bên ngoài, một người bạn cùng phòng nào đó của Phương Nhiên mới kịp phản ứng, ngạc nhiên nói: “Ài! Vừa rồi cô gái kia có phải là Ngụy Văn Văn? Phương Nhiên, cậu làm sao đều không đến chào hỏi nàng?"
"Đúng vậy à, một tiếng chào hỏi đều không nói?" Một người bên cạnh ồn ào cười chế nhạo.
Phương Nhiên đối với bạn cùng phòng bất đắc dĩ thở dài, lườm hắn một cái, rồi cười cười: "Há! Tớ là một cái trạch nam cùng với ‘hoa khôi’ chào hỏi làm gì?”
"Ách..."
Ngoại trừ Phương Nhiên, mấy người khác đều ngây người một cái.
"Không phải..."
Một người bạn tính tình thẳng thắng vừa định mở miệng nói cái gì đó, bị một tên khác ngấm ngầm dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào bên cạnh hông.
"Phốc!"
"Chết đói á! Đi nhanh lên! Đi nhanh lên! Đi trễ nữa sẽ không có chỗ ngồi đâu!"
Một người khác ồn ào đẩy bọn hắn, mấy người ăn ý bỏ qua chủ đề vừa rồi, đi nhanh về phía căn tin, chỉ có Linh dùng tinh thần lực đang quan sát Phương Nhiên phát hiện.
Ngay tại chỗ rẽ của hàng lang, Phương Nhiên giả vờ mang theo gương mặt ngái ngủ ngáp một cái, dường như lơ đãng ngoái đầu lại.
- ---------------------------------
985, 211: tên đề án thành lập những trường đại học Trung Quốc đẳng cấp thế giới, các bạn có thể search thêm google để biết thêm chi tiết.
"Reng reng reng reng reng reng!!!!!!!"
Một cánh tay từ trong chăn vươn ra, sờ mó lung tung trên tủ đầu giường bên cạnh cửa sổ, dựa theo trực giác vỗ vào phía đồng hồ báo thức.
Bốp!
"Reng reng reng reng reng reng!!!!!!!"
Đồng hồ báo thức vẫn tiếp tục kêu inh ỏi như cũ.
“Ngươi đặt báo thức sớm như vậy làm gì, gấp gáp muốn đi đầu thai à!!!”
Lại một lần nữa bị vô tình đập ngã, Linh lập tức nổi giận gầm lên, sau đó bay thẳng tới ổ chăn mền!
"A! Lạnh quá! Hắt xì!"
Tiếng kêu thảm mơ hồ không rõ truyền ra từ trong chăn.
Ở trong phòng trọ của Phương Nhiên lại một ngày mới bắt đầu.
Phương Nhiên bò ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, ức chế dục vọng muốn chui vào chăn ngủ lại của mình, tay chân thoăn thoắt mặc quần áo, sau đó hắn chui vào phòng bếp, lục lọi một hồi, bước ra với hai má phúng phính, miệng nhai nhồm nhoàm vật gì đó, dáng vẻ như định đi ra ngoài.
"AAA?" Linh có chút ngoài ý muốn lên tiếng: "Ngươi ra ngoài sớm như vậy, định đi tìm cửa vào tràng cảnh sao?”
Sau đó nàng không đợi Phương Nhiên trả lời cũng bay lên, bộ dạng như muốn dẫn đường.
“Đi thôi, loại gà mờ như ngươi, dù cho ngươi một năm ngươi cũng không tìm thấy cửa vào đâu."
"Ách, Cô đang nói gì vậy?"
Phương Nhiên nhìn xem nàng, lúng túng hỏi:
"Ngươi không phải muốn đi ra ngoài tìm kiếm cửa vào tràng cảnh à?"
"Ách, không phải.”
"Vậy ngươi ra ngoài sớm như vậy làm gì?"
Linh bay đến bên hắn, tò mò hỏi:
"Tôi..."
Phương Nhiên buông tay thở dài, nói một cách hiển nhiên:
"Ngày nghỉ kết thúc, tất nhiên là đi học."
"Hả!!!???"
Đi học??
Hai dấu chấm hỏi to tướng xuất hiện trong nội tâm của nàng, giờ phút này, dưới trạng thái linh hồn số liệu, khuôn mặt nho nhỏ tinh xảo của nàng cũng tràn ngập sững sờ.
Đi học? Hắn nói hắn muốn đi học?
Đi học cái gì?
Thật vất vả biết rõ ràng đáp án của Phương Nhiên, khóe miệng nàng co giật hỏi lại:
"Ngươi muốn đi... đi học?"
"Nói nhảm!" Phương Nhiên trợn tròn mắt: "Con người luôn luôn muốn làm chút gì đó, ví dụ như lên giường ~ đi ngủ, đi làm làm việc, tôi đương nhiên cũng phải đi học! Nếu không về sau làm sao tìm được việc làm?"
Linh trầm mặc, yên lặng không nói.
Lần đầu tiên nàng nghe nói, có người đã trở thành người tham gia Dạ Chiến, còn muốn đi học!?
Còn định tìm việc làm....
Linh hít một hơi thật sâu (đừng hỏi giờ phút này nàng làm sao làm được), yên lặng dằn xuống cảm xúc muốn giải thích cho Phương Nhiên: người tham gia Dạ Chiến căn bản không cần giống như lúc trước tiếp xúc xã hội đạo lý.
Sau đó bay đến bên trong mũ của hắn.
"Cô làm gì!"
Phương Nhiên lập tức giật mình, vừa muốn lấy nàng ra!
"Ta đi theo ngươi."
Giọng nói của nàng đột nhiên kiên định vang lên.
"Hả!?"
"Tại sao cô lại đi theo tôi?"
"Ngươi quản ta."
"Cuối cùng là tại sao..."
“Trong nhà ngươi, đến một chiếc điện thoại lên mạng đều không có, để cho một mình ta ở chỗ này xem tivi ư!!”
"Ách... Thế nhưng..."
"Nhưng cái gì?!"
“Cô không cảm thấy đến một chiếc điện thoại tôi cũng không có, lại mang theo một pin sạc dự phòng trông rất ngu ngốc à...”
...
...
Cuối cùng, Phương Nhiên vẫn mang theo Linh, nàng sẽ đợi ở trong mũ của hắn, bởi vì tên này đi học ngoại trừ sách và bút cầm trên tay, còn lại túi sách đều không có!
Móa!
Trong lòng nàng giận mắng, tên này không học tập tốt liền xong đời!
Kết quả là thiếu nữ sạc dự phòng chỉ có thể giấu ở trong mũ.
Trước đó cũng nên nhắc tới, phòng trọ của Phương Nhiên có mấy cái thế mạnh, một trong số đó là cách trường học rất gần, cực kỳ gần, chỉ cần tốn khoảng mười phút đi bộ thì có thể đến trường, nhưng...
Từ cổng trường đi đến lớp học tốn khoảng nửa giờ...
Ai, vì chuyện xui xẻo này, cho nên hắn chỉ có thể thành thật dậy sớm mỗi buổi sáng.
Về chuyện tại sao hắn đi đường muốn mất nhiều thời gian như vậy, thế thì phải nói một chút về trường học của hắn..
Bởi vì thành tích học tập của Phương Nhiên cũng không thể thi đậu bất kỳ đại học danh tiếng nào, nhưng cũng không tính là quá kém, điểm tốt nghiệp trung học của hắn vừa vặn so với số đông nhỉn hơn một chút nhưng cũng không phải là quá cao.
Cho nên hắn tự nhiên sẽ báo danh chỗ này, chỉ xếp sau những trường đại học 985 hay 211 kia.
Không được tốt lắm, nhưng cũng không tệ lắm.
Rất phù hợp với người bình thường không thể bình thường hơn giống như hắn.
Khu vực lớp học nằm ở một mảnh đất mới, cho nên chiếm diện tích rất lớn, mặc dù còn không ít bãi cỏ hoang dại, nhưng rừng cây, hồ nhỏ trông cũng không tệ lắm.
Kết quả không tệ lắm này trực tiếp dẫn đến.
Nguyên nhân mỗi ngày Phương Nhiên phải dậy sớm hơn bốn mươi phút.
"Ngươi muốn đi học cái gì?" Linh tùy ý hỏi.
“Ách, chờ tôi xem một chút... Móa, không có điện thoại...” Phương Nhiên sờ sờ túi, định nhìn xem thời khóa biểu, thế rồi chợt kịp phản ứng điện thoại của mình đã hi sinh trước đó, sau đó hắn ấp úng nói: “Tôi nhớ hình như là nguyên lý mạng lưới máy tính.. Ách...hay là kết cấu số liệu?”
"Ngươi đang hỏi ta?" Linh trợn tròn mắt, trong lòng im lặng, chỉ với trí thông minh của tên này còn muốn học máy tính?
Sau đó, Linh trốn ở trong mũ của Phương Nhiên, một đường theo hắn vào khu vực lớp học, tìm đến phòng học, ở đây nàng thấy được hắn gặp gỡ những bạn học cùng lớp của mình.
"Ồ! Phương Nhiên! Ngày nghỉ trôi qua thế nào!" Hai tên nam sinh đi tới chào hỏi Phương Nhiên.
"À, vẫn tốt" Phương Nhiên cười cười, sau đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỉ trong chốc lát, lại có mấy người nam sinh cười cười nói nói đi tới, sau đó nhìn thấy Phương Nhiên, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Phương Nhiên, như thế nào, một người thuê nhà ở bên ngoài, có phải rất thoải mái hay không!"
"Nhất định rồi, có bạn gái đến chơi, tất nhiên thoải mái rồi!"
"FA rất hâm mộ à."
"Ha ha, nào có, " Phương Nhiên cũng cười ha hả, nói chuyện với bọn hắn.
Đây đều là bạn cùng phòng của hắn, quan hệ với Phương Nhiên cũng không tệ, một đám bạn ríu ra ríu rít nói chuyện đủ loại chủ đề trên trời dưới đất, Phương Nhiên cũng một mực ngồi nghe, thỉnh thoảng cười ra tiếng.
Chỉ có một người bạn cùng phòng nhìn xem Phương Nhiên đang cười, do dự hai lần, dùng tay đẩy đẩy hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Phương Nhiên ngây ra một lúc, quay đầu bất đắc dĩ liếc mắt:
"Ha ha, tớ có thể có chuyện gì."
Bên trong mũ, Linh an tĩnh nghe Phương Nhiên và bạn hắn nói chuyện, đến cuối cùng vẫn không dùng tinh thần lực trao đổi với hắn, nàng cứ an tĩnh như vậy đợi ở trong mũ cho đến hết tiết học buổi sáng.
Tất cả đều giống như ngày thường, dường như Dạ Chiến chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
"A ~" một người bạn cùng phòng xoay lưng lại, sau đó cười bảo: "Đi thôi, tới giờ ăn cơm rồi!"
"Ừm, tốt." Phương Nhiên cũng cười đáp ứng.
Mấy người vui vẻ rời khỏi phòng học, nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, lớp học đối diện cũng vừa vặn hết tiết, một đám nữ sinh cũng tụ tập đi ra, thoáng gặp qua bọn hắn.
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác nhung sáng màu, đôi mắt to mang theo văn tĩnh ý cười không chút hoang mang, gương mặt trái xoan duyên dáng cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh.
Hai nhóm người cười cười nói nói gặp thoáng qua, giống như cùng toàn bộ người khác trong hành lang không có gì khác biệt.
Thẳng đến thật xa bên ngoài, một người bạn cùng phòng nào đó của Phương Nhiên mới kịp phản ứng, ngạc nhiên nói: “Ài! Vừa rồi cô gái kia có phải là Ngụy Văn Văn? Phương Nhiên, cậu làm sao đều không đến chào hỏi nàng?"
"Đúng vậy à, một tiếng chào hỏi đều không nói?" Một người bên cạnh ồn ào cười chế nhạo.
Phương Nhiên đối với bạn cùng phòng bất đắc dĩ thở dài, lườm hắn một cái, rồi cười cười: "Há! Tớ là một cái trạch nam cùng với ‘hoa khôi’ chào hỏi làm gì?”
"Ách..."
Ngoại trừ Phương Nhiên, mấy người khác đều ngây người một cái.
"Không phải..."
Một người bạn tính tình thẳng thắng vừa định mở miệng nói cái gì đó, bị một tên khác ngấm ngầm dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào bên cạnh hông.
"Phốc!"
"Chết đói á! Đi nhanh lên! Đi nhanh lên! Đi trễ nữa sẽ không có chỗ ngồi đâu!"
Một người khác ồn ào đẩy bọn hắn, mấy người ăn ý bỏ qua chủ đề vừa rồi, đi nhanh về phía căn tin, chỉ có Linh dùng tinh thần lực đang quan sát Phương Nhiên phát hiện.
Ngay tại chỗ rẽ của hàng lang, Phương Nhiên giả vờ mang theo gương mặt ngái ngủ ngáp một cái, dường như lơ đãng ngoái đầu lại.
- ---------------------------------
985, 211: tên đề án thành lập những trường đại học Trung Quốc đẳng cấp thế giới, các bạn có thể search thêm google để biết thêm chi tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.