Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam
Chương 86: Đêm thứ hai, hồi ức của Ma Nữ
Nguyệt Tâm Bất Biến
16/12/2019
Trái tim biến mất, toàn thân trở nên lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Kỳ thật vửa rồi nàng có thể vùng vẫy giãy chết, dù cho nàng không phòng bị tiếp nhận một kích của Người Tham Gia cấp A và mất đi thủy tinh triệu hồi, nàng vẫn có sức mạnh để phản kháng.
Tuy rằng không biết có thể giết chết hay không, nhưng tóm lại có thể hành động.
Nhưng nàng cũng không làm như vậy.
Trong đầu nàng chỉ không ngừng nghĩ đến một việc mà thôi.
"Ta... Lại... Bị phản bội."
Ma Nữ đã không còn nhớ rõ ký ức ban đầu của mình.
Nhưng dựa vào nàng đại khái nhớ kỹ tuổi tác, hẳn là hơn 400 năm trước.
Đúng, không sai, nàng đã sống hơn bốn trăm năm.
Trong ký ức thuở bé tí của mình thì đó là một thế giới đầy ác mộng.
Hơn 400 năm trước, nàng đã rơi vào một sự kiện cực kỳ kinh khủng.
Cuộc săn phù thủy.
Để miêu tả về thời đại đó chỉ cần vỏn vẹn mấy chữ là đủ: đen tối, đúng, đó là thời đại đen tối nhất.
Lừa lọc, phản bội, tàn bạo tất cả tạo thành Địa Ngục đó.
Ví dụ như một cô gái bình thường không làm gì cả bị bắt được, bị tra tấn cho tới khi thừa nhận nàng đã từng là kỹ nữ...
Đã từng hành hạ chết... 104 đứa.. trẻ..., bao gồm ba đứa con ruột, tụi nó bị nàng đào lên từ nghĩa địa.
Một bộ phận... Nấu.... trong nồi..., cuối cùng.... Ăn, một bộ phận khác chế biến thành thuốc cao và các loại dược phẩm khác.
Cuối cùng, xương đùi làm thành cây sáo.
Trên thực tế, nàng cũng là người phụ nữ bình thường thôi.
Nhưng mà thời đại đó so với bây giờ càng đen tối hơn...
Hàng trăm hàng ngàn lần.
Giờ thì những mảnh vỡ kí ức của Ma Nữ mơ hồ hiện lên trong đầu nàng.
Khi đó, nàng chỉ là một đứa bé gái.
Mở mắt ra khắp nơi đều là Địa Ngục tàn khốc.
Những "cuộc săn" diễn ra vô cùng đơn giản
Chỉ cần một tờ tin tức mật báo, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Có thù oán, bị người ghi hận hoặc bởi vì xinh đẹp, sau đó bị những người khác vu hãm thành phù thủy.
Tra tấn tàn bạo..., sau đó chết đi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Người người cảm thấy bất an, càng không ngừng mật báo và vạch trần lẫn nhau giống như ôn dịch, không cách nào ngừng lại.
Ma Nữ cảm thấy hô hấp của mình đã đình chỉ, hai mắt nàng khép hờ, trong khe hở nàng thấy bầu trời đen như nhung của Dạ Chiến.
Nàng cực kỳ sợ hãi, nàng tận mắt thấy phản bộ, sau đó là Địa Ngục.
Nàng sợ hãi tột cùng.
Sợ hãi bị người phản bội vu hãm trở thành phù thủy, sau đó bị những người kia bắt được...
Sau đó thì sao? Đến sau thế nào?
Nhịp tim ngừng lại một phút, con ngươi bắt đầu phóng đại, nàng đội nhiên hơi nhớ nhung đoạn thời gian kia đôi chút.
Đúng, khi đó nàng vẫn là đứa bé gái, nàng xem như xác thực chính là "đồ ăn" của những người tàn bạo kia.
Dựa vào nhặt nhạnh đồ bỏ làm thức ăn, nàng liều mạng muốn rời khỏi nơi đó.
Sau đó nàng bị một lão phụ nhân, một phù thủy chân chính nhặt được, mụ mang nàng về nhà.
Ma Nữ tưởng rằng mình đã tìm được gia đình.
Đó là một ngôi nhà đơn sơ nằm tuốt sâu trong rừng cây. Trong nhà có rất nhiều cuộn da dê màu đen viết những thứ không rõ nghĩa, chúng bị nhồi nhét vào trong một ngăn tủ bé xíu.
Mỗi ngày mụ không ngừng tìm tòi thứ gì, cuối cùng đạt được một bình phế dịch, mụ lại không ngừng chửi mắng.
Đây chính là lão phụ nhân kia, phù thủy chân chính "biết phép thuật" ở thời đại đó.
Mỗi ngày, nàng đều muốn làm rất nhiều việc, vừa bẩn thỉu vừa khổ sở, còn phải chăm lo lão phụ nhân.
Nhưng nàng rất an tâm, nàng cảm thấy mình tìm được gia đình.
Mãi cho đến tận cái đêm nàng tròn mười tuổi, lão phụ nhân nắm đao, mụ nở nụ cười quỵ dị trên gương mặt đi về phìa nàng ngủ.
Bởi vì mụ cảm thấy dùng máu tươi của thiếu nữ mười tuổi để tắm rửa có thể khiến mụ khôi phục thanh xuân.
Nàng bị phản bội.
Bị nàng xem như "người nhà" sống cùng nhau mấy năm phản bội.
Nếu như không phải lúc đó nàng bị cuốn vào Dạ Chiến trở thành Người Tham Gia.
Nàng cũng đã chết rồi.
Có ma năng cường hóa, lão phụ nhân cực kỳ yếu ớt, mụ căn bản không thể ngăn cản nàng chạy trốn.
Sau khi trải qua hoảng hốt một lúc, nàng chậm rãi phát hiện năng lực của mình.
Vật gì đó ngưng tụ trong trái tim nàng nhưng lúc đó nàng còn không biết đó là gì.
Nàng dựa vào năng lực yếu ớt của mình giãy dụa sống sót qua thời Trung cổ đen tối.
Song, dần da, nàng phát hiện chính mình...
Dường như không lớn lên.
Thời gian rất dài trôi qua, bộ dáng nàng vẫn như cũ giống y đúc lúc nàng mười tuổi.
Sau đó nàng dừng chân trong một ngôi làng, nàng bị các bạn bè của mình...
Mật báo.
Nói rằng nàng là phù thủy, nàng giao dịch với ác ma.
Binh sĩ vọt vào trong làng toan bắt lấy nàng.
Trên phế tích, con ngươi dần phóng đại, mất đi trái tim cung cấp máu, dưỡng khí cũng biến mất, lần đầu tiên Ma Nữ ngửi được mùi tử vong.
Trái lại, những ký ức bình thường nàng chẳng thể nào nhớ nổi lũ lượt xuất hiện.
Dựa vào năng lực, nàng dùng ma pháp chạy thoát.
Nhưng nàng không rõ, vì sao?
Những người bạn chơi chung với nàng trong mấy năm, nàng nhìn bọn họ chậm rãi lớn lên.
Càc nàng từng rất vui vẻ chạy nhảy với nhau ở trên cánh đồng lúa mạch lộng gió.
Khi đó, nàng cho rằng Địa Ngục lúc nàng còn bé xíu
Là âm mưu của lão phụ nhân.
Tất cả đều cách nàng rất xa rồi, chỉ còn là từng cơn ác mộng khi nhắm mắt mà thôi.
Nhưng khoảnh khắc nàng nhìn thấy từng tốp bình sĩ, nàng phát hiện chính mình chưa hề tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Sau đó...
Ngôi làng nàng dừng chân kế tiếp.
Thời gian mười năm.
Nàng đứng trên đài hỏa thiêu, nhìn tất cả dân làng ném rác rưởi về phía mình.
Vì sao?
Rõ ràng ta trợ giúp các ngươi, bất kể là đuổi đàn sói hay là cam đoan thu hoạch mùa vụ.
Ta đều đã giúp các ngươi.
Vì sao các ngươi phản bội ta?
Sau đó kế tiếp...
Kế tiếp..
Kế tiếp.
Và...
Bất kể mỗi lần nàng cố gắng thử hòa nhập cỡ nào, bất kể nàng trợ giúp những người kia bao nhiêu.
Sau cùng, nghênh đón nàng đều là phản bội.
Tựa như khi còn bé nàng nhìn thấy điều kinh khủng kia, đơn giản.
Phản bội.
Bởi vì dáng vẻ nàng vĩnh viễn mười tuổi, dần dần, những người nhận trợ giúp từ nàng,
Tuỳ tiện đơn giản phản bội nàng.
Mật báo nàng với lãnh chúa, với giáo hội.
Nói nàng là phù thủy giao dịch sinh mệnh với ác ma.
Sau đó, rốt cục có một lần, cảm giác hoảng hốt khi còn bé từ những "cuộc săn phù thủy" ập về, nàng sợ bản thân mình sẽ giống như những "phù thủy" bị bắt.
Lần thứ nhất Ma Nữ động thủ...
Nàng giết chết toàn thể người vây quanh đài hỏa thiêu.
Đại khái cũng là từ đó bắt đầu.
Ma Nữ hỏng mất.
Người nào tới bắt nàng, người nào phản bội nàng,
Nàng liền giết người đó.
Sức mạnh bắt đầu tăng trưởng, tinh thần bắt đầu sụp đổ.
Ma Nữ không ngừng giết những người phản bội nàng, những muốn giết nàng.
Bởi vì trong nội tâm nàng luôn luôn có một giọng nói của bé gái mang theo sợ hãi nhắc nhở mình.
Tuyệt đối không được bị bắt.
Đó là Địa Ngục.
Dáng vẻ thê thảm của những cô gái Ma Nữ gặp qua khi còn bé chính là tấm gương cảnh cáo nàng.
Sau đó nàng không ngừng bị đuổi bắt, không ngừng giết người.
Ai cũng không biết, Ma Nữ sống hơn bốn trăm năm, suốt chặng đường dài đăng đẳng ấy, nàng vẫn luôn bị phản bội. Ngay lúc này, lần thứ nhất trong tâm thức của nàng rung động lớn nhường nào.
Ma Nữ cảm thấy chầm chậm khôi phục, mặc dù nàng vẫn buồn ngủ như cũ, nhưng nàng cố gắng mỉm cười.
Xích lại gần bên tai người kia
Há to miệng, nhẹ giọng nỉ non.....
Kỳ thật vửa rồi nàng có thể vùng vẫy giãy chết, dù cho nàng không phòng bị tiếp nhận một kích của Người Tham Gia cấp A và mất đi thủy tinh triệu hồi, nàng vẫn có sức mạnh để phản kháng.
Tuy rằng không biết có thể giết chết hay không, nhưng tóm lại có thể hành động.
Nhưng nàng cũng không làm như vậy.
Trong đầu nàng chỉ không ngừng nghĩ đến một việc mà thôi.
"Ta... Lại... Bị phản bội."
Ma Nữ đã không còn nhớ rõ ký ức ban đầu của mình.
Nhưng dựa vào nàng đại khái nhớ kỹ tuổi tác, hẳn là hơn 400 năm trước.
Đúng, không sai, nàng đã sống hơn bốn trăm năm.
Trong ký ức thuở bé tí của mình thì đó là một thế giới đầy ác mộng.
Hơn 400 năm trước, nàng đã rơi vào một sự kiện cực kỳ kinh khủng.
Cuộc săn phù thủy.
Để miêu tả về thời đại đó chỉ cần vỏn vẹn mấy chữ là đủ: đen tối, đúng, đó là thời đại đen tối nhất.
Lừa lọc, phản bội, tàn bạo tất cả tạo thành Địa Ngục đó.
Ví dụ như một cô gái bình thường không làm gì cả bị bắt được, bị tra tấn cho tới khi thừa nhận nàng đã từng là kỹ nữ...
Đã từng hành hạ chết... 104 đứa.. trẻ..., bao gồm ba đứa con ruột, tụi nó bị nàng đào lên từ nghĩa địa.
Một bộ phận... Nấu.... trong nồi..., cuối cùng.... Ăn, một bộ phận khác chế biến thành thuốc cao và các loại dược phẩm khác.
Cuối cùng, xương đùi làm thành cây sáo.
Trên thực tế, nàng cũng là người phụ nữ bình thường thôi.
Nhưng mà thời đại đó so với bây giờ càng đen tối hơn...
Hàng trăm hàng ngàn lần.
Giờ thì những mảnh vỡ kí ức của Ma Nữ mơ hồ hiện lên trong đầu nàng.
Khi đó, nàng chỉ là một đứa bé gái.
Mở mắt ra khắp nơi đều là Địa Ngục tàn khốc.
Những "cuộc săn" diễn ra vô cùng đơn giản
Chỉ cần một tờ tin tức mật báo, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Có thù oán, bị người ghi hận hoặc bởi vì xinh đẹp, sau đó bị những người khác vu hãm thành phù thủy.
Tra tấn tàn bạo..., sau đó chết đi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Người người cảm thấy bất an, càng không ngừng mật báo và vạch trần lẫn nhau giống như ôn dịch, không cách nào ngừng lại.
Ma Nữ cảm thấy hô hấp của mình đã đình chỉ, hai mắt nàng khép hờ, trong khe hở nàng thấy bầu trời đen như nhung của Dạ Chiến.
Nàng cực kỳ sợ hãi, nàng tận mắt thấy phản bộ, sau đó là Địa Ngục.
Nàng sợ hãi tột cùng.
Sợ hãi bị người phản bội vu hãm trở thành phù thủy, sau đó bị những người kia bắt được...
Sau đó thì sao? Đến sau thế nào?
Nhịp tim ngừng lại một phút, con ngươi bắt đầu phóng đại, nàng đội nhiên hơi nhớ nhung đoạn thời gian kia đôi chút.
Đúng, khi đó nàng vẫn là đứa bé gái, nàng xem như xác thực chính là "đồ ăn" của những người tàn bạo kia.
Dựa vào nhặt nhạnh đồ bỏ làm thức ăn, nàng liều mạng muốn rời khỏi nơi đó.
Sau đó nàng bị một lão phụ nhân, một phù thủy chân chính nhặt được, mụ mang nàng về nhà.
Ma Nữ tưởng rằng mình đã tìm được gia đình.
Đó là một ngôi nhà đơn sơ nằm tuốt sâu trong rừng cây. Trong nhà có rất nhiều cuộn da dê màu đen viết những thứ không rõ nghĩa, chúng bị nhồi nhét vào trong một ngăn tủ bé xíu.
Mỗi ngày mụ không ngừng tìm tòi thứ gì, cuối cùng đạt được một bình phế dịch, mụ lại không ngừng chửi mắng.
Đây chính là lão phụ nhân kia, phù thủy chân chính "biết phép thuật" ở thời đại đó.
Mỗi ngày, nàng đều muốn làm rất nhiều việc, vừa bẩn thỉu vừa khổ sở, còn phải chăm lo lão phụ nhân.
Nhưng nàng rất an tâm, nàng cảm thấy mình tìm được gia đình.
Mãi cho đến tận cái đêm nàng tròn mười tuổi, lão phụ nhân nắm đao, mụ nở nụ cười quỵ dị trên gương mặt đi về phìa nàng ngủ.
Bởi vì mụ cảm thấy dùng máu tươi của thiếu nữ mười tuổi để tắm rửa có thể khiến mụ khôi phục thanh xuân.
Nàng bị phản bội.
Bị nàng xem như "người nhà" sống cùng nhau mấy năm phản bội.
Nếu như không phải lúc đó nàng bị cuốn vào Dạ Chiến trở thành Người Tham Gia.
Nàng cũng đã chết rồi.
Có ma năng cường hóa, lão phụ nhân cực kỳ yếu ớt, mụ căn bản không thể ngăn cản nàng chạy trốn.
Sau khi trải qua hoảng hốt một lúc, nàng chậm rãi phát hiện năng lực của mình.
Vật gì đó ngưng tụ trong trái tim nàng nhưng lúc đó nàng còn không biết đó là gì.
Nàng dựa vào năng lực yếu ớt của mình giãy dụa sống sót qua thời Trung cổ đen tối.
Song, dần da, nàng phát hiện chính mình...
Dường như không lớn lên.
Thời gian rất dài trôi qua, bộ dáng nàng vẫn như cũ giống y đúc lúc nàng mười tuổi.
Sau đó nàng dừng chân trong một ngôi làng, nàng bị các bạn bè của mình...
Mật báo.
Nói rằng nàng là phù thủy, nàng giao dịch với ác ma.
Binh sĩ vọt vào trong làng toan bắt lấy nàng.
Trên phế tích, con ngươi dần phóng đại, mất đi trái tim cung cấp máu, dưỡng khí cũng biến mất, lần đầu tiên Ma Nữ ngửi được mùi tử vong.
Trái lại, những ký ức bình thường nàng chẳng thể nào nhớ nổi lũ lượt xuất hiện.
Dựa vào năng lực, nàng dùng ma pháp chạy thoát.
Nhưng nàng không rõ, vì sao?
Những người bạn chơi chung với nàng trong mấy năm, nàng nhìn bọn họ chậm rãi lớn lên.
Càc nàng từng rất vui vẻ chạy nhảy với nhau ở trên cánh đồng lúa mạch lộng gió.
Khi đó, nàng cho rằng Địa Ngục lúc nàng còn bé xíu
Là âm mưu của lão phụ nhân.
Tất cả đều cách nàng rất xa rồi, chỉ còn là từng cơn ác mộng khi nhắm mắt mà thôi.
Nhưng khoảnh khắc nàng nhìn thấy từng tốp bình sĩ, nàng phát hiện chính mình chưa hề tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Sau đó...
Ngôi làng nàng dừng chân kế tiếp.
Thời gian mười năm.
Nàng đứng trên đài hỏa thiêu, nhìn tất cả dân làng ném rác rưởi về phía mình.
Vì sao?
Rõ ràng ta trợ giúp các ngươi, bất kể là đuổi đàn sói hay là cam đoan thu hoạch mùa vụ.
Ta đều đã giúp các ngươi.
Vì sao các ngươi phản bội ta?
Sau đó kế tiếp...
Kế tiếp..
Kế tiếp.
Và...
Bất kể mỗi lần nàng cố gắng thử hòa nhập cỡ nào, bất kể nàng trợ giúp những người kia bao nhiêu.
Sau cùng, nghênh đón nàng đều là phản bội.
Tựa như khi còn bé nàng nhìn thấy điều kinh khủng kia, đơn giản.
Phản bội.
Bởi vì dáng vẻ nàng vĩnh viễn mười tuổi, dần dần, những người nhận trợ giúp từ nàng,
Tuỳ tiện đơn giản phản bội nàng.
Mật báo nàng với lãnh chúa, với giáo hội.
Nói nàng là phù thủy giao dịch sinh mệnh với ác ma.
Sau đó, rốt cục có một lần, cảm giác hoảng hốt khi còn bé từ những "cuộc săn phù thủy" ập về, nàng sợ bản thân mình sẽ giống như những "phù thủy" bị bắt.
Lần thứ nhất Ma Nữ động thủ...
Nàng giết chết toàn thể người vây quanh đài hỏa thiêu.
Đại khái cũng là từ đó bắt đầu.
Ma Nữ hỏng mất.
Người nào tới bắt nàng, người nào phản bội nàng,
Nàng liền giết người đó.
Sức mạnh bắt đầu tăng trưởng, tinh thần bắt đầu sụp đổ.
Ma Nữ không ngừng giết những người phản bội nàng, những muốn giết nàng.
Bởi vì trong nội tâm nàng luôn luôn có một giọng nói của bé gái mang theo sợ hãi nhắc nhở mình.
Tuyệt đối không được bị bắt.
Đó là Địa Ngục.
Dáng vẻ thê thảm của những cô gái Ma Nữ gặp qua khi còn bé chính là tấm gương cảnh cáo nàng.
Sau đó nàng không ngừng bị đuổi bắt, không ngừng giết người.
Ai cũng không biết, Ma Nữ sống hơn bốn trăm năm, suốt chặng đường dài đăng đẳng ấy, nàng vẫn luôn bị phản bội. Ngay lúc này, lần thứ nhất trong tâm thức của nàng rung động lớn nhường nào.
Ma Nữ cảm thấy chầm chậm khôi phục, mặc dù nàng vẫn buồn ngủ như cũ, nhưng nàng cố gắng mỉm cười.
Xích lại gần bên tai người kia
Há to miệng, nhẹ giọng nỉ non.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.