Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh
Chương 31: Điểm xuất phát
Mục Dã Dương Dương
27/11/2020
Sau khi Lăng Tiêu đi được năm ngày, tới lượt Bạch Nguyệt với em họ đi tới, đi theo còn có Lư Mộng Mộng.
“Chúng tôi phải về rồi.” Em họ trả lại Lý Trình rượu, “Anh có nước trái cây không?”
“Ha ha, cậu không biết uống rượu?” Âu Dương Huy cười, pha một ly nước chanh đưa tới.
Bàn chiêu hồn nhô ra một góc từ trong ngực Bạch Nguyệt, nhìn chằm chằm ly nước trái cây đầy nhung nhớ.
Bạch Nguyệt hết cách: “Thêm một ly.”
Khốn Tiên Tác không vui, đây không phải là bất công rõ ràng sao? Nó không cam lòng cũng thò đầu ra để nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn, nói: “Thêm một ly rượu…”
Nước trái cây với rượu được bưng lên, bàn chiêu hồn không kịp chờ tiến tới cọ cọ ly nước trái cây, Khốn Tiên Tác thì ngâm mình trực tiếp trong rượu đến mơ mơ màng màng.
“Ồ, mọi người còn ở lại à?” Minh Hồng đi từ trên lầu xuống.
Em họ được chứng kiến tận mắt chân dung siêu cấp của Minh Hồng, giờ đối mặt người thật lập tức xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
“Đến chào một tiếng rồi đi.” Lư Mộng Mộng thoải mái để một túi nước quả lên bàn.
“Ồ.” Minh Hồng ngồi một bên, tự mình mở bình rượu uống.
“Chị họ thi xong, định về nhà ở một khoảng thời gian.” Em họ không dám nhìn Minh Hồng nên đành nhìn chòng chọc ly nước trái cây, “Em cũng nên về Âm Phủ.”
“Ừm…” Âu Dương Huy gật đầu, “Phán Quan đâu?”
Em họ móc ra một tấm phù nhăn dúm dó, “Ngài ấy ở trong này.”
Trong khoảng thời gian này Bạch Nguyệt bận công việc nên không để ý đến tình hình Phán Quan, nhìn khí tức yếu ớt xung quanh tấm phù, cậu không nhịn được chất vấn: “Hắn ở trong đó?”
“Đúng vậy.”
“Cậu rửa tấm phù?”
“Vâng.”
“Cậu rửa bằng cách nào?”
“Em dùng bột giặt ngâm sau đó chà sạch.” Em họ khoa tay, “Rồi đem phơi ở ban công…”
Bạch Nguyệt đỡ trán.
Tắm không thì thôi đi, đằng này còn phơi một con quỷ ở ngay ban công để ánh nắng chiếu vào?! Dù có là quỷ cấp cao cũng không chịu được cảnh giày vò này!
Bạch Nguyệt không dám tưởng tượng tình trạng hiện tại của Phán Quan.
Âu Dương Huy cũng xấu hổ: “Hay để tôi giải phù thử xem?”
Bạch Nguyệt quả quyết lắc đầu: “Để lão Diêm Vương giải cho.”
Sau khi giải phù, thế nào mãnh quỷ Phán Quan cũng nổi điên, có lão Diêm Vương ở đó có thể trấn áp y!
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, bàn chiêu hồn uống hai ly nước trái cây lớn, thoả mãn no nê run lẩy bẩy leo ra khỏi ly, Bạch Nguyệt thu nó vào trong ngực, tiếp đó nói với Khốn Tiên Tác: “Chúng ta cần phải về.”
Khốn Tiên Tác làm bộ không nghe thấy.
Bạch Nguyệt lắc lắc cái ly: “Đi ra, chúng ta phải đi.”
Khốn Tiên Tác vẫn bất động.
“Nó say?” Âu Dương Huy cười hỏi.
“Nó ngàn chén không say, này là cố ý không muốn đi.” Bạch Nguyệt dứt khoát thò tay vớt nó lên, Khốn Tiên Tác uốn éo cơ thể quấn lên bình rượu, muốn mang phần rượu còn dư lại theo mình.
Đúng lúc này Nhai Tí xuống lầu kiếm ăn.
Em họ thì thầm hỏi Âu Dương Huy: “Hai người bọn họ ở đây?”
Âu Dương Huy gật đầu, thì thầm trả lời: “Tối nào cũng đánh nhau.”
Bạch Nguyệt tò mò: “Vậy Lăng Tiêu đâu? Cũng ở đây chứ?”
“Cậu ta… Ra nước ngoài rồi.”
Bạch Nguyệt ngạc nhiên, đây chẳng phải biến thành cục diện một nhân loại đối đầu với hai phi nhân loại sao?
Khốn Tiên Tác rất thông mình gật gù lúc lắc lần nữa để nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Bạch Nguyệt hiểu ra: “Ngươi muốn ở lại đây?”
Khốn Tiên Tác gật đầu.
Dù sao Khốn Tiên Tác cũng là thần vật, có bó trông coi, không sợ nhóm hai tên quái vật này gây rối. Bạch Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, khó khăn đưa ra quyết định: “Được, ngươi ở lại đây đi.”
Khốn Tiên Tác vui vẻ lắc lắc cơ thể.
Trong quán bar chứa một cây đao, một con rồng, tất nhiên cũng không ngại thu nạp thêm một sợi dây thừng.
Tối đến, Khốn Tiên Tác treo trên tay nắm cửa phòng của Âu Dương Huy, ngoan ngoãn làm một vệ sĩ trung thực.
Thời gian ở bên Pháp hoàn toàn trái ngược với thành phố S, bên kia là ban ngày thì bên đây là đêm tối, vừa lúc Âu Dương Huy ngày ngủ đêm thức, y chợt phát hiện trên điện thoại có một tin nhắn gửi tới.
Người gửi: Lăng Tiêu
“Đại sư, nước Pháp thật xi giờ đẹp.”
Lăng Tiêu gửi tin nhắn xong, để điện thoại xuống.
Hắn không biết nên nói cái gì, sáng hôm đó Âu Dương Huy tức giận, giữa mối quan hệ tốt đẹp của hai người xuất hiện khe hở, mà khe hở này do Lăng Tiêu tự mình tạo thành, hắn cảm thấy mình nên đền bù chút gì đó, mà trò chuyện là phương pháp tốt nhất, nhưng Lăng Tiêu không có kinh nghiệm trong việc nói chuyện phiếm, tin nhắn vừa gửi đi, hắn lập tức hối hận vì hắn không biết nên kéo dài chủ đề này như thế nào.
Có phải cậu ấy còn giận không? Cậu ấy đã ngủ chưa? Có nhận được tin nhắn không?
Lăng Tiêu suy nghĩ miên man, chợt điện thoại run lên, là tin nhắn trả lời của Âu Dương Huy: “Đã quen với đồ ăn bên đó chưa?”
“Ừm, ăn được.” Lăng Tiêu gửi xong lại hối hận, hình như chủ đề đến đây là kết thúc, nên tiếp tục như thế nào đây?
Tiếng tin nhắn lại vang lên, Âu Dương Huy tiếp tục nhắn: “Cậu ở đâu?”
Lăng Tiêu trả lời vị trí của mình.
Âu Dương Huy gửi tin nhắn: “Ở đó có một cửa hàng bán cà ri bò đúng không?”
“Đúng đúng, sao cậu biết?”
“Ha ha, tôi từng đi qua đó, chiêu bài của quán cà ri bò đó là đồ nướng vỉ, rất ngon đó.”
Âu Dương Huy không hổ danh là ông chủ, gợi chuyện vô cùng chuyên nghiệp, tin nhắn như mở ra một cánh cửa, Lăng Tiêu vui vẻ nói chuyện với y mỗi ngày mà không cảm thấy mệt.
“Đại sư, bò bít tết ở cửa hàng đồ nướng vỉ rất ngon, tiếc là giá đắt quá.”
“Đại sư, hôm nay tôi gặp một khách hàng rất kỳ quái, anh ta ra giá rất cao, thế mà chỉ yêu cầu thiết kế một căn phòng, ha ha, lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này đó.”
“Anh ta yêu cầu tôi thiết kế căn phòng kia theo phong cách lâu đài ma pháp, hình như là dành cho con gái của anh ta.”
“Vị khách đó chịu ký hợp đồng rồi.”
“Tôi vừa nhìn thấy một loại hoa quả mới, vừa nhìn giống chanh vừa giống đào, chua quá.”
“Ối trời mưa.”
…
Mỗi ngày Âu Dương Huy trôi qua đều rất vui vẻ, giống như có Lăng Tiêu bên người, luyên thuyên chia sẻ đủ thứ chuyện bên kia.
Tối nào Minh Hồng với Nhai Tí cũng đánh nhau, không ai nhường ai, Âu Dương Huy sợ nếu tiếp tục như vậy phòng sẽ bị bọn họ phá tan tành, vì thế Lăng Tiêu đưa ra một ý kiến: “Hay là cho bọn họ đi tiếp rượu thử xem?”
“Ý này không tốt lắm…”
“Dù sao bọn họ uống không say mà.”
“A Huy, trên lầu đàn sửa chữa à?” Nữ văn phòng ngẩng đầu nhìn lên, “Sao ồn thế.”
Một vị khách khác cũng nghi ngờ: “Sửa lâu vậy rồi vẫn chưa xong sao?”
“Ừm, trang trí lại một chút, để tôi lên xem.” Âu Dương Huy xấu hổ bay lên lầu, gõ cánh cửa địa ngục lần đầu tiên mà trước nay y chưa từng mở.
Cửa mở, Âu Dương Huy kiểm tra tình hình bên trong, xém chuat nữa phun một búng máu.
Sàn nhà nứt toát, mặt tường lủng lỗ, đủ loại vết chém vết lõm, màn hình tinh thể lỏng bị đánh thủng, đồ cổ bình phong câc thứ cùng vật dụng trong phòng đều biến thành mảnh vụn.
Trong đống phế tích, chỉ có cái bàn nhỏ trong góc tường vẫn còn sừng sững không ngã, giường gánh trách nhiệm đặc biệt đúng với công dụng của nó nên cũng may mắn thoát khỏi một kiếp…
Khốn Tiên Tác lén lút bò qua, nhìn vào trong phòng.
Minh Hồng hùng hổ như không liên quan tới mùnh: “Chuyện gì?”
Đang nói, Nhai Tí thừa cơ hội, phi thân một cước quét tới.
Đánh nhau ẩu đã là không đúng! Khốn Tiên Tác bay ra, huyễn hoá thành một tấm lưới ngăn trước mặt Nhai Tí.
Nhai Tí ngoan ngoãn lại.
Minh Hồng đắc ý: “Nhìn bộ dạng ngươi xem, bị nó doạ sợ! Ha!”
Khiêu khích gây sự cũng không đúng! Nhân viên làm thêm giờ Khốn Tiên Tác biến thành cái lưới bổ nhào tới, trùm lên người Minh Hồng…
Một lát sau, dưới lầu lặng ngắt như tờ, ánh mắt của tất cả khánh hàng nhìn chằm chằm đầu bậc thang.
Trên bậc thang, hai người đàn ông cao lớn vẻ mặt không tình nguyện loé sáng dưới ánh đèn.
Quán bar như ong vỡ tổ ngay tức khắc!
—— Mau tới đây!! Ở đây có anh đẹp trai tiếp rượu.
—— Má! Nhanh up Weibo!!
—— Tóc đen không tệ, tóc đỏ cũng không tệ, tiếc là ngồi hai hướng khác nhau, hây da!
—— Tôi gửi ảnh rồi đó! Thấy chưa?! Thấy chưa?!
—— Tôi chỉ chụp được nhiêu đó thôi, bị mấy người khác chặn hết rồi! Tự mấy cậu sang đây mà nhìn!
Tối nay mức tiêu thụ của quán bar lại bùng nổ, cao nhất trong lịch sử từ lúc kinh doanh tới giờ, nhóm hai tên quái vật cũng không phải dạng vừa, toàn lựa rượu cao cấp để tiếp khách, vừa có thể uống rượu vừa hố được không ít khách…
“Lăng Tiêu, ánh mắt cậu tốt thật đấy! Bọn họ tiếp rượu quá chuyên nghiệp!”
“Khửa khửa, bọn họ ngủ chưa? Có đánh đấm nữa không?”
“Bận rộn suốt một đêm, có lẽ bọn họ hết sức đánh đấm nên đi ngủ rồi.”
Có nhóm tiếp rượu chuyên nghiệp Nhai Tí và Minh Hồng, quán bar càng ngày càng hot, khách càng lúc càng tăng, có vài người không nhịn được nói: “Hình như mặt hai người này giống giống tấm ảnh kia?”
“Á, đúng là thế thật… Hừm…”
“Suỵt, mau up Weibo.”
“Gọi thêm vài người đến xác nhận.”
“Khì khì…”
Nếu ở lại hiện trường lâu hơn một chút để ngắm idol thì sẽ tính phí, mà để bọn họ trả phí chính là ý đồ của ông chủ Âu, tất nhiên đám khách hiền lành sẽ không vạch trần, ngầm hiểu lẫn nhau vô cùng ăn ý, còn nhóm hai người Nhai Tí với Minh Hồng bị người ta YY đến giờ vẫn chưa hay biết gì.
“Lăng Tiêu, bọn họ rất được chào đón.”
“Hầy, ai bảo bọn họ đẹp trai, thật bất công mà!”
Âu Dương Huy cười, y có thể tưởng tượng quả mặt mướp đắng của Lăng Tiêu, không đợi y trả lời, nột tin nhắn nữa được gửi tới.
“Đại sư, tôi có bạn gái rồi.”
Không hiểu tại sao, Âu Dương Huy sợ khi nhìn thấy tin nhắn.
Y tắt điện thoại, dùng máy riêng để làm viênc.
Lăng Tiêu không biết số điện thoại riêng của quán bar, đường dây này không có dấu vết của hắn.
Tắt điện thoại mấy ngày, Âu Dương Huy vẫn không nhịn được mở điện thoại nhìn, muốn biết tình hình gần đây của Lăng Tiêu nhưng lại sợ nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của hắn và bạn gái, trái tim của Âu Dương Huy đập thình thịch trong ngực.
Chỉ có hai tin nhắn đến từ Lăng Tiêu.
“Đại sư? Cậu ngủ chưa?”
“Hôm nay tộ với cô ấy đến bờ biển chơi, hầy, khó lắm mới được một ngày nghỉ, thật muốn ở nhà trọ ngủ một giấc.”
Nhìn thời gian, tin đầu tién gửi sau tin “Tôi có bạn gái” vài phút, tin tiếp theo là gửi blvaof ngày hôm sau. Âu Dương Huy tắt máy vài ngày, có lẽ Lăng Tiêu không thấy y trả lời nên không nhắn tin, một khoảng thời gian trống rỗng xuất hiện.
Âu Dương Huy có hơi lo lắng, nhắn tin qua: “Nghỉ bao nhiêu ngày? Hôm nay có đi làm không?”
Nhấn tin gửi đi, không bao lâu liền nghe thấy âm báo nhắc nhở, Âu Dương Huy ngạc nhiên ấn mở: Tin gửi đi thất bại.
Lại soạn một tin khác gửi qua.
Tin gửi đi thất bại.
Y suy nghĩ một chút, soạn một tin nhắn đơn giản: Hôm nay trời mưa lớn.
Tin gửi đi thất bại.
Liên tục gửi mấy lần đều chỉ nhận được thông báo Tin gửi đi thất bại.
Chẳng lẽ hắn không ở trong vùng phủ sóng?
Người ngoại quốc đều thích thám hiểm, không chừng Lăng Tiêu đi tắm biển với đồng nghiệp rồi vòng đi leo núi hay gì đó, mình đúng là lo lắng vớ vẩn mà.
Âu Dương Huy tự giễu lắc đầu, lúc ngủ trong lòng y đều là Lăng Tiêu, điện thoại đặt trên gối đầu bên cạnh tĩnh lặng, không có bất cứ tin nhắn nào.
Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu đi đâu?
Giá phải trả cho việc tắt máy mấy ngày là không gửi được tin nhắn.
Toàn bộ đều gửi thất bại.
Kể cả có là ngày nghỉ cũng không thể dài như vậy chứ!
Âu Dương Huy dứt khoát vấn điện thoại gọi cho Lăng Tiêu, quả nhiên một giọng nói máy móc nhắc nhở.
Gọi điện thoại trực tiếp cho công ty thiết kế Giang thị, ông chủ Giang báo số điện thoại nhà trọ Lăng Tiêu đang trọ ở Pháp, Âu Dương Huy gọi qua, các đồng nghiệp ở đó báo lại cho Âu Dương Huy một tin tức kinh người.
Lăng Tiêu ra ngoài cùng bạn gái, đã mấy ngày không về.
Âu Dương Huy cúp điện thoại, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Y có dự cảm xấu.
Một lần Lăng Tiêu biến mất này, biến mất tận hai tuần.
Đêm khuya, quán bar đông như trẩy hội, Âu Dương Huy đứng dưới ánh đèn mờ ảo, dựa vào lan can hút thuốc.
Mấy ngày Lăng Tiêu ra nước ngoài, y bắt đầu dành thời gian hút thuốc nhiều hơn.
Y không quên được cảnh tượng lúc ấy Lăng Tiêu mặc quần đù, khí thế hào hùng bước ra từ xe taxi, mỗi lần nhớ lại cảnh ấy Âu Dương Huy đền phì cười.
Một chiếc taxi chậm rãi tới gần, dừng lại trước mặt y.
Mấy cô gái lũ lượt muốn đến quán bar nhìn idol.
Âu Dương Huy nhả khói, khói tản ra mờ dần, lại tiếp tục rít một hơi.
Thêm một chiếc taxi từ từ tới gần, dừng trước mặt y.
Một người đàn ông say khướt chui ra ngoài, lắc trái lắc ohair đi xa.
Trời mỗi lúc một tối, có không ít taxi đổ lại, người bên trong hết ra lại vào, y chờ mong một bóng người quen thuộc.
Một chiếc taxi chậm rãi tới gần, thời gian trước mắt y như dừng lại, giật mình đảo ngược thời gian, giống như lần đó, Lăng Tiêu hắn….
Lăng Tiêu chui ra từ xe taxi, mặt xỉn như màu đất nhìn Âu Dương Huy đứng trước mặt, chỉ chỉ phía sau: “Đại sư, cậu xem, cô ta…”
Ma nữ phương Tây nằm sấp trên lưng Lăng Tiêu, thấy Âu Dương Huy cô lập tức giơ ngón giữa, phun nước bọt.
“Lăng Tiêu, cô gái này là…?”
Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Tôi có giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của tôi.”
Âu Dương Huy sặc khói, xém chút cười ra tiếng.
Quả hồng mềm này đúng là không tầm thường, ngay cả bạn gái cũng rất cá tính, diễn một màn tình người duyên quỷ chưa hết, đã vậy lúc thu phục em gái còn hung hăng chửi bậy, ôm chặt bạn trai không buông, thấy cô sinh tình như thế Âu Dương Huy cũng không nỡ thu.
Dán bùa lên cái bình phong ấn ma nữ, Âu Dương Huy hỏi Khốn Tiên Tác: “Ở Âm Phủ có thu nhận quỷ khác quốc tịch không?”
Khốn Tiên Tác uốn éo nghiên đầu nghĩ mãi không ra, nó dứt khoát bay lên xuyên qua không gian đi tìm Bạch Nguyệt.
Lăng Tiêu bị quỷ quấn N ngày, ấn đường đã sớm biến thành màu đen, mặt hiện rõ tử tướng, Âu Dương Huy đốt bùa cho hắn uống xong thì có chút tò mò hỏi: “Đi tuần trăng mật với cô ấy bên bờ biển thế nào rồi?”
“Đừng nói nữa.” Lăng Tiêu vừa nghĩ đã nhức đầu, “Chỉ vì tôi quá ngây thơ, không phân biệt được đâu là người đâu là quỷ! Tôi gặp quỷ đả tường! Mẹ nó rõ ràng đi có một ngày, vừa đi ra đã biến thành nửa năm, tôi bị oan!”
“Sao cậu ra được?”
“Đại sư, tôi có giữ một tấm bùa của cậu.” Lăng Tiêu tự hào, “Dùng bùa đánh xuyên qua không gian.”
“Ha ha, cậu nào thông minh như vậy?” Âu Dương Huy cười xoa xoa Lăng Tiêu, “Đánh bừa à?”
Lăng Tiêu cầm lấy tay Âu Dương Huy: “Sao không mang bao tay?”
“Tại sao phải mang?”
“Tay của cậu lạnh quá.”
“…”
“Đại sư…”
“Mệt không? Về nghỉ ngơi trước đi.” Âu Dương Huy ngắt lời hắn, nhanh nhẹn đứng lên, nửa đêm, công việc làm ăn trong quán bar vô cùng phát đạt, đó cũng là một lý do tốt để tránh đi một chút.
“Mặc áo khoác vào.” Lăng Tiêu nhắc nhở, “Đêm lạnh.”
Thế là lúc ông chủ Âu mặc áo khoác đen dài ra sân, một đám fan hâm mộ gào thét, quán bar lại như ong vỡ tổ lần nữa…
Sáng sớm, Lăng Tiêu đứng lên, Âu Dương Huy đi đến thay ca đi ngủ.
“Đến công ty?”
“Ừm.”
“Ồ.” Âu Dương Huy thay xong quần áo, đắp mền ngã đầu xuống gối, ngủ.
Trong chăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Lăng Tiêu, ấm áp, lại có thể xoá tan cảm giác rét rung trên cơ thể.
Một cái túi chuồm chạy bằng điện nhé vào ổ chăn, Âu Dương Huy đối diện với ánh mắt của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cười nói: “Rất ấm đúng không?”
“Không tệ.”
“Tôi đi nhé.”
“Ừm… Lăng Tiêu…”
“Hửm?”
“Nhớ về sớm.”
Quả thật Lăng Tiêu về rất sớm, hôm nay hắn chỉ đến công ty báo tin xin thôi việc ra nước ngoài học tập, vì trải nghiệm kinh hoàng đụng mặt quỷ, mặc cho ông chủ nói hết lời Lăng Tiêu vẫn quyết tâm sống chết không chịu đi. Thế là việc học tập ở nước Pháp có slot trống, thấy Tiểu Lưu giúp không ít việc nên Lăng Tiêu rất tốt bụng đề cử Tiểu Lưu sang đấy học tập.
“Đều là đồng nghiệp, không cần cám ơn tôi.” Lăng Tiêu vỗ vai Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu cảm động đến khóc ròng ròng, lấy một chồng vé giảm giá ở Tiên Tung Lâm làm quà cám ơn, sau đó phủi mông chạy về nhà thu dọn hành lý.
Đống đơn thiết kế của Tiểu Lưu lại vào tay Lăng Tiêu một lần nữa, Lăng Tiêu sắp xếp lại một lượt, ngày mai mới bắt đầu đi làm chính thức.
Lúc trở lại quán bar đã là buổi chiều, Âu Dương Huy đang ngồi trong phòng lật xem giấy tờ.
“Đại sư, tôi về rồi.”
“Ồ? Về sớm vậy sao?”
“Không phải cậu bảo tôi về sớm một chút sao?”
“À ừ, đúng vậy.” Âu Dương Huy đưa ly cà phê mới pha tới trước mặt Lăng Tiêu, còn mình thì tiếp tục lật xem giấy tờ.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
“Đại sư…”
“Cậu còn đi Pháp không?”
“Không đi nữa.”
“À, vậy trước cứ ở lại đây đi.”
“Ừm.”
Lại tiếp tục im lặng.
Ông chủ Âu không có ý định nói chuyện, Lăng Tiêu đành moi hết ruột gan tìm chủ đề.
“Cậu muốn hỏi gì đúng không?” Âu Dương Huy đặt giấy tờ sang một bên, có Lăng Tiêu ở đây, đầu óc y rối bời một chữ cũng không đọc vô.
Âu Dương Huy chờ đợi, trong đầu Lăng Tiêu chạy ầm ầm, bộ nhớ không đủ, chết máy.
“Artha là bạn từ nhỏ của tôi, ông lão mù… Là cha tôi.” Âu Dương Huy bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, nhiệt độ tản mát từ cà phê tiếp cho y một chút dũng khó, “Bọn họ đã không còn ở đây nữa.”
Lăng Tiêu không biết nên nói gì, cũng uống một hớp cà phê, quyết định nói sang chuyện khác: “Cà phê này rất ngon.”
“Nhập khẩu từ Brazil.” Âu Dương Huy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào, người đi đường vô cùng náo nhiệt.
“Tôi chỉ biết tôi đến từ một bộ lạc bị giấu kín ngoài biên khu.” Âu Dương Huy nói khẽ, “Những chuyện khác, cha không nói với tôi.”
“Tiểu Lưu cho tôi rất nhiều vé khuyến mãi, tối nay chúng ta đi ăn một bữa nhé?”
“Lăng Tiêu… Cậu nghe tôi nói hết…”
“Đại sư…”
“Từ nhỏ tôi có năng lực dự báo, tôi phát hiện Artha không sống được lâu, tôi… Vọng tưởng giúp cậu ấy cải mệnh.” Âu Dương Huy lại nhấp một hớp cà phê, “Sau đó cha phong ấn năng lực này trước khi tôi ra tay, Artha… Hẳn là cậu đã nhìn thấy cậu ấy trong mơ đúng không?”
Lăng Tiêu đành nói tiếp: “Giấc mơ ấy không hoàn chỉnh, chỉ chiếu lại một đoạn ngắn thôi.”
“Ồ…”
“Thế Hagonridaz nghĩa là gì trong tiếng địa phương của cậu?”
“Nghĩa là người gây tai hoạ.”
Cuối cùng Lăng Tiêu cũng hiểu được địa vị của Artha trong lòng Âu Dương Huy, trong giấc mơ, chỉ có Artha là nguyện ý chơi với y, đi tới đi lui đều là một ít chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày.
“Tôi có trí nhớ của cậu là vì cậu chia một nửa hồn của cậu cho tôi?”
Đã nói đến nước này, muốn phủ nhận cũng vô dụng, Âu Dương Huy đành gật đầu thừa nhận.
“Vì tôi nhìn giống Artha đúng không?”
Âu Dương Huy do dự, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Một con chim nhỏ tinh xảo được bện từ mây tre đặt trước mặt Âu Dương Huy.
“Nói tới cậu ta, tôi lại nhớ tới món đồ chơi này.” Lăng Tiêu cười, “Sau một thời gian ở Pháp rèn giũa kỹ thuật và tiếp nhận tinh boa nghệ thuật, giờ tôi bện còn đẹp hơn so với Artha, đúng không?”
Âu Dương Huy cầm chim nhỏ lên nhìn ngắm một lúc, cũng cười nói: “Đúng là nhà thiết kế lớn, khéo tay đấy.”
“Cho cậu.”
“Ừm…
“Tôi không phải Artha.”
“Tôi biết.”
“Tôi không thay thế cậu ta được.”
“… Tôi biết.”
“Huy…” Lăng Tiêu vươn tay lau đi giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy lúng túng lau nước mắt, đứng lên muốn chạy trốn.
Lăng Tiêu kịp thời tóm lấy y, có rất nhiều lời muốn nói, Lăng Tiêu suy nghĩ lựa lời thế nhưng nghĩ một hồi cũng chẳng được gì, vì thế dứt khoát cúi đầu hôn Âu Dương Huy.
“Quao…” Minh Hồng trốn trên cầu thang phát ra tiếng cảm thán.
Mặt Nhai Tí đỏ bừng, vốn hắn định xuống lầu kiếm ăn, kết quả mới đi xuống được một nửa cầu thang lại nhìn thấy một màn rung động thế này.
Cầu thang không có chỗ trốn, quấy rầy bọn họ cũng không tốt, nhưng hai người lại tò mò diễn biến phát triển, thế là làm quần chúng ăn dưa ngồi ở cầu thang hóng hớt…
“Ủa, A Huy đâu?” Khách quen nhìn xung quanh.
“Có tôi ở đây rồi mà vẫn chưa hài lòng sao?” Minh Hồng tùy tiện ngồi xuống bên cạnh, chống cằm liếc mắt đưa tình.
“Minh Hồng, qua bên đây nè.” Nhóm fan hâm mộ mời gọi.
“Chúng ta sang bên kia nhé.” Minh Hồng định kéo fan hâm mộ của Âu Dương Huy nhập vào hội fan của mình.
So với Minh Hồng, Nhai Tí chỉ lộ vẻ lạnh nhạt, ngoại trừ tiếp rượu thì vẫn luôn xụ mặt không nói một câu, mà loại tính cách “lãnh khốc” này lại rất được chào đón.
Nhìn thấy fan hâm mộ của Nhai Tí tăng lên một cách khó hiểu, Minh Hồng nuốt không trôi, dù sao đêm nay ông chủ không rảnh, để fan hâm mộ cô đơn lẻ bóng thế này chẳng bằng mình chủ động xuất kích đào góc tường…
Bầu không khí dưới lầu phừng phực, bầu không khí trên lầu cũng hừng hực.
**Đây là cảnh H**
Một đêm này, hai linh hồn vỡ vụn cuối cùng cũng hợp thành một.
Sáng sớm quán bar đóng cửa, Nhai Tí với Minh Hồng tiếp rượu cả một đêm đã sớm mệt muốn chết rồi, lúc lên lầu vừa lúc gặp Lăng Tiêu đang đứng ở hành lang gọi điện thoại.
“Ông chủ, hôm nay em không khoẻ, xin nghỉ một ngày… Dạ… Vâng…” Vừa tắt điện thoại, ngẩng đầu kiền nhìn thấy nhóm hai tên quái vật đang nhìn mình bằng vẻ mặt cao thâm khó dò.
Minh Hồng như vô tình lại cố ý hỏi Nhai Tí: “Ngươi xem, sắc mặt hắn hồng hào thế kia, có giống không khoẻ không?”
Nhai Tí cũng vô tình lại cố ý chế giễu: “Không phải người không khoẻ là một người khác sao?”
Minh Hồng: “Úi, chẳng lẽ người khác đó bị cảm?”
Nhai Tí: “Ây da, ai mà biết.”
Xoạch, phòng sát vách đóng cửa lại, nhóm hai tên quái vật tỏ thái độ nhắm mắt làm ngơ, tự lo tự nghỉ ngơi.
Mặt mũi Lăng Tiêu đỏ bừng, cảm giác như mình ăn vụng trái cấm bị bắt quả tang, vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy ngọt ngào.
Âu Dương Huy núp trong chăn mơ màng nở mắt, một đêm kích tình, hai người đều đạt coa trào, sau khi ra một thân mồ hôi thì cơ thể bắt đầu lạnh, hiện tại đang là đầu mùa đông, ban đêm gió lạnh thổi vù vù, nếu bị trúng quả thật sẽ bị cảm.
Lăng Tiêu bưng bát cháo hoa đi đến, lay lay y: “Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”
Âu Dương Huy chống người ngồi dậy, chăn mền trên người trượt xuống, chứng cứ kích tình dính trên áo khoác hiện rõ mồn một.
“Tôi đi tắm.” Âu Dương Huy vịn tường từ từ đứng lên, cơ thể cứng ngắc di chuyển vào phòng tắm.
Lăng Tiêu muốn đi qua ôm y nhưng Âu Dương Huy là một người đàn ông, vóc dáng cũng không nhỏ, nhỡ đâu mình tới ôm nhưng đỡ không nổi chẳng phải rất mất mặt sao?
“Tới dìu tôi đi chứ.” Âu Dương Huy nhíu mày.
Lăng Tiêu không dám thất lễ, lập tức chạy qua dìu ông chủ Âu.
Rửa mặt xong, hai người thơm ngào ngạc bọc áo choàng tắm đi ra, Lăng Tiêu bưng cháo, múc một muỗng thổi nguội rồi đưa tới bên môi ông chủ Âu.
“Ninh bao lâu?” Ông chủ Âu tỏ vẻ không hài lòng.
“Hơn ba mươi phút.”
“Không đủ thời gian, ít nhất phải một tiếng.” Ông chủ Âu chủ bảo, “Có nấu qua chưa? Trước khi nấu cháo phải nấu trước nửa tiếng, chờ gạo căng phồng lên cháo mới thơm.”
Tuy nói thế nhưng Âu Dương Huy vẫn hưởng thụ ăn hết toàn bộ cháo do Lăng Tiêu đút.
“Giống như nước rửa chén.” Ông chủ Âu cay nghiệt vứt lại một câu, vui vẻ rút vào trong chăn.
Lăng Tiêu cũng nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ấm không?”
“Ấm.”
“So với túi điện sưởi ấm thì bên nào ấm hơn?”
“Túi điện sửi ấm.”
“Ư…”
“Được được, là anh, tiết kiệm năng lượng.”
“Còn không tốn điện nữa.”
“Ừm, bảo vệ môi trường.”
“Đã vậy không tốn tiền, miễn phí.” Lăng Tiêu ôm hôn.
Âu Dương Huy tiếp nhận môi Lăng Tiêu, hai người cười ngọt ngào ôm lấy nhau.
【 Kết thúc chính văn bắt đầu phiên ngoại, kết cục đại đoàn viên cũng là kết cục cuối cùng nằm trong phiên ngoại 】 Hoàn chính văn
“Chúng tôi phải về rồi.” Em họ trả lại Lý Trình rượu, “Anh có nước trái cây không?”
“Ha ha, cậu không biết uống rượu?” Âu Dương Huy cười, pha một ly nước chanh đưa tới.
Bàn chiêu hồn nhô ra một góc từ trong ngực Bạch Nguyệt, nhìn chằm chằm ly nước trái cây đầy nhung nhớ.
Bạch Nguyệt hết cách: “Thêm một ly.”
Khốn Tiên Tác không vui, đây không phải là bất công rõ ràng sao? Nó không cam lòng cũng thò đầu ra để nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn, nói: “Thêm một ly rượu…”
Nước trái cây với rượu được bưng lên, bàn chiêu hồn không kịp chờ tiến tới cọ cọ ly nước trái cây, Khốn Tiên Tác thì ngâm mình trực tiếp trong rượu đến mơ mơ màng màng.
“Ồ, mọi người còn ở lại à?” Minh Hồng đi từ trên lầu xuống.
Em họ được chứng kiến tận mắt chân dung siêu cấp của Minh Hồng, giờ đối mặt người thật lập tức xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
“Đến chào một tiếng rồi đi.” Lư Mộng Mộng thoải mái để một túi nước quả lên bàn.
“Ồ.” Minh Hồng ngồi một bên, tự mình mở bình rượu uống.
“Chị họ thi xong, định về nhà ở một khoảng thời gian.” Em họ không dám nhìn Minh Hồng nên đành nhìn chòng chọc ly nước trái cây, “Em cũng nên về Âm Phủ.”
“Ừm…” Âu Dương Huy gật đầu, “Phán Quan đâu?”
Em họ móc ra một tấm phù nhăn dúm dó, “Ngài ấy ở trong này.”
Trong khoảng thời gian này Bạch Nguyệt bận công việc nên không để ý đến tình hình Phán Quan, nhìn khí tức yếu ớt xung quanh tấm phù, cậu không nhịn được chất vấn: “Hắn ở trong đó?”
“Đúng vậy.”
“Cậu rửa tấm phù?”
“Vâng.”
“Cậu rửa bằng cách nào?”
“Em dùng bột giặt ngâm sau đó chà sạch.” Em họ khoa tay, “Rồi đem phơi ở ban công…”
Bạch Nguyệt đỡ trán.
Tắm không thì thôi đi, đằng này còn phơi một con quỷ ở ngay ban công để ánh nắng chiếu vào?! Dù có là quỷ cấp cao cũng không chịu được cảnh giày vò này!
Bạch Nguyệt không dám tưởng tượng tình trạng hiện tại của Phán Quan.
Âu Dương Huy cũng xấu hổ: “Hay để tôi giải phù thử xem?”
Bạch Nguyệt quả quyết lắc đầu: “Để lão Diêm Vương giải cho.”
Sau khi giải phù, thế nào mãnh quỷ Phán Quan cũng nổi điên, có lão Diêm Vương ở đó có thể trấn áp y!
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, bàn chiêu hồn uống hai ly nước trái cây lớn, thoả mãn no nê run lẩy bẩy leo ra khỏi ly, Bạch Nguyệt thu nó vào trong ngực, tiếp đó nói với Khốn Tiên Tác: “Chúng ta cần phải về.”
Khốn Tiên Tác làm bộ không nghe thấy.
Bạch Nguyệt lắc lắc cái ly: “Đi ra, chúng ta phải đi.”
Khốn Tiên Tác vẫn bất động.
“Nó say?” Âu Dương Huy cười hỏi.
“Nó ngàn chén không say, này là cố ý không muốn đi.” Bạch Nguyệt dứt khoát thò tay vớt nó lên, Khốn Tiên Tác uốn éo cơ thể quấn lên bình rượu, muốn mang phần rượu còn dư lại theo mình.
Đúng lúc này Nhai Tí xuống lầu kiếm ăn.
Em họ thì thầm hỏi Âu Dương Huy: “Hai người bọn họ ở đây?”
Âu Dương Huy gật đầu, thì thầm trả lời: “Tối nào cũng đánh nhau.”
Bạch Nguyệt tò mò: “Vậy Lăng Tiêu đâu? Cũng ở đây chứ?”
“Cậu ta… Ra nước ngoài rồi.”
Bạch Nguyệt ngạc nhiên, đây chẳng phải biến thành cục diện một nhân loại đối đầu với hai phi nhân loại sao?
Khốn Tiên Tác rất thông mình gật gù lúc lắc lần nữa để nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Bạch Nguyệt hiểu ra: “Ngươi muốn ở lại đây?”
Khốn Tiên Tác gật đầu.
Dù sao Khốn Tiên Tác cũng là thần vật, có bó trông coi, không sợ nhóm hai tên quái vật này gây rối. Bạch Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, khó khăn đưa ra quyết định: “Được, ngươi ở lại đây đi.”
Khốn Tiên Tác vui vẻ lắc lắc cơ thể.
Trong quán bar chứa một cây đao, một con rồng, tất nhiên cũng không ngại thu nạp thêm một sợi dây thừng.
Tối đến, Khốn Tiên Tác treo trên tay nắm cửa phòng của Âu Dương Huy, ngoan ngoãn làm một vệ sĩ trung thực.
Thời gian ở bên Pháp hoàn toàn trái ngược với thành phố S, bên kia là ban ngày thì bên đây là đêm tối, vừa lúc Âu Dương Huy ngày ngủ đêm thức, y chợt phát hiện trên điện thoại có một tin nhắn gửi tới.
Người gửi: Lăng Tiêu
“Đại sư, nước Pháp thật xi giờ đẹp.”
Lăng Tiêu gửi tin nhắn xong, để điện thoại xuống.
Hắn không biết nên nói cái gì, sáng hôm đó Âu Dương Huy tức giận, giữa mối quan hệ tốt đẹp của hai người xuất hiện khe hở, mà khe hở này do Lăng Tiêu tự mình tạo thành, hắn cảm thấy mình nên đền bù chút gì đó, mà trò chuyện là phương pháp tốt nhất, nhưng Lăng Tiêu không có kinh nghiệm trong việc nói chuyện phiếm, tin nhắn vừa gửi đi, hắn lập tức hối hận vì hắn không biết nên kéo dài chủ đề này như thế nào.
Có phải cậu ấy còn giận không? Cậu ấy đã ngủ chưa? Có nhận được tin nhắn không?
Lăng Tiêu suy nghĩ miên man, chợt điện thoại run lên, là tin nhắn trả lời của Âu Dương Huy: “Đã quen với đồ ăn bên đó chưa?”
“Ừm, ăn được.” Lăng Tiêu gửi xong lại hối hận, hình như chủ đề đến đây là kết thúc, nên tiếp tục như thế nào đây?
Tiếng tin nhắn lại vang lên, Âu Dương Huy tiếp tục nhắn: “Cậu ở đâu?”
Lăng Tiêu trả lời vị trí của mình.
Âu Dương Huy gửi tin nhắn: “Ở đó có một cửa hàng bán cà ri bò đúng không?”
“Đúng đúng, sao cậu biết?”
“Ha ha, tôi từng đi qua đó, chiêu bài của quán cà ri bò đó là đồ nướng vỉ, rất ngon đó.”
Âu Dương Huy không hổ danh là ông chủ, gợi chuyện vô cùng chuyên nghiệp, tin nhắn như mở ra một cánh cửa, Lăng Tiêu vui vẻ nói chuyện với y mỗi ngày mà không cảm thấy mệt.
“Đại sư, bò bít tết ở cửa hàng đồ nướng vỉ rất ngon, tiếc là giá đắt quá.”
“Đại sư, hôm nay tôi gặp một khách hàng rất kỳ quái, anh ta ra giá rất cao, thế mà chỉ yêu cầu thiết kế một căn phòng, ha ha, lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này đó.”
“Anh ta yêu cầu tôi thiết kế căn phòng kia theo phong cách lâu đài ma pháp, hình như là dành cho con gái của anh ta.”
“Vị khách đó chịu ký hợp đồng rồi.”
“Tôi vừa nhìn thấy một loại hoa quả mới, vừa nhìn giống chanh vừa giống đào, chua quá.”
“Ối trời mưa.”
…
Mỗi ngày Âu Dương Huy trôi qua đều rất vui vẻ, giống như có Lăng Tiêu bên người, luyên thuyên chia sẻ đủ thứ chuyện bên kia.
Tối nào Minh Hồng với Nhai Tí cũng đánh nhau, không ai nhường ai, Âu Dương Huy sợ nếu tiếp tục như vậy phòng sẽ bị bọn họ phá tan tành, vì thế Lăng Tiêu đưa ra một ý kiến: “Hay là cho bọn họ đi tiếp rượu thử xem?”
“Ý này không tốt lắm…”
“Dù sao bọn họ uống không say mà.”
“A Huy, trên lầu đàn sửa chữa à?” Nữ văn phòng ngẩng đầu nhìn lên, “Sao ồn thế.”
Một vị khách khác cũng nghi ngờ: “Sửa lâu vậy rồi vẫn chưa xong sao?”
“Ừm, trang trí lại một chút, để tôi lên xem.” Âu Dương Huy xấu hổ bay lên lầu, gõ cánh cửa địa ngục lần đầu tiên mà trước nay y chưa từng mở.
Cửa mở, Âu Dương Huy kiểm tra tình hình bên trong, xém chuat nữa phun một búng máu.
Sàn nhà nứt toát, mặt tường lủng lỗ, đủ loại vết chém vết lõm, màn hình tinh thể lỏng bị đánh thủng, đồ cổ bình phong câc thứ cùng vật dụng trong phòng đều biến thành mảnh vụn.
Trong đống phế tích, chỉ có cái bàn nhỏ trong góc tường vẫn còn sừng sững không ngã, giường gánh trách nhiệm đặc biệt đúng với công dụng của nó nên cũng may mắn thoát khỏi một kiếp…
Khốn Tiên Tác lén lút bò qua, nhìn vào trong phòng.
Minh Hồng hùng hổ như không liên quan tới mùnh: “Chuyện gì?”
Đang nói, Nhai Tí thừa cơ hội, phi thân một cước quét tới.
Đánh nhau ẩu đã là không đúng! Khốn Tiên Tác bay ra, huyễn hoá thành một tấm lưới ngăn trước mặt Nhai Tí.
Nhai Tí ngoan ngoãn lại.
Minh Hồng đắc ý: “Nhìn bộ dạng ngươi xem, bị nó doạ sợ! Ha!”
Khiêu khích gây sự cũng không đúng! Nhân viên làm thêm giờ Khốn Tiên Tác biến thành cái lưới bổ nhào tới, trùm lên người Minh Hồng…
Một lát sau, dưới lầu lặng ngắt như tờ, ánh mắt của tất cả khánh hàng nhìn chằm chằm đầu bậc thang.
Trên bậc thang, hai người đàn ông cao lớn vẻ mặt không tình nguyện loé sáng dưới ánh đèn.
Quán bar như ong vỡ tổ ngay tức khắc!
—— Mau tới đây!! Ở đây có anh đẹp trai tiếp rượu.
—— Má! Nhanh up Weibo!!
—— Tóc đen không tệ, tóc đỏ cũng không tệ, tiếc là ngồi hai hướng khác nhau, hây da!
—— Tôi gửi ảnh rồi đó! Thấy chưa?! Thấy chưa?!
—— Tôi chỉ chụp được nhiêu đó thôi, bị mấy người khác chặn hết rồi! Tự mấy cậu sang đây mà nhìn!
Tối nay mức tiêu thụ của quán bar lại bùng nổ, cao nhất trong lịch sử từ lúc kinh doanh tới giờ, nhóm hai tên quái vật cũng không phải dạng vừa, toàn lựa rượu cao cấp để tiếp khách, vừa có thể uống rượu vừa hố được không ít khách…
“Lăng Tiêu, ánh mắt cậu tốt thật đấy! Bọn họ tiếp rượu quá chuyên nghiệp!”
“Khửa khửa, bọn họ ngủ chưa? Có đánh đấm nữa không?”
“Bận rộn suốt một đêm, có lẽ bọn họ hết sức đánh đấm nên đi ngủ rồi.”
Có nhóm tiếp rượu chuyên nghiệp Nhai Tí và Minh Hồng, quán bar càng ngày càng hot, khách càng lúc càng tăng, có vài người không nhịn được nói: “Hình như mặt hai người này giống giống tấm ảnh kia?”
“Á, đúng là thế thật… Hừm…”
“Suỵt, mau up Weibo.”
“Gọi thêm vài người đến xác nhận.”
“Khì khì…”
Nếu ở lại hiện trường lâu hơn một chút để ngắm idol thì sẽ tính phí, mà để bọn họ trả phí chính là ý đồ của ông chủ Âu, tất nhiên đám khách hiền lành sẽ không vạch trần, ngầm hiểu lẫn nhau vô cùng ăn ý, còn nhóm hai người Nhai Tí với Minh Hồng bị người ta YY đến giờ vẫn chưa hay biết gì.
“Lăng Tiêu, bọn họ rất được chào đón.”
“Hầy, ai bảo bọn họ đẹp trai, thật bất công mà!”
Âu Dương Huy cười, y có thể tưởng tượng quả mặt mướp đắng của Lăng Tiêu, không đợi y trả lời, nột tin nhắn nữa được gửi tới.
“Đại sư, tôi có bạn gái rồi.”
Không hiểu tại sao, Âu Dương Huy sợ khi nhìn thấy tin nhắn.
Y tắt điện thoại, dùng máy riêng để làm viênc.
Lăng Tiêu không biết số điện thoại riêng của quán bar, đường dây này không có dấu vết của hắn.
Tắt điện thoại mấy ngày, Âu Dương Huy vẫn không nhịn được mở điện thoại nhìn, muốn biết tình hình gần đây của Lăng Tiêu nhưng lại sợ nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của hắn và bạn gái, trái tim của Âu Dương Huy đập thình thịch trong ngực.
Chỉ có hai tin nhắn đến từ Lăng Tiêu.
“Đại sư? Cậu ngủ chưa?”
“Hôm nay tộ với cô ấy đến bờ biển chơi, hầy, khó lắm mới được một ngày nghỉ, thật muốn ở nhà trọ ngủ một giấc.”
Nhìn thời gian, tin đầu tién gửi sau tin “Tôi có bạn gái” vài phút, tin tiếp theo là gửi blvaof ngày hôm sau. Âu Dương Huy tắt máy vài ngày, có lẽ Lăng Tiêu không thấy y trả lời nên không nhắn tin, một khoảng thời gian trống rỗng xuất hiện.
Âu Dương Huy có hơi lo lắng, nhắn tin qua: “Nghỉ bao nhiêu ngày? Hôm nay có đi làm không?”
Nhấn tin gửi đi, không bao lâu liền nghe thấy âm báo nhắc nhở, Âu Dương Huy ngạc nhiên ấn mở: Tin gửi đi thất bại.
Lại soạn một tin khác gửi qua.
Tin gửi đi thất bại.
Y suy nghĩ một chút, soạn một tin nhắn đơn giản: Hôm nay trời mưa lớn.
Tin gửi đi thất bại.
Liên tục gửi mấy lần đều chỉ nhận được thông báo Tin gửi đi thất bại.
Chẳng lẽ hắn không ở trong vùng phủ sóng?
Người ngoại quốc đều thích thám hiểm, không chừng Lăng Tiêu đi tắm biển với đồng nghiệp rồi vòng đi leo núi hay gì đó, mình đúng là lo lắng vớ vẩn mà.
Âu Dương Huy tự giễu lắc đầu, lúc ngủ trong lòng y đều là Lăng Tiêu, điện thoại đặt trên gối đầu bên cạnh tĩnh lặng, không có bất cứ tin nhắn nào.
Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu đi đâu?
Giá phải trả cho việc tắt máy mấy ngày là không gửi được tin nhắn.
Toàn bộ đều gửi thất bại.
Kể cả có là ngày nghỉ cũng không thể dài như vậy chứ!
Âu Dương Huy dứt khoát vấn điện thoại gọi cho Lăng Tiêu, quả nhiên một giọng nói máy móc nhắc nhở.
Gọi điện thoại trực tiếp cho công ty thiết kế Giang thị, ông chủ Giang báo số điện thoại nhà trọ Lăng Tiêu đang trọ ở Pháp, Âu Dương Huy gọi qua, các đồng nghiệp ở đó báo lại cho Âu Dương Huy một tin tức kinh người.
Lăng Tiêu ra ngoài cùng bạn gái, đã mấy ngày không về.
Âu Dương Huy cúp điện thoại, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Y có dự cảm xấu.
Một lần Lăng Tiêu biến mất này, biến mất tận hai tuần.
Đêm khuya, quán bar đông như trẩy hội, Âu Dương Huy đứng dưới ánh đèn mờ ảo, dựa vào lan can hút thuốc.
Mấy ngày Lăng Tiêu ra nước ngoài, y bắt đầu dành thời gian hút thuốc nhiều hơn.
Y không quên được cảnh tượng lúc ấy Lăng Tiêu mặc quần đù, khí thế hào hùng bước ra từ xe taxi, mỗi lần nhớ lại cảnh ấy Âu Dương Huy đền phì cười.
Một chiếc taxi chậm rãi tới gần, dừng lại trước mặt y.
Mấy cô gái lũ lượt muốn đến quán bar nhìn idol.
Âu Dương Huy nhả khói, khói tản ra mờ dần, lại tiếp tục rít một hơi.
Thêm một chiếc taxi từ từ tới gần, dừng trước mặt y.
Một người đàn ông say khướt chui ra ngoài, lắc trái lắc ohair đi xa.
Trời mỗi lúc một tối, có không ít taxi đổ lại, người bên trong hết ra lại vào, y chờ mong một bóng người quen thuộc.
Một chiếc taxi chậm rãi tới gần, thời gian trước mắt y như dừng lại, giật mình đảo ngược thời gian, giống như lần đó, Lăng Tiêu hắn….
Lăng Tiêu chui ra từ xe taxi, mặt xỉn như màu đất nhìn Âu Dương Huy đứng trước mặt, chỉ chỉ phía sau: “Đại sư, cậu xem, cô ta…”
Ma nữ phương Tây nằm sấp trên lưng Lăng Tiêu, thấy Âu Dương Huy cô lập tức giơ ngón giữa, phun nước bọt.
“Lăng Tiêu, cô gái này là…?”
Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Tôi có giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của tôi.”
Âu Dương Huy sặc khói, xém chút cười ra tiếng.
Quả hồng mềm này đúng là không tầm thường, ngay cả bạn gái cũng rất cá tính, diễn một màn tình người duyên quỷ chưa hết, đã vậy lúc thu phục em gái còn hung hăng chửi bậy, ôm chặt bạn trai không buông, thấy cô sinh tình như thế Âu Dương Huy cũng không nỡ thu.
Dán bùa lên cái bình phong ấn ma nữ, Âu Dương Huy hỏi Khốn Tiên Tác: “Ở Âm Phủ có thu nhận quỷ khác quốc tịch không?”
Khốn Tiên Tác uốn éo nghiên đầu nghĩ mãi không ra, nó dứt khoát bay lên xuyên qua không gian đi tìm Bạch Nguyệt.
Lăng Tiêu bị quỷ quấn N ngày, ấn đường đã sớm biến thành màu đen, mặt hiện rõ tử tướng, Âu Dương Huy đốt bùa cho hắn uống xong thì có chút tò mò hỏi: “Đi tuần trăng mật với cô ấy bên bờ biển thế nào rồi?”
“Đừng nói nữa.” Lăng Tiêu vừa nghĩ đã nhức đầu, “Chỉ vì tôi quá ngây thơ, không phân biệt được đâu là người đâu là quỷ! Tôi gặp quỷ đả tường! Mẹ nó rõ ràng đi có một ngày, vừa đi ra đã biến thành nửa năm, tôi bị oan!”
“Sao cậu ra được?”
“Đại sư, tôi có giữ một tấm bùa của cậu.” Lăng Tiêu tự hào, “Dùng bùa đánh xuyên qua không gian.”
“Ha ha, cậu nào thông minh như vậy?” Âu Dương Huy cười xoa xoa Lăng Tiêu, “Đánh bừa à?”
Lăng Tiêu cầm lấy tay Âu Dương Huy: “Sao không mang bao tay?”
“Tại sao phải mang?”
“Tay của cậu lạnh quá.”
“…”
“Đại sư…”
“Mệt không? Về nghỉ ngơi trước đi.” Âu Dương Huy ngắt lời hắn, nhanh nhẹn đứng lên, nửa đêm, công việc làm ăn trong quán bar vô cùng phát đạt, đó cũng là một lý do tốt để tránh đi một chút.
“Mặc áo khoác vào.” Lăng Tiêu nhắc nhở, “Đêm lạnh.”
Thế là lúc ông chủ Âu mặc áo khoác đen dài ra sân, một đám fan hâm mộ gào thét, quán bar lại như ong vỡ tổ lần nữa…
Sáng sớm, Lăng Tiêu đứng lên, Âu Dương Huy đi đến thay ca đi ngủ.
“Đến công ty?”
“Ừm.”
“Ồ.” Âu Dương Huy thay xong quần áo, đắp mền ngã đầu xuống gối, ngủ.
Trong chăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Lăng Tiêu, ấm áp, lại có thể xoá tan cảm giác rét rung trên cơ thể.
Một cái túi chuồm chạy bằng điện nhé vào ổ chăn, Âu Dương Huy đối diện với ánh mắt của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cười nói: “Rất ấm đúng không?”
“Không tệ.”
“Tôi đi nhé.”
“Ừm… Lăng Tiêu…”
“Hửm?”
“Nhớ về sớm.”
Quả thật Lăng Tiêu về rất sớm, hôm nay hắn chỉ đến công ty báo tin xin thôi việc ra nước ngoài học tập, vì trải nghiệm kinh hoàng đụng mặt quỷ, mặc cho ông chủ nói hết lời Lăng Tiêu vẫn quyết tâm sống chết không chịu đi. Thế là việc học tập ở nước Pháp có slot trống, thấy Tiểu Lưu giúp không ít việc nên Lăng Tiêu rất tốt bụng đề cử Tiểu Lưu sang đấy học tập.
“Đều là đồng nghiệp, không cần cám ơn tôi.” Lăng Tiêu vỗ vai Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu cảm động đến khóc ròng ròng, lấy một chồng vé giảm giá ở Tiên Tung Lâm làm quà cám ơn, sau đó phủi mông chạy về nhà thu dọn hành lý.
Đống đơn thiết kế của Tiểu Lưu lại vào tay Lăng Tiêu một lần nữa, Lăng Tiêu sắp xếp lại một lượt, ngày mai mới bắt đầu đi làm chính thức.
Lúc trở lại quán bar đã là buổi chiều, Âu Dương Huy đang ngồi trong phòng lật xem giấy tờ.
“Đại sư, tôi về rồi.”
“Ồ? Về sớm vậy sao?”
“Không phải cậu bảo tôi về sớm một chút sao?”
“À ừ, đúng vậy.” Âu Dương Huy đưa ly cà phê mới pha tới trước mặt Lăng Tiêu, còn mình thì tiếp tục lật xem giấy tờ.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
“Đại sư…”
“Cậu còn đi Pháp không?”
“Không đi nữa.”
“À, vậy trước cứ ở lại đây đi.”
“Ừm.”
Lại tiếp tục im lặng.
Ông chủ Âu không có ý định nói chuyện, Lăng Tiêu đành moi hết ruột gan tìm chủ đề.
“Cậu muốn hỏi gì đúng không?” Âu Dương Huy đặt giấy tờ sang một bên, có Lăng Tiêu ở đây, đầu óc y rối bời một chữ cũng không đọc vô.
Âu Dương Huy chờ đợi, trong đầu Lăng Tiêu chạy ầm ầm, bộ nhớ không đủ, chết máy.
“Artha là bạn từ nhỏ của tôi, ông lão mù… Là cha tôi.” Âu Dương Huy bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, nhiệt độ tản mát từ cà phê tiếp cho y một chút dũng khó, “Bọn họ đã không còn ở đây nữa.”
Lăng Tiêu không biết nên nói gì, cũng uống một hớp cà phê, quyết định nói sang chuyện khác: “Cà phê này rất ngon.”
“Nhập khẩu từ Brazil.” Âu Dương Huy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào, người đi đường vô cùng náo nhiệt.
“Tôi chỉ biết tôi đến từ một bộ lạc bị giấu kín ngoài biên khu.” Âu Dương Huy nói khẽ, “Những chuyện khác, cha không nói với tôi.”
“Tiểu Lưu cho tôi rất nhiều vé khuyến mãi, tối nay chúng ta đi ăn một bữa nhé?”
“Lăng Tiêu… Cậu nghe tôi nói hết…”
“Đại sư…”
“Từ nhỏ tôi có năng lực dự báo, tôi phát hiện Artha không sống được lâu, tôi… Vọng tưởng giúp cậu ấy cải mệnh.” Âu Dương Huy lại nhấp một hớp cà phê, “Sau đó cha phong ấn năng lực này trước khi tôi ra tay, Artha… Hẳn là cậu đã nhìn thấy cậu ấy trong mơ đúng không?”
Lăng Tiêu đành nói tiếp: “Giấc mơ ấy không hoàn chỉnh, chỉ chiếu lại một đoạn ngắn thôi.”
“Ồ…”
“Thế Hagonridaz nghĩa là gì trong tiếng địa phương của cậu?”
“Nghĩa là người gây tai hoạ.”
Cuối cùng Lăng Tiêu cũng hiểu được địa vị của Artha trong lòng Âu Dương Huy, trong giấc mơ, chỉ có Artha là nguyện ý chơi với y, đi tới đi lui đều là một ít chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày.
“Tôi có trí nhớ của cậu là vì cậu chia một nửa hồn của cậu cho tôi?”
Đã nói đến nước này, muốn phủ nhận cũng vô dụng, Âu Dương Huy đành gật đầu thừa nhận.
“Vì tôi nhìn giống Artha đúng không?”
Âu Dương Huy do dự, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Một con chim nhỏ tinh xảo được bện từ mây tre đặt trước mặt Âu Dương Huy.
“Nói tới cậu ta, tôi lại nhớ tới món đồ chơi này.” Lăng Tiêu cười, “Sau một thời gian ở Pháp rèn giũa kỹ thuật và tiếp nhận tinh boa nghệ thuật, giờ tôi bện còn đẹp hơn so với Artha, đúng không?”
Âu Dương Huy cầm chim nhỏ lên nhìn ngắm một lúc, cũng cười nói: “Đúng là nhà thiết kế lớn, khéo tay đấy.”
“Cho cậu.”
“Ừm…
“Tôi không phải Artha.”
“Tôi biết.”
“Tôi không thay thế cậu ta được.”
“… Tôi biết.”
“Huy…” Lăng Tiêu vươn tay lau đi giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy lúng túng lau nước mắt, đứng lên muốn chạy trốn.
Lăng Tiêu kịp thời tóm lấy y, có rất nhiều lời muốn nói, Lăng Tiêu suy nghĩ lựa lời thế nhưng nghĩ một hồi cũng chẳng được gì, vì thế dứt khoát cúi đầu hôn Âu Dương Huy.
“Quao…” Minh Hồng trốn trên cầu thang phát ra tiếng cảm thán.
Mặt Nhai Tí đỏ bừng, vốn hắn định xuống lầu kiếm ăn, kết quả mới đi xuống được một nửa cầu thang lại nhìn thấy một màn rung động thế này.
Cầu thang không có chỗ trốn, quấy rầy bọn họ cũng không tốt, nhưng hai người lại tò mò diễn biến phát triển, thế là làm quần chúng ăn dưa ngồi ở cầu thang hóng hớt…
“Ủa, A Huy đâu?” Khách quen nhìn xung quanh.
“Có tôi ở đây rồi mà vẫn chưa hài lòng sao?” Minh Hồng tùy tiện ngồi xuống bên cạnh, chống cằm liếc mắt đưa tình.
“Minh Hồng, qua bên đây nè.” Nhóm fan hâm mộ mời gọi.
“Chúng ta sang bên kia nhé.” Minh Hồng định kéo fan hâm mộ của Âu Dương Huy nhập vào hội fan của mình.
So với Minh Hồng, Nhai Tí chỉ lộ vẻ lạnh nhạt, ngoại trừ tiếp rượu thì vẫn luôn xụ mặt không nói một câu, mà loại tính cách “lãnh khốc” này lại rất được chào đón.
Nhìn thấy fan hâm mộ của Nhai Tí tăng lên một cách khó hiểu, Minh Hồng nuốt không trôi, dù sao đêm nay ông chủ không rảnh, để fan hâm mộ cô đơn lẻ bóng thế này chẳng bằng mình chủ động xuất kích đào góc tường…
Bầu không khí dưới lầu phừng phực, bầu không khí trên lầu cũng hừng hực.
**Đây là cảnh H**
Một đêm này, hai linh hồn vỡ vụn cuối cùng cũng hợp thành một.
Sáng sớm quán bar đóng cửa, Nhai Tí với Minh Hồng tiếp rượu cả một đêm đã sớm mệt muốn chết rồi, lúc lên lầu vừa lúc gặp Lăng Tiêu đang đứng ở hành lang gọi điện thoại.
“Ông chủ, hôm nay em không khoẻ, xin nghỉ một ngày… Dạ… Vâng…” Vừa tắt điện thoại, ngẩng đầu kiền nhìn thấy nhóm hai tên quái vật đang nhìn mình bằng vẻ mặt cao thâm khó dò.
Minh Hồng như vô tình lại cố ý hỏi Nhai Tí: “Ngươi xem, sắc mặt hắn hồng hào thế kia, có giống không khoẻ không?”
Nhai Tí cũng vô tình lại cố ý chế giễu: “Không phải người không khoẻ là một người khác sao?”
Minh Hồng: “Úi, chẳng lẽ người khác đó bị cảm?”
Nhai Tí: “Ây da, ai mà biết.”
Xoạch, phòng sát vách đóng cửa lại, nhóm hai tên quái vật tỏ thái độ nhắm mắt làm ngơ, tự lo tự nghỉ ngơi.
Mặt mũi Lăng Tiêu đỏ bừng, cảm giác như mình ăn vụng trái cấm bị bắt quả tang, vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy ngọt ngào.
Âu Dương Huy núp trong chăn mơ màng nở mắt, một đêm kích tình, hai người đều đạt coa trào, sau khi ra một thân mồ hôi thì cơ thể bắt đầu lạnh, hiện tại đang là đầu mùa đông, ban đêm gió lạnh thổi vù vù, nếu bị trúng quả thật sẽ bị cảm.
Lăng Tiêu bưng bát cháo hoa đi đến, lay lay y: “Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”
Âu Dương Huy chống người ngồi dậy, chăn mền trên người trượt xuống, chứng cứ kích tình dính trên áo khoác hiện rõ mồn một.
“Tôi đi tắm.” Âu Dương Huy vịn tường từ từ đứng lên, cơ thể cứng ngắc di chuyển vào phòng tắm.
Lăng Tiêu muốn đi qua ôm y nhưng Âu Dương Huy là một người đàn ông, vóc dáng cũng không nhỏ, nhỡ đâu mình tới ôm nhưng đỡ không nổi chẳng phải rất mất mặt sao?
“Tới dìu tôi đi chứ.” Âu Dương Huy nhíu mày.
Lăng Tiêu không dám thất lễ, lập tức chạy qua dìu ông chủ Âu.
Rửa mặt xong, hai người thơm ngào ngạc bọc áo choàng tắm đi ra, Lăng Tiêu bưng cháo, múc một muỗng thổi nguội rồi đưa tới bên môi ông chủ Âu.
“Ninh bao lâu?” Ông chủ Âu tỏ vẻ không hài lòng.
“Hơn ba mươi phút.”
“Không đủ thời gian, ít nhất phải một tiếng.” Ông chủ Âu chủ bảo, “Có nấu qua chưa? Trước khi nấu cháo phải nấu trước nửa tiếng, chờ gạo căng phồng lên cháo mới thơm.”
Tuy nói thế nhưng Âu Dương Huy vẫn hưởng thụ ăn hết toàn bộ cháo do Lăng Tiêu đút.
“Giống như nước rửa chén.” Ông chủ Âu cay nghiệt vứt lại một câu, vui vẻ rút vào trong chăn.
Lăng Tiêu cũng nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ấm không?”
“Ấm.”
“So với túi điện sưởi ấm thì bên nào ấm hơn?”
“Túi điện sửi ấm.”
“Ư…”
“Được được, là anh, tiết kiệm năng lượng.”
“Còn không tốn điện nữa.”
“Ừm, bảo vệ môi trường.”
“Đã vậy không tốn tiền, miễn phí.” Lăng Tiêu ôm hôn.
Âu Dương Huy tiếp nhận môi Lăng Tiêu, hai người cười ngọt ngào ôm lấy nhau.
【 Kết thúc chính văn bắt đầu phiên ngoại, kết cục đại đoàn viên cũng là kết cục cuối cùng nằm trong phiên ngoại 】 Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.