Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 6: Biệt hữu động thiên (3)..

Vũ Nham

12/04/2013



" Đầu lưỡi tì vào chân răng hàm trên, lưỡng nghi mở, khí vận đan điền tứ tượng tới...."

Vũ Ngôn cắn chặt răng duy trì chút tỉnh táo, trong lòng niệm khẩu quyết Thiên Tâm quyết. Khi niệm khẩu quyết, luồng nhiệt cuồn cuộn này lại càng thêm mãnh liệt, khiến gân mạch trong cơ thể hắn mở rộng gấp mấy lần. Luồng nhiệt vốn tụ tập dưới ngực bụng những không ngờ lại dâng lên, trùng kích vào những trọng huyệt nơi đỉnh đầu.

Nỗi đau càng dữ dội, Vũ Ngôn cảm thấy đầu mình dường như sắp nổ tung ra. Càng đọc lên những tầng khẩu quyết trên thì nỗi đau càng kịch liệt. Vũ Ngôn cắn răng tới mức răng muồn vỡ ra. Niệm xong khẩu quyết tầng thứ sáu, ý thức cuối cùng liền mất đi, trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình hình như ầm một tiếng, mấy luồng nhiệt khí quay cuồng, rốt cuộc hắn đã không thể kiên trì được liền bất tỉnh ngay tại đó.

Lúc này thân thể Vũ Ngôn đỏ bừng, bùn đất còn dính trên đồng phục chiến đấu, trên đầu bị nhiệt khí sấy khô mà để lộ ra từng vết rạn. Toàn thân hắn như một quả cầu khí đang không ngừng bị bơm phông lên, cả người dần trở nên to lớn, bùn đất đã được sấy khô cùng với bộ đồ chiến đấu đã dần không thể ôm được thân thể đang không bành trướng của hắn. Bùn khô dần dần vỡ bóc ra, bộ quần áo cũng bị xé rách để lộ ra cơ thể đang không ngừng bành trướng. Bây giờ thân thể Vũ Ngôn đã lớn hơn rất nhiều so với bình thường, bắp thịt phồng lên, cơ thể vốn rất cường tráng lại không ngừng run rẩy, lay động như có một con chuột nhỏ đang chạy không ngừng trong đó.

Rốt cuộc thân thế hắn đã không tiếp tục bành trướng nữa, luồng khí nóng trong cơ thể Vũ Ngôn chuyển động dường như càng nhanh hơn, màu đỏ ửng trên da càng ngày càng đậm nhưng nhìn lại thì hình như có một tầng da màu đen tuyền bám vào trên đó.

Không biết luồng nhiệt lưu mãnh liệt cuồn cuộn chảy bao lâu nhưng cuối cùng, màu đỏ cũng bắt đầu dần dần trở thành nhạt. Cơ thể hắn cũng dần thu nhỏ cho tới khi khôi phục trở lại như bình thường. Bắp thịt đang phồng lên cũng tiêu tan, nhưng lúc này nó lại không cường tráng như trước mà lại vô cùng cân xứng, và có cảm giác năng lượng ẩn trong như được cô đọng, có tính bạo phát cực lớn. Màu đỏ rốt cục cũng hoàn toàn rút đi, da thịt khôi phục màu sắc bình thường, cái lớp màu đen kia cũng càng ngày càng nhiều. Từ trong giấc ngủ, Vũ Ngôn để lộ ra một nụ cười mỉm thỏa mãn dễ chịu như một đứa trẻ thuần khiết không tỳ vết. Tiếng hít thở nhẹ nhàng, chậm rãi, nụ cười ngọt ngào hòa ái như biến Vũ Ngôn thành một đứa trẻ ngây thơ. Lúc này hắn như hòa vào với mặt đất, như một cây nhỏ bừng bừng sức sống trên mảnh đất tuoi đẹp này.

Cũng không biết qua bao lâu, Vũ Ngôn cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là đầu óc mình rất minh mẫn, tư duy khoáng đạt vô cùng và rất nhiều vấn đề trước kia mình không thể lý giải dường như tất cả đều đã thông. Cảm giác này đã từng xuất hiện khi Vũ Ngôn hắn tu luyện thành tầng thứ hai Thiên Tâm quyết, nếu không khi hắn 15 tuổi cũng không thể học xong chương trình của trung học.

Bây giờ hắn cảm thấy mình tựa như một chiếc lông chim bay bổng giữa không trung. Thân thể nhẹ nhàng như thể chỉ cần một ngọn gió cũng có thể khiến hắn bay lượn trên trời. Ý thức dần tập trung trở lại, hắn lại nhớ những việc phát sinh trước khi mình bất tỉnh rồi vội nhìn lại mình thì nhất thời kinh hãi.

Bộ đồ tác chiến đã bị rách thành từng mảnh thì không cần phải nói, bùn trên người cũng bị tróc ra, trên da còn dính một lớp bẩn màu đen, những những cái này không có gì đáng ngạc nhiên, điều khiến hắn giật mình chính là vết thương trên đùi và trên cánh tay đã khép miệng. Da dẻ lại nhẵn nhụi trơn bóng như được tắm qua sữa.

Vũ Ngôn đương nhiên không thể nghĩ rằng lúc ngủ có người đắp dưa leo cho mình được. Điều này tất nhiên là công hiệu của mặc trúc. Nhìn lại mặc trúc vẫn còn nắm trên tay, màu sắc của nó đã từ màu đen như mực biến thành một màu xanh biếc, trong suốt sáng long lanh, còn rực rỡ hơn cả ngọc thạch loại tốt nhất. Bây giờ hắn đã biết cái tên Thúy Ngọc Mặc trúc chuẩn xác tới cỡ nào.



Vũ Ngôn cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, thấy băng trong cái hồ nhỏ đã bắt đầu tan chảy, mặc dù cũng có chút ngạc nhiên nhưng hắn hôm nay đã thấy nhiều chuyện kỳ lạ hơn nữa nên cũng không cảm thấy nó quái dị. Dòng suối nóng ở trung tâm hồ này do bị Thúy Ngọc Mặc trúc hấp thu hết tất cả nhiệt khí nên mới khiến cho hồ đóng băng, nhưng nay Thúy Ngọc Mặc trúc hấp thu nhiệt khí đã không còn nên nước trong hồ tất nhiên sẽ dần tan chảy.

Vũ Ngôn thấy Thúy Ngọc Mặc trúc mang đến cho làn da của mình một sự ngạc nhiên đáng mừng và cũng không biết đối với việc tu luyện Thiên Tâm quyết có bao nhiêu chỗ tốt. Thân theo ý động, nhưng dù chưa niệm khẩu quyết thì một cỗ chân khí trong đan điền đã chầm chậm sôi trào nhưng dường như cũng không hùng hậu hơn so với trước. Đang cảm thấy hết sức thất vọng thì đột nhiên hắn thấy khắp toàn thân dường như đều có chân khí đang dâng lên rồi tụ thành một dòng thác đi vào gân mạch của mình, thân thể không tự chủ được bay lên, thấy đầu mình sắp đập vào định động, hắn vội vàng vận quyết chữ "Đạp" của Vân môn, hai chân lăng không hư bộ rồi đáp xuống mặt đất cách chỗ đó vài bước.

Vũ Ngôn hết sức vui mừng lại một lần nữa, lần này có kinh nghiệm hơn. Hắn chỉ cảm thấy chân khí hùng hậu trong cơ thể như phiên giang đảo hải với một khí thế dũng mãnh khiến Vũ Ngôn suýt không nhịn được mà kêu thành tiếng. Hai chân đáp xuống đất, quyết chữ "Phù" của Vân môn hiện lên trong lòng hắn. Thân thể hắn như một chiếc lông chim bay lên tới đỉnh động rồi mới lại thả người đáp xuống.

Vũ Ngôn biết Thiên Tâm quyết của mình đã đột phá tầng thứ sáu. Trong lòng vẫn đang kinh hỉ thì hắn bỗng nhớ tới Long Dục công của Ma môn, liệu nó cũng có thể tu luyện không. Nghĩ vậy, hắn liền mặc niệm khẩu quyết Long Dục công trong lòng, lúc đầu còn chưa có phản ứng gì nhiều nhưng dần dần, một loại chân khí khác hắn với chân khí của Vân môn bỗng dâng lên từ đan điền rồi dần tụ thành một dòng chảy nhỏ, chảy vào thất kinh bát mạch vốn được mở rộng gấp mấy lần.

Dòng khí lưu này càng lúc càng lớn, Vũ Ngôn chỉ cảm thấy thân thể trở nên khô nóng. Cái cảm giác khô nóng này khác với cảm giác khi uống trúc nhũ, dường như là kiểu khô nóng của dục vọng. Lúc đầu Vũ Ngôn tưởng đó là hiện tượng bình thường nên cũng không thèm để ý, nhưng dần dần, cỗ nhiệt lưu này được mở rộng khắp toàn thân, và khi Vũ Ngôn niệm xong khẩu quyết tầng thứ năm thì hắn chỉ cảm thấy thân thể nóng như lửa đốt, dục niệm trong lòng bộc phát và thế lực của nam nhân tại chỗ nào đã chộn rộn.

Vũ Ngôn là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương nên cũng có đối tượng ảo tưởng. Trong mờ mịt, hắn hình như thấy một mỹ nữ với thân mình trần trụi, khe rãnh sâu vạn dặm trước ngực, hoa đào nở rộ giữa hai chân và đang uyển chuyển, nhẹ nhàng đi về phía mình. Vũ Ngôn cảm thấy hạ thể mình như muốn nổ tung ra, đôi mắt đỏ vằn lên nhưng tia máu, trong suy nghĩ hiện lên những tư thế trong cuốn tạp thư kia. Thân thể mỹ nữ động lòng người kia đang vặn vẹo trước mặt mình rồi bày ra các tư thế như đợi Vũ Ngôn sủng hạnh.

Có phải là tẩu hỏa nhập ma không? Vũ Ngôn nắm chặt chút tỉnh táo cuối cùng, trong lòng quýnh lên, Thiên Tâm quyết trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, và một cỗ Long Dục chân khí khác cũng dâng lên, hai luồng chân khí quấn lấy nhau hình thành nên một cỗ nội kình cường đại hơn lưu chuyển trong các gân mạch.

Gân mạch lại được mở rộng thêm một lần nữa. Vũ Ngôn lại chịu một phen thống khổ nữa, và đương nhiên thống khổ này còn hơn cả mấy lần trước. Huấn luyện tàn khốc trước kia đang giúp cho hắn có thể cắn răng duy trì được tia tỉnh táo cuối cùng. Lúc này hai cổ chân khí trong cơ thể đã dung hợp với nhau không còn có thể phân biệt nữa.

Đang lúc Vũ Ngôn sắp sụp đổ trước dục vọng thì đột nhiên, hồ nước mới tạo thành từ hai luồng chân khí trong cơ thể bỗng hình thành một dòng nước lũ nhắm hướng Thiên linh trên đỉnh đầu xông thẳng tới. Ngay lập tức, Vũ Ngôn trở nên tỉnh táo lạ thường, những ảo giác đã tan thành mây khói, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Nội tức của Thiên Tâm quyết và Long Dục chân khí trong cơ thể đã không còn nữa mà hai cỗ nội tức hợp nhất tạo thành một loại chân khí mới chưa có tên. Từ nay về sau, Vũ Ngôn tu luyện Thiên Tâm quyết chính là tu luyện cả Long Dục công và tu luyện Long Dục công cũng chính là tu luyện Thiên Tâm quyết.

Vũ Ngôn lau mồ hôi lạnh trên đầu rồi ngẫm lại tình hình khi vừa rồi khi mới tu luyện Long Dục công, lúc đó thực sự nguy hiểm. Đồng thời hắn cũng hiểu một cách đại khái nguyên nhân tại sao tên của loại công pháp này lại là Long Dục. Long Dục công là công pháp vô thượng mà chỉ có môn chủ Ma môn mới có thể tu luyện, nhưng quá trình tu luyện này lại vô cùng nguy hiểm. Khi luyện, tâm ma bộc phát nên cần phải có nội gia cao thủ dẵn dắt áp chế tạp niệm trong cơ thể người tu luyện, và chỉ cần hơi chút sơ sẩy sẽ khiến chân khí đi vào ngả rẽ, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma. Cho dù có thể vượt qua tâm ma nhưng với những gì đã trải qua, nhìn thấy trong quá trình tu luyện cũng có thể thay đổi tính cách của người. Tuy cả quá trình rất gian khổ nhưng lại có rất nhiều chỗ tốt, nhưng những cái đó cũng trở thành một phiền não trong hạnh phúc sau này của Vũ Ngôn.

Vốn Ma tôn Cái Thiên cũng định để lại chút giải thích về việc Long Dục công nhưng đáng tiếc hắn lúc ấy có lòng mà lại không có sức, ngay cả bút cầm không cầm nên nổi, cho nên mới dẫn tới việc Vũ Ngôn thiếu chút nữa bị tâm ma xâm phạm, vạn kiếp bất phục. May mà Vũ Ngôn đã ăn thiên địa chí bảo Thúy Ngọc Mặc trúc nên gân mạch trong cơ thể được mở rộng hơn rất rất nhiều, đồng thời lại có Thiên Tâm quyết trấn giữ nên dù không chiếm được thượng phong nhưng cũng đấu ngang tay. Hai cỗ nội lực tranh phong cũng khiến trúc nhũ phát huy hiệu lực đến tận cùng nên Vũ Ngôn mới kiếm được một món hời lớn.



Vũ Ngôn đương nhiên cũng không biết mấy cái này, chỉ là trong cuộc sống về sau, khi dần dần nghiệm chứng thì hắn mới có thể biết cảm tạ nỗi đau khổ ngày hôm nay. Lúc này Vũ Ngôn đang vận thân pháp Tường Vân Bách Biến của Ma môn để kiểm tra thành quả tu luyện rất thống khổ vừa rồi.

Có chân khí vô cùng hùng hậu làm hậu thuẫn nên thân ảnh của Vũ Ngôn giờ như một làn khói bay lững lờ, khiến bộ pháp càng có vẻ quỷ dị mà ngay cả chính Vũ Ngôn hắn cũng cảm thấy được cái quỷ thần khó lường của nó. Luyện đến lúc cao hứng, hắn lại nhẹ nhàng bay lên gỡ một viên dạ minh châu trên đỉnh động xuống rồi sau đó lại học Huyền Huyền Tử với Ma tôn, vận nội lực rồi gắn minh châu lên thạch bích, hơn nữa còn khảm sâu hơn cả hai người kia.

Vũ Ngôn lúc này như hoàn toàn dung nhập vào thế giới võ hiệp mà hai người Huyền Huyền Tử và Ma tôn vì mình xây dựng lên, dường như những người trong võ lâm đang hiện lên một cách sống động trước mặt mình giữa khói mây mờ mịt. Một hồi lâu sau hắn mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng hắn giờ rất vui mừng.

Cười lắc đầu, lại nhìn đồng hồ hắn mới phát hiện mình đã ngủ mê mệt bảy ngày. Bảy ngày không về đơn vị, chắc hẳn là tên mình đã có mặt trong danh sách liệt sĩ rồi. Đợi khi mình thuận lợi trở về hẳn sẽ khiến bọn Số 9, Đại Tráng với Mập Đầu Đà kinh hỉ lắm đây.

Vũ Ngôn nghĩ đến đây thì như thấy bọn họ há hốc mồm nhìn mình tới không khép lại được. Cười mấy tiếng, Vũ Ngôn xé bộ quần áo trên người đã rách nát đi rồi nhảy vào trong hồ nước đã tan băng. Sự ấm áp của dòng suối nóng khiến hắn vô cùng sảng khoái. Đầu ngụp hẳn xuống nước, bế khí ba phút sau đó lại trồi lên vui vẻ nghịch nước.

Hắn cảm giác như được trở về thời thơ ấu vô ưu vô lự, được chơi đùa tự do thoải mái trong thủy đàm trên núi. Đó có lẽ là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của hắn. Mặc dù hắn sẽ bị sư phụ bắt phải luyện tập thư pháp, học đàn cổ, học thơ ca, học lễ tiết, còn cả cảm giác đau đớn khi sư phụ cầm nhánh trúc vụt vào lòng bàn tay, nhưng đó là tất cả khiến con người ta chỉ biết hoài niệm.

Hắn rất muốn lại bị sư phụ cầm nhánh trúc vụt mông, rồi cứ nghĩ, cứ nghĩ, nghĩ về những kỉ niệm đó làm Vũ Ngôn hắn rất vui vẻ. Sư phụ nếu biết tiến bộ của mình chỉ sợ sẽ vểnh râu lên mất.

Ngâm một hồi, những chất bẩn trên người đã được rửa sách sẽ, Vũ Ngôn lại vò sạch bùn đất trên bộ đồ chiến đấu của mình. Tuy bộ đồ đã rách tả rách tơi tới mức không thể che nổi toàn thân thể nhưng cuối cùng cũng không thể khỏa thân đi được. Dù gì yêu cầu cũng không cao, chỉ cần che được những bộ phận quan trọng là được.

Mặc bộ tác chiến lên người, Vũ Ngôn cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng, cả người tràn ngập lực lượng. Khuôn mặt hắn trắng trẻo như bạch ngọc, đôi mắt đen thâm thúy mà có thần. Khi bình tĩnh thì như mặt nước, khi lơ đãng lại lóe lên ánh mắt sắc sảo như có thể nhìn tận sâu trong tâm linh người ta. Cơ thể lại không hề có dáng kiểu vai u thịt bắp nhưng lại có những đường cong cân xứng. Cả người tao nhã mà tự nhiên tạo cảm giác vô cùng thân thiết. Nếu không phải là những chiến hữu thân thiết thì chỉ sợ ai nhìn cũng đều cho rằng hắn là một thư sinh yếu đuối dễ nhìn mà thôi.

Đương nhiên, còn có một chút biến hóa chẳng biết là tốt hay xấu. Bây giờ Vũ Ngôn hắn còn chưa ý thức được nhưng bởi vì quan hệ tới chuyện tu luyện Long Dục công nên tính cách hắn có chút thay đổi. Rõ nhất là nụ cười cởi mở trước kia đã không còn thấy đâu mà thay vào đó, trên khuôn mặt hắn luôn có một ý cười như có như không, khóe miệng lơ đãng khẽ nhếnh lên cho người ta một cảm giác lười biếng xấu xa.

Thiên Tâm chính khí hợp nhất với tà công của Ma môn không biết sẽ tạo nên một nhân vật thế nào đây? Là thiên tài hay là quái thai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Lương Nhân Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook