Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 95: Triền miên (3+4)

Vũ Nham

13/04/2013



Mà nhắc lại mới thấy người oan ức nhất trong chuyện này vẫn là Tăng Nhu. Làm từ đêm ngày hôm qua cho tới sáng sớm, hắn vẫn cứ liên tục "tra tấn” mình, trước mắt mình đang rơi vào trạng thái kiệt sức không còn khả năng tái chiến nữa, nhưng có vẻ như hắn vẫn không tha. Một ông chồng "cường tráng" như vậy đương nhiên là giấc mộng của biết bao người phụ nữ, nhưng nếu mà lại mạnh quá, mạnh tới mức ngay cả mình cũng không thể thỏa mãn hắn thì đó lại là một vấn đề lớn, một vấn đề rất khó giải quyết. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "

Hay là tìm cho hắn một cô vợ bé? Hừ, nghĩ cũng không thể nghỉ.

Tăng Nhu buồn phiền một hồi, mà Vũ Ngôn cũng không biết làm sao bây giờ. Hai thanh niên vừa mới được nếm mùi trái cấm, đúng là trước thì thống khổ song có khoái hoạt, nhưng giờ trong khoái hoạt lại thống khổ vô cùng.

Cũng may Tăng Nhu là một cô gái đơn giản, suy nghĩ một lúc không cho được kết quả gì nên cô nàng cũng chẳng thèm nghĩ nữa, giờ y học phát triển như vậy, bà đây không tin không giải quyết được vấn đề của anh ấy.

Suy nghĩ của nàng nếu để Vũ Ngôn biết được thì nhất định hắn sẽ bị dọa cho "teo" mất. Những người phụ nữ khác đều là do lo ông xã mình không xài được nên mới phải chạy tới khám bác sĩ, còn chưa bao giờ thấy người nào vì ông xã quá trâu mà phải tới bệnh viện cả. Chuyện này tuyệt đối không được. Tôn nghiêm của đàn ông là rất quan trọng, tuy rằng việc này có thể làm mình "nở mày nở mặt" nhưng khi mà đã vào bệnh viện kiểm tra thì người khác chắc chắn sẽ không nghĩ rằng đó là do anh quá mạnh mẽ, mà nhất định họ sẽ cho rằng anh bất lực. Vậy thì mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nỗi oan này.

....

Tăng Nhu bị tra tấn quá mức nên cứ nằm trên giường chẳng muốn động thân. Khuôn mặt thì đỏ bừng trừng mắt nhìn Vũ Ngôn, đều là do tên xấu xa này hại mình. Suy nghĩ một hồi, trái tim nàng lại đập loạn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như được bón mật.

Chuyện đã tới nước này Vũ Ngôn cũng chỉ có thể phát huy toàn bộ thể lực vào việc chạy đi chạy lại không ngừng, hết chạy đi mua đồ dùng sinh hoạt cá nhân cho nàng rồi lại chạy đi mua bữa sáng, ngay cả cốc sữa đậu nành cũng bưng tới trước giường bón cho nàng.

Tăng Nhu ngọ ngoạy đứng dậy để đi thu dọn phòng cho hắn. Nhưng vừa mới đưa chân bước một bước thì đã cảm thấy bụng dưới đau đớn như bị kim châm làm nàng phải nhíu mày một cái rồi cuối cùng lại ngã ngồi lên trên giường. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "

Vũ Ngôn lập tức chạy tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt lên trên ghế. Nhưng Tăng Nhu sau đó lại cố gắng đi tới bên giường rồi nhìn đóa hoa đỏ thắm trên giường kia, nàng khẽ cắn răng sau đó kéo soạt một cái cất, giấu tấm ga trải giường có đóa hoa kia đi, đồng thời còn trừng mắt nhìn Vũ Ngôn một cái.

Tăng Nhu không di chuyển được, lại còn ồn ảo bảo cái hang này của Vũ Ngôn quá lôn xộn, nhất định phải dọn dẹp một chút. Kỳ thật Vũ Ngôn cũng không ở đây đã mấy tuần nhưng Hậu Vân và Vu Tử Đồng vẫn thường xuyên tới đây thu dọn, vì thế nó giờ tuy không thể nói là không có một hạt bụi nào nhưng cũng vô cùng sạch sẽ.

Song giờ đã khác xưa, Tăng Nhu và Vũ Ngôn đã có quan hệ thân mật thế kia rồi nên tất cả đều đã trở nên khác hoàn toàn. Chỗ ở này tuy nhỏ nhưng lại là nhân chứng cả đời, và cũng là ngôi nhà thứ nhất của hai người mình, vì thế đương nhiên phải thu dọn sao cho nó có hàng có lối rồi. Dù chỗ này có hơi tệ một chút nhưng cũng phải làm cho nó trở nên ấm áp, sạch sẽ chứ, có phải không?

Tăng Nhu động khẩu, Vũ Ngôn động thủ. Hai người cùng nhau cố gắng thu thập gian phòng nhỏ này trở nên sạch sẽ, tươi mới tràn ngập ánh sáng. Tăng Nhu đang chỉ huy, cuối cùng lại quên đi rằng mình đang bị thương, thế là cũng tự mình ra tay thu dọn được một chút.

Nhìn Vũ Ngôn đang không ngừng chạy đông chạy tây thu dọn các thứ làm cỗ nhu tình vấn vít trong lòng Tăng Nhu lại càng trở nên nồng đậm hơn. Anh ấy là một người đàn ông ưu tú về mọi mặt, mình nhất định phải nắm chặt anh ấy. Được ở bên anh ấy có lẽ là thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời của mình.

Những cô gái lần đầu tiên nếm trải hương vị của tình yêu đều có lý tưởng hóa. Bọn họ luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, giống như tất cả những cái trước mắt chính là phiên bản của tương lai vậy.

Hai người bận rộn từ sáng cuối cùng cũng được trông thấy thành quả. Tăng Nhu dựa vào Vũ Ngôn hài lòng đánh giá ngôi nhà nhỏ của hai người mình.

Nơi này chính là nơi đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời mình, và nó cũng là khởi đầu mới cho chính cuộc đời của mình. Tất cả đều đã thay đổi, đó là vì có người đàn ông bên cạnh mình này.

Cảm giác của Vũ Ngôn cũng rất phức tạp, không nói tới quan hệ hỗn loạn giữa Số 9 và Vu Tử Đồng, mà chỉ việc trước mắt thôi cũng tạo cho mình hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nhìn nàng bận bận bịu bịu dọn dẹp như một nữ chủ nhân chân chính của cái nhà này, điều đó làm cho Vũ Ngôn gần như không thể tin được nàng lại chính là nhị nha đầu đã đấu võ mồm với mình ngày hôm qua. không ngờ nàng cũng ôn nhu như vậy. Mà tất cả những điều này đều là do mình, cái đó lại khiến Vũ Ngôn có một cảm giác ấm áp mà cũng vô cùng kiêu ngạo. Xưa có câu, đàn bà dùng việc chinh phục đàn ông để chinh phục cả thế giới. Lời này không sai nhưng đàn ông chinh phục đàn bà cũng không phải là chinh phục một thế giới khác ư?

Song Vũ Ngôn cũng có chút cảm giác mất mát, nhớ lại mình trước kia, về mặt tình cảm mặc dù có hơi hồ đồ nhưng quyền chủ động mình luôn luôn nắm chắc trong tay. Vấn đề về việc chọn người nào thì mình có thể tự quyết, chỉ có điều giờ đã không còn cách nào cứu vãn được nữa. Hắn cũng không trách trời trách đất, mà chỉ có cảm giác như mình bị chụp mũ rồi đi vào một cái nhà giam vô hình mà thôi.

Nếu nói Tăng Nhu là bị Vũ Ngôn trong lúc say rượu cường bạo thì Vũ Ngôn cảm thấy mình lại bị cuộc sống cường bạo lại. Đàn ông mà, ai chẳng thích tự do.

Suy nghĩ này của hắn rất kỳ quái, khác hẳn với những người trẻ tuổi đang yêu bình thường, có lẽ là do gặp được quá nhiều các cô gái xinh đẹp nên mới bị mất phương hướng chăng.

Nếu đối tượng đổi thành Số 9 thì mình có như vậy không? Trong lòng Vũ Ngôn bất giác đặt ra một câu hỏi, đây rõ ràng là một vấn đề không có đáp án, ngẫm lại một lát cuối cùng hắn cũng chỉ biết cười trừ bỏ qua.

Hai người nói chuyện với nhau. Tăng Nhu cẩn thận hỏi chuyện của căn phòng này xem, đã có ai đã từng ở đây, còn ai có chìa khóa nữa không? Đối với Hậu Vân, Tăng Nhu biết đó là một nữ hài tử đơn giản lại thuần khiết, nhưng không biết có phát sinh chuyện gì với hắn không. Nhưng lại nghe thấy Vũ Ngôn nói cả Vu Tử Đồng cũng có chìa khóa gian phòng này thì nàng liền cảm thấy có chút gì đó khó chịu, nhớ tới ngày hôm qua thần thái của Vu Tử Đồng khi nói chuyện với Vũ Ngôn liền rõ ngay tức khắc.

Vu Tử Đồng là sư tỷ của nàng và cũng là người nàng khâm phục nhất. Quan hệ của hai người luôn luôn rất thân mật, mà nàng với Vũ Ngôn quen nhau cũng là do mình giới thiệu, chỉ không ngờ rằng chỉ có vài ngày ngắn ngủn mà hai người họ lại thân nhau tới mức độ này, ngay cả chìa khóa phòng cũng đưa cho nàng ta một cái.

Nếu là trước kia thì có lẽ mình sẽ chẳng quan tâm, nhưng hiện tại lại khác. Tất cả đã thay đổi. Sau cuộc thổ lộ vào rạng sáng kia nàng biết hắn trước đó đã có một cô gái đi vào trái tim hắn rồi, vì thế máu ghen dâng lên là điều khó tránh khỏi. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ, việc nàng có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng đề cao cảnh giác, coi chừng những cô gái bên cạnh hắn. Vu Tử Đồng xinh đẹp lại thành thục, còn Vũ Ngôn thân thiết lại trầm ổn. Hai người lại cũng làm việc, vì thế chuyện nào cũng có thể xảy ra.

Tăng Nhu thầm suy tính, nhưng có một cái nàng không ngờ rằng chính là những cô gái đã bước vào trái tim Vũ Ngôn cũng không chỉ có một. Mà Vu Tử Đồng, người khiến nàng lo lắng, đã tới trước cả nàng rồi, nếu tính ra thì Tăng Nhu mới là người tới sau, nhưng tình yêu không phân biệt thứ tự. Ai xuống tay sớm thì người đó càng gần với thành công hơn.

Vu Tử Đồng lái xe tới chỗ Vũ Ngôn rồi ấn còi một lúc nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Vũ Ngôn, cô nàng đang nghĩ gia hỏa này chắc là vẫn còn ngủ, thì thấy Tăng Nhu thò đầu ra từ cửa sổ sau đó giơ tay mỉm cười nói:

- Chị Tử Đồng, tới sớm vậy, chị tới đón A Ngôn à?

Tiếp theo lại thấy Vũ Ngôn ló đầu ra từ cửa sổ rồi vẫy tay với mình, trong lòng Vu Tử Đồng đầy nghi vấn. Hai người này sao lại ở cùng nhau vậy. Nhưng điều khiến nàng giật mình hơn còn ở phía sau. Tăng Nhu thân thiết kéo cánh tay Vũ Ngôn xuống lầu rồi mỉm cười nói với Vu Tử Đồng:

- Chị Tử Đồng, cám ơn chị!

Vu Tử Đồng gần như không thể tin được vào hai mắt của mình, đây là Tăng Nhu ngày hôm qua ư? Sao Vũ Ngôn sau một chuyến tới nhà cô nàng lại có chuyển biến lớn tới như vậy? Quan hệ của bọn họ sao lại trở nên thân mật như thế kia? Đã xảy ra chuyện gì?



Tăng Nhu ôn nhu sửa sang lại quần áo cho Vũ Ngôn rồi nhẹ giọng nói:

- Anh mau đi đi, trưa nhớ về ăn cơm đấy.

Nhìn vẻ chân thành, tình cảm như một cô vợ nhỏ kia khiến trong lòng Vu Tử Đồng cảm thấy chua xót, nước mắt chỉ chực ứa ra. Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là Tăng Thiến, chị gái cô nàng thích Vũ Ngôn, giờ lại tới phiên em gái cũng vào cuộc, vậy là sao? Cô nàng chẳng lẽ không biết rằng Vũ Ngôn là người trong lòng của Tăng Thiến sao? Biết sớm như vậy thì mình đã dũng cảm hơn một chút, lớn gan hơn một chút nữa, vậy thì người đứng bên cạnh hắn giờ có thể chính là mình rồi. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "

Vu Tử Đồng ngơ ngác nhìn hai người tình cảm mà trong lòng vô cùng hỗn loạn. Nàng lúc này mới cảm nhận được tâm trạng bi thương tới cùng cực của Số 9 khi thấy mình và Vũ Ngôn ở cùng nhau vào cái ngày đó.

Ban đầu ý của Vũ Ngôn cũng không muốn để người khác biết chuyện giữa mình với Tăng Nhu sớm như vậy, đặc biệt là Vu Tử Đồng, nàng biết chuyện giữa mình với Tăng Thiến, giờ mình lại ở cùng với em gái Tăng Thiến, hơn nữa nàng có chân tình sâu đậm với mình, thật không biết nàng sẽ nghĩ thế nào nữa.

Nhưng Vũ Ngôn đâu biết tâm tư của Tăng Nhu. Nha đầu này mặc dù có hơi ngang ngược nhưng cũng có chút tâm kế. Vì để ngăn chặn, tiêu diệt ý niệm của người khác đối với hắn mà ngay lúc này đây cô nàng mới cố nén xấu hổ quyết định ra vẻ thân thiết với hắn trước mặt Vu Tử Đồng, vả lại, với cá tính của nàng thì điều này cũng không có gì là khó xử cả, thích một người không hè sai, vậy cần chi phải giấu.

- Chị Tử Đồng, A Ngôn giao cho chị đó.

Tăng Nhu mỉm cười đóng cửa xe, đôi mắt sáng ngời lóe lên vẻ như kiểu đã thực hiện được âm mưu của mình.

Vu Tử Đồng cố gắng tỏ ra tự nhiên, cười nói:

- Em yên tâm. Chị nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.

http://luongson/forum/images/misc/noiquy_06.png

Trong lời nói của hai cô gái này đều ẩn chứa huyền cơ thâm ảo, và cả hai cũng đều hiểu rõ tâm tư của đối phương. Còn Vũ Ngôn lại có chút gì đó khó xử, kinh nghiệm để xử lý trường hợp kiểu thế này hắn còn quá ít, vì không biết nên ứng phó ra sao nên hắn ngậm miệng không nói câu nào mà cứ mặc cho hai cô gái này nói chuyện với nhau.

- Đúng rồi, chị Tử Đồng. Chị có phải là có chìa khóa phòng của A Ngôn không?

Tăng Nhu bám vào cửa xe Vu Tử Đồng cười nói:

- Mấy ngày này em định thu dọn phòng cho anh ấy, nhưng anh ấy không có chìa khóa dự phòng nên chị có thể cho em mượn chìa khóa của chị dùng vài ngày không?

Vu Tử Đồng tất nhiên hiểu được ý của cô nàng này, rõ ràng là đang khoe chủ quyền, đồng thời thu hồi lãnh thổ mà. Trong lòng Vu Tử Đồng hừ một tiếng nhưng vẫn cười nói:

- Để chị về nhà tìm, dạo này cũng bận nên không hiểu vứt ở chỗ nào nữa. Em nếu không vội thì đi đánh lấy một chìa, không thì tìm Tiểu Vân đi, em ý cũng có đấy.

Với trận thế như thế này Vũ Ngôn cũng chỉ có thể giả câm giả điếc mà thôi. Nghe hiểu tâm tư của hai cô gái, hắn không thể không lắc đầu cười khổ, không cần ba, mà chỉ cần hai người đàn bà thôi cũng đủ tạo thành một đoàn kịch rồi.

Mục đích của Tăng Nhu đã đạt được, vì thế cô mới cười nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn Vũ Ngôn đầy tình cảm, sau lại chu chu mỏ với hắn với ý bảo rằng, anh thấy chưa, mấy chuyện xấu xa của anh em đều biết cả đấy, khôn hồn thì thành thật một chút cho em.

Vu Tử Đồng thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau mà cảm thấy đau đớn, nàng gắng gượng cười gật đầu với Tăng Nhu rồi sau đó nhấn ga lái xe đi.

Tăng Nhu nhìn theo chiếc xe đang dời đi mà vô cùng đắc ý, để cho anh thấy thủ đoạn của bổn cô nương. Hai người các nàng vốn là bạn bè tốt của nhau, hai người gần như không giấu nhau bất cứ chuyện gì nhưng trong chuyện này, dù là ai cũng không không nhượng bộ vì thế mới có chuyện hai người vừa đấu vừa đề phòng lẫn nhau.

Trước giờ Vu Tử Đồng luôn cho rằng đối thủ của mình cũng chỉ có một người là Tăng Thiến chứ chưa bao giờ nghĩ rằng nửa đường lại xuất hiện một Tăng Nhu ngáng đường, hơn nữa còn chiếm cả tiên cơ, với thế đánh vào sau lại tới trước. Đối thủ của mình ngay lập tức biến thành hai chị em nhà họ Tăng. Nàng quả thực không hiểu một số chuyện, chẳng lẽ Tăng Nhu không biết chuyện giữa hắn với Tăng Thiến sao? Nàng ta làm thế nào lại ra tay được chứ?

Vu Tử Đồng nhìn Vũ Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi bên cạnh, thấy hắn không chút biểu cảm nào, và cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vì thế trong lòng nàng lại cảm thấy giận dữ, nàng lái xe dừng ở ven đường rồi mở lời:

- Chẳng lẽ anh không có chuyện gì nói với em sao?

Vũ Ngôn thở dài trả lời:

- Em có vấn đề gì thì cứ hỏi đi?

Vu Tử Đồng khẽ cắn môi dưới rồi hỏi:

- Quan hệ hiện tại giữa anh với Tăng Nhu là gì?

Vũ Ngôn gật đầu nói:

- Em cũng đã thấy rồi cần gì phải hỏi. Cô ấy giờ là bạn gái của anh.

- Anh ―

Vu Tử Đồng nghe được từ chính miệng hắn nói ra cái chuyện kia mà trái tim ngay lập tức như rơi vào trong hầm băng vậy. Toàn thân lạnh giá không có một chút gì gọi là ấm áp, nước mắt chất chứa đã lâu giờ không kiềm chế được nữa mà theo đôi gò mà lăn dài xuống.



- Tử Đồng, em đừng như vậy ―

Vũ Ngôn thấy nàng khóc không thành tiếng mà trong lòng lại cảm thấy không nỡ. Đây là một cô cái kiên cường đầy lý trí, tình cảm của nàng mình cũng hiểu, nhưng mình đã làm một chuyện không có cách nào xoay chuyển được. Một người đàn ông dám làm thì sẽ dám đứng ra đảm đương mọi việc. Đó là lỗi của mình vì thế nhất phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm này.

- Vì sao? Vì sao lại như vậy?

Đôi mắt Vu Tử Đồng đẫm lệ nhìn hắn hỏi, một câu hỏi như đang hỏi chính mình mà lại như đang hỏi chính Vũ Ngôn hắn.

- Trước kia anh nghĩ rằng bản thân mình có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, nhưng sự thật đã chứng minh rằng, đôi thi chúng ta đã sai, rất sai. Thì ra vận mệnh luôn đùa bỡn với chúng ta.

Khóe miệng Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười khổ:

- Như chuyện này, em không sai. Nhu Nhu cũng không sai. Tăng Thiến cũng không sai. Người sai chính là anh.

Hắn từ từ kể lại câu chuyện của mình. Bắt đầu từ Hứa Niệm Hân cho tới Số 9, lại tiếp tục nói về nàng. Hắn kể về hình bóng mà Hứa Niệm Hân đã để lại trong lòng mình, về những hoang mang giữa mình và Số 9. Quả thực, theo như hắn kể thì tất cả những phiền não trong tình cảm đều do chính hắn một tay tạo ra. Mà cái cảm giác khi được tâm sự với một người nào đó quả thực là rất tốt. Về mặt này, Vu Tử Đồng quả thực có thể coi là hồng nhan tri kỷ của Vũ Ngôn.

Vu Tử Đồng nghe hắn hết tất cả mọi chuyện, lúc này mới biết thì ra trong lòng hắn còn tồn tại một cô gái khác. Mặc dù thời gian đã đủ lâu, đủ dài nhưng những ký ức mà cô ta để lại trong hắn quả thực là vô cùng sâu đậm, và cũng vì thế mà cho tới tận giờ hắn vẫn chưa thể quên được hình bóng đó. Trong lòng nàng cũng có một cảm giác vui mừng, đó là bởi vì theo lời hắn vừa nói thì hắn cũng có cảm giác với mình, nếu không hắn cũng không do dự giữa Tăng Thiến và mình. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "

Cảm giác của Vu Tử Đồng lúc này có rất nhiều, chút đau xót, chút ngọt ngào. Thì ra trong lòng hắn lại có nhiều hình bóng như vậy. Điều này làm cho Vu Tử Đồng dâng lên một cảm giác ghen tuông rất đậm. Nghe thì có vẻ như hắn đối với mình không phải là chưa từng nghĩ đến, vì thế trong lòng lại vui sướng. Những cảm xúc phức tạp đan xen với nhau, điều này Vu Tử Đồng chưa bao giờ được thể nghiệm.

Vũ Ngôn kể chuyện giữa mình và những người phụ nữ nhưng lại không biết nên nói về chuyện của Tăng Nhu như thế nào cả. Về mặt tình cảm thì nhị nha đầu chỉ xếp sau cùng, Vu Tử Đồng còn nhiều lần biểu lộ tâm tư của mình trước nàng rất lâu. Nhưng về mức độ thân mật thì Tăng Nhu lại xếp vị trí đầu tiên.

Vũ Ngôn không biết nên mở miệng nói về chuyện xảy ra giữa mình và Tăng Nhu như thế nào, chẳng lẽ nói lại nói rằng đây là một sai lầm sao? Lời đó tuyệt đối không thể nói được, bất luận là từ đạo nghĩa hay tình cảm thì đó không phải là lời mà một người đàn ông dám chịu trách nhiệm nên nói ra. Suy nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra cách nào để mở miệng, vì thế hắn lựa chọn im lặng không nói gì. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "

Vu Tử Đồng nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:

- Thì ra anh còn nhiều chuyện xưa như vậy. Vì sao trước đó lại không nói cho em biết?

Vũ Ngôn cười khổ trả lời:

- Trước cũng muốn kể cho em biết nhưng không có cơ hội thích hợp. Chẳng lẽ anh lại chủ động chạy tới chỗ em kể mình có quan hệ như thế nào với ai ai ai và ai sao? Nếu vậy em không mắng anh tự sướng mới là lạ đó. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "

Vu Tử Đồng hừ một tiếng nói:

- Vậy chuyện gì xảy ra giữa anh với Tăng Nhu? Cô ấy chẳng lẽ không biết chuyện giữa anh với Tăng Thiến sao?

Vũ Ngôn lắc đầu nói:

- Chuyện này cô ấy hoàn toàn không biết gì. Cô ấy là người vô tội nhất, anh có lỗi với cô ấy. Nói thật, đến bây giờ anh còn chưa biết nên đối mặt với chị gái cô ấy, với ba mẹ cô ấy thế nào nữa. Mà em cũng đừng nói cho cô ấy biết, anh đã đáp ứng với cô ấy rồi, sau này sẽ đối xử tốt với cô ấy.

Vu Tử Đồng thấy hắn nói với giọng dịu dàng, hòa nhã mà trong lòng lại đau đớn một chập.

Vũ Ngôn thở dài thật sâu nói:

- Anh không biết phải giải thích những chuyện phát sinh giữa anh với cô ấy thế nào. Nhưng tóm lại em có thể hiểu là đã xảy ra một chuyện đặc biệt dưới một trạng thái không bình thường. Cả quá trình đã không còn quan trọng nữa, mà cái quan trọng chính là kết quả. Bất luận là từ đạo nghĩa, trách nhiệm hay tình cảm lý trí thì anh không thể rời khỏi cô ấy. Đó là cam đoan của anh với cô ấy. và cũng là trách nhiệm của một người đàn ông.

Vu Tử Đồng nhìn chăm chú vào hắn. Khi hắn nói, dáng vẻ của hắn như thế không quan hệ, không hề có đau khổ gì, nhưng hắn nào biết rằng, mỗi một câu, mỗi một chữ lại như một con dao cứa vào trái tim mình. Nàng dù không nhìn thấy những giọt máu đang chảy nhưng lại có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình đã vỡ nát ra thành từng mảnh.

Vu Tử Đồng nhìn khuôn mặt kiên cường bất khuất của hắn. Trên gương mặt đó như ẩn chứa tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông, thậm chí cái tinh thần trách nhiệm đó khiến chính nàng cảm thấy mê muội. Cái đó như đang nhẹ nhàng xâm nhập vào tận trong xương cốt của chính nàng. Nếu trước đó mình dũng cảm một chút, rồi lại dũng cảm hơn một chút nữa, đứng trước mặt hắn biểu lộ, lột bỏ hoàn toàn nội tâm của mình thì sẽ có kết quả thế nào? Hắn ẽ lựa chọn mình sao?

Nhưng cái giả thuyết không hề có ý nghĩa này khiến trái tim nàng đau đớn như bị dao cắt, nhưng tính cách kiên nghị được tôi luyện từ những cuộc chiến sát phạt trên thương trường đã nhắc nhở nàng rằng:

" Không được, không thể được. Vu Tử Đồng! Mày không thể cứ như vậy mà khuất phục được. Mày phải đấu tranh, hạnh phúc là do chính bản thân mình giành giật lấy."

Vu Tử Đồng chỉnh lại tâm trạng hỗn loạn của mình rồi bình tĩnh:

- Bất kể có chuyện gì xảy ra giữa anh với Tăng Nhu, nhưng em sẽ cạnh tranh công bằng với cô ấy.

Vũ Ngôn như không còn tin vào tai mình nữa, hắn vội hỏi lại:

- Em nói cái gì?

Đôi mắt Vu Tử Đồng bắn ra ánh sáng vô cùng kiên định, nàng nhẹ cắn môi mình một cái rồi từng chữ, từng chữ nói ra:

- Em ― muốn ― cạnh ― tranh ― công ― bằng ―

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Lương Nhân Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook