Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 31: Vệ sĩ (1)..

Vũ Nham

12/04/2013



Hậu Vân hỏi Vũ Ngôn tình hình làm việc tại nhà hàng Âu kia. Vũ Ngôn chọn những điều quan trọng nói ra. Nghe Vũ Ngôn nói có thể vào công ty vệ sĩ thì Hậu Vân cười nói:

- Ngôn đại ca, nói như vậy thì anh có thể trở thành một vệ sĩ uy phong lẫm liệt sao. Về sau phải bảo vệ em đó!

Vũ Ngôn cười nói:

- Điều đó là tất nhiên. Cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ em cả đời.

Hậu Vân đỏ mặt, trộm nhìn Vũ Ngôn, cúi đầu nói:

- Ngôn đại ca, anh thật tốt!

Nhưng rồi lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cô liền biến sắc, vội hỏi:

- Đại ca, làm vệ sĩ có phải sẽ có nguy hiểm đúng không. Ngôn đại ca, hay là anh đừng đi....

Vũ Ngôn cắt ngang lời cô bé, cười nói:

- Chẳng lẽ em quên anh đã từng đi lính sao. Vả lại, vệ sĩ bây giờ thì có nguy hiểm gì chứ.

Hậu Vân hơi chút yên tâm, Vũ Ngôn lại nói:

- Đúng rồi, Tiểu Vân. Chuyện anh từng đi lính em đừng nói cho ai biết. Đó là quy định của quân đội.

Hậu Vân gật đầu, kiên định nói:

- Anh yên tâm, Ngôn đại ca. Có đánh chết em cũng không nói đâu.

Vũ Ngôn cười nói:

- Đâu có nghiêm trọng như vậy. Nếu với những người gần gũi với chúng ta thì cũng không cần giấu diếm.

Hậu Vân "dạ" một tiếng rồi nói tiếp:

- Đúng rồi, Ngôn đại ca. Chị Tăng Nhu muốn xin chúng ta giúp đỡ.

Vũ Ngôn nhớ lại lúc nhị nha đầu Tăng Nhu kia kéo Hậu Vân lại không biết thầm thì cái gì, liền hỏi:

- Tiểu Vân, hôm nay, Tăng Nhu với em nói gì đó? Tính cách của nha đầu kia rất ngang bướng, hy vọng cô nàng không làm hư em.

Hậu Vân cười nói:

- Đâu có đâu. Lòng dạ chị Tăng Nhu rất tốt mà. Chị ấy hỏi em ở đâu, em nói là ở chỗ đại ca.

Hậu Vân thoáng đỏ mặt, sau đó lại nói tiếp:

- Chị Tăng Nhu hỏi chúng ta cuối tuần này có rảnh không? Chị ấy nói có một hoạt động quyên góp giúp đỡ trẻ em nghèo, và chị ấy hy vọng chúng ta có thể tới đó giúp, còn đặc biệt nói muốn anh đi nữa.



Vũ Ngôn biết Tăng Nhu mời mình tới tất cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam! Chắc chắn nếu tới là lại bị cô ta sai bảo, nhưng khi nhìn ánh mắt đầy trông mong của Hậu Vân, hắn lại không đành lòng cự tuyệt nên đành nói:

- Cuối tuần này anh nghỉ đi giúp các em vậy.

Hậu Vân cười gật gật đầu. Vũ Ngôn nhìn đồng hồ, nói:

- Tiểu Vân, không còn sớm nữa, em đã bận cả ngày rồi, đi nghỉ đi.

Hậu Vân "vâng" một tiếng rồi nhẹ giọng nói:

- Ngôn đại ca, anh cũng nghỉ sớm đi.

Vũ Ngôn nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, thu hoạch cũng rất lớn, cao thủ võ lâm xuất hiện liên tục, còn có cả dị năng giả trong truyền thuyết. Giờ Vũ Ngôn không còn cảm giác cô độc kia nữa, trong lòng hắn giờ vô cùng hưng phấn, vo cùng chờ mong. Hắn cũng muốn biết một thân tu vi này của mình thì có địa vị như thế nào trong võ lâm. Còn có đám dị năng giả nữa, khả năng của bọn họ có thể mang lại cho mình những điều ngạc nhiên gì đây?

Lại nhớ về những tin tức thu được vào đêm nay khi do thám trên phòng Quan Nhã Ny, nhìn tình hình này thì quy mô công ty vệ sĩ Thánh Long thật không nhỏ, hơn nữa từ thân thủ của Quan Nhã Ny mà xem xét thì phía sau cô ta nhất định còn nhân vật lợi hại hơn nữa.

Khiến Vũ Ngôn càm thấy khó hiểu chính là vì sao nội tức của Quan Nhã Ny với Ân Nhất Bình lại tạo một cảm giác quen thuộc cho mình. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra đáp án nên hắn đành phải để ngỏ đó.

Mấy ngày tiếp theo, Vũ Ngôn an tâm đi làm, sáng thì ở chỗ hàng ăn, tối đến làm tại nhà hàng Âu. Quan Nhã Ny mặc dù vẫn lạnh lùng băng giá, nhưng cũng không nói gì thêm với một kẻ khi thì tiếng Trung, khi thì tiếng Anh như hắn nữa. Vũ Ngôn có đôi khi cũng hay nói đùa với cô ta, song cô ta cũng chỉ hừ lạnh. Bây giờ, Vũ Ngôn cũng đã quen với khuôn mặt lạnh như đồng 200 của cô ta rồi.

Mỗi ngày, tối, hơn chín giờ, Vũ Ngôn cứ theo lệ thường đi tham gia huấn luyện. Song huấn luyện viên của hắn giờ biến thành Quan Nhã Ny. Quan Nhã Ny xuất thủ không chút lưu tình, Vũ Ngôn lại không thể vận công nên chỉ có thể trốn tránh. Mỗi ngày đều bị cô ta nện cho vài quyền nên giờ Vũ Ngôn có cảm giác mình như biến thành bao cát cho cô ta luyện tập. Nhưng, Vũ Ngôn cũng có chút hưởng thụ, nhìn dáng người tuyệt vời thoáng ẩn thoáng hiện khi ra tay, nhìn làn da trắng như tuyết, nhìn đôi môi đỏ mọng nước, nhìn hàng mi cong mạnh mẽ, coi như cũng không uổng công đóng cái bao cát.

Quan Nhã Ny lại càng ngày càng giật mình, không ngờ năng lực chống trả của tên tiểu tử này càng ngày càng cao, phản ứng càng lúc càng nhanh, cô giờ nếu không dùng sáu thành công lực thì không thể nào bắt được hắn.

Tăng Nhu cũng không tới tìm Vũ Ngôn gây phiền toái nữa. Vốn Vũ Ngôn còn lo lắng Tăng Nhu sẽ nói chuyện mình tới Thiên Kinh cho Số 9, nhưng Hậu Vân báo cho hắn rằng Tăng Nhu còn đang bận đi thực tế nên ngay cả nhà cũng không về thăm. Vũ Ngôn nhất thời cũng yên lòng.

Mỗi sang, tầm khoảng 6 giờ rưỡi hắn đã thức dậy hẹn Lục Phong cùng đi chơi bóng rổ, hoặc cũng có khi chơi bóng đá. Tiểu tử Lục Phong này chơi bóng kỳ thật cũng không tệ, trong đội bóng của học viện cũng có một chân, nhưng khi trông thấy Vũ Ngôn chơi bóng thì tên này nhất quyết chờ sau khi Vũ Ngôn vào trường phải tiến cử hắn vào đội, rồi lại còn thề, khi còn sống nhất định phải vượt qua trình độ của Vũ Ngôn hắn.

Cuộc sống hàng ngày của Vũ Ngôn bây giờ đã được ổn định, Thoáng cái, một tuần đã trôi qua. Buổi tối thứ 6 cuối tuần, Vũ Ngôn được Quách Nghị gọi vào văn phòng, bên trong chỉ có một người Quan Nhã Ny. Quách Nghị sau đó ra ngoài. Vũ Ngôn đặt mông ngồi trên sô pha, cũng không ngẩng đầu mà chỉ nói:

- Sao vậy, trưởng kíp Quan. Hôm nay không được đánh tôi nên hứng trí mời tôi uống trà ư?

Quan Nhã Ny lạnh lùng nói:

- Hôm nay tôi tìm anh là có chuyện quan trọng muốn nói. Hy vọng anh có thể suy nghĩ cẩn thận, sau đó trả lời tôi.

Vũ Ngôn cười nói:

- Tôi không biết nhất định sẽ không nói, mà đã nói nhất định nói cho bằng hết.

Quan Nhã Ny gật đầu nói:

- Anh thật sự muốn gia nhập công ty vệ sĩ Thánh Long sao? Hy vọng anh biết rằng cái nghề này có những nguy hiểm nhất định. Anh phải suy nghĩ cẩn thận và trả lời cho tôi.

Vũ Ngôn nói:

- Quan tiểu thư, với thân thủ hiện giờ của tôi thì cô xem đi làm vệ sĩ còn nguy hiểm gì sao?

Quan Nhã Ny cười lạnh nói:

- Cái anh luyện chỉ là công phu ngoại gia, đánh tay không có lẽ còn được nhưng trong mắt cao thủ nội gia chân chính thì anh không đáng giá một xu.



Vũ Ngôn thở dài nói:

- Vậy thì xem ra tôi không đủ yêu cầu của công ty vệ sĩ Thánh Long rồi. Thế thì giờ cô nói mấy thứ này với tôi còn có ý nghĩa gì nữa.

Quan Nhã Ny lắc đầu nói:

- Số lượng cao thủ nội gia chân chính không có nhiều, với kỹ xảo chiến đấu của anh cũng coi như thuộc hàng thượng đẳng trong công ty vệ sĩ Thánh Long.

Vũ Ngôn rất tin tưởng với kỹ xảo chiến đấu của bản thân, lại nghe cô ta nói mình chỉ thuộc hàng thượng đẳng thì biết cô nàng cố ý hạ thấp mình xuống, trong lòng cười thầm, nha đầu cô còn định chơi trò tâm lý chiến với tôi ư.

Quan Nhã Ny thấy hắn cười không nói lời nào, liền nói tiếp:

- Không chỉ có mấy cái này, có một số nhiệm vụ sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, không đơn giản chỉ dùng những kỹ xảo chiến đấu mà còn có thể gặp những cái khác như súng, bộc phá...

- Dừng! Dừng.....

Sắc mặt Vũ Ngôn trắng bệch, ấp úng nói:

- Còn cả súng với bộc phá cơ à, vậy không phải là kiểu xã hội đen cầm súng bắn nhau sao.......

Quan Nhã Ny khinh thường nhìn hắn một cái nói:

- Tôi nói những thứ này chỉ là có trong tình huống cực đoan, tỷ lệ gặp phải rất nhỏ. Cho dù có gặp thì cũng không cần anh đi đối phó. Chúng tôi có nhân viên dùng súng bảo vệ, họ đều là những bộ đội xuất ngũ trở về, bọn họ phụ trách ứng phó với những tình huống phức tạp.

Vũ Ngôn lau mồ hôi, nói:

- Vậy thì tốt, những vệ sĩ khác thì làm cái gì?

Quan Nhã Ny nói:

- Những người khác thì phải chia ra ngoài làm nhiêm vụ vệ sĩ riêng hoặc bảo vệ rồi.

Vũ Ngôn biết không tới lượt mình đi làm cái nhiệm vụ vệ sĩ riêng kia, tự giễu nói:

- Tôi có phải cũng chỉ có thể đi làm công việc bảo vệ thôi không?

Khuôn mặt Quan Nhã Ny lạnh tanh gật đầu, ý bảo, anh tự biết mình đấy.

Vũ Ngôn cười nói:

- Ra ngoài làm bảo vệ tương đương với công việc giữ nhà với phụ trách tuần tra phải không?

Quan Nhã Ny nói:

- Cũng gần như vậy, nhưng công việc bảo vệ mà công ty vệ sĩ chúng ta phụ trách chủ yếu là dọn dẹp hiện trường, tìm những chỗ khả nghi, phụ trách tuần tra bên ngoài, đi theo cố chủ, chứ không phải là giữ nhà.

Vũ Ngôn gật đầu, nói:

- Tôi cũng hiểu đại khái rồi. Nguy hiểm vẫn có một chút, xem ra các cô sẽ tăng lương cho tôi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Lương Nhân Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook