Chương 58: Cô nhìn thấy dáng vẻ của tên trộm đứa bé sao?
Nam Tà
15/06/2022
Nhà họ Đường ở Ma Đô hùng mạnh lắm sao?
Đường Mân nghi ngờ mình nghe nhầm, thằng nhãi này dám ăn nói thế à?
Cho dù là người trong quân đội, giới chính trị hay giới thương nghiệp, ai nghe danh tiếng nhà họ Đường ở Ma Đô mà không phải kiêng dè?
Nhưng thằng nhãi này lại dám nói nhà họ Đường ở Ma Đô chẳng là cái gì sao?
Đường Mân hoàn toàn không tin tên thanh niên trước mặt gã không sợ nhà họ Đường thật, chắc chắn tên này đang cố tỏ ra như vậy thôi!
"Thằng nhãi kia, mày phải hiểu cho rõ, nhà họ Đường ở Ma Đô có thế lực khổng lồ. Chú ba tao, Đường Quân Ngạo sắp tới thành phố Giang Châu rồi, nếu mày dám động vào tao thì chú ba tao chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu!"
Vì dọa sợ tên thanh niên này, Đường Mân cố ý lôi danh tiếng của Đường Quân Ngạo ra.
Đời thứ ba của nhà họ Đường chẳng có nhân vật nổi tiếng nào cả, nhưng trong số đời thứ hai thì chẳng hề thiếu những nhân vật danh tiếng hiển hách.
Chú ba Đường Quân Ngạo của gã chính là người nổi bật xuất sắc hàng đầu của nhà họ Đường.
Làm việc quyết đoán, dứt khoát rõ ràng!
Quan trọng nhất là chú ba của gã vô cùng có uy danh kể cả ở giới xã hội đen, dù đi đến bất cứ nơi đâu trong nước cũng đều được tiếp đón kính cẩn.
"Tôi từng nghe nói đến Đường Quân Ngạo. Nhưng ông ta chưa chắc đã bảo vệ được anh đâu".
Điều khiến Đường Mân vô cùng kinh hãi là tên này hoàn toàn không coi Đường Quân Ngạo ra gì.
Đường Mân liền ngẩn ra không biết làm sao.
Gã cũng hiểu quy tắc làm việc, nếu xử lý thì phải xử lý ngay tại hiện trường. Nếu như bị đưa đi thì sẽ không chỉ bị xử lý đơn giản như vậy.
Khóe mắt gã suýt nứt ra: "Mày muốn đối đầu với nhà họ Đường sao? Nhà họ Đường đủ để đè bẹp tất cả chúng mày đấy..."
"Đây là thành phố Giang Châu, không phải Ma Đô, cũng không phải nơi nhà họ Đường các người có thể hoành hành!". Lúc này Chu Lão Lục đứng sau Tôn Hàn liền quát lớn.
Tôn Hàn luôn phải giữ mình trong sạch.
Một số chuyện trong góc khuất luôn do Chu Lão Lục xử lý, không để ảnh hưởng đến người khác.
"Các, các người..."
Đường Mân trực tiếp bị đưa đi.
Nhưng người làm việc đó là Chu Lão Lục, khách sạn Intercontinental không dám ho he gì
"Đường Quân Ngạo đến thành phố Giang Châu thì báo với tôi. Tôi ít khi gặp được mấy kẻ kiệt xuất như thế, cũng khá có hứng thú gặp kẻ nổi bật bậc nhất đời thứ hai của nhà họ Đường này!"
Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y trong lòng, lạnh nhạt dặn dò.
"Tôi đã biết. Vậy cậu chủ, tên này xử lý thế nào?", đôi mắt Chu Lão Lục tràn ngập sát ý.
"Đợi Đường Quân Ngạo đến rồi tính", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
"Rõ!"
Nếu cậu chủ đã nói như vậy thì Chu Lão Lục không thể phản đối.
.......
Liễu Y Y bị bỏ thuốc mê, chỉ cần thuốc hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại. Tôn Hàn cũng lười can thiệp để cô tỉnh dậy, sau khi đưa cô ra khỏi khách sạn thì đưa về biệt thự Thương Sơn.
Khoảng hai tiếng sau, Liễu Y Y mới mơ hồ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo của mình, may mà vẫn chỉnh tề.
Nhưng cô chẳng hề hay biết có chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cô cũng mơ hồ ý thức được, Đường Mân bỏ thuốc cô, sau đó ấn tượng cuối cùng của cô là nhìn thấy Tôn Hàn.
Nhưng cô không dám chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có tới hay không, hay đó chỉ là ảo giác của cô.
Cộc!
Tôn Hàn mang một bát canh thanh đạm vào, giọng điệu lạnh nhạt: "Uống bát canh vào em sẽ thấy đỡ hơn".
Thấy thực sự là Tôn Hàn, Liễu Y Y mới thả lỏng người, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn!"
"Uống xong đi rồi hẵng nói!", giọng Tôn Hàn vẫn rất lạnh lùng.
Lần này Liễu Y Y rất nghe lời. Hai tay cô bưng bát canh, uống sạch sẽ bát canh thanh đạm có nhiệt độ rất phù hợp này.
"Có phải anh muốn nói gì không?", thấy Tôn Hàn đanh mặt, Liễu Y Y liền bình ổn tâm trạng rồi hỏi.
Tôn Hàn ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nói: "Em có biết hôm nay rất nguy hiểm không, nếu anh đến trễ một chút thôi thì sẽ có hậu quả như thế nào, bản thân em cũng hiểu đúng không?!"
"Đường Mân là loại người như thế nào mà em không hiểu à? Anh có thể chữa khỏi cho mẹ em, sao em lại cứ phải đi cầu xin gã? Có phải đầu em bị úng nước rồi không?"
Tôn Hàn càng nói càng tức, sau cùng anh gần như gào lên.
Đã rất lâu rồi anh không mất khống chế như thế này.
Sắc mặt Liễu Y Y liền thay đổi, cô châm chọc nhìn Tôn Hàn: "Không phải ngày xưa anh cũng làm như thế với tôi sao? Tôn Hàn, Đường Mân không phải người tốt, chẳng lẽ anh là người tốt sao?!"
"Bây giờ anh nghĩ anh thay đổi, bồi thường cho tôi là có thể xóa bỏ sự thật rằng anh đã cưỡng bức tôi à? Như thế là anh có thể đứng trên cao chỉ trích tôi à?"
Nói rồi cô liền bật khóc, trông vô cùng ấm ức và tủi thân.
Chuyện ngày xưa Tôn Hàn làm với cô giống hệt như chuyện xảy ra ngày hôm nay!
"Anh..."
Tôn Hàn nghẹn lời, thấy Liễu Y Y đau lòng như vậy liền mềm giọng xuống: "Xin lỗi, anh nói nặng quá. Anh, anh đang quan tâm em mà!"
Liễu Y Y bật cười trào phúng. Cô lau nước mắt, sụt sùi nói: "Tôi không cần sự quan tâm của anh. Tôn Hàn, anh muốn bồi thường, tôi cũng chấp nhận, chỉ cần anh tìm được con gái cho tôi thôi!"
"Nhưng mà con gái tôi đâu rồi?"
Tôn Hàn liền trả lời: "Anh vẫn đang cố gắng, sẽ có kết quả nhanh thôi!"
Bên phía Thiên Cửu môn đang dốc toàn lực điều tra sự việc năm đó con gái Liễu Y Y bị trộm đi. Nhưng chuyện năm đó đã xảy ra quá lâu, hơn năm năm trôi qua rồi, video giám sát của bệnh viện đã không còn từ lâu.
Nhưng hôm nay đã có những manh mối đầu tiên. Bên phía Từ Khang Niên đã tìm được một y tá làm việc cho bệnh viện năm đó đứa trẻ bị trộm đi, manh mối hướng về một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, cũng đã có những phác thảo về đặc điểm chiều cao và ngoại hình.
Tôn Hàn không nói cho Liễu Y Y biết là vì không muốn tâm trạng cô bất ổn. Anh muốn tìm thấy người rồi mới nói cho cô biết.
Liễu Y Y đặt tên cho con gái là Liễu Hạ, tên ở nhà là Hạ Hạ.
Hạ Hạ không chỉ là con gái của Liễu Y Y mà cũng là con gái của anh, vì thế nên anh thực sự luôn cố gắng hết sức điều tra chuyện này.
Nhưng Liễu Y Y hoàn toàn không tin: "Mấy ngày nay anh làm cái gì? Có đi tìm con gái tôi không?"
Cô thấy Tôn Hàn chẳng hề làm gì cả!
Tôn Hàn liền giải thích: "Anh thực sự đang dốc toàn lực tìm kiếm, cho dù em có tin hay không thì cùng lắm một tháng sau anh sẽ cho em một kết quả!"
Nghe thấy có kỳ hạn, sắc mặt Liễu Y Y cuối cùng cũng hòa hoãn một chút: "Thật sao?"
"Thật, anh bảo đảm nếu một tháng mà không có tin tức gì thì từ nay anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!", Tôn Hàn vô cùng quả quyết.
Đối với Hạ Hạ, anh sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
"Được, chỉ cần anh tìm con gái cho tôi thì tôi sẽ tha thứ chuyện năm đó anh làm!", Liễu Y Y hít sâu một hơi, nói.
Tìm được Hạ Hạ là tâm nguyện lớn lao nhất của cô. Chỉ cần tâm nguyện này được hoàn thành, thù hận gì cô cũng có thể bỏ qua hết.
"Được!"
Tôn Hàn im lặng một thoáng rồi nói: "Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh ra ngoài một chuyến".
Liễu Y Y ngồi trên giường không đáp lời.
Chuyện này Liễu Y Y cũng không sai. Đổi thành bất kỳ người nào khác, biết rằng có cách cứu mẹ mình thì đều sẽ làm như vậy.
Nhưng Liễu Y Y lại bị Đường Mân bày mưu hãm hại.
Rời khỏi biệt thự, Tôn Hàn lái xe đến trụ sở chính của công ty bất động sản Thịnh Hạ, sau đó đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
"Cậu chủ, chuyện nhà họ Đường...", Từ Khang Niên đi ra đón anh.
"Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về nhà họ Đường. Người đâu?", sắc mặt Tôn Hàn đanh lại.
Từ Khang Niên vội vàng nói: "Đang đợi cậu chủ trong văn phòng tôi!"
"Ừ".
Sau khi đi vào văn phòng, Tôn Hàn ngồi xuống ghế. Anh nhìn y tá nữ hơn ba mươi tuổi đang ngồi run rẩy trước mặt, vào thẳng vấn đề.
"Năm năm trước, cô nhìn thấy dáng vẻ của tên trộm đứa bé sao?"
Đường Mân nghi ngờ mình nghe nhầm, thằng nhãi này dám ăn nói thế à?
Cho dù là người trong quân đội, giới chính trị hay giới thương nghiệp, ai nghe danh tiếng nhà họ Đường ở Ma Đô mà không phải kiêng dè?
Nhưng thằng nhãi này lại dám nói nhà họ Đường ở Ma Đô chẳng là cái gì sao?
Đường Mân hoàn toàn không tin tên thanh niên trước mặt gã không sợ nhà họ Đường thật, chắc chắn tên này đang cố tỏ ra như vậy thôi!
"Thằng nhãi kia, mày phải hiểu cho rõ, nhà họ Đường ở Ma Đô có thế lực khổng lồ. Chú ba tao, Đường Quân Ngạo sắp tới thành phố Giang Châu rồi, nếu mày dám động vào tao thì chú ba tao chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu!"
Vì dọa sợ tên thanh niên này, Đường Mân cố ý lôi danh tiếng của Đường Quân Ngạo ra.
Đời thứ ba của nhà họ Đường chẳng có nhân vật nổi tiếng nào cả, nhưng trong số đời thứ hai thì chẳng hề thiếu những nhân vật danh tiếng hiển hách.
Chú ba Đường Quân Ngạo của gã chính là người nổi bật xuất sắc hàng đầu của nhà họ Đường.
Làm việc quyết đoán, dứt khoát rõ ràng!
Quan trọng nhất là chú ba của gã vô cùng có uy danh kể cả ở giới xã hội đen, dù đi đến bất cứ nơi đâu trong nước cũng đều được tiếp đón kính cẩn.
"Tôi từng nghe nói đến Đường Quân Ngạo. Nhưng ông ta chưa chắc đã bảo vệ được anh đâu".
Điều khiến Đường Mân vô cùng kinh hãi là tên này hoàn toàn không coi Đường Quân Ngạo ra gì.
Đường Mân liền ngẩn ra không biết làm sao.
Gã cũng hiểu quy tắc làm việc, nếu xử lý thì phải xử lý ngay tại hiện trường. Nếu như bị đưa đi thì sẽ không chỉ bị xử lý đơn giản như vậy.
Khóe mắt gã suýt nứt ra: "Mày muốn đối đầu với nhà họ Đường sao? Nhà họ Đường đủ để đè bẹp tất cả chúng mày đấy..."
"Đây là thành phố Giang Châu, không phải Ma Đô, cũng không phải nơi nhà họ Đường các người có thể hoành hành!". Lúc này Chu Lão Lục đứng sau Tôn Hàn liền quát lớn.
Tôn Hàn luôn phải giữ mình trong sạch.
Một số chuyện trong góc khuất luôn do Chu Lão Lục xử lý, không để ảnh hưởng đến người khác.
"Các, các người..."
Đường Mân trực tiếp bị đưa đi.
Nhưng người làm việc đó là Chu Lão Lục, khách sạn Intercontinental không dám ho he gì
"Đường Quân Ngạo đến thành phố Giang Châu thì báo với tôi. Tôi ít khi gặp được mấy kẻ kiệt xuất như thế, cũng khá có hứng thú gặp kẻ nổi bật bậc nhất đời thứ hai của nhà họ Đường này!"
Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y trong lòng, lạnh nhạt dặn dò.
"Tôi đã biết. Vậy cậu chủ, tên này xử lý thế nào?", đôi mắt Chu Lão Lục tràn ngập sát ý.
"Đợi Đường Quân Ngạo đến rồi tính", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
"Rõ!"
Nếu cậu chủ đã nói như vậy thì Chu Lão Lục không thể phản đối.
.......
Liễu Y Y bị bỏ thuốc mê, chỉ cần thuốc hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại. Tôn Hàn cũng lười can thiệp để cô tỉnh dậy, sau khi đưa cô ra khỏi khách sạn thì đưa về biệt thự Thương Sơn.
Khoảng hai tiếng sau, Liễu Y Y mới mơ hồ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo của mình, may mà vẫn chỉnh tề.
Nhưng cô chẳng hề hay biết có chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cô cũng mơ hồ ý thức được, Đường Mân bỏ thuốc cô, sau đó ấn tượng cuối cùng của cô là nhìn thấy Tôn Hàn.
Nhưng cô không dám chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có tới hay không, hay đó chỉ là ảo giác của cô.
Cộc!
Tôn Hàn mang một bát canh thanh đạm vào, giọng điệu lạnh nhạt: "Uống bát canh vào em sẽ thấy đỡ hơn".
Thấy thực sự là Tôn Hàn, Liễu Y Y mới thả lỏng người, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn!"
"Uống xong đi rồi hẵng nói!", giọng Tôn Hàn vẫn rất lạnh lùng.
Lần này Liễu Y Y rất nghe lời. Hai tay cô bưng bát canh, uống sạch sẽ bát canh thanh đạm có nhiệt độ rất phù hợp này.
"Có phải anh muốn nói gì không?", thấy Tôn Hàn đanh mặt, Liễu Y Y liền bình ổn tâm trạng rồi hỏi.
Tôn Hàn ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nói: "Em có biết hôm nay rất nguy hiểm không, nếu anh đến trễ một chút thôi thì sẽ có hậu quả như thế nào, bản thân em cũng hiểu đúng không?!"
"Đường Mân là loại người như thế nào mà em không hiểu à? Anh có thể chữa khỏi cho mẹ em, sao em lại cứ phải đi cầu xin gã? Có phải đầu em bị úng nước rồi không?"
Tôn Hàn càng nói càng tức, sau cùng anh gần như gào lên.
Đã rất lâu rồi anh không mất khống chế như thế này.
Sắc mặt Liễu Y Y liền thay đổi, cô châm chọc nhìn Tôn Hàn: "Không phải ngày xưa anh cũng làm như thế với tôi sao? Tôn Hàn, Đường Mân không phải người tốt, chẳng lẽ anh là người tốt sao?!"
"Bây giờ anh nghĩ anh thay đổi, bồi thường cho tôi là có thể xóa bỏ sự thật rằng anh đã cưỡng bức tôi à? Như thế là anh có thể đứng trên cao chỉ trích tôi à?"
Nói rồi cô liền bật khóc, trông vô cùng ấm ức và tủi thân.
Chuyện ngày xưa Tôn Hàn làm với cô giống hệt như chuyện xảy ra ngày hôm nay!
"Anh..."
Tôn Hàn nghẹn lời, thấy Liễu Y Y đau lòng như vậy liền mềm giọng xuống: "Xin lỗi, anh nói nặng quá. Anh, anh đang quan tâm em mà!"
Liễu Y Y bật cười trào phúng. Cô lau nước mắt, sụt sùi nói: "Tôi không cần sự quan tâm của anh. Tôn Hàn, anh muốn bồi thường, tôi cũng chấp nhận, chỉ cần anh tìm được con gái cho tôi thôi!"
"Nhưng mà con gái tôi đâu rồi?"
Tôn Hàn liền trả lời: "Anh vẫn đang cố gắng, sẽ có kết quả nhanh thôi!"
Bên phía Thiên Cửu môn đang dốc toàn lực điều tra sự việc năm đó con gái Liễu Y Y bị trộm đi. Nhưng chuyện năm đó đã xảy ra quá lâu, hơn năm năm trôi qua rồi, video giám sát của bệnh viện đã không còn từ lâu.
Nhưng hôm nay đã có những manh mối đầu tiên. Bên phía Từ Khang Niên đã tìm được một y tá làm việc cho bệnh viện năm đó đứa trẻ bị trộm đi, manh mối hướng về một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, cũng đã có những phác thảo về đặc điểm chiều cao và ngoại hình.
Tôn Hàn không nói cho Liễu Y Y biết là vì không muốn tâm trạng cô bất ổn. Anh muốn tìm thấy người rồi mới nói cho cô biết.
Liễu Y Y đặt tên cho con gái là Liễu Hạ, tên ở nhà là Hạ Hạ.
Hạ Hạ không chỉ là con gái của Liễu Y Y mà cũng là con gái của anh, vì thế nên anh thực sự luôn cố gắng hết sức điều tra chuyện này.
Nhưng Liễu Y Y hoàn toàn không tin: "Mấy ngày nay anh làm cái gì? Có đi tìm con gái tôi không?"
Cô thấy Tôn Hàn chẳng hề làm gì cả!
Tôn Hàn liền giải thích: "Anh thực sự đang dốc toàn lực tìm kiếm, cho dù em có tin hay không thì cùng lắm một tháng sau anh sẽ cho em một kết quả!"
Nghe thấy có kỳ hạn, sắc mặt Liễu Y Y cuối cùng cũng hòa hoãn một chút: "Thật sao?"
"Thật, anh bảo đảm nếu một tháng mà không có tin tức gì thì từ nay anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!", Tôn Hàn vô cùng quả quyết.
Đối với Hạ Hạ, anh sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
"Được, chỉ cần anh tìm con gái cho tôi thì tôi sẽ tha thứ chuyện năm đó anh làm!", Liễu Y Y hít sâu một hơi, nói.
Tìm được Hạ Hạ là tâm nguyện lớn lao nhất của cô. Chỉ cần tâm nguyện này được hoàn thành, thù hận gì cô cũng có thể bỏ qua hết.
"Được!"
Tôn Hàn im lặng một thoáng rồi nói: "Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh ra ngoài một chuyến".
Liễu Y Y ngồi trên giường không đáp lời.
Chuyện này Liễu Y Y cũng không sai. Đổi thành bất kỳ người nào khác, biết rằng có cách cứu mẹ mình thì đều sẽ làm như vậy.
Nhưng Liễu Y Y lại bị Đường Mân bày mưu hãm hại.
Rời khỏi biệt thự, Tôn Hàn lái xe đến trụ sở chính của công ty bất động sản Thịnh Hạ, sau đó đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
"Cậu chủ, chuyện nhà họ Đường...", Từ Khang Niên đi ra đón anh.
"Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về nhà họ Đường. Người đâu?", sắc mặt Tôn Hàn đanh lại.
Từ Khang Niên vội vàng nói: "Đang đợi cậu chủ trong văn phòng tôi!"
"Ừ".
Sau khi đi vào văn phòng, Tôn Hàn ngồi xuống ghế. Anh nhìn y tá nữ hơn ba mươi tuổi đang ngồi run rẩy trước mặt, vào thẳng vấn đề.
"Năm năm trước, cô nhìn thấy dáng vẻ của tên trộm đứa bé sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.