Chương 30: Tôi đi bàn hợp đồng với cô
Nam Tà
15/06/2022
Sắp xếp lại những tài liệu liên quan đến công ty bách hóa Near suốt cả buổi sáng, buổi chiều Liễu Y Y đưa Lý Nghệ đi khỏi công ty.
Sau đó cô trực tiếp bắt xe đến trụ sở của công ty bách hóa Near, nói rõ thân phận của mình rồi ngỏ ý với nhân viên giúp họ hẹn gặp giám đốc của bộ phận thu mua.
Công ty bách hóa Near, tên đầy đủ là trung tâm bách hóa thời trang Near.
Khu nhà có ba tầng, bao gồm bảy mươi phần trăm những nhãn hàng thời trang nổi tiếng trong nước, là trung tâm mua sắm thời trang lớn bậc nhất của thành phố Giang Châu.
Có rất nhiều nhãn hàng thời trang trong nước đều lấy làm tự hào vì có thể bày bán trong công ty bách hóa Near.
Với thân phận của hai người Liễu Y Y thì lãnh đạo cao nhất của công ty bách hóa Near mà họ có thể gặp được chỉ là giám đốc bộ phận thu mua.
Nhân viên trong trung tâm mua sắm cũng không làm khó họ, nghe nói họ là nhân viên tiêu thụ của công ty thời trang Sâm Uy thì lập tức gọi điện cho giám đốc bộ phận thu mua.
Nhưng kết quả là giám đốc Châu không có thời gian gặp họ, họ bị từ chối ngay.
Hai cô gái chỉ có thể đi ra bên ngoài.
"Chị Y Y, giám đốc Châu của bộ phận thu mua rõ ràng cố ý làm khó Tổng giám đốc Tôn nên không gặp chúng ta, phải làm sao bây giờ?"
Lý Nghệ không nghĩ ra được gì, bởi nhiệm vụ này quá khó khăn.
Liễu Y Y cũng mất bình tĩnh. Cô đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, cũng đã nghĩ nên làm thế nào để lợi dụng sức hiệu triệu của nhãn hiệu Sâm Uy. Cô sẽ nói với giám đốc Châu rằng, nếu hủy bỏ đơn hàng của công ty thời trang Sâm Uy thì công ty bách hóa Near sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.
Tất cả cô đều đã chuẩn bị phương án dự phòng. Thực ra cô cũng không có lòng tin mấy, nhưng ít ra có cơ hội thuyết phục giám đốc Châu.
Nhưng người ta còn không chịu gặp cô.
Thế thì cô phải thuyết phục thế nào đây?
Trong lúc bất lực, Liễu Y Y chỉ có thể đưa ra quyết định ngu ngốc nhất: "Đợi đi, chúng ta đợi đến khi giám đốc Châu tan làm. Em biết giám đốc Châu chứ?"
Lý Nghệ trả lời: "Giám đốc Châu đã đến công ty chúng ta mấy lần, em biết mặt ông ta!"
Họ đợi một mạch ba tiếng đồng hồ.
Sau đó những lãnh đạo cấp cao của công ty bách hóa Near đều lục tục ra về.
Liễu Y Y và Lý Nghệ cứ nhìn chằm chằm, chỉ sợ để lỡ mất giám đốc Châu.
"Chính là ông ta, ông ta chính là giám đốc Châu!"
Đột nhiên Lý Nghệ giơ tay chỉ về phía một người đàn ông trung niên mặc vest đen đang đi ra, mừng rỡ hô lên.
Đợi suốt ba tiếng đồng hồ mới đợi được giám đốc Châu đi ra, sao hai người có thể không vui vẻ được?
Liễu Y Y nhìn người đó, vội vàng chạy qua chặn đường giám đốc Châu.
"Xin chào giám đốc Châu, tôi là Liễu Y Y, nhân viên bộ phận tiêu thụ của công ty thời trang Sâm Uy. Lần này tôi đến để bàn về đơn hàng giữa công ty thời trang Sâm Uy và quý công ty".
Giám đốc Châu nhìn dáng người và khuôn mặt của Liễu Y Y, thấy hơi thích thú. Ông ta định trực tiếp từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại thì không nói như vậy.
"Ồ, bàn về đơn hàng à! Hay là thế này nhé, chúng ta ra quán bar rồi bàn bạc. Chỉ cần tôi vui vẻ thì tôi sẽ ký cho cô đơn hàng một triệu tệ, thế nào?"
Lúc nói chuyện, giám đốc Châu ghé sát vào người Liễu Y Y, muốn ngửi mùi hương trên người cô gái.
Liễu Y Y tránh đi theo bản năng: "Giám đốc Châu, xin ông hãy tự trọng!"
"Tự trọng sao? Xem ra cô Liễu không có ý định bàn bạc kỹ càng với tôi, vậy thì hôm khác bàn tiếp". Giám đốc Châu lập tức thay đổi sắc mặt, không cho cô bất cứ cơ hội nào.
Lúc này một người bước xuống chiếc xe BMW 5-Series, cười ha ha bước tới: "Ông Châu, tôi đến đón ông đi uống rượu đây. Ấy, đây không phải người đẹp bên cạnh Tôn Hàn sao, sao hả, Tôn Hàn bảo cô đến lấy lại hợp đồng à?"
Người này không phải ai khác mà chính là Vương Bách Xuyên đang xin nghỉ bệnh ở nhà. Nhưng lúc này vẻ mặt Vương Bách Xuyên chói sáng, chẳng hề có chút dáng vẻ bệnh tật.
Câu nói của hắn ta toàn là sự châm chọc.
Nhìn thấy Vương Bách Xuyên, vẻ mặt Liễu Y Y và Lý Nghệ đều rất khó coi.
"Ôi, Bách Xuyên này, cô gái này chính là cô chủ nhà họ Liễu vì vào công ty các cậu nên có quan hệ không rõ ràng với Tôn Hàn mà cậu nói sao? Giờ tôi mới biết đấy", giám đốc Châu cười nhạo.
"Sao hả, đừng nói là vì hợp đồng mà đến giao dịch cơ thể với ông đấy nhé? Giám đốc Châu là người ngay thẳng, không thể nào mắc lừa đúng không?", Vương Bách Xuyên cười càng tươi hơn.
Giám đốc Chu lời lẽ vô cùng ngay thẳng: "Tất nhiên là không, Châu Kỳ Hoa tôi đâu phải người như vậy".
"Ha ha, tôi biết là ông sẽ không làm thế đâu! Được rồi, ông lên xe trước đi, hôm nay tôi đã mời mấy ông bạn cũ để mọi người tụ họp!"
Thấy Châu Kỳ Hoa nói vậy Vương Bách Xuyên mới yên tâm. Sợ thì chỉ sợ Châu Kỳ Hoa bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của Liễu Y Y.
Châu Kỳ Hoa đi lên xe BMW thì Vương Bách Xuyên mới quay người đánh giá Liễu Y Y mặt đang trắng bệch, giọng điệu không hề che giấu sự châm chọc: "Ông Châu là bạn bè nhiều năm của tôi, Tôn Hàn nếu muốn thuyết phục ông Châu ky hợp đồng của công ty bách hóa Near thì hãy về bảo anh ta xem lại bản thân mình đi, anh ta không có bản lĩnh đó!"
"Ôi trời, Liễu Y Y à, Tôn Hàn cút rồi thì chẳng ai bải vệ cô nữa đâu. Đến lúc đó thì cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu cô hầu hạ tôi tử tế thì không chừng tôi có thể giữ một vị trí trong công ty cho cô, ha ha ha..."
Sau khi đắc ý một hồi, Vương Bách Xuyên liền nghênh ngang rời đi.
Tôn Hàn chỉ là một tên cậu ấm mà cũng muốn đấu với hắn ta, đừng có mơ!
Ba ngày sau, không chỉ vị trí Tổng giám đốc sẽ thuộc về hắn ta mà cô gái xinh đẹp như Liễu Y Y cũng sẽ phải ngoan ngoãn cầu xin hắn ta.
Còn Tôn Hàn thì chỉ có thể chán nản cút về nhà ôm lấy mẹ mà khóc thôi!
"Chị Y Y, chị đừng tức giận, cùng lắm thì từ chức thôi!", Lý Nghệ an ủi cô.
Liễu Y Y bướng bỉnh gật đầu: "Cùng lắm thì lại về bán cá chứ chị không muốn nhìn thấy mặt tên Vương Bách Xuyên này!"
Ngày hôm sau.
Vừa đi làm Liễu Y Y đã đi vào văn phòng của Tôn Hàn, đập mạnh tài liệu chuẩn bị để bàn bạc với công ty bách hóa Near lên mặt bàn.
Cô nói với giọng vừa uất ức vừa tức giận: "Tôi không làm nữa, anh thích tìm ai thì đi mà tìm! Dù sao tôi cũng không làm nữa!"
Chiều hôm qua, những lời lẽ dơ bẩn mà Châu Kỳ Hoa và Vương Bách Xuyên nói với cô khiến cô vô cùng uất ức.
Cô là một cô gái, chỉ muốn có một công việc đàng hoàng thôi mà tại sao lại khó thế?
"Ôi, phải chịu uất ức thế nào mà tức giận như vậy? Không cần vội làm những chuyện khác, tôi muốn xem cô hoàn thành bài tập tôi dành cho cô như thế nào".
Nhưng Tôn Hàn hệt như một kẻ vô tâm. Anh cầm những tài liệu cô chuẩn bị cho việc bàn bạc với công ty bách hóa Near lên xem, không hề hỏi chút nào về sự uất ức của Liễu Y Y.
Tôn Hàn xem xong thì bật cười: "Làm cũng khá đấy, biết dùng ưu thế của công ty thời trang Sâm Uy chúng ta để nói với đối phương, mất đi sản phẩm của công ty chúng ta thì bên đó sẽ tổn thất vô cùng lớn. Ý tưởng tuy không độc đáo nhưng rất có sức thuyết phục!"
"Sao hả, vẫn không thuận lợi à?"
Liễu Y Y nhìn chằm chằm Tôn Hàn, khóe mắt hơi đỏ lên, cô hừ lạnh: "Anh đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi, giám đốc Châu của bộ phận thu mua trong công ty bách hóa Near rõ ràng cùng một bọn với Vương Bách Xuyên, tôi có cố gắng thế nào cũng đâu có tác dụng".
Tôn Hàn hỏi với giọng điệu đầy hứng thú: "Nói xem, sao họ lại cùng một bọn?"
Liễu Y Y tủi thân kể lại câu chuyện chiều hôm qua, kể cả những lời lẽ dơ bẩn khi cô gặp phải Vương Bách Xuyên.
Mấy năm nay cô đã sống thấp kém lắm rồi, trong lòng chỉ còn lại chút tôn nghiêm nhỏ nhoi, mà những lời lẽ dơ bẩn đó đang chà đạp lên lòng tự trọng nhỏ nhoi ấy của cô.
"Nếu lần sau gặp phải tình huống này thì cứ giáng một cái tát lên mặt hắn ta, sau đó gọi cho tôi!"
Vẻ mặt Tôn Hàn dần lạnh xuống, anh lạnh lùng dặn dò: "Dọn đồ đi, tôi đi bàn hợp đồng này với cô".
Sau đó cô trực tiếp bắt xe đến trụ sở của công ty bách hóa Near, nói rõ thân phận của mình rồi ngỏ ý với nhân viên giúp họ hẹn gặp giám đốc của bộ phận thu mua.
Công ty bách hóa Near, tên đầy đủ là trung tâm bách hóa thời trang Near.
Khu nhà có ba tầng, bao gồm bảy mươi phần trăm những nhãn hàng thời trang nổi tiếng trong nước, là trung tâm mua sắm thời trang lớn bậc nhất của thành phố Giang Châu.
Có rất nhiều nhãn hàng thời trang trong nước đều lấy làm tự hào vì có thể bày bán trong công ty bách hóa Near.
Với thân phận của hai người Liễu Y Y thì lãnh đạo cao nhất của công ty bách hóa Near mà họ có thể gặp được chỉ là giám đốc bộ phận thu mua.
Nhân viên trong trung tâm mua sắm cũng không làm khó họ, nghe nói họ là nhân viên tiêu thụ của công ty thời trang Sâm Uy thì lập tức gọi điện cho giám đốc bộ phận thu mua.
Nhưng kết quả là giám đốc Châu không có thời gian gặp họ, họ bị từ chối ngay.
Hai cô gái chỉ có thể đi ra bên ngoài.
"Chị Y Y, giám đốc Châu của bộ phận thu mua rõ ràng cố ý làm khó Tổng giám đốc Tôn nên không gặp chúng ta, phải làm sao bây giờ?"
Lý Nghệ không nghĩ ra được gì, bởi nhiệm vụ này quá khó khăn.
Liễu Y Y cũng mất bình tĩnh. Cô đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, cũng đã nghĩ nên làm thế nào để lợi dụng sức hiệu triệu của nhãn hiệu Sâm Uy. Cô sẽ nói với giám đốc Châu rằng, nếu hủy bỏ đơn hàng của công ty thời trang Sâm Uy thì công ty bách hóa Near sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.
Tất cả cô đều đã chuẩn bị phương án dự phòng. Thực ra cô cũng không có lòng tin mấy, nhưng ít ra có cơ hội thuyết phục giám đốc Châu.
Nhưng người ta còn không chịu gặp cô.
Thế thì cô phải thuyết phục thế nào đây?
Trong lúc bất lực, Liễu Y Y chỉ có thể đưa ra quyết định ngu ngốc nhất: "Đợi đi, chúng ta đợi đến khi giám đốc Châu tan làm. Em biết giám đốc Châu chứ?"
Lý Nghệ trả lời: "Giám đốc Châu đã đến công ty chúng ta mấy lần, em biết mặt ông ta!"
Họ đợi một mạch ba tiếng đồng hồ.
Sau đó những lãnh đạo cấp cao của công ty bách hóa Near đều lục tục ra về.
Liễu Y Y và Lý Nghệ cứ nhìn chằm chằm, chỉ sợ để lỡ mất giám đốc Châu.
"Chính là ông ta, ông ta chính là giám đốc Châu!"
Đột nhiên Lý Nghệ giơ tay chỉ về phía một người đàn ông trung niên mặc vest đen đang đi ra, mừng rỡ hô lên.
Đợi suốt ba tiếng đồng hồ mới đợi được giám đốc Châu đi ra, sao hai người có thể không vui vẻ được?
Liễu Y Y nhìn người đó, vội vàng chạy qua chặn đường giám đốc Châu.
"Xin chào giám đốc Châu, tôi là Liễu Y Y, nhân viên bộ phận tiêu thụ của công ty thời trang Sâm Uy. Lần này tôi đến để bàn về đơn hàng giữa công ty thời trang Sâm Uy và quý công ty".
Giám đốc Châu nhìn dáng người và khuôn mặt của Liễu Y Y, thấy hơi thích thú. Ông ta định trực tiếp từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại thì không nói như vậy.
"Ồ, bàn về đơn hàng à! Hay là thế này nhé, chúng ta ra quán bar rồi bàn bạc. Chỉ cần tôi vui vẻ thì tôi sẽ ký cho cô đơn hàng một triệu tệ, thế nào?"
Lúc nói chuyện, giám đốc Châu ghé sát vào người Liễu Y Y, muốn ngửi mùi hương trên người cô gái.
Liễu Y Y tránh đi theo bản năng: "Giám đốc Châu, xin ông hãy tự trọng!"
"Tự trọng sao? Xem ra cô Liễu không có ý định bàn bạc kỹ càng với tôi, vậy thì hôm khác bàn tiếp". Giám đốc Châu lập tức thay đổi sắc mặt, không cho cô bất cứ cơ hội nào.
Lúc này một người bước xuống chiếc xe BMW 5-Series, cười ha ha bước tới: "Ông Châu, tôi đến đón ông đi uống rượu đây. Ấy, đây không phải người đẹp bên cạnh Tôn Hàn sao, sao hả, Tôn Hàn bảo cô đến lấy lại hợp đồng à?"
Người này không phải ai khác mà chính là Vương Bách Xuyên đang xin nghỉ bệnh ở nhà. Nhưng lúc này vẻ mặt Vương Bách Xuyên chói sáng, chẳng hề có chút dáng vẻ bệnh tật.
Câu nói của hắn ta toàn là sự châm chọc.
Nhìn thấy Vương Bách Xuyên, vẻ mặt Liễu Y Y và Lý Nghệ đều rất khó coi.
"Ôi, Bách Xuyên này, cô gái này chính là cô chủ nhà họ Liễu vì vào công ty các cậu nên có quan hệ không rõ ràng với Tôn Hàn mà cậu nói sao? Giờ tôi mới biết đấy", giám đốc Châu cười nhạo.
"Sao hả, đừng nói là vì hợp đồng mà đến giao dịch cơ thể với ông đấy nhé? Giám đốc Châu là người ngay thẳng, không thể nào mắc lừa đúng không?", Vương Bách Xuyên cười càng tươi hơn.
Giám đốc Chu lời lẽ vô cùng ngay thẳng: "Tất nhiên là không, Châu Kỳ Hoa tôi đâu phải người như vậy".
"Ha ha, tôi biết là ông sẽ không làm thế đâu! Được rồi, ông lên xe trước đi, hôm nay tôi đã mời mấy ông bạn cũ để mọi người tụ họp!"
Thấy Châu Kỳ Hoa nói vậy Vương Bách Xuyên mới yên tâm. Sợ thì chỉ sợ Châu Kỳ Hoa bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của Liễu Y Y.
Châu Kỳ Hoa đi lên xe BMW thì Vương Bách Xuyên mới quay người đánh giá Liễu Y Y mặt đang trắng bệch, giọng điệu không hề che giấu sự châm chọc: "Ông Châu là bạn bè nhiều năm của tôi, Tôn Hàn nếu muốn thuyết phục ông Châu ky hợp đồng của công ty bách hóa Near thì hãy về bảo anh ta xem lại bản thân mình đi, anh ta không có bản lĩnh đó!"
"Ôi trời, Liễu Y Y à, Tôn Hàn cút rồi thì chẳng ai bải vệ cô nữa đâu. Đến lúc đó thì cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu cô hầu hạ tôi tử tế thì không chừng tôi có thể giữ một vị trí trong công ty cho cô, ha ha ha..."
Sau khi đắc ý một hồi, Vương Bách Xuyên liền nghênh ngang rời đi.
Tôn Hàn chỉ là một tên cậu ấm mà cũng muốn đấu với hắn ta, đừng có mơ!
Ba ngày sau, không chỉ vị trí Tổng giám đốc sẽ thuộc về hắn ta mà cô gái xinh đẹp như Liễu Y Y cũng sẽ phải ngoan ngoãn cầu xin hắn ta.
Còn Tôn Hàn thì chỉ có thể chán nản cút về nhà ôm lấy mẹ mà khóc thôi!
"Chị Y Y, chị đừng tức giận, cùng lắm thì từ chức thôi!", Lý Nghệ an ủi cô.
Liễu Y Y bướng bỉnh gật đầu: "Cùng lắm thì lại về bán cá chứ chị không muốn nhìn thấy mặt tên Vương Bách Xuyên này!"
Ngày hôm sau.
Vừa đi làm Liễu Y Y đã đi vào văn phòng của Tôn Hàn, đập mạnh tài liệu chuẩn bị để bàn bạc với công ty bách hóa Near lên mặt bàn.
Cô nói với giọng vừa uất ức vừa tức giận: "Tôi không làm nữa, anh thích tìm ai thì đi mà tìm! Dù sao tôi cũng không làm nữa!"
Chiều hôm qua, những lời lẽ dơ bẩn mà Châu Kỳ Hoa và Vương Bách Xuyên nói với cô khiến cô vô cùng uất ức.
Cô là một cô gái, chỉ muốn có một công việc đàng hoàng thôi mà tại sao lại khó thế?
"Ôi, phải chịu uất ức thế nào mà tức giận như vậy? Không cần vội làm những chuyện khác, tôi muốn xem cô hoàn thành bài tập tôi dành cho cô như thế nào".
Nhưng Tôn Hàn hệt như một kẻ vô tâm. Anh cầm những tài liệu cô chuẩn bị cho việc bàn bạc với công ty bách hóa Near lên xem, không hề hỏi chút nào về sự uất ức của Liễu Y Y.
Tôn Hàn xem xong thì bật cười: "Làm cũng khá đấy, biết dùng ưu thế của công ty thời trang Sâm Uy chúng ta để nói với đối phương, mất đi sản phẩm của công ty chúng ta thì bên đó sẽ tổn thất vô cùng lớn. Ý tưởng tuy không độc đáo nhưng rất có sức thuyết phục!"
"Sao hả, vẫn không thuận lợi à?"
Liễu Y Y nhìn chằm chằm Tôn Hàn, khóe mắt hơi đỏ lên, cô hừ lạnh: "Anh đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi, giám đốc Châu của bộ phận thu mua trong công ty bách hóa Near rõ ràng cùng một bọn với Vương Bách Xuyên, tôi có cố gắng thế nào cũng đâu có tác dụng".
Tôn Hàn hỏi với giọng điệu đầy hứng thú: "Nói xem, sao họ lại cùng một bọn?"
Liễu Y Y tủi thân kể lại câu chuyện chiều hôm qua, kể cả những lời lẽ dơ bẩn khi cô gặp phải Vương Bách Xuyên.
Mấy năm nay cô đã sống thấp kém lắm rồi, trong lòng chỉ còn lại chút tôn nghiêm nhỏ nhoi, mà những lời lẽ dơ bẩn đó đang chà đạp lên lòng tự trọng nhỏ nhoi ấy của cô.
"Nếu lần sau gặp phải tình huống này thì cứ giáng một cái tát lên mặt hắn ta, sau đó gọi cho tôi!"
Vẻ mặt Tôn Hàn dần lạnh xuống, anh lạnh lùng dặn dò: "Dọn đồ đi, tôi đi bàn hợp đồng này với cô".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.