Chương 21: Quỷ Đói Qua Đường
ThuyMongTrung
10/12/2020
Lữ Hàn tìm xuống tầng hầm, thấy một cái vali to, trên nền đất vương
vãi máu, xung quanh có dao, cưa, kềm và cả Dạ Vũ nằm kế bên. Cô tuy mê
man nhưng vẫn đang thở đều.
Không muốn đụng vào cái vali vì sợ sẽ phá hỏng hiện trường vụ án, hắn tiến lại gần, mở ra năng lực Thấu Thị cực mạnh để nhìn xuyên vào bên trong, bất chấp việc trong một vài ngày tới có thể sẽ tạm thời không dùng lại được năng lực này.
Bên trong vali là cơ thể của một cô gái đã bị cắt rời chân tay khỏi thân mình, hai tay bị cắt đôi ở khớp khuỷu, hai chân bị cắt đôi ở khớp gối, hai bàn tay và bàn chân cũng bị cắt rời khỏi tứ chi, cái đầu bị cắt ra đặt vào giữa bụng.
Đứng nhìn cái vali, câu hỏi “Vậy ai là chồng tôi trong kiếp này?” của nữ quỷ cứ ám ảnh trong lòng hắn.
Lữ Hàn gọi điện thoại báo cảnh sát và cấp cứu, trong khi chờ đợi lại gọi cho Nguyệt Nhi nói sơ qua tình hình, bảo cô cứ ở trong quán nước chờ mình.
Xe cấp cứu tới đưa Dạ Vũ vào bệnh viện, còn hắn phải ở lại gần hai tiếng đồng hồ để phối hợp với cảnh sát, cứ tưởng là xong, không ngờ còn phải về đồn cảnh sát làm biên bản.
Xong xuôi tất cả mọi việc là đã gần hai giờ sáng, hắn bước chân ra khỏi đồn cảnh sát, không ngờ trông thấy Nguyệt Nhi vẫn đang ngồi ở ghế đá trước cổng chờ hắn.
Trời khuya trở lạnh, nhưng nụ cười của cô lúc thấy hắn bước ra khiến hắn cảm giác ấm áp lạ thường.
“Chúng ta kiếm cái gì ăn rồi về.” Hắn rủ cô.
“Được.” Cô gật đầu vui vẻ.
Hai người tìm thấy một tiệm mì chuyên mở cửa bán lúc đêm khuya, có tên là Quán Mì Âm Phủ.
Hắn gọi hai tô mì bò viên, rồi vừa ăn vừa kể lại cho cô nghe chuyện xảy ra vừa rồi.
Nghe xong câu chuyện Nguyệt Nhi tỏ ra có chút trầm tư, hắn thấy vậy thì hỏi: “Cô sao vậy? Thấy không vui hả?”
Nguyệt Nhi gật đầu: “Tôi thấy cô gái kia đáng thương quá!”
Hắn bùi ngùi không biết nói gì, mãi lâu sau mới nói tiếp được: “Tôi cũng không cố ý diệt luôn nhục thể của cô ấy, nhưng lúc đó tôi không kịp nghĩ ra được cách nào khác.”
Nguyệt Nhi lắc đầu: “Anh đừng bận tâm, không phải lỗi của anh, suýt chút nữa anh đã giống như người chồng kia rồi.”
“Phải, giờ thì tôi đã hiểu người chồng kia vì sao mà chết, bàn tay cô ta bóp chặt lấy quả tim, vừa khiến quả tim ngừng đập vừa siết chặt các mạch máu, cắt đứt nguồn máu nuôi dưỡng cơ tim, giống như mấy bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim vậy, đó là một tình trạng đau đớn tột cùng, tôi chỉ là nhớ lại cảm giác đau đó thôi mà cũng thấy rùng mình.”
“À, vậy còn người vợ thì thế nào?”
“Cô ấy được đưa vào bệnh viện, chỉ là bị ngất đi thôi, chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng e là sẽ khó thoát tội liên lụy vì đồng lõa.”
Nguyệt Nhi nghe thế thì không hỏi nữa, ngó mông lung ra ngoài, bỗng cô phát hiện ra điều gì, gọi Lữ Hàn: “Ơ, có quỷ đói tới.”
Hắn ngơ ngác: “Hả? Ở Đâu?”
“Không phải anh có thể nhìn thấy được sao?” Cô cũng ngơ ngác hỏi lại hắn.
“À, do lúc nãy…” Hắn kể lại cho cô nghe vì không muốn ảnh hưởng đến hiện trường án mạng nên phải dùng Thấu Thị nhìn xuyên qua vali, trong vài ngày tới hắn không thể dùng lại năng lực này.
Nguyệt Nhi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy là năng lực của anh giống như cần một nguồn năng lượng nhất định, dùng càng mạnh thì càng nhanh hết, dùng hết rồi thì phải đợi thời gian cho nguồn năng lượng này phục hồi.”
Hắn gục gặc đầu: “Đúng là như vậy! Mà quỷ đói đang đứng ở đâu thế?”
“Bên cạnh chúng ta đây, đang ngửi mùi từ tô mì của chúng ta, là một kẻ giống như hành khất, một con chó gầy đói và một thứ gì đó trông không rõ hình dạng, giống như bị xe cán nát ra vậy.”
“Để tôi cho chúng ít đồ ăn.” Nói rồi Lữ Hàn quay vào trong, gọi một tô mì chay và cái hộp xốp.
Đợi một lúc, người phục vụ đem ra hai món như hắn yêu cầu. Hắn trút tô mì vào cái hộp xốp, đặt lên cái ghế bên cạnh, rồi lấy điện thoại ra bấm bấm vuốt vuốt.
Nguyệt Nhi ngạc nhiên: “Anh làm gì thế?”
“Tôi kiếm một cái app tụng kinh, à có rồi.” Hắn thấy một cái app có tên Kinh Phật Độ Vong thì tải xuống.
Đợi quá trình hoàn tất, mở ra xem thì thấy giao diện rất dễ sử dụng, hắn chọn bài kinh Thí Thực và bài kinh Địa Tạng phát lần lượt, chọn mức âm lượng nho nhỏ, ấn nút bắt đầu, rồi để điện thoại xuống cái ghế có hộp mì chay, quay qua giải thích với Nguyệt Nhi: “Tôi mở bài kinh Thí Thực cho chúng nó nghe, như vậy bọn chúng sẽ tiếp nhận đồ ăn dễ dàng hơn, còn kinh Địa Tạng sẽ giúp chúng nó… Nói thế nào nhỉ? Kiểu như vui vẻ hơn ấy.”
“Vui vẻ?” Nguyệt Nhi tỏ vẻ khó hiểu.
Lữ Hàn gật đầu: “Phải, vui vẻ kiểu như cô được người ta mời đi ăn, rồi đến lúc về thì lại tặng cho cô một bó hoa hoặc một quyển sách đem về, cô vừa no bụng, vừa thấy vui vẻ.”
Nguyệt Nhi nhoẻn cười, cảm giác đã hiểu: “Kinh Thí Thực là bữa ăn, còn kinh Địa Tạng là bông hoa hoặc cuốn sách?”
“Đúng rồi.”
“Nhưng mà mở bằng điện thoại như thế liệu có hiệu quả gì không?”
“Tất nhiên là không thể bằng các vị đại sư tụng niệm rồi, nhưng tôi nhớ từng nghe một vị đại sư bảo rằng cúng thí thực cần nhất là phải có tâm thành cúng thực. Chỉ cần có tâm thành rồi thì những yếu tố khác sẽ là phương tiện hỗ trợ. Hiện tại chúng ta có tâm thành cúng đồ ăn cho chúng, mở kinh bằng điện thoại là phương tiện hỗ trợ tốt nhất mà chúng ta có, bởi vậy tôi nghĩ nếu các vị đại sư tụng niệm là hiệu quả mười phần thì mở bằng điện thoại như này cũng được khoảng hai ba phần gì đó.”
“Nghe anh nói vậy, tôi thấy rất là hay đó.”
Cả hai ăn xong thì cũng vừa lúc điện thoại cũng phát xong hai bài kinh, hắn hỏi cô: “Bọn chúng ăn xong chưa?”
Nguyệt Nhi gật đầu: “Xong rồi, bọn chúng đang rời đi, trông có vẻ rất viên mãn.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hắn thở phào nhẹ nhõm, lần đầu hắn dùng thử cách này, phân tích với cô cũng rất mạnh miệng, may mà có hiệu quả.
“Còn hộp mì này, anh tính sao?”
“Để tôi đặt xuống sát vào trong lề đường, lỡ như có chó mèo hoang nào đi ngang thì ăn.”
Hai người về tới nhà thì đã ba giờ sáng, Lữ Hàn tắm rửa rồi nhanh chóng nhảy lên giường, chìm ngay vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tới công ty, hắn vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa pha cà phê với cái máy quen thuộc, sáng nay hắn chọn uống một ly Cà phê Latte với một lớp bọt sữa phía trên, phía dưới là Espresso pha với sữa.
Hắn ngồi vào bàn làm việc, hớp một ngụm cà phê, ấn nút mở máy tính.
Đợi cho cái máy khởi động xong xuôi và sẵn sàng làm việc thì hắn mở email, trước tiên là soạn một cái email phản hồi về trường hợp mà hắn mới xử lý tối qua.
Đây là email chính thức và công khai, gửi cho các cấp và phòng ban có liên quan, dễ dàng được nhiều người không liên quan đọc được nên hắn chỉ viết ngắn gọn, đại khái xác nhận trường hợp khách hàng Thiệu Ba này tử vong không phải do tự sát, không có kế hoạch để trục lợi bảo hiểm, đủ điều kiện để chi trả theo các điều khoản của hợp đồng khi khách hàng tử vong. Ở cuối mail hắn có lưu ý với phòng Pháp chế rằng có thể khách hàng sẽ có dính líu trách nhiệm hình sự với tội danh giết người trước khi chết, khuyến cáo nhân viên pháp chế thu thập thông tin với các bên liên quan trước khi ra quyết định cuối cùng.
Ấn nút gửi đi email đầu tiên này, hắn lại viết tiếp một cái mail thứ hai, chỉ gửi cho hai người là quản lý trực tiếp của hắn và CEO của công ty. Tiêu đề email ngoài nội dung giống như cái mail ban đầu bao gồm mã số hồ sơ này nọ, thì có mở ngoặc ghi thêm hai chữ “Nội bộ”, nội dung email như sau:
“Khách hàng Thiệu Ba, đã có vợ nhưng không có con, dẫn đến việc anh ta có nhân tình bên ngoài.
Người nhân tình này ngoài Thiệu Ba ra vẫn có quan hệ với người khác nên anh ta ghen tức, bóp cổ giết chết nhân tình, rồi chặt xác cô ta ra làm nhiều đoạn, nhét vào trong vali dưới tầng hầm, dự tính đem ra ngoài phi tang. Lúc còn sống, cái vali đó là để đựng quần áo khi cô ta chuyển tới sống với Thiệu Ba, không ngờ đến lúc chết, lại nằm trong chính cái vali của mình.
Nhưng không may, cô nhân tình vì oán hận quá nặng đã hóa thành lệ quỷ, là cấp bậc thứ ba trong phân loại quỷ giới (thấp nhất là vong phách, tới quỷ phách, rồi tới quỷ lệ). Do thói quen nên gọi là quỷ lệ hay lệ quỷ đều được.
Lệ quỷ có thể nói chuyện, có thể phân thân ở mức độ cơ bản, có thể tùy ý biến hóa ra thân nhục thể hoặc ở dạng hư ảnh, đặc biệt có thể trực tiếp giết người mà không cần thông qua phương tiện nào khác.
Cô nhân tình đã dùng tay ở dạng hư ảnh siết chặt quả tim của Thiệu Ba bên trong lồng ngực, dẫn đến các mạnh vành chạy ở rìa ngoài quả tim bị tác nghẽn, không cung cấp tiếp máu nuôi cho cơ tim, đồng thời quả tim bị siết chặt cũng hạn chế co bóp.
Hậu quả cuối cùng là tim ngừng đập do bị cắt nguồn máu nuôi dưỡng từ các nhánh mạch vành, khám nghiệm pháp y cũng chỉ thấy các nhánh mạch vành bị co thắt mà không rõ nguyên do.
Lệ quỷ này sau khi giết Thiệu Ba thì giày vò cô vợ của anh ta, mục đích là để tra tấn về tinh thần, sau đó sẽ treo cổ cô vợ trong nhà để trả thù cho cái chết của mình bị Thiệu Ba bóp cổ.
Nhưng tôi đến nhà kịp lúc, giải cứu cô vợ, đồng thời cũng đã tiêu diệt được lệ quỷ, báo bệnh viện đến cấp cứu cho cô vợ, báo cảnh sát đến xử lý xác cô nhân tình.
Tôi khai báo với cảnh sát là mình đến nhà khách hàng nhằm mục đích xác minh để chi trả cho thân nhân theo hợp đồng bảo hiểm thì phát hiện ra sự việc này, cảnh sát đã tiếp nhận và xử lý tiếp như một vụ phát hiện án mạng tình cờ.
Ở email chính thức đi kèm với email này, tôi đã lưu ý phòng pháp chế về khả năng phạm tội hình sự của khách hàng để thu thập dữ liệu các bên liên quan nhằm ra quyết định chi trả thỏa đáng.
Cảm ơn và chúc sức khỏe!”
Hắn bấm gửi email rồi làm tiếp các công việc hằng ngày khác.
Đến trưa, hắn nhận được một email từ bộ phận Nghiệp vụ thông thường, mới đầu cứ tưởng là phản hồi gì về hợp đồng của Thiệu Ba, nhưng không phải, hóa ra là một trường hợp khác.
Hắn mở email ra xem, đại khái nội dung đề cập tới một khách hàng đột ngột bị mù hai mắt, nhưng không rõ nguyên nhân, trước đó cũng không hề có yếu tố nguy cơ gì ảnh hưởng đến thị giác.
Khách hàng này lúc nhập viện đã dùng tới sản phẩm bảo hiểm nằm viện của công ty nên đã kích hoạt hệ thống báo về cho bộ phận nghiệp vụ, đồng thời sau khi ra viện nếu tình trạng mù hai mắt này được xác lập thì công ty bảo hiểm phải chi trả thêm cho điều khoản Thương tật toàn bộ vĩnh viễn.
Điều khoản này xoay quanh ba bộ phận là mắt, tay và chân. Nếu có hai bộ phận bị tổn thương, kể cả là trùng nhau, thì được tính là thương tật toàn bộ vĩnh viễn, chẳng hạn như: cụt hai tay, cụt một tay và một chân, mù hai mắt, v.v…
Tình trạng mù hai mắt của khách hàng tuy phù hợp với điều khoản nhưng lại không thể xác định được nguyên nhân. Đối với người làm công việc sàng lọc, thấy câu “Không xác định được nguyên nhân” thì rất hay nghĩ tới những lý do quỷ dị, vì vậy trường hợp này được chuyển sang cho bộ phận nghiệp vụ đặc biệt của Lữ Hàn.
Hắn mở hệ thống dữ liệu, tra cứu hợp đồng và thông tin của khách hàng, xem xét một hồi không thấy có gì đặc biệt, hắn liền xem thông tin số điện thoại và gọi cho khách hàng.
May sao khách hàng có nghe máy, bảo rằng mình đang nằm ở khoa mắt của bệnh viện thành phố lân cận, có thể gặp mặt vào giờ thăm bệnh buổi tối của bệnh viện, là từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối.
Lữ Hàn tính toán, nếu đi qua thành phố kế bên bằng xe lửa thì mất khoảng ba tiếng, từ ga xe lửa đến bệnh viện thêm khoảng nửa tiếng nửa, thời gian chờ đợi các kiểu cứ cho là khoảng nửa tiếng, ăn tối cứ cho là một tiếng. Tổng cộng cần năm tiếng đồng hồ.
Thế là hắn báo với quản lý, xin phép đi công tác buổi chiều, quản lý rất nhanh đã phê chuẩn.
Hắn lại gọi cho Nguyệt Nhi, rủ cô đi chung với hắn, cô cũng đồng ý.
Đến hai giờ chiều, Lữ Hàn và Nguyệt Nhi đã yên vị trên xe lửa, chờ chuyến tàu chuyển bánh trong vài phút nữa.
Hắn mua vé cho hai ghế nệm ngồi cạnh nhau, toa tàu này có hai dãy ghế hai bên, ở giữa là lối đi, một dãy có ba ghế, một dãy có hai ghế. Hắn và Nguyệt Nhi ngồi bên dãy chỉ có hai ghế nên rất riêng tư.
Một hồi còi tàu vang lên, kéo dài, tự dưng nghe tiếng còi tàu khiến hắn cảm giác có một chút gì đó bồi hồi. Có lẽ đa số mọi người cũng giống như hắn, người ở dưới sân ga nghe tiếng còi tàu sẽ thấy bồi hồi vì biết có người đang rời xa khỏi tầm tay mình, còn người ngồi trên tàu nghe tiếng còi tàu sẽ thấy bồi hồi vì không biết mình có bỏ quên thứ gì ở lại không.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh xắn của Nguyệt Nhi, chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, liền hỏi thăm: “Cô sao vậy? Cô có bị say tàu không?”
“Không!” Cô lắc đầu, “Chỉ là tôi cảm thấy hơi… hồi hộp!”
“Sao lại hồi hộp?”
“Đây là lần đầu tiên tôi đi xe lửa đấy.” Nguyệt Nhi đáp với giọng vừa có chút ngại ngùng, vừa có chút hồ hởi.
Hắn gật gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Tội nghiệp cô! Hắn nghĩ thầm, hắn quên chưa hỏi thân thế của cô, chắc từ nhỏ tới lớn toàn ở quê, ít tiếp xúc với mấy thứ này.
“Trước giờ đi công tác, tôi toàn đi máy bay không!” Cô nói tiếp.
Suýt nữa thì hắn phun ra một ngụm máu vì câu nói xuyên thủng tim, người ta vẫn bảo miệng lưỡi là gươm là đao, quả không sai.
Nhìn bộ dáng trợn mắt phùng mang của hắn, Nguyệt Nhi ngạc nhiên: “Anh sao vậy?”
“Ha ha, không có gì!” Hắn cười chữa ngượng, “À, phải rồi, vậy cô có thích ngồi cạnh cửa sổ để ngắm cảnh không?” Thấy cô nãy giờ cứ nhìn ra cửa sổ nên hắn đoán thử.
“Có, tôi thích lắm.” Nguyệt Nhi hào hứng hẳn lên.
“Vậy cô qua đây, tôi đổi chỗ với cô.”
Nguyệt Nhi nhổm dậy, dịch người qua phía cửa sổ, còn hắn chỉ hơi nhổm mông lên, dự định khi cô đã qua đúng vị trí rồi thì hắn sẽ dịch ra ngoài, chừa ra chỗ trống cho cô ngồi xuống.
Không ngờ động tác nhổm dậy của hắn đã đẩy đầu gối vào phía sau khoeo chân của Nguyệt Nhi, khiến cô bị khuỵu chân, mất thế, ngồi xuống luôn vào lòng hắn.
“Ối, tôi không cố ý.” Hắn hoảng hốt, vừa bào chữa vừa đưa tay đỡ lấy hai eo cô, cái eo vô cùng nhỏ nhắn và mềm mại.
“Không sao!” Nguyệt Nhi tỏ vẻ không trách cứ gì hắn, chỉ nhẹ nhàng vịn tay vào thành cửa sổ, nhổm người lên lại cho hắn xích người ra, cuối cùng thì cả hai đều đã yên vị được vào chỗ mới.
Không muốn đụng vào cái vali vì sợ sẽ phá hỏng hiện trường vụ án, hắn tiến lại gần, mở ra năng lực Thấu Thị cực mạnh để nhìn xuyên vào bên trong, bất chấp việc trong một vài ngày tới có thể sẽ tạm thời không dùng lại được năng lực này.
Bên trong vali là cơ thể của một cô gái đã bị cắt rời chân tay khỏi thân mình, hai tay bị cắt đôi ở khớp khuỷu, hai chân bị cắt đôi ở khớp gối, hai bàn tay và bàn chân cũng bị cắt rời khỏi tứ chi, cái đầu bị cắt ra đặt vào giữa bụng.
Đứng nhìn cái vali, câu hỏi “Vậy ai là chồng tôi trong kiếp này?” của nữ quỷ cứ ám ảnh trong lòng hắn.
Lữ Hàn gọi điện thoại báo cảnh sát và cấp cứu, trong khi chờ đợi lại gọi cho Nguyệt Nhi nói sơ qua tình hình, bảo cô cứ ở trong quán nước chờ mình.
Xe cấp cứu tới đưa Dạ Vũ vào bệnh viện, còn hắn phải ở lại gần hai tiếng đồng hồ để phối hợp với cảnh sát, cứ tưởng là xong, không ngờ còn phải về đồn cảnh sát làm biên bản.
Xong xuôi tất cả mọi việc là đã gần hai giờ sáng, hắn bước chân ra khỏi đồn cảnh sát, không ngờ trông thấy Nguyệt Nhi vẫn đang ngồi ở ghế đá trước cổng chờ hắn.
Trời khuya trở lạnh, nhưng nụ cười của cô lúc thấy hắn bước ra khiến hắn cảm giác ấm áp lạ thường.
“Chúng ta kiếm cái gì ăn rồi về.” Hắn rủ cô.
“Được.” Cô gật đầu vui vẻ.
Hai người tìm thấy một tiệm mì chuyên mở cửa bán lúc đêm khuya, có tên là Quán Mì Âm Phủ.
Hắn gọi hai tô mì bò viên, rồi vừa ăn vừa kể lại cho cô nghe chuyện xảy ra vừa rồi.
Nghe xong câu chuyện Nguyệt Nhi tỏ ra có chút trầm tư, hắn thấy vậy thì hỏi: “Cô sao vậy? Thấy không vui hả?”
Nguyệt Nhi gật đầu: “Tôi thấy cô gái kia đáng thương quá!”
Hắn bùi ngùi không biết nói gì, mãi lâu sau mới nói tiếp được: “Tôi cũng không cố ý diệt luôn nhục thể của cô ấy, nhưng lúc đó tôi không kịp nghĩ ra được cách nào khác.”
Nguyệt Nhi lắc đầu: “Anh đừng bận tâm, không phải lỗi của anh, suýt chút nữa anh đã giống như người chồng kia rồi.”
“Phải, giờ thì tôi đã hiểu người chồng kia vì sao mà chết, bàn tay cô ta bóp chặt lấy quả tim, vừa khiến quả tim ngừng đập vừa siết chặt các mạch máu, cắt đứt nguồn máu nuôi dưỡng cơ tim, giống như mấy bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim vậy, đó là một tình trạng đau đớn tột cùng, tôi chỉ là nhớ lại cảm giác đau đó thôi mà cũng thấy rùng mình.”
“À, vậy còn người vợ thì thế nào?”
“Cô ấy được đưa vào bệnh viện, chỉ là bị ngất đi thôi, chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng e là sẽ khó thoát tội liên lụy vì đồng lõa.”
Nguyệt Nhi nghe thế thì không hỏi nữa, ngó mông lung ra ngoài, bỗng cô phát hiện ra điều gì, gọi Lữ Hàn: “Ơ, có quỷ đói tới.”
Hắn ngơ ngác: “Hả? Ở Đâu?”
“Không phải anh có thể nhìn thấy được sao?” Cô cũng ngơ ngác hỏi lại hắn.
“À, do lúc nãy…” Hắn kể lại cho cô nghe vì không muốn ảnh hưởng đến hiện trường án mạng nên phải dùng Thấu Thị nhìn xuyên qua vali, trong vài ngày tới hắn không thể dùng lại năng lực này.
Nguyệt Nhi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy là năng lực của anh giống như cần một nguồn năng lượng nhất định, dùng càng mạnh thì càng nhanh hết, dùng hết rồi thì phải đợi thời gian cho nguồn năng lượng này phục hồi.”
Hắn gục gặc đầu: “Đúng là như vậy! Mà quỷ đói đang đứng ở đâu thế?”
“Bên cạnh chúng ta đây, đang ngửi mùi từ tô mì của chúng ta, là một kẻ giống như hành khất, một con chó gầy đói và một thứ gì đó trông không rõ hình dạng, giống như bị xe cán nát ra vậy.”
“Để tôi cho chúng ít đồ ăn.” Nói rồi Lữ Hàn quay vào trong, gọi một tô mì chay và cái hộp xốp.
Đợi một lúc, người phục vụ đem ra hai món như hắn yêu cầu. Hắn trút tô mì vào cái hộp xốp, đặt lên cái ghế bên cạnh, rồi lấy điện thoại ra bấm bấm vuốt vuốt.
Nguyệt Nhi ngạc nhiên: “Anh làm gì thế?”
“Tôi kiếm một cái app tụng kinh, à có rồi.” Hắn thấy một cái app có tên Kinh Phật Độ Vong thì tải xuống.
Đợi quá trình hoàn tất, mở ra xem thì thấy giao diện rất dễ sử dụng, hắn chọn bài kinh Thí Thực và bài kinh Địa Tạng phát lần lượt, chọn mức âm lượng nho nhỏ, ấn nút bắt đầu, rồi để điện thoại xuống cái ghế có hộp mì chay, quay qua giải thích với Nguyệt Nhi: “Tôi mở bài kinh Thí Thực cho chúng nó nghe, như vậy bọn chúng sẽ tiếp nhận đồ ăn dễ dàng hơn, còn kinh Địa Tạng sẽ giúp chúng nó… Nói thế nào nhỉ? Kiểu như vui vẻ hơn ấy.”
“Vui vẻ?” Nguyệt Nhi tỏ vẻ khó hiểu.
Lữ Hàn gật đầu: “Phải, vui vẻ kiểu như cô được người ta mời đi ăn, rồi đến lúc về thì lại tặng cho cô một bó hoa hoặc một quyển sách đem về, cô vừa no bụng, vừa thấy vui vẻ.”
Nguyệt Nhi nhoẻn cười, cảm giác đã hiểu: “Kinh Thí Thực là bữa ăn, còn kinh Địa Tạng là bông hoa hoặc cuốn sách?”
“Đúng rồi.”
“Nhưng mà mở bằng điện thoại như thế liệu có hiệu quả gì không?”
“Tất nhiên là không thể bằng các vị đại sư tụng niệm rồi, nhưng tôi nhớ từng nghe một vị đại sư bảo rằng cúng thí thực cần nhất là phải có tâm thành cúng thực. Chỉ cần có tâm thành rồi thì những yếu tố khác sẽ là phương tiện hỗ trợ. Hiện tại chúng ta có tâm thành cúng đồ ăn cho chúng, mở kinh bằng điện thoại là phương tiện hỗ trợ tốt nhất mà chúng ta có, bởi vậy tôi nghĩ nếu các vị đại sư tụng niệm là hiệu quả mười phần thì mở bằng điện thoại như này cũng được khoảng hai ba phần gì đó.”
“Nghe anh nói vậy, tôi thấy rất là hay đó.”
Cả hai ăn xong thì cũng vừa lúc điện thoại cũng phát xong hai bài kinh, hắn hỏi cô: “Bọn chúng ăn xong chưa?”
Nguyệt Nhi gật đầu: “Xong rồi, bọn chúng đang rời đi, trông có vẻ rất viên mãn.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hắn thở phào nhẹ nhõm, lần đầu hắn dùng thử cách này, phân tích với cô cũng rất mạnh miệng, may mà có hiệu quả.
“Còn hộp mì này, anh tính sao?”
“Để tôi đặt xuống sát vào trong lề đường, lỡ như có chó mèo hoang nào đi ngang thì ăn.”
Hai người về tới nhà thì đã ba giờ sáng, Lữ Hàn tắm rửa rồi nhanh chóng nhảy lên giường, chìm ngay vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tới công ty, hắn vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa pha cà phê với cái máy quen thuộc, sáng nay hắn chọn uống một ly Cà phê Latte với một lớp bọt sữa phía trên, phía dưới là Espresso pha với sữa.
Hắn ngồi vào bàn làm việc, hớp một ngụm cà phê, ấn nút mở máy tính.
Đợi cho cái máy khởi động xong xuôi và sẵn sàng làm việc thì hắn mở email, trước tiên là soạn một cái email phản hồi về trường hợp mà hắn mới xử lý tối qua.
Đây là email chính thức và công khai, gửi cho các cấp và phòng ban có liên quan, dễ dàng được nhiều người không liên quan đọc được nên hắn chỉ viết ngắn gọn, đại khái xác nhận trường hợp khách hàng Thiệu Ba này tử vong không phải do tự sát, không có kế hoạch để trục lợi bảo hiểm, đủ điều kiện để chi trả theo các điều khoản của hợp đồng khi khách hàng tử vong. Ở cuối mail hắn có lưu ý với phòng Pháp chế rằng có thể khách hàng sẽ có dính líu trách nhiệm hình sự với tội danh giết người trước khi chết, khuyến cáo nhân viên pháp chế thu thập thông tin với các bên liên quan trước khi ra quyết định cuối cùng.
Ấn nút gửi đi email đầu tiên này, hắn lại viết tiếp một cái mail thứ hai, chỉ gửi cho hai người là quản lý trực tiếp của hắn và CEO của công ty. Tiêu đề email ngoài nội dung giống như cái mail ban đầu bao gồm mã số hồ sơ này nọ, thì có mở ngoặc ghi thêm hai chữ “Nội bộ”, nội dung email như sau:
“Khách hàng Thiệu Ba, đã có vợ nhưng không có con, dẫn đến việc anh ta có nhân tình bên ngoài.
Người nhân tình này ngoài Thiệu Ba ra vẫn có quan hệ với người khác nên anh ta ghen tức, bóp cổ giết chết nhân tình, rồi chặt xác cô ta ra làm nhiều đoạn, nhét vào trong vali dưới tầng hầm, dự tính đem ra ngoài phi tang. Lúc còn sống, cái vali đó là để đựng quần áo khi cô ta chuyển tới sống với Thiệu Ba, không ngờ đến lúc chết, lại nằm trong chính cái vali của mình.
Nhưng không may, cô nhân tình vì oán hận quá nặng đã hóa thành lệ quỷ, là cấp bậc thứ ba trong phân loại quỷ giới (thấp nhất là vong phách, tới quỷ phách, rồi tới quỷ lệ). Do thói quen nên gọi là quỷ lệ hay lệ quỷ đều được.
Lệ quỷ có thể nói chuyện, có thể phân thân ở mức độ cơ bản, có thể tùy ý biến hóa ra thân nhục thể hoặc ở dạng hư ảnh, đặc biệt có thể trực tiếp giết người mà không cần thông qua phương tiện nào khác.
Cô nhân tình đã dùng tay ở dạng hư ảnh siết chặt quả tim của Thiệu Ba bên trong lồng ngực, dẫn đến các mạnh vành chạy ở rìa ngoài quả tim bị tác nghẽn, không cung cấp tiếp máu nuôi cho cơ tim, đồng thời quả tim bị siết chặt cũng hạn chế co bóp.
Hậu quả cuối cùng là tim ngừng đập do bị cắt nguồn máu nuôi dưỡng từ các nhánh mạch vành, khám nghiệm pháp y cũng chỉ thấy các nhánh mạch vành bị co thắt mà không rõ nguyên do.
Lệ quỷ này sau khi giết Thiệu Ba thì giày vò cô vợ của anh ta, mục đích là để tra tấn về tinh thần, sau đó sẽ treo cổ cô vợ trong nhà để trả thù cho cái chết của mình bị Thiệu Ba bóp cổ.
Nhưng tôi đến nhà kịp lúc, giải cứu cô vợ, đồng thời cũng đã tiêu diệt được lệ quỷ, báo bệnh viện đến cấp cứu cho cô vợ, báo cảnh sát đến xử lý xác cô nhân tình.
Tôi khai báo với cảnh sát là mình đến nhà khách hàng nhằm mục đích xác minh để chi trả cho thân nhân theo hợp đồng bảo hiểm thì phát hiện ra sự việc này, cảnh sát đã tiếp nhận và xử lý tiếp như một vụ phát hiện án mạng tình cờ.
Ở email chính thức đi kèm với email này, tôi đã lưu ý phòng pháp chế về khả năng phạm tội hình sự của khách hàng để thu thập dữ liệu các bên liên quan nhằm ra quyết định chi trả thỏa đáng.
Cảm ơn và chúc sức khỏe!”
Hắn bấm gửi email rồi làm tiếp các công việc hằng ngày khác.
Đến trưa, hắn nhận được một email từ bộ phận Nghiệp vụ thông thường, mới đầu cứ tưởng là phản hồi gì về hợp đồng của Thiệu Ba, nhưng không phải, hóa ra là một trường hợp khác.
Hắn mở email ra xem, đại khái nội dung đề cập tới một khách hàng đột ngột bị mù hai mắt, nhưng không rõ nguyên nhân, trước đó cũng không hề có yếu tố nguy cơ gì ảnh hưởng đến thị giác.
Khách hàng này lúc nhập viện đã dùng tới sản phẩm bảo hiểm nằm viện của công ty nên đã kích hoạt hệ thống báo về cho bộ phận nghiệp vụ, đồng thời sau khi ra viện nếu tình trạng mù hai mắt này được xác lập thì công ty bảo hiểm phải chi trả thêm cho điều khoản Thương tật toàn bộ vĩnh viễn.
Điều khoản này xoay quanh ba bộ phận là mắt, tay và chân. Nếu có hai bộ phận bị tổn thương, kể cả là trùng nhau, thì được tính là thương tật toàn bộ vĩnh viễn, chẳng hạn như: cụt hai tay, cụt một tay và một chân, mù hai mắt, v.v…
Tình trạng mù hai mắt của khách hàng tuy phù hợp với điều khoản nhưng lại không thể xác định được nguyên nhân. Đối với người làm công việc sàng lọc, thấy câu “Không xác định được nguyên nhân” thì rất hay nghĩ tới những lý do quỷ dị, vì vậy trường hợp này được chuyển sang cho bộ phận nghiệp vụ đặc biệt của Lữ Hàn.
Hắn mở hệ thống dữ liệu, tra cứu hợp đồng và thông tin của khách hàng, xem xét một hồi không thấy có gì đặc biệt, hắn liền xem thông tin số điện thoại và gọi cho khách hàng.
May sao khách hàng có nghe máy, bảo rằng mình đang nằm ở khoa mắt của bệnh viện thành phố lân cận, có thể gặp mặt vào giờ thăm bệnh buổi tối của bệnh viện, là từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối.
Lữ Hàn tính toán, nếu đi qua thành phố kế bên bằng xe lửa thì mất khoảng ba tiếng, từ ga xe lửa đến bệnh viện thêm khoảng nửa tiếng nửa, thời gian chờ đợi các kiểu cứ cho là khoảng nửa tiếng, ăn tối cứ cho là một tiếng. Tổng cộng cần năm tiếng đồng hồ.
Thế là hắn báo với quản lý, xin phép đi công tác buổi chiều, quản lý rất nhanh đã phê chuẩn.
Hắn lại gọi cho Nguyệt Nhi, rủ cô đi chung với hắn, cô cũng đồng ý.
Đến hai giờ chiều, Lữ Hàn và Nguyệt Nhi đã yên vị trên xe lửa, chờ chuyến tàu chuyển bánh trong vài phút nữa.
Hắn mua vé cho hai ghế nệm ngồi cạnh nhau, toa tàu này có hai dãy ghế hai bên, ở giữa là lối đi, một dãy có ba ghế, một dãy có hai ghế. Hắn và Nguyệt Nhi ngồi bên dãy chỉ có hai ghế nên rất riêng tư.
Một hồi còi tàu vang lên, kéo dài, tự dưng nghe tiếng còi tàu khiến hắn cảm giác có một chút gì đó bồi hồi. Có lẽ đa số mọi người cũng giống như hắn, người ở dưới sân ga nghe tiếng còi tàu sẽ thấy bồi hồi vì biết có người đang rời xa khỏi tầm tay mình, còn người ngồi trên tàu nghe tiếng còi tàu sẽ thấy bồi hồi vì không biết mình có bỏ quên thứ gì ở lại không.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh xắn của Nguyệt Nhi, chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, liền hỏi thăm: “Cô sao vậy? Cô có bị say tàu không?”
“Không!” Cô lắc đầu, “Chỉ là tôi cảm thấy hơi… hồi hộp!”
“Sao lại hồi hộp?”
“Đây là lần đầu tiên tôi đi xe lửa đấy.” Nguyệt Nhi đáp với giọng vừa có chút ngại ngùng, vừa có chút hồ hởi.
Hắn gật gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Tội nghiệp cô! Hắn nghĩ thầm, hắn quên chưa hỏi thân thế của cô, chắc từ nhỏ tới lớn toàn ở quê, ít tiếp xúc với mấy thứ này.
“Trước giờ đi công tác, tôi toàn đi máy bay không!” Cô nói tiếp.
Suýt nữa thì hắn phun ra một ngụm máu vì câu nói xuyên thủng tim, người ta vẫn bảo miệng lưỡi là gươm là đao, quả không sai.
Nhìn bộ dáng trợn mắt phùng mang của hắn, Nguyệt Nhi ngạc nhiên: “Anh sao vậy?”
“Ha ha, không có gì!” Hắn cười chữa ngượng, “À, phải rồi, vậy cô có thích ngồi cạnh cửa sổ để ngắm cảnh không?” Thấy cô nãy giờ cứ nhìn ra cửa sổ nên hắn đoán thử.
“Có, tôi thích lắm.” Nguyệt Nhi hào hứng hẳn lên.
“Vậy cô qua đây, tôi đổi chỗ với cô.”
Nguyệt Nhi nhổm dậy, dịch người qua phía cửa sổ, còn hắn chỉ hơi nhổm mông lên, dự định khi cô đã qua đúng vị trí rồi thì hắn sẽ dịch ra ngoài, chừa ra chỗ trống cho cô ngồi xuống.
Không ngờ động tác nhổm dậy của hắn đã đẩy đầu gối vào phía sau khoeo chân của Nguyệt Nhi, khiến cô bị khuỵu chân, mất thế, ngồi xuống luôn vào lòng hắn.
“Ối, tôi không cố ý.” Hắn hoảng hốt, vừa bào chữa vừa đưa tay đỡ lấy hai eo cô, cái eo vô cùng nhỏ nhắn và mềm mại.
“Không sao!” Nguyệt Nhi tỏ vẻ không trách cứ gì hắn, chỉ nhẹ nhàng vịn tay vào thành cửa sổ, nhổm người lên lại cho hắn xích người ra, cuối cùng thì cả hai đều đã yên vị được vào chỗ mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.