Chương 71: Tiểu Trư
ThuyMongTrung
22/04/2021
Thư sinh kia chờ cho ba người đến một khoảng cách đủ gần thì cất
tiếng hỏi: “Các ngươi vào được tận tới đây, cũng không tệ nhỉ?”
Tiêu Tương đáp: “Chẳng qua là bất đắc dĩ phải xâm phạm tư gia.”
Thư sinh cười nhạt: “Xâm phạm vẫn là xâm phạm, nếu không đưa ra được lý do đàng hoàng thì e rằng các người không thể nguyên vẹn mà ra khỏi đây.”
Lữ Hàn chắp tay: “Chúng tôi vào đây chỉ là vì muốn tìm một cô gái.”
Mạnh Cường chỉ vào Tiêu Tương, lên tiếng bổ sung: “Cô gái đó tên là Kim Tính, nhìn đằng sau hao hao như tiểu thư đây.”
“Hừ, nơi đây không phải lầu xanh, các ngươi vô đây tìm người có hợp lý không hả?”
Mạnh Cường nghe vậy thì phân bua: “Bạn gái tôi không xinh đẹp gì, có lầu xanh nào chứa chấp cô ấy chứ, chỉ là tôi nghe cô ấy nói đến đây làm việc nên mới phải tới đây tìm cô ấy.”
Tiêu Tương ở bên cạnh chợt nhíu mày, hắn nói câu này ý là…? Gián tiếp chê tiểu thư đây xấu xí?
Kẻ vừa chọc tổ ong không hay biết gì, vẫn thao thao hỏi thăm: “Xin hỏi ông có biết hay có từng thấy qua cô ấy không? Cô ấy mới chỉ đến đây làm việc độ chừng một tuần thôi.”
Thư sinh phẩy tay, cười to: “Cô gái đó à? Ha ha…”
Mạnh Cường thấy đối phương cười thì có hy vọng, thở phào, vui vẻ cười theo: “Ha ha, ông cười vậy nghĩa là có tin vui rồi.”
Nụ cười chợt tắt trên mặt thư sinh, y nhếch mép: “Bị ta ăn thịt rồi.”
“Ăn thịt…? Ăn thịt nghĩa là sao?” Mạnh Cường lắp bắp.
“Ngươi không hiểu ăn thịt nghĩa là sao à? Nghĩa là ta chặt cô ta ra từng khúc từng khúc thế này…” Gã thư sinh dùng chiếc quạt lông vũ làm động tác minh họa, “Rồi trộn gia vị, bỏ vào nồi xào lên…”
Tiêu Tương cắt ngang: “Giỡn đủ rồi đấy, miệng của ngươi một chút máu cũng chẳng bốc mùi, ở đâu ra mà chặt từng khúc từng khúc. Nói mau, cô ta đang ở đâu?”
Thư sinh liếc qua Tiêu Tương, suy nghĩ một lúc rồi gật gật: “Ngươi nói đúng, ta chỉ đùa thôi, cô ta đúng là còn sống, có điều muốn ta thả người thì phải có điều kiện đổi lại.”
Mạnh Cường vội hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Đánh với ta một ván cờ, nếu thắng thì ta sẽ thả người.”
“Đánh cờ?” Mạnh Cường ngây ngốc nhìn qua hai người bên cạnh, “Hai người có ai biết đánh cờ không? Chứ tôi khiêm tốn mà nói thì… không biết.”
Lữ Hàn lắc đầu, xòe hai tay ra dáng bất lực, lại nhìn qua Tiêu Tương. Chỉ thấy cô bực bội, hỏi lại gã thư sinh: “Ngươi không nghĩ ra được thứ gì khác sao?”
Thư sinh phẩy quạt một cái: “Có chứ, vậy thì các ngươi hát cho ta nghe một bài, hát hay thì được.”
Mạnh Cường lại ngây ngốc nhìn hai người còn lại: “Tôi quả thực khiêm tốn mà nói là không biết hát.”
Lữ Hàn cũng lắc đầu, nhìn tiếp qua Tiêu Tương. Cô lần nữa tỏ ra bực bội, hỏi gã thư sinh: “Ngươi toàn nghĩ ra cái trò gì đâu không vậy?”
Thư sinh phẩy tay: “Được, cho các ngươi cơ hội cuối cùng, múa cho ta xem một bài, nếu múa đẹp thì ta sẽ thả người.”
Mạnh Cường quay qua nói với hai người: “Khiêm tốn mà nói…”
Lữ Hàn vội cắt ngang lời hắn: “Biết rồi, khiêm tốn mà nói thì ngươi cũng không biết chứ gì.”
Không ngờ Mạnh Cường xua tay lia lịa: “Không phải, khiêm tốn mà nói thì tôi múa cũng không tệ, dạo này trên mạng đang nổi lên điệu múa Yến Vô Hiết, để tôi cho mọi người mở rộng tầm mắt.”
Vừa dứt lời, Mạnh Cường đã nhảy tới trước bắt đầu thể hiện, hai tay đưa vòng qua trên đầu, mông ưỡn ra bên này, chân đặt qua bên kia, rồi đung đưa tay và mông qua lại hai bên, sau nữa đứng thẳng, hai tay duỗi ra đập đập bàn tay như cánh bướm…
Một trận cuồng phong nổi lên, thư sinh lao tới dùng quạt lông đập túi bụi lên người Mạnh Cường, đập bên chân này một cái, đập bên tay kia một cái. Chợt y ngẩng lên thấy Tiêu Tương vác một khúc cây to bự bằng nửa vòng tay người lớn, chuẩn bị đập xuống Mạnh Cường. Xa hơn nữa, Lữ Hàn đang bò rạp trên mặt đất, nôn ói liên tục.
Khung cảnh đứng hình một lúc, Tiêu Tương lấy lại được bình tĩnh, vứt khúc cây đi, thở dốc ra một hơi, dùng chân đạp Mạnh Cường lăn lông lốc ra xa, quay sang nói với thư sinh: “Dù sao hắn cũng đã múa một bài rồi, ngươi thả người đi.”
Thư sinh vẻ mặt ghê gớm: “Bắt ta xem cảnh vừa rồi, đáng lẽ phải đền cho ta thêm một người nữa mới đúng. Thôi thôi, bỏ qua, đừng nhắc lại chuyện kinh dị vừa rồi nữa. Vậy đi, ta cho các ngươi đánh một ván cờ đơn giản, qua được thì ta sẽ thả người.”
Tiêu Tương nhướn mắt: “Ngươi hết đánh cờ, lại hát, hết hát lại múa, sao chọn toàn thứ yểu điệu không thế?”
Thư sinh quắc mắt lại: “Cái gì gọi là yểu điệu? Ta đây một dáng thi ca nhàn nhã, trí thức phong lưu, ham thích các môn nghệ thuật thanh thoát trí tuệ thì có gì không đúng?”
“Nói tới nói lui nãy giờ, thực ra ngươi là ai?” Tiêu Tương trở lại vấn đề nghiêm túc.
“Hừ, các ngươi có mắt mà không thấy Thái Sơn, nhìn bảng hiệu Cao Gia Trang mà không biết ta là ai?”
Mạnh Cường lúc này đang lồm cồm bò dậy, nghĩ ra điều gì: “Tôi nhớ ra rồi, xem phim Tây Du Ký có Trư Bát Giới trước khi theo phò tá Đường Tăng là sống ở Cao Gia Trang đấy.”
Thư sinh vỗ tay khen ngợi: “Ngươi quả thật có con mắt tinh tường.”
Lữ Hàn thấy khó hiểu: “Không phải chứ, Trư Bát Giới tai to mặt lớn, bụng béo da dày, đâu có nét gì giống như ngươi.”
Thư sinh trầm mặt: “Ai bảo ngươi như thế?”
Mạnh Cường cũng lên tiếng xác nhận: “Đúng đúng, Tây Du Ký miêu tả rõ như thế mà.”
“Cái đồ Tiểu Cường nhà ngươi thì biết gì, trên phim phóng đại quá trớn làm mất hết tư cách của ta, chứ ta vốn dĩ là một thư sinh nho nhã.”
Mạnh Cường nhận ra điều gì, ngạc nhiên hỏi lại: “Sao lại gọi tôi là Tiểu Cường?”
“Ngươi xem lại mình đi, không phải y chang con gián sao?”
Tiêu Tương và Lữ Hàn nghe vậy thì nhìn qua, phát hiện trên đầu Mạnh Cường lúc này vướng hai cọng cỏ dại hai bên trên đầu, vươn ra như hai cọng râu gián.
Thư sinh bất chợt nghiêm mặt: “Không nói dông dài nữa, ta mất quá nhiều thời gian với các ngươi rồi, ta cho các ngươi một trận cờ đơn giản, vượt qua được thì nói tiếp.” Đoạn nhảy lùi ra sau, hất mạnh quạt lông một cái, từ sau lưng y mấy chục miếng ván gỗ màu đen hình chữ nhật bằng phẳng vuông vức, to rộng gấp hai lần thân người, bao ào ào tới chắn giữa y và ba người. Mỗi tấm ván to dày này được treo bằng một sợi dây thừng lủng lẳng giữa không trung, có tấm lắc lư, có tấm xoay vòng chầm chậm.
Giọng của gã thư sinh phát ra đều đều: “Trước mặt các ngươi là Thừng Mổ Heo và Ván Chặt Lợn. Loài người các ngươi, giết heo mổ lợn hằng ngày, giật điện, chọc tiết, đánh lông, đốt da, tách nội tạng, xẻ mảnh, lóc thịt, tàn sát hàng triệu loài vật mỗi ngày. Những sợi thừng treo và ván chặt kia đã thấm đẫm bao nhiêu oán niệm, các ngươi nhắm trả nổi thì cứ thử vượt qua.” Rồi vung tay, các tấm ván gỗ đồng loạt xoay tròn tại chỗ, xoắn vặn sợi thừng treo xiết chặt lại.
Nhìn qua, thấy thế trận này rất bức người, hàng chục miếng ván to bản xoay vù vù, tưởng tượng chạm vào sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.
Thư sinh đứng phía sau trận thế, cười ha hả: “Ha ha, ta xem các ngươi vượt qua bằng cách nào.”
Đang cười sảng khoải, chợt y trông thấy ba người Tiêu Tương, Lữ Hàn và Mạnh Cường xuất hiện ở bên cạnh, bọn họ vừa đi vòng qua mấy tấm ván chặn đường!
Thì ra mấy tấm ván xoay chỉ chiếm một khoảng không gian ở giữa, còn hai bên thì hoàn toàn không vướng bận gì.
Y tức giận, mặt đỏ tía tai: “Các ngươi chơi gian lận!”
Tiêu Tương lúc này trong tay đã cầm cái roi Kim Trùng, vốn sau khi rời khỏi núi Tử Thiết, Lữ Hàn đã cất cái roi giùm cô vào trong lọ thủy tinh nước mắt cực quang, vừa rồi trong khi bước vòng qua thì lôi nó ra đưa lại.
Tiêu Tương hừ mạnh: “Bọn ta không dư thời gian mà lôi thôi với người, kêu chủ của ngươi ra đây.”
Thư sinh tru tréo: “Ta chính là chủ ở đây.”
“Vớ vẩn, ảo cảnh thiết lập ở cổng vào so với cái trò xoay mấy tám ván này của ngươi ở hai đẳng cấp khác hẳn nhau, ngươi còn nhảm nhí gọi cái gì mà đánh cờ nữa chứ. Ngươi còn dây dưa thì đừng trách ta.” Nói rồi Tiêu Tương đập mạnh cái roi xuống đất, cả chục cành dây được cột với nhau thành từng cụm thị uy đập mạnh làm cát bụi bay mù mịt.
Thư sinh hét to: “Được, là do các ngươi ép ta.” Rồi vứt cái quạt lông vũ đi, rút từ đâu ra một cây cửu xỉ đinh ba to lớn, toàn thân trắng bạc, chóp đỉnh điêu khắc thành hình đầu heo đồ sộ, từ bên dưới mọc ra chín răng nhọn sáng lóa, múa vun vút lao tới bổ xuống đầu ba ngươi bọn họ.
Tiêu Tương tung chân đạp Mạnh Cường văng ra xa để bảo đảm an toàn cho hắn, vung roi lên nghênh đón thế công của thư sinh. Ngọn roi bản chất làm bằng vàng, có độ cứng rắn nhất định, đánh chạm vào cây đinh ba thì vang lên âm thanh chát chúa, hoa lửa bắn ra tung tóe.
Gã thư sinh tuy nhìn thân hình thon gọn nhưng múa cây đinh ba cồng kềnh rất nhẹ nhàng, thân pháp nhanh nhẹn, xoay vòng đinh ba theo đủ các bộ pháp tiến thoái, gạt xoay đâm bổ. Phía bên kia Tiêu Tương đấu với hắn kiểu cách thong dong, điểm tới thì dừng, giơ cao chém khẽ, roi quất vù vù đập cho cát bay đá vỡ nhưng chủ yếu thị uy là chính.
Tuy Tiêu Tương chỉ dùng ba phần lực bảy phần nương nhưng đấu một lúc thì tên thư sinh bắt đầu rơi vào thế hạ phong, quơ gió đinh ba là chính, vừa xoay vừa chạy một lúc nữa thì hơi thở bắt đầu hồng hộc. Đánh thêm một lúc nữa nhắm đấu tiếp không nổi, thư sinh vứt đinh ba đi, gầm lên một tiếng, biến thân thành một con heo dữ dằn, toàn thân lông màu xám nâu, da dày như trâu, răng nanh thò ra hai bên, ánh mắt long lên sòng sọc.
Tiêu Tương sững sờ một lúc rồi vứt cây roi đi, thò tay túm cổ con heo nhỏ xíu như một con mèo nhấc lên xem xét. Con heo giận dữ vùng vằng, muốn lao vào ăn thua đủ với cô. Lữ Hàn nãy giờ ngồi xem cảnh long tranh hổ đấu, bây giờ cùng với Mạnh Cường cũng chạy tới, hắn kinh ngạc gãi gãi cằm, cất tiếng hỏi: “Ta thiệt nghĩ không ra, ngươi ở dạng hình người to lớn đánh đã không lại, biến ra hình con heo xíu xiu này để làm gì vậy?”
Lúc này một giọng nói từ bốn phương tám hướng vang vọng tới: “Các vị, xin hãy tha cho em trai Tiểu Trư của tôi.”
Mọi người cùng nhìn quanh quất tìm nơi phát ra giọng nói. Lát sau, một cô gái từ sau một khung vòm gần đó bước ra, cô gái dáng vẻ tròn trịa, đầy đặn, da mặt mũm mĩm trắng trẻo, đôi mắt tinh anh nhưng nhuốm chút mệt mỏi, một tay buông thõng, một tay ôm lên ngực trái, bên cạnh còn có một cô gái khác tóc dài chấm lưng, dung mạo bình thường đang phải dìu cô gái mũm mỉm bước đi.
Mạnh Cường nhìn thấy hai người thì vui vẻ kêu lên: “Kim Tính!” Rồi chạy tới phía cô gái tóc dài kia, hỏi dồn dập: “Em đi đâu cả tuần nay không về nhà?”
Kim Tính phẩy phẩy tay: “Em ở đây làm việc thôi, anh đến đây làm gì?”
“Em không về làm anh lo lắng, phải đến đây tìm em.”
Kim Tính nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên người hắn bụi bặm bám đầy, cây cỏ phủ khắp, lại có mấy vết bàn chân trên áo quần thì tội nghiệp: “Em bận việc ở đây nên không về, còn anh, gặp yêu quái hành hung hay sao mà nhìn thê thảm thế này?”
Kẻ hỏi người đáp luyên thuyên, không để ý tới sắc mặt của Tiêu Tương bên kia sa sầm lại. May sao cô gái mũm mỉm đã mời cả bọn ngồi xuống cái bàn gần đó để trò chuyện, cô gái mở lời trước: “Tôi là Y Giao, là chị gái của Tiểu Trư, không biết các vị từ đâu đến đây?”
Tiêu Tương nhận thấy Y Giao không có ác ý nên cũng đồng ý ngồi xuống, tự giới thiệu sơ qua ba người bọn họ.
Y Giao mỉm cười: “Ra là đến tìm người, chẳng qua là do sức khỏe của tôi không được tốt, em trai lại là kẻ vụng về, tình cờ một hôm ra ngoài gặp được Kim Tính đang bị tà vật truy đuổi nên cứu về đây, nói chuyện một hồi mới biết cô ấy vừa mới bị cho nghỉ việc ở chỗ làm cũ, đang cần tìm một công việc mới, vừa hay tôi cũng cần một người bên cạnh lo các việc nội trợ nên đồng ý nhận cô ta ở lại. Nếu các vị muốn đưa cô ấy về thì cứ tùy ý, tôi không có gì ngăn cản.”
Lữ Hàn đáp lời: “Thực ra không phải là ý của chúng tôi mà là ý của người kia.” Đoạn quay sang Mạnh Cường gọi: “Này, Tiểu Cường, đã gặp được Kim Tính rồi, bây giờ tính thế nào?”
Mạnh Cường suy nghĩ rồi đáp: “Kim Tính cũng chẳng có việc gì, cứ để cô ấy ở lại đây làm việc, tôi lại về nhà thôi vậy.”
Tiêu Tương quay sang Y Giao: “Sẵn dịp này, có thể cho tôi hỏi thăm một chuyện được không?”
Y Giao gật đầu: “Cô cứ hỏi.”
Thế là Tiêu Tương kể sơ lại câu chuyện liên quan tới mái tóc và món thịt kỳ lạ, Y Giao nghe xong thì lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe đến thứ gì tương tự như vậy ở đây, hơn nữa có một điều không hợp lý lắm.”
Tiêu Tương ngạc nhiên: “Là điều gì không hợp lý?”
“Cô nghĩ thử xem, quỷ giới vốn xem thường vật chất thế gian, tiền bạc không có ý nghĩa gì với chúng, thế nhưng theo lời cô nói thì mấy thứ thịt thà tóc tai đó đều liên quan đến việc kinh doanh buôn bán, gắn với người thường thì được, gắn với quỷ giới e là có chút khiên cưỡng, trừ phi...”
Tiêu Tương gật gù: “Trừ phi buôn bán chỉ là hành động che mắt, phía sau đó còn có một âm mưu khác.”
Y Giao mỉm cười: “Chính là như vậy, với lại Quỷ Thành này không đơn giản chỉ là nơi cho tà vật như chúng tôi trú ngụ.”
Tiêu Tương trở nên cảnh giác: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Cô đã từng nghe tới 12 cây cột đá ở thành Phong Đô chứ?”
Tiêu Tương khẽ nheo mắt như nghe tới một thứ gì đó ghê gớm rồi khẽ gật đầu.
“Nơi đây từng xuất hiện một cột đá đó.”
Tiêu Tương trợn mắt, đứng phắt dậy: “Không thể nào.”
Lữ Hàn ở bên cạnh, thấy thái độ của cô thì ngạc nhiên, hỏi: “Cột đá đó là thứ gì vậy?”
Tiêu Tương nhíu mày, ngồi xuống trở lại, không đáp lời hắn mà đăm chiêu suy nghĩ.
Y Giao ở đối diện liền chuyển đối tượng quan sát, giải thích cho hắn: “Thành Phong Đô vốn được chống đỡ bởi 12 cây cột đá từ thiên cổ cho đến nay, nhưng cách đây khoảng mấy chục năm đột nhiên biến mất không rõ tung tích, từ đó Phong Đô chìm vào bóng tối vĩnh viễn, trở thành một nơi không ai dám lui tới.”
Lữ Hàn cũng ra chiều suy nghĩ, gãi gãi đầu: “Thật kỳ lạ, mấy cây cột thì liên quan gì tới bóng tối chứ, chỉ cần là ban ngày thì mặt trời sẽ chiếu sáng được thôi.”
Y Giao ngớ ra, trố mắt nhìn hắn. Tiêu Tương bên cạnh cười khổ, đành phải giải thích: “Thành Phong Đô không phải là nơi ở dương gian mà có mặt trời chiếu được.”
Lần này thì đến lượt Lữ Hàn ngớ ra: “Không phải ở dương gian, chẳng lẽ là ở dưới…?” Hắn không nói hết câu mà lấy tay chỉ chỉ xuống đất.
Tiêu Tương gật đầu, nói tiếp: “Địa phủ có rất nhiều nơi kỳ lạ và hung hiểm khác hẳn với nhân gian, nhưng chung quy lại thì chia thành năm khu vực chính: là thành Phong Đô, Nguyên Linh vực, vách Bán Nguyệt, Tịnh và một nơi nữa không rõ tên.”
“Tịnh? Nghĩa là gì?”
“Tịnh, trong chữ thanh tịnh ấy.”
“Thanh tịnh?” Hắn thấy tức cười, “Dưới địa phủ lại có một nơi thanh tịnh, hóa ra chẳng bảo vũ trường lại là nơi để học tập sao?”
Không ngờ Tiêu Tương lại cười nhạt: “Đúng rồi, đó là nơi có ý nghĩa học tập, những ai khi còn sống làm điều ác mà không biết lỗi, tỉ như ra đường cướp giật xong lại đổ lỗi cho cuộc sống nghèo túng, gia đình thiếu thốn, nạn nhân lại để đồ hớ hênh, thì khi chết sẽ xuống đó bị trừng trị cho đến khi nào biết nhận lỗi thì mới thôi.”
Lữ Hàn ánh mắt đầy nghi hoặc: “Sao nghe cô miêu tả nơi đó giống như là…”
Tiêu Tương không nhanh không chậm, nói: “Phải, đó là nơi mà dân gian vẫn đồn đại có 18 tầng để trừng phạt kẻ ác, tuy tên đúng của nơi đó là Tịnh, nhưng dân gian vẫn hay quen gọi là Địa ngục.”
Tiêu Tương đáp: “Chẳng qua là bất đắc dĩ phải xâm phạm tư gia.”
Thư sinh cười nhạt: “Xâm phạm vẫn là xâm phạm, nếu không đưa ra được lý do đàng hoàng thì e rằng các người không thể nguyên vẹn mà ra khỏi đây.”
Lữ Hàn chắp tay: “Chúng tôi vào đây chỉ là vì muốn tìm một cô gái.”
Mạnh Cường chỉ vào Tiêu Tương, lên tiếng bổ sung: “Cô gái đó tên là Kim Tính, nhìn đằng sau hao hao như tiểu thư đây.”
“Hừ, nơi đây không phải lầu xanh, các ngươi vô đây tìm người có hợp lý không hả?”
Mạnh Cường nghe vậy thì phân bua: “Bạn gái tôi không xinh đẹp gì, có lầu xanh nào chứa chấp cô ấy chứ, chỉ là tôi nghe cô ấy nói đến đây làm việc nên mới phải tới đây tìm cô ấy.”
Tiêu Tương ở bên cạnh chợt nhíu mày, hắn nói câu này ý là…? Gián tiếp chê tiểu thư đây xấu xí?
Kẻ vừa chọc tổ ong không hay biết gì, vẫn thao thao hỏi thăm: “Xin hỏi ông có biết hay có từng thấy qua cô ấy không? Cô ấy mới chỉ đến đây làm việc độ chừng một tuần thôi.”
Thư sinh phẩy tay, cười to: “Cô gái đó à? Ha ha…”
Mạnh Cường thấy đối phương cười thì có hy vọng, thở phào, vui vẻ cười theo: “Ha ha, ông cười vậy nghĩa là có tin vui rồi.”
Nụ cười chợt tắt trên mặt thư sinh, y nhếch mép: “Bị ta ăn thịt rồi.”
“Ăn thịt…? Ăn thịt nghĩa là sao?” Mạnh Cường lắp bắp.
“Ngươi không hiểu ăn thịt nghĩa là sao à? Nghĩa là ta chặt cô ta ra từng khúc từng khúc thế này…” Gã thư sinh dùng chiếc quạt lông vũ làm động tác minh họa, “Rồi trộn gia vị, bỏ vào nồi xào lên…”
Tiêu Tương cắt ngang: “Giỡn đủ rồi đấy, miệng của ngươi một chút máu cũng chẳng bốc mùi, ở đâu ra mà chặt từng khúc từng khúc. Nói mau, cô ta đang ở đâu?”
Thư sinh liếc qua Tiêu Tương, suy nghĩ một lúc rồi gật gật: “Ngươi nói đúng, ta chỉ đùa thôi, cô ta đúng là còn sống, có điều muốn ta thả người thì phải có điều kiện đổi lại.”
Mạnh Cường vội hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Đánh với ta một ván cờ, nếu thắng thì ta sẽ thả người.”
“Đánh cờ?” Mạnh Cường ngây ngốc nhìn qua hai người bên cạnh, “Hai người có ai biết đánh cờ không? Chứ tôi khiêm tốn mà nói thì… không biết.”
Lữ Hàn lắc đầu, xòe hai tay ra dáng bất lực, lại nhìn qua Tiêu Tương. Chỉ thấy cô bực bội, hỏi lại gã thư sinh: “Ngươi không nghĩ ra được thứ gì khác sao?”
Thư sinh phẩy quạt một cái: “Có chứ, vậy thì các ngươi hát cho ta nghe một bài, hát hay thì được.”
Mạnh Cường lại ngây ngốc nhìn hai người còn lại: “Tôi quả thực khiêm tốn mà nói là không biết hát.”
Lữ Hàn cũng lắc đầu, nhìn tiếp qua Tiêu Tương. Cô lần nữa tỏ ra bực bội, hỏi gã thư sinh: “Ngươi toàn nghĩ ra cái trò gì đâu không vậy?”
Thư sinh phẩy tay: “Được, cho các ngươi cơ hội cuối cùng, múa cho ta xem một bài, nếu múa đẹp thì ta sẽ thả người.”
Mạnh Cường quay qua nói với hai người: “Khiêm tốn mà nói…”
Lữ Hàn vội cắt ngang lời hắn: “Biết rồi, khiêm tốn mà nói thì ngươi cũng không biết chứ gì.”
Không ngờ Mạnh Cường xua tay lia lịa: “Không phải, khiêm tốn mà nói thì tôi múa cũng không tệ, dạo này trên mạng đang nổi lên điệu múa Yến Vô Hiết, để tôi cho mọi người mở rộng tầm mắt.”
Vừa dứt lời, Mạnh Cường đã nhảy tới trước bắt đầu thể hiện, hai tay đưa vòng qua trên đầu, mông ưỡn ra bên này, chân đặt qua bên kia, rồi đung đưa tay và mông qua lại hai bên, sau nữa đứng thẳng, hai tay duỗi ra đập đập bàn tay như cánh bướm…
Một trận cuồng phong nổi lên, thư sinh lao tới dùng quạt lông đập túi bụi lên người Mạnh Cường, đập bên chân này một cái, đập bên tay kia một cái. Chợt y ngẩng lên thấy Tiêu Tương vác một khúc cây to bự bằng nửa vòng tay người lớn, chuẩn bị đập xuống Mạnh Cường. Xa hơn nữa, Lữ Hàn đang bò rạp trên mặt đất, nôn ói liên tục.
Khung cảnh đứng hình một lúc, Tiêu Tương lấy lại được bình tĩnh, vứt khúc cây đi, thở dốc ra một hơi, dùng chân đạp Mạnh Cường lăn lông lốc ra xa, quay sang nói với thư sinh: “Dù sao hắn cũng đã múa một bài rồi, ngươi thả người đi.”
Thư sinh vẻ mặt ghê gớm: “Bắt ta xem cảnh vừa rồi, đáng lẽ phải đền cho ta thêm một người nữa mới đúng. Thôi thôi, bỏ qua, đừng nhắc lại chuyện kinh dị vừa rồi nữa. Vậy đi, ta cho các ngươi đánh một ván cờ đơn giản, qua được thì ta sẽ thả người.”
Tiêu Tương nhướn mắt: “Ngươi hết đánh cờ, lại hát, hết hát lại múa, sao chọn toàn thứ yểu điệu không thế?”
Thư sinh quắc mắt lại: “Cái gì gọi là yểu điệu? Ta đây một dáng thi ca nhàn nhã, trí thức phong lưu, ham thích các môn nghệ thuật thanh thoát trí tuệ thì có gì không đúng?”
“Nói tới nói lui nãy giờ, thực ra ngươi là ai?” Tiêu Tương trở lại vấn đề nghiêm túc.
“Hừ, các ngươi có mắt mà không thấy Thái Sơn, nhìn bảng hiệu Cao Gia Trang mà không biết ta là ai?”
Mạnh Cường lúc này đang lồm cồm bò dậy, nghĩ ra điều gì: “Tôi nhớ ra rồi, xem phim Tây Du Ký có Trư Bát Giới trước khi theo phò tá Đường Tăng là sống ở Cao Gia Trang đấy.”
Thư sinh vỗ tay khen ngợi: “Ngươi quả thật có con mắt tinh tường.”
Lữ Hàn thấy khó hiểu: “Không phải chứ, Trư Bát Giới tai to mặt lớn, bụng béo da dày, đâu có nét gì giống như ngươi.”
Thư sinh trầm mặt: “Ai bảo ngươi như thế?”
Mạnh Cường cũng lên tiếng xác nhận: “Đúng đúng, Tây Du Ký miêu tả rõ như thế mà.”
“Cái đồ Tiểu Cường nhà ngươi thì biết gì, trên phim phóng đại quá trớn làm mất hết tư cách của ta, chứ ta vốn dĩ là một thư sinh nho nhã.”
Mạnh Cường nhận ra điều gì, ngạc nhiên hỏi lại: “Sao lại gọi tôi là Tiểu Cường?”
“Ngươi xem lại mình đi, không phải y chang con gián sao?”
Tiêu Tương và Lữ Hàn nghe vậy thì nhìn qua, phát hiện trên đầu Mạnh Cường lúc này vướng hai cọng cỏ dại hai bên trên đầu, vươn ra như hai cọng râu gián.
Thư sinh bất chợt nghiêm mặt: “Không nói dông dài nữa, ta mất quá nhiều thời gian với các ngươi rồi, ta cho các ngươi một trận cờ đơn giản, vượt qua được thì nói tiếp.” Đoạn nhảy lùi ra sau, hất mạnh quạt lông một cái, từ sau lưng y mấy chục miếng ván gỗ màu đen hình chữ nhật bằng phẳng vuông vức, to rộng gấp hai lần thân người, bao ào ào tới chắn giữa y và ba người. Mỗi tấm ván to dày này được treo bằng một sợi dây thừng lủng lẳng giữa không trung, có tấm lắc lư, có tấm xoay vòng chầm chậm.
Giọng của gã thư sinh phát ra đều đều: “Trước mặt các ngươi là Thừng Mổ Heo và Ván Chặt Lợn. Loài người các ngươi, giết heo mổ lợn hằng ngày, giật điện, chọc tiết, đánh lông, đốt da, tách nội tạng, xẻ mảnh, lóc thịt, tàn sát hàng triệu loài vật mỗi ngày. Những sợi thừng treo và ván chặt kia đã thấm đẫm bao nhiêu oán niệm, các ngươi nhắm trả nổi thì cứ thử vượt qua.” Rồi vung tay, các tấm ván gỗ đồng loạt xoay tròn tại chỗ, xoắn vặn sợi thừng treo xiết chặt lại.
Nhìn qua, thấy thế trận này rất bức người, hàng chục miếng ván to bản xoay vù vù, tưởng tượng chạm vào sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.
Thư sinh đứng phía sau trận thế, cười ha hả: “Ha ha, ta xem các ngươi vượt qua bằng cách nào.”
Đang cười sảng khoải, chợt y trông thấy ba người Tiêu Tương, Lữ Hàn và Mạnh Cường xuất hiện ở bên cạnh, bọn họ vừa đi vòng qua mấy tấm ván chặn đường!
Thì ra mấy tấm ván xoay chỉ chiếm một khoảng không gian ở giữa, còn hai bên thì hoàn toàn không vướng bận gì.
Y tức giận, mặt đỏ tía tai: “Các ngươi chơi gian lận!”
Tiêu Tương lúc này trong tay đã cầm cái roi Kim Trùng, vốn sau khi rời khỏi núi Tử Thiết, Lữ Hàn đã cất cái roi giùm cô vào trong lọ thủy tinh nước mắt cực quang, vừa rồi trong khi bước vòng qua thì lôi nó ra đưa lại.
Tiêu Tương hừ mạnh: “Bọn ta không dư thời gian mà lôi thôi với người, kêu chủ của ngươi ra đây.”
Thư sinh tru tréo: “Ta chính là chủ ở đây.”
“Vớ vẩn, ảo cảnh thiết lập ở cổng vào so với cái trò xoay mấy tám ván này của ngươi ở hai đẳng cấp khác hẳn nhau, ngươi còn nhảm nhí gọi cái gì mà đánh cờ nữa chứ. Ngươi còn dây dưa thì đừng trách ta.” Nói rồi Tiêu Tương đập mạnh cái roi xuống đất, cả chục cành dây được cột với nhau thành từng cụm thị uy đập mạnh làm cát bụi bay mù mịt.
Thư sinh hét to: “Được, là do các ngươi ép ta.” Rồi vứt cái quạt lông vũ đi, rút từ đâu ra một cây cửu xỉ đinh ba to lớn, toàn thân trắng bạc, chóp đỉnh điêu khắc thành hình đầu heo đồ sộ, từ bên dưới mọc ra chín răng nhọn sáng lóa, múa vun vút lao tới bổ xuống đầu ba ngươi bọn họ.
Tiêu Tương tung chân đạp Mạnh Cường văng ra xa để bảo đảm an toàn cho hắn, vung roi lên nghênh đón thế công của thư sinh. Ngọn roi bản chất làm bằng vàng, có độ cứng rắn nhất định, đánh chạm vào cây đinh ba thì vang lên âm thanh chát chúa, hoa lửa bắn ra tung tóe.
Gã thư sinh tuy nhìn thân hình thon gọn nhưng múa cây đinh ba cồng kềnh rất nhẹ nhàng, thân pháp nhanh nhẹn, xoay vòng đinh ba theo đủ các bộ pháp tiến thoái, gạt xoay đâm bổ. Phía bên kia Tiêu Tương đấu với hắn kiểu cách thong dong, điểm tới thì dừng, giơ cao chém khẽ, roi quất vù vù đập cho cát bay đá vỡ nhưng chủ yếu thị uy là chính.
Tuy Tiêu Tương chỉ dùng ba phần lực bảy phần nương nhưng đấu một lúc thì tên thư sinh bắt đầu rơi vào thế hạ phong, quơ gió đinh ba là chính, vừa xoay vừa chạy một lúc nữa thì hơi thở bắt đầu hồng hộc. Đánh thêm một lúc nữa nhắm đấu tiếp không nổi, thư sinh vứt đinh ba đi, gầm lên một tiếng, biến thân thành một con heo dữ dằn, toàn thân lông màu xám nâu, da dày như trâu, răng nanh thò ra hai bên, ánh mắt long lên sòng sọc.
Tiêu Tương sững sờ một lúc rồi vứt cây roi đi, thò tay túm cổ con heo nhỏ xíu như một con mèo nhấc lên xem xét. Con heo giận dữ vùng vằng, muốn lao vào ăn thua đủ với cô. Lữ Hàn nãy giờ ngồi xem cảnh long tranh hổ đấu, bây giờ cùng với Mạnh Cường cũng chạy tới, hắn kinh ngạc gãi gãi cằm, cất tiếng hỏi: “Ta thiệt nghĩ không ra, ngươi ở dạng hình người to lớn đánh đã không lại, biến ra hình con heo xíu xiu này để làm gì vậy?”
Lúc này một giọng nói từ bốn phương tám hướng vang vọng tới: “Các vị, xin hãy tha cho em trai Tiểu Trư của tôi.”
Mọi người cùng nhìn quanh quất tìm nơi phát ra giọng nói. Lát sau, một cô gái từ sau một khung vòm gần đó bước ra, cô gái dáng vẻ tròn trịa, đầy đặn, da mặt mũm mĩm trắng trẻo, đôi mắt tinh anh nhưng nhuốm chút mệt mỏi, một tay buông thõng, một tay ôm lên ngực trái, bên cạnh còn có một cô gái khác tóc dài chấm lưng, dung mạo bình thường đang phải dìu cô gái mũm mỉm bước đi.
Mạnh Cường nhìn thấy hai người thì vui vẻ kêu lên: “Kim Tính!” Rồi chạy tới phía cô gái tóc dài kia, hỏi dồn dập: “Em đi đâu cả tuần nay không về nhà?”
Kim Tính phẩy phẩy tay: “Em ở đây làm việc thôi, anh đến đây làm gì?”
“Em không về làm anh lo lắng, phải đến đây tìm em.”
Kim Tính nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên người hắn bụi bặm bám đầy, cây cỏ phủ khắp, lại có mấy vết bàn chân trên áo quần thì tội nghiệp: “Em bận việc ở đây nên không về, còn anh, gặp yêu quái hành hung hay sao mà nhìn thê thảm thế này?”
Kẻ hỏi người đáp luyên thuyên, không để ý tới sắc mặt của Tiêu Tương bên kia sa sầm lại. May sao cô gái mũm mỉm đã mời cả bọn ngồi xuống cái bàn gần đó để trò chuyện, cô gái mở lời trước: “Tôi là Y Giao, là chị gái của Tiểu Trư, không biết các vị từ đâu đến đây?”
Tiêu Tương nhận thấy Y Giao không có ác ý nên cũng đồng ý ngồi xuống, tự giới thiệu sơ qua ba người bọn họ.
Y Giao mỉm cười: “Ra là đến tìm người, chẳng qua là do sức khỏe của tôi không được tốt, em trai lại là kẻ vụng về, tình cờ một hôm ra ngoài gặp được Kim Tính đang bị tà vật truy đuổi nên cứu về đây, nói chuyện một hồi mới biết cô ấy vừa mới bị cho nghỉ việc ở chỗ làm cũ, đang cần tìm một công việc mới, vừa hay tôi cũng cần một người bên cạnh lo các việc nội trợ nên đồng ý nhận cô ta ở lại. Nếu các vị muốn đưa cô ấy về thì cứ tùy ý, tôi không có gì ngăn cản.”
Lữ Hàn đáp lời: “Thực ra không phải là ý của chúng tôi mà là ý của người kia.” Đoạn quay sang Mạnh Cường gọi: “Này, Tiểu Cường, đã gặp được Kim Tính rồi, bây giờ tính thế nào?”
Mạnh Cường suy nghĩ rồi đáp: “Kim Tính cũng chẳng có việc gì, cứ để cô ấy ở lại đây làm việc, tôi lại về nhà thôi vậy.”
Tiêu Tương quay sang Y Giao: “Sẵn dịp này, có thể cho tôi hỏi thăm một chuyện được không?”
Y Giao gật đầu: “Cô cứ hỏi.”
Thế là Tiêu Tương kể sơ lại câu chuyện liên quan tới mái tóc và món thịt kỳ lạ, Y Giao nghe xong thì lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe đến thứ gì tương tự như vậy ở đây, hơn nữa có một điều không hợp lý lắm.”
Tiêu Tương ngạc nhiên: “Là điều gì không hợp lý?”
“Cô nghĩ thử xem, quỷ giới vốn xem thường vật chất thế gian, tiền bạc không có ý nghĩa gì với chúng, thế nhưng theo lời cô nói thì mấy thứ thịt thà tóc tai đó đều liên quan đến việc kinh doanh buôn bán, gắn với người thường thì được, gắn với quỷ giới e là có chút khiên cưỡng, trừ phi...”
Tiêu Tương gật gù: “Trừ phi buôn bán chỉ là hành động che mắt, phía sau đó còn có một âm mưu khác.”
Y Giao mỉm cười: “Chính là như vậy, với lại Quỷ Thành này không đơn giản chỉ là nơi cho tà vật như chúng tôi trú ngụ.”
Tiêu Tương trở nên cảnh giác: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Cô đã từng nghe tới 12 cây cột đá ở thành Phong Đô chứ?”
Tiêu Tương khẽ nheo mắt như nghe tới một thứ gì đó ghê gớm rồi khẽ gật đầu.
“Nơi đây từng xuất hiện một cột đá đó.”
Tiêu Tương trợn mắt, đứng phắt dậy: “Không thể nào.”
Lữ Hàn ở bên cạnh, thấy thái độ của cô thì ngạc nhiên, hỏi: “Cột đá đó là thứ gì vậy?”
Tiêu Tương nhíu mày, ngồi xuống trở lại, không đáp lời hắn mà đăm chiêu suy nghĩ.
Y Giao ở đối diện liền chuyển đối tượng quan sát, giải thích cho hắn: “Thành Phong Đô vốn được chống đỡ bởi 12 cây cột đá từ thiên cổ cho đến nay, nhưng cách đây khoảng mấy chục năm đột nhiên biến mất không rõ tung tích, từ đó Phong Đô chìm vào bóng tối vĩnh viễn, trở thành một nơi không ai dám lui tới.”
Lữ Hàn cũng ra chiều suy nghĩ, gãi gãi đầu: “Thật kỳ lạ, mấy cây cột thì liên quan gì tới bóng tối chứ, chỉ cần là ban ngày thì mặt trời sẽ chiếu sáng được thôi.”
Y Giao ngớ ra, trố mắt nhìn hắn. Tiêu Tương bên cạnh cười khổ, đành phải giải thích: “Thành Phong Đô không phải là nơi ở dương gian mà có mặt trời chiếu được.”
Lần này thì đến lượt Lữ Hàn ngớ ra: “Không phải ở dương gian, chẳng lẽ là ở dưới…?” Hắn không nói hết câu mà lấy tay chỉ chỉ xuống đất.
Tiêu Tương gật đầu, nói tiếp: “Địa phủ có rất nhiều nơi kỳ lạ và hung hiểm khác hẳn với nhân gian, nhưng chung quy lại thì chia thành năm khu vực chính: là thành Phong Đô, Nguyên Linh vực, vách Bán Nguyệt, Tịnh và một nơi nữa không rõ tên.”
“Tịnh? Nghĩa là gì?”
“Tịnh, trong chữ thanh tịnh ấy.”
“Thanh tịnh?” Hắn thấy tức cười, “Dưới địa phủ lại có một nơi thanh tịnh, hóa ra chẳng bảo vũ trường lại là nơi để học tập sao?”
Không ngờ Tiêu Tương lại cười nhạt: “Đúng rồi, đó là nơi có ý nghĩa học tập, những ai khi còn sống làm điều ác mà không biết lỗi, tỉ như ra đường cướp giật xong lại đổ lỗi cho cuộc sống nghèo túng, gia đình thiếu thốn, nạn nhân lại để đồ hớ hênh, thì khi chết sẽ xuống đó bị trừng trị cho đến khi nào biết nhận lỗi thì mới thôi.”
Lữ Hàn ánh mắt đầy nghi hoặc: “Sao nghe cô miêu tả nơi đó giống như là…”
Tiêu Tương không nhanh không chậm, nói: “Phải, đó là nơi mà dân gian vẫn đồn đại có 18 tầng để trừng phạt kẻ ác, tuy tên đúng của nơi đó là Tịnh, nhưng dân gian vẫn hay quen gọi là Địa ngục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.