Chương 1412: Áp lực của xã hội thật lớn!(2)
Tam Dương Trư Trư
13/04/2017
Theo lý thuyết người của Bành gia không quan tâm đến những vấn đề chính
trị, Bành lão gia tử chính là người như vậy, tuy khi trước quyền cao
chức trọng, nhưng không hề hỏi đến những chuyện chính trị, như lời Bành
lão gia tử đã nói, tôi xuất thân là quân nhân, năm đó tôi dựa vào khẩu
súng trong tay mở một đường máu để sống sót, những chuyện chính trị đó
tôi không hiểu, tôi chỉ biết cầm binh đi đánh giặc. Lời của Bành lão gia tử đanh thép mạnh mẽ, rất có khí phách, những năm gần đây, Bành lão gia tử thân ở địa vị cao, nhưng ông ta không làm những chuyện kéo bè kết
phái, luôn giữ vững trung lập, ngay cả Nhạc Lâm Sơn cũng không có ý
địnhlôi kéo Bành lão gia tử về phe mình, tuy quan hệ cá nhân giữa Nhạc
Lâm Sơn và Bành lão gia tử rất thân, nhưng ở trên vấn đề chính trị cả
hai đều không kéo bè kết đảng, Bành Nguyên cũng chưa từng có công khai
tỏ thái độ muốn ủng hộ Nhạc Lâm Sơn. Lựa chọn không tham dự vào các vấn
đề chính trị của Bành Nguyên giúp cho ông ta giữ thân ở ngoài vòng xoáy
chính trị, ông ta có thể an tâm phải đi làm quân sự. Cũng như vậy, con
gái của Bành gia cũng nhập ngũ, không tham chính, con trai của Bành
Nguyên cũng như thế, cháu gái Bành Nguyên cũng như vậy, nhưng con dâu
của Bành Nguyên thì lại không nghĩ như vậy.
Mẹ của Bành Hiểu Lộ cũng con gái gia đình có thế lực, tuy nhà bà không hiển hách bằng Bành gia, nhưng đó cũng là con cháu của thành viên hồng quân công nông Trung Quốc cũ, bà gả vào Bành gia, ý nghĩ ban đầu là muốn dựa vào thế lực của Bành để tham gia vào chính trị, nhưng không ngờ sau khi gả vào Bành gia mới phát hiện Bành gia không tham chính, Bành lão gia tử căn bản không cho phép con cháu của mình tham gia vào các hoạt động chính trị, điều này khiến cho bà hữu tâm nhưng vô lực. Những năm qua, bà vẫn ở trong quân đội như cũ, nhưng ý muốn tham gia chính trị không hề thay đổi, lần này, muốn để cho con gái mình kết hôn với con trai Tưởng gia, mục đích là gì không cần nói cũng biết. Nhưng biểu hiện ngày đó của Bành Hiểu Lộ lại khiến cho bà ý thức được, nhất định Bành Hiểu Lộ có ý trung nhân khác, nếu không thì sẽ không khiến đối phương phản cảm một cách quá đáng như vậy, nhưng bà không đáon ra được người nào có thể làm cho con gái của mình thích. Bà rất hiểu con gái mình, tuyệt đối sẽ không thích những người đàn ông bình thường. Bà suy nghĩ mãi mà không ra, lần này đến thành phố Vọng Hải, sau khi gặp con gái, bà không nhịn được đem những thắc mắc trong lòng ra hỏi con. Bành Hiểu Lộ quyết không thể nói với mẹ mình là cô thích người đàn ông đã có gia đình, nói như vậy, chẳng phải là cả nhà sẽ nổ tung sao, tạm không nói cha mẹ mình có phản ứng gì, chắc chắn ông nội sẽ có phản ứng, Bành Hiểu Lộ cảm thấy không chịu nổi. Cô không biết ông nội mình sẽ có phản ứng đến mức nào, vì vậy, khi mẹ cô hỏi liên tiếp mấy câu, Bành Hiểu Lộ cũng không dám nói chuyện của mình với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lái xe tới quân khu, hắn không được vào quân khu, Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa lớn của quân khu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Bành Hiểu Lộ. Hắn cần Bành Hiểu Lộ tới đón hắn, nhưng không ngờ gọi điện đến mới biết được Bành Hiểu Lộ còn chưa tới quân khu, ít nhất còn phải nửa tiếng nữa.
- Thế mà bảo mình đến sớm như vậy!
Trong lòng Diệp Lăng Phi có ít nhiều bất mãn, hắn dập máy, đẩy cửa xe ra, bước ra ngoài. Ở bên cạnh hắn là hai lính gác, vẫn còn trẻ tuổi, có khi còn không tới hai mươi, có thể tới đây làm lính thật không đơn giản, trẻ con phương bắc thì phải xuống phương nam làm lính, ở phương nam thì lại được điều lên phía bác, cái này gọi là điều động lẫn nhau. Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc, đi về phía bãi cỏ ở gần cửa quân khu, vừa đi vừa hút thuốc. Hai anh lính gác kia không hề nháy mắt một lầm, vẫn đứng trơ trơ như cũ, đối với họ, chỉ cần Diệp Lăng Phi không lái xe đến trước cửa quân khu thì chẳng liên quan gì đến họ. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ bãi cỏ, dùng chân đạp thử mấy cái trên mặt đất, đất hơi xốp, hẳn là vừa mới xử lý qua, bên cạnh bãi cỏ có đất ẩm, cũng không biết là lấy từ đâu tới. Thành phố Vọng Hải nằm bên bờ biển, đông ấm hè mát, tháng bảy tháng tám vẫn một màu xanh như cũ. Chỉ là thời tiết ở đây thay đổi thất thường, lúc thì trời quang đãng ấm áp, thỉnh thoảng trời lại u ám, làm không biết lúc nào sẽ có mưa xuống. Diệp Lăng Phi hút thuốc, tay cầm điện thoại, Bành Hiểu Lộ nói ít nhất phải nửa tiếng nữa mới có thể trở về. Diệp Lăng Phi âm thầm bực mình cái cô nàng Bành Hiểu Lộ này ăn nói chẳng ra đầu ra đuôi gì cả, rõ ràng còn hơn nửa tiếng nữa, Bành Hiểu Lộ cần gì phải thúc giục mình đến gấp như vậy. Mặc dù trong lòng Diệp Lăng Phi rất bất mãn, nhưng lúc này, Bành Hiểu Lộ lại không ở bên người, Diệp Lăng Phi không có chỗ để phát tiết, chỉ hy vọng sau khi Bành Hiểu Lộ trở về, hắn có cơ hội để oán trách Bành Hiểu Lộ một phen. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, gọi cho Bạch Tình Đình. Bây giờ hắn đã đến quân khu rồi, phải báo cho Bạch Tình Đình một tiếng, không để đến lúc đó Bạch Tình Đình nghĩ là mình không đến, còn định gọi điện thoại cho mình. Không ngờ, khi Diệp Lăng Phi gọi tới, điện thoại của Bạch Tình Đình đang ở trong tạng thái bận. Diệp Lăng Phi đành phải để điện thoại xuống, vừa mới dập máy, điện thoại của hắn bỗng reo chuông. Thì ra là, vừa rồi Bạch Tình Đình cũng gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, hai người gọi cho nhau thành ra máy bận.
- Bà xã, thật là trùng hợp, anh cũng vừa mới gọi điện thoại cho em!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói là cô gọi điện thoại cho mình mà máy bận, Diệp Lăng Phi hút vào hơi, sau đó ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân dẫm tắt lửa, cầm điện thoại, nói:
- Bà xã, anh không nghĩ hai người chúng ta còn có tâm linh tương ứng như vậy, lại gọi điện thoại cho nhau cùng một lúc, chẳng qua là, chuyện này không phải kỳ lạ, chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng nên có điều này. Bà xã, không biết anh nói có đúng không?
Bạch Tình Đình cười nói:
- Tất nhiên là đúng rồi, ông xã, anh nói không sai!
Diệp Lăng Phi lại hỏi:
- Bà xã, em gọi điện thoại cho anh, không phải là muốn bảo anh chuẩn bị một chút đó chứ?
- Anh thông minh thế, làm sao mà anh biết được?
Bạch Tình Đình nói,
- Đúng là em định nói vậy đấy, chỉ là, đây không phải là ý của em mà là cha em, ông ấy lo anh tới muộnquá, cho nên mới bảo em gọi điện thoại cho anh. Ông xã, anh đừng nói với em là anh còn chưa chuẩn bị xong đấy nhé!
- Bà xã, em thử đoán xem?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
- Em đoán anh căn bản chưa chuẩn bị gì, có đúng vậy không?
Bạch Tình Đình nói như vậy xong, cô bỗng nhiên sửa lời:
- Không đúng, không đúng, ông xã, em đoán bây giờ anh đã chuẩn bị xong, vừa rồi anh gọi điện thoại cho em, thật ra là muốn nói cho em biết anh đã chuẩn bị xong rồi. Ông xã, em đoán anh đã sửa soạn xong, có phải vậy không?
- Em thật thông minh!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Bà xã, em đoán đúng, nhưng mà, có một chuyện mà em không ngờ tới, hiện giờ anh đã đến quân khu rồi, đang định đi gặp lão già đây!
Diệp Lăng Phi nói vậy quả thật nằm ngoài dự liệu của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình quả thật không thể ngờ được rằng Diệp Lăng Phi đã đến quân khu rồi, Bạch Tình Đình không nhịn được hỏi:
- Ông xã, sao anh lại đến sớm vậy?
- Còn không phải là vì lão già gọi điện thoại cho anh, bảo là muốn gặp riêng anh trước sao, anh cũng không biết rốt cuộc lão già định làm cái gì nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Mà tính khí của lão già cũng thật là kỳ quái, rõ ràng là gọi điện bảo anh tới sớm một chút, anh hộc tốc tới đây, nhưng ông ta còn chưa đến, kết quả, ngay cả cửa quân khu anh còn không đi qua được, không biết làm gì đành phải gọi điện thoại tán gẫu với bà xã thôi!
- À, hóa ra là như vậy!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi thuật lại với cô, coi như cũng hiểu rõ nguyên do, liền nói:
- Em nghĩ nhất định là ông Bành có chuyện gì đó muốn nói với riêng anh, nếu không thì ông Bành sẽ không bảo ông xã anh tới đó trước đâu!
- Có lẽ vậy!
Lúc Diệp Lăng Phi nói tới đây, chợt nhớ tới Trương Lộ Tuyết, cha của Trương Lộ Tuyết cũng là bộ hạ cũ của lão già, nếu lần này lão già đã gọi cả nhà Bạch Cảnh Sùng, tự nhiên cũng sẽ gọi cả nhà Trương Tiếu Thiên, đến lúc đó, chẳng phải là Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình cũng sẽ ở chung một chỗ, còn không phải khiến cho người ta khó xử sao. Khó xử ở chỗ Bành Nguyên sao có thể ngờ được rằng, ngay cả cháu gái của ông ta cũng có ý với mình, nếu ba cô gái này ngồi cùng một chỗ, vạn nhất có người nói lỡ miệng, chuyện này sẽ hỏng bét. Theo Diệp Lăng Phi thấy, cho dù mấy người Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình không ngại với sự tồn tại của đối phương, nhưng người nhà đôi bên chưa chắc đã nghĩ như vậy, nhất là Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên hai người lại là bạn nhiều năm, bọn họ đều là người có địa vị, có thân phận, nếu như con gái của hai người cùng thích một người đàn ông, một khi chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ trở thành truyện cười trong miệng người đời, nhất định sẽ có rất nhiều người không sợ người khác làm phiền mà đi truyền bá chuyện này, đến lúc đó, e rằng hai nhà Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận xã hội, cho dù hai người bọn họ vì con gái của mình mà lựa chọn nhân nhượng, nhưng một khi áp lực của những lời đàm tiếu càng lúc càng nhiều, có lẽ không ai chịu đựng được chuyện này.
Mẹ của Bành Hiểu Lộ cũng con gái gia đình có thế lực, tuy nhà bà không hiển hách bằng Bành gia, nhưng đó cũng là con cháu của thành viên hồng quân công nông Trung Quốc cũ, bà gả vào Bành gia, ý nghĩ ban đầu là muốn dựa vào thế lực của Bành để tham gia vào chính trị, nhưng không ngờ sau khi gả vào Bành gia mới phát hiện Bành gia không tham chính, Bành lão gia tử căn bản không cho phép con cháu của mình tham gia vào các hoạt động chính trị, điều này khiến cho bà hữu tâm nhưng vô lực. Những năm qua, bà vẫn ở trong quân đội như cũ, nhưng ý muốn tham gia chính trị không hề thay đổi, lần này, muốn để cho con gái mình kết hôn với con trai Tưởng gia, mục đích là gì không cần nói cũng biết. Nhưng biểu hiện ngày đó của Bành Hiểu Lộ lại khiến cho bà ý thức được, nhất định Bành Hiểu Lộ có ý trung nhân khác, nếu không thì sẽ không khiến đối phương phản cảm một cách quá đáng như vậy, nhưng bà không đáon ra được người nào có thể làm cho con gái của mình thích. Bà rất hiểu con gái mình, tuyệt đối sẽ không thích những người đàn ông bình thường. Bà suy nghĩ mãi mà không ra, lần này đến thành phố Vọng Hải, sau khi gặp con gái, bà không nhịn được đem những thắc mắc trong lòng ra hỏi con. Bành Hiểu Lộ quyết không thể nói với mẹ mình là cô thích người đàn ông đã có gia đình, nói như vậy, chẳng phải là cả nhà sẽ nổ tung sao, tạm không nói cha mẹ mình có phản ứng gì, chắc chắn ông nội sẽ có phản ứng, Bành Hiểu Lộ cảm thấy không chịu nổi. Cô không biết ông nội mình sẽ có phản ứng đến mức nào, vì vậy, khi mẹ cô hỏi liên tiếp mấy câu, Bành Hiểu Lộ cũng không dám nói chuyện của mình với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lái xe tới quân khu, hắn không được vào quân khu, Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa lớn của quân khu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Bành Hiểu Lộ. Hắn cần Bành Hiểu Lộ tới đón hắn, nhưng không ngờ gọi điện đến mới biết được Bành Hiểu Lộ còn chưa tới quân khu, ít nhất còn phải nửa tiếng nữa.
- Thế mà bảo mình đến sớm như vậy!
Trong lòng Diệp Lăng Phi có ít nhiều bất mãn, hắn dập máy, đẩy cửa xe ra, bước ra ngoài. Ở bên cạnh hắn là hai lính gác, vẫn còn trẻ tuổi, có khi còn không tới hai mươi, có thể tới đây làm lính thật không đơn giản, trẻ con phương bắc thì phải xuống phương nam làm lính, ở phương nam thì lại được điều lên phía bác, cái này gọi là điều động lẫn nhau. Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc, đi về phía bãi cỏ ở gần cửa quân khu, vừa đi vừa hút thuốc. Hai anh lính gác kia không hề nháy mắt một lầm, vẫn đứng trơ trơ như cũ, đối với họ, chỉ cần Diệp Lăng Phi không lái xe đến trước cửa quân khu thì chẳng liên quan gì đến họ. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ bãi cỏ, dùng chân đạp thử mấy cái trên mặt đất, đất hơi xốp, hẳn là vừa mới xử lý qua, bên cạnh bãi cỏ có đất ẩm, cũng không biết là lấy từ đâu tới. Thành phố Vọng Hải nằm bên bờ biển, đông ấm hè mát, tháng bảy tháng tám vẫn một màu xanh như cũ. Chỉ là thời tiết ở đây thay đổi thất thường, lúc thì trời quang đãng ấm áp, thỉnh thoảng trời lại u ám, làm không biết lúc nào sẽ có mưa xuống. Diệp Lăng Phi hút thuốc, tay cầm điện thoại, Bành Hiểu Lộ nói ít nhất phải nửa tiếng nữa mới có thể trở về. Diệp Lăng Phi âm thầm bực mình cái cô nàng Bành Hiểu Lộ này ăn nói chẳng ra đầu ra đuôi gì cả, rõ ràng còn hơn nửa tiếng nữa, Bành Hiểu Lộ cần gì phải thúc giục mình đến gấp như vậy. Mặc dù trong lòng Diệp Lăng Phi rất bất mãn, nhưng lúc này, Bành Hiểu Lộ lại không ở bên người, Diệp Lăng Phi không có chỗ để phát tiết, chỉ hy vọng sau khi Bành Hiểu Lộ trở về, hắn có cơ hội để oán trách Bành Hiểu Lộ một phen. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, gọi cho Bạch Tình Đình. Bây giờ hắn đã đến quân khu rồi, phải báo cho Bạch Tình Đình một tiếng, không để đến lúc đó Bạch Tình Đình nghĩ là mình không đến, còn định gọi điện thoại cho mình. Không ngờ, khi Diệp Lăng Phi gọi tới, điện thoại của Bạch Tình Đình đang ở trong tạng thái bận. Diệp Lăng Phi đành phải để điện thoại xuống, vừa mới dập máy, điện thoại của hắn bỗng reo chuông. Thì ra là, vừa rồi Bạch Tình Đình cũng gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, hai người gọi cho nhau thành ra máy bận.
- Bà xã, thật là trùng hợp, anh cũng vừa mới gọi điện thoại cho em!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói là cô gọi điện thoại cho mình mà máy bận, Diệp Lăng Phi hút vào hơi, sau đó ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân dẫm tắt lửa, cầm điện thoại, nói:
- Bà xã, anh không nghĩ hai người chúng ta còn có tâm linh tương ứng như vậy, lại gọi điện thoại cho nhau cùng một lúc, chẳng qua là, chuyện này không phải kỳ lạ, chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng nên có điều này. Bà xã, không biết anh nói có đúng không?
Bạch Tình Đình cười nói:
- Tất nhiên là đúng rồi, ông xã, anh nói không sai!
Diệp Lăng Phi lại hỏi:
- Bà xã, em gọi điện thoại cho anh, không phải là muốn bảo anh chuẩn bị một chút đó chứ?
- Anh thông minh thế, làm sao mà anh biết được?
Bạch Tình Đình nói,
- Đúng là em định nói vậy đấy, chỉ là, đây không phải là ý của em mà là cha em, ông ấy lo anh tới muộnquá, cho nên mới bảo em gọi điện thoại cho anh. Ông xã, anh đừng nói với em là anh còn chưa chuẩn bị xong đấy nhé!
- Bà xã, em thử đoán xem?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
- Em đoán anh căn bản chưa chuẩn bị gì, có đúng vậy không?
Bạch Tình Đình nói như vậy xong, cô bỗng nhiên sửa lời:
- Không đúng, không đúng, ông xã, em đoán bây giờ anh đã chuẩn bị xong, vừa rồi anh gọi điện thoại cho em, thật ra là muốn nói cho em biết anh đã chuẩn bị xong rồi. Ông xã, em đoán anh đã sửa soạn xong, có phải vậy không?
- Em thật thông minh!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Bà xã, em đoán đúng, nhưng mà, có một chuyện mà em không ngờ tới, hiện giờ anh đã đến quân khu rồi, đang định đi gặp lão già đây!
Diệp Lăng Phi nói vậy quả thật nằm ngoài dự liệu của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình quả thật không thể ngờ được rằng Diệp Lăng Phi đã đến quân khu rồi, Bạch Tình Đình không nhịn được hỏi:
- Ông xã, sao anh lại đến sớm vậy?
- Còn không phải là vì lão già gọi điện thoại cho anh, bảo là muốn gặp riêng anh trước sao, anh cũng không biết rốt cuộc lão già định làm cái gì nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Mà tính khí của lão già cũng thật là kỳ quái, rõ ràng là gọi điện bảo anh tới sớm một chút, anh hộc tốc tới đây, nhưng ông ta còn chưa đến, kết quả, ngay cả cửa quân khu anh còn không đi qua được, không biết làm gì đành phải gọi điện thoại tán gẫu với bà xã thôi!
- À, hóa ra là như vậy!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi thuật lại với cô, coi như cũng hiểu rõ nguyên do, liền nói:
- Em nghĩ nhất định là ông Bành có chuyện gì đó muốn nói với riêng anh, nếu không thì ông Bành sẽ không bảo ông xã anh tới đó trước đâu!
- Có lẽ vậy!
Lúc Diệp Lăng Phi nói tới đây, chợt nhớ tới Trương Lộ Tuyết, cha của Trương Lộ Tuyết cũng là bộ hạ cũ của lão già, nếu lần này lão già đã gọi cả nhà Bạch Cảnh Sùng, tự nhiên cũng sẽ gọi cả nhà Trương Tiếu Thiên, đến lúc đó, chẳng phải là Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình cũng sẽ ở chung một chỗ, còn không phải khiến cho người ta khó xử sao. Khó xử ở chỗ Bành Nguyên sao có thể ngờ được rằng, ngay cả cháu gái của ông ta cũng có ý với mình, nếu ba cô gái này ngồi cùng một chỗ, vạn nhất có người nói lỡ miệng, chuyện này sẽ hỏng bét. Theo Diệp Lăng Phi thấy, cho dù mấy người Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình không ngại với sự tồn tại của đối phương, nhưng người nhà đôi bên chưa chắc đã nghĩ như vậy, nhất là Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên hai người lại là bạn nhiều năm, bọn họ đều là người có địa vị, có thân phận, nếu như con gái của hai người cùng thích một người đàn ông, một khi chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ trở thành truyện cười trong miệng người đời, nhất định sẽ có rất nhiều người không sợ người khác làm phiền mà đi truyền bá chuyện này, đến lúc đó, e rằng hai nhà Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận xã hội, cho dù hai người bọn họ vì con gái của mình mà lựa chọn nhân nhượng, nhưng một khi áp lực của những lời đàm tiếu càng lúc càng nhiều, có lẽ không ai chịu đựng được chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.