Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1682: Bạn hồi nhỏ!(2)

Tam Dương Trư Trư

04/05/2018

Diệp Lăng Phi gọi cho Trần Ngọc Đình, khi đầu dây bên kia nhấc máy, hắn nghe thấy tiếng cười của Trần Ngọc Đình vang lên trong điện thoại, cô nói:

- Cậu em, sao lại cậu gọi điện thoại cho chị vậy, chẳng lẽ cậu biết tối hôm nay chị không có việc gì, muốn mời chị ăn cơm sao?

- Tất nhiên rồi!

Diệp Lăng Phi vừa Trần Ngọc Đình nói như vậy hắn lập tức nói,

- Em đang muốn mời chị đi ăn cơm đây, đã lâu rồi em chưa gặp chị, em rất nhớ chị đó!

Quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình rất thân mật, bởi vì gần đây hắn bận rộn quá nhiều việc nên đã lâu rồi hắn không đi gặp Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi cũng không biết rốt cuộc hiện giờ Trần Ngọc Đình sống thế nào.

- Không thì cậu đến nhà chị đi, chị sẽ tự mình xuống bếp làm vài món sở trưởng cho cậu được không?

Lúc Trần Ngọc Đình nói những lời này, giọng điệu cô có vẻ không được dứt khoát lắm, có thể trong lòng Trần Ngọc Đình đang do dự. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chị, Tiểu Vũ có ở nhà không?

- Nó đến nhà bà ngoại nghỉ hè rồi, trong nhà chỉ có một mình chị thôi!

Trần Ngọc Đình dường như là đang ám chỉ với Diệp Lăng Phi chuyện gì đó, giọng nói của cô bỗng nhiên thấp hơn:

- Cậu em, chị cũng nhớ cậu!

Trần Ngọc Đình vừa nói ra câu này, trong lòng Diệp Lăng Phi lập tức hiểu, hắn liền nói vào trong điện thoại:

- Chị, vậy có cần em mua thức ăn mang đến không?

Diệp Lăng Phi nào có mua thức ăn gì, hắn chỉ nói như vậy thôi, Trần Ngọc Đình sao có thể Diệp Lăng Phi mua thức ăn được chứ, Trần Ngọc Đình nói với Diệp Lăng Phi là chỉ cần hắn đến dùng cơm là được rồi, những chuyện khác không cần phải quan tâm. Diệp Lăng Phi đáp một tiếng “được” rồi cúp máy. Lúc hắn lái xe đến dưới nhà Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình vừa mới mua thức ăn từ chợ về xong. Trên người Trần Ngọc Đình là một cái áo ngoài màu đen, bên dưới là một chiếc váy màu trắng, bộ ngực đầy đặn, tán phát ra hương vị của một người phụ nữ thành thục. Diệp Lăng Phi xuống xe, khi Trần Ngọc Đình đi đến trước mặt hắn, Diệp Lăng Phi đưa tay ra cầm lấy túi thức ăn từ tay Trần Ngọc Đình.



- Chị, chị thơm quá đi!

Diệp Lăng Phi cố ý ghé sát mặt Trần Ngọc Đình, khịt khịt mũi. Trần Ngọc Đình bị động tác này Diệp Lăng Phi làm cho đỏ hồng cả mặt, cô tỏ ra ngượng ngùng như một thiếu nữ, điều hiếm khi xảy ra, nói:

- Cậu em, cậu lại nghịch ngợm nữa rồi!

Nói xong, Trần Ngọc Đình cực kỳ mập mờ cấu vào tay Diệp Lăng Phi một cái, Diệp Lăng Phi thừa cơ ôm eo Trần Ngọc Đình, cảm giác tiếp xúc với da thịt của Trần Ngọc Đình truyền từ tay khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy xao lòng, thân thể đày đặn của Trần Ngọc Đình luôn khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy kích thích. Hai gò má Trần Ngọc Đình lại càng đỏ hơn, cô thấp giọng nói:

- Đệ đệ, mau vào đi thôi, đừng đứng ở đây nữa!

Trần Ngọc Đình đây là đnag nhắc nhở Diệp Lăng Phi không nên tỏ ra thân mật với cô ở bên ngoài, dù sao cô cũng là một người phụ nữ nuôi con một mình, nếu thấy có một người đàn ông công khai thân mật với cô ở chốn đông người sẽ khiến cho không ít người phụ nữ ưa chuyện bát quái xì xào bàn tán sau lưng. Trần Ngọc Đình không muốn bị người khác đàm tiếu ở sau lưng như vậy, từ sau khi chồng cô quan đời, Trần Ngọc Đình không hề có quan hệ thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi xuất hiện, phòng tuyến mà Trần Ngọc Đình kiên quyết giữ vững cuối cùng cũng bị Diệp Lăng Phi công phá. Diệp Lăng Phi bỏ tay ra khỏi eo của Trần Ngọc Đình, nói:

- Chị, chúng ta vào đi thôi, bụng em đang đói sôi lên....!

Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình hai người đi vào trong tòa nhà. Căn nhà này Trần Ngọc Đình mới mua, căn nhà trước của cô vì chuyện học hành của Tiêu Hồng Vũ nên đã bán đi, mua căn nhà này gần trường học của Tiêu Hồng Vũ hơn, như vậy thì Trần Ngọc Đình có thể chăm sóc cho con mình tốt hơn. Ở trong cuộc sống của Trần Ngọc Đình, Tiếu Hồng Vũ chính là toàn bộ hi vọng của cô.

- Hai ngày nay bận quá nên chị chưa dọn dẹp nhà cửa!

Trần Ngọc Đình mở cửa phòng ra, bởi vì trong nhà hơi bề bộn, Trần Ngọc Đình cảm thấy rất xấu hổ. Diệp Lăng Phi thật sự không cảm thấy có gì không ổn, hắn cởi giày ra, đi dép lê vào. Căn nhà hắn đã tới, biết rõ cách bài trí ở trong nhà. Diệp Lăng Phi cở áo khoác của mình ra, treo lên mắc áo ở bên cạnh cửa, xắn tay áo lên, nói:

- Chị, để em giúp chị một chút, chuyện gì không làm được chứ rửa đồ ăn thì em vẫn có thể!

- Cậu em, cậu không cần làm gì cả, cứ ngồi trong phòng khách xem xem tivi là được rồi, cứ để chị làm cho. Cậu yên tâm, chị sẽ không để cậu đói bụng đâu!

Trần Ngọc Đình nói xong liền đưa Diệp Lăng Phi ra chỗ ghế sa ***, muốn Diệp Lăng Phi ngồi xuống, nhưng Diệp Lăng Phi lại không ngồi xuống, ngược lại hắn vòng tay ra sau lưng Trần Ngọc Đình, một tay đặt lên mông cô, hôn tới. Trần Ngọc Đình không hề có bất kỳ một sự chuẩn bị nào, môi của cô đã bị Diệp Lăng Phi hôn lên, Trần Ngọc Đình có chút bối rối, hai tay cô không biết làm sao, không biết là nên ôm mới tốt hay không ôm mới tốt đây. Sau một nụ hôn nóng bỏng, cả khuôn mặt Trần Ngọc Đình đã đỏ hồng cả lên. Lâu lắm rồi cô chưa thân mật với đàn ông, cô không phải là một người phụ nữ lãnh cảm, chỉ là cô cố gắng áp chế dục hỏa của mình thôi, bây giờ, Diệp Lăng Phi nhanh chóng khơi dậy ngọn lửa trong người cô. Trần Ngọc Đình cảm thấy hạ thân đã có dấu hiệu ướt át, cô cố gắng không để cho Diệp Lăng Phi nhận ra, đỏ mặt, nói:

- Cậu em, bây giờ chị đi làm cơm, cậu.... cậu chờ một chút!



- Chị, bây giờ em chỉ muốn ăn chị!

Môi Diệp Lăng Phi ghé sát vào tai Trần Ngọc Đình thì thầm,

- Em muốn ăn chị, sau đó sẽ ăn cơm, được không?

Hai tay Diệp Lăng Phi lại bắt đầu làm bậy, lần mò vào trong áo Trần Ngọc Đình, bàn tay hắn xoa nắn bộ ngực đầy đặn của Trần Ngọc Đình qua lớp áo lót, Trần Ngọc Đình không chịu nổi nữa, cô ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, chủ động cùng hôn Diệp Lăng Phi. “Bịch” một tiếng, hai người ngã xuống ghế sa ***, Trần Ngọc Đình ngồi trên người Diệp Lăng Phi, biểu hiện như một dâm phụ, chủ động cởi váy áo của mình ra, chỉ mặc mỗi đồ lót, hai tay cởi thắt lưng của Diệp Lăng Phi ra, sau đó cúi đầu há miệng ngậm vào. Cảm giác này khiến cho Diệp Lăng Phi thấy rất khoan khoái, Trần Ngọc Đình bề ngoài như một liệt nữa giờ phút này lại tỏ ra như một dâm phụ, mức độ khao khát của cô Diệp Lăng Phi không thể nào tưởng tượng nổi, nhất là lúc hai người triền miên trên ghế sa ***, biểu hiện điên cuồng khiến người khác ngạt thở của Trần Ngọc Đình càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy Trần Ngọc Đình phải chịu đựng áp lức quá lâu. Dục hỏa của Diệp Lăng Phi bị Trần Ngọc Đình khơi dậy, hắn dùng hết toàn lực, khiến cho Trần Ngọc Đình phát ra những tiếng rên rỉ cực kỳ nóng bỏng..................

Trên người Trần Ngọc Đình chỉ mặc mỗi nội y, cô mặc tạp dề nấu ăn ở trong phòng bếp, nét ửng hổng trên mặt còn chưa tiêu tán hết, cávẻ xinh đẹp rạng rỡ đầy quyến rũ đã lâu không thấy lại hiện lên trên mặt cô, cô đứng trong phòng bếp, thỉnh thoảng còn vụng trộm nhìn về phía Diệp Lăng Phi đang xem tivi trong phòng khách. Vừa rồi Trần Ngọc Đình biểu hiện quá điên cuồng, bây giờ nghĩ lại, Trần Ngọc Đình cho rằng nhất định là mình điên rồi, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, có một số động tác Trần Ngọc Đình chưa bao giờ dám nghĩ tới, nhưng vừa rồi, cô đều đã làm cả, khiến cho Trần Ngọc Đình nghĩ mình đã gặp quỷ, nhưng không thể phủ nhận vừa rồi cô rất thoải mái, dục vọng bị đè nén lâu như vậy, cuối cùng cũng được phát tiết.

- Chị, lúc nào cơm chín vậy, em đói lắm rồi!

Không biết từ lúc nào, Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng bếp, hắn vòng hai tay ôm Trần Ngọc Đình từ phái sau, bàn tay hắn trực tiếp sờ mó bộ ngực của Trần Ngọc Đình chỉ cách một lớp áo lót, hạ thân của hắn cọ xát trên mông của Trần Ngọc Đình, miệng thì hôn lên cổ Trần Ngọc Đình cổ.

- Sắp xong rồi, sẽ có cơm ngay thôi!

Trần Ngọc Đình nghiêng đâu, tay phải cầm cán chảo, rồi lại tập trung vào việc nấu ăn, nói:

- Cậu em, cậu đừng làm loạn nữa, chị sắp nấu xong rồi!

- Chị, chờ em cơm nước xong xuôi hồi phục khí lực sẽ ăn chị một lần nữa!

Trong lúc Diệp Lăng Phi nói những lời rất đen tối, tay của hắn cũng trượt từ trên người Trần Ngọc Đình đến vùng nhạy cảm của cô, Trần Ngọc Đình không tự chủ được khẽ run lên, co tỏ vẻ hoảng loạn, nói:

- Cậu em, đừng làm loạn nữa, nếu cậu tiếp tục như vậy thì đồ ăn sẽ cháy mất!

Diệp Lăng Phi cười cười, hôn lên cổ Trần Ngọc Đình một cái, sau đó mới buông Trần Ngọc Đình ra. Hắn quay trở ra phòng khách, cầm lấy điều khiển từ xa, tìm chương trình tivi mà mình thích. Đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên xem, cuộc điện thoại này là do Mộ Văn gọi tới. Diệp Lăng Phi chần chừ một chút rồi nghe máy, khi điện thoại được nối máy, hắn nghe thấy Mộ Văn hưng phấn nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi đã xác nhận rồi, Thái Tiểu Ngọc chính là bạn hồi nhỏ của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook