Chương 1092: Báo cảnh sát
Tam Dương Trư Trư
26/07/2013
Suzu Yamakawa và Minako chạy ra khỏi khách sạn, vừa đúng lúc đó một
chiếc xe taxi dừng ngay trước mặt hai người. Suzu Yamakawa và Minako lập tức leo lên xe. Người tài xế nam khoảng chừng trên bốn mươi tuổi mở cửa xe, trên mặt ông ta nổi rất nhiều mụn.
- Chạy đi!
Minako nói với người lái xe bằng câu tiếng Trung Quốc gượng gạo.
- Được rồi!
Người tài xế trả lời rồi lập tức khởi động xe. Minako nhìn lại phía sau thì bọn bảo vệ đã đuổi ra, xoay người lại nói với người tài xế lái xe nam ấy:
- Chạy mau lên!
- Có người đuổi theo các cô à?
Ngirời tài xế nhìn lên chiếc kính chiếu hậu trước mặt hắn soi rõ khuôn mặt hai người ngồi phía sau và hỏi họ.
Minako nhìn thấy, cô vội vàng giục hắn:
- Anh đánh lạc hướng bọn họ đi!
Người tài xế há miệng nói:
- Đánh lạc hướng họ à, khống vấn đề gì!
Hắn nhấn lấy chân ga, vọt xe lên. Những người đuổi theo phía sau cùng lên một chiếc xe taxi gần đó, tên lái taxi này rất thuần thục đường xá ở đây, rẽ năm rẽ bẩy, rồi bỏ xa những tên bảo vệ đó.
- Các cô đi đâu?
Sau khi tên tài xế này đánh lạc hướng chiếc xe ở phía sau thì hắn mới hỏi.
Suzu Yamakawa đang mặc trên người bộ đồng phục của nhân viên khách sạn, cô nhìn sang Minako. Suzu Yamakawa một câu tiếng Trung Quốc cùng không biết, chỉ có Minako biết tiếng trung thôi. Minako cũng không biết đi đâu, mới vừa chạy khôi khách sạn, lại đi khách sạn nữa à. Khi Minako đang tính toán nên đi đâu thì Suzu Yamakawa đột nhiên nói:
- Chị Minako, hành lý của ẹm để ở khách sạn rồi, chưa mang ra!
Suzu Yamakawa khi nay vội vàng đi ra nên quên mất hành lý đã thu dọn sẵng mà chưa bỏ vấn đề nghiêm trọng này, hai người bọn họ đều không có tiền để trả cho taxi. Minako không mang theo tiền, chỉ lo dẫn Suzu Yamakawa chạy khỏi khách sạn thôi, Suzu Yamakawa lại càng không mang theo tiền.
Suzu Yamakawa và Minako nói nhỏ với nhau, tên tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai cô gái như vậy liền hỏi:
- Các cô rốt cuộc là muốn đi đâu?
- Anh dừng xe đi!
Minako nói.
- Xin lỗi anh, xin lỗi, chúng tôi quên mang tiền mất rồi, lần sau nhất định sẻ trả cho anh!
Minako nói rồi bảo Suza Yamakawa xuống xe, Minako mở của xe bước xuống, tên tài xế taxi đó không tha, sao có thể có chuyện đó đuợc chứ. Hắn vội mở của xe bước xuống.
Con đường này Xe qua lại vốn không nhiều, bây giờ đã khá khuya rồi, hầu như không cố chiếc xe nào đi qua cả. Tên tài xế taxi đó cũng thấy rằng hai cô là phụ nữ hơn nữa lại đẹp, nên không sợ gì hết, hắn đến trước mặt Minako cười nói:
- Muốn ngồi xe vàng xe ngọc của tôi à? Không có của đâu!
- Nhưng chúng tôi thực sự là không mang theo tiền!
Minako nói.
- Chúng tôi sẽ gửi tiền lại cho anh mà!
- Cô cho tôi là thằng ngốc à? Hai người hôm nay muốn ngồi xe vàng xe ngọc của tôi nữa cũng không có cửa đâu!
Tên lái xe taxi đó nhìn một lượt Minako rồi cười nói:
- Xem ngoại hình của em cũng được lắm đó, hay thế này nhé, em vui vẻ với anh một đêm…
Khi tên tài xế taxi này nói ra câu đó thì Minako giơ tay ra tát hắn một bạt tai. Bạt tai này khiến tên tài xế đó tá hỏa. Hắn chửi:
- Hả, con ** này dám đánh tao à, để xem hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!
Tên lài xế này hắn ỷ hắn là đàn ông nên không sợ cô gái Nhật Bản này. Hẳn chuẩn bị bế Minako lên xe. Minako cũng không phải là cô gái đơn giản, vừa nhìn tư thế hắn là biết không ổn rồi. Cô ấy theo bản năng của mình mà động thủ, Minako xem ra cú xuất thủ của mình cũng không phải mạnh lắm thế nhưng tên đó lại chịu không nổi, bị Minako hạ đo ván, cả thân người nằm bẹp xuống đất.
- Xin lỗi, xin lỗi!
Minako vừa nhìn tư thế của hắn thỉ hốt hoảng nói xin lỗi.
- Mày, con mụ đàn bà thối này, tao tuyệt đối không tha cho mày!
Tên tài xế taxi kia té sống soài trên mặt đất, hắn móc điện thoại trong túi quần ra.
Minako ban đầu vẫn chưa hiểu, sau khi thấy tên tài xế gọi điện thoại thì cô ấy mới biết là hẳn đang báo cảnh sát. Minako vội vàng kéo theo Suzu Yamakawa đang đứng ngây người không hiểu chuyện gì, Minako nói:
- Yamakawa tiểu thư, mau lên xe!
Suzu Yamakawa ngớ nguời.
- Mau lên xe đi tiểu thư!
Minako lại nói.
- Biết rồi!
Suzu Yamakawa nói.
Suzu Yamakawa lên xe, Minako lại nói xin lỗi với tên tài xế đó :
- Xin lỗi, xin lỗi nhé!
Sau khi Minako nói xong, thì đi qua phía bên tay lái ngồi lên xe.
- Mụ đàn bà thối, đó là xe của tao mà, cô dám cướp xe của tôi sao ?
Tên tài xế taxi đó nằm trên đất, đúng dậy không nổi, chỉ có thể mắng to :
- Mày ! Mụ đàn bà thối kia!
Minako chưa từng lái qua loại xe này, nhưng, việc khởi động và lái thì xe nào cũng như nhau, chỉ là chỉ tiết các bộ phận thì không giống nhau mà thôi. Minako khi khởi động được xe xong thì kết quả là xe lui lại về phía sau. Minako biết là làm sai rồi nên vội sửa lại, chạy tới phía trước. Tên tài xế đó cầm điện thoại lên báo cảnh sát, khi Minako chạy xe đi không xa lắm, thì một chiếc xe cảnh sát tuần tra chạy về phía này, sau khi nghe tên tài xế nói hai cô gái cướp xe thì hai viên cảnh sát tuần tra lập tức báo cáo lại với tổng bộ, đồng thời họ cùng lên xe cảnh sát rú còi đuổi theo. Minako nghe tiếng còi xe cảnh sát từ phía sau vọng lại, lúc đó trong lòng cô có chút hoảng hốt. Chiếc xe này vốn là cướp được, nên chiếc xe cảnh sát đó nhất định sẽ đuổi bắt bọn họ.
Minako đối với nơi này cũng không am hiểu nên chỉ có thể lái xe chạy bậy bạ. Lại thêm chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ phía sau, Minako chạy khắp nơi trong thành phố Vọng Hải, vì trời lúc này đã khuya lắm rồi, Minako lại không thông thuộc đường xá. Khi chiếc xe đụng phải một cái đèn đường thì không đi được nữa. Minako tháy vậy vội vàng bảo Suzu Yamakawa xuống xe, cô kéo Suzu Yamakawa chạy về hướng một căn biệt thự nhỏ trong đó. Sau khi chiếc xe cảnh sát đuổi theo đển đây thì đụng phải chiếc xe taxi đã không còn hình dạng ban đầu nữa, đoán là hai cô gái người Nhật ở gần đây, họ lập tức dừng xe lại, phụ trách hỗ trợ phía sau, hai chiếc xe cảnh sát khác chạy về hướng tiểu khu biệt thự.
Tiếng còi cảnh sát phá vỡ ban đêm yên tĩnh, cùng khiến cho Diệp Lăng Phi tĩnh lại. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hắn thoáng cái ngồi bật dậy dậy. Bạch Tình Đình ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại, Bạch Tình Đình nằm trên giường, dụi dụi mắt, nói:
- Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới trước cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ cách biệt thự của Diệp Lăng Phi không xa lắm, hình như còn có cảnh sát đang tìm kiếm xung quanh. Diệp Lăng Phi chửi:
- Con mẹ nó, hơn nửa đêm rồi có để cho người ta ngủ không!
Diệp Lăng Phi chửi xong quay về phòng ngủ, hắn mặc quần áo vào.
Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, anh định làm gì vậy?
- Mắng chửi bọn chúng thôi, không thì còn biết làm gì!
Diệp Lăng Phi mắng.
- Đã hơn nửa đêm rồi. ầm ĩ không cho người ta ngủ, anh không đi mắng chửi bọn họ thì còn biết làm gì!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái, hắn vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, bày giờ là đã là hai giờ sáng rồi, chính là lúc con người ta ngủ sâu giấc nhất, vậy mà Diệp Lăng Phi lại bị tiếng còi xe cảnh sát phía ngoài đánh thức, trong tình cảnh như vậy sao có thể không bực tức được. Diệp Lăng Phi mặc một cái quần đùi, trên người mặc mỗi chiếc áo sơ mi, chân đi dép, định đi ra cửa. Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Ông xã, bên ngoài lạnh lắm, anh nên mặc ấm một chút!
- Không sao đâu, thân thể của anh rất khỏe mạnh!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi lo lắng tiếng còi cảnh sát sẽ đánh thức Chu Hân Mính, hắn bị đánh thức cũng không lam sao, nhưng Chu Hân Mính thì đang có thai, chỉ còn khoảng ba tháng là đúa trẻ sẽ chào đời, Diệp Lăng Phi không muốn tiếng còi cảnh sát đánh thức Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nặc áo sơ mi, quần cộc, chân đi một đôi dép lê, đi ra ngoài biệt thự. Diệp Lăng Phi đi ra cửa biệt thự, đứng ở trước cửa mắng một viên cảnh sát đang định đi lục soát nơi này:
- F*ck, bây giờ đã là mấy giờ đêm rồi, mấy cái xe cảnh sát của các anh chạy tới nơi này làm gì, anh mau tắt còi cảnh sát đi cho tôi!
Viên cảnh sát kia nhìn quần áo của Diệp Lăng Phi, còn tưởng rằng là một tên nhà giàu mới nổi sau khi kiếm được tiền thì đến Nam Sơn này mua biệt thự. Anh ta đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Chúng tôi đuổi theo hai can phạm cướp của tới nơi này, nếu như ảnh hưởng đến anh, thành thật xin lỗi, mong anh có thể hiểu được công việc của chúng tôi!
- Tôi hiểu cái con khỉ, các anh đi bắt nghi phạm cưóp bóc thì làm sao, chẳng lẻ các anh không tất còi hụ của cảnh sát mà bắt ư, hon nữa, bây giờ đã 3 giờ sáng rồi, các anh lại còn bật còi cảnh sát nữa, đứa ngốc cũng biết cảnh sát tới. Hai tên cướp kia còn có thể trốn ở chỗ này ư, chúng đã sớm chạy rồi, thật là uổng phí công sức!
- Tôi hi vọng anh có thể hiểu được công việc của chúng tôi!
Viên cảnh sát kia nói.
Diệp Lăng Phi vừa muốn nói chuyện tiếp, chợt nhìn thấy lại là hai chiếc xe cảnh sát nữa hú còi lái đến, Diệp Lăng Phi lại càng tức giận, tiếp tục như vậy mà vẫn chua chịu dừng lại. Ngay lúc Diệp Lăng Phi vừa định mở mồm ra chửi, một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi, Tiểu Triệu từ trong xe cảnh sát nhảy xuống. Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi.
- Diệp ca, sao anh lại ở chỗ này?
Diệp Lăng Phi vừa thấy là Tiểu Triệu, đành phải nuốt mấy câu chửi sắp văng ra vào bụng. Hẳn không cần thiết phải mắng chửi Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Tiểu Triệu, nói:
- Là chuyện tốt của mấy tiếng còi cảnh sát của các cậu đấy, quấy rầy giấc mộng đẹp của tôi, mẹ ơi, các cậu có muốn để cho tôi ngủ không đây?
Tièu Triệu vừa nghe vậy, vỗ đầu một cái, nói:
- Diệp ca, anh xem em này, em lại quên mất chuyện này!
Tiểu Triệu lập tức bảo mọi nguời tắt còi cảnh sát đi, không được bật lên nữa. Mấy cái còi đều ngừng kêu, bốn phía lại an tĩnh lại. Tiểu Triệu cầm một điếu thuốc lá đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hút thuốc, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, là vụ án cuớp bóc gì?
- Em cũng không rõ lắm!
Tiểu Triệu nói.
- Hình như là hai cô gái Nhật Bản cướp xe taxi của một gã tài xế, ba cỗ xe cảnh sát cũng không ngăn được hai người kia, sau đó, chiếc xe taxi kia đụng vào một cái đèn đường ở gần đây, hai tên cướp kia bỏ xe chạy trốn, bọn em cũng là nhận được mệnh lệnh nên mới chạy tới trợ giúp. Em vừa mới thi hành nhiệm vụ xong, đang chuẩn bị đi về ngủ một giấc, nào có ngờ lại phải chạy tiếp đến chỗ này, đây đúng là làm không nghỉ a, em sắp không chịu được nữa rồi!
- F***, Tiểu Triệu, không phải là tôi nói cậu, các cậu có thể bắt được sao, người ta đã chạy sớm từ lâu rồi!
Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, nói:
- Cậu không để ý xem, có mấy tên cướp ngu ngốc đến độ núp ở trong tiểu khu biệt thự chờ các cậu tới bắt, có lẽ chúng đã sớm chạy đến Nam Sơn rồi, hơn nửa đêm mà các cậu còn chuẩn bị lục soát núi sao?
- Em cũng biết vậy, nhưng mà cũng không còn cách nào, dù sao cũng phải có báo cáo lên cấp trên….
Tiểu Triệu cười cười, nói.
- Diệp ca, anh cũng phải thông cảm, bọn em đây cũng không dễ chịu gì!
- Tôi thì dễ chịu à, bị các cậu đánh thức, bây giờ tôi còn đang buồn ngủ gần chết đây!
Diệp Lăng Phi nói tới đây lại ngáp một cái, nói:
- Theo tôi thì các cậu lùng sục một lúc rồi quay về là được, căn bản là không bắt được mà!
- Em biết!
Tiểu Triệu nói.
- Bọn em đến đây để thay ca, phái mấy người trông coi mấy khu vực gần đây, những người còn lại rút lui về. Chỉ là em vẫn không hiểu, hai cô gái Nhật Bản cướp xe taxi, anh bảo hai cô gái Nhật Bản vì sao lại làm vậy, chẳng lẽ là cướp sắc?
- Chuyện này cũng khó nói!
Diệp Lăng Phi vừa ngáp một cái, nói:
- Bây giờ đàn ông Nhật Bản không làm ăn được gì, nói không chừng những cô gái Nhật Bản đó rất thất vọng với đàn ông Nhật Bản, đi sang bên Trung Quốc này, muốn tìm mấy người Trung Quốc cường tráng. Tiểu Triệu, Tôi thấy cậy rất thích hợp, thân thể cường tráng.
- Diệp ca, anh đừng đùa em kiểu đấy!
Tiểu Triệu vừa nghe, liên tục khoát tay, nói:
- Em không chơi cái này đâu, em chú tâm vào chuyện tình cảm của mình thì hơn!
- Cậu đã có người yêu rồi à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
-Dạ!
Tiểu Triệu gật đầu, nói:
- Con gái của đồng nghiệp mẹ em, người ta là trợ lý giám đốc cho một công ty lớn, rất xinh đẹp, em cũng cảm thấy mình không xứng với người ta!
- Cái gì, làm trợ lý giám đốc à? Tiểu Triệu à, cậu cần phái cần thận một chút, loại phụ nữ này chưa chắc đã trong sạch, đừng để cô ta vừa lèn giường với giám đốc lại vừa làm người yêu cậu, như vậy thì không đáng đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp ca, anh yên tâm, em biết mà!
Diệp Lăng Phi hút xong điếu thuốc, ném đầu mẩu thuốc lá tàn xuống đất, nói:
- Được rồi, tôi về đây, các cậu cứ từ từ mà bắt đi nhé, à, nếu là đang yêu mà túng tiền thì cứ nói với tôi, cái gì khác tôi không có chứ tiền thì tôi thừa!
- Diệp ca, cảm ơn anh!
Tiểu Triệu vùa nghe vậy, vội vàng nói câu cảm ơn. Diệp Lăng Phi vỗ vai Tiểu Triệu một cái, nói:
- Có cái gì mà phải cảm ơn chứ, mau lên đi, đi ngủ sớm một chút đó!
- Dạ!
Tiểu Triệu đáp.
Diệp Lăng Phi cất bước quay trở lại biệt thự, hắn vừa tới trước của biệt thự cũng thì cảm thấy có gì không đúng, lúc mình ra khỏi biệt thự, của này rõ ràng là mở, hiện bây giờ thì lại bị đóng lại. Diệp Lăng Phi lập tức đề cao cảnh giác, hắn nhẹ nhàng mở của biệt thự ra, đi vào bên trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đi vào biệt thự, hắn không vội vàng đi lên gác mà là đứng ở của, nghe ngóng động tĩnh bên trong, ngay lúc đó, Diệp Lăng Phi chợt nghe thấy trong phòng khách có tiếng động. Diệp Lăng Phi lạnh lùng quát:
- Lại dám chạy đến nhà của ta à, lập tức đi ra đây cho ta!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, đã thấy có hai thiếu nữ xinh đẹp đứng lên từ phía sau ghế sa lông.
- Chạy đi!
Minako nói với người lái xe bằng câu tiếng Trung Quốc gượng gạo.
- Được rồi!
Người tài xế trả lời rồi lập tức khởi động xe. Minako nhìn lại phía sau thì bọn bảo vệ đã đuổi ra, xoay người lại nói với người tài xế lái xe nam ấy:
- Chạy mau lên!
- Có người đuổi theo các cô à?
Ngirời tài xế nhìn lên chiếc kính chiếu hậu trước mặt hắn soi rõ khuôn mặt hai người ngồi phía sau và hỏi họ.
Minako nhìn thấy, cô vội vàng giục hắn:
- Anh đánh lạc hướng bọn họ đi!
Người tài xế há miệng nói:
- Đánh lạc hướng họ à, khống vấn đề gì!
Hắn nhấn lấy chân ga, vọt xe lên. Những người đuổi theo phía sau cùng lên một chiếc xe taxi gần đó, tên lái taxi này rất thuần thục đường xá ở đây, rẽ năm rẽ bẩy, rồi bỏ xa những tên bảo vệ đó.
- Các cô đi đâu?
Sau khi tên tài xế này đánh lạc hướng chiếc xe ở phía sau thì hắn mới hỏi.
Suzu Yamakawa đang mặc trên người bộ đồng phục của nhân viên khách sạn, cô nhìn sang Minako. Suzu Yamakawa một câu tiếng Trung Quốc cùng không biết, chỉ có Minako biết tiếng trung thôi. Minako cũng không biết đi đâu, mới vừa chạy khôi khách sạn, lại đi khách sạn nữa à. Khi Minako đang tính toán nên đi đâu thì Suzu Yamakawa đột nhiên nói:
- Chị Minako, hành lý của ẹm để ở khách sạn rồi, chưa mang ra!
Suzu Yamakawa khi nay vội vàng đi ra nên quên mất hành lý đã thu dọn sẵng mà chưa bỏ vấn đề nghiêm trọng này, hai người bọn họ đều không có tiền để trả cho taxi. Minako không mang theo tiền, chỉ lo dẫn Suzu Yamakawa chạy khỏi khách sạn thôi, Suzu Yamakawa lại càng không mang theo tiền.
Suzu Yamakawa và Minako nói nhỏ với nhau, tên tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai cô gái như vậy liền hỏi:
- Các cô rốt cuộc là muốn đi đâu?
- Anh dừng xe đi!
Minako nói.
- Xin lỗi anh, xin lỗi, chúng tôi quên mang tiền mất rồi, lần sau nhất định sẻ trả cho anh!
Minako nói rồi bảo Suza Yamakawa xuống xe, Minako mở của xe bước xuống, tên tài xế taxi đó không tha, sao có thể có chuyện đó đuợc chứ. Hắn vội mở của xe bước xuống.
Con đường này Xe qua lại vốn không nhiều, bây giờ đã khá khuya rồi, hầu như không cố chiếc xe nào đi qua cả. Tên tài xế taxi đó cũng thấy rằng hai cô là phụ nữ hơn nữa lại đẹp, nên không sợ gì hết, hắn đến trước mặt Minako cười nói:
- Muốn ngồi xe vàng xe ngọc của tôi à? Không có của đâu!
- Nhưng chúng tôi thực sự là không mang theo tiền!
Minako nói.
- Chúng tôi sẽ gửi tiền lại cho anh mà!
- Cô cho tôi là thằng ngốc à? Hai người hôm nay muốn ngồi xe vàng xe ngọc của tôi nữa cũng không có cửa đâu!
Tên lái xe taxi đó nhìn một lượt Minako rồi cười nói:
- Xem ngoại hình của em cũng được lắm đó, hay thế này nhé, em vui vẻ với anh một đêm…
Khi tên tài xế taxi này nói ra câu đó thì Minako giơ tay ra tát hắn một bạt tai. Bạt tai này khiến tên tài xế đó tá hỏa. Hắn chửi:
- Hả, con ** này dám đánh tao à, để xem hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!
Tên lài xế này hắn ỷ hắn là đàn ông nên không sợ cô gái Nhật Bản này. Hẳn chuẩn bị bế Minako lên xe. Minako cũng không phải là cô gái đơn giản, vừa nhìn tư thế hắn là biết không ổn rồi. Cô ấy theo bản năng của mình mà động thủ, Minako xem ra cú xuất thủ của mình cũng không phải mạnh lắm thế nhưng tên đó lại chịu không nổi, bị Minako hạ đo ván, cả thân người nằm bẹp xuống đất.
- Xin lỗi, xin lỗi!
Minako vừa nhìn tư thế của hắn thỉ hốt hoảng nói xin lỗi.
- Mày, con mụ đàn bà thối này, tao tuyệt đối không tha cho mày!
Tên tài xế taxi kia té sống soài trên mặt đất, hắn móc điện thoại trong túi quần ra.
Minako ban đầu vẫn chưa hiểu, sau khi thấy tên tài xế gọi điện thoại thì cô ấy mới biết là hẳn đang báo cảnh sát. Minako vội vàng kéo theo Suzu Yamakawa đang đứng ngây người không hiểu chuyện gì, Minako nói:
- Yamakawa tiểu thư, mau lên xe!
Suzu Yamakawa ngớ nguời.
- Mau lên xe đi tiểu thư!
Minako lại nói.
- Biết rồi!
Suzu Yamakawa nói.
Suzu Yamakawa lên xe, Minako lại nói xin lỗi với tên tài xế đó :
- Xin lỗi, xin lỗi nhé!
Sau khi Minako nói xong, thì đi qua phía bên tay lái ngồi lên xe.
- Mụ đàn bà thối, đó là xe của tao mà, cô dám cướp xe của tôi sao ?
Tên tài xế taxi đó nằm trên đất, đúng dậy không nổi, chỉ có thể mắng to :
- Mày ! Mụ đàn bà thối kia!
Minako chưa từng lái qua loại xe này, nhưng, việc khởi động và lái thì xe nào cũng như nhau, chỉ là chỉ tiết các bộ phận thì không giống nhau mà thôi. Minako khi khởi động được xe xong thì kết quả là xe lui lại về phía sau. Minako biết là làm sai rồi nên vội sửa lại, chạy tới phía trước. Tên tài xế đó cầm điện thoại lên báo cảnh sát, khi Minako chạy xe đi không xa lắm, thì một chiếc xe cảnh sát tuần tra chạy về phía này, sau khi nghe tên tài xế nói hai cô gái cướp xe thì hai viên cảnh sát tuần tra lập tức báo cáo lại với tổng bộ, đồng thời họ cùng lên xe cảnh sát rú còi đuổi theo. Minako nghe tiếng còi xe cảnh sát từ phía sau vọng lại, lúc đó trong lòng cô có chút hoảng hốt. Chiếc xe này vốn là cướp được, nên chiếc xe cảnh sát đó nhất định sẽ đuổi bắt bọn họ.
Minako đối với nơi này cũng không am hiểu nên chỉ có thể lái xe chạy bậy bạ. Lại thêm chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ phía sau, Minako chạy khắp nơi trong thành phố Vọng Hải, vì trời lúc này đã khuya lắm rồi, Minako lại không thông thuộc đường xá. Khi chiếc xe đụng phải một cái đèn đường thì không đi được nữa. Minako tháy vậy vội vàng bảo Suzu Yamakawa xuống xe, cô kéo Suzu Yamakawa chạy về hướng một căn biệt thự nhỏ trong đó. Sau khi chiếc xe cảnh sát đuổi theo đển đây thì đụng phải chiếc xe taxi đã không còn hình dạng ban đầu nữa, đoán là hai cô gái người Nhật ở gần đây, họ lập tức dừng xe lại, phụ trách hỗ trợ phía sau, hai chiếc xe cảnh sát khác chạy về hướng tiểu khu biệt thự.
Tiếng còi cảnh sát phá vỡ ban đêm yên tĩnh, cùng khiến cho Diệp Lăng Phi tĩnh lại. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hắn thoáng cái ngồi bật dậy dậy. Bạch Tình Đình ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại, Bạch Tình Đình nằm trên giường, dụi dụi mắt, nói:
- Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới trước cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ cách biệt thự của Diệp Lăng Phi không xa lắm, hình như còn có cảnh sát đang tìm kiếm xung quanh. Diệp Lăng Phi chửi:
- Con mẹ nó, hơn nửa đêm rồi có để cho người ta ngủ không!
Diệp Lăng Phi chửi xong quay về phòng ngủ, hắn mặc quần áo vào.
Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, anh định làm gì vậy?
- Mắng chửi bọn chúng thôi, không thì còn biết làm gì!
Diệp Lăng Phi mắng.
- Đã hơn nửa đêm rồi. ầm ĩ không cho người ta ngủ, anh không đi mắng chửi bọn họ thì còn biết làm gì!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái, hắn vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, bày giờ là đã là hai giờ sáng rồi, chính là lúc con người ta ngủ sâu giấc nhất, vậy mà Diệp Lăng Phi lại bị tiếng còi xe cảnh sát phía ngoài đánh thức, trong tình cảnh như vậy sao có thể không bực tức được. Diệp Lăng Phi mặc một cái quần đùi, trên người mặc mỗi chiếc áo sơ mi, chân đi dép, định đi ra cửa. Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Ông xã, bên ngoài lạnh lắm, anh nên mặc ấm một chút!
- Không sao đâu, thân thể của anh rất khỏe mạnh!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi lo lắng tiếng còi cảnh sát sẽ đánh thức Chu Hân Mính, hắn bị đánh thức cũng không lam sao, nhưng Chu Hân Mính thì đang có thai, chỉ còn khoảng ba tháng là đúa trẻ sẽ chào đời, Diệp Lăng Phi không muốn tiếng còi cảnh sát đánh thức Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nặc áo sơ mi, quần cộc, chân đi một đôi dép lê, đi ra ngoài biệt thự. Diệp Lăng Phi đi ra cửa biệt thự, đứng ở trước cửa mắng một viên cảnh sát đang định đi lục soát nơi này:
- F*ck, bây giờ đã là mấy giờ đêm rồi, mấy cái xe cảnh sát của các anh chạy tới nơi này làm gì, anh mau tắt còi cảnh sát đi cho tôi!
Viên cảnh sát kia nhìn quần áo của Diệp Lăng Phi, còn tưởng rằng là một tên nhà giàu mới nổi sau khi kiếm được tiền thì đến Nam Sơn này mua biệt thự. Anh ta đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Chúng tôi đuổi theo hai can phạm cướp của tới nơi này, nếu như ảnh hưởng đến anh, thành thật xin lỗi, mong anh có thể hiểu được công việc của chúng tôi!
- Tôi hiểu cái con khỉ, các anh đi bắt nghi phạm cưóp bóc thì làm sao, chẳng lẻ các anh không tất còi hụ của cảnh sát mà bắt ư, hon nữa, bây giờ đã 3 giờ sáng rồi, các anh lại còn bật còi cảnh sát nữa, đứa ngốc cũng biết cảnh sát tới. Hai tên cướp kia còn có thể trốn ở chỗ này ư, chúng đã sớm chạy rồi, thật là uổng phí công sức!
- Tôi hi vọng anh có thể hiểu được công việc của chúng tôi!
Viên cảnh sát kia nói.
Diệp Lăng Phi vừa muốn nói chuyện tiếp, chợt nhìn thấy lại là hai chiếc xe cảnh sát nữa hú còi lái đến, Diệp Lăng Phi lại càng tức giận, tiếp tục như vậy mà vẫn chua chịu dừng lại. Ngay lúc Diệp Lăng Phi vừa định mở mồm ra chửi, một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi, Tiểu Triệu từ trong xe cảnh sát nhảy xuống. Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi.
- Diệp ca, sao anh lại ở chỗ này?
Diệp Lăng Phi vừa thấy là Tiểu Triệu, đành phải nuốt mấy câu chửi sắp văng ra vào bụng. Hẳn không cần thiết phải mắng chửi Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Tiểu Triệu, nói:
- Là chuyện tốt của mấy tiếng còi cảnh sát của các cậu đấy, quấy rầy giấc mộng đẹp của tôi, mẹ ơi, các cậu có muốn để cho tôi ngủ không đây?
Tièu Triệu vừa nghe vậy, vỗ đầu một cái, nói:
- Diệp ca, anh xem em này, em lại quên mất chuyện này!
Tiểu Triệu lập tức bảo mọi nguời tắt còi cảnh sát đi, không được bật lên nữa. Mấy cái còi đều ngừng kêu, bốn phía lại an tĩnh lại. Tiểu Triệu cầm một điếu thuốc lá đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hút thuốc, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, là vụ án cuớp bóc gì?
- Em cũng không rõ lắm!
Tiểu Triệu nói.
- Hình như là hai cô gái Nhật Bản cướp xe taxi của một gã tài xế, ba cỗ xe cảnh sát cũng không ngăn được hai người kia, sau đó, chiếc xe taxi kia đụng vào một cái đèn đường ở gần đây, hai tên cướp kia bỏ xe chạy trốn, bọn em cũng là nhận được mệnh lệnh nên mới chạy tới trợ giúp. Em vừa mới thi hành nhiệm vụ xong, đang chuẩn bị đi về ngủ một giấc, nào có ngờ lại phải chạy tiếp đến chỗ này, đây đúng là làm không nghỉ a, em sắp không chịu được nữa rồi!
- F***, Tiểu Triệu, không phải là tôi nói cậu, các cậu có thể bắt được sao, người ta đã chạy sớm từ lâu rồi!
Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, nói:
- Cậu không để ý xem, có mấy tên cướp ngu ngốc đến độ núp ở trong tiểu khu biệt thự chờ các cậu tới bắt, có lẽ chúng đã sớm chạy đến Nam Sơn rồi, hơn nửa đêm mà các cậu còn chuẩn bị lục soát núi sao?
- Em cũng biết vậy, nhưng mà cũng không còn cách nào, dù sao cũng phải có báo cáo lên cấp trên….
Tiểu Triệu cười cười, nói.
- Diệp ca, anh cũng phải thông cảm, bọn em đây cũng không dễ chịu gì!
- Tôi thì dễ chịu à, bị các cậu đánh thức, bây giờ tôi còn đang buồn ngủ gần chết đây!
Diệp Lăng Phi nói tới đây lại ngáp một cái, nói:
- Theo tôi thì các cậu lùng sục một lúc rồi quay về là được, căn bản là không bắt được mà!
- Em biết!
Tiểu Triệu nói.
- Bọn em đến đây để thay ca, phái mấy người trông coi mấy khu vực gần đây, những người còn lại rút lui về. Chỉ là em vẫn không hiểu, hai cô gái Nhật Bản cướp xe taxi, anh bảo hai cô gái Nhật Bản vì sao lại làm vậy, chẳng lẽ là cướp sắc?
- Chuyện này cũng khó nói!
Diệp Lăng Phi vừa ngáp một cái, nói:
- Bây giờ đàn ông Nhật Bản không làm ăn được gì, nói không chừng những cô gái Nhật Bản đó rất thất vọng với đàn ông Nhật Bản, đi sang bên Trung Quốc này, muốn tìm mấy người Trung Quốc cường tráng. Tiểu Triệu, Tôi thấy cậy rất thích hợp, thân thể cường tráng.
- Diệp ca, anh đừng đùa em kiểu đấy!
Tiểu Triệu vừa nghe, liên tục khoát tay, nói:
- Em không chơi cái này đâu, em chú tâm vào chuyện tình cảm của mình thì hơn!
- Cậu đã có người yêu rồi à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
-Dạ!
Tiểu Triệu gật đầu, nói:
- Con gái của đồng nghiệp mẹ em, người ta là trợ lý giám đốc cho một công ty lớn, rất xinh đẹp, em cũng cảm thấy mình không xứng với người ta!
- Cái gì, làm trợ lý giám đốc à? Tiểu Triệu à, cậu cần phái cần thận một chút, loại phụ nữ này chưa chắc đã trong sạch, đừng để cô ta vừa lèn giường với giám đốc lại vừa làm người yêu cậu, như vậy thì không đáng đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp ca, anh yên tâm, em biết mà!
Diệp Lăng Phi hút xong điếu thuốc, ném đầu mẩu thuốc lá tàn xuống đất, nói:
- Được rồi, tôi về đây, các cậu cứ từ từ mà bắt đi nhé, à, nếu là đang yêu mà túng tiền thì cứ nói với tôi, cái gì khác tôi không có chứ tiền thì tôi thừa!
- Diệp ca, cảm ơn anh!
Tiểu Triệu vùa nghe vậy, vội vàng nói câu cảm ơn. Diệp Lăng Phi vỗ vai Tiểu Triệu một cái, nói:
- Có cái gì mà phải cảm ơn chứ, mau lên đi, đi ngủ sớm một chút đó!
- Dạ!
Tiểu Triệu đáp.
Diệp Lăng Phi cất bước quay trở lại biệt thự, hắn vừa tới trước của biệt thự cũng thì cảm thấy có gì không đúng, lúc mình ra khỏi biệt thự, của này rõ ràng là mở, hiện bây giờ thì lại bị đóng lại. Diệp Lăng Phi lập tức đề cao cảnh giác, hắn nhẹ nhàng mở của biệt thự ra, đi vào bên trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đi vào biệt thự, hắn không vội vàng đi lên gác mà là đứng ở của, nghe ngóng động tĩnh bên trong, ngay lúc đó, Diệp Lăng Phi chợt nghe thấy trong phòng khách có tiếng động. Diệp Lăng Phi lạnh lùng quát:
- Lại dám chạy đến nhà của ta à, lập tức đi ra đây cho ta!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, đã thấy có hai thiếu nữ xinh đẹp đứng lên từ phía sau ghế sa lông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.