Đô Thị Tàng Kiều

Chương 836: Cả đời này không hối hận

Tam Dương Trư Trư

25/07/2013

Vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi một câu như vậy, Trương Tuyết Hàn không cẩn thận chạm phải chén trà trước mặt làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Trương Tuyết Hàn vội vàng cúi xuống định thu dọn những mảnh vỡ của chén trà nhưng cô lại bị Diệp Lăng Phi ngăn cản. Diệp Lăng Phi kéo cánh tay của Trương Tuyết Hàn, nói:

- Tuyết Hàn, em không cần phải làm, để cho người khác tới thu thập đi!

Trương Tuyết Hàn nghe vậy không làm khác được đành ngồi thẳng lại, Diệp Lăng Phi kêu lên một tên bồi bàn đến, tên kia bồi bàn cần quét dọn mảnh vỡ dưới chân Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn đành phải đứng lên chờ một chút. Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, ý bảo Trương Tuyết Hàn ngồi vào cùng với hắn. Trương Tuyết Hàn chần chờ một lát, cuối cùng cũng ngồi xuống.

Chờ tên bồi bàn thu thập mọi thứ xong xuôi, Diệp Lăng Phi kêu hắn mang lên thêm một ly trà sữa và cả phê nữa. Trương Tuyết Hàn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai tay cô nắm chặt ly trà sữa, có vẻ hơi khẩn trương. Diệp Lăng Phi nghiêng người, nhìn Trương Tuyết Hàn, dịu dàng nói:

- Tuyết Hàn, không phải là anh muốn bức ép em, chỉ là có một số việc anh muốn làm cho rõ ràng. Là một người đàn ông, nếu như anh đã làm chuyện gì thì nhất định phải anh phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng. Tuyết Hàn, anh tin rằng em cũng hiểu ý của anh!

Hai tay Trương Tuyết Hàn cầm ly trà sữa, cô không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đợi một lúc, phát hiện Trương Tuyết Hàn đang cắn chặt môi, gương mặt vốn đã nhợt nhạt thiếu vài phần huyết sắc của cô giờ càng thêm trắng bệch. Diệp Lăng Phi lo lắng nếu mình cứ ép buộc Trương Tuyết Hàn nói ra như vậy sẽ làm Trương Tuyết Hàn cảm thấy áp lực trong lòng, nói không chừng sẽ làm Trương Tuyết Hàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Phải biết rằng Trương Tuyết Hàn giống như là một con búp bê mong manh dễ vỡ, nó có thể sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.

Diệp Lăng Phi đành phải chuyển sang chủ đề khác khác, hắn nói:

- Tuyết Hàn, thôi quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa. À, Tuyết Hàn, em còn nhớ lần trước anh đã nói là anh muốn hẹn hò với em, không biết bây giờ em có thời gian để hẹn hò với anh không?

- Hẹn hò ư?

Trương Tuyết Hàn quay người lại, trong ánh mắt của cô lóe lên một tia kinh hỉ không dễ phát hiện. Tuy vậy, Trương Tuyết Hàn lập tức đầu thì nghĩ một đằng, mồm thì nói một nẻo:

- Em muốn... muốn quay về trường học, em... !

Trương Tuyết Hàn mới nói được đến đây, bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô đã bị Diệp Lăng Phi cầm lấy, gương mặt Trương Tuyết Hàn đỏ lên, cô chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng dưng đập nhanh hơn. Nếu như đổi thành Trương Tuyết Hàn của trước đây, có lẽ lúc này sẽ cô sẽ gặp nguy hiểm. Thân thể của cô không thể chịu được sự kích động quá lớn, nhưng mà Trương Tuyết Hàn bây giờ ngoại trừ trong lòng kích động thì cũng không còn cảm thấy khó thở nữa. Hai chân cô quấn chặt vào nhau, bờ môi cũng khép chặt lại. Khi Diệp Lăng Phi kéo bàn tay xinh của Trương Tuyết Hàn về phía mình, không biết vì sao Trương Tuyết Hàn lại cảm giác toàn thân mình yếu ớt vô lực, cả thân thể của cô thoáng cái ngã vào vai Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi trong lòng thầm hô không ổn, hắn vốn chỉ là muốn nắm tay Trương Tuyết Hàn kéo cô vào lòng. Nhưng Trương Tuyết Hàn lại đột ngột ngã vào vai Diệp Lăng Phi ngược lại làm cho Diệp Lăng Phi tưởng lầm là thân thể của Trương Tuyết Hàn xảy ra vấn đề. Diệp Lăng Phi trong lòng hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Trương Tuyết Hàn đang rúc vào bờ vai hắn, hai tay cô ôm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, bộ ngực phập phồng kịch liệt, gương mặt xinh đẹp có vài phần của người mang bệnh hiện lên một tia đỏ ửng. Lúc này Diệp Lăng Phi mới thầm cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần Trương Tuyết Hàn không có vấn đề về sức khỏe, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.

Nhưng mà tới đây lại xuất hiện một vấn đề khác. Rõ ràng Trương Tuyết Hàn đã hiểu lầm ý của Diệp Lăng Phi rồi. Vừa nãy Diệp Lăng Phi nói muốn hẹn hò với Trương Tuyết Hàn chỉ là muốn để cho Trương Tuyết Hàn có thể thư giãn thoải mái. Hắn hy vọng có thể tranh thủ lúc Trương Tuyết Hàn thư giãn thì hỏi Trương Tuyết Hàn một chút về chuyện xảy ra tối hôm đó. Nhưng phản ứng của Trương Tuyết Hàn lúc này đã nói cho Diệp Lăng Phi, Trương Tuyết Hàn hiểu lầm ý tứ của Diệp Lăng Phi mất rồi. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn thoáng qua Trương Tuyết Hàn, vừa lúc Trương Tuyết Hàn cũng nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt của hai người vừa chạm nhau, Trương Tuyết Hàn vội vàng cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng đầu lên nữa. Diệp Lăng Phi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở như hoa từ trong miệng Trương Tuyết Hàn không ngừng truyền đến mũi mình.

Diệp Lăng Phi không yêu Trương Tuyết Hàn, nói đúng hơn là, không giống như tình yêu nam nữ như với Bạch Tình Đình. Trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn đối xử tốt Trương Tuyết Hàn phần nhiều là xuất phát từ sự thương hại cảm thông với Trương Tuyết Hàn, mà thật ta không chỉ có Diệp Lăng Phi, bất luận một người đàn ông nào khi đối mặt với Trương Tuyết Hàn có lẽ phần lớn chỉ thấy thương cảm cô bé thủy tinh yếu ớt này mà không nghĩ tới việc làm thế nào để giữ được cô bé. Dáng vẻ yếu đuối của Trương Tuyết Hàn khiến cho Diệp Lăng Phi thầm nghĩ muốn bảo hộ Trương Tuyết Hàn chứ không phải là chiếm đoạt cô.

Thế nhưng bởi vì Diệp Lăng Phi khiến Trương Tuyết Hàn hiểu lầm mất, Trương Tuyết Hàn lại chủ động rúc vào vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không đành lòng nói cho Trương Tuyết Hàn biết mục đích thực sự của mình, hắn lo sợ mình sẽ xúc phạm tới cô bé yếu ớt đáng thương này. Diệp Lăng Phi không biết làm gì hơn, đành vươn tay trái ra ôm nhẹ bờ vai của Trương Tuyết Hàn, nhẹ giọng nói:

- Tuyết Hàn, chúng ta đi xem phim đi, anh cũng không muốn để bà xã nhà anh biết anh còn có một người bạn gái rất trẻ trung ở bên ngoài nữa!

Những lời này Diệp Lăng Phi có ý muốn nhắc nhở Trương Tuyết Hàn là hắn kết hôn rồi, chính là muốn để Trương Tuyết Hàn tỉnh táo một chút, không nên quá thân mật với mình nữa. Đối với cô gái như Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi chỉ có khả năng làm như vậy để cho Trương Tuyết Hàn tự mình biết khó mà lui. Nhưng Trương Tuyết Hàn chỉ khẽ gật đầu, gương mặt vốn đã trắng trẻo của cô nổi lên một ráng mây đỏ ửng, vẻ xinh đẹp kiều diễm không gì sánh nổi.

Trương Tuyết Hàn phản ứng như vậy ngược lại làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó xử, rất đúng với nghĩa của câu cưỡi hổ khó xuống. Việc cùng Trương Tuyết Hàn đi xem phim vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nhưng lời này nói ra giống như là bát nước đã hắt đi muốn lấy lại cũng không được nữa, cuối cùng Diệp Lăng Phi đành phải dẫn Trương Tuyết Hàn đi xem phim.

Diệp Lăng Phi vươn tay trái vỗ nhẹ vai Trưcxng,Tuyết Hàn, nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Hàn, em cứ ngồi đây đợi một lạt, anh đi tính tiền, sau đó chúng ta đi xem phim nhé!

- Dạ!

Trương Tuyết Hàn đáp một câu đồng ý với âm lượng gần như không nghe được gì. Diệp Lăng Phi buông tay Trương Tuyết Hàn ra, đứng dậy, lúc đi đến chỗ quầy tính tiền, hắn thở dài một tiếng thật nhỏ. Diệp Lăng Phi đi ra quầy thanh toán, lấy ví tiền ra, lấy ra một tờ một trăm nhân dân tệ để thanh toán. Trong khi nhân viên thu ngân đang tìm tiền lẻ để trả lại thì Diệp Lăng Phi quay đầu về phía Trương Tuyết Hàn, thấy Trương Tuyết Hàn cũng đang nhìn về phía bên này. Khi Trương Tuyết Hàn thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình, cô ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống, nhưng không còn giống như lúc nãy cúi gằm mặt không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa, lần này Trương Tuyết Hàn vẫn tiếp tục ngắm Diệp Lăng Phi.

Đây là một sự biến chuyển về mặt tâm lý, so với Trương Tuyết Hàn ban nãy, Trương Tuyết Hàn bây giờ lại trở nên ngượng ngùng. Đây chính là phản ứng đầu tiên của một người thiếu nữ hoài xuân với tình yêu, luôn luôn tràn đầy sự ngượng ngùng, khi đối mặt với người đàn ông mình yêu, người thiếu nữ trong mối tình đầu luôn luôn lơ đãng toát ra vẻ ngượng ngùng hạnh phúc.

Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn hơi mỉm cười, liền quay đầu sang chỗ khác. Lúc này Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng nặng trĩu, hắn đang lo lắng mình có thể đã xúc phạm tới Trương Tuyết Hàn không. Người mà cô bé Trương Tuyết Hàn này cần chính là một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương che chở cho cô, còn mình thì không phải người đàn ông đáng để Trương Tuyết Hàn thích. Vận mệnh của mình đã định trước là sẽ quấn quýt với nhiều hồng nhan, có thể đây chính là cái "số đào hoa" mà người khác thường nói, chỉ là "số đào hoa" này đối với Diệp Lăng Phi mà nói cũng là một loại gánh nặng về mặt tình cảm. Diệp Lăng Phi đã chiếm được cảm tình của rất nhiều phụ nữ, điều Diệp Lăng Phi phải làm vào lúc này không phải là cố gắng thể hiện để lọt vào mắt xanh của nhiều cô gái nữa mà là làm thế nào để tránh cho những cô gái để ý đến mình.

Thanh toán xong, Diệp Lăng Phi lại đi tới trước mặt Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi vươn tay ra, Trương Tuyết Hàn cũng khoác lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, đứng lên. Trương Tuyết Hàn vừa đứng dậy, cô cũng rất tự nhiên nhích người lại gần Diệp Lăng Phi, đương nhiên, lúc này Trương Tuyết Hàn cũng không giống như những cô gái khác dính sát vào cơ thể người đàn ông yêu dấu của mình, cô vẫn có ý giữ khoảng cách một chút.

Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đi ra khỏi quán cả phê, vừa ra bên ngoài, tay Trương Tuyết Hàn hơi cử động, dường như muốn khoác tay Diệp Lăng Phi, nhưng lại không dám làm như vậy. Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn có dáng vẻ này, hắn chủ động ôm lấy bờ vai Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn lập tức rúc vào lòng Diệp Lăng Phi, trên mặt cô xuất hiện nụ cười đầy vẻ hạnh phúc chưa từng có trước đây. Đối với những cô gái trẻ thiếu khuyết sự tưới tắm của tình yêu nhưng luôn vẫn luôn khát khao tình yêu đến với mình như Trương Tuyết Hàn, có thể được người yêu ôm ấp che chở như lúc này đó chính là điều hạnh phúc nhất.

Nhưng lúc này trong lòng Diệp Lăng Phi không vui sướng như nội tâm của Trương Tuyết Hàn, điều mà hắn lo lắng nhiều nhất đó là trái tim của Trương Tuyết Hàn có thể chịu đựng được sự kích thích như vậy hay không. Diệp Lăng Phi tuy rằng đang ôm vai Trương Tuyết Hàn, nhưng hắn vẫn lo lắng hỏi han:

- Tuyết Hàn, bây giờ em cảm thấy thế nào, có thấy khó chịu ở đâu không?

Trương Tuyết Hàn khẽ lắc đầu, tuy thế, Trương Tuyết Hàn bỗng nhiên dịu dàng nói với Diệp Lăng Phi rằng:

- Diệp đại ca, em muốn đi mua chai nước!

- Em muốn uống nước à? Nước khoáng có được không?



Diệp Lăng Phi hỏi.

- Dạ được!

Trương Tuyết Hàn đáp.

Diệp Lăng Phi buông tay ra, nói với Trương Tuyết Hàn:

- Tuyết Hàn, em đứng ở đây đừng đi đâu cả, anh đi mua nước khoáng cho em, sẽ mau chóng trở về thôi!

Diệp Lăng Phi nhanh chóng mua về một chai nước khoáng, đưa chai nước cho Trương Tuyết Hàn. Chỉ thấy Trương Tuyết Hàn lấy ra một chai nhựa màu trắng từ trên người, dốc ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng, sau đó cô uống một ngụm nước khoáng. Diệp Lăng Phi thấy lọ thuốc này chính là thứ thuốc mà Diệp Lăng Phi đã đưa cho Trương Tuyết Hàn. Lúc Trương Tuyết Hàn uống thuốc xong, cô cầm chai nước khoáng, mỉm cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, em đã chuẩn bị xong rồi!

- Tuyết Hàn, em thực sự không có vấn đề gì sao?

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Trương Tuyết Hàn, không nhịn được còn nói thêm:

- Trái tim của em có thể chịu đựng... !

- Diệp đại ca, sau khi uống thuốc của anh đưa cho, em cảm thấy khá hơn rất nhiều, lần trước lúc em đến bệnh viện để kiểm ta thì ngay cả bác sĩ ở đó cũng phải cảm thấy kinh ngạc. Diệp đại ca, anh cứ yên tâm đi, bây giờ em không còn gặp vấn đề quá lớn nữa rồi, buổi tối ngày hôm đó em còn... !

Trương Tuyết Hàn nói đến đây, bỗng nhiên mím chặt môi lại không nói nữa, gương mặt của cô ửng đỏ cả lên, cô tựa thân thể của mình lên người Diệp Lăng Phi, ngượng ngùng nói:

- Diệp đại ca, em muốn đi xem phim!

- Được rồi!

Diệp Lăng Phi trong lòng vẫn chỉ biết tình huống đại khái như lúc đầu, hắn lại một lần nữa ôm Trương Tuyết Hàn, gọi một chiếc xe taxi. Hắn và Trương Tuyết Hàn lên xe taxi, Trương Tuyết Hàn vừa lên xe đã lập tức dựa vào vai Diệp Lăng Phi, vẻ đỏ ửng trên mặt vẫn chưa hề biến mất.

- Bác tài, đến rạp chiếu phim!

Diệp Lăng Phi nói.

Tên tài xế xe taxi kia nhìn Trương Tuyết Hàn một chút, sau đó lại nhìn sang Diệp Lăng Phi, tuy vậy ông ta cũng không nói gì cả, bắt đầu nổ máy. Đi xem phim cùng với Trương Tuyết Hàn cũng không phải là một chuyện đơn giản. Những đôi yêu nhau khác tất nhiên là rất thích hợp đến rạp chiếu phim, dù là phim kinh dị, phim đấu súng, phim chiến tranh các loại, chỉ cần thời gian thích hợp là có thể mua vé cùng nhau đi xem. Nhưng Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đi xem phim thì lại không giống vậy, Diệp Lăng Phi luôn lo lắng đến sức khỏe của Trương Tuyết Hàn, tuy Trương Tuyết Hàn nói từ lúc cô uống thuốc thì thân thể cô đã có chuyển biến tốt đẹp nhưng mà Diệp Lăng Phi vẫn thấy không yên tâm cho lắm. Hắn chỉ có thể lựa chọn xem một bộ phim tình yêu nhẹ nhàng lãng mạn, mà còn phải đợi ít nhất là một tiếng nữa mới tới giờ chiếu bộ phim này. Ngược lại Trương Tuyết Hàn không ngại điều này, đây chính là lần đầu tiên cô được đến rạp chiếu phim để xem phim, có rất nhiều đồ vật ở đây làm cho Trương Tuyết Hàn cảm thấy hiếu kỳ. Vì lý do sức khỏe, từ nhỏ Trương Tuyết Hàn đã không được khám phá tiếp xúc với nhiều thứ như các bé gái khác.

Diệp Lăng Phi mua vé xong, cùng Trương Tuyết Hàn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chờ đến giờ mới vào phòng chiếu. Bởi vì lúc này đang là đợt nghỉ lễ quốc khánh, có không ít các đôi yêu nhau đến xem phim, nhìn một cặp tình nhân nắm tay nhau đi vào rạp chiếu phim, Trương Tuyết Hàn cũng len lén khoác tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay nhìn Trương Tuyết Hàn vẻ mặt đang tràn đầy hạnh phúc, ôn nhu hỏi:

- Tuyết Hàn, em có cảm thấy vui không?

- Diệp đại ca, cho tới bây giờ em chưa từng được trải nghiệm những chuyện thế này, em rất thích được như thế!

Trương Tuyết Hàn nói.

- Trước đây em chỉ có thể nhìn, bây giờ rốt cục em có thể khoác tay Diệp đại ca rồi, em rất thích loại cảm giác này!

- Tuyết Hàn, anh tin rằng em sẽ mau chóng khỏe lại, không lâu nữa em sẽ giống như những cô gái bình thường, có thể đi ra ngoài chơi, thậm chí kết hôn với chàng trai mình yêu thương. Đến ngày em kết hôn, anh nhất định sẽ tặng em lễ vật thật trọng hậu!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ đáng yêu của Trương Tuyết Hàn, nói:

- Em nói như vậy có được không?

- Em không muốn kết hôn!

Trương Tuyết Hàn khẽ mỉm cười, nói.

- Em sẽ tiếp tục sống độc thân, Diệp đại ca, em thích cảm giác như bây giờ, chỉ cần có một lần thôi là em đã thỏa mãn rồi. Em đã nằm mơ vô số lần về tình cảnh như lúc này, chỉ là khi ở trong giấc mộng em chỉ có thể nắm tay một người mà em không bao giờ thấy mặt, người đó cách em xa vô cùng, mỗi lần tỉnh lại là em đều khóc. Em vốn luôn oán giận, vì sao em lại mắc căn bệnh này, vì sao em phải sống, lẽ nào để chịu đựng những sự dày vò này sao. Nhưng mà, Diệp đại ca, bây giờ em lại thấy trong lòng rất ngọt ngào, em không hy vọng xa vời rằng cả đời có thể tiếp tục như thế này, em chỉ cần một lần thôi cũng đã là đủ rồi!

Lời nói của Trương Tuyết Hàn khiến Diệp Lăng Phi trong lòng khổ sở, quả thật là như thế, Trương Tuyết Hàn có quá nhiều ước mơ khát vọng mà bản thân cô không thể tự mình trải nghiệm. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu như mình có thể vì Trương Tuyết Hàn mà lưu lại cho cô một giấc mộng đẹp suốt đời khó quên thì cho dù mình phải trả bất cứ giá nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẵn lòng thực hiện.

Trên mặt Diệp Lăng Phi lộ ra một nụ cười, hắn ghé môi mình đến sát gương mặt của Trương Tuyết Hàn, hôn phớt một cái như chuồn chuồn lướt nước lên gương mặt cô, sau đó nhìn Trương Tuyết Hàn, cười nói:

- Tuyết Hàn, em có biết là em rất xinh đẹp không, vừa nãy anh nhất thời không kiềm chế được nên mới hôn trộm em như vậy, ừm, lát nữa lúc ngồi xem phim em cũng nên cẩn thận một chút, anh chỉ sợ mình khống chế không được sẽ lại hôn trộm em đó!

Trương Tuyết Hàn ngượng ngùng nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, cô cúi đầu, lí nhí:



- Em... em biết rồi, em sẽ... sẽ...!

Trương Tuyết Hàn nói mấy chữ rồi không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu nhìn xuống bắp chân trần lộ ra của mình.

Khi đến giờ chiếu phim, Diệp Lăng Phi ôm Trương Tuyết Hàn giống như các đôi tình nhân khác, cùng Trương Tuyết Hàn đi vào trong phòng chiếu phim. Vừa đi vào trong chiếu phim, Trương Tuyết Hàn đã lập tức nắm chặt tay Diệp Lăng Phi không chịu buông ra. Trong phòng rất tối, Trương Tuyết Hàn cảm thấy có chút sợ hãi, cô nắm chặt tay Diệp Lăng Phi. Mãi tới khi tới chỗ ngồi của hai người, Trương Tuyết Hàn mới buông tay ra, thở phào một cái, ngồi xuống.

Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, tay phải hắn rất tự nhiên vòng qua vai ôm Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn cũng tựa đầu lên vai Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình chiếu phim, tựa hồ Trương Tuyết Hàn đang chờ đợi cái gì đó. Diệp Lăng Phi cảm giác được thân thể của Trương Tuyết Hàn đang căng cứng, có vẻ như cô đang hết sức khẩn trương. Diệp Lăng Phi ghé môi sát bên tai Trương Tuyết Hàn, thì thầm với cô:

- Tuyết Hàn, không nên căng thẳng!

- Em không... không căng thẳng!

Trương Tuyết Hàn tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể của cô vẫn không thể thả lỏng ra chút nào. Diệp Lăng Phi vươn tay trái ra cầm lấy bàn tay của Trương Tuyết Hàn, lúc này Trương Tuyết Hàn đã quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi, cặp mắt xinh đẹp của cô chăm chú ngắm nhìn Diệp Lăng Phi, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi vươn ra, tựa hồ đang chờ đợi Diệp Lăng Phi làm điều gì đó. Nhưng khi thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng, chỉ tiếp tục nhìn vào màn hình lớn thì trong ánh mắt của Trương Tuyết Hàn lóe lên vẻ thất vọng rõ ràng. Cô lơ đãng khe khẽ thở dài, vừa định quay mặt đi chỗ khác, Diệp Lăng Phi đột nhiên quay đầu dán sát vào gương mặt cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi của Trương Tuyết Hàn. Lần này, thân thể của Trương Tuyết Hàn hơi run rẩy một lát, môi của cô cũng quấn lấy môi hắn, giống như là đã chờ đợi rất nhiều năm rồi.

Diệp Lăng Phi hôn lên cặp môi kiều diễm của Trương Tuyết Hàn, sau khi hai người tách nhau ra, toàn bộ thân thể của Trương Tuyết Hàn dường như hòa tan vào trong cơ thể của Diệp Lăng Phi. Thân thể mềm mại của cô trở nên yếu ớt vô lực, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Đây là do Trương Tuyết Hàn quá khẩn Trương, trong giây phút ngắn ngủi mà hai người hôn nhau, Trương Tuyết Hàn như là muốn phóng xuất tất cả tình cảm đã chôn chặt trong lòng cô suốt hơn hai mươi năm qua.

Diệp Lăng Phi thì lại bắt đầu lo lắng, nếu như Trương Tuyết Hàn tiếp tục bị kích động kiểu này rất dễ khiến cho cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Tuyết Hàn, chúng ta xem phim đi. Sau này chúng ta có thể đi xem phim như thế này nhiều lần nữa, em cũng không nên phóng xuất toàn bộ tình cảm của mình như vậy, sau này nếu em lại hết hứng thú với người đàn ông đứng tuổi như anh thì làm sao bây giờ. Vì thế chúng ta nên kiềm nén một chút, từ từ bồi dưỡng cảm tình hai bên có được không?

Trương Tuyết Hàn cũng cảm giác vừa rồi mình cũng hơi quá mức, trái tim cô đập nhanh hơn rất nhiều, ngay cả việc hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Diệp Lăng Phi nói như vậy khiến cô bình tĩnh lại, ngượng ngùng cúi đầu, tựa đầu vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm vai Trương Tuyết Hàn, dịu dàng nói:

- Tuyết Hàn, chúng ta xem phim đi. Đây là một bộ phim về tình yêu, anh nghĩ rằng nó cũng khá hay đó!

Thật ra thì Diệp Lăng Phi chẳng có tí hứng thú nào với bộ phim này cả, thế nhưng vì Trương Tuyết Hàn, hắn không thể làm gì khác chỉ có thể nói là bộ phim này không tệ.

Trên thực tế bộ phim này cũng khá hay, nhất là bộ phim nói về tình yêu lãng mạn thế này rất thích hợp với các cô gái. Lúc này Trương Tuyết Hàn được Diệp Lăng Phi ôm, cô cảm thụ được sự ấm áp đến từ Diệp Lăng Phi. Sau khi cho rằng mình có một tình yêu, lại xem thêm một bộ phim tình ái như thế này, cảm giác đó quả thực là càng thêm tuyệt vời. Trương Tuyết Hàn xem đến nhập thần, như si như say, Diệp Lăng Phi thì thấy xem phim thế này đúng là mệt mỏi rã rời, thế nhưng vì Trương Tuyết Hàn, hắn cũng chỉ có ép buộc mình phải xem tiếp. Thấy bộ phim đã chiếu được hơn một nửa, thừa dịp Trương Tuyết Hàn vừa cười xong, Diệp Lăng Phi ôn nhu hỏi:

- Tuyết Hàn, có phải là em đang mang trong bụng đứa con của anh không?

Câu hỏi này làm cho Trương Tuyết Hàn đỏ bừng cả mặt, cô ngượng ngùng đáp:

- Em ... em không... không mang thai, chỉ là em... em bị cảm lạnh thôi, kinh... kinh nguyệt không đều, bác sĩ đã kê đơn điều trị cho em rồi!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Tuyết Hàn trả lời như vậy, thầm thở dài một hơi. Những lời này Trương Tuyết Hàn cũng đồng thời xác nhận chuyện giữa hai người, chứng thực đêm đó Diệp Lăng Phi đã phát sinh quan hệ với Trương Tuyết Hàn. Chân tướng việc này cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, trong cái buổi tối điên cuồng ấy, Diệp Lăng Phi đã có quan hệ với Trương Tuyết Hàn, mà vết máu trinh trên giường của Diệp Lăng Phi cũng là của Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi chỉ là không biết quá trình cụ thể như thế nào, hắn thấp giọng hỏi:

- Tuyết Hàn, rốt cuộc buổi tối hôm đã xảy ra chuyện gì, em có thể kể lại một chút cho anh nghe được không?

Trương Tuyết Hàn quay ra nhìn Diệp Lăng Phi, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, xấu hổ nói:

- Em không nói đâu!

Diệp Lăng Phi vừa nhìn bộ dáng động lòng người của Trương Tuyết Hàn, không nhịn được hôn lên môi Trương Tuyết Hàn một cái, sau đó nói:

- Tuyết Hàn, nếu em không nói thì anh sẽ tức giận đấy, không phải em muốn thấy anh tức giận đó chứ?

- Diệp đại ca, không phải như vậy, không phải như vậy đâu, anh hiểu lầm rồi!

Trương Tuyết Hàn vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng giải thích:

- Diệp đại ca, em không biết phải nói như thế nào, nói chung là buổi tối ngày hôm đó... buổi tối ngày hôm đó...!

Trương Tuyết Hàn liên tiếp lặp lại hai câu, sau đó cô cắn chặt môi, cuối cùng đành ghé miệng vào tai Diệp Lăng Phi, kể lại chuyện tình tối hôm đó mà cô đã chứng kiến cho Diệp Lăng Phi.

Nghe Trương Tuyết Hàn kể lại xong, Diệp Lăng Phi cũng trợn tròn mất kinh ngạc. Hắn không thể tin nổi tối hôm đó lại xảy ra nhiều chuyện hoang đường như vậy. Sau khi nghe xong, Diệp Lăng Phi im lặng hồi lâu. Mãi cho đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới hiểu được vì sao các đương sự trong vụ việc lại không chịu kể lại cho Diệp Lăng Phi chuyện buổi tối hôm đó, thậm chí ngay cả Bạch Tình Đình, từ sau khi trải qua chuyện lần đó, thái độ của cô đối với Diệp Lăng Phi cũng có nhiều chuyển biến, Diệp Lăng Phi thật không nghĩ tới chuyện điên khùng đó lại có thể xảy ra.

Trong cái đêm điên cuồng hôm đó, chỉ có một người tỉnh táo, đó chính là Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện, cô biết rõ chuyện của đêm hôm đó. Cũng phải nói thêm là đêm hôm đó chinh thứ thuốc của Angel đã cứu Trương Tuyết Hàn một mạng, bằng không, Trương Tuyết Hàn có thể đã thực sự ngọc nát hương tan rồi. Diệp Lăng Phi ôm chặt Trương Tuyết Hàn trong lòng mình, mạnh mẽ hôn lên môi Trương Tuyết Hàn một cái, nụ hôn này tượng trưng cho lời ước hẹn của Diệp Lăng Phi đối với Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi hôn Trương Tuyết Hàn xong, hắn mới thấp giọng hỏi:

- Tuyết Hàn, nếu lúc đó em vẫn còn tỉnh táo, vì sao em lại không cự tuyệt anh, lẽ nào em không biết thân thể của em không chịu nổi những chuyện kích thích cao độ như vậy sao?

Trên gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng của Trương Tuyết Hàn hiện lên một nụ cười đầy hạnh phúc, cô nhìn Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:

- Diệp đại ca, anh còn nhớ rõ điều em từng nói với anh không, em nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để làm một chuyện mà cả đời này em sẽ không hối hận. Đêm đó chính là như vậy, em đã nghĩ qua rồi, nếu như vì chuyện đó mà chết, thì em cũng sẽ ra đi trong hạnh phúc, bởi vì cuối cùng em cũng không còn hối tiếc điều gì nữa, em được chết tong vòng tay người đàn ông mà em yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook