Đô Thị Tàng Kiều

Chương 907: Chế độ đa thê

Tam Dương Trư Trư

25/07/2013

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Hồng Sâm mù tịt, Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi với khuôn mặt đầy bối rối, không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại hỏi mình có thích Ai Cập không.

Chu Hồng Sâm chưa từng đi nước ngoài, ông không giống như những quan chức khác thích dùng tiền công để đi du lịch nước ngoài. Chu Hồng Sâm xưa nay vẫn luôn cẩn thận dè dặt, trong mấy năm tham gia việc chính sự ông không có để người ta bắt được điểm sơ hở nào cả. Chu Hồng Sâm cũng chỉ là đi du lịch trong nước mà thôi, ngay cả Ma Cao của Trung Quốc ông vẫn chưa đi càng huống hồ chi nói tới Ai Cập.

- Tiểu Diệp, nói thế nào đây, chẳng ngại cậu chê cười, thúc thúc ngay cả Hồng Kông còn chưa đi bao giờ, mấy năm nay đa số khoảng thời gian của thúc thúc đều dồn hết vào trong công việc, rất ít khi đi ra ngoài du lịch!

Chu Hồng Sâm nói đến đây giống như tự giễu cợt mình vậy, ông cười nói:

- Trước đây chính phủ cũng có cho cơ hội đi nước ngoài khảo sát, nhưng thúc thúc vẫn chưa bao giờ có được cơ hội này!

- Chu thúc thúc, nếu như thúc thúc chưa từng đi qua Ai Cập vậy thì chúng ta có thể đi Ai Cập, cháu có mang quốc tịch Ai Cập, Chu thúc thúc, Ai Cập là một quốc gia cho phép chế độ đa thê!

Diệp Lăng Phi nói đến đây hắn bất giác liếm liếm môi, trong lòng hắn cũng thấy căng thẳng. Diệp Lăng Phi cho dù khi đối diện với thủ tướng một quốc qua cũng sẽ không có căng thẳng như lúc này, sau khi hắn nói câu này thì cứ nhìn chằm chằm Chu Hồng Sâm, hắn muốn biết Chu Hồng Sâm có phản ứng gì không.

- Ai Cập là một quốc gia rất được, tiểu Diệp, thúc thúc đã biết Kim Tự Tháp của Ai Cập rất lâu rồi mà vẫn chưa có cơ hội đi Ai Cập, xem ra thúc thúc cũng nên đi Ai Cập một chuyến xem thử!

Chu Hồng Sâm giống như không nghe ra được ẩn ý trong câu nói này của Diệp Lăng Phi, ông cười nói:

- Nếu như thúc thúc lấy thân phận cá nhân mình để đi thì phí dùng có phải tiểu Diệp cháu chi trả không?

- Đương nhiên rồi, Chu thúc thúc, đương nhiên cháu chịu hết mọi chi phí rồi!

Diệp Lăng Phi thầm vui mừng, vội vàng nói:

- Chu thúc thúc, cháu phải đi Ma Cao một chuyến, đợi lúc quay trở về thì sẽ trò chuyện với thúc thúc, bàn chuyện đi Ai Cập thế nào!

- Cháu đi Ma Cao?

Chu Hồng Sâm hỏi.

- Vâng, là có chút việc riêng!

Diệp Lăng Phi nói.

- Việc riêng này có liên quan đến nhạc phụ của cháu!

- Ồ, thúc thúc hiểu rồi!

Chu Hồng Sâm nhìn Chu Hân Mính một cái rồi chuyển ánh mắt lên người Diệp Lăng Phi nói:

- Thúc thúc còn có việc không ở đây nữa, tiểu Diệp, đợi cháu từ Ma Cao trở về sẽ nói chuyện tiếp vậy!

Chu Hồng Sâm đứng lên, Chu Hân Mính vội bước qua đỡ Chu Hồng Sâm lên, Chu Hồng Sâm khoát tay khẽ nói:

- Hân Mính, con phải chú ý sức khỏe, tuyệt đối không được làm lụng vất vả đấy!

Câu nói này của Chu Hồng Sâm bao hàm cả tình yêu thương phụ tử sâu sắc của ông đối với cô con gái. Chu Hồng Sâm bước nhanh ra ngoài, mãi đến khi ông rời khỏi văn phòng làm việc của Chu Hân Mính mà Chu Hân Mính vẫn không động đậy.

Diệp Lăng Phi bước đến bên Chu Hân Mính đưa tay ra ôm lấy eo của Chu Hân Mính âu yếm nói:

- Hân Mính, đang nghĩ gì thế?

- Không…không có gì!

Chu Hân Mính cảm giác mắt mình ươn ướt, lúc cô nhìn bố mình rời khỏi văn phòng Chu Hân Mính không biết tại sao trong có một loại cảm giác chua chát, từ trước tới nay cô đều rất ít khi hiểu được tâm trạng của bố mẹ mình. Lúc này Chu Hân Mính mới cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc của bố mình đối với mình.

Chu Hân Mính quay người lại đi đến trước bàn làm việc của cô, từ trong hộp khăn giấy trên góc bàn rút ra tờ khăn giấy lau lau khóe mắt, lập tức nở nụ cười nói:

- Diệp Lăng Phi, giờ anh hài lòng rồi chứ!

- Hân Mính, anh vẫn luôn rất hài lòng!

Diệp Lăng Phi cười với Chu Hân Mính.

- Vì anh đã có được em!

- Được rồi, đừng gây thêm loạn ở đây nữa, mau về đi!

- Hân Mính, tối có về không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Mính lắc đầu nói:

- Em phải về nhà, qua vài ngày nữa có thể em sẽ nghỉ phép dài hạn rồi!

Chu Hân Mính nói xong liền nhìn xuống cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình nói:

- Bộ dạng này của em cũng không thể nào tiếp tục đi làm nữa rồi!

- Ừm, anh đã nói với em từ sớm là em nên ở nhà dưỡng sức khỏe!

Diệp Lăng Phi nói xong đi đến trước mặt Chu Hân Mính, tay hắn ấn vào chỗ bụng của Chu Hân Mính nói:

- Chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, hãy tin anh!

……………………………………

Diệp Lăng Phi sau khi rời khỏi chỗ của Chu Hân Mính thì hắn đến bệnh viện tìm Bạch Cảnh Sùng nói chuyện. Diệp Lăng Phi nhận thức được việc này không thể kéo dài tiếp được nữa, bụng Chu Hân Mính đã nhô lên rồi, nếu không giải quyết kịp thời chuyện này chỉ có thể mang đến cho Chu Hân Mính áp lực càng lớn, Diệp Lăng Phi không muốn vì hắn mà chịu tổn thương.

So với Chu Hồng Sâm, phản ứng bên phía Bạch Cảnh Sùng sẽ càng mạnh mẽ hơn rất nhiều, Diệp Lăng Phi đã chuẩn bị cả rồi, nếu như phản ứng của Bạch Cảnh Sùng quá mãnh liệt thì Diệp Lăng Phi không loại bỏ sử dụng cách khác, tuy Diệp Lăng Phi vốn không muốn sự việc phát triển thành như vậy nhưng hắn cũng hết cách rồi.

Bạch lão gia vẫn luôn ở trong bệnh viện, Bạch Cảnh Sùng cũng ở bên cạnh Bạch lão gia trong phòng bệnh. Bạch Tình Đình hôm nay đã đến tập đoạn, sắp đến tết nguyên đán rồi, tập đoàn quốc tế Thế Kỷ có những công việc cần làm vào cuối năm ví dụ như đại hội tổng kết cuối năm chẳng hạn.

Còn về người thiếu phụ đó thì lại bị Diệp Lăng Phi phái người theo dõi, Diệp Lăng Phi không phải là người dễ dàng tin người có tật luôn tìm lý do để thoái thác, tuy nói người thiếu phụ đó xem ra giống như là sẽ phối hợp với Diệp Lăng Phi, nhưng loại phụ nữ không chuẩn mực này ai biết được đến lúc nào đó người phụ nữ này sẽ trở mặt quỵt nợ, cho dù trong tay Diệp Lăng Phi có nắm chứng cứ của phụ nữ này, ngộ nhỡ não của phụ nữ này đứt dây thần kinh vậy thì phải làm thế nào chứ?

Lúc Diệp Lăng Phi đến phòng bệnh của Bạch lão gia, Bạch lão gia đang nói chuyện phiếm với Bạch Cảnh Sùng. Bạch lão gia thở vắn than dài, Bạch Cảnh Sùng ngồi bên giường bệnh của Bạch lão gia khuyên nhủ Bạch lão gia.



Diệp Lăng Phi đúng lúc này bước vào, sau khi Bạch Cảnh Sùng nhìn thấy Diệp Lăng Phi ông khẽ cười nói:

- Tiểu Diệp, con đến thật đúng lúc, vừa rồi bố còn nhắc đến con đấy!

- Nhắc đến con cái gì?

Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi.

- Bố nói bố có một người con rể rất tốt, có thể khiến cho bố nghỉ hưu sớm!

Bạch Cảnh Sùng nói.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân, đây là chuyện con nên làm mà, ừm, Bạch lão gia thế nào rồi?

- Bác sĩ bảo sức khỏe không sao cả, đề nghị nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt vào!

Bạch Cảnh Sùng nói.

Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn Bạch lão gia một cái rồi lại chuyển ánh mắt qua nhìn Bạch Cảnh Sùng nói:

- Nhạc phụ, con có chút chuyện muốn nói với bố!

- Được!

Bạch Cảnh Sùng đáp.

Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng từ trong phòng bệnh đi ra thẳng đến tận hành lang của tầng lầu này, ở đó có một sân thượng nhô ra. Trên sàn nền sân thượng còn rơi rãi đầu thuốc lá, một số nhân viên đến thăm viếng không thể hút thuốc trong phòng bệnh nên ra ngoài đó hút thuốc.

Trước kia Diệp Lăng Phi không hề nói chuyện đó với Bạch Cảnh Sùng, lúc này hắn kể đầu đuôi ngọn ngành sự việc cho Bạch Cảnh Sùng biết hết. Sau khi Bạch Cảnh Sùng nghe xong nhíu mày. Sự việc quả thật đã nằm ngoài dự liệu của ông, theo như những gì Diệp Lăng Phi nói thì việc này rất phức tạp, đặc biệt là người đàn ông tên Hoắc Chấn đó đã lừa Bạch Thúy Bách đến Ma Cao, việc này đã có kế hoạch cụ thể từ trước rồi.

- Tiểu Diệp, con tính thế nào?

Bạch Cảnh Sùng hỏi.

- Con cho rằng nên đi Ma Cao, chỉ có đến Ma Cao mới có thể tìm được tên khốn đó, từ miệng hắn có thể biết được chân tướng sự việc!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhạc phụ, con đã nghĩ rồi, tên khốn tên Hoắc Chấn đó rất có khả năng có quan hệ tốt với hắc bang ở đó, dùng canh bạc làm cái cớ để bắt cóc Bạch Thúy Bách, việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là tìm cho ra tên Hoắc Chấn đó, mà người này bắt buộc phải thông qua người phụ nữ đó đến tìm, con định ngày mai khởi hành đi Ma Cao, thông qua người phụ nữ đó tìm được Hoắc Chấn!

- Làm như vậy rất nguy hiểm đó!

Bạch Cảnh Sùng lo lắng nói.

- Tình hình bên Ma Cao không có giống như ở thành phố Vọng Hải, nếu như con qua đó quả thật quá nguy hiểm. Tiểu Diệp, chẳng lẽ chuyện này không có cách giải quyết nào tốt hơn sao?

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Nhạc phụ, con cho rằng lúc này chỉ có cách này thôi, không còn cách nào khác cả!

- Cho dù con có đi Ma Cao thì làm sao con có thể tìm được Hoắc Chấn, con có chắc chắn là hắn sẽ xuất hiện không?

Bạch Cảnh Sùng hỏi.

- Cái này thì dễ, tìm được Hoắc Chấn không phải việc khó!

-o0o-

Diệp Lăng Phi hiện rõ rất tự tin nói.

- Ma Cao vốn không lớn, hơn nữa từ miệng của người thiếu phụ đó con đã biết được nơi ở của Hoắc Chấn, chỉ cần con qua đó tìm tên khốn đó là được thôi. Nhạc phụ đại nhân, bố có thể yên tâm!

- Tiểu Diệp, lần này thực sự phải cảm ơn con!

Bạch Cảnh Sùng đưa tay ra vỗ mạnh lên vai Diệp Lăng Phi nói:

- Nếu không có con bố không biết làm sao mà giúp được Bạch thúc thúc đây!

- Nhạc phụ, đừng nói vậy, những việc này đều là việc con nên làm mà!

Diệp Lăng Phi nói xong bất giác liếm môi, giờ hắn cuối cùng phải nói đến trọng điểm, Diệp Lăng Phi không biết sau khi Bạch Cảnh Sùng nghe xong lời mình nói thì sẽ có phản ứng gì, nhưng hắn bắt buộc phải nói.

- Nhạc phụ, bố…bố biết Hân Mính chứ!

Diệp Lăng Phi lại liếm môi, Bạch Cảnh Sùng nhìn thấy Diệp Lăng Phi cứ liếm môi mãi, đoán Diệp Lăng Phi sắp nói đến một vấn đề rất phức tạp với mình, ông gật đầu nói:

- Sao bố có thể không biết được chứ, Hân Mính là con gái của bí thư Chu, cũng là bạn thân của Tình Đình mà!

Lúc Diệp Lăng Phi nói hắn cố ý lùi ra sau một bước nhỏ, đây cũng là phòng lúc Bạch Cảnh Sùng quá kích động đánh hắn một bạt tai. Diệp Lăng Phi lại liếm môi nói:

- Nhạc phụ, bố cũng biết Hân Mính luôn ở trong biệt thự, cô ấy là bạn thân của Bạch Tình Đình, cháu… cháu có quốc tịch Ai Cập…, con…con muốn dẫn …dẫn Tình Đình và Hân Mính đi…đi Ai Cập…, nhạc phụ, bố…bố…bố hiểu ý con không?

Bạch Cảnh Sùng lắc đầu nói:

- Sao bố hiểu ý con được chứ, bố còn chẳng biết con định nói gì nữa. Bố biết Tình Đình và Hân Mính là bạn thân, bố cũng biết Hân Mính ở cùng với tụi con, còn như con nói tụi con muốn đi Ai Cập, bố không phản đối, đây là chuyện của bọn trẻ tụi con, có điều, bố không hiểu rốt cuộc con muốn nói gì với bố cả.

- Nhạc phụ, vấn đề này nói ra rất phức tạp, cũng rất khó giải thích, con chính là muốn nói Ai Cập là một quốc gia có chế độ phu thê khác với Trung Quốc, mà con lại có được quốc tịch Ai Cập, không biết nhạc phụ có hiểu ý của con chưa?

Bạch Cảnh Sùng đột nhiên im lặng, một hồi lâu không nói gì cả, bầu không khí có chút ngượng ngạo, vừa khớp lúc này điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên. Diệp Lăng Phi nghe máy, trong điện thoại vọng lại tiếng của Bạch Tình Đình:

- Ông xã, anh đang ở đâu?

- Anh đang ở bệnh viện!



Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Cảnh Sùng vẫn đang giữ im lặng nói:

- Anh đang ở cùng với bố!

- Ồ, ông xã, việc bên công ty em đã giải quyết xong rồi, giờ em đang muốn đến bệnh viện!

Bạch Tình Đình nói.

- Lát nữa em sẽ tới, đợi lát nữa chúng ta gặp nhau hãy nói chuyện!

Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy nói với Bạch Cảnh Sùng:

- Nhạc phụ, là điện thoại của Tình Đình, Tình Đình lát nữa sẽ đến bệnh viện!

- Ừm, bố biết rồi!

Bạch Cảnh Sùng hình như có chút không vui, ông thuận miệng nói:

- Bố đi xem Bạch lão gia, tiểu Diệp, đợi lúc nào Tình Đình đến bố có chuyện muốn nói với Tình Đình!

Nói đến đây Bạch Cảnh Sùng thở dài, rồi im lặng, không nói hết câu sau còn dang dở mà ông định nói.

- Vâng!

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn có thể thấy được trong lòng Bạch Cảnh Sùng lúc này rất hỗn loạn, nghĩ tất là ai gặp phải chuyện này tâm trạng cũng sẽ rất hỗn loạn.

Qua hơn hai mươi phút, Bạch Tình Đình đã lái xe đến bệnh viện. Cô mặc bộ đồng phục nữ nhạt màu, bên ngoài khoát chiếc áo khoát màu trắng, vừa bước vào bệnh viện Bạch Tình Đình liền cởi áo khoác ra đặt trên tay. Từ xa đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế nghỉ chân trong hành lang, Bạch Tình Đình bước nhanh hai bước đến trước mặt Diệp Lăng Phi.

- Ông xã, sao anh không ở trong phòng bệnh?

Bạch Tình Đình đứng trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngẩng mặt lên nháy mắt Bạch Tình Đình thấp giọng nói:

- Lúc nãy anh đã đề cập chuyện ba chúng ta với bố em rồi, bố em không có phản ứng gì cả, anh thấy tâm trạng bố em rất hoảng loạn, Tình Đình, em vào gặp bố em đi, anh nghĩ ông ấy có vài lời muốn nói với em đó!

Bạch Tình Đình không lập tức vào phòng bệnh mà là ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nói nhỏ:

- Ông xã, anh nói với bố thế nào?

- Còn nói thế nào nữa, anh đã nói anh có quốc tịch Ai Cập, chế độ hôn nhân của Ai Cập không giống với Trung Quốc, tiện thể nhắc luôn anh muốn em và Hân Mính cùng đi Ai Cập, chỉ nhiều như vậy đó!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lúc chiều anh vừa nói chuyện với bố của Hân Mính, ông ấy không có ý kiến phản đối nào cả, anh thấy bên Hân Mính không có vấn đề gì lớn, bây giờ là bên nhạc phụ đó!

- Bố em nghe xong có phản ứng gì?

Bạch Tình Đình truy hỏi.

- Nhạc phụ không nói gì cả, chính là nói đợi lúc em đến ông muốn nói chuyện riêng với em!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh thấy chắc là nhạc phụ muốn nghe ý kiến của em, dù sao chuyện này cũng rất nan giải, ai gặp phải chuyện này cũng sẽ đau đầu thôi!

- Ông xã, anh đừng lo lắng, con người bố em em rất hiểu, từ phản ứng của ông có thê thấy được hiện giờ bố em đang rất mâu thuẫn!

Bạch Tình Đình thở dài nói.

- Dù gì chúng ta cũng đều là người Trung Quốc, ai cũng sẽ không thể nào chấp nhận đa thê, bố em có suy nghĩ này cũng là phản ứng bình thường, ông xã, em đã nói rồi, chuyện này để em xử lý, em đi nói chuyện với bố đây!

- Ừm!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu.

Bạch Tình Đình đặt chiếc áo khoác lên đùi Diệp Lăng Phi, cô đứng lên bước vào trong phòng bệnh. Bạch Cảnh Sùng đợi Bạch Tình Đình đến từ lâu lắm rồi, sau khi ông nghe xong những lời của Diệp Lăng Phi cảm giác rất hoang đường, nhất thời không thể nào chấp nhận được. Đợi sau khi ông trở lại phòng bệnh, Bạch Cảnh Sùng cũng đã nghĩ thông rồi.

Cục diện trước mắt cũng chỉ có mình Diệp Lăng Phi mới có thể giải quyết, nghĩ từ sau khi Diệp Lăng Phi kết hôn với Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi đã giúp Bạch gia rất nhiều chuyện. Bạch Cảnh Sùng lại tự thuyết phục được chính mình, muốn chấp nhận sự thực này. Bây giờ Bạch Cảnh Sùng muốn nghe ý kiến của con gái mình, suy nghĩ của Bạch Tình Đình là không thể để cho con gái chịu uất ức, còn những việc khác thì dễ dàng thôi.

Vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình đến, Bạch Cảnh Sùng liền gọi Bạch Tình Đình ra ngoài phòng bệnh, lại đến chỗ sân thượng ông và Diệp Lăng Phi đã nói chuyện trước đó, Bạch Cảnh Sùng nói chuyện lúc nãy Diệp Lăng Phi đã nói với ông cho Bạch Tình Đình nghe, sau khi nói xong Bạch Cảnh Sùng nhìn con gái bảo bối của mình hỏi:

- Tình Đình, con muốn chấp nhận tất cả sao?

- Bố, có một số chuyện không phải con có thể giải quyết được, anh ấy và Hân Mính đã quen trước khi quen con, đổi thành câu khác thì là con đã cướp đi danh phận vốn thuộc về Hân Mính. Nhưng bố bảo con bỏ đi, con sẽ không bỏ đâu, nếu con không quen anh ấy thì sẽ không có những chuyện như bây giờ, nhưng nói những lời này có ý nghĩa gì nữa chứ, giờ con đã là vợ anh ấy, hơn nữa còn là người vợ rất mực yêu thương anh ấy, bố, việc mà lúc này con có thể làm được chính là hy vọng ba người tụi con có thể sống hạnh phúc!

Lúc Bạch Tình Đình nói đến đây cũng hiện rõ rất khó xử, đây là lời nói thật lòng của cô, Bạch Tình Đình vốn dĩ chấp nhận tất cả dưới sự bắt buộc, còn bây giờ Chu Hân Mính đã mang thai rồi, ba người sống cùng nhau là kết cục tốt nhất mà con người có thể lựa chọn.

Sau khi Bạch Cảnh Sùng nghe xong những lời con gái nói, ông khẽ thở dài nói:

- Hoặc có thể bản thân chuyện kết hợp giữa con và tiểu Diệp là một sự sai lầm, lúc đầu bố chỉ tưởng tiểu Diệp chẳng qua chỉ là một thành phần tri thức bình thường, nhưng không ngờ sau lưng tiểu Diệp còn có nhiều bí mật như vậy, Tình Đình, con sẽ không trách bố lúc đầu bảo con và tiểu Diệp sống thử trước hôn nhân chứ!

- Bố, chẳng phải bố vừa nói đó sao, lúc đầu bố bảo con sống thức trước hôn nhân với anh ấy, vốn không phải kết hôn mang ý nghĩa thực sự, tụi con kết hôn đó hoàn toàn là ý nguyện của cá nhân con. Anh ấy là một người đàn ông rất hấp dẫn, là một người chồng, anh ấy đã mang lại cho con cảm giác an toàn, có anh ấy ở bên con không cần phải bận tâm chuyện gì cả, cho dù trong khoảng thời gian một mình con độc lập quản lý tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ con cũng không cảm thấy áp lực, bố, đó là vì có anh ấy ở bên cạnh con. Còn một chuyện nữa mà bố vẫn chưa biết, việc này bản thân con có lỗi với anh ấy, bố đã biết Hân Mính có thai chưa, đó là con của anh ấy, còn con, con vẫn đang trong quá trình nỗ lực có thể trở thành một cặp phu thê thực thụ với chồng con, cái này vốn dĩ là một chuyện rất nực cười!

Môi của Bạch Cảnh Sùng khẽ co giật, ông thấp giọng hỏi:

- Bí thư Chu đã biết chưa?

- Bác Chu đã biết rồi!

Bạch Tình Đình gật đầu nói:

- Bác Chu cũng ngầm chấp nhận chuyện này rồi, bây giờ chỉ còn xem ý kiến của bố thôi, con biết việc này sẽ khiến cho bố rất khó xử, dù gì bố cũng là…!

Bạch Tình Đình còn chưa nói xong thì Bạch Cảnh Sùng đã ngắt lời của Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, con cần phải hiểu, trong lòng bố con mới là quan trọng nhất, tất cả những thứ khác đối với bố mà nói đều không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, bố chỉ mong sao con sống được vui vẻ hạnh phúc!

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook