Chương 785: Chờ đợi
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi trở về khách sạn, Diệp Lăng Phi trở về
phòng Diệp Lăng Phi còn Chu Hân Mính trở về phòng Chu Hân Mính, cất xong cây que thử thai rồi sau đó cô đi qua phòng mẹ cô.
Mẹ của Chu Hân Mính vẫn còn chưa ngủ, lúc Chu Hân Mính qua mẹ cô đang ngồi thững thờ trên ghế trong phòng. Chu Hân Mính đến trước mặt mẹ nói:
- Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?
- Không nghĩ gì cả!
Mẹ Chu Hân Mính đưa tay ra gạt nước mắt trên khóe mắt, nở nụ cười nói:
- Hân Mính, con nói xem con người Diệp tiên sinh thế nào?
- Mẹ, câu nói này của mẹ có ý gì thế?
Chu Hân Mính ngồi đối diện với mẹ cô, thắc mắc nhìn mẹ mình. Mẹ Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, mẹ đang nghĩ lần này chúng ta đã nợ Diệp tiên sinh quá nhiều, nếu không có Diệp tiên sinh giúp đỡ thì hai mẹ con mình cũng chẳng thể nào ra được, Diệp tiên sinh còn vì bố con mà bận tối mắt tối mũi, mẹ không biết nên cảm ơn người ta thế nào cả?
- Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, con người của Diệp Lăng Phi đừng nhìn vẻ bề ngoài cà lơ cà lất, nhưng con người rất tốt. Đặc biệt anh ấy còn là chồng của Bạch Tình Đình, còn và Bạch Tình Đình lại là bạn thân, giúp đỡ là điều đương nhiên nên làm mà!
Mẹ Chu Hân Mính vừa nghe xong liền vội nói:
- Hân Mính, con đừng nói thế, đây là chuyện của gia đình chúng ta, không hề có quan hệ gì với người ta cả, chúng ta nên cảm ơn người ta, mẹ đã nghĩ kỹ rồi, nếu sau khi ba con được bình an vô sự ra khỏi, chúng ta nên mời người ta một bữa ăn thịnh soạn, phải cảm ơn người ta hậu hĩnh!
- Mẹ, con biết rồi, việc này để con lo, mẹ đừng có lao tâm nữa!
Chu Hân Mính nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ mình, đau lòng nói:
- Con biết mấy hôm nay mẹ lo chuyện của bố con, mẹ, mẹ phải tin bố, bố nhất định sẽ không có chuyện gì cả!
- Đương nhiên là mẹ tin bố con rồi, bố con là người thế nào mẹ là rõ nhất, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện đó đâu!
Mẹ Chu Hân Mính nói.
- Nhưng việc bây giờ chúng ta có thể làm được là ngồi đợi, chẳng giúp được gì nên trong lòng rất sốt ruột!
- Mẹ, đừng có sốt ruột nữa! Con biết Diệp Lăng Phi đã phái người ở bên thành phố Vọng Hải giúp bố rửa sạch oan tình rồi. Cái cô Tôn Cúc đó đã tìm được rồi, mẹ, mẹ đừng có lo lắng nữa!
- Con nói cái cô Tôn Cúc đó?
Mẹ Chu Hân Mính vừa nghe mừng rỡ nói:
- Nếu như vậy thì có phải là có thể chứng minh bố con không có?
- Việc này không dễ giải quyết, cái cô Tôn Cúc đó đã bị xe đụng chết rồi. Diệp Lăng Phi nghi có người giết người bịt khẩu nên đã phái người tìm tên hung thủ đó. Chỉ cần tìm ra tên sát thủ đó thì tất cả sự thật sẽ được bơi bày!
Chu Hân Mính an ủi nói.
- Mẹ phải tin Diệp Lăng Phi, anh ấy nhất định sẽ giúp bố rửa sạch oan tình này!
- Mẹ đương nhiên là tin rồi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể nhờ vả người ta thôi!
Mẹ của Chu Hân Mính nói đến đây đột nhiên nhìn con gái mình. Nhìn đến nỗi Chu Hân Mính thấy có chút ngạc nhiên hỏi:
- Mẹ. Sao đang yên đang lành mẹ lại nhìn con dữ vậy, chẳng lẽ mặt con có gì không ổn sao?
- Không phải, không phải, chỉ là thiệt thòi cho con rồi!
Mẹ Chu Hân Mính đột nhiên nói ra câu này. Câu nói này vừa được thốt ra càng khiến cho Chu Hân Mính bối rối, cô nói:
- Mẹ, không có gì phải thiệt thòi cả, giờ con chỉ muốn cứu bố con thôi, còn những chuyện khác con cũng không có nghĩ nhiều, mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ sớm đi. Hôm nay mệt cả ngày rồi, hay là mẹ nên ngủ sớm, đợi lát nữa con đi hỏi Diệp Lăng Phi, ngày mai chúng ta nên làm thế nào, tiếp tục đợi hay là trở về thành phố Vọng Hải.
Mẹ của Chu Hân Mính không biết tại sao nước mắt bà lại trào ra, bà vội gạt nước mắt nói:
- Hân Mính, vậy mẹ ngủ đây, con cũng ngủ sớm đi, đừng có tủi thân quá, nếu con có chuyện gì nhất định phải nói với mẹ, đừng có một mình tự gánh chịu lấy!
- Con biết rồi!
Chu Hân Mính thấy rất khó hiểu câu nói sau cùng của mẹ cô, tóm lại cô cảm thấy những lời mà mẹ mình nói tối hôm nay rất kỳ quái. Giống như mình vì bố mà đã chịu uất ức gì vậy. Chu Hân Mính dìu mẹ lên giường, cẩn thận đắp chăn lại cho mẹ xong xuôi rồi mới rời khỏi phòng. Trong lúc Chu Hân Mính rời khỏi phòng mẹ cô lại len lén bước xuống giường đi đến trước cửa, nhẹ nhàng mở hé cánh cửa ra. Mẹ Chu Hân Mính nhìn qua khe cửa thì nhìn thấy Chu Hân Mính đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi bước vào, bà lại đóng cánh cửa lại thở dài một hơi, nước mắt lại trào ra.
………………………………
Chu Hân Mính vốn định nửa đêm thì trở về phòng mình ngủ nhưng thực sự tối qua quấn quýt với Diệp Lăng Phi quá lâu, cổ họng cô có chút khàn khàn rồi, càng không nói đến việc nhấc người lên đi, Chu Hân Mính cảm thấy khắp người mệt mỏi, không thể nào bò dậy được đành ngủ một mạch tới sáng.
Khi tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên thì Chu Hân Mính mới tỉnh dậy, Chu Hân Mính xem thời gian đã sáu giờ sáng, Diệp Lăng Phi cũng bị tiếng báo thức của điện thoại làm cho thức tỉnh. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính xuống giường hắn dụi mắt nói:
- Hân Mính, em làm gì mà dậy sớm thế, ngủ thêm một lát nữa đi!
- Anh cứ ngủ đi, em có việc!
Chu Hân Mính cũng chẳng nói gì với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lại nằm trở lại giường, hắn vừa nhắm mắt lại đột nhiên nhớ đến chuyện của tối qua, hắn và Chu Hân Mính đi tiệm thuốc chẳng phải là mua que thử thai đó sao, Chu Hân Mính dậy sớm vậy chẳng lẽ có liên quan đến que thử thai?
Vừa nghĩ đến việc Chu Hân Mính có khả năng mang thai đứa con của mình, hắn không thể nào ngủ tiếp được nữa, bật người dậy, vừa định đi đến phòng Chu Hân Mính tìm Chu Hân Mính thì lại phát hiện mình đang trần truồng, Diệp Lăng Phi vội mặc quần áo vào bước nhanh ra cửa phòng.
Sau khi Chu Hân Mính len lén chuồn về phòng của mình, cô cầm lấy que thử thai đi vào nhà vệ sinh. Dựa theo hướng dẫn cách sử dụng ghi trên que thử thai, Chu Hân Mính đưa que thử thai vào, khoảng chừng mười mấy giây sau đột nhiên đã xuất hiện vạch âm.
Sau khi Chu Hân Mính xem vạch âm nhịn không được kêu lên một tiếng, đúng vào lúc này Diệp Lăng Phi vừa mở cửa phòng Chu Hân Mính, nghe thấy tiếng kêu của Chu Hân Mính ở trong phòng vệ sinh vọng ra, Diệp Lăng Phi thấy lòng hỗn loạn tưởng Chu Hân Mính xảy ra chuyện gì rồi, hắn không có nghĩ gì nhiều mà vội mở cửa phòng vệ sinh xông vào.
Diệp Lăng Phi xông vào phòng vệ sinh thì hắn thấy Chu Hân Mính tay đang cầm một tờ giấy thử.
- Hân Mính, sao thế?
Diệp Lăng Phi lo lắng hỏi.
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi xông vào cô đỏ mặt, cô lo Diệp Lăng Phi nhìn thấy nước tiểu của mình nên vội vàng dùng hai tay đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng vệ sinh. Chu Hân Mính sau khi xử lý nhanh chóng nước tiểu, cô rửa tay sạch sẽ rồi mới đi ra khỏi phòng vệ sinh. Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, lúc Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính từ phòng vệ sinh đi ra hắn vội hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hân Mính cắn chặt môi trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi giận dữ nói:
- Đều là tại tên khốn anh hết!
- Rốt cuộc là sao thế? Anh đã bị em làm cho hồ đồ hết lên rồi?
Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi.
Chu Hân Mính cắn chặt môi chậm rãi nói:
- Em có rồi!
- Thật sao?
Diệp Lăng Phi nghe xong liền mừng rỡ, hắn ôm eo Chu Hân Mính bồng lên, trong phòng vang lên tiếng hai người xoay vòng nói:
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi, cuối cùng anh có thể làm bố rồi!
- Tên khốn anh, mau thả em xuống, mau thả em xuống!
Hai chân Chu Hân Mính lơ lửng giữa không trung, hai tay cô ôm chặt lấy vai Diệp Lăng Phi nói không ngớt:
- Em chóng cả mặt rồi!
- A, đúng rồi, Hân Mính em đang là phụ nữ mang thai, không thể vận động mạnh được!
Diệp Lăng Phi vừa nghe vội vàng đặt Chu Hân Mính xuống, hắn dè dặt bồng Chu Hân Mính lên giường nói:
- Hân Mính, em muốn ăn gì anh đi mua cho em, anh còn phải mua xe nôi em bé nữa…
Chu Hân Mính trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh điên à, giờ mà đã nghĩ đến mấy thứ này, bây giờ em còn chưa thể chắc chắn, chỉ có thể đợi sau khi được một tháng mới có thể đi bệnh viện chuẩn xác. Hơn nữa, cho dù em có rồi thì em chưa chắc sẽ cần đứa bé, chẳng có ai hy vọng con mình không có bố cả!
- Ai nói thế, Hân Mính, anh muốn con trai anh phải được hưởng nền giáo dục tốt nhất thế giới, anh sẽ cho nó tất cả những thứ mà người khác không thể nào có được!
Diệp Lăng Phi hưng phấn nói.
- Anh nói bậy gì thế, ai dám nói chắc là con trai chứ, ngộ nhỡ là con gái sao?
Chu Hân Mính nói.
- Là con gái càng tốt, anh muốn con gái anh trở thành người phụ nữ có sức hấp dẫn nhất thế giới, lúc đó theo sau ** nó có không ít đàn ông ưu tú của các nước trên thế giới, để cho con gái chúng ta tùy tiện mà chọn lựa!
- Dẹp, anh đừng có mơ, nếu đã là con gái của em, em nhất định để cho nó tìm người Trung Quốc.
Chu Hân Mính vừa nói xong bất giác đỏ mặt, Chu Hân Mính đó là bị nhiễm tâm trạng của Diệp Lăng Phi, không tự chủ được nói ra những lời này, cũng may Diệp Lăng Phi không có chú ý đến những lời này của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi còn đang chìm trong hạnh phúc, hắn nói:
- Anh phải lập tức gọi điện cho Tình Đình, anh phải báo tin vui này cho Tình Đình!
Diệp Lăng Phi nói xong tay cầm điện thoại lên liền bị Chu Hân Mính chụp lấy, Chu Hân Mính vội nói:
- Anh điên à, anh nói cho Tình Đình biết thì Tình Đình sẽ nghĩ thế nào đây!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói câu này hắn sững sờ rồi lầm bầm nói:
- Ồ, anh quên mất!
- Thế đấy!
Chu Hân Mính nói.
- Em vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn có hay không nữa, còn phải đợi thêm khoảng thời gian nữa rồi đi bệnh viện kiểm tra mới có thể chắc chắn được, nếu như không có thì phải làm sao? Mà cho dù em có thật đi nữa thì Bạch Tình Đình sau khi biết được chuyện này sẽ thế nào, dù sao cô ấy mới là vợ của anh, còn em…!
Nhưng lời phía sau của Chu Hân Mính vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị Diệp Lăng Phi bịt miệng lại, Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, em đừng có nói bậy, em và Tình Đình đều là vợ anh hết, đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của anh, anh không thể mất một trong hai em. Anh đã nói với em lâu rồi, anh có rất nhiều quốc tịch, chúng ta có thể đi Ai Cập, tổ chức kết hôn ở đó, có điều, quan trọng nhất vẫn là sau khi bố mẹ em biết chuyện sẽ nghĩ thế nào, anh e là họ cầm dao mà giết anh mất!
Chu Hân Mính đột nhiên cười nói:
- Lúc này đang là cơ hội để anh biểu hiện ra đấy, nếu như anh mau chóng cứu được bố em ra thì bố em sẽ rất cảm kích anh, nói không chừng bố em sẽ ngầm đồng ý chuyện này!
- Đúng, đúng, đúng, anh nhất định phải cứu nhạc phụ anh ra, phải cứu nhạc phụ ra với tốc độ nhanh nhất!
Diệp Lăng Phi hưng phấn hét to lên. Câu nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt thì nghe thấy tiếng mở cửa vọng lại, tiếp theo sau đó là nghe thấy một giọng nói êm tai vang lên:
- Sư phụ, anh phải cứu nhạc phụ anh?
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi quay lại thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu mặc chiếc váy liền màu trắng thanh khiết đứng ở cửa. Vu Tiêu Tiếu mặt cười tươi bước vào trong, cô đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói với vẻ rất thần bí:
- Sư phụ, nhạc phụ anh là ai thế?
Chu Hân Mính đỏ ửng đôi má, Diệp Lăng Phi cũng bị Vu Tiêu Tiếu hỏi đến không biết nên trả lời thế nào, hắn nhìn Chu Hân Mính một cái sau đó liền nói:
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ em không biết trước khi vào phải gõ cửa sao, sao có thể tùy tiện vào phòng người khác?
- Sư phụ, em không có nghe lén, lúc nãy em có gõ cửa rồi, chỉ có điều là anh không nghe thấy mà thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói xong nhìn Chu Hân Mính nói:
- Chị Hân Mính, bí mật giữa chị và sư phụ bị em phá vỡ rồi, để giữ bí mật này chị định cho em cái gì đây?
Hai má Chu Hân Mính đỏ ửng cả lên, làm sao cô còn có thể trả lời được gì chứ. Quan hệ giữa Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đã nhận được sự chấp thuận của Bạch Tình Đình, cũng là nói Bạch Tình Đình thừa nhận Diệp Lăng Phi có được hai người phụ nữ Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình. Nhưng người ngoài lại không biết chuyện này, Vu Tiêu Tiếu trong vô ý đã phá vỡ chuyện này, Chu Hân Mính sao có thể không cảm thấy đỏ mặt được chứ.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính không biết trả lời thế nào liền kéo cánh tay của Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, qua đây!
- Sư phụ, không phải anh muốn giết người diệt khẩu đó chứ, nói cho anh biết ở bên ngoài còn có người đó, anh không thể làm loạn được!
Vu Tiêu Tiếu bị Diệp Lăng Phi kéo từ phòng của Chu Hân Mính về tới phòng mình, sau khi Diệp Lăng Phi đóng cửa lại, Vu Tiêu Tiếu tự mình bước vào bên trong phòng rồi ngồi xuống, cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, anh muốn làm thế nào đây?
- Tiểu nha đầu, không được phép nói chuyện lúc nãy em nghe được cho người ngoài, nếu không…
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì bị Vu Tiêu Tiếu ngắt lời.
- Nếu không thì sao?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Nếu không sau này anh sẽ mặc kệ em, có chuyện gì cũng không được tìm anh, càng không cho phép đến nhà anh!
Diệp Lăng Phi nghĩ một lúc lâu mới nghĩa ra câu này, Vu Tiêu Tiếu nhe răng cười lộ cả hàm răng trắng tinh nói:
- Sư phụ không cần sợ đâu, em không có đi nói bậy, sư phụ phải nói thật, có phải chị em cũng đã biết chuyện giữa anh và chị Hân Mính không?
- Em nói xem?
Diệp Lăng Phi nói.
- Sư phụ quá đẹp trai rồi, sư phụ, há chẳng phải buổi tối có thể **, sao em chẳng nghĩ ra điểm này được chứ!
Vu Tiêu Tiếu cười xấu xa nói.
- Sư phụ, nói cho em biết, buổi tối anh ** có phải rất sảng khoái không?
Diệp Lăng Phi trợn trừng mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Em đừng có chen vào nữa, cho dù có thêm em nữa thì anh cũng không thành vấn đề!
- Vậy được thôi, em không sợ đâu, quan trọng là sư phụ có sợ hay không thôi, em e là chị em sẽ không đồng ý đâu!
Vu Tiêu Tiếu câu nói nào cũng dám nói ra cả, luôn là lời nói nhạt nhẽo chẳng thể nào hấp dẫn được ai, Diệp Lăng Phi đành phải chịu thua, nói:
- Anh đã nói với em rồi, anh thấy tiểu nha đầu em có tính cách của dân nhà buôn, nếu như em mà là đàn ông thì sẽ là lưu manh đệ nhất thiên hạ, còn lưu manh hơn cả anh, xem như anh sợ em rồi đấy!
- Sư phụ, em đây cũng chỉ là học theo anh thôi mà, cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, em là đồ đệ của anh, có sư phụ thế nào thì sẽ có đệ tử thế đấy, sư phụ, anh nói xem em nói vậy có đúng không?
- Đúng khỉ gió!
Diệp Lăng Phi nhịn không được mắng.
- Em thành thật hơn cho anh đi, nếu không anh đánh vào mông bây giờ!
- Sư phụ, anh đánh em em vẫn chịu được!
Câu nói này của Vu Tiêu Tiếu suýt làm cho Diệp Lăng Phi nghẹt thở, hắn thật sự chẳng còn cách nào với Vu Tiêu Tiếu nữa, đành chuyển đề tài nói:
- Hiểu nhầm giữa em và bố mẹ đã hòa giải chưa?
- Vốn dĩ không có hiểu nhầm!
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Có điều, sau việc này cuối cùng em cũng không phải gả cho tên khốn ấy rồi, có mẹ đỡ cho em, em còn sợ gì nữa chứ!
- Được rồi, được, phải nhớ, không được nói bậy, đặc biệt không được nhắc chuyện này trước mặt mẹ Chu Hân Mính!
Diệp Lăng Phi dặn dò.
- Em đã nhớ chưa vậy!
- Sư phu, em nhớ rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không làm bậy gì đâu!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Việc này vẫn cần phải giấu mẹ của Chu Hân Mính, bây giờ Diệp Lăng Phi phải thực sự dốc sức nhanh chóng cứu cho được Chu Hồng Sâm ra, Diệp Lăng Phi lại gọi điện cho Bí thư Trương, hy vọng Bí thư Trương có thể cho mẹ con Chu Hân Mính gặp mặt Chu Hồng Sâm một lúc, bên Bí thư Trương đồng ý rồi, trong lúc mẹ con Chu Hân Mính đi gặp Chu Hồng Sâm thì Diệp Lăng Phi lại đi gặp Bí thư Trương.
Theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì Bí thư Trương thật sự là một nhân vật quan trọng. Diệp Lăng Phi đã nói một lượt tiến triển gần đây nhất của sự việc, trọng điểm nhắc đến cái chết của Tôn Cúc rất có khả năng có liên quan đến Hồng Phấn Đế Quốc.
- Hồng Phấn Đế Quốc?
Bí thư Trương không thay đổi sắc mặc nói.
- Hồng Phấn Đế Quốc lại có quan hệ gì đến chuyện này?
Diệp Lăng Phi lúc này chỉ mong mau chóng cứu được Chu Hồng Sâm ra, hắn mới không quan tâm đến việc thành phố Vọng Hải loạn lên như thế nào, càng loạn càng tốt. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây nói:
- Bí thư Trương, thực ra Hồng Phấn Đế Quốc này là một khu vui chơi giải trí, có điều đó chỉ là bề mặt bên ngoài thôi, thực ra bên trong nó còn có rất nhiều vấn đề. Tôi nghi ngờ Hồng Phấn Đế Quốc đã lôi kéo rất nhiều quan chức chính phủ thành phố Vọng Hải với mục đích sâu xa, trong đó có bí thư thành phố Vọng Hải Từ Hàn Vệ!
- Bí thư Từ?
Lần này sắc mặt của bí thư Trương có chút biến đổi, có chút không tin nói:
- Diệp tiên sinh, tôi tin rằng cậu rất hiểu chuyện tùy tiện hãm hại quan chức cấp cao của chính phủ sẽ có hậu quả gì, Từ Hàn Vệ là bí thư ủy viên thành phố Vọng Hải, tôi hy vọng cậu có căn cứ xác thực khi nói vấn đề này.
- Bí thư Trương, chẳng lẽ ông cho rằng tôi đùa với ông sao?
Diệp Lăng Phi rút trong người ra một gói thuốc lá, hắn ném cho Bí thư Trương một điếu, tự hắn cũng rút một điếu, tự nhiên châm thuốc hút, sau đó Diệp Lăng Phi nói:
- Đây là tôi tận mắt nhìn thấy bí thư Từ đã ra vào Hồng Phấn Đế Quốc, Bí thư Trương, thực ra tôi hoàn toàn có thể không nói những việc này với ông, ông chắc cũng hiểu rõ quan hệ của tôi rồi, nếu như tôi trực tiếp nói chuyện này lên Bắc Kinh thì tôi bảo đảm không quá hai ngày bên Bắc Kinh sẽ phái ngay tổ chuyên án đến mà sẽ không hề thông báo cho các ông biết. Bí thư Trương, ông đã từng nghĩ đến chưa, một khi chuyện này quấn lấy các ông, điều tra ra được thành phố Vọng Hải thì bí thư tỉnh ủy này của ông sẽ có hậu quả gì, tôi nghĩ cái này ông chắc hiểu rõ hơn tôi, không cần tôi nói nhiều nữa, Bí thư Trương, tôi không việc gì phải đùa với ông cả, nếu như các ông muốn bao che cho cấp dưới vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, suy cho cùng ông nói là được!
Diệp Lăng Phi đây là thể hiện sự uy hiếp trắng trợn, vì Chu Hồng Sâm Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy thôi. Bí thư Trương sau khi nghe xong những lời Diệp Lăng Phi nói đã trầm lặng một hồi lâu, hắn cầm lấy điếu thuốc mà Diệp Lăng Phi vứt đến trước mặt hắn lúc nãy đốt thuốc, Bí thư Trương hút một hơn nhìn Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:
- Cậu có chắc chắn điểm này không?
- Tôi đương nhiên chắc chắn rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hà tất gì tôi phải đùa với ông, người của tôi sẽ nhanh chóng đem chứng cứ đến!
- Diệp tiên sinh, tôi biết bối cảnh của cậu không đơn giản, chỉ là ở vào địa vị của tôi lúc này thì tôi bắt buộc phải thận trọng. Nếu thật sự giống như lời cậu nói thì có thể không phải chỉ mình bí thư Từ có vấn đề, mà là toàn bộ ban chính phủ thành phố Vọng Hải có vấn đề, ảnh hưởng này rất lớn đó, vì thế tôi cần phải suy nghĩ thận trọng vấn đề này!
- Bí thư Trương, tôi hiểu, vì thế tôi nói chuyện này với ông chỉ là muốn để ông biết được, Hồng Phấn Đế Quốc không đơn giản chỉ là câu lạc bộ vui chơi giải trí, rất có khả năng là nơi dùng để mua chuộc hối lộ quan chức. Bí thư Trương, việc của thị trưởng Chu, tôi hy vọng ông càng thận trọng hơn nhiều!
Bí thư Trương gật đầu nói:
- Tôi đã tính toán hết rồi!
- Vậy thì được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bí thư Trương, tôi sẽ nhanh chóng mang đến cho ông chứng cứ mới xác thực nhất, một khi tôi tìm được chứng cứ mới xác minh thị trưởng Chu bị người ta hãm hại thì tôi hy vọng có thể đưa thị trưởng Chu rời khỏi cái khách sạn đó, người nhà ông ấy đều ở trong tỉnh, tốt nhất có thể để cho ông ấy và người nhà được đoàn tụ. Tôi có thể bảo đảm, thị trưởng Chu tuyệt đối sẽ không bỏ trốn đâu!
Bí thư Trương nhìn Diệp Lăng Phi, ông ta lại chút một hơi thuốc rồi từ từ gật đầu.
Diệp Lăng Phi sau khi từ bên Bí thư Trương rời khỏi thì chạy thẳng đến khách sạn khu phía tây. Hắn không vào khách sạn mà là đứng bên ngoài khách sạn đợi hai mẹ con Chu Hân Mính ra. Khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ mới thấy hai mẹ con Chu Hân Mính mắt mũi sụt sịt đi ra, đặc biệt là mẹ của Chu Hân Mính, hiện rõ là đã khóc nức nở trong đó, hai vành mắt đỏ ngầu.
- Hân Mính, thị trưởng Chu thế nào?
Diệp Lăng Phi bước qua hỏi.
Chu Hân Mính không nói gì mà chỉ nhìn mẹ mình, mẹ Chu Hân Mính đột nhiên nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, cậu nhất định phải cứu giúp Chu Hồng Sâm, ông ấy thực sự bị vu oan mà!
- Bác gái, cháu biết rồi, cháu đang nghĩ các, bác yên tâm đi, cháu sẽ nhanh chóng đưa được thị trưởng Chu ra!
Diệp Lăng Phi nói. Lúc này Chu Hân Mính mới nói:
- Tình hình bố em ở trong đó rất không tốt, người gầy đi rất nhiều, Diệp Lăng Phi, anh mau nghĩ cách cứu bố em ra đi!
Diệp Lăng Phi đương nhiên hiểu được tâm trạng của hai mẹ con Chu Hân Mính, hắn cũng có thể tưởng tượng được tình hình tinh thần của Chu Hồng Sâm ở trong đó, bất kỳ người nào gặp phải chuyện này cũng sẽ cảm thấy áp lực tinh thần rất lớn. Diệp Lăng Phi vội nói:
- Hai người yên tâm, cháu đã nói chuyện với Bí thư Trương rồi, chỉ cần bên thành phố Vọng Hải có chứng cứ mới chứng minh thị trưởng Chu vô tội thì Bí thư Trương sẽ thả thị trưởng Chu ra, bây giờ điều mà mọi người cần làm là đợi, đợi tin tức từ phía thành phố Vọng Hải!
Mẹ của Chu Hân Mính vẫn còn chưa ngủ, lúc Chu Hân Mính qua mẹ cô đang ngồi thững thờ trên ghế trong phòng. Chu Hân Mính đến trước mặt mẹ nói:
- Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?
- Không nghĩ gì cả!
Mẹ Chu Hân Mính đưa tay ra gạt nước mắt trên khóe mắt, nở nụ cười nói:
- Hân Mính, con nói xem con người Diệp tiên sinh thế nào?
- Mẹ, câu nói này của mẹ có ý gì thế?
Chu Hân Mính ngồi đối diện với mẹ cô, thắc mắc nhìn mẹ mình. Mẹ Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, mẹ đang nghĩ lần này chúng ta đã nợ Diệp tiên sinh quá nhiều, nếu không có Diệp tiên sinh giúp đỡ thì hai mẹ con mình cũng chẳng thể nào ra được, Diệp tiên sinh còn vì bố con mà bận tối mắt tối mũi, mẹ không biết nên cảm ơn người ta thế nào cả?
- Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, con người của Diệp Lăng Phi đừng nhìn vẻ bề ngoài cà lơ cà lất, nhưng con người rất tốt. Đặc biệt anh ấy còn là chồng của Bạch Tình Đình, còn và Bạch Tình Đình lại là bạn thân, giúp đỡ là điều đương nhiên nên làm mà!
Mẹ Chu Hân Mính vừa nghe xong liền vội nói:
- Hân Mính, con đừng nói thế, đây là chuyện của gia đình chúng ta, không hề có quan hệ gì với người ta cả, chúng ta nên cảm ơn người ta, mẹ đã nghĩ kỹ rồi, nếu sau khi ba con được bình an vô sự ra khỏi, chúng ta nên mời người ta một bữa ăn thịnh soạn, phải cảm ơn người ta hậu hĩnh!
- Mẹ, con biết rồi, việc này để con lo, mẹ đừng có lao tâm nữa!
Chu Hân Mính nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ mình, đau lòng nói:
- Con biết mấy hôm nay mẹ lo chuyện của bố con, mẹ, mẹ phải tin bố, bố nhất định sẽ không có chuyện gì cả!
- Đương nhiên là mẹ tin bố con rồi, bố con là người thế nào mẹ là rõ nhất, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện đó đâu!
Mẹ Chu Hân Mính nói.
- Nhưng việc bây giờ chúng ta có thể làm được là ngồi đợi, chẳng giúp được gì nên trong lòng rất sốt ruột!
- Mẹ, đừng có sốt ruột nữa! Con biết Diệp Lăng Phi đã phái người ở bên thành phố Vọng Hải giúp bố rửa sạch oan tình rồi. Cái cô Tôn Cúc đó đã tìm được rồi, mẹ, mẹ đừng có lo lắng nữa!
- Con nói cái cô Tôn Cúc đó?
Mẹ Chu Hân Mính vừa nghe mừng rỡ nói:
- Nếu như vậy thì có phải là có thể chứng minh bố con không có?
- Việc này không dễ giải quyết, cái cô Tôn Cúc đó đã bị xe đụng chết rồi. Diệp Lăng Phi nghi có người giết người bịt khẩu nên đã phái người tìm tên hung thủ đó. Chỉ cần tìm ra tên sát thủ đó thì tất cả sự thật sẽ được bơi bày!
Chu Hân Mính an ủi nói.
- Mẹ phải tin Diệp Lăng Phi, anh ấy nhất định sẽ giúp bố rửa sạch oan tình này!
- Mẹ đương nhiên là tin rồi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể nhờ vả người ta thôi!
Mẹ của Chu Hân Mính nói đến đây đột nhiên nhìn con gái mình. Nhìn đến nỗi Chu Hân Mính thấy có chút ngạc nhiên hỏi:
- Mẹ. Sao đang yên đang lành mẹ lại nhìn con dữ vậy, chẳng lẽ mặt con có gì không ổn sao?
- Không phải, không phải, chỉ là thiệt thòi cho con rồi!
Mẹ Chu Hân Mính đột nhiên nói ra câu này. Câu nói này vừa được thốt ra càng khiến cho Chu Hân Mính bối rối, cô nói:
- Mẹ, không có gì phải thiệt thòi cả, giờ con chỉ muốn cứu bố con thôi, còn những chuyện khác con cũng không có nghĩ nhiều, mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ sớm đi. Hôm nay mệt cả ngày rồi, hay là mẹ nên ngủ sớm, đợi lát nữa con đi hỏi Diệp Lăng Phi, ngày mai chúng ta nên làm thế nào, tiếp tục đợi hay là trở về thành phố Vọng Hải.
Mẹ của Chu Hân Mính không biết tại sao nước mắt bà lại trào ra, bà vội gạt nước mắt nói:
- Hân Mính, vậy mẹ ngủ đây, con cũng ngủ sớm đi, đừng có tủi thân quá, nếu con có chuyện gì nhất định phải nói với mẹ, đừng có một mình tự gánh chịu lấy!
- Con biết rồi!
Chu Hân Mính thấy rất khó hiểu câu nói sau cùng của mẹ cô, tóm lại cô cảm thấy những lời mà mẹ mình nói tối hôm nay rất kỳ quái. Giống như mình vì bố mà đã chịu uất ức gì vậy. Chu Hân Mính dìu mẹ lên giường, cẩn thận đắp chăn lại cho mẹ xong xuôi rồi mới rời khỏi phòng. Trong lúc Chu Hân Mính rời khỏi phòng mẹ cô lại len lén bước xuống giường đi đến trước cửa, nhẹ nhàng mở hé cánh cửa ra. Mẹ Chu Hân Mính nhìn qua khe cửa thì nhìn thấy Chu Hân Mính đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi bước vào, bà lại đóng cánh cửa lại thở dài một hơi, nước mắt lại trào ra.
………………………………
Chu Hân Mính vốn định nửa đêm thì trở về phòng mình ngủ nhưng thực sự tối qua quấn quýt với Diệp Lăng Phi quá lâu, cổ họng cô có chút khàn khàn rồi, càng không nói đến việc nhấc người lên đi, Chu Hân Mính cảm thấy khắp người mệt mỏi, không thể nào bò dậy được đành ngủ một mạch tới sáng.
Khi tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên thì Chu Hân Mính mới tỉnh dậy, Chu Hân Mính xem thời gian đã sáu giờ sáng, Diệp Lăng Phi cũng bị tiếng báo thức của điện thoại làm cho thức tỉnh. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính xuống giường hắn dụi mắt nói:
- Hân Mính, em làm gì mà dậy sớm thế, ngủ thêm một lát nữa đi!
- Anh cứ ngủ đi, em có việc!
Chu Hân Mính cũng chẳng nói gì với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lại nằm trở lại giường, hắn vừa nhắm mắt lại đột nhiên nhớ đến chuyện của tối qua, hắn và Chu Hân Mính đi tiệm thuốc chẳng phải là mua que thử thai đó sao, Chu Hân Mính dậy sớm vậy chẳng lẽ có liên quan đến que thử thai?
Vừa nghĩ đến việc Chu Hân Mính có khả năng mang thai đứa con của mình, hắn không thể nào ngủ tiếp được nữa, bật người dậy, vừa định đi đến phòng Chu Hân Mính tìm Chu Hân Mính thì lại phát hiện mình đang trần truồng, Diệp Lăng Phi vội mặc quần áo vào bước nhanh ra cửa phòng.
Sau khi Chu Hân Mính len lén chuồn về phòng của mình, cô cầm lấy que thử thai đi vào nhà vệ sinh. Dựa theo hướng dẫn cách sử dụng ghi trên que thử thai, Chu Hân Mính đưa que thử thai vào, khoảng chừng mười mấy giây sau đột nhiên đã xuất hiện vạch âm.
Sau khi Chu Hân Mính xem vạch âm nhịn không được kêu lên một tiếng, đúng vào lúc này Diệp Lăng Phi vừa mở cửa phòng Chu Hân Mính, nghe thấy tiếng kêu của Chu Hân Mính ở trong phòng vệ sinh vọng ra, Diệp Lăng Phi thấy lòng hỗn loạn tưởng Chu Hân Mính xảy ra chuyện gì rồi, hắn không có nghĩ gì nhiều mà vội mở cửa phòng vệ sinh xông vào.
Diệp Lăng Phi xông vào phòng vệ sinh thì hắn thấy Chu Hân Mính tay đang cầm một tờ giấy thử.
- Hân Mính, sao thế?
Diệp Lăng Phi lo lắng hỏi.
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi xông vào cô đỏ mặt, cô lo Diệp Lăng Phi nhìn thấy nước tiểu của mình nên vội vàng dùng hai tay đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng vệ sinh. Chu Hân Mính sau khi xử lý nhanh chóng nước tiểu, cô rửa tay sạch sẽ rồi mới đi ra khỏi phòng vệ sinh. Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, lúc Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính từ phòng vệ sinh đi ra hắn vội hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hân Mính cắn chặt môi trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi giận dữ nói:
- Đều là tại tên khốn anh hết!
- Rốt cuộc là sao thế? Anh đã bị em làm cho hồ đồ hết lên rồi?
Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi.
Chu Hân Mính cắn chặt môi chậm rãi nói:
- Em có rồi!
- Thật sao?
Diệp Lăng Phi nghe xong liền mừng rỡ, hắn ôm eo Chu Hân Mính bồng lên, trong phòng vang lên tiếng hai người xoay vòng nói:
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi, cuối cùng anh có thể làm bố rồi!
- Tên khốn anh, mau thả em xuống, mau thả em xuống!
Hai chân Chu Hân Mính lơ lửng giữa không trung, hai tay cô ôm chặt lấy vai Diệp Lăng Phi nói không ngớt:
- Em chóng cả mặt rồi!
- A, đúng rồi, Hân Mính em đang là phụ nữ mang thai, không thể vận động mạnh được!
Diệp Lăng Phi vừa nghe vội vàng đặt Chu Hân Mính xuống, hắn dè dặt bồng Chu Hân Mính lên giường nói:
- Hân Mính, em muốn ăn gì anh đi mua cho em, anh còn phải mua xe nôi em bé nữa…
Chu Hân Mính trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh điên à, giờ mà đã nghĩ đến mấy thứ này, bây giờ em còn chưa thể chắc chắn, chỉ có thể đợi sau khi được một tháng mới có thể đi bệnh viện chuẩn xác. Hơn nữa, cho dù em có rồi thì em chưa chắc sẽ cần đứa bé, chẳng có ai hy vọng con mình không có bố cả!
- Ai nói thế, Hân Mính, anh muốn con trai anh phải được hưởng nền giáo dục tốt nhất thế giới, anh sẽ cho nó tất cả những thứ mà người khác không thể nào có được!
Diệp Lăng Phi hưng phấn nói.
- Anh nói bậy gì thế, ai dám nói chắc là con trai chứ, ngộ nhỡ là con gái sao?
Chu Hân Mính nói.
- Là con gái càng tốt, anh muốn con gái anh trở thành người phụ nữ có sức hấp dẫn nhất thế giới, lúc đó theo sau ** nó có không ít đàn ông ưu tú của các nước trên thế giới, để cho con gái chúng ta tùy tiện mà chọn lựa!
- Dẹp, anh đừng có mơ, nếu đã là con gái của em, em nhất định để cho nó tìm người Trung Quốc.
Chu Hân Mính vừa nói xong bất giác đỏ mặt, Chu Hân Mính đó là bị nhiễm tâm trạng của Diệp Lăng Phi, không tự chủ được nói ra những lời này, cũng may Diệp Lăng Phi không có chú ý đến những lời này của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi còn đang chìm trong hạnh phúc, hắn nói:
- Anh phải lập tức gọi điện cho Tình Đình, anh phải báo tin vui này cho Tình Đình!
Diệp Lăng Phi nói xong tay cầm điện thoại lên liền bị Chu Hân Mính chụp lấy, Chu Hân Mính vội nói:
- Anh điên à, anh nói cho Tình Đình biết thì Tình Đình sẽ nghĩ thế nào đây!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói câu này hắn sững sờ rồi lầm bầm nói:
- Ồ, anh quên mất!
- Thế đấy!
Chu Hân Mính nói.
- Em vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn có hay không nữa, còn phải đợi thêm khoảng thời gian nữa rồi đi bệnh viện kiểm tra mới có thể chắc chắn được, nếu như không có thì phải làm sao? Mà cho dù em có thật đi nữa thì Bạch Tình Đình sau khi biết được chuyện này sẽ thế nào, dù sao cô ấy mới là vợ của anh, còn em…!
Nhưng lời phía sau của Chu Hân Mính vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị Diệp Lăng Phi bịt miệng lại, Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, em đừng có nói bậy, em và Tình Đình đều là vợ anh hết, đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của anh, anh không thể mất một trong hai em. Anh đã nói với em lâu rồi, anh có rất nhiều quốc tịch, chúng ta có thể đi Ai Cập, tổ chức kết hôn ở đó, có điều, quan trọng nhất vẫn là sau khi bố mẹ em biết chuyện sẽ nghĩ thế nào, anh e là họ cầm dao mà giết anh mất!
Chu Hân Mính đột nhiên cười nói:
- Lúc này đang là cơ hội để anh biểu hiện ra đấy, nếu như anh mau chóng cứu được bố em ra thì bố em sẽ rất cảm kích anh, nói không chừng bố em sẽ ngầm đồng ý chuyện này!
- Đúng, đúng, đúng, anh nhất định phải cứu nhạc phụ anh ra, phải cứu nhạc phụ ra với tốc độ nhanh nhất!
Diệp Lăng Phi hưng phấn hét to lên. Câu nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt thì nghe thấy tiếng mở cửa vọng lại, tiếp theo sau đó là nghe thấy một giọng nói êm tai vang lên:
- Sư phụ, anh phải cứu nhạc phụ anh?
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi quay lại thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu mặc chiếc váy liền màu trắng thanh khiết đứng ở cửa. Vu Tiêu Tiếu mặt cười tươi bước vào trong, cô đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói với vẻ rất thần bí:
- Sư phụ, nhạc phụ anh là ai thế?
Chu Hân Mính đỏ ửng đôi má, Diệp Lăng Phi cũng bị Vu Tiêu Tiếu hỏi đến không biết nên trả lời thế nào, hắn nhìn Chu Hân Mính một cái sau đó liền nói:
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ em không biết trước khi vào phải gõ cửa sao, sao có thể tùy tiện vào phòng người khác?
- Sư phụ, em không có nghe lén, lúc nãy em có gõ cửa rồi, chỉ có điều là anh không nghe thấy mà thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói xong nhìn Chu Hân Mính nói:
- Chị Hân Mính, bí mật giữa chị và sư phụ bị em phá vỡ rồi, để giữ bí mật này chị định cho em cái gì đây?
Hai má Chu Hân Mính đỏ ửng cả lên, làm sao cô còn có thể trả lời được gì chứ. Quan hệ giữa Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đã nhận được sự chấp thuận của Bạch Tình Đình, cũng là nói Bạch Tình Đình thừa nhận Diệp Lăng Phi có được hai người phụ nữ Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình. Nhưng người ngoài lại không biết chuyện này, Vu Tiêu Tiếu trong vô ý đã phá vỡ chuyện này, Chu Hân Mính sao có thể không cảm thấy đỏ mặt được chứ.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính không biết trả lời thế nào liền kéo cánh tay của Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, qua đây!
- Sư phụ, không phải anh muốn giết người diệt khẩu đó chứ, nói cho anh biết ở bên ngoài còn có người đó, anh không thể làm loạn được!
Vu Tiêu Tiếu bị Diệp Lăng Phi kéo từ phòng của Chu Hân Mính về tới phòng mình, sau khi Diệp Lăng Phi đóng cửa lại, Vu Tiêu Tiếu tự mình bước vào bên trong phòng rồi ngồi xuống, cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, anh muốn làm thế nào đây?
- Tiểu nha đầu, không được phép nói chuyện lúc nãy em nghe được cho người ngoài, nếu không…
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì bị Vu Tiêu Tiếu ngắt lời.
- Nếu không thì sao?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Nếu không sau này anh sẽ mặc kệ em, có chuyện gì cũng không được tìm anh, càng không cho phép đến nhà anh!
Diệp Lăng Phi nghĩ một lúc lâu mới nghĩa ra câu này, Vu Tiêu Tiếu nhe răng cười lộ cả hàm răng trắng tinh nói:
- Sư phụ không cần sợ đâu, em không có đi nói bậy, sư phụ phải nói thật, có phải chị em cũng đã biết chuyện giữa anh và chị Hân Mính không?
- Em nói xem?
Diệp Lăng Phi nói.
- Sư phụ quá đẹp trai rồi, sư phụ, há chẳng phải buổi tối có thể **, sao em chẳng nghĩ ra điểm này được chứ!
Vu Tiêu Tiếu cười xấu xa nói.
- Sư phụ, nói cho em biết, buổi tối anh ** có phải rất sảng khoái không?
Diệp Lăng Phi trợn trừng mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Em đừng có chen vào nữa, cho dù có thêm em nữa thì anh cũng không thành vấn đề!
- Vậy được thôi, em không sợ đâu, quan trọng là sư phụ có sợ hay không thôi, em e là chị em sẽ không đồng ý đâu!
Vu Tiêu Tiếu câu nói nào cũng dám nói ra cả, luôn là lời nói nhạt nhẽo chẳng thể nào hấp dẫn được ai, Diệp Lăng Phi đành phải chịu thua, nói:
- Anh đã nói với em rồi, anh thấy tiểu nha đầu em có tính cách của dân nhà buôn, nếu như em mà là đàn ông thì sẽ là lưu manh đệ nhất thiên hạ, còn lưu manh hơn cả anh, xem như anh sợ em rồi đấy!
- Sư phụ, em đây cũng chỉ là học theo anh thôi mà, cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, em là đồ đệ của anh, có sư phụ thế nào thì sẽ có đệ tử thế đấy, sư phụ, anh nói xem em nói vậy có đúng không?
- Đúng khỉ gió!
Diệp Lăng Phi nhịn không được mắng.
- Em thành thật hơn cho anh đi, nếu không anh đánh vào mông bây giờ!
- Sư phụ, anh đánh em em vẫn chịu được!
Câu nói này của Vu Tiêu Tiếu suýt làm cho Diệp Lăng Phi nghẹt thở, hắn thật sự chẳng còn cách nào với Vu Tiêu Tiếu nữa, đành chuyển đề tài nói:
- Hiểu nhầm giữa em và bố mẹ đã hòa giải chưa?
- Vốn dĩ không có hiểu nhầm!
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Có điều, sau việc này cuối cùng em cũng không phải gả cho tên khốn ấy rồi, có mẹ đỡ cho em, em còn sợ gì nữa chứ!
- Được rồi, được, phải nhớ, không được nói bậy, đặc biệt không được nhắc chuyện này trước mặt mẹ Chu Hân Mính!
Diệp Lăng Phi dặn dò.
- Em đã nhớ chưa vậy!
- Sư phu, em nhớ rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không làm bậy gì đâu!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Việc này vẫn cần phải giấu mẹ của Chu Hân Mính, bây giờ Diệp Lăng Phi phải thực sự dốc sức nhanh chóng cứu cho được Chu Hồng Sâm ra, Diệp Lăng Phi lại gọi điện cho Bí thư Trương, hy vọng Bí thư Trương có thể cho mẹ con Chu Hân Mính gặp mặt Chu Hồng Sâm một lúc, bên Bí thư Trương đồng ý rồi, trong lúc mẹ con Chu Hân Mính đi gặp Chu Hồng Sâm thì Diệp Lăng Phi lại đi gặp Bí thư Trương.
Theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì Bí thư Trương thật sự là một nhân vật quan trọng. Diệp Lăng Phi đã nói một lượt tiến triển gần đây nhất của sự việc, trọng điểm nhắc đến cái chết của Tôn Cúc rất có khả năng có liên quan đến Hồng Phấn Đế Quốc.
- Hồng Phấn Đế Quốc?
Bí thư Trương không thay đổi sắc mặc nói.
- Hồng Phấn Đế Quốc lại có quan hệ gì đến chuyện này?
Diệp Lăng Phi lúc này chỉ mong mau chóng cứu được Chu Hồng Sâm ra, hắn mới không quan tâm đến việc thành phố Vọng Hải loạn lên như thế nào, càng loạn càng tốt. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây nói:
- Bí thư Trương, thực ra Hồng Phấn Đế Quốc này là một khu vui chơi giải trí, có điều đó chỉ là bề mặt bên ngoài thôi, thực ra bên trong nó còn có rất nhiều vấn đề. Tôi nghi ngờ Hồng Phấn Đế Quốc đã lôi kéo rất nhiều quan chức chính phủ thành phố Vọng Hải với mục đích sâu xa, trong đó có bí thư thành phố Vọng Hải Từ Hàn Vệ!
- Bí thư Từ?
Lần này sắc mặt của bí thư Trương có chút biến đổi, có chút không tin nói:
- Diệp tiên sinh, tôi tin rằng cậu rất hiểu chuyện tùy tiện hãm hại quan chức cấp cao của chính phủ sẽ có hậu quả gì, Từ Hàn Vệ là bí thư ủy viên thành phố Vọng Hải, tôi hy vọng cậu có căn cứ xác thực khi nói vấn đề này.
- Bí thư Trương, chẳng lẽ ông cho rằng tôi đùa với ông sao?
Diệp Lăng Phi rút trong người ra một gói thuốc lá, hắn ném cho Bí thư Trương một điếu, tự hắn cũng rút một điếu, tự nhiên châm thuốc hút, sau đó Diệp Lăng Phi nói:
- Đây là tôi tận mắt nhìn thấy bí thư Từ đã ra vào Hồng Phấn Đế Quốc, Bí thư Trương, thực ra tôi hoàn toàn có thể không nói những việc này với ông, ông chắc cũng hiểu rõ quan hệ của tôi rồi, nếu như tôi trực tiếp nói chuyện này lên Bắc Kinh thì tôi bảo đảm không quá hai ngày bên Bắc Kinh sẽ phái ngay tổ chuyên án đến mà sẽ không hề thông báo cho các ông biết. Bí thư Trương, ông đã từng nghĩ đến chưa, một khi chuyện này quấn lấy các ông, điều tra ra được thành phố Vọng Hải thì bí thư tỉnh ủy này của ông sẽ có hậu quả gì, tôi nghĩ cái này ông chắc hiểu rõ hơn tôi, không cần tôi nói nhiều nữa, Bí thư Trương, tôi không việc gì phải đùa với ông cả, nếu như các ông muốn bao che cho cấp dưới vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, suy cho cùng ông nói là được!
Diệp Lăng Phi đây là thể hiện sự uy hiếp trắng trợn, vì Chu Hồng Sâm Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy thôi. Bí thư Trương sau khi nghe xong những lời Diệp Lăng Phi nói đã trầm lặng một hồi lâu, hắn cầm lấy điếu thuốc mà Diệp Lăng Phi vứt đến trước mặt hắn lúc nãy đốt thuốc, Bí thư Trương hút một hơn nhìn Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:
- Cậu có chắc chắn điểm này không?
- Tôi đương nhiên chắc chắn rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hà tất gì tôi phải đùa với ông, người của tôi sẽ nhanh chóng đem chứng cứ đến!
- Diệp tiên sinh, tôi biết bối cảnh của cậu không đơn giản, chỉ là ở vào địa vị của tôi lúc này thì tôi bắt buộc phải thận trọng. Nếu thật sự giống như lời cậu nói thì có thể không phải chỉ mình bí thư Từ có vấn đề, mà là toàn bộ ban chính phủ thành phố Vọng Hải có vấn đề, ảnh hưởng này rất lớn đó, vì thế tôi cần phải suy nghĩ thận trọng vấn đề này!
- Bí thư Trương, tôi hiểu, vì thế tôi nói chuyện này với ông chỉ là muốn để ông biết được, Hồng Phấn Đế Quốc không đơn giản chỉ là câu lạc bộ vui chơi giải trí, rất có khả năng là nơi dùng để mua chuộc hối lộ quan chức. Bí thư Trương, việc của thị trưởng Chu, tôi hy vọng ông càng thận trọng hơn nhiều!
Bí thư Trương gật đầu nói:
- Tôi đã tính toán hết rồi!
- Vậy thì được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bí thư Trương, tôi sẽ nhanh chóng mang đến cho ông chứng cứ mới xác thực nhất, một khi tôi tìm được chứng cứ mới xác minh thị trưởng Chu bị người ta hãm hại thì tôi hy vọng có thể đưa thị trưởng Chu rời khỏi cái khách sạn đó, người nhà ông ấy đều ở trong tỉnh, tốt nhất có thể để cho ông ấy và người nhà được đoàn tụ. Tôi có thể bảo đảm, thị trưởng Chu tuyệt đối sẽ không bỏ trốn đâu!
Bí thư Trương nhìn Diệp Lăng Phi, ông ta lại chút một hơi thuốc rồi từ từ gật đầu.
Diệp Lăng Phi sau khi từ bên Bí thư Trương rời khỏi thì chạy thẳng đến khách sạn khu phía tây. Hắn không vào khách sạn mà là đứng bên ngoài khách sạn đợi hai mẹ con Chu Hân Mính ra. Khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ mới thấy hai mẹ con Chu Hân Mính mắt mũi sụt sịt đi ra, đặc biệt là mẹ của Chu Hân Mính, hiện rõ là đã khóc nức nở trong đó, hai vành mắt đỏ ngầu.
- Hân Mính, thị trưởng Chu thế nào?
Diệp Lăng Phi bước qua hỏi.
Chu Hân Mính không nói gì mà chỉ nhìn mẹ mình, mẹ Chu Hân Mính đột nhiên nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, cậu nhất định phải cứu giúp Chu Hồng Sâm, ông ấy thực sự bị vu oan mà!
- Bác gái, cháu biết rồi, cháu đang nghĩ các, bác yên tâm đi, cháu sẽ nhanh chóng đưa được thị trưởng Chu ra!
Diệp Lăng Phi nói. Lúc này Chu Hân Mính mới nói:
- Tình hình bố em ở trong đó rất không tốt, người gầy đi rất nhiều, Diệp Lăng Phi, anh mau nghĩ cách cứu bố em ra đi!
Diệp Lăng Phi đương nhiên hiểu được tâm trạng của hai mẹ con Chu Hân Mính, hắn cũng có thể tưởng tượng được tình hình tinh thần của Chu Hồng Sâm ở trong đó, bất kỳ người nào gặp phải chuyện này cũng sẽ cảm thấy áp lực tinh thần rất lớn. Diệp Lăng Phi vội nói:
- Hai người yên tâm, cháu đã nói chuyện với Bí thư Trương rồi, chỉ cần bên thành phố Vọng Hải có chứng cứ mới chứng minh thị trưởng Chu vô tội thì Bí thư Trương sẽ thả thị trưởng Chu ra, bây giờ điều mà mọi người cần làm là đợi, đợi tin tức từ phía thành phố Vọng Hải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.