Chương 1705: Chuyện này không thể nào!(1)
Tam Dương Trư Trư
04/05/2018
Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Mộ Văn, nói người đứng đằng sau những chuyện này 90% chính là Mộ Thiên Dương. Diệp Lăng Phi quệt tay lên miệng một cái, nói:
- Chuyện này đã nằm trong dự liệu của tôi từ đầu rồi, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tình nhân của cô còn chưa chết, bọn tôi không động đến hắn....!
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn nhớ ra Vu Tiêu Tiếu đang ở bên cạnh, ở trước mặt Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi không muốn nói đến những chuyện máu tanh, hắn không nói tiếp đoạn sau nữa, sửa lời:
- Cô lấy được tin tức từ chỗ Thái Duyệt sao?
- Lão ta thừa nhận rồi, qua sự miêu tả của lão tôi có thể dám chắc tên K mà lão nói chính là Mộ Thiên Dương, tôi hiểu rất rõ Mộ Thiên Dương...!
Mộ Văn còn chưa nói hết câu, dường như là cô ta nghĩ tới điều gì đó, dừng lại một lát, nói thêm:
- Bây giờ tôi phải đến nhà Thái Duyệt điều tra, hy vọng có thể tìm được Mộ Thiên Dương!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi thấy lần này chỉ sợ cô không thu hoạch được gì rồi, chẳng lẽ cô cho rằng Thái Duyệt sẽ thành thật nói ra tất cả mọi chuyện sao. Mộ Văn, đừng cao hứng sớm quá!
- Đó là chuyện của tôi, Diệp Lăng Phi, có lẽ anh chưa biết thủ đoạn của tôi thế nào!
Mộ Văn nói,
- Đừng quên, dù sao tôi cũng là đặc công, tôi đã trải qua các khoá huấn luyện, trong đó có cả các bức cung địch nhân. Diệp Lăng Phi, anh cứ chờ tin tốt của tôi đi!
- Vậy thì tốt, tôi sẽ chờ tin tốt lành của cô!
Diệp Lăng Phi nói xong cúp máy, nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, mau vào ăn điểm tâm đi, em dậy trễ thế này, coi chừng tương lai không người nào dám lấy em đâu!
Diệp Lăng Phi nói câu này chỉ là một câu vui đùa mà thôi, nhưng Diệp Lăng Phi không ngờ mình vừa nói như vậy, chợt nghe thấy Vu Tiêu Tiếu tức tối nói:
- Diệp đại ca, anh nói vậy là có ý gì, cái gì mà không người nào dám lấy?
- À... không có gì, anh chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi!
Diệp Lăng Phi ý thức được mình không nên đùa với Vu Tiêu Tiếu như vậy, dù sao vừa rồi nhưng hắn đã có quan hệ với Vu Tiêu Tiếu, không nên đùa giỡn với cô như vậy. Diệp Lăng Phi cúi đầu, xem ra đã ý thức được vấn đề của mình rồi, nhưng Vu Tiêu Tiếu cũng không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, cô nhìn Diệp Lăng Phi, tiếp tục hỏi:
- Diệp đại ca, anh còn chưa nói rõ với em, câu anh vừa nói ban nãy là có ý gì?
- Không có ý gì, anh chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tiêu Tiếu à, anh đi xem Lộ Tuyết thế nào, không biết Lộ Tuyết đã ăn xong chưa. Dù sao bữa sáng cũng rất quan trọng, nếu không ăn sáng rất dễ bị đói!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, Vu Tiêu Tiếu nghe được câu nói vừa nãy của Diệp Lăng Phi, cô trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại cúi đầu ăn điểm tâm. Diệp Lăng Phi đi từ trong phòng ăn ra, đã nhìn thấy Trương Lộ Tuyết và mẹ của cô đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, vừa rồi Diệp Lăng Phi nói với Vu Tiêu Tiếu là muốn đi ra gặp Trương Lộ Tuyết, nhưng giờ phút này Diệp Lăng Phi nào dám đến tìm Trương Lộ Tuyết, vừa rồi ở chỗ thang bị mẹ của Trương Lộ Tuyết nhìn thấy hắn và Trương Lộ Tuyết hôn nhau, nếu bà tiếp tục truy hỏi chuyện này, Diệp Lăng Phi không biết phải trả lời như thế nào, hắn chỉ muốn tìm một chỗ mà trốn. Nhưng Diệp Lăng Phi lo lắng cái gì, thì cái đó sẽ tới, mẹ của Trương Lộ Tuyết đã trông thấy Diệp Lăng Phi đi ra từ nhà ăn, bà liền gọi Diệp Lăng Phi: - Tiểu Diệp, đến đây ngồi một lát!
- Dạ!
Diệp Lăng Phi gần như là vô ý thức đáp lại, Diệp Lăng Phi biết mình muốn tránh cũng tránh không thoát, tốt nhất là thành thật đi đến. Diệp Lăng Phi giống như là vừa làm chuyện trái với lương tâm, đầu cúi thấp, thậm chí còn không dám đối mặt với ánh mắt của mẹ Trương Lộ Tuyết, hắn đi đến trước mặt Trương Lộ Tuyết và mẹ cô, nhưng chỉ đứng đực ở đó, không ngồi xuống.
- Tiểu Diệp, cháu cứ ngồi xuống đi, từ lúc nào mà lại trở nên khách sáo vậy?
Mẹ Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi như vậy, bà bật cười, bảo Diệp Lăng Phi ngồi xuống. Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy mình không nên thế này, nếu cứ đứng mãi thế thì không khỏi khách khí quá. Diệp Lăng Phi vội vàng đặt mông ngồi trên ghế sô pha, ở trước mặt hắn đặt một cái mâm đựng trái cây, lần này Diệp Lăng Phi lại chủ động, cũng không đợi mẹ của Trương Lộ Tuyết nói gì, khẽ vươn tay, lấy một miếng táo đã gọt vỏ cho vào trong miệng, hung hăng cắn một cái, tiếng “rắc rắc” khiến cho Trương Lộ Tuyết nhíu mày. Từ nhỏ Trương Lộ Tuyết đã được giáo dục rất quy củ, khi ăn cái gì thì không được phát ra tiếng, đó là hành vi không lễ phép với người khác, nhưng Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ chuyện này, há miệng cắn một miệng lớn. Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lại ngại mẹ mình đang ngồi bên cạnh, Trương Lộ Tuyết không thể nói Diệp Lăng Phi thế nào. Diệp Lăng Phi cũng nhìn thấy ánh mắt Trương Lộ Tuyết nhìn về mình, hắn ý thức được chính mình không nên ăn uống kiểu đó, lần này đã có kinh nghiệm, chỉ cắn một miếng táo nhỏ. Mẹ của Trương Lộ Tuyết đánh giá Diệp Lăng Phi một chút, sau đó mở miệng nói:
- Tiểu Diệp, cháu bao nhiêu rồi?
- Dạ, tầm 34-35 tuổi ạ, cháu không nhớ rõ lắm!
Diệp Lăng Phi nở nụ cười như một đứa bé, nói:
- Người ta thường nói tuổi phụ nữ cần phải bí mật, thật ra thì đàn ông cũng phải giữ bí mật tuổi của mình, nếu không thì ai cũng nghĩ rằng bọn cháu già rồi, nhưng cháu chưa cảm thấy mình già lắm. Bác gái, bác nhìn cháu thì bác sẽ nói cháu bao nhiêu tuổi?
- Bác cứ nghĩ cháu chỉ tầm hai nhăm hai sáu thôi chứ!
Mẹ của Trương Lộ Tuyết vừa nói ra câu này làm cho Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi phải cười một trận, mẹ của Trương Lộ Tuyết rất biết nói chuyện, bộ dạng Diệp Lăng Phi nhìn kiểu gì cũng khó có thể bảo là hai nhăm hai sáu tuổi. Diệp Lăng Phi liếm liếm môi, đây là một hành vi vô thức, hắn cố giữ nét tươi cười trên mặt, có thể là trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương.
- Mẹ, mẹ đừng nói anh ấy như vậy chứ, mẹ, mẹ xem mẹ vừa nói một câu mà đã làm anh đắc ý như vậy rồi. Theo con thấy thì anh ta phải bốn mươi rồi, làm gì mà mới tầm hai nhăm hai sáu chứ!
- Ai giống như đã bốn mươi vậy?
Giọng nói của Trương Khiếu Thiên truyền tới, vừa rồi Trương Khiếu Thiên ngồi trong phòng khách đọc báo, sau khi đọc báo xong, ông ta quay về thư phòng luyện chữ. Đây đã là thói quen hàng ngày của Trương Khiếu Thiên, theo lý mà nói, lúc này Trương Khiếu Thiên vẫn đang luyện chữ trong thư phòng, nhưng không biết tại sao Trương Khiếu Thiên lại đi ra, còn nghe được câu nói vừa rồi của Trương Lộ Tuyết. - Cha, con đang nói Diệp Lăng Phi đấy, mẹ con nói Diệp Lăng Phi giống như người hai mươi lăm tuổi thôi, con thì nói anh ấy nào có giống như người mới hai nhăm tuổi, rõ ràng là giống một người bốn mươi tuổi...!
Lúc Trương Lộ Tuyết nói đến đây, cô ầm thầm đánh mắt với Diệp Lăng Phi, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là muốn Diệp Lăng Phi tùy theo hoàn cảnh mà hành sự. Trong lòng Trương Lộ Tuyết vẫn cảm thấy lo lắng, cha mẹ cô đều là người có thân phận, sẽ không cho phép con gái của mình đi lại với người đàn ông đã có gia đình, đừng nhìn vừa rồi mẹ của Trương Lộ Tuyết nói chuyện với Trương Lộ Tuyết như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ Trương Lộ Tuyết thực sự không ngại chút nào. Trương Lộ Tuyết bây giờ đang cố gắng làm cha mẹ mình vui vẻ, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Khiếu Thiên, dìu phụ thân của mình, nũng nịu nói:
- Cha, cha là bề trên, cha nói xem Diệp Lăng Phi thế nào!
- Tiểu Diệp rất tốt, cha thấy cậu ấy rất trẻ!
Trương Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, bác vẫn còn nhớ lúc cháu vừa mới đến công ty của bác, không ngờ chỉ chớp mắt mà thời gian đã trôi qua nhanh như vậy!
- Bác Trương, tất nhiên là cháu không quên chuyện lúc trước rồi, nếu không phải là bác giúp đỡ, chắc cháu còn không có chỗ để chân ở thành phố Vọng Hải rồi!
Bây giờ Diệp Lăng Phi không xưng hô với Trương Khiếu Thiên là tổng giám đốc Trương nữa, hắn xưng hô với Trương Khiếu Thiên là bác Trương, như vậy thì thân thiết hơn. Trương Khiếu Thiên cũng rất thích nghe Diệp Lăng Phi xưng hô với mình như vậy, ông ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, đó cũng là mệnh lệnh của lão thủ trưởng, bây giờ nghĩ lại, lúc trước lão thủ trưởng không đem phiền toái đến cho bác, mà đã giúp bác một việc lớn. Nếu như không có Tiểu Diệp, bác nghĩ tập đoàn của đã sớm phá sản từ lâu rồi.....! - Cha, anh ấy nào có hỗ trợ, chẳng phải cuối cùng tập đoàn Tân Á tập chúng ta đã bị anh ấy sáp nhập vào rồi sao. Theo con thấy thì đó gọi là dụng tâm bất lương, đã sớm nhắm vào tập đoàn Tân Á rồi! Trương Lộ Tuyết cố ý chu miệng ra với Diệp Lăng Phi, bộ dạng cực kỳ dễ thương. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Lúc trước khi định sáp nhập tập đoàn, anh đã trưng cầu ý kiến của em rồi mà, sau khi mọi người không có ý kiến gì, anh mới sáp nhập đấy chứ. Lộ Tuyết, sao bây giờ em lại trách anh vậy?
- Chuyện này đã nằm trong dự liệu của tôi từ đầu rồi, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tình nhân của cô còn chưa chết, bọn tôi không động đến hắn....!
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn nhớ ra Vu Tiêu Tiếu đang ở bên cạnh, ở trước mặt Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi không muốn nói đến những chuyện máu tanh, hắn không nói tiếp đoạn sau nữa, sửa lời:
- Cô lấy được tin tức từ chỗ Thái Duyệt sao?
- Lão ta thừa nhận rồi, qua sự miêu tả của lão tôi có thể dám chắc tên K mà lão nói chính là Mộ Thiên Dương, tôi hiểu rất rõ Mộ Thiên Dương...!
Mộ Văn còn chưa nói hết câu, dường như là cô ta nghĩ tới điều gì đó, dừng lại một lát, nói thêm:
- Bây giờ tôi phải đến nhà Thái Duyệt điều tra, hy vọng có thể tìm được Mộ Thiên Dương!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi thấy lần này chỉ sợ cô không thu hoạch được gì rồi, chẳng lẽ cô cho rằng Thái Duyệt sẽ thành thật nói ra tất cả mọi chuyện sao. Mộ Văn, đừng cao hứng sớm quá!
- Đó là chuyện của tôi, Diệp Lăng Phi, có lẽ anh chưa biết thủ đoạn của tôi thế nào!
Mộ Văn nói,
- Đừng quên, dù sao tôi cũng là đặc công, tôi đã trải qua các khoá huấn luyện, trong đó có cả các bức cung địch nhân. Diệp Lăng Phi, anh cứ chờ tin tốt của tôi đi!
- Vậy thì tốt, tôi sẽ chờ tin tốt lành của cô!
Diệp Lăng Phi nói xong cúp máy, nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, mau vào ăn điểm tâm đi, em dậy trễ thế này, coi chừng tương lai không người nào dám lấy em đâu!
Diệp Lăng Phi nói câu này chỉ là một câu vui đùa mà thôi, nhưng Diệp Lăng Phi không ngờ mình vừa nói như vậy, chợt nghe thấy Vu Tiêu Tiếu tức tối nói:
- Diệp đại ca, anh nói vậy là có ý gì, cái gì mà không người nào dám lấy?
- À... không có gì, anh chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi!
Diệp Lăng Phi ý thức được mình không nên đùa với Vu Tiêu Tiếu như vậy, dù sao vừa rồi nhưng hắn đã có quan hệ với Vu Tiêu Tiếu, không nên đùa giỡn với cô như vậy. Diệp Lăng Phi cúi đầu, xem ra đã ý thức được vấn đề của mình rồi, nhưng Vu Tiêu Tiếu cũng không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, cô nhìn Diệp Lăng Phi, tiếp tục hỏi:
- Diệp đại ca, anh còn chưa nói rõ với em, câu anh vừa nói ban nãy là có ý gì?
- Không có ý gì, anh chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tiêu Tiếu à, anh đi xem Lộ Tuyết thế nào, không biết Lộ Tuyết đã ăn xong chưa. Dù sao bữa sáng cũng rất quan trọng, nếu không ăn sáng rất dễ bị đói!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, Vu Tiêu Tiếu nghe được câu nói vừa nãy của Diệp Lăng Phi, cô trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại cúi đầu ăn điểm tâm. Diệp Lăng Phi đi từ trong phòng ăn ra, đã nhìn thấy Trương Lộ Tuyết và mẹ của cô đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, vừa rồi Diệp Lăng Phi nói với Vu Tiêu Tiếu là muốn đi ra gặp Trương Lộ Tuyết, nhưng giờ phút này Diệp Lăng Phi nào dám đến tìm Trương Lộ Tuyết, vừa rồi ở chỗ thang bị mẹ của Trương Lộ Tuyết nhìn thấy hắn và Trương Lộ Tuyết hôn nhau, nếu bà tiếp tục truy hỏi chuyện này, Diệp Lăng Phi không biết phải trả lời như thế nào, hắn chỉ muốn tìm một chỗ mà trốn. Nhưng Diệp Lăng Phi lo lắng cái gì, thì cái đó sẽ tới, mẹ của Trương Lộ Tuyết đã trông thấy Diệp Lăng Phi đi ra từ nhà ăn, bà liền gọi Diệp Lăng Phi: - Tiểu Diệp, đến đây ngồi một lát!
- Dạ!
Diệp Lăng Phi gần như là vô ý thức đáp lại, Diệp Lăng Phi biết mình muốn tránh cũng tránh không thoát, tốt nhất là thành thật đi đến. Diệp Lăng Phi giống như là vừa làm chuyện trái với lương tâm, đầu cúi thấp, thậm chí còn không dám đối mặt với ánh mắt của mẹ Trương Lộ Tuyết, hắn đi đến trước mặt Trương Lộ Tuyết và mẹ cô, nhưng chỉ đứng đực ở đó, không ngồi xuống.
- Tiểu Diệp, cháu cứ ngồi xuống đi, từ lúc nào mà lại trở nên khách sáo vậy?
Mẹ Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi như vậy, bà bật cười, bảo Diệp Lăng Phi ngồi xuống. Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy mình không nên thế này, nếu cứ đứng mãi thế thì không khỏi khách khí quá. Diệp Lăng Phi vội vàng đặt mông ngồi trên ghế sô pha, ở trước mặt hắn đặt một cái mâm đựng trái cây, lần này Diệp Lăng Phi lại chủ động, cũng không đợi mẹ của Trương Lộ Tuyết nói gì, khẽ vươn tay, lấy một miếng táo đã gọt vỏ cho vào trong miệng, hung hăng cắn một cái, tiếng “rắc rắc” khiến cho Trương Lộ Tuyết nhíu mày. Từ nhỏ Trương Lộ Tuyết đã được giáo dục rất quy củ, khi ăn cái gì thì không được phát ra tiếng, đó là hành vi không lễ phép với người khác, nhưng Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ chuyện này, há miệng cắn một miệng lớn. Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lại ngại mẹ mình đang ngồi bên cạnh, Trương Lộ Tuyết không thể nói Diệp Lăng Phi thế nào. Diệp Lăng Phi cũng nhìn thấy ánh mắt Trương Lộ Tuyết nhìn về mình, hắn ý thức được chính mình không nên ăn uống kiểu đó, lần này đã có kinh nghiệm, chỉ cắn một miếng táo nhỏ. Mẹ của Trương Lộ Tuyết đánh giá Diệp Lăng Phi một chút, sau đó mở miệng nói:
- Tiểu Diệp, cháu bao nhiêu rồi?
- Dạ, tầm 34-35 tuổi ạ, cháu không nhớ rõ lắm!
Diệp Lăng Phi nở nụ cười như một đứa bé, nói:
- Người ta thường nói tuổi phụ nữ cần phải bí mật, thật ra thì đàn ông cũng phải giữ bí mật tuổi của mình, nếu không thì ai cũng nghĩ rằng bọn cháu già rồi, nhưng cháu chưa cảm thấy mình già lắm. Bác gái, bác nhìn cháu thì bác sẽ nói cháu bao nhiêu tuổi?
- Bác cứ nghĩ cháu chỉ tầm hai nhăm hai sáu thôi chứ!
Mẹ của Trương Lộ Tuyết vừa nói ra câu này làm cho Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi phải cười một trận, mẹ của Trương Lộ Tuyết rất biết nói chuyện, bộ dạng Diệp Lăng Phi nhìn kiểu gì cũng khó có thể bảo là hai nhăm hai sáu tuổi. Diệp Lăng Phi liếm liếm môi, đây là một hành vi vô thức, hắn cố giữ nét tươi cười trên mặt, có thể là trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương.
- Mẹ, mẹ đừng nói anh ấy như vậy chứ, mẹ, mẹ xem mẹ vừa nói một câu mà đã làm anh đắc ý như vậy rồi. Theo con thấy thì anh ta phải bốn mươi rồi, làm gì mà mới tầm hai nhăm hai sáu chứ!
- Ai giống như đã bốn mươi vậy?
Giọng nói của Trương Khiếu Thiên truyền tới, vừa rồi Trương Khiếu Thiên ngồi trong phòng khách đọc báo, sau khi đọc báo xong, ông ta quay về thư phòng luyện chữ. Đây đã là thói quen hàng ngày của Trương Khiếu Thiên, theo lý mà nói, lúc này Trương Khiếu Thiên vẫn đang luyện chữ trong thư phòng, nhưng không biết tại sao Trương Khiếu Thiên lại đi ra, còn nghe được câu nói vừa rồi của Trương Lộ Tuyết. - Cha, con đang nói Diệp Lăng Phi đấy, mẹ con nói Diệp Lăng Phi giống như người hai mươi lăm tuổi thôi, con thì nói anh ấy nào có giống như người mới hai nhăm tuổi, rõ ràng là giống một người bốn mươi tuổi...!
Lúc Trương Lộ Tuyết nói đến đây, cô ầm thầm đánh mắt với Diệp Lăng Phi, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là muốn Diệp Lăng Phi tùy theo hoàn cảnh mà hành sự. Trong lòng Trương Lộ Tuyết vẫn cảm thấy lo lắng, cha mẹ cô đều là người có thân phận, sẽ không cho phép con gái của mình đi lại với người đàn ông đã có gia đình, đừng nhìn vừa rồi mẹ của Trương Lộ Tuyết nói chuyện với Trương Lộ Tuyết như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ Trương Lộ Tuyết thực sự không ngại chút nào. Trương Lộ Tuyết bây giờ đang cố gắng làm cha mẹ mình vui vẻ, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Khiếu Thiên, dìu phụ thân của mình, nũng nịu nói:
- Cha, cha là bề trên, cha nói xem Diệp Lăng Phi thế nào!
- Tiểu Diệp rất tốt, cha thấy cậu ấy rất trẻ!
Trương Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, bác vẫn còn nhớ lúc cháu vừa mới đến công ty của bác, không ngờ chỉ chớp mắt mà thời gian đã trôi qua nhanh như vậy!
- Bác Trương, tất nhiên là cháu không quên chuyện lúc trước rồi, nếu không phải là bác giúp đỡ, chắc cháu còn không có chỗ để chân ở thành phố Vọng Hải rồi!
Bây giờ Diệp Lăng Phi không xưng hô với Trương Khiếu Thiên là tổng giám đốc Trương nữa, hắn xưng hô với Trương Khiếu Thiên là bác Trương, như vậy thì thân thiết hơn. Trương Khiếu Thiên cũng rất thích nghe Diệp Lăng Phi xưng hô với mình như vậy, ông ta đưa tay ra vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, đó cũng là mệnh lệnh của lão thủ trưởng, bây giờ nghĩ lại, lúc trước lão thủ trưởng không đem phiền toái đến cho bác, mà đã giúp bác một việc lớn. Nếu như không có Tiểu Diệp, bác nghĩ tập đoàn của đã sớm phá sản từ lâu rồi.....! - Cha, anh ấy nào có hỗ trợ, chẳng phải cuối cùng tập đoàn Tân Á tập chúng ta đã bị anh ấy sáp nhập vào rồi sao. Theo con thấy thì đó gọi là dụng tâm bất lương, đã sớm nhắm vào tập đoàn Tân Á rồi! Trương Lộ Tuyết cố ý chu miệng ra với Diệp Lăng Phi, bộ dạng cực kỳ dễ thương. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Lúc trước khi định sáp nhập tập đoàn, anh đã trưng cầu ý kiến của em rồi mà, sau khi mọi người không có ý kiến gì, anh mới sáp nhập đấy chứ. Lộ Tuyết, sao bây giờ em lại trách anh vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.