Đô Thị Tàng Kiều

Chương 246: Có bí mật khác

Tam Dương Trư Trư

10/03/2013

Tầng bốn toà nhà Trung Hưng có một nhà hàng Trung Quốc. Trần Hàn Lâm còn chưa từ trong đả kích khôi phục, đang ngồi đối diện Bạch Tình Đình. Cho tới giờ phút này Trần Hàn Lâm vẫn còn đang thầm mắng Diệp Lăng Phi.

Mà Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, bưng một chén trà vừa uống vừa oán giận nói:

- Ái chà, đồ ăn nhà hành Trung Quốc này làm sao mà làm chậm thế nhỉ. Hiện giờ còn chưa đem ra, tý nữa là chúng ta ăn cơm tối là vừa rồi.

Trần Hàn Lâm mặc dù trong lòng mắng tổ tông nhà Diệp Lăng Phi một lượt nhưng biểu hiện lại dường như không có việc gì, tựa hồ hoàn toàn không coi việc Diệp Lăng Phi vừa làm khó hắn vào đâu. Tay phải hắn cầm chén trà, chầm chậm nói:

- Diệp tiên sinh, món ngon không sợ chờ lâu, an tâm đợi đi đừng nóng ruột.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.

- Đúng, Trần tiên sinh nói rất đúng.

Diệp Lăng Phi nói xong đặt chén trà xuống, đứng dậy xin lỗi:

- Tôi đi vệ sinh một chút.

Đợi Diệp Lăng Phi đi rồi, Trần Hàm Vũ mới cười nói:

- Tình Đình, cậu kết hôn từ bao giờ ? Sao bạn học cũ như mình mà cũng không thông báo một tiếng thế?

- Còn chưa kết hôn, sang năm mới cưới. Hắn cứ thích nói như vậy, cậu quen rồi sẽ biết thôi.

Bạch Tình Đình khẽ mỉm cười nói.

- Ồ, hóa ra là thế.

Trần Hàm Vũ cười cười nhìn thoáng qua anh trai mình, sau đó lại nói với Bạch Tình Đình:

- Mình vẫn hay nói đùa với anh mình là để anh ấy theo đuổi cậu, không ngờ cậu đã chuẩn bị kết hôn rồi. Ha ha, đợi tới khi cậu kết hôn rồi thì nhớ phải nhớ tới bạn học là mình nhé.

Lời nói của Trần Hàm Vũ có vẻ đùa cho vui nhưng Bạch Tình Đình lại nghe ra trong lời này có ý khác. Cô không đổi sắc mặt nói:

- Anh trai cậu rất ưu tú, làm phó tổng giám đốc Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế chúng mình, tương lai sẽ có rất nhiều cô gái muốn cưới anh cậu.

Trần Hàm Vũ nghe thấy Bạch Tình Đình nhắc tới anh trai mình lập tức nói theo:

- Tình Đình, cậu biết không, anh trai mình ở nước ngoài cũng là lãnh đạo của một công ty khổng lồ đấy, các phương diện đều ưu tú, chỉ có chuyện yêu đương là khiến cả nhà mình lo lắng. Ánh mắt anh trai mình rất cao, chưa từng nghe nói anh ấy yêu đương ai bao giờ, vẫn chỉ toàn nhắc tới Tình Đình cậu thôi.

Bạch Tình Đình vừa nghe, trong lòng rất buồn cười, thầm nghĩ:

- Trần Hàm Vũ này đúng là hay thật. Anh trai cậu ưu tú như thế thì có liên quan gì tới mình. Chẳng lẽ muốn mai mối cho mình chắc?

Cô vừa nghĩ tới đây liền đột nhiên ngắt lời Trần Hàm Vũ, nói:

- Hàm Vũ, mình đi vệ sinh. Đợi mình về rồi nói tiếp.

Nói xong cô liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Trần Hàm Vũ có vẻ hơi xấu hổ. Cô nhìn thoáng qua anh trai mình, không nói gì nữa.

Chu Hân Mính làm sao không phát hiện ra sự kỳ quặc ở đây. Cô cảm thấy cô gái này rất muốn anh trai cô ta và Bạch Tình Đình kết hôn. Mà anh trai cô ta vừa rồi bị Diệp Lăng Phi ở chỗ cầu thang làm cho rất xấu hổ. Có nhìn cái vẻ này thì hình như là hai anh em nhà này muốn tìm cơ hội làm khó Diệp Lăng Phi đây.

- Diệp Lăng Phi, em muốn xem lần này anh xử lý thế nào.

Chu Hân Mính ôm tâm lý xem trò vui, định xem Diệp Lăng Phi ứng phó với hai anh em nhà này ra sao.

Diệp Lăng Phi từ trong nhà vệ sinh đi ra, lại thấy Bạch Tình Đình đang đứng ngay cửa, xem chừng là chờ mình.

- Bà xã, em ở đây làm gì thế?

Diệp Lăng Phi rửa sạch tay, lau xong tay phải liền rất tự nhiên ôm lấy eo Bạch Tình Đình.

- Chờ anh!

Bạch Tình Đình nói.

- Anh đừng có mà làm quá đấy. Dù sao thì Trần Hàn Lâm cũng là phó tổng giám đốc điều hành ở công ty em.

- Hóa ra em muốn nhắc anh chuyện này hả? Em yên tâm đi. Anh sẽ không để xảy ra chuyện đâu.

Diệp Lăng Phi ghé sát mũi vào người Bạch Tình Đình, giống như bừng tỉnh:

- Bà xã, em dùng nước hoa gì thế, như vậy rất dễ gọi ong bướm đấy nhé.

- Anh ....!

Bạch Tình Đình vừa mới vươn tay, liền cười khì khì nói:

- Vậy anh không thích em dùng nước hoa hả?

- Thích thì thích. Nhưng mà anh càng thích mùi hương tự nhiên của cơ thể bà xã hơn.

Diệp Lăng Phi nói xong những lời này liền nhanh chân bỏ chạy. Bạch Tình Đình đỏ bừng mặt, lầm bầm nói:

- Người này cuối cùng cũng không thể đứng đắn được.

Cô đi theo Diệp Lăng Phi về chỗ ngồi.

Diệp Lăng Phi khi trở về bàn thì phục vụ đã bắt đầu bê đồ ăn lên.

- Ừ, không tồi hả.



Diệp Lăng Phi cũng không bắt chuyện với người khác mà cầm đôi đũa gắp luôn một miếng thịt bỏ vào miệng. Hành vi của Diệp Lăng Phi trong mắt Trần Hàn Lâm và Trần Hàm Vũ cực kỳ bất lịch sự, nhưng Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lại cảm thấy hoàn toàn bất đồng với hai anh em nhà nọ.

Bạch Tình Đình sớm đã quen với loại hành động không lịch sự này của Diệp Lăng Phi, cho là chuyện bình thường. Mà Chu Hân Mính đối với hành động này của Diệp Lăng Phi lại cảm thấy rất có khí phách. Phụ nữ khi yêu một người đàn ông nào đó thì tất cả hành động của người đó trong mắt cô đều là bình thường, do đó mới có câu nói, khi người phụ nữ yêu thì đôi mắt bị tình yêu che mờ, không còn nhìn rõ thế giới thực.

- Diệp tiên sinh. Anh làm việc ở Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế sao?

Trần Hàm Vũ thấy bộ dáng của Diệp Lăng Phi, chán ghét nhíu mày, cố ý hỏi.

- Tôi không làm ở Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

Diệp Lăng Phi buông đũa, nhìn cô gái trông còn trẻ con này, cười nói:

- Tôi là một người thất nghiệp. Nếu như vị tiểu thư này có công việc gì tốt thì xin giới thiệu cho tôi. Tôi không sợ mệt, không sợ bẩn, sống rất kham khổ.

Trần Hàm Vũ lại tin luôn những lời này của Diệp Lăng Phi. Cô vốn cho rằng bộ dạng của Diệp Lăng Phi không giống người giữ chức trách cao ở công ty. Hiện giờ quả thật là như vậy. Trần Hàm Vũ đã tìm được một cơ hội tốt để làm nhục Diệp Lăng Phi. Cô hy vọng có thể thông qua việc làm nhục Diệp Lăng Phi khiến cho Bạch Tình Đình bất mãn đối với Diệp Lăng Phi. Như vậy thì anh trai cô mới có cơ hội. Cô bé Trần Hàm Vũ này còn trẻ con, có cách nghĩ của trẻ con. Một khi có thể giúp cho anh trai cô cưa được Bạch Tình Đình thì cô căn bản không cần lo lắng cuộc sống của mình nữa.

Trần Hàm Vũ khẽ cười nói:

- Diệp tiên sinh. Anh nói đùa với tôi sao? Anh là hôn phu của Tình Đình, làm sao lại không có việc làm?

- Tất nhiên là chuyện này có thể giải thích được. Toàn bộ tâm huyết của tôi đều đặt vào việc theo đuổi bà xã tôi. Cô nghĩ thử xem. Tôi theo đuổi được người có tiền như vậy thì tôi còn đi làm làm gì. Có bà xã nuôi tôi rồi. Nói theo cách nói hiện đại thì chính là giai nuôi.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nhìn nhau. Hai cô đối với Diệp Lăng Phi này đúng là không còn cách nào. Người này căn bản không cần mặt mũi, nói gì cũng có thế nói. Hơn nữa hắn lại nói rất giống thật. Bạch Tình Đình cũng không muốn phá hắn, định tiếp tục quan sát.

Trần Hàm Vũ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi. Cô chưa bao giờ gặp phải một người đàn ông không biết xấu hổ thế này. Trần Hàm Vũ vốn định làm nhục hắn một phen, nhưng lại phát hiện ra bản thân mình bị Diệp Lăng Phi làm tức giận. Cô hừ một tiếng nói:

- Diệp tiên sinh. Tôi không biết phải nói thế nào, anh....tôi thấy anh....

Trần Hàm Vũ không cách nào nói xong được, chuyển hướng nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, mình không hiểu tại sao cậu là coi trọng một người đàn ông như vậy.

- Hàm Vũ, không nên nói bậy

Trần Hàn Lâm vẫn không nói chuyện mà nhìn em mình nói với Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi cười lạnh liền biết là Diệp Lăng Phi cố ý đùa cợt em mình. Hắn cầm lấy đũa, nói với mọi người:

- Nào, khó có cơ hội chúng ta gặp nhau, không cần nói gì nữa. Chúng ta ăn cơm thôi. Nếu không ăn thức ăn này nguội hết.

- Ừ, ăn thôi. Ăn đi. Tôi thích ăn nhất.

Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt khinh bỉ của Trần Hàm Vũ, cố ý nói:

- Em gái à, ăn đi chứ. Em không nên nhìn anh như vậy. Tuy anh là giai nuôi nhưng mà người phụ nữ không có tiền anh không xem trọng đâu. Em có thể yên tâm đi. Anh đối với em không hứng thú đâu.

- Anh....!

Trần Hàm Vũ vừa nói ra được một chữ liền nghe thấy Trần Hàn Lâm nói:

- Hàm Vũ, không nên nói nữa, ăn cơm đi đã.

Trần Hàm Vũ cũng không nhìn Diệp Lăng Phi nữa, cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn.

Trần Hàn Lâm ăn vài miếng, buông đũa. Hắn chuyển hướng nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:

- Diệp tiên sinh. Em gái tôi còn nhỏ, không hiểu biết, anh đừng trách nó.

- Tôi sao lại thế chứ!

Diệp Lăng Phi buông đũa, khẽ cười nói:

- Có câu nói, có cha như thế thì có con như vậy. Em gái như thế thì mới là có anh như vậy. Trần tiên sinh, nếu tôi nói không sai thì những lời này của em anh phần lớn là do anh dạy.

- Hả, nói thế thì cũng có chút ý tứ. Tôi rất muốn biết Diệp tiên sinh tại sao lại nói vậy?

Trần Hàn Lâm ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Tuy tôi không ngại chút chuyện nhỏ nhưng tôi không muốn ở trước mặt Bạch phó tổng lưu lại ấn tượng xấu. Tôi tự nhận tôi là người quang minh lỗi lạc, nhưng Diệp tiên sinh lại nói tôi như là người làm chuyện hèn hạ vậy.

- Tôi thấy không cần đâu. Mọi người trong lòng tự hiểu là được.

Diệp Lăng Phi khẽ cười nói.

- Có vài chuyện nói ra thì không còn ý nghĩa nữa. Anh và Tình Đình là đồng nghiệp, tôi cũng không muốn côn ty khó xử.

- Hừ, thế thì tôi lại càng muốn anh nói.

Trần Hàn Lâm nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy thì lại tưởng là hắn khiếp đảm rồi, không muốn lưu lại cho Diệp Lăng Phi đường sống. Hắn cố ý gây sự nói:

- Hiện giờ có Bạch phó tổng ở đây, Diệp tiên sinh xin cứ nói rõ ràng ra đi.

Bạch Tình Đình cũng không ngờ là chuyện đột nhiên lại chuyển biến, Diệp Lăng Phi không ngờ muốn nói tới chuyện liên quan tới Trần Hàn Lâm. Bạch Tình Đình có hơi lo lắng. Chẳng may Diệp Lăng Phi nói linh tinh thì chuyện hôm nay lớn rồi. Nói thế nào thì nói, Trần Hàn Lâm cũng là phó tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Cha mình cũng rất coi trọng hắn, cũng cho hắn rất nhiều quyền lợi cho hắn thoải mái thi triển thủ đoạn ở Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

Cô hơi lo lắng nhìn Diệp Lăng Phi nhưng lại thấy Diệp Lăng Phi vẫn cái vẻ nghênh ngang nhìn hai anh em.

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Nếu Trần tiên sinh cố ý thì tôi cũng không khách sáo nữa. Trần tiên sinh, anh chưa bao giờ nói là tới Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế làm gì. Chẳng lẽ chỉ làm làm phó tổng giám đốc. Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu.

- Anh nói thế là có ý gì?

Trần Hàn Lâm sửng sốt, hỏi ngược lại.

- Ý tôi rất rõ ràng. Chẳng lẽ anh không hiểu sao?

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.



- Mục đích anh tới Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế rất rõ ràng, chính là muốn mượn sự trợ giúp của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế để thực hiện mục đích của anh. Không thể phủ nhận là bối cảnh của anh hầu hết là thật. Nhưng anh lại quên mất một chuyện. Đó là khoản nợ đánh bạc của anh. Sở dĩ anh trở lại Vọng Hải cũng không phải là anh chủ động từ chức mà là anh bị hắc bang đuổi giết, thế nên mới bị bức phải trở lại Vọng Hải.

- Hả?

Trần Hàn Lâm trợn trừng đôi mắt. Hắn há hốc miệng, không thể tin nổi những gì mình đang nghe.

Bạch Tình Đình cũng ngẩn ngơ. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, lại nhìn Trần Hàn Lâm, bán tín bán nghi nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói thật không?

- Đương nhiên đều là thật!

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.

- Trần tiên sinh trở lại Vọng Hải là để kiếm tiền. Bằng cách nhanh nhất để kiếm tiền. Mặc dù tôi thừa nhận ở phương diện quản lý công ty anh rất có năng lực nhưng hắn cũng lợi dụng công ty để kiếm một khoản lớn. Mặt khác, anh tìm mọi cách tới gần Bạch Tình Đình theo đuổi người kế thừa tương lai của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, muốn đoạt cả Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Trần tiên sinh, anh có ưu thế hơn người khác chính là em gái anh lại là bạn học của Bạch Tình Đình. Mà anh là phó tổng giám đốc Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Loại quan hệ này khiến anh cảm thấy ưu thế của mình lớn lên. Nhưng rất đáng tiếc, vẻ mặt của anh lúc nãy đã bán đứng anh. Ánh không ngờ là Bạch Tình Đình đã kết hôn. Về cách làm của em anh vừa rồi, tôi tin là phần lớn đều là do bất mãn với tôi. Em gái anh hy vọng có thể làm nhục tôi mà trợ giúp được cho anh. Cho nên tôi nói, những lời em anh nói phần lớn đầu phát ra từ khát vọng của anh với Bạch Tình Đình. À, đương nhiên là tôi còn một chút nghi vấn. Là ai giúp anh nợ tiền. Đừng nói với tôi là bản thân anh. Nếu có người giúp anh thì tôi lại phải đánh giá lại mục đích của anh tới Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Ngay vừa rồi tôi mới nghĩ ra một chuyện. Tôi nhầm rồi.

Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, sắc mặt Trần Hàn Lâm trắng bệch. Khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói hắn nhận ra một chuyện thì Trần Hàn Lâm bật hỏi:

- Anh sai cái gì?

Nhưng lập tức nhận ra là thế này không khác nào không đánh mà khai, thừa nhận những lời nói của Diệp Lăng Phi là thật.

Trần Hàn Lâm nói thế nào cũng là người từng trải. Hắn phản ứng cực kỳ nhanh chóng, hơi thả lỏng ngữ khí, chậm rãi hỏi:

- Diệp tiên sinh, chuyện của anh rất hấp dẫn. Tôi hiện giờ rất tò mò muốn biết anh sai ở đâu?

Đây cũng chính là vấn đề Bạch Tình Đình muốn hỏi. Chỉ là Bạch Tình Đình không mở miệng mà cẩn thận nghe Diệp Lăng Phi nói.

Ai ngờ Diệp Lăng Phi lại cười ha hả nói:

- Tôi vừa rồi mới nhớ ra là trước mắt anh rất có khả năng không phải muốn kiếm tiền thật nhanh trả nợ, mà anh đã trả xong tiền rồi.

Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào hai mắt Trần Hàn Lâm nói:

- Trần tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết, mục đích chính thức của anh là gì?

- Mục đích của tôi là muốn góp phần lãnh đạo Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cho tốt, bởi vì đó là chức trách của tôi.

Trần Hàn Lâm khôi phục lại liền nói chuyện rất thong dong:

- Nhưng tôi không thể không thừa nhân là trí tưởng tượng của Diệp tiên sinh rất phong phú, không ngờ có thể đặt ra một câu chuyện đặc sắc tới vậy.

Vừa nói hắn vừa vỗ tay.

Diệp Lăng Phi cũng cười. Hắn cười to nói:

- Trần tiên sinh, xem ra anh nghĩ là tôi không có chứng cứ để chứng minh lời nói của tôi. Thật ra chuyện này cũng không có gì. Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cũng không phải là sản nghiệp của tôi. Có thể nói Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không ảnh hưởng lớn. Nhưng bởi vì tôi thấy sự tồn tại của anh là một sự uy hiếp đối với tôi. Tôi lúc nào cũng lưu ý anh có ý đồ với bà xã tôi, cho nên đã âm thầm điều tra anh. Mà hiện giờ khi tôi nói ra thì đại biểu cho việc tôi ấy anh đã không còn uy hiếp gì lắm đối với bà xã tôi. Hiện giờ anh rất có khả năng uy hiếp Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Nhưng anh là một phó tổng giám đốc không tồi. Tôi nghĩ không chỉ có tôi, ngay cả bà xã tôi, thậm chí là nhạc phụ tương lai của tôi nếu không có chứng cứ chứng minh anh uy hiếp Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì vẫn cho anh là một phó tổng giám đốc tốt. Trần tiên sinh, xin anh tự thu xếp. Hy vọng anh có thể lãnh đạo Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thật tốt. Tốt nhất là đừng để tôi nắm được nhược điểm gì, nếu không anh sẽ chết rất bi thảm.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đứng dậy, nói với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính:

- Chúng ta đổi chỗ ăn cơm xem ra nơi này không thích hợp cho chúng ta ăn cơm.

Bạch Tình Đình cũng không nói gì. Cô hiện giờ không thể có bất cứ phán đoán gì. Bạch Tình Đình hiện giờ muốn làm chính là điều tra rõ mọi chuyện.

Nhìn đám người Diệp Lăng Phi rời khỏi nhà hàng Trung Quốc, Trần Hàn Lâm đứng dậy, nói với em gái:

- Hàm Vũ, em ăn đi. Anh đi gọi điện đã.

Vừa nói Trần Hàn Lâm vừa bước nhanh vào nhà vệ sinh. Sau khi xác định được trong đó không có ái, Trần Hàn Lâm gọi điện thoại cho Lý Triết Hào.

- Ông chủ Lý, ở chỗ tôi có chuyện ngoài ý muốn rồi.

Trần Hàn Lâm trừng mắt nhìn cửa nhà vệ sinh, sợ có người tiến vào.

- Hàn Lâm, cậu vẫn làm rất tốt, hiện giờ trở thành phó tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, còn có gì lo lắng nữa?

Lý Triết Hào cười nói.

Trần Hàn Lâm thở dài nói:

- Ông chủ Lý, ông biết một người tên là Diệp Lăng Phi không, là vị hôn phu của Bạch Tình Đình ấy?

- Diệp Lăng Phi?

Lý Triết Hào nghe thấy cái tên này giọng nói liền sững lại, vội vàng hỏi.

- Sao thế? Sao cậu lại nói tới người này.

Nghe giọng nói của Lý Triết Hào, trái tim Trần Hàn Lâm đập thình thịch một cái. Hắn nghe giọng này là biết Lý Triết Hào biết Diệp Lăng Phi, hơn nữa người này khiến Lý Triết Hào có cảm giác rất khó giải quyết.

- Hắn biết quá khứ của tôi, vừa rồi suýt nữa là hắn đoán được ý đồ của tôi. Ông chủ Lý. Nếu để người này tiếp tục điều tra thì rất có khả năng là tôi gặp phiền toái, thậm chí không thể hợp tác với ông nữa.

Trần Hàn Lâm lo lắng nói.

- Chuyện này cậu cứ yên tâm. Cậu cứ tiến hành theo kế hoạch đi. Chuyện khác giao cho tôi. Tôi dám cam đoan là Diệp Lăng Phi này không thể phá hủy chuyện của chúng ta.

Lý Triết Hào rất khẳng định nói.

- Thằng nhãi này sẽ chết ngay thôi.

Nghe được những lời này của Lý Triết Hào, Trần Hàn Lâm cuối cùng cũng yên lòng. Hắn cười nói:

- Ông chủ Lý, năm sau tôi sẽ cải cách Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Không quá ba tháng tôi có thể thuyết phục Bạch Cảnh Sùng bán cổ phiếu. Đến lúc đó ông có thể thuận lợi tiến vào hội đồng quản trị của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế rồi. Tôi có thể cam đoan là ông có thể mua Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế với giá thấp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook