Chương 716: Cô nam quả nữ.
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Trước đây Bạch Tình Đình vốn không hề biết thân phận của Tiêu
Vũ Văn, giờ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói đến thân phận của Tiêu Vũ Văn, Bạch Tình Đình đã thấy thương hại Tiêu Vũ Văn, cảm
thấy Tiêu Vũ Văn cô độc một mình thật đáng thương.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Cô ấy vốn không phải cô gái hư, chỉ là thiếu đi sự quan tâm trong một khoảng thời gian khá dài mới khiến cho tính cách của cô ấy lầm lì như vậy, độc đoán độc hành, chuyện lần này đã đả kích rất lớn đến cô ấy, tối qua anh có gặp cô ấy trong bệnh viện, cô ấy đã khóc ngất đi rồi!
Trong lòng Bạch Tình Đình có một cảm giác thương hại Tiêu Vũ Văn mạnh mẽ, trái tim của Bạch Tình Đình rất mềm yếu, từ nhỏ cô đã mất mẹ, không có được cảm giác bi thảm yêu thương của người mẹ. Bây giờ nghe được Tiêu Vũ Văn ngay cả ông nội làm sinh mạng của mình cũng không còn nữa, cái cảm giác thương hại Tiêu Vũ Văn trong lòng Bạch Tình Đình càng tăng lên mạnh mẽ, cô nhịn không được nói:
- Ông xã, Tiêu Vũ Văn thật đáng thương!
- Đúng thế!
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
- Anh vốn định an ủi cô ấy một lúc, nhưng cô ấy giống như một cái xác không hồn, vốn không hề nghe lọt những gì anh nói, bà xã, đừng nói nữa, tối qua anh ở bệnh viện cả đêm, nói thế nào thì anh cũng quen biết với ông nội của Tiêu Vũ Văn, nhìn thấy người ta ra đi như vậy thật sự trong lòng anh không đành, được rồi, Tiêu Vũ Văn vốn chẳng có quan hệ gì với anh, hay cứ để mặc kệ vậy!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt thì cái chân nhỏ của Bạch Tình Đình đang đặt trên đùi Diệp Lăng Phi đạp hắn một cái, Bạch Tình Đình hiện rõ rất bất mãn nói:
- Ông xã, sao anh lại có thể nói thế được, anh có còn chút trách nhiệm của đàn ông không vậy hả!
- Trách nhiệm của đàn ông?
Diệp Lăng Phi thắc mắc nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Cái này có liên quan gì đến trách nhiệm của đàn ông, giữa anh và Tiêu Vũ Văn vốn chẳng thân mấy, không cần thiết phải chen vào!
Bạch Tình Đình vừa nghe đã quýnh cả lên, lần này ngay cả nói cũng không vội rút chân ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, mang dép vào bỏ đi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình làm vậy chẳng hiểu gì cả, vừa rồi còn đang yên đang lành sao lại thay đổi nhanh như vậy. Diệp Lăng Phi đưa tay ra nắm lấy cánh tay Bạch Tình Đình kéo cô vào ngồi lại trên ghế sô fa.
- Bà xã, em sao thế hả?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Còn sao gì nữa, bị anh làm cho tức chết đi được!
Bạch Tình Đình tức hồng hộc nói.
- Anh không biết anh đã làm những chuyện gì rồi sao, bây giờ còn nói những lời như vậy, anh có còn là đàn ông không hả?
- Bà xã, anh thật chẳng biết chuyện gì cả!
Diệp Lăng Phi cười khổ sở nói.
- Em mau nói rõ cho anh biết đi!
- Sao em có thể nói rõ cho anh biết được!
Bạch Tình Đình nói.
- Tối hôm đó anh không biết anh đã làm gì sao, chiếm tiện nghi con gái nhà người ta rồi xong chuyện sao, em vì không muốn để cho người con gái khác can thiệp vào chuyện tình cảm của chúng ta, nhưng em lại không dung cho chồng mình không có trách nhiệm, anh nói như vậy khiến em quá thất vọng rồi!
- Anh chiếm tiện nghi người ta?
Trong đầu Diệp Lăng Phi vo ve, nếu như Bạch Tình Đình đã nói vậy thì chẳng phải xác thực tối hôm đó mình và Tiêu Vũ Văn đã phát sinh quan hệ sao, vết máu trên giường chắc là của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình trong nhất thời không biết nên nói gì cả.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng cô tức hồng hộc nói:
- Bây giờ Tiêu Vũ Văn gặp phải chuyện không hay, cho dù từ bất kỳ phương diện nào anh cũng phải giúp đỡ, lần này xem như là chuyện của một người đàn ông nên làm!
- Bà xã, ý em là…
- Anh đừng có nghĩ bậy, em không nói là em sẽ để cho Tiêu Vũ Văn vào nhà chúng ta, em chỉ nói anh nên giúp đỡ Tiêu Vũ Văn trong lúc cô ấy gặp khó khăn nhất, anh nghĩ thử xem, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà giờ đã không còn người thân, cô ấy gần giúp đỡ nhất, anh thì tốt thật, xem như chẳng có chuyện gì cả, còn nói anh và người ta không có quan hệ gì, đây là điều mà một con người nên nói sao, đừng nói chi khác, cho dù một người lạ gặp phải chuyện như thế này cũng nên giúp đỡ!
Sau khi Bạch Tình Đình nói xong lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi bổ sung thêm:
- Em chỉ là nói trong lúc này có thể giúp được gì cho cô ấy thì giúp chứ không phải bảo anh dẫn cô ấy về nhà chúng ta, ông xã, anh xem mà tự làm đi, nếu về kinh tế có thể giúp cho cô ấy được!
- Bà xã, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình hôn một cái thật mạnh lên môi Bạch Tình Đình rồi buông tay ra, Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc nãy anh không nghĩ đến điểm này, bà xã, vậy anh qua bên đó xem có thể giúp được gì không!
- Đi đi, đi đi!
Bạch Tình Đình khoát tay nói:
- Chúng ta có gì liên lạc qua điện thoại!
………………………………………… ………….
Lúc Diệp Lăng Phi chạy xe đến bệnh viện thì lại không gặp Tiêu Vũ Văn, gọi điện thoại mới biết được Tiêu Vũ Văn đã rời khỏi bệnh viện rồi, sáng nay Tống Thi đã sắp xếp người bố trí linh đường xong, suy nghĩ đến tâm trạng của Tiêu Vũ Văn nên tạm thời Tống Thi bảo Tiêu Vũ Văn ở nhà của mình, đợi sau khi tâm trạng của Tiêu Vũ Văn ổn định lại mới để cho Tiêu Vũ Văn đến linh đường.
Diệp Lăng Phi chạy đến nhà của Tống Thi thì nhìn thấy Tiêu Vũ Văn sắc mặt trắng bệch không chút máu. Tiêu Vũ Văn hiện rõ rất tiều tụy, từ lúc sau khi đến nhà Tống Thi, Tiêu Vũ Văn luôn nhốt mình trong phòng cầm lấy bức ảnh của ông, ngay cả vợ Tống Thi nói chuyện với Tiêu Vũ Văn Tiêu Vũ Văn cũng gần như chẳng nghe thấy gì.
Kỷ Tuyết nói cho Diệp Lăng Phi biết đến giờ Tiêu Vũ Văn vẫn chưa ăn gì cả, Diệp Lăng Phi ừm một tiếng rồi hắn bảo Kỷ Tuyết đi ra trước đi, tự hắn bước đến trước mặt Tiêu Vũ Văn.
- Vũ Văn, đã đói chưa?
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Vũ Văn ngước đầu lên, đôi mắt đẹp như nước mùa thu lúc này hiện rõ sự trống rỗng vô hồn, hình như linh hồn của Tiêu Vũ Văn cũng đã chạy theo Tiêu Triều Dương rồi, Tiêu Vũ Văn khẽ lắc đầu rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh Tiêu Triều Dương đang cầm trong tay.
Điều mà Diệp Lăng Phi lo nhất là Tiêu Vũ Văn không nói gì, nếu như Tiêu Vũ Văn nói chuyện thì cho dù có bị chửi một trận cũng được. Nhưng ngược lại Tiêu Vũ Văn lại không nói gì, ngay cả mắng chửi cũng không, điều này mới thực sự khiến Diệp Lăng Phi thấy cho Tiêu Vũ Văn.
Trước đây Diệp Lăng Phi không có cảm tình nhiều với Tiêu Vũ Văn, nhiều nhất cũng chỉ xem là có quen biết nhau, thậm chí còn chưa thể nói đến là bạn nữa.
Nhưng sau khi trải qua đêm hôm đó, trong lòng Diệp Lăng Phi lại nảy sinh sự quan tâm với Tiêu Vũ Văn, đặc biệt là chuyện lần này càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy lúc này mình phải có nghĩa vụ bảo vệ Tiêu Vũ Văn.
- Vũ Văn, nếu trong lòng em có ấm ức thì hãy khóc một trận cho đã đi, khóc thật đã vào, đừng có nén mọi thứ trong lòng thế!
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
- Anh biết tình cảm giữa em và ông nội rất sâu đậm, trong nhất thời không thể nào chấp nhận được, nhưng bây giờ em thành thế này ông nội em dưới âm phủ mà biết được cũng sẽ không vui đâu!
- Diệp đại ca, em không sao, thật đó!
Tiêu Vũ Văn đột nhiên mở lời.
- Em chỉ muốn yên tĩnh!
Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn chịu mở lời thì thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn ngồi trên giường nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiêu Vũ Văn nhẹ nhàng nói:
- Có muốn yên tĩnh cũng không nhất thiết phải để bụng đói, như vầy đi, anh đi làm cho em ít đồ ăn, lấp đầy bao tử cho em!
- Không cần đâu!
Tiêu Vũ Văn cố gắng nở nụ cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, em muốn cầu xin anh một chuyện!
- Cầu xin anh một chuyện? Xem câu nói này của em kìa, giữa chúng ta còn dùng từ cầu xin sao, việc của em cũng là việc của anh, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ làm!
- Diệp đại ca, anh dẫn em đi biển hóng gió được không?
- Hóng gió, đây là việc tốt mà, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn chịu đi hắn thấy vui trong bụng, thúc giục:
- Muốn đi ra ngoài chơi thì em phải rửa mặt sạch trước đã, xem bộ dạng của em kìa, xấu xí dễ sợ, mau đi rửa mặt đi!
- Ừm!
Tiêu Vũ Văn đáp, cô bước xuống giường đi rửa mặt.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng, Kỷ Tuyết và vợ Tống Thi cùng xúm lại, Kỷ Tuyết vội hỏi trước:
- Đại thúc, vẫn là thúc lợi hại!
- Suỵt, giờ đừng có nói bậy!
Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Kỷ Tuyết đừng có nói nữa, hắn thấp giọng nói:
- Cô ấy muốn đi biển hóng gió, Kỷ Tuyết, cô cũng đi theo, đến lúc đó kể thật nhiều chuyện cười vào, chọc cho vui lên!
- Đại thúc, cháu biết rồi!
Kỷ Tuyết gật cái đầu nhỏ của mình.
Tiêu Vũ Văn chỉ chỉnh sửa lại đơn giản chút rồi trở vào, cô cầm túi xách bước ra cửa phòng, Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết đi theo sau Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn quay đầu lại nhìn Kỷ Tuyết dùng giọng khàn khàn nói:
- Tiểu Tuyết, em không cần đi theo chị, hay em về nhà đi, sau này lo học hành cho tử tế, đừng có suốt ngày chơi lông bông, biết chưa?
Kỷ Tuyết dừng bước, cô nhìn Diệp Lăng Phi bên cạnh rồi lại nhìn Tiêu Vũ Văn nói:
- Chị Vũ Văn, em muốn cùng đi chơi với chị, em thích được đi cùng chị Vũ Văn!
Diệp Lăng Phi cũng nói:
- Vũ Văn, hãy để Kỷ Tuyết theo với, đông người càng vui mà!
Tiêu Vũ Văn đưa tay ra đặt trên đầu Kỷ Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Tuyết, về nhà đi, em không phải là cô gái hư hỏng, chỉ là thích chơi bời thôi, xã hội bây giờ rất phức tạp, hãy cố gắng lo học hành đi!
Tiêu Vũ Văn nói xong mở cửa phòng bước ra, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn không chịu dẫn Kỷ Tuyết đi theo đành nói với Kỷ Tuyết:
- Vậy thì cô đừng theo nữa, hãy về nhà nghỉ sớm đi!
Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn xuống lầu, Tiêu Vũ Văn bước lên xe của Diệp Lăng Phi, cô thắt dây an toàn cố gắng tỏ ra giọng rất nhẹ nhàng nói:
- Ra ngoài cảm giác thật không giống nhau, Diệp đại ca, có nhạc DJ không, mở nghe đi!
- Không có, muốn nghe nhạc thì tối nay anh dẫn em đi quán bar thế nào?
- Ây dô, Diệp đại ca, em lại quên mất, lúc đi qua siêu thì mua ít rượu, chúng ta ra biển uống rượu đi!
Tiêu Vũ Văn đưa tay hất mái tóc phủ trước mắt cô, nhẹ nhàng nói:
- Quyết định như vậy nha!
- Được thôi, hôm nay anh sẽ chiều theo ý em, em muốn làm gì thì làm!
Diệp Lăng Phi khởi động xe lùi vòng vào con đường của khu nhỏ, sau đó vặn vô lăng chiếc Benz chạy thẳng ra khỏi tiểu khu.
Sau khi Diệp Lăng Phi chạy ra khỏi tiểu khu thì dừng xe trước cổng siêu thị gần tiểu khu, hắn bảo Tiêu Vũ Văn chờ trong xe, Diệp Lăng Phi chạy vào trong siêu thị xách ra hai thùng bia trở lại xe. Đợi lúc Diệp Lăng Phi trở lại trước xe thì thấy trong xe trống không, Tiêu Vũ Văn không biết đã đi đâu rồi.
Đầu Diệp Lăng Phi bùng cả lên, tự trách mình, Tiêu Vũ Văn tậm trạng không ổn, nếu như Tiêu Vũ Văn xảy ra chuyện gì chắc hắn hối hận cả đời. Diệp Lăng Phi vội vàng nhét bia vào sau cóp xe, rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi vừa gọi thì trong xe nghe vang lên nhạc chuông điện thoại, Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra xem thì thấy điện thoại của Tiêu Vũ Văn nằm ngay trên ghế ngồi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Cô ấy vốn không phải cô gái hư, chỉ là thiếu đi sự quan tâm trong một khoảng thời gian khá dài mới khiến cho tính cách của cô ấy lầm lì như vậy, độc đoán độc hành, chuyện lần này đã đả kích rất lớn đến cô ấy, tối qua anh có gặp cô ấy trong bệnh viện, cô ấy đã khóc ngất đi rồi!
Trong lòng Bạch Tình Đình có một cảm giác thương hại Tiêu Vũ Văn mạnh mẽ, trái tim của Bạch Tình Đình rất mềm yếu, từ nhỏ cô đã mất mẹ, không có được cảm giác bi thảm yêu thương của người mẹ. Bây giờ nghe được Tiêu Vũ Văn ngay cả ông nội làm sinh mạng của mình cũng không còn nữa, cái cảm giác thương hại Tiêu Vũ Văn trong lòng Bạch Tình Đình càng tăng lên mạnh mẽ, cô nhịn không được nói:
- Ông xã, Tiêu Vũ Văn thật đáng thương!
- Đúng thế!
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
- Anh vốn định an ủi cô ấy một lúc, nhưng cô ấy giống như một cái xác không hồn, vốn không hề nghe lọt những gì anh nói, bà xã, đừng nói nữa, tối qua anh ở bệnh viện cả đêm, nói thế nào thì anh cũng quen biết với ông nội của Tiêu Vũ Văn, nhìn thấy người ta ra đi như vậy thật sự trong lòng anh không đành, được rồi, Tiêu Vũ Văn vốn chẳng có quan hệ gì với anh, hay cứ để mặc kệ vậy!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi vừa dứt thì cái chân nhỏ của Bạch Tình Đình đang đặt trên đùi Diệp Lăng Phi đạp hắn một cái, Bạch Tình Đình hiện rõ rất bất mãn nói:
- Ông xã, sao anh lại có thể nói thế được, anh có còn chút trách nhiệm của đàn ông không vậy hả!
- Trách nhiệm của đàn ông?
Diệp Lăng Phi thắc mắc nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Cái này có liên quan gì đến trách nhiệm của đàn ông, giữa anh và Tiêu Vũ Văn vốn chẳng thân mấy, không cần thiết phải chen vào!
Bạch Tình Đình vừa nghe đã quýnh cả lên, lần này ngay cả nói cũng không vội rút chân ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, mang dép vào bỏ đi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình làm vậy chẳng hiểu gì cả, vừa rồi còn đang yên đang lành sao lại thay đổi nhanh như vậy. Diệp Lăng Phi đưa tay ra nắm lấy cánh tay Bạch Tình Đình kéo cô vào ngồi lại trên ghế sô fa.
- Bà xã, em sao thế hả?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Còn sao gì nữa, bị anh làm cho tức chết đi được!
Bạch Tình Đình tức hồng hộc nói.
- Anh không biết anh đã làm những chuyện gì rồi sao, bây giờ còn nói những lời như vậy, anh có còn là đàn ông không hả?
- Bà xã, anh thật chẳng biết chuyện gì cả!
Diệp Lăng Phi cười khổ sở nói.
- Em mau nói rõ cho anh biết đi!
- Sao em có thể nói rõ cho anh biết được!
Bạch Tình Đình nói.
- Tối hôm đó anh không biết anh đã làm gì sao, chiếm tiện nghi con gái nhà người ta rồi xong chuyện sao, em vì không muốn để cho người con gái khác can thiệp vào chuyện tình cảm của chúng ta, nhưng em lại không dung cho chồng mình không có trách nhiệm, anh nói như vậy khiến em quá thất vọng rồi!
- Anh chiếm tiện nghi người ta?
Trong đầu Diệp Lăng Phi vo ve, nếu như Bạch Tình Đình đã nói vậy thì chẳng phải xác thực tối hôm đó mình và Tiêu Vũ Văn đã phát sinh quan hệ sao, vết máu trên giường chắc là của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình trong nhất thời không biết nên nói gì cả.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng cô tức hồng hộc nói:
- Bây giờ Tiêu Vũ Văn gặp phải chuyện không hay, cho dù từ bất kỳ phương diện nào anh cũng phải giúp đỡ, lần này xem như là chuyện của một người đàn ông nên làm!
- Bà xã, ý em là…
- Anh đừng có nghĩ bậy, em không nói là em sẽ để cho Tiêu Vũ Văn vào nhà chúng ta, em chỉ nói anh nên giúp đỡ Tiêu Vũ Văn trong lúc cô ấy gặp khó khăn nhất, anh nghĩ thử xem, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà giờ đã không còn người thân, cô ấy gần giúp đỡ nhất, anh thì tốt thật, xem như chẳng có chuyện gì cả, còn nói anh và người ta không có quan hệ gì, đây là điều mà một con người nên nói sao, đừng nói chi khác, cho dù một người lạ gặp phải chuyện như thế này cũng nên giúp đỡ!
Sau khi Bạch Tình Đình nói xong lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi bổ sung thêm:
- Em chỉ là nói trong lúc này có thể giúp được gì cho cô ấy thì giúp chứ không phải bảo anh dẫn cô ấy về nhà chúng ta, ông xã, anh xem mà tự làm đi, nếu về kinh tế có thể giúp cho cô ấy được!
- Bà xã, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình hôn một cái thật mạnh lên môi Bạch Tình Đình rồi buông tay ra, Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc nãy anh không nghĩ đến điểm này, bà xã, vậy anh qua bên đó xem có thể giúp được gì không!
- Đi đi, đi đi!
Bạch Tình Đình khoát tay nói:
- Chúng ta có gì liên lạc qua điện thoại!
………………………………………… ………….
Lúc Diệp Lăng Phi chạy xe đến bệnh viện thì lại không gặp Tiêu Vũ Văn, gọi điện thoại mới biết được Tiêu Vũ Văn đã rời khỏi bệnh viện rồi, sáng nay Tống Thi đã sắp xếp người bố trí linh đường xong, suy nghĩ đến tâm trạng của Tiêu Vũ Văn nên tạm thời Tống Thi bảo Tiêu Vũ Văn ở nhà của mình, đợi sau khi tâm trạng của Tiêu Vũ Văn ổn định lại mới để cho Tiêu Vũ Văn đến linh đường.
Diệp Lăng Phi chạy đến nhà của Tống Thi thì nhìn thấy Tiêu Vũ Văn sắc mặt trắng bệch không chút máu. Tiêu Vũ Văn hiện rõ rất tiều tụy, từ lúc sau khi đến nhà Tống Thi, Tiêu Vũ Văn luôn nhốt mình trong phòng cầm lấy bức ảnh của ông, ngay cả vợ Tống Thi nói chuyện với Tiêu Vũ Văn Tiêu Vũ Văn cũng gần như chẳng nghe thấy gì.
Kỷ Tuyết nói cho Diệp Lăng Phi biết đến giờ Tiêu Vũ Văn vẫn chưa ăn gì cả, Diệp Lăng Phi ừm một tiếng rồi hắn bảo Kỷ Tuyết đi ra trước đi, tự hắn bước đến trước mặt Tiêu Vũ Văn.
- Vũ Văn, đã đói chưa?
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Vũ Văn ngước đầu lên, đôi mắt đẹp như nước mùa thu lúc này hiện rõ sự trống rỗng vô hồn, hình như linh hồn của Tiêu Vũ Văn cũng đã chạy theo Tiêu Triều Dương rồi, Tiêu Vũ Văn khẽ lắc đầu rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh Tiêu Triều Dương đang cầm trong tay.
Điều mà Diệp Lăng Phi lo nhất là Tiêu Vũ Văn không nói gì, nếu như Tiêu Vũ Văn nói chuyện thì cho dù có bị chửi một trận cũng được. Nhưng ngược lại Tiêu Vũ Văn lại không nói gì, ngay cả mắng chửi cũng không, điều này mới thực sự khiến Diệp Lăng Phi thấy cho Tiêu Vũ Văn.
Trước đây Diệp Lăng Phi không có cảm tình nhiều với Tiêu Vũ Văn, nhiều nhất cũng chỉ xem là có quen biết nhau, thậm chí còn chưa thể nói đến là bạn nữa.
Nhưng sau khi trải qua đêm hôm đó, trong lòng Diệp Lăng Phi lại nảy sinh sự quan tâm với Tiêu Vũ Văn, đặc biệt là chuyện lần này càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy lúc này mình phải có nghĩa vụ bảo vệ Tiêu Vũ Văn.
- Vũ Văn, nếu trong lòng em có ấm ức thì hãy khóc một trận cho đã đi, khóc thật đã vào, đừng có nén mọi thứ trong lòng thế!
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
- Anh biết tình cảm giữa em và ông nội rất sâu đậm, trong nhất thời không thể nào chấp nhận được, nhưng bây giờ em thành thế này ông nội em dưới âm phủ mà biết được cũng sẽ không vui đâu!
- Diệp đại ca, em không sao, thật đó!
Tiêu Vũ Văn đột nhiên mở lời.
- Em chỉ muốn yên tĩnh!
Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn chịu mở lời thì thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn ngồi trên giường nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiêu Vũ Văn nhẹ nhàng nói:
- Có muốn yên tĩnh cũng không nhất thiết phải để bụng đói, như vầy đi, anh đi làm cho em ít đồ ăn, lấp đầy bao tử cho em!
- Không cần đâu!
Tiêu Vũ Văn cố gắng nở nụ cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, em muốn cầu xin anh một chuyện!
- Cầu xin anh một chuyện? Xem câu nói này của em kìa, giữa chúng ta còn dùng từ cầu xin sao, việc của em cũng là việc của anh, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ làm!
- Diệp đại ca, anh dẫn em đi biển hóng gió được không?
- Hóng gió, đây là việc tốt mà, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn chịu đi hắn thấy vui trong bụng, thúc giục:
- Muốn đi ra ngoài chơi thì em phải rửa mặt sạch trước đã, xem bộ dạng của em kìa, xấu xí dễ sợ, mau đi rửa mặt đi!
- Ừm!
Tiêu Vũ Văn đáp, cô bước xuống giường đi rửa mặt.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng, Kỷ Tuyết và vợ Tống Thi cùng xúm lại, Kỷ Tuyết vội hỏi trước:
- Đại thúc, vẫn là thúc lợi hại!
- Suỵt, giờ đừng có nói bậy!
Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Kỷ Tuyết đừng có nói nữa, hắn thấp giọng nói:
- Cô ấy muốn đi biển hóng gió, Kỷ Tuyết, cô cũng đi theo, đến lúc đó kể thật nhiều chuyện cười vào, chọc cho vui lên!
- Đại thúc, cháu biết rồi!
Kỷ Tuyết gật cái đầu nhỏ của mình.
Tiêu Vũ Văn chỉ chỉnh sửa lại đơn giản chút rồi trở vào, cô cầm túi xách bước ra cửa phòng, Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết đi theo sau Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn quay đầu lại nhìn Kỷ Tuyết dùng giọng khàn khàn nói:
- Tiểu Tuyết, em không cần đi theo chị, hay em về nhà đi, sau này lo học hành cho tử tế, đừng có suốt ngày chơi lông bông, biết chưa?
Kỷ Tuyết dừng bước, cô nhìn Diệp Lăng Phi bên cạnh rồi lại nhìn Tiêu Vũ Văn nói:
- Chị Vũ Văn, em muốn cùng đi chơi với chị, em thích được đi cùng chị Vũ Văn!
Diệp Lăng Phi cũng nói:
- Vũ Văn, hãy để Kỷ Tuyết theo với, đông người càng vui mà!
Tiêu Vũ Văn đưa tay ra đặt trên đầu Kỷ Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Tuyết, về nhà đi, em không phải là cô gái hư hỏng, chỉ là thích chơi bời thôi, xã hội bây giờ rất phức tạp, hãy cố gắng lo học hành đi!
Tiêu Vũ Văn nói xong mở cửa phòng bước ra, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiêu Vũ Văn không chịu dẫn Kỷ Tuyết đi theo đành nói với Kỷ Tuyết:
- Vậy thì cô đừng theo nữa, hãy về nhà nghỉ sớm đi!
Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn xuống lầu, Tiêu Vũ Văn bước lên xe của Diệp Lăng Phi, cô thắt dây an toàn cố gắng tỏ ra giọng rất nhẹ nhàng nói:
- Ra ngoài cảm giác thật không giống nhau, Diệp đại ca, có nhạc DJ không, mở nghe đi!
- Không có, muốn nghe nhạc thì tối nay anh dẫn em đi quán bar thế nào?
- Ây dô, Diệp đại ca, em lại quên mất, lúc đi qua siêu thì mua ít rượu, chúng ta ra biển uống rượu đi!
Tiêu Vũ Văn đưa tay hất mái tóc phủ trước mắt cô, nhẹ nhàng nói:
- Quyết định như vậy nha!
- Được thôi, hôm nay anh sẽ chiều theo ý em, em muốn làm gì thì làm!
Diệp Lăng Phi khởi động xe lùi vòng vào con đường của khu nhỏ, sau đó vặn vô lăng chiếc Benz chạy thẳng ra khỏi tiểu khu.
Sau khi Diệp Lăng Phi chạy ra khỏi tiểu khu thì dừng xe trước cổng siêu thị gần tiểu khu, hắn bảo Tiêu Vũ Văn chờ trong xe, Diệp Lăng Phi chạy vào trong siêu thị xách ra hai thùng bia trở lại xe. Đợi lúc Diệp Lăng Phi trở lại trước xe thì thấy trong xe trống không, Tiêu Vũ Văn không biết đã đi đâu rồi.
Đầu Diệp Lăng Phi bùng cả lên, tự trách mình, Tiêu Vũ Văn tậm trạng không ổn, nếu như Tiêu Vũ Văn xảy ra chuyện gì chắc hắn hối hận cả đời. Diệp Lăng Phi vội vàng nhét bia vào sau cóp xe, rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi vừa gọi thì trong xe nghe vang lên nhạc chuông điện thoại, Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra xem thì thấy điện thoại của Tiêu Vũ Văn nằm ngay trên ghế ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.