Đô Thị Tàng Kiều

Chương 812: Cuộc điện thoại lúc đêm khuya

Tam Dương Trư Trư

25/07/2013

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh nghĩ trong chuyện này còn có ẩn tình khác nữa!

Chu Hân Mính nghe hắn nói vậy liền hỏi:

- Vậy anh hoài nghi có bí ẩn gì trong chuyện này?

- Anh cũng không biết rõ lắm!

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu. nói:

- Cứ để xem tình hình cụ thể thế nào đã!

Những người khách thuê phòng ngồi chờ ở bên ngoài. nhân viên cảnh sát đến nơi lập tức phong tỏa toàn nhà lớn của khách sạn. Susan và Lucy hai người đi ra từ trong khách sạn. hai cô cố gắng thoát khỏi đám đông ở bên ngoài, thấy mấy người Diệp Lăng Phi ngồi ở bên này, Susan và Lucy cũng đi tới. Vừa nhìn thấy Susan và Lucy, Diệp Lăng Phi lập tức đứng dậy, đi về phía Susan. Susan dừng bước, liếc nhìn Diệp Lăng Phi. ủ rũ nói:

- Tiền Thường Nam đã chết rồi!

- Tiền Thường Nam chết rồi sao?

Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi bất ngờ, vội nói:

- Hắn làm sao mà chết vậy?

Susan xoay người lại, nhìn về phía tầng trệt khách sạn vẫn còn đang bốc khói, nói:

- Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái ở ngay trong căn phòng bị đánh bom. Tôi thật sựkhông ngờ được rằng gian phòng lại bị cho nổ tung. Lúc nãy tôi vừa cùng Lucy đến xem xét qua nơi đó rồi, căn phòng đó đã bị nổ không còn ra hình dạng gì nữa. Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái đã......!

Diệp Lăng Phi không cần Susan nói cũng có thể hình dung ra hình dáng của Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái khi bị nổ, nói vậy thì ở hiện trường nhất định là một cảnh máu thịt bay khắp nơi. Nhưng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất quái lạ. sao Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái lại bị người khác cài bom nổ chết đây?

Diệp Lăng Phi nhìn Susan, nói

- Không phải Tiền Thường Nam ở cùng với các cô sao? Sao hắn lại xuất hiện ở gian phòng của Trịnh Thiên Soái vậy, đây không phải là một chuyện rất kỳ quái sao?

Susan nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô khẽ thở dài một tiếng. kể lại nguyên do của mọi việc cho Diệp Lăng Phi nghe. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn lại toe toét cười với Susan. Susan bị nụ cười của Diệp Lăng Phi làm cho hết sức hoang mang, cô mở to cặp mắt màu lam mỹ lệ của mình, nhìn trừng trừng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Susan nhìn mình như vậy, hắn cười nói:

- Susan ơi là Susan, cô là cảnh sát hình sự quốc tế, lẽ nào ngay cảmột điều đơn giản cũng không nghĩ đến sao?

- Nghĩ đến cái gì cơ?

- Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích!

Diệp Lăng Phi nói ra tám chứ.

Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Susan như bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Phù, không ngờ tôi lại làm một việc ngu xuẩn như vậy!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Susan, thật ra chuyện này cũng không thể trách cô được, muốn trách thì chỉ có thể trách đối thủ quá giảo hoạt. Tôi tin rằng cô cũng không ngờ được mọi việc lại thành ra như thế này!

Susan có vẻ hết sức uể oải, Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vai Susan, coi như là an ủi Susan một chút. Susan không hề có bất kì một phản ứng gì, trong lòng tựa hồ đã không còn bài xích Diệp Lăng Phi như trước kia nữa.

Xảy ra vụ việc không hay như vậy, muốn tiếp tục ở lại đây du lịch quả là không có khà năng. Khách sạn này đã có hai người chết, giai cũng không dám tiếp tục thuê phòng nữa, mà lúc này lại là thời gian vàng cho các chuyến du lịch, các khách sạn khác đều chật ních cả rồi. dù muốn đổi sang khách sạn khác cũng là một chuyện không dễ dàng gì.

Diệp Lăng Phi và mấy người Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình bàn bạc một phen, đã thế này chi bằng trở về thành phố Vọng Hải thì tốt hơn. ở đảo Hải Nam này cũng không còn gì để chơi nữa. những thứ khác về thành phố Vọng Hải cũng có trò giống hệt như vậy. Mấy người Diệp Lãnỳphi bàn bạc xong lập tức đặt vé máy bay. Vừa lúc buổi chiều sẽ có chuyến bay về thành phố Vọng Hải, mấy người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lập tức đi ra sân bay. về phần Susan và Lucy, vốn mục đích của họ lần này là tới đây để điều tra Trịnh Thiên Soái, bây giờ thì mục tiêu điều tra trọng yếu đã chết, trước mắt hai cô cũng chỉ có thể quay về trụ sở của Interpol mà thôi.

Lúc mọi người trở về thành phố Vọng Hải thì đã là hơn bảy giờ tối rồi. theo ý của Diệp Lăng Phi thì tối nay mọi người cứ đến chỗ hắn nghỉ ngơi, ngày mai thì ai về nhà nấy, Tiêu Vũ Văn kiên trì đòi về nhà. cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng đành phải đồng ý. Ngay khi Tiêu Vũ Văn vừa rời đi. Chu Hân Mính cũng nói là mình phải về nhà. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều thấy khó hiểu, sao Chu Hân Mính vừa quay lại thành phố Vọng Hải đã lập tức muốn về nhà rồi. Chu Hân Mính kể lại cuộc nói chuyện với cha mình lúc đang đi nghỉ lễ cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi nghe xong, nếu đã như vậy thì cũng đành để Chu Hân Mính về nhà thôi. Lúc Chu Hân Mính sắp đi, Bạch Tình Đình còn dặn dò Chu Hân Mính đi đường cẩn thận.

Vu Tiêu Tiếu thì không cần phải hỏi, tất nhiên là muốn theo Bạch Tình Đình về nhà rồi. Khi ba người bọn họ quay lại biệt thự thì chỉ thấy trong biệt thự là một màu tối om, Trương Vân đã về quê rồi. Đã lâu lắm rồi Trương Vân chưa trở về quê. cha của cô đối xử với cô không tốt, nhung dù sao đây cũng là người cha thân sinh của cô. Trương Vân không có ở nhà. Diệp Lăng Phi chỉ có thé tự mình xuống bếp làm cơm thôi, hắn cũng không dám trông cậy vào việc Bạch Tình Đình có thể làm cơm.

Diệp Lăng Phi vừa đi vào nhà bếp, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cũng đi xuống tầng dưới. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cũng không khác Diệp Lăng Phi là mấy, hai người đều cảm thấy hơi đói bụng. Cô nương Vu Tiêu Tiếu này hoàn toàn mù tịt về khoản nấu cơm. ở nhà cô còn không bao giờ động tay vào việc này chứ đừng nói gì khi đi ra ngoài, về phần Bạch Tình Đình, tuy đã học được không ít kỹ thuật nấu nướng từ Trương Vân. nhưng mà cô vẫn chưa thể một mình nấu được một bữa cơm hoàn thiện.Chuyện học nấu ăn này cũng giống như chuyện học võ công vậy, nếu như chỉ học được mỗi tư thế bên ngoài thôi mà không nắm được tinh túy bên trong nó thì cũng chỉ là những động tác võ thuật đẹp mất. nhưng lại không thể sử dụng được.

Tuy vậy, Bạch Tình Đình vẫn cho rằng mình có thể nấu tốt. Khi Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu vào phòng bếp thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng như trời trồng. vẻ mặt đăm chiêu ủ dột. Bạch Tình Đình còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi không biết nấu nên mới có bộ dạng ủ rũ như thế. Bạch Tình Đình cám thấy cuối cùng cũng đến lúc để mình thi thố tài năng rồi, cô vào trong nhà bếp, cố ý huých nhẹ vào vai Diệp Lăng Phi một cái, nói:



- Ông xã, mấy cái chuyện nấu nướng như thế này thì đàn ông các anh không làm được đâu. phải để phụ nữ bọn em tới xử lí!

Nói xong, Bạch Tình Đình nhìn hai quả trứng gà mà Diệp Lăng Phi đang cầm trong tay, nói:

- Chỉ có hai quà trứng gà thế này thì làm được món gì chứ? Sao anh không lấy thêm nguyên liệu ra?

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đáp:

- Khụ khụ, vừa nhìn đã biết là em không bao giờ xuống bếp rồi. Bà xã, em và Vu Tiêu Tiếu cứ ra ngoài chờ thì tốt hơn, buổi tối hôm nay anh sẽ cho các em kiến thức tay nghề của anh!

Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa, chỉ cầm hai quà trứng sà. còn Bạch Tình Đình thì đi tới chỗ tủ lạnh. Khi Bạch Tình Đình mở tủ lạnh thấy bên trong rỗng tuếch chẳng có gì cả, cô hơi bất ngờ, nói:

- Cái này... cái này...!

Lúc này Diệp Lăng Phi mới nói:

- Bà xã đại nhân, tất cà các thứ con lại bên trong tủ lạnh chỉ là hai quả trứng mà anh đang cầm thôi, dù cho tay nghề của em có tốt đên mấy đi nữa, em có thể làm món gì từ hai quả trứng này đây?

Bạch Tình Đình nghe vậy, chu cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, nói:

- Anh không biết đường đi mua đồ ăn sao, việc này là việc đàn ông các anh phải làm a!

Bạch Tình Đình nói đến đây, cố ý trừng mắt với Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu hiểu ý lập tức phụ họa:

- Đúng vậy, sư phụ, chuyện này thì đàn ông phải làm. sư phụ, anh mau ra ngoài mua thức ăn đi!

- Để anh đi mua đồ ăn à, hai em có nhầm không vậy?

Diệp Lăng Phi bất bình kêu lên.

- Anh vừa mới trở về, mệt mỏi cà một ngày trời đó, các em ai thích ra ngoài thì ra ngoài đi!

- Ông xã, anh xem. bên ngoài trời đã tối rồi. nếu như em đi ra ngoài. vạn nhất gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?

Bạch Tình Đình bất đầu dùng thủ đoạn, cô kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi để bộ ngực của mình gần chạm cánh tay của hắn. Sau đó cô lay động cánh tay của Diệp Lăng Phi khiến nó không ngừng cọ xát với bộ ngực đầy đặn của cô, vừa dùng sắc đẹp vừa làm nũng, ở trước mặt Bạch Tình Đình, đương nhiên Vu Tiêu Tiếu không thế dùng mỹ nhân kế như Bạch Tình Đình được, cô cũng kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi. phụ họa nói:

- Sư phụ, chị của em nói đúng đấy. Sư phụ, anh đi mua đồ ăn đi mà! Bây giờ bụng em đang lép kẹp đây, sư phụ, nếu anh không tin thì nghe thử xem. bụng em đang kêu ùng ục đây này!

Lúc này quả thực có tiếng biểu tình từ dạ dày của ai đó. Vừa nghe âm thanh này, Diệp Lăng Phi cũng trả lời với giọng rất phiền muộn:

- Đúng vậy, đúng là có tiếng bụng réo đấy, nhưng mà nó không phải của hai em đâu mà là tiếng kêu của dạ dày anh đấy. Lẽ nào các em cho rằng anh không đói bụng sao, nếu như chờ đi ra ngoài mua đồ ăn. sau đó trở về mới nấu cơm thì chắc là anh đã chết đói lâu rồi.

Diệp Lăng Phi cầm hai quà trứng gà trong tay, nói:

- Hai em cũng đừng quấn quít lấy anh nữa, bây giờ các em đi ra ngoài đi. để anh tìm thử xem có cái gì có thế ăn không!

Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu quả thực rất ngoan ngoãn vâng lời Diệp Lăng Phi. nhàn hạ ra khỏi phòngbếp. Hai người đi ra phòng khách, bật TV lên xem. Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Tỷ tỷ, chị bảo rốt cuộc thì sư phụ em có thể nấu được món gì không?

- Làm sao mà chị biết được!

Bạch Tình Đình nói,

- Anh ấy chết sống cũng không chịu đi ra ngoài, thôi thì đành để anh ấy tự nghĩ cách giải quyết vậy!

Bạch Tình Đình nói đến đây, bỗng nhiên thấy TV đang phát sóng một đoạn tin tức ngắn. Bạch Tình Đình tập trang xem tin tức này, cô kéo Vu Tiêu Tiếu một cái, nói rằng:

- Tiêu Tiếu, em có muốn đến viện bảo tàng không?

- Viện bảo tàng ấy ạ?

Vu Tiêu Tiếu sửng sốt, đáp:

- Viện bảo tàng cũng không có cái gì hay đề xem cả, em đã đến viện bảo tàng tự nhiên rất nhiều lần rồi, bên trong chẳng có cái gì cả. Còn cái viện bảo tàng hiện đại thì còn tẻ nhạt hơn. em luôn hối hận về việc từng đi tham quan viện bảo tàng hiện đại, sớm biết nó chán ngắt như vậy em đã tiết kiệm tiền vé vào cửa để mua quà vặt rồi, đi tham quan viện bảo tàng hiện đại thực sự là hối hận a!



Bạch Tình Đình ý bào Vu Tiêu Tiếu xem tin tức trong TV, nói:

- Tiêu Tiếu, nơi mà chị muốn nói là viện bảo tàng Thịnh Thế mới khánh thành này cơ, trông nơi đó cũng không tệ lắm, chi bằng chúng ta đến đó thăm thú một lần?

Lúc này Vu Tiêu Tiếu mới hiểu ra Bạch Tình Đình đang nói về viện bảo tàng mới mở cửa này. cô suy nghĩ một chút, nói:

- Cũng được đấy chị, dù sao ngày mai cũng không bận chuyện gì. chúng ta đến viện bảo tàng tham quan một chút cũng tốt!

Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu thì vừa ngồi xem TV vừa tán gẫu trong phòng khách, trong khi Diệp Lăng Phi thì đang đánh vật ở trong bếp. vất và lắm hắn mới tìm được hai gói mì ăn liền, tuy trước đây rất ít ăn cái này vì nó chẳng có tí dinh dưỡng gì. nhung bây giờ trong nhà chẳng còn cái gì ăn được nữa, mà hắn thì lại không muốn đi ra ngoài mua, vì thế đành phải chấp nhận ăn mì ăn liền thôi.

Đầu tiên Diệp Lăng Phi cho trứng gà vào nồi trần qua một chút, sau đó vớt trứng ra một cái bát ở bên cạnh, sau đó chờ nước đủ nóng liền mờ gói mì ăn liền ra. Hai gói mì ăn liền mà tới ba người ăn. dựa theo phân lượng khẳng định sẽ thiếu. Diệp Lăng Phi chỉ có thể làm trò đổ thêm nhiều nước vào trong nồi.

Sau khi nấu xong. Diệp Lăng Phi cố ý đổ mì ra ba cái bát lớn. nhìn thì như là bát đầy, thật ra thì là nước dùng thì lắm mà mì thì ít. Diệp Lăng Phi trông mấy bát mì có vẻ tương đối hấp dẫn. hắn cố ý chia trứng trần thành ba phần, đặt ở trên chỗ mì trong bát. Sau khi xong xuôi, Diệp Lăng Phi bưng ba bát mì lên bàn ăn, đồng thời gọi Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đến ăn.

Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đã đói bụng từ lâu rồi, chỉ chờ Diệp Lăng Phi gọi hai cô tới ăn cơm, nhưng vừa nhìn thấy trên bàn ăn chỉ có ba bát mì, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cũng không cảm thấy muốn ăn nữa.

- Ông xã, không thể nào, anh để bọn em ăn mi ăn liền sao?

Bạch Tình Đình há hốc mồm, có vẻ cực kì giật mình. Vu Tĩêu Tiếu ở bên người Bạch Tình Đình cũng oán giận nói:

- Đúng vậy, sao có thể lại mì ăn liền nữa đây. ở trong trường học bình thường em suốt ngày ăn mì đến phát ngấy rồi. Bây giờ chỉ cần trông thấy mì là em lập tức thấy buồn nôn, thực sự ăn không vô đâu!

Diệp Lăng Phi ngồi xuống, cầm lấy một đôi đũa, gắp một miếng trứng trần, nói:

- Anh cũng không có biện pháp, trong nhà chỉ có mấy thứ này thôi, nếu như các em không ăn nổi, vậy thì để anh ăn nốt phần của các em nhé!

- Anh cứ ăn đi, em không ăn mì đâu!

Bạch Tình Đình nói.

- Em sẽ ra ngoài mua ít thức ăn!

Diệp Lăng Phi cũng không ngăn càn. hắn chi cắm cúi vào mấy bát mì. Bạch Tình Đình quả thực cùng Vu Tiêu Tiếu đi ra ngoài, nhung không lâu sau hai người đã quay trở về.

- Bà xã đại nhân, em xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn ra ngoài mua đồ ăn sao?

Diệp Lăng Phi ra vẻ ta đây đã đoán trước cả rồi, nói:

- Muốn anh nói à, nếu các em muốn ra ngoài mua đồ ăn, chẳng bằng đến nhà hàng ăn còn hơn!

Bạch Tình Đình bĩu môi. nói:

- Em đến đây để nói với anh một câu thôi, em và Tiêu Tiếu muốn ra ngoài ăn cơm. ngươi anh có đi cùng không?

- Anh mệt đến sắp chết rồi, anh không đi đâu!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh ăn mì của anh là được rồi!

- Tiêu Tiếu, chúng ta đi thôi!

Bạch Tình Đình nói xong liền quay người ra khỏi nhà bếp, Vu Tiêu Tiếu quay về phía Diệp Lăng Phi làm một cái mặt quỷ, đi theo Bạch Tình Đình ra bên ngoài. Diệp Lăng Phi mới ăn được mấy miếng, bỗng nhiên dừng lại, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu hai cô nàng này ra bên ngoài ăn lại gặp phải kẻ xấu thì đúng là phiền phức rồi!" Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, vội vàng buông đũa xuống, xông ra ngoài.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa một quán cơm cách khu biệt thự Nam Sơn chi khoáng hai dặm. quy mô của nhà hàng này cũng không lớn, lúc này nhà hàng cũng không có nhiều khách cho lắm. Diệp Lăng Phi và cởi dây an toàn ra vừa nói:

- Hai vị mỹ nữ. xuống xe đi!

Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu không cần Diệp Lăng Phi nhắc nhờ, cũng đã tự xuống xe. Hai người đã đói bụng lắm rồi, bây giờ thấy đã đến cửa hàng ăn, vội vàng đầy cửa xuống xe đi vào trong quán. Khi Diệp Lăng Phi xuống xe thì Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đã vào trong nhà hàng rồi, động tác thành thạo như nghe hiệu lệnh của hai cô làm Diệp Lăng Phi sợ hết hồn. Diệp Lăng Phi cười cười, khóa cửa xe lại sau đó cũng cất bước đi vào trong.

Trong đại sảnh của quán ăn cũng chỉ có khoàng hai, ba vị khách. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu chưa tìm chỗ ngồi đã ra chỗ quầy tiếp khách gọi ba món ăn. Diệp Lăng Phi không để ý đến hai người, chọn một bàn ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu chọn món ăn xong liền đi tới chỗ Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. nhân lúc món ăn còn chưa đưa lên. Vu Tiêu Tiếu muốn gọi thêm ba chai bia nữa, theo cách nói của Vu Tiêu Tiếu, cái này gọi là uống trước chút rượu để lót dạ, nếu không thực sự là sẽ kém vui.

Trong lúc ba người đang uống rượu, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, đã muộn thế này lại có người gọi tới, thực sự khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác thấy rất bất ngờ. Khi Diệp Lăng Phi bắt máy, nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia. sấc mặt hắn hơi thay đổi. có vẻ vô cùng mất tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook