Chương 1409: Cửu Long triều thánh!(1)
Tam Dương Trư Trư
13/04/2017
Diệp Lăng Phi không nói rõ nguyên nhân với Bạch Tình Đình, chỉ bảo Bạch
Tình Đình giới thiệu cho mình một nhà sử học có tên tuổi. Mạng lưới liên lạc của Bạch Tình Đình ở thành phố Vọng Hải khá rộng, nếu như đổi lại
thành Diệp Lăng Phi, có thể người ta còn không chịu gặp Diệp Lăng Phi ấy chứ, cho nên mới nói, Diệp Lăng Phi vẫn cần Bạch Tình Đình giới thiệu
giúp. Bạch Tình Đình nhanh chóng gọi điện thoại trả lời, cô cho giới
thiệu Diệp Lăng Phi một ông già tên là Thái Duyệt, người này đang là phó giám đốc của bảo tàng thành phố, có kinh nghiệm và tri thức rất phong
phú trên phương diện văn vật lịch sử. Bạch Tình Đình cho Diệp Lăng Phi
số điện thoại của Thái Duyệt, Diệp Lăng Phi trực tiếp gọi cho Thái
Duyệt. Bởi vì trước đó Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại rồi nên khi Thái Duyệt nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi cũng không cần tỏ ra khách sáo như với người ngoài, bảo Diệp Lăng Phi đến bảo tàng tìm ông ta.
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, tính toán đại khái, nếu bây giờ đi thì chắc
sẽ tới kịp. Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, lái xe chạy thẳng tới bảo tàng.
Bảo tàng này là bảo tàng trọng điểm của thành phố, hàng năm, chính quyền thành phố phải chi ra hơn hai triệu để gìn giữ bảo tàng này. Các nhân viên công tác ở trong bảo tàng này đều thuộc về biên chế của đơn vị sự nghiệp hành chính công, phúc lợi đãi ngộ đồng đẳng với nhân viên chính phủ. Diệp Lăng Phi không quan tâm đến chuyện đãi ngộ của bảo tàng này là như thế nào, chỉ từ cái biển chữ vàng dựng ở ngay trước cửa là có thể nhìn ra, bảo tàng này không thiếu tiền. Chẳng qua là, cho dù có lắm tiền như thế nào, bảo tàng này cũng không thể nào mở cửa miễn phí đối với mọi người. Là bảo tàng có tiền vé vào cửa thấp nhất thành phố Vọng Hải, bảo tàng này thu 10 tệ cho mỗi vé vào cửa, số tiền đó so với các bảo tàng khác mỗi lần vào xem thu ba bốn mươi tệ quả là khác hẳn. Chỉ là, mặc dù bảo tàng này không thiếu tiền, nhưng cũng không thể miễn phí vé vào cửa được, vé vào cửa 10 đồng một vé, như vậy đã hạn chế bớt lưu lượng người rồi, nếu như mở cửa miễn phí cho mọi người, vậy thì lưu lượng người chắc chắn sẽ rất lớn. Nếu như có quá nhiều người vào bảo tàng, rất nhiều vấn đề sẽ xuất hiện theo, để đảm bảo an toàn cũng cần thêm một lượng lớn bảo vệ, đây không còn là vấn đề thu phí vào cửa nữa mà còn liên quan đến một khoản chi rất lớn. Chính bởi vì suy nghĩ đến những bất cập này, tuy từng có ủy viên thành ủy thành phố Vọng Hải kêu gọi bảo tàng lớn của thành phố nên miễn phí với tất cả mọi người, không nên thu vé vào cửa nữa, nhưng lời kêu gọi này đã trôi qua mấy năm mà vẫn không được hưởng ứng, chính quyền thành phố suy nghĩ đến những vấn đề phát sinh, về sau thì cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa bảo tàng, đẩy cửa bước xuống xe. Hắn không lập tức đi vào trong viện bảo tàng mà lấy thuốc ra hút, hắn biết viện bảo tàng này không cho phép hút thuốc lá, nếu như Diệp Lăng Phi đi vào trong viện bảo tàng, cho dù muốn hút thuốc thì cũng không tìm được chỗ nào để hút. Chút đạo đức vì công đồng này Diệp Lăng Phi vẫn phải có, hắn không giống như rất nhiều người, rõ ràng nhìn thấy có tấm bảng đề là không cho hút thuốc lá, vẫn tiếp tục phun mây nhả khói. Diệp Lăng Phi hút xong một điếu thuốc lá ở ngoài cửa viện bảo tàng, đang định cất bước đi vào bên trong bảo tàng. Vừa lúc đó, một chiếc xư việt dã chạy tới đây, chiếc xe đó quả là rất phong cách, thân xe bôi màu ngụy trang, giống như là xe của quân đội, nhưng có sự khác biệt rõ ràng so với xe quân đội, nếu không thì lúc chiếc xe này đi ra đường không bị cảnh sát giao thông chặn lại mới lạ đấy! Người lái xe là một thanh niên khoảng chừng 24, 25 tuổi, người thanh niên đó để tóc ngắn, trên mặt có một vết sẹo, vết sẹo trông khống giống như là vết đao mà giống như là bị cái gì đó cào vào bị thương thì đúng hơn. Ngồi bên cạnh cậu thanh niên là một cô gái cũng trạc tuổi cậu ta, cô gái đó cũng để tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Cô ta mặc một cái áo phông cộc tay, đeo một cái kính râm. Sau khi chiếc xe đỗ lại, hai người kia nhảy từ trên xe xuống. Cô gái kia đi ngang qua người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đột nhiên khẽ giật mình, Diệp Lăng Phi cảm thấy, trên người cô gái này có thứ gì đó khiến người ta cảm nhận được mà không nói ra được, dường như cô gái này đã trải qua rất nhiều chuyện phi phàm. Diệp Lăng Phi đi phía sau hai người họ, đi vào trong bảo tàng. Dựa theo những gì nói trong điện thoại lúc trước, Diệp Lăng Phi đi thẳng tới gian phòng thứ nhât bên trái tính từ cầu thang trên tầng ba của bảo tàng. Khi hắn đi tới nơi này đã nhìn thấy đôi nam nữ kia đi tới cửa, dường như bọn họ rất quen thuộc chỗ này, không cần nhìn tấm bảng trên cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào.
Cạch! Khi Diệp Lăng Phi vừa đi đến trước cửa, đang định thừa dịp cửa phòng vẫn chưa đóng lại mà đi vào trong, ai ngờ cửa phòng lại đột nhiên đóng lại, Diệp Lăng Phi bị chặn lại ở ngoài cửa. Hắn cười cười, trong lòng thầm nghĩ hai người kia chẳng khách sáo tí nào, không thèm nhìn ở ngoài cửa có người hay không, cứ như vậy mà đóng cửa lại. Diệp Lăng Phi lại đẩy cửa phòng ra, lúc đó hắn mới phát hiện trong gian phòng khắp nơi đều là sách báo, tầng tầng lớp lớp sách báo, tranh ảnh thì chất đống ở ngoài cửa, nhìn vào bên trong thì chỉ có một cái bàn rất lớn, trên mặt bàn có để mấy dụng cụ, còn có cả những mảnh sứ vỡ vương vãi khắp nơi...... Lúc ở nơi trong cùng của căn phòng, một người đàn ông đeo kính khoảng chừng 56, 57 tuổi, tay cầm kính lúp, đang quan sát một đồ vật gì đó, còn đôi nam nữ kia thì đứng bên cạnh người đàn ông. Diệp Lăng Phi cho rằng, người đàn ông tầm 56, 57 tuổi kia chắc chắn là Thái Duyệt, hắn không nhận ra Thái Duyệt người, nhưng hắn vẫn có thể đoán được. Sau khi Diệp Lăng Phi xác định người đàn ông đó chính là Thái Duyệt, hắn cất bước đi tới. Tiếng bước chân của Diệp Lăng Phi khiến cho cô gái đang đứng cạnh người đàn ông kia quay mặt sang chỗ Diệp Lăng Phi, không đợi Diệp Lăng Phi đi tới, cô ta đã hỏi:
- Anh là ai vậy?
Diệp Lăng Phi nghe cô gái kia hỏi mình là ai, hắn nhẹ giọng cười nói:
- Tôi tới đây để tìm người!
Trong lúc nói chuyện, hắn đi tới trước mặt người đàn ông kia, hỏi:
- Ngài là Thái Duyệt chăng?
Người đàn ông kia cầm một cái kính lúp, đang tỉ mỉ quan sát một khối ngọc cổ, nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ gật đầu, hỏi:
- Anh là Diệp Lăng Phi?
- Đúng vậy, tôi chính là người vừa mới gọi điện thoại cho ông khi nãy!
Diệp Lăng Phi đứng ở trước mặt Thái Duyệt, nhìn thoáng qua mảnh ngọc cổ Thái Duyệt đang cầm trong tay, nói:
- Bây giờ ông đang có việc, vậy để khi khác nhé!
- Diệp tiên sinh, không có chuyện gì đâu!
Thái Duyệt giao miếng ngọc cổ cho cô gái đứng bên cạnh, nói:
- Tiểu Ngọc, con đi ra ngoài trước đi, ta có một số việc muốn bàn với Diệp tiên sinh!
Cô gái này chính là con gái của Thái Duyệt Thái Tiểu Ngọc, Thái Tiểu Ngọc nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cô đáp “vâng” một tiếng, cầm lấy mảnh ngọc cổ, gọi cả người thanh niên đi cùng cô ta tới đây ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi nhìn đôi nam nữ cho tới lúc họ ra khỏi phòng thì hắn mới quay sang chỗ Thái ngọc, nói:
- Khi nãy trong điện thoại tôi đã nói rõ rồi đấy, tôi tới đây là muốn hỏi ông một số chuyện liên quan đến lịch sử!
Thái Duyệt bắt chuyện với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, mời anh ngồi, tôi rất thân với cha của Tình Đình, à, chính là bố vợ của cậu đấy. Năm đó, khi ông ấy đóng quân ở đại Tây Bắc, tôi cũng đang làm công tác khảo cổ ở nơi ấy, hai người chúng tôi rất thân nhau, không ngờ sau khi tôi chuyển về thành phố Vọng Hải mới phát hiện ông ấy cũng định cư tại thành phố Vọng Hải rồi, quả đúng là trùng hợp. Những năm gần đây, tôi và ông ấy ai cũng có công việc của riêng mình, cũng không có mấy thời gian mà gặp nhau!
Dường như là Thái Duyệt cố ý muốn nhắc cho Diệp Lăng Phi biết quan hệ giữa ông ta và Bạch Cảnh Sùng, những chuyện này, Bạch Tình Đình chưa từng nói qua với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình chỉ nói với Diệp Lăng Phi là Thái Duyệt rất thân với cô, tìm ông ta không có vấn đề gì, nhưng không ngờ trong đó lại có nhiều chuyện như vậy. Diệp Lăng Phi nghe vậy liền đáp:
- Cháu thật sự không biết còn nhiều chuyện như vậy, xem ra cháu phải gọi bác là bác Thái rồi!
- Xưng hô chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có vấn đề gì đâu!
Thái Duyệt nói,
- Trong mắt bác, xưng hô chỉ là cái tên để gọi thôi, bác đã sớm không quan tâm đến những thứ này rồi. À, hay là nói về chuyện của cháu đi, Diệp tiên sinh.... a, Tiểu Diệp, bác gọi như vậy cháu không ngại chứ!
- Tất nhiên cháu không ngại rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bác là trưởng bối, cháu là vãn bối mà!
Thái Duyệt không hề tiếp tục khách sáo với Diệp Lăng Phi, trực tiếp gọi Diệp Lăng Phi là Tiểu Diệp. Xem ra công việc của Thái Duyệt rất bận rộn, ông ta trực tiếp hỏi:
- Tiểu Diệp, cháu muốn hỏi vấn đề gì về lịch sử đây?
- Dạ, cháu muốn biết về chuyện đời Hán ....!
Bảo tàng này là bảo tàng trọng điểm của thành phố, hàng năm, chính quyền thành phố phải chi ra hơn hai triệu để gìn giữ bảo tàng này. Các nhân viên công tác ở trong bảo tàng này đều thuộc về biên chế của đơn vị sự nghiệp hành chính công, phúc lợi đãi ngộ đồng đẳng với nhân viên chính phủ. Diệp Lăng Phi không quan tâm đến chuyện đãi ngộ của bảo tàng này là như thế nào, chỉ từ cái biển chữ vàng dựng ở ngay trước cửa là có thể nhìn ra, bảo tàng này không thiếu tiền. Chẳng qua là, cho dù có lắm tiền như thế nào, bảo tàng này cũng không thể nào mở cửa miễn phí đối với mọi người. Là bảo tàng có tiền vé vào cửa thấp nhất thành phố Vọng Hải, bảo tàng này thu 10 tệ cho mỗi vé vào cửa, số tiền đó so với các bảo tàng khác mỗi lần vào xem thu ba bốn mươi tệ quả là khác hẳn. Chỉ là, mặc dù bảo tàng này không thiếu tiền, nhưng cũng không thể miễn phí vé vào cửa được, vé vào cửa 10 đồng một vé, như vậy đã hạn chế bớt lưu lượng người rồi, nếu như mở cửa miễn phí cho mọi người, vậy thì lưu lượng người chắc chắn sẽ rất lớn. Nếu như có quá nhiều người vào bảo tàng, rất nhiều vấn đề sẽ xuất hiện theo, để đảm bảo an toàn cũng cần thêm một lượng lớn bảo vệ, đây không còn là vấn đề thu phí vào cửa nữa mà còn liên quan đến một khoản chi rất lớn. Chính bởi vì suy nghĩ đến những bất cập này, tuy từng có ủy viên thành ủy thành phố Vọng Hải kêu gọi bảo tàng lớn của thành phố nên miễn phí với tất cả mọi người, không nên thu vé vào cửa nữa, nhưng lời kêu gọi này đã trôi qua mấy năm mà vẫn không được hưởng ứng, chính quyền thành phố suy nghĩ đến những vấn đề phát sinh, về sau thì cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa bảo tàng, đẩy cửa bước xuống xe. Hắn không lập tức đi vào trong viện bảo tàng mà lấy thuốc ra hút, hắn biết viện bảo tàng này không cho phép hút thuốc lá, nếu như Diệp Lăng Phi đi vào trong viện bảo tàng, cho dù muốn hút thuốc thì cũng không tìm được chỗ nào để hút. Chút đạo đức vì công đồng này Diệp Lăng Phi vẫn phải có, hắn không giống như rất nhiều người, rõ ràng nhìn thấy có tấm bảng đề là không cho hút thuốc lá, vẫn tiếp tục phun mây nhả khói. Diệp Lăng Phi hút xong một điếu thuốc lá ở ngoài cửa viện bảo tàng, đang định cất bước đi vào bên trong bảo tàng. Vừa lúc đó, một chiếc xư việt dã chạy tới đây, chiếc xe đó quả là rất phong cách, thân xe bôi màu ngụy trang, giống như là xe của quân đội, nhưng có sự khác biệt rõ ràng so với xe quân đội, nếu không thì lúc chiếc xe này đi ra đường không bị cảnh sát giao thông chặn lại mới lạ đấy! Người lái xe là một thanh niên khoảng chừng 24, 25 tuổi, người thanh niên đó để tóc ngắn, trên mặt có một vết sẹo, vết sẹo trông khống giống như là vết đao mà giống như là bị cái gì đó cào vào bị thương thì đúng hơn. Ngồi bên cạnh cậu thanh niên là một cô gái cũng trạc tuổi cậu ta, cô gái đó cũng để tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Cô ta mặc một cái áo phông cộc tay, đeo một cái kính râm. Sau khi chiếc xe đỗ lại, hai người kia nhảy từ trên xe xuống. Cô gái kia đi ngang qua người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đột nhiên khẽ giật mình, Diệp Lăng Phi cảm thấy, trên người cô gái này có thứ gì đó khiến người ta cảm nhận được mà không nói ra được, dường như cô gái này đã trải qua rất nhiều chuyện phi phàm. Diệp Lăng Phi đi phía sau hai người họ, đi vào trong bảo tàng. Dựa theo những gì nói trong điện thoại lúc trước, Diệp Lăng Phi đi thẳng tới gian phòng thứ nhât bên trái tính từ cầu thang trên tầng ba của bảo tàng. Khi hắn đi tới nơi này đã nhìn thấy đôi nam nữ kia đi tới cửa, dường như bọn họ rất quen thuộc chỗ này, không cần nhìn tấm bảng trên cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào.
Cạch! Khi Diệp Lăng Phi vừa đi đến trước cửa, đang định thừa dịp cửa phòng vẫn chưa đóng lại mà đi vào trong, ai ngờ cửa phòng lại đột nhiên đóng lại, Diệp Lăng Phi bị chặn lại ở ngoài cửa. Hắn cười cười, trong lòng thầm nghĩ hai người kia chẳng khách sáo tí nào, không thèm nhìn ở ngoài cửa có người hay không, cứ như vậy mà đóng cửa lại. Diệp Lăng Phi lại đẩy cửa phòng ra, lúc đó hắn mới phát hiện trong gian phòng khắp nơi đều là sách báo, tầng tầng lớp lớp sách báo, tranh ảnh thì chất đống ở ngoài cửa, nhìn vào bên trong thì chỉ có một cái bàn rất lớn, trên mặt bàn có để mấy dụng cụ, còn có cả những mảnh sứ vỡ vương vãi khắp nơi...... Lúc ở nơi trong cùng của căn phòng, một người đàn ông đeo kính khoảng chừng 56, 57 tuổi, tay cầm kính lúp, đang quan sát một đồ vật gì đó, còn đôi nam nữ kia thì đứng bên cạnh người đàn ông. Diệp Lăng Phi cho rằng, người đàn ông tầm 56, 57 tuổi kia chắc chắn là Thái Duyệt, hắn không nhận ra Thái Duyệt người, nhưng hắn vẫn có thể đoán được. Sau khi Diệp Lăng Phi xác định người đàn ông đó chính là Thái Duyệt, hắn cất bước đi tới. Tiếng bước chân của Diệp Lăng Phi khiến cho cô gái đang đứng cạnh người đàn ông kia quay mặt sang chỗ Diệp Lăng Phi, không đợi Diệp Lăng Phi đi tới, cô ta đã hỏi:
- Anh là ai vậy?
Diệp Lăng Phi nghe cô gái kia hỏi mình là ai, hắn nhẹ giọng cười nói:
- Tôi tới đây để tìm người!
Trong lúc nói chuyện, hắn đi tới trước mặt người đàn ông kia, hỏi:
- Ngài là Thái Duyệt chăng?
Người đàn ông kia cầm một cái kính lúp, đang tỉ mỉ quan sát một khối ngọc cổ, nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ gật đầu, hỏi:
- Anh là Diệp Lăng Phi?
- Đúng vậy, tôi chính là người vừa mới gọi điện thoại cho ông khi nãy!
Diệp Lăng Phi đứng ở trước mặt Thái Duyệt, nhìn thoáng qua mảnh ngọc cổ Thái Duyệt đang cầm trong tay, nói:
- Bây giờ ông đang có việc, vậy để khi khác nhé!
- Diệp tiên sinh, không có chuyện gì đâu!
Thái Duyệt giao miếng ngọc cổ cho cô gái đứng bên cạnh, nói:
- Tiểu Ngọc, con đi ra ngoài trước đi, ta có một số việc muốn bàn với Diệp tiên sinh!
Cô gái này chính là con gái của Thái Duyệt Thái Tiểu Ngọc, Thái Tiểu Ngọc nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cô đáp “vâng” một tiếng, cầm lấy mảnh ngọc cổ, gọi cả người thanh niên đi cùng cô ta tới đây ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi nhìn đôi nam nữ cho tới lúc họ ra khỏi phòng thì hắn mới quay sang chỗ Thái ngọc, nói:
- Khi nãy trong điện thoại tôi đã nói rõ rồi đấy, tôi tới đây là muốn hỏi ông một số chuyện liên quan đến lịch sử!
Thái Duyệt bắt chuyện với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, mời anh ngồi, tôi rất thân với cha của Tình Đình, à, chính là bố vợ của cậu đấy. Năm đó, khi ông ấy đóng quân ở đại Tây Bắc, tôi cũng đang làm công tác khảo cổ ở nơi ấy, hai người chúng tôi rất thân nhau, không ngờ sau khi tôi chuyển về thành phố Vọng Hải mới phát hiện ông ấy cũng định cư tại thành phố Vọng Hải rồi, quả đúng là trùng hợp. Những năm gần đây, tôi và ông ấy ai cũng có công việc của riêng mình, cũng không có mấy thời gian mà gặp nhau!
Dường như là Thái Duyệt cố ý muốn nhắc cho Diệp Lăng Phi biết quan hệ giữa ông ta và Bạch Cảnh Sùng, những chuyện này, Bạch Tình Đình chưa từng nói qua với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình chỉ nói với Diệp Lăng Phi là Thái Duyệt rất thân với cô, tìm ông ta không có vấn đề gì, nhưng không ngờ trong đó lại có nhiều chuyện như vậy. Diệp Lăng Phi nghe vậy liền đáp:
- Cháu thật sự không biết còn nhiều chuyện như vậy, xem ra cháu phải gọi bác là bác Thái rồi!
- Xưng hô chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có vấn đề gì đâu!
Thái Duyệt nói,
- Trong mắt bác, xưng hô chỉ là cái tên để gọi thôi, bác đã sớm không quan tâm đến những thứ này rồi. À, hay là nói về chuyện của cháu đi, Diệp tiên sinh.... a, Tiểu Diệp, bác gọi như vậy cháu không ngại chứ!
- Tất nhiên cháu không ngại rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bác là trưởng bối, cháu là vãn bối mà!
Thái Duyệt không hề tiếp tục khách sáo với Diệp Lăng Phi, trực tiếp gọi Diệp Lăng Phi là Tiểu Diệp. Xem ra công việc của Thái Duyệt rất bận rộn, ông ta trực tiếp hỏi:
- Tiểu Diệp, cháu muốn hỏi vấn đề gì về lịch sử đây?
- Dạ, cháu muốn biết về chuyện đời Hán ....!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.