Chương 1768: Đến bắc kinh!(2)
Tam Dương Trư Trư
05/05/2018
Bạch Tình Đình chỉ tay vào cần câu, ý bảo phao lại động đậy rồi, Bạch
Cảnh Sùng tuy không phải là chuyên gia trong lĩnh vực câu cá, nhưng
trình độ của ông ta thì đạt chuẩn cấp chuyên gia, chỉ thấy ông không
chút hoang mang, chậm rãi kéo dây câu, vừa chặt vừa lỏng, tất nhiên là
có hàm chứa bên trong rất nhiều thủ pháp và kỹ xảo. Diệp Lăng Phi không
hiểu những thứ này, theo Diệp Lăng Phi thấy, tốt nhất là nhấc cần câu
lên thật nhanh, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều việc, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, câu cá quan trọng nhất là kỹ xảo, nếu anh kéo
nhanh, có thể cá sẽ rớt khỏi lưỡi câu. Chỉ thấy Bạch Cảnh Sùng chậm rãi
kéo cần, rồi đột nhiên nhấc lên thật nhanh, một con cá ước chừng hơn một cân bị Bạch Cảnh Sùng câu lên, nơi này là vùng ven biển, không có nhiều cá lớn. Những năm gần đây, cùng với sự phát triển của ngư nghiệp, ngày
càng có nhiều ngư dân sử dụng loại lưới mắt nhỏ để đánh cá, bắt hết cả
cá con. Tuy quốc gia đã có chỉ thị rõ ràng cấm loại lưới đánh cá này,
nhưng dưới sự thôi thúc của lợi ích, những ngư dân này cũng mặc kệ những quy định này. Tài nguyên ngư nghiệp đã bị hủy diệt rất nhiều, bây giờ
ven biển chỉ toàn cá nhỏ, có một số ngư dân để đánh cá phải đi xa hơn,
đôi khi còn gặp phải cướp biển. Bạch Tình Đình thấy Bạch Cảnh Sùng câu
được con cá nặng hơn một cân, cô liền vỗ tay, trên mặt hiện lên vẻ vui
sướng, giờ phút này bộ dạng của Bạch Tình Đình giống như là một đứa bé
vậy. Trái lại Diệp Lăng Phi bên này lại không có động tĩnh gì cả, Diệp
Lăng Phi cũng không nóng nảy, dù sao hắn căn bản không trông hy vọng vào chuyện mình có thể câu được cá, lần này cũng là cùng bố vợ đi câu thôi, không có ý gì khác.
- Ông xã, sao ngay một con cá anh cũng không câu được?
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô cố ý hỏi:
- Ông xã, vì sao thế?
- Làm sao anh biết được, anh vốn cũng không cậu cá!
Diệp Lăng Phi nói thầm,
- Ngoại trừ một nàng tiên cá ra, anh chưa bao giờ câu một con cá nào cả!
Bạch Tình Đình sao có thể không biết nàng tiên cá Diệp Lăng Phi trong miệng nói là chỉ cô, nhưng cô vẫn là giả vờ như không biết, nói:
- Ông xã, anh từng câu được nàng tiên cá? Sao em không biết nhỉ, anh câu được nàng tiên cá lúc nào, câu ở đâu vậy?
Bạch Tình Đình vừa hỏi như vậy, chợt nghe đến Diệp Lăng Phi cố ý ra vẻ thần bí, nói:
- Bà xã, chuyện này em không biết à, để anh nói cho em biết nhé. Có lẽ là khoảng hai năm trước đây, địa điểm chính là thành phố Vọng Hải này, lúc đó anh phong lưu phóng túng, một hôm trời tối, bỗng nhiên gặp được một nàng tiên cá, anh liền câu về nhà, sau đó anh mới biết được nàng tiên cá đó tên là Bạch Tình Đình...!
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này, Bạch Tình Đình đã nắm đôi bàn tay trắng nõn lại, đánh lên vai Diệp Lăng Phi hai cái, gắt giọng:
- Em biết ngay là anh sẽ bắt nạt em mà!
- Đừng làm loạn, đừng làm loạn, anh con đang câu cá mà!
Diệp Lăng Phi nói vậy, nhưng Bạch Tình Đình lại không ý định dừng tay, Diệp Lăng Phi buông cần câu xuống, đè Bạch Tình Đình ra sàn thuyền. Môi của hai người dán chặt lấy nhau, sau một nụ hôn nóng bỏng, Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi ra, thấp giọng nói:
- Cha còn ở đâ mà!
Chuyện này Diệp Lăng Phi sao có thể không biết chứ, hắn quay sang phía Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Nhạc phụ, con nhớ ra một chuyện, sức khỏe của lão gia tử không được tốt, lần trước con nghe Bành Hiểu Lộ nói tình hình của lão gia tử không ổn, nhạc phụ, có lẽ là cha nên đến Bắc Kinh thăm Bành lão!
Bạch Cảnh Sùng khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện này cha đang thương lượng với Khiếu Thiên, sức khỏe của lão thủ trưởng không được tốt, cũng không biết có thể chịu đựng được bao lâu nữa, có lẽ chúng ta nên đến Bắc Kinh gặp người!
Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, nếu như có thể, em cũng nên đến Bắc Kinh, gã đó bị lừa ở Bắc Kinh, em có thể ra tay từ chỗ đó, đi tìm ngươi người chị có thể vẫn còn sống của em!
- Chuyện này!
Bạch Tình Đình vốn không nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ nghe Diệp Lăng Phi lại nhắc đến chuyện đó, Bạch Tình Đình tỏ vẻ do dự không dứt khoát, nói nhỏ:
- Ông xã, thật ra thì em không muốn gặp mặt cái gã đàn ông đáng ghét đó tí nào, em nghe giọng hắn đã cảm thấy tởm lắm rồi, em không biết nếu như gặp hắn thì em có nôn ra không nữa!
- Ừ, chuyện đó cũng có thể!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chỉ có điều, em có thể dẫn anh theo, nếu có anh cùng đi thì tình hình sẽ khác đấy!
- Ông xã, anh sẽ quản chuyện này sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Anh là ông xã của em, đương nhiên sẽ quản chuyện này rồi, anh cũng không muốn thấy em phiền não như vậy mà không quan tâm, huống chi anh còn muốn xem chị của bà xã là người như thế nào chứ!
Lúc Diệp Lăng Phi nói ra câu này, hắn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Bạch Tình Đình nghe ra thì lại khác, Bạch Tình Đình bĩu môi, nói:
- Ông xã, em hiểu rồi, anh làm như vậy là có mục đích khác hả?
Bạch Tình Đình nói như vậy dọa Diệp Lăng Phi kêu lên một tiếng, chuyện này oan cho hắn quá, Diệp Lăng Phi căn bản không hề nghĩ đến những thứ đó, bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Tình Đình, em thật sự đã hiểu lầm rồi, nếu em thật sự cho rằng anh làm như vậy là có ý đó, vậy anh mặc kệ chuyện này, tránh để em hoài nghi!
Bạch Tình Đình bĩu môi, hừ lạnh, nói:
- Nói thì đã nói rồi, sao anh có thể mặc kệ chuyện này được, bất kể như thế nào anh cũng phải chuyện này. Ông xã, anh gọi điện thoại cho hắn, tất cả mọi chuyện do anh giải quyết, anh chỉ cần biết rằng kết quả là được rồi!
Bạch Tình Đình nghĩ đến giọng nói của gã kia đã chán ghét muốn chết, làm sao có thể nói chuyện với gã kia được chứ. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hóa ra là như vậy, được thôi, Tình Đình, chuyện này cứ giao cho anh, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này
Bạch Cảnh Sùng không hề nói xen vào, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện xong, Bạch Cảnh Sùng mới lên tiếng:
- Tình Đình, con định bao giờ thì về quê với cha một chuyến, thời gian mà, người càng già thì lại càng nhớ quê hương!
Lại muốn về quê? Bạch Tình Đình quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, cô nhớ rõ Diệp Lăng Phi từng đề cập đến chuyện về quê, không ngờ Bạch Cảnh Sùng cũng nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ thật sự là người ta càng già càng nhớ quê sao? Diệp Lăng Phi gật đầu với Bạch Tình Đình, ý bảo Bạch Tình Đình nên nhận lời.
- Dạ, cha, cha định bao giờ về quê?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Đợi khi nào cha đi Bắc Kinh về đã, cha muốn đến Bắc Kinh trước, Tiểu Diệp nói rất đúng, lão thủ trưởng giờ đang rất yếu, cha phải đến Bắc Kinh thăn lão thủ trưởng, có lẽ lần này gặp lão thủ trưởng là lần cuối, sau này muốn gặp cũng không được nữa rồi!
Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, Bạch Tình Đình thấp giọng oán trách Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, đều là anh đó, nói linh tinh gì vậy!
Bạch Cảnh Sùng nghe được Bạch Tình Đình nói như vậy, ông ta liền giải vây cho Diệp Lăng Phi:
- Tình Đình, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Diệp, thật ra thì trong lòng cha luôn muốn được gặp lão thủ trưởng, chnhững lão già như chúng ta sắp nhắm mắt rồi, trước lúc về với đất cha muốn gặp lại những người đó. Tình Đình, con sẽ không hiểu được lòng cha đâu, khụ, con người ai cũng phải chết, cha chỉ muốn lúc nhắm mắt xuôi tay mình không còn gánh nặng gì nữa. Đó cũng là ý do vì sao cha lại đồng ý chuyển tài sản cho vú Ngô, cha không muốn trong lòng mình còn khúc mắc, càng không muốn chết mà không an lòng!
- Cha, cha đừng nói nữa, con hiểu mà, không phải con muốn tranh giành với vú Ngô gì cả, con chỉ không muốn để nhà mình bất hòa thôi!
- Tình Đình, những chuyện đó cha hiểu, cha không trách con, trái lại, cha cho rằng con làm rất đúng, con nên gnăn cha lại, cha chưa cân nhắc cẩn thận những chuyện sau đó, chaa làm như vậy quả thật sẽ khiến cho nhà ta không yên ổn. Thôi, không nói những chuyện này nữa, để cha gọi điện thoại cho Khiếu Thiên bàn bạc một chút, để xem chúng bao giờ hai ông già này đi Bắc Kinh là tốt nhất!
Bạch Cảnh Sùng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Tiếu Thiên, hai người đều là bộ hạ cũ của Bành Nguyên. Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên nhanh chóng bàn bạc ổn thỏa, Bạch Cảnh Sùng nói chuyện xong, ông ta dập máy, nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, ngày mai cha và Khiếu Thiên sẽ đến Bắc Kinh!
- Cái gì, nhanh như vậy sao?
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi gần như thốt lên đồng thời.
- Ừ, Khiếu Thiên nói vừa hay ngày mai Lộ Tuyết cũng muốn đến Bắc Kinh, vì thế chúng ta sẽ cùng đi!
- Ông xã, sao ngay một con cá anh cũng không câu được?
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô cố ý hỏi:
- Ông xã, vì sao thế?
- Làm sao anh biết được, anh vốn cũng không cậu cá!
Diệp Lăng Phi nói thầm,
- Ngoại trừ một nàng tiên cá ra, anh chưa bao giờ câu một con cá nào cả!
Bạch Tình Đình sao có thể không biết nàng tiên cá Diệp Lăng Phi trong miệng nói là chỉ cô, nhưng cô vẫn là giả vờ như không biết, nói:
- Ông xã, anh từng câu được nàng tiên cá? Sao em không biết nhỉ, anh câu được nàng tiên cá lúc nào, câu ở đâu vậy?
Bạch Tình Đình vừa hỏi như vậy, chợt nghe đến Diệp Lăng Phi cố ý ra vẻ thần bí, nói:
- Bà xã, chuyện này em không biết à, để anh nói cho em biết nhé. Có lẽ là khoảng hai năm trước đây, địa điểm chính là thành phố Vọng Hải này, lúc đó anh phong lưu phóng túng, một hôm trời tối, bỗng nhiên gặp được một nàng tiên cá, anh liền câu về nhà, sau đó anh mới biết được nàng tiên cá đó tên là Bạch Tình Đình...!
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này, Bạch Tình Đình đã nắm đôi bàn tay trắng nõn lại, đánh lên vai Diệp Lăng Phi hai cái, gắt giọng:
- Em biết ngay là anh sẽ bắt nạt em mà!
- Đừng làm loạn, đừng làm loạn, anh con đang câu cá mà!
Diệp Lăng Phi nói vậy, nhưng Bạch Tình Đình lại không ý định dừng tay, Diệp Lăng Phi buông cần câu xuống, đè Bạch Tình Đình ra sàn thuyền. Môi của hai người dán chặt lấy nhau, sau một nụ hôn nóng bỏng, Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi ra, thấp giọng nói:
- Cha còn ở đâ mà!
Chuyện này Diệp Lăng Phi sao có thể không biết chứ, hắn quay sang phía Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Nhạc phụ, con nhớ ra một chuyện, sức khỏe của lão gia tử không được tốt, lần trước con nghe Bành Hiểu Lộ nói tình hình của lão gia tử không ổn, nhạc phụ, có lẽ là cha nên đến Bắc Kinh thăm Bành lão!
Bạch Cảnh Sùng khẽ gật đầu, nói:
- Chuyện này cha đang thương lượng với Khiếu Thiên, sức khỏe của lão thủ trưởng không được tốt, cũng không biết có thể chịu đựng được bao lâu nữa, có lẽ chúng ta nên đến Bắc Kinh gặp người!
Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, nếu như có thể, em cũng nên đến Bắc Kinh, gã đó bị lừa ở Bắc Kinh, em có thể ra tay từ chỗ đó, đi tìm ngươi người chị có thể vẫn còn sống của em!
- Chuyện này!
Bạch Tình Đình vốn không nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ nghe Diệp Lăng Phi lại nhắc đến chuyện đó, Bạch Tình Đình tỏ vẻ do dự không dứt khoát, nói nhỏ:
- Ông xã, thật ra thì em không muốn gặp mặt cái gã đàn ông đáng ghét đó tí nào, em nghe giọng hắn đã cảm thấy tởm lắm rồi, em không biết nếu như gặp hắn thì em có nôn ra không nữa!
- Ừ, chuyện đó cũng có thể!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chỉ có điều, em có thể dẫn anh theo, nếu có anh cùng đi thì tình hình sẽ khác đấy!
- Ông xã, anh sẽ quản chuyện này sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Anh là ông xã của em, đương nhiên sẽ quản chuyện này rồi, anh cũng không muốn thấy em phiền não như vậy mà không quan tâm, huống chi anh còn muốn xem chị của bà xã là người như thế nào chứ!
Lúc Diệp Lăng Phi nói ra câu này, hắn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Bạch Tình Đình nghe ra thì lại khác, Bạch Tình Đình bĩu môi, nói:
- Ông xã, em hiểu rồi, anh làm như vậy là có mục đích khác hả?
Bạch Tình Đình nói như vậy dọa Diệp Lăng Phi kêu lên một tiếng, chuyện này oan cho hắn quá, Diệp Lăng Phi căn bản không hề nghĩ đến những thứ đó, bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Tình Đình, em thật sự đã hiểu lầm rồi, nếu em thật sự cho rằng anh làm như vậy là có ý đó, vậy anh mặc kệ chuyện này, tránh để em hoài nghi!
Bạch Tình Đình bĩu môi, hừ lạnh, nói:
- Nói thì đã nói rồi, sao anh có thể mặc kệ chuyện này được, bất kể như thế nào anh cũng phải chuyện này. Ông xã, anh gọi điện thoại cho hắn, tất cả mọi chuyện do anh giải quyết, anh chỉ cần biết rằng kết quả là được rồi!
Bạch Tình Đình nghĩ đến giọng nói của gã kia đã chán ghét muốn chết, làm sao có thể nói chuyện với gã kia được chứ. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hóa ra là như vậy, được thôi, Tình Đình, chuyện này cứ giao cho anh, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này
Bạch Cảnh Sùng không hề nói xen vào, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện xong, Bạch Cảnh Sùng mới lên tiếng:
- Tình Đình, con định bao giờ thì về quê với cha một chuyến, thời gian mà, người càng già thì lại càng nhớ quê hương!
Lại muốn về quê? Bạch Tình Đình quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, cô nhớ rõ Diệp Lăng Phi từng đề cập đến chuyện về quê, không ngờ Bạch Cảnh Sùng cũng nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ thật sự là người ta càng già càng nhớ quê sao? Diệp Lăng Phi gật đầu với Bạch Tình Đình, ý bảo Bạch Tình Đình nên nhận lời.
- Dạ, cha, cha định bao giờ về quê?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Đợi khi nào cha đi Bắc Kinh về đã, cha muốn đến Bắc Kinh trước, Tiểu Diệp nói rất đúng, lão thủ trưởng giờ đang rất yếu, cha phải đến Bắc Kinh thăn lão thủ trưởng, có lẽ lần này gặp lão thủ trưởng là lần cuối, sau này muốn gặp cũng không được nữa rồi!
Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, Bạch Tình Đình thấp giọng oán trách Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, đều là anh đó, nói linh tinh gì vậy!
Bạch Cảnh Sùng nghe được Bạch Tình Đình nói như vậy, ông ta liền giải vây cho Diệp Lăng Phi:
- Tình Đình, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Diệp, thật ra thì trong lòng cha luôn muốn được gặp lão thủ trưởng, chnhững lão già như chúng ta sắp nhắm mắt rồi, trước lúc về với đất cha muốn gặp lại những người đó. Tình Đình, con sẽ không hiểu được lòng cha đâu, khụ, con người ai cũng phải chết, cha chỉ muốn lúc nhắm mắt xuôi tay mình không còn gánh nặng gì nữa. Đó cũng là ý do vì sao cha lại đồng ý chuyển tài sản cho vú Ngô, cha không muốn trong lòng mình còn khúc mắc, càng không muốn chết mà không an lòng!
- Cha, cha đừng nói nữa, con hiểu mà, không phải con muốn tranh giành với vú Ngô gì cả, con chỉ không muốn để nhà mình bất hòa thôi!
- Tình Đình, những chuyện đó cha hiểu, cha không trách con, trái lại, cha cho rằng con làm rất đúng, con nên gnăn cha lại, cha chưa cân nhắc cẩn thận những chuyện sau đó, chaa làm như vậy quả thật sẽ khiến cho nhà ta không yên ổn. Thôi, không nói những chuyện này nữa, để cha gọi điện thoại cho Khiếu Thiên bàn bạc một chút, để xem chúng bao giờ hai ông già này đi Bắc Kinh là tốt nhất!
Bạch Cảnh Sùng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Tiếu Thiên, hai người đều là bộ hạ cũ của Bành Nguyên. Bạch Cảnh Sùng và Trương Tiếu Thiên nhanh chóng bàn bạc ổn thỏa, Bạch Cảnh Sùng nói chuyện xong, ông ta dập máy, nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, ngày mai cha và Khiếu Thiên sẽ đến Bắc Kinh!
- Cái gì, nhanh như vậy sao?
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi gần như thốt lên đồng thời.
- Ừ, Khiếu Thiên nói vừa hay ngày mai Lộ Tuyết cũng muốn đến Bắc Kinh, vì thế chúng ta sẽ cùng đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.