Chương 992: Em rất lo lắng.
Tam Dương Trư Trư
26/07/2013
Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi đang nói chuyện ở bên này thì nghe thấy
tiếng bước chân vọng lại ngoài hành lanh, tiếp theo sau đó là nghe thấy
giọng của dì quản lý từ cửa phòng ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu vọng xuống
lầu:
- Có ai không?
Vu Tiêu Tiếu bắt đầu căng thẳng, cô ra sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, ý bảo Diệp Lăng Phi giúp cô lấy áo quần. Diệp Lăng Phi vội vàng cầm lấy nội y và quần ngủ của Vu Tiêu Tiếu ở dưới đất ném lên giường.
Vu Tiêu Tiếu hoảng loạn cầm lấy nội y mặc vào chân nói:
- Dì à, có chuyện gì không ạ?
- Thời gian xấp xỉ rồi đấy, đừng có ở quá lâu, dù sao chú hai của cháu cũng là đàn ông, ở trong ký túc xá nữ của chúng ta không được hay lắm!
Người quản lý ký túc xá nói.
- Thu dọn xong mau đi đi!
- Vâng, cháu biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu đáp.
Người quản lý ký túc xá không nói gì nữa mà bước đi khỏi ký túc xá. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi của người quản lý. Vu Tiêu Tiếu mới thở phào, cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, anh đi xem thử, dì đó đã đi chưa?
Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa ký túc xá lắng nghe tiếng động bên ngoài, sau khi chắc chắn không có tiếng động nào nữa hắn mới mở cửa phòng ký túc xá thò đầu ra ngoài, ở hành lang không có ai cả. Người quản lý ký túc xá đã đi rồi. Diệp Lăng Phi lại thụt đầu vô đóng cửa ký túc xá lại.
- Mẹ ôi, thót cả tim!
Vu Tiêu Tiếu vỗ vỗ ngực cô, dưới cái vỗ đó bộ ngực đẹp tròn trịa như quả táo của cô khẽ lắc lư, vô cùng gợi cảm.
Diệp Lăng Phi đi đến bên giường. Vu Tiêu Tiếu lúc này vừa xỏ chiếc quần lót vào giữa hai chân, còn chưa mặc xong. Diệp Lăng Phi nhớ đến bộ dạng rên rỉ mềm mại của Vu Tiêu Tiếu lúc nãy ở trên giường liền cảm thấy trong lòng mình lại nỗi lên dục hỏa, đừng tưởng trước đây khi Diệp Lăng Phi thân mật với Vu Tiêu Tiếu luôn có thể khống chế được dục hỏa, hiểu được giới hạn cần dừng lại, nhưng một khi thực sự đã chiếm lấy thiếu nữ xinh đẹp có tính cách mạnh mẽ như Vu Tiêu Tiếu làm của riêng thì cái khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ đó khiến cho Diệp Lăng Phi trở nên có chút không khống chế được bản thân rồi, hắn ôm Vu Tiêu Tiếu vẫn còn đang trần truồng hôn mãnh liệt.
Bàn tay nhỏ nhắn của Vu Tiêu Tiếu vuốt ve cơ thể cường tráng đó của Diệp Lăng Phi, chiếc môi hồng anh đào của cô phát ra tiếng rên rỉ, sau khi mất đi trinh tiết. Vu Tiêu Tiếu trở nên càng muốn ôm chặt lấy cơ thể cường tráng của Diệp Lăng Phi, mãi mãi không buông ra.
Diệp Lăng Phi lại đè Vu Tiêu Tiếu xuống người mình, thời gian cho nụ hôn mãnh liệt khá ngắn, rất nhanh Vu Tiêu Tiếu đã thở gấp. Tuy lúc nãy đã đồng ý với người quản lý ký túc xá sẽ nhanh chóng rời khỏi, nhưng hai người không có ý muốn lập tức đi mà là làm thêm một lần nữa. Diệp Lăng Phi mới cảm thấy thỏa mãn.
Đôi chân của Vu Tiêu Tiếu đi lại không giống như những cô gái mới trải qua lần đầu. Tuy Vu Tiêu Tiếu cũng cảm giác hạ thân của mình đau nhưng cô lại cố gắng tiếp tục đi bộ, chí ít cũng không giống như Bạch Tình Đình, sau lần đầu tiên, qua ngày hôm sau là không thể bước xuống giường đi lại rồi.
Diệp Lăng Phi ngồi trong ký túc xá đợi Vu Tiêu Tiếu đi vệ sinh xong, lúc này cũng đã hơn một giờ chiều rồi, còn chưa ăn trưa, bụng của Diệp Lăng Phi đã bắt đầu phản kháng rồi. Diệp Lăng Phi tính trong bụng hay là đợi lát nữa dẫn Vu Tiêu Tiếu về biệt thự ăn cơm, ăn cơm xong thì có thể dẫn Vu Tiêu Tiếu và Trương Vân cùng đi đến thành phố Đông Hải.
Ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại dừng trên tấm ra trải giường, nhìn thấy vết máu trinh nữ còn lưu lại của Vu Tiêu Tiếu, hắn thở dài, có một số chuyện quả nhiên không thể miễn cưỡng là có thể làm được. Bản thân hắn đã hại đến hết cô gái này lại đến cô gái khác, ai biết được sau này hắn sẽ không tiếp tục như vậy nữa chứ?
Chuyện nam nữ vốn không thể nói được ai đúng ai sai, trước đây Diệp Lăng Phi luôn cho rằng bản thân hắn có khả năng kiềm chế rất tốt, mãi đến khi hắn hết lần này đến lần khác cướp đi cơ thể trinh nữ của các cô gái. Diệp Lăng Phi mới biết mình vốn không phải là người đàn ông có khả năng kiềm chế tốt, chí ít trong việc xử lý chuyện nam nữ, hắn luôn hết lần này đến lần khác nảy sinh quan hệ bất chính với các cô gái.
Lúc Vu Tiêu Tiếu trở vào nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, đang đờ người ra trên ra trải giường của cô. Vu Tiêu Tiếu đi đến bên Diệp Lăng Phi, tay cô vừa mới rửa xong nên còn dính vết nước, hai tay Vu Tiêu Tiếu ấn trên mặt Diệp Lăng Phi cười nói:
- Diệp đại ca, anh bắt nạt em, đây là sự trả thù của em đối với anh!
Sau khi Vu Tiêu Tiếu vuốt xong bật cười ha ha. Diệp Lăng Phi lau khô vết nước trên mặt mình rồi lại nhìn vết máu trên ra giường nói:
- Tiêu Tiếu, cái ra giường này của em…!
- Không sao, em thay cái khác liền!
Vu Tiêu Tiếu nói xong đi đến trước tủ đặt chỗ cửa mở một cái tủ trong số đó ra, từ bên trong lấy ra một cái ra giường mới, rồi lại khóa tủ lại, cầm lấy ra giường mới Vu Tiêu Tiếu đi đến trước giường nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, đừng có ngồi thế, giúp em thay ra giường!
Diệp Lăng Phi từ trên giường ngồi lên, hắn cầm lấy chiếc ra giường cũ của Vu Tiêu Tiếu ra khỏi giường, lại giúp Vu Tiêu Tiếu đổi cái ra mới. Vu Tiêu Tiếu nhìn vết máu dính trên tấm ra đó, cô suy nghĩ rồi cầm tấm ra đó tìm một vòng trong ký túc xá, khó khăn lắm mới tìm ra được con dao nhỏ. Vu Tiêu Tiếu ra dấu, cảm giác xấp xỉ rồi mới nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, anh giúp em khoét miếng này ra!
- Em muốn khoét nó ra, tấm ra này xem như phế rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Trên tấm ra này sẽ có một lỗ hỏng to, không thể dùng được nữa rồi!
- Em không dùng nữa, cần dùng làm gì nữa chứ!
Vu Tiêu Tiếu đưa cho dao cho Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em giữ miếng này là được rồi, còn lại em sẽ giặt sạch rồi vứt đi!
Diệp Lăng Phi cầm lấy con dao, lại nhìn Vu Tiêu Tiếu, giống như muốn chắc chắn thêm lần nữa với Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu thúc giục:
- Được rồi. Diệp đại ca, nhanh lên đi, đợi lát nữa dì đó lại lên nữa đó, anh mau giúp em khoét ra, em cần phải thay đồ, em còn phải chuẩn bị đồ đạc nữa!
Diệp Lăng Phi đành cầm lấy con dao dựa theo lời Vu Tiêu Tiếu nói khoét tấm ra đó, còn Vu Tiêu Tiếu lại đang mặc bộ đồ ngủ dọn dẹp đồ đạc, còn phải ở nhà Diệp Lăng Phi một tháng, đồ đạt cần mang theo không ít.
Sau khi Diệp Lăng Phi khoét xong thì cầm lấy miếng còn dính máu đó đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, đưa cho Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Tiêu Tiếu, cho em!
- Em phải làm kỷ niệm, đây là lần đầu tiên của em!
Vu Tiêu Tiếu nói xong cầm lấy, cẩn thận gấp lại thành miếng hình vuông đặt vào trong va ly của mình, tiếp theo Vu Tiêu Tiếu lấy chiếc nội y chữ T từ trong va ly ra ướm thử trước mặt Diệp Lăng Phi cười nói:
- Diệp đại ca, chiếc nội y chữ T này em chưa mặc qua, anh có muốn xem em mặc không?
- Tiểu nha đầu, nếu giờ em mặc thì hãy cẩn thận kẻo mê hoặc anh đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Như vậy chúng ta sẽ không đi được đâu đó!
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Diệp đại ca, vậy em không mặc nữa, em cứ đem theo, nói không chừng có cơ hội mặc nó!
Vu Tiêu Tiếu vẫn với cơ thể khỏa thân quyến rũ, cô lại cầm mấy cái áo lót và quần lót lên, rồi nhét hết vào trong va ly của mình, sau khi kéo khóa va ly lại xong Vu Tiêu Tiếu cởi bộ đồ ngủ của mình ra, cô cũng không vội thay áo quần mà là lượn một vọng trước mặt Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp đại ca, em xinh không?
- Xinh!
Diệp Lăng Phi nói xong vỗ một cái thật mạnh vào mông Vu Tiêu Tiếu nói:
- Nhưng giờ em phải mau chóng mặc quần áo vào, chúng ta còn phải đi ăn cơm nữa!
Vu Tiêu Tiếu lúc này mới chịu mặc áo quần, sau khi mặc xong Diệp Lăng Phi xách hành lý của Vu Tiêu Tiếu, đi đến trước cửa ký túc xá. Vu Tiêu Tiếu nhanh chóng thu dọng xong hành lý, trước khi rời khỏi ký túc xá cô lại nhìn vào ký túc xá, sau khi chắc chắn không vấn đề Vu Tiêu Tiếu mới đóng cửa ký túc xá, khóa lại rồi cùng Diệp Lăng Phi xuống lầu.
Lúc đi qua cổng quản lý ký túc xá thì nhìn thấy dì quản lý ký túc xá chuyển ánh mắt qua, còn chưa kịp đợi dì quản lý lên tiếng Vu Tiêu Tiếu đã cướp lời rồi:
- Dì à, tụi con đi đây, cảm ơn dì nha!
Dì quản lý ký túc xá còn chưa kịp định thần lại thì Vu Tiêu Tiếu đã kéo tay Diệp Lăng Phi chạy ra khỏi ký túc xá nữ rồi.
Đi trong khuôn viên trường học. Vu Tiêu Tiếu đi rất chậm, thỉnh thoảng còn trách móc:
- Diệp đại ca, hơi đau, anh đừng có đi nhanh thế được không!
Diệp Lăng Phi xách ba lô của Vu Tiêu Tiếu không thể không đi chậm được. Vu Tiêu Tiếu sát lại rất gần Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp đại ca, chúng ta đi ăn ở đâu?
- Đương nhiên về biệt thự ăn rồi, còn có thể đi đâu chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đã dặn Trương Vân chuẩn bị cơm nước rồi, chúng ta về ăn xong sẽ từ biệt thự đi thẳng đến thành phố Đông Hải!
- Ừm, em chỉ tiện thể hỏi thôi!
Vu Tiêu Tiếu nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt, mặt tràn ngập nụ cười. Nghĩ cũng đúng, Vu Tiêu Tiếu thích Diệp Lăng Phi đã lâu, vẫn luôn không thể tiến xa hơn một bước, hôm nay xem như quan hệ có tiến triển xa hơn một bước rồi, tâm trạng Vu Tiêu Tiếu đương nhiên vui vẻ rồi. Sau khi hai người ra khỏi khuôn viên trường, lên xe. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Trương Vân bảo Trương Vân khoảng nửa tiếng sau sẽ về đến biệt thự.
Diệp Lăng Phi chạy xe về tiểu khu biệt thự ở Nam Sơn, hắn vừa chạy xe đến cổng nhà mình thì nhìn thấy một chiếc Benz màu bạc từ trong tiểu khu biệt thự đi ra, lúc chạy ra đến cổng nhà Diệp Lăng Phi chiếc Benz màu bạc đó đột nhiên dừng lại. Kéo cửa xe xuống, Đới Vinh Cẩm thò đầu ra cửa sổ xe chủ động chào hỏi Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, thật trùng hợp, anh cũng sống ở đây à!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Đới Vinh Cẩm hắn liền dừng xe lại, ra hiệu cho Vu Tiêu Tiếu ngồi ghế phụ kéo cửa sổ xe xuống, đợi sau khi Vu Tiêu Tiếu kéo cái cửa kính xe xuống Diệp Lăng Phi nói với Đới Vinh Cẩm:
- Đới tiên sinh, có phải anh cố ý hỏi vậy không, chẳng nhẽ anh không biết tôi sống ở đây?
- A, tôi quên mất!
Đới Vinh Cẩm nói.
- Đới tiên sinh, chuyện vô vị như thế này không cần làm đâu!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.
- Giữa chúng ta vốn không có gì đáng phải nói cả, tôi vốn không quen anh!
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi!
Đới Vinh Cẩm cười nói.
- Tôi sống ở đây, chúng ta cũng xem như quen biết, lúc nãy nhìn thấy anh nên muốn chào anh một tiếng!
- Đới tiên sinh, anh sống ở đâu không liên quan đến tôi, vẫn là câu nói lúc nãy, tôi vốn không quen biết anh, giữa chúng ta không có gì phải nói cả!
Diệp Lăng Phi nói xong ra hiệu cho Vu Tiêu Tiếu kéo cửa sổ lên rồi chạy xe vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đỗ xe trong sân biệt thự, xuống xe hỏi Vu Tiêu Tiếu:
- Diệp đại ca, sao em luôn cảm giác anh có thái độ thù địch với người đàn ông đó?
- Vì bối cảnh của tên đó không đơn giản!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng nói.
- Anh thấy hắn sống ở đây cũng chả có ý tốt gì, sau này cần đề phòng chút!
- Khì khì!
Vu Tiêu Tiếu cười cười nói:
- Diệp đại ca, em thấy anh đang lo cho chị của em đó!
- Sao em biết?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp đại ca, anh còn nhớ không, lần trước em và chị em có nợ tên đó giúp đỡ ở trên đường!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Lúc đó em cảm giác tên đó giúp đỡ tụi em nhiệt tình như vậy chắc chắn chẳng có ý gì hay ho, giờ xem ra hắn có ý với chị em rồi. Diệp đại ca, không phải em nói bậy, nếu không tại sao hắn lại sống ở đây chứ!
- Được rồi tiểu nha đầu, đừng có nói lung tung!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đương nhiên trong bụng anh rất rõ là chuyện thế nào, không cần em phải nhắc nhở!
- Không nhắc nhở thì không nhắc nhở, thật là, em chẳng phải là muốn tốt cho anh đấy sao!
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi bất mãn lầm bầm.
Lúc Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu về đến Trương Vân đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi. Diệp Lăng Phi không có xác ba lô của Vu Tiêu Tiếu vào, dù sao cũng phải đi thành phố Đông Hải, cứ để trong xe là được rồi. Hắn và Vu Tiêu Tiếu vừa bước vào là đi thẳng vào phòng ăn.
- Trương Vân, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp tiên sinh, đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi!
Trương Vân nói.
- Trương Vân, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi thành phố Đông Hải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có thể sẽ ở vài ngày ở thành phố Đông Hải!
Trương Vân nói.
- Diệp tiên sinh, tôi đã thu dọn đồ đạc xong rồi, có điều, tôi đi rồi thì ai trông nhà?
- Cái này không cần trông, dù sao cũng không có chuyện gì mà!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ăn cơm trong biệt thự, lúc Diệp Lăng Phi sắp ăn xong thì nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình gọi đến. Bạch Tình Đình vốn tưởng chiều Diệp Lăng Phi sẽ trở lại, kết quả mãi đến tận giờ này vẫn không thấy Diệp Lăng Phi trở lại. Bạch Tình Đình thấy hơi lo nên mới gọi điện cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đương nhiên không có nói là vì ở trong ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu quá lâu nên mới chưa thể quay trở lại thành phố Đông Hải, chỉ là nói cho Bạch Tình Đình biết hắn dự định tối về nhà.
- Ồ, ông xã, anh cẩn thận chút nha!
Bạch Tình Đình nói.
- Buổi tối đừng có chạy xe quá nhanh!
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- À, đúng rồi, bà xã, em đoán xem lúc về anh gặp ai?
- Ai?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Đới Vinh Cẩm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tên đó là sống bên tiểu khu Nam Sơn, anh thấy chắc chắn hắn chẳng có ý tốt gì cả!
- Ông xã, không phải anh nghi ngờ hắn…
Bạch Tình Đình còn chưa nói xong thì Diệp Lăng Phi đã tiếp lời Bạch Tình Đình:
- Ừm, theo như anh thấy, hắn rất có khả năng là vì em, bà xã, không phải là anh đang ghen, việc này bất cứ thằng đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được!
- Ông xã, em biết nên làm thế nào, anh yên tâm đi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ừm!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, rồi nói:
- Bà xã, đợi tối về chúng ta sẽ nói kỹ hơn!
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, đột nhiên thở dài một hơi.
- Diệp đại ca, anh sao thế?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chỉ là cảm giác có chút phiền phức mà thôi!
- Phiền phức?
Vu Tiêu Tiếu đặt cái chén đang cầm trong tay xuống, cô cầm lấy khăn giấy chùi bên mép miệng, sau đó xịch ghế qua bên Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, có gì phải phiền phức chứ, em tin chị của em!
- Tiêu Tiếu, không phải chuyện này, có một số chuyện em không hiểu đâu.
Diệp Lăng Phi nói xong đứng lên đi ra khỏi phòng ăn. Hắn vào trong phòng khách của biệt thự, ngồi trên ghế sô fa châm thuốc hút. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra bắt đầu gọi vào một số điện thoại.
Vu Tiêu Tiếu cũng sát lại, Vu Tiêu Tiếu mặc chiếc quần bò bó sát người, cái mông nhô cao của cô được bao lại rất chặt, phần trên mặc chiếc áo sơ mi cổ cao màu trắng, ngực vểnh lên hình thành nên hai ngọn núi cao. Cô ôm chặt Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế sô fa, giống như đứa trẻ nghịch ngợm hỏi:
- Diệp đại ca, anh gọi điện cho ai thế?
- Tiểu nha đầu, biết nhiều làm gì hả!
Tay trái Diệp Lăng Phi ôm lấy cái eo của Vu Tiêu Tiếu, tay phải cầm điện thoại, đợi điện thoại bên kia thông rồi. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, cậu còn nhớ trước đây anh bảo cậu điều tra tên Đới Vinh Cẩm đó không?
- Ừm, lão đại, đương nhiên em nhớ rồi!
Dã Thú nói.
- Em vẫn luôn không quên chuyện đó!
- Lúc nãy anh lại gặp tên đó, tên đó lại còn sống ở bên biệt thự Nam Sơn. Dã Thú, điều tra cho ra tên khốn đó rốt cuộc định làm gì, tập đoàn IPA của hắn muốn làm gì.
- Tập đoàn IPA?
Dã Thú ngạc nhiên, nói:
- Tập đoàn gì?
- Tiểu tử cậu, ngay cả tập đoàn IPA cũng không biết!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đã điều tra được những gì rồi chứ?
Dã Thú ở bên đó im lặng một hồi, lập tức ngượng ngùng nói:
- Lão đại, em nói thật, em quên điều tra chuyện đó rồi!
Dã Thú nói.
- Em nói chuyện đó với bên Anh Quốc rồi, nhưng lại quên gọi điện hỏi!
- Đi hỏi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cần tư liệu của tên Đới Vinh Cẩm, càng tỉ mỉ càng tốt!
- Lão đại, em lập tức đi gọi!
Diệp Lăng Phi cúp máy chửi:
- Tên khốn Dã Thú, chỉ lo bao gái, lại quên mất chuyện này, đợi sau này gặp hắn sẽ cho hắn bài học!
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Diệp đại ca, đừng giận nữa, phàm là con người đều sẽ có quên một số chuyện. Diệp đại ca, đừng giận nữa, em xem ti vi với anh!
- Xem ti vi gì chứ, chúng ta nghỉ ngơi chút rồi lập tức về thành phố Đông Hải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ừm, biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu cúi đầu lẩm bẩm:
- Người ta vì thấy anh không vui nên muốn ở cùng anh, cứ không phải là rảnh rỗi không có việc gì khác để làm!
Diệp Lăng Phi nghiêng mặt lại nhìn Vu Tiêu Tiếu một cái, tay trái khẽ dùng lực ôm hẳn Vu Tiêu Tiếu vào lòng hắn. Lúc này Bạch Tình Đình không có ở trong biệt thự, tuy nói Trương Vân có ở nhà, nhưng Diệp Lăng Phi biết cho dù Trương Vân có nhìn thấy cũng sẽ không nói cho Bạch Tình Đình biết. Diệp Lăng Phi không có gì phải lo lắng cả, tay phải hắn tách chân của Vu Tiêu Tiếu đặt lên đùi mình, cả người Vu Tiêu Tiếu đều ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, tay phải Diệp Lăng Phi đặt trên mông Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, có một số chuyện em không hiểu được, những chuyện đó cho dù em có biết cũng không tốt đối với em, em chỉ cần biết rằng anh sẽ luôn bảo vệ em là đủ rồi!
- Em đương nhiên biết rồi. Diệp đại ca đối với em là tốt nhất!
Đôi môi nhỏ gợi cảm đó của Vu Tiêu Tiếu sát lại môi Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái rồi lập tức vùi đầu vào vùng ngực của Diệp Lăng Phi, nói:
- Em muốn cứ mãi như thế này với Diệp đại ca, đời đời kiếp kiếp!
- Nha đầu ngốc, sao có thể thế được, đợi em lớn lên chút, em sẽ không còn thích anh nữa rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Em sẽ tìm được người đàn ông hoàn toàn thuộc về em, sẽ toàn tâm toàn ý yêu một mình em!
- Có ai không?
Vu Tiêu Tiếu bắt đầu căng thẳng, cô ra sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, ý bảo Diệp Lăng Phi giúp cô lấy áo quần. Diệp Lăng Phi vội vàng cầm lấy nội y và quần ngủ của Vu Tiêu Tiếu ở dưới đất ném lên giường.
Vu Tiêu Tiếu hoảng loạn cầm lấy nội y mặc vào chân nói:
- Dì à, có chuyện gì không ạ?
- Thời gian xấp xỉ rồi đấy, đừng có ở quá lâu, dù sao chú hai của cháu cũng là đàn ông, ở trong ký túc xá nữ của chúng ta không được hay lắm!
Người quản lý ký túc xá nói.
- Thu dọn xong mau đi đi!
- Vâng, cháu biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu đáp.
Người quản lý ký túc xá không nói gì nữa mà bước đi khỏi ký túc xá. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi của người quản lý. Vu Tiêu Tiếu mới thở phào, cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, anh đi xem thử, dì đó đã đi chưa?
Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa ký túc xá lắng nghe tiếng động bên ngoài, sau khi chắc chắn không có tiếng động nào nữa hắn mới mở cửa phòng ký túc xá thò đầu ra ngoài, ở hành lang không có ai cả. Người quản lý ký túc xá đã đi rồi. Diệp Lăng Phi lại thụt đầu vô đóng cửa ký túc xá lại.
- Mẹ ôi, thót cả tim!
Vu Tiêu Tiếu vỗ vỗ ngực cô, dưới cái vỗ đó bộ ngực đẹp tròn trịa như quả táo của cô khẽ lắc lư, vô cùng gợi cảm.
Diệp Lăng Phi đi đến bên giường. Vu Tiêu Tiếu lúc này vừa xỏ chiếc quần lót vào giữa hai chân, còn chưa mặc xong. Diệp Lăng Phi nhớ đến bộ dạng rên rỉ mềm mại của Vu Tiêu Tiếu lúc nãy ở trên giường liền cảm thấy trong lòng mình lại nỗi lên dục hỏa, đừng tưởng trước đây khi Diệp Lăng Phi thân mật với Vu Tiêu Tiếu luôn có thể khống chế được dục hỏa, hiểu được giới hạn cần dừng lại, nhưng một khi thực sự đã chiếm lấy thiếu nữ xinh đẹp có tính cách mạnh mẽ như Vu Tiêu Tiếu làm của riêng thì cái khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ đó khiến cho Diệp Lăng Phi trở nên có chút không khống chế được bản thân rồi, hắn ôm Vu Tiêu Tiếu vẫn còn đang trần truồng hôn mãnh liệt.
Bàn tay nhỏ nhắn của Vu Tiêu Tiếu vuốt ve cơ thể cường tráng đó của Diệp Lăng Phi, chiếc môi hồng anh đào của cô phát ra tiếng rên rỉ, sau khi mất đi trinh tiết. Vu Tiêu Tiếu trở nên càng muốn ôm chặt lấy cơ thể cường tráng của Diệp Lăng Phi, mãi mãi không buông ra.
Diệp Lăng Phi lại đè Vu Tiêu Tiếu xuống người mình, thời gian cho nụ hôn mãnh liệt khá ngắn, rất nhanh Vu Tiêu Tiếu đã thở gấp. Tuy lúc nãy đã đồng ý với người quản lý ký túc xá sẽ nhanh chóng rời khỏi, nhưng hai người không có ý muốn lập tức đi mà là làm thêm một lần nữa. Diệp Lăng Phi mới cảm thấy thỏa mãn.
Đôi chân của Vu Tiêu Tiếu đi lại không giống như những cô gái mới trải qua lần đầu. Tuy Vu Tiêu Tiếu cũng cảm giác hạ thân của mình đau nhưng cô lại cố gắng tiếp tục đi bộ, chí ít cũng không giống như Bạch Tình Đình, sau lần đầu tiên, qua ngày hôm sau là không thể bước xuống giường đi lại rồi.
Diệp Lăng Phi ngồi trong ký túc xá đợi Vu Tiêu Tiếu đi vệ sinh xong, lúc này cũng đã hơn một giờ chiều rồi, còn chưa ăn trưa, bụng của Diệp Lăng Phi đã bắt đầu phản kháng rồi. Diệp Lăng Phi tính trong bụng hay là đợi lát nữa dẫn Vu Tiêu Tiếu về biệt thự ăn cơm, ăn cơm xong thì có thể dẫn Vu Tiêu Tiếu và Trương Vân cùng đi đến thành phố Đông Hải.
Ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại dừng trên tấm ra trải giường, nhìn thấy vết máu trinh nữ còn lưu lại của Vu Tiêu Tiếu, hắn thở dài, có một số chuyện quả nhiên không thể miễn cưỡng là có thể làm được. Bản thân hắn đã hại đến hết cô gái này lại đến cô gái khác, ai biết được sau này hắn sẽ không tiếp tục như vậy nữa chứ?
Chuyện nam nữ vốn không thể nói được ai đúng ai sai, trước đây Diệp Lăng Phi luôn cho rằng bản thân hắn có khả năng kiềm chế rất tốt, mãi đến khi hắn hết lần này đến lần khác cướp đi cơ thể trinh nữ của các cô gái. Diệp Lăng Phi mới biết mình vốn không phải là người đàn ông có khả năng kiềm chế tốt, chí ít trong việc xử lý chuyện nam nữ, hắn luôn hết lần này đến lần khác nảy sinh quan hệ bất chính với các cô gái.
Lúc Vu Tiêu Tiếu trở vào nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, đang đờ người ra trên ra trải giường của cô. Vu Tiêu Tiếu đi đến bên Diệp Lăng Phi, tay cô vừa mới rửa xong nên còn dính vết nước, hai tay Vu Tiêu Tiếu ấn trên mặt Diệp Lăng Phi cười nói:
- Diệp đại ca, anh bắt nạt em, đây là sự trả thù của em đối với anh!
Sau khi Vu Tiêu Tiếu vuốt xong bật cười ha ha. Diệp Lăng Phi lau khô vết nước trên mặt mình rồi lại nhìn vết máu trên ra giường nói:
- Tiêu Tiếu, cái ra giường này của em…!
- Không sao, em thay cái khác liền!
Vu Tiêu Tiếu nói xong đi đến trước tủ đặt chỗ cửa mở một cái tủ trong số đó ra, từ bên trong lấy ra một cái ra giường mới, rồi lại khóa tủ lại, cầm lấy ra giường mới Vu Tiêu Tiếu đi đến trước giường nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, đừng có ngồi thế, giúp em thay ra giường!
Diệp Lăng Phi từ trên giường ngồi lên, hắn cầm lấy chiếc ra giường cũ của Vu Tiêu Tiếu ra khỏi giường, lại giúp Vu Tiêu Tiếu đổi cái ra mới. Vu Tiêu Tiếu nhìn vết máu dính trên tấm ra đó, cô suy nghĩ rồi cầm tấm ra đó tìm một vòng trong ký túc xá, khó khăn lắm mới tìm ra được con dao nhỏ. Vu Tiêu Tiếu ra dấu, cảm giác xấp xỉ rồi mới nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, anh giúp em khoét miếng này ra!
- Em muốn khoét nó ra, tấm ra này xem như phế rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Trên tấm ra này sẽ có một lỗ hỏng to, không thể dùng được nữa rồi!
- Em không dùng nữa, cần dùng làm gì nữa chứ!
Vu Tiêu Tiếu đưa cho dao cho Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em giữ miếng này là được rồi, còn lại em sẽ giặt sạch rồi vứt đi!
Diệp Lăng Phi cầm lấy con dao, lại nhìn Vu Tiêu Tiếu, giống như muốn chắc chắn thêm lần nữa với Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu thúc giục:
- Được rồi. Diệp đại ca, nhanh lên đi, đợi lát nữa dì đó lại lên nữa đó, anh mau giúp em khoét ra, em cần phải thay đồ, em còn phải chuẩn bị đồ đạc nữa!
Diệp Lăng Phi đành cầm lấy con dao dựa theo lời Vu Tiêu Tiếu nói khoét tấm ra đó, còn Vu Tiêu Tiếu lại đang mặc bộ đồ ngủ dọn dẹp đồ đạc, còn phải ở nhà Diệp Lăng Phi một tháng, đồ đạt cần mang theo không ít.
Sau khi Diệp Lăng Phi khoét xong thì cầm lấy miếng còn dính máu đó đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, đưa cho Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Tiêu Tiếu, cho em!
- Em phải làm kỷ niệm, đây là lần đầu tiên của em!
Vu Tiêu Tiếu nói xong cầm lấy, cẩn thận gấp lại thành miếng hình vuông đặt vào trong va ly của mình, tiếp theo Vu Tiêu Tiếu lấy chiếc nội y chữ T từ trong va ly ra ướm thử trước mặt Diệp Lăng Phi cười nói:
- Diệp đại ca, chiếc nội y chữ T này em chưa mặc qua, anh có muốn xem em mặc không?
- Tiểu nha đầu, nếu giờ em mặc thì hãy cẩn thận kẻo mê hoặc anh đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Như vậy chúng ta sẽ không đi được đâu đó!
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Diệp đại ca, vậy em không mặc nữa, em cứ đem theo, nói không chừng có cơ hội mặc nó!
Vu Tiêu Tiếu vẫn với cơ thể khỏa thân quyến rũ, cô lại cầm mấy cái áo lót và quần lót lên, rồi nhét hết vào trong va ly của mình, sau khi kéo khóa va ly lại xong Vu Tiêu Tiếu cởi bộ đồ ngủ của mình ra, cô cũng không vội thay áo quần mà là lượn một vọng trước mặt Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp đại ca, em xinh không?
- Xinh!
Diệp Lăng Phi nói xong vỗ một cái thật mạnh vào mông Vu Tiêu Tiếu nói:
- Nhưng giờ em phải mau chóng mặc quần áo vào, chúng ta còn phải đi ăn cơm nữa!
Vu Tiêu Tiếu lúc này mới chịu mặc áo quần, sau khi mặc xong Diệp Lăng Phi xách hành lý của Vu Tiêu Tiếu, đi đến trước cửa ký túc xá. Vu Tiêu Tiếu nhanh chóng thu dọng xong hành lý, trước khi rời khỏi ký túc xá cô lại nhìn vào ký túc xá, sau khi chắc chắn không vấn đề Vu Tiêu Tiếu mới đóng cửa ký túc xá, khóa lại rồi cùng Diệp Lăng Phi xuống lầu.
Lúc đi qua cổng quản lý ký túc xá thì nhìn thấy dì quản lý ký túc xá chuyển ánh mắt qua, còn chưa kịp đợi dì quản lý lên tiếng Vu Tiêu Tiếu đã cướp lời rồi:
- Dì à, tụi con đi đây, cảm ơn dì nha!
Dì quản lý ký túc xá còn chưa kịp định thần lại thì Vu Tiêu Tiếu đã kéo tay Diệp Lăng Phi chạy ra khỏi ký túc xá nữ rồi.
Đi trong khuôn viên trường học. Vu Tiêu Tiếu đi rất chậm, thỉnh thoảng còn trách móc:
- Diệp đại ca, hơi đau, anh đừng có đi nhanh thế được không!
Diệp Lăng Phi xách ba lô của Vu Tiêu Tiếu không thể không đi chậm được. Vu Tiêu Tiếu sát lại rất gần Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp đại ca, chúng ta đi ăn ở đâu?
- Đương nhiên về biệt thự ăn rồi, còn có thể đi đâu chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đã dặn Trương Vân chuẩn bị cơm nước rồi, chúng ta về ăn xong sẽ từ biệt thự đi thẳng đến thành phố Đông Hải!
- Ừm, em chỉ tiện thể hỏi thôi!
Vu Tiêu Tiếu nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt, mặt tràn ngập nụ cười. Nghĩ cũng đúng, Vu Tiêu Tiếu thích Diệp Lăng Phi đã lâu, vẫn luôn không thể tiến xa hơn một bước, hôm nay xem như quan hệ có tiến triển xa hơn một bước rồi, tâm trạng Vu Tiêu Tiếu đương nhiên vui vẻ rồi. Sau khi hai người ra khỏi khuôn viên trường, lên xe. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Trương Vân bảo Trương Vân khoảng nửa tiếng sau sẽ về đến biệt thự.
Diệp Lăng Phi chạy xe về tiểu khu biệt thự ở Nam Sơn, hắn vừa chạy xe đến cổng nhà mình thì nhìn thấy một chiếc Benz màu bạc từ trong tiểu khu biệt thự đi ra, lúc chạy ra đến cổng nhà Diệp Lăng Phi chiếc Benz màu bạc đó đột nhiên dừng lại. Kéo cửa xe xuống, Đới Vinh Cẩm thò đầu ra cửa sổ xe chủ động chào hỏi Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, thật trùng hợp, anh cũng sống ở đây à!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Đới Vinh Cẩm hắn liền dừng xe lại, ra hiệu cho Vu Tiêu Tiếu ngồi ghế phụ kéo cửa sổ xe xuống, đợi sau khi Vu Tiêu Tiếu kéo cái cửa kính xe xuống Diệp Lăng Phi nói với Đới Vinh Cẩm:
- Đới tiên sinh, có phải anh cố ý hỏi vậy không, chẳng nhẽ anh không biết tôi sống ở đây?
- A, tôi quên mất!
Đới Vinh Cẩm nói.
- Đới tiên sinh, chuyện vô vị như thế này không cần làm đâu!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.
- Giữa chúng ta vốn không có gì đáng phải nói cả, tôi vốn không quen anh!
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi!
Đới Vinh Cẩm cười nói.
- Tôi sống ở đây, chúng ta cũng xem như quen biết, lúc nãy nhìn thấy anh nên muốn chào anh một tiếng!
- Đới tiên sinh, anh sống ở đâu không liên quan đến tôi, vẫn là câu nói lúc nãy, tôi vốn không quen biết anh, giữa chúng ta không có gì phải nói cả!
Diệp Lăng Phi nói xong ra hiệu cho Vu Tiêu Tiếu kéo cửa sổ lên rồi chạy xe vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đỗ xe trong sân biệt thự, xuống xe hỏi Vu Tiêu Tiếu:
- Diệp đại ca, sao em luôn cảm giác anh có thái độ thù địch với người đàn ông đó?
- Vì bối cảnh của tên đó không đơn giản!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng nói.
- Anh thấy hắn sống ở đây cũng chả có ý tốt gì, sau này cần đề phòng chút!
- Khì khì!
Vu Tiêu Tiếu cười cười nói:
- Diệp đại ca, em thấy anh đang lo cho chị của em đó!
- Sao em biết?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp đại ca, anh còn nhớ không, lần trước em và chị em có nợ tên đó giúp đỡ ở trên đường!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Lúc đó em cảm giác tên đó giúp đỡ tụi em nhiệt tình như vậy chắc chắn chẳng có ý gì hay ho, giờ xem ra hắn có ý với chị em rồi. Diệp đại ca, không phải em nói bậy, nếu không tại sao hắn lại sống ở đây chứ!
- Được rồi tiểu nha đầu, đừng có nói lung tung!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đương nhiên trong bụng anh rất rõ là chuyện thế nào, không cần em phải nhắc nhở!
- Không nhắc nhở thì không nhắc nhở, thật là, em chẳng phải là muốn tốt cho anh đấy sao!
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi bất mãn lầm bầm.
Lúc Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu về đến Trương Vân đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi. Diệp Lăng Phi không có xác ba lô của Vu Tiêu Tiếu vào, dù sao cũng phải đi thành phố Đông Hải, cứ để trong xe là được rồi. Hắn và Vu Tiêu Tiếu vừa bước vào là đi thẳng vào phòng ăn.
- Trương Vân, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp tiên sinh, đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi!
Trương Vân nói.
- Trương Vân, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi thành phố Đông Hải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có thể sẽ ở vài ngày ở thành phố Đông Hải!
Trương Vân nói.
- Diệp tiên sinh, tôi đã thu dọn đồ đạc xong rồi, có điều, tôi đi rồi thì ai trông nhà?
- Cái này không cần trông, dù sao cũng không có chuyện gì mà!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ăn cơm trong biệt thự, lúc Diệp Lăng Phi sắp ăn xong thì nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình gọi đến. Bạch Tình Đình vốn tưởng chiều Diệp Lăng Phi sẽ trở lại, kết quả mãi đến tận giờ này vẫn không thấy Diệp Lăng Phi trở lại. Bạch Tình Đình thấy hơi lo nên mới gọi điện cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đương nhiên không có nói là vì ở trong ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu quá lâu nên mới chưa thể quay trở lại thành phố Đông Hải, chỉ là nói cho Bạch Tình Đình biết hắn dự định tối về nhà.
- Ồ, ông xã, anh cẩn thận chút nha!
Bạch Tình Đình nói.
- Buổi tối đừng có chạy xe quá nhanh!
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- À, đúng rồi, bà xã, em đoán xem lúc về anh gặp ai?
- Ai?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Đới Vinh Cẩm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tên đó là sống bên tiểu khu Nam Sơn, anh thấy chắc chắn hắn chẳng có ý tốt gì cả!
- Ông xã, không phải anh nghi ngờ hắn…
Bạch Tình Đình còn chưa nói xong thì Diệp Lăng Phi đã tiếp lời Bạch Tình Đình:
- Ừm, theo như anh thấy, hắn rất có khả năng là vì em, bà xã, không phải là anh đang ghen, việc này bất cứ thằng đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được!
- Ông xã, em biết nên làm thế nào, anh yên tâm đi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ừm!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, rồi nói:
- Bà xã, đợi tối về chúng ta sẽ nói kỹ hơn!
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, đột nhiên thở dài một hơi.
- Diệp đại ca, anh sao thế?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chỉ là cảm giác có chút phiền phức mà thôi!
- Phiền phức?
Vu Tiêu Tiếu đặt cái chén đang cầm trong tay xuống, cô cầm lấy khăn giấy chùi bên mép miệng, sau đó xịch ghế qua bên Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, có gì phải phiền phức chứ, em tin chị của em!
- Tiêu Tiếu, không phải chuyện này, có một số chuyện em không hiểu đâu.
Diệp Lăng Phi nói xong đứng lên đi ra khỏi phòng ăn. Hắn vào trong phòng khách của biệt thự, ngồi trên ghế sô fa châm thuốc hút. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra bắt đầu gọi vào một số điện thoại.
Vu Tiêu Tiếu cũng sát lại, Vu Tiêu Tiếu mặc chiếc quần bò bó sát người, cái mông nhô cao của cô được bao lại rất chặt, phần trên mặc chiếc áo sơ mi cổ cao màu trắng, ngực vểnh lên hình thành nên hai ngọn núi cao. Cô ôm chặt Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế sô fa, giống như đứa trẻ nghịch ngợm hỏi:
- Diệp đại ca, anh gọi điện cho ai thế?
- Tiểu nha đầu, biết nhiều làm gì hả!
Tay trái Diệp Lăng Phi ôm lấy cái eo của Vu Tiêu Tiếu, tay phải cầm điện thoại, đợi điện thoại bên kia thông rồi. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, cậu còn nhớ trước đây anh bảo cậu điều tra tên Đới Vinh Cẩm đó không?
- Ừm, lão đại, đương nhiên em nhớ rồi!
Dã Thú nói.
- Em vẫn luôn không quên chuyện đó!
- Lúc nãy anh lại gặp tên đó, tên đó lại còn sống ở bên biệt thự Nam Sơn. Dã Thú, điều tra cho ra tên khốn đó rốt cuộc định làm gì, tập đoàn IPA của hắn muốn làm gì.
- Tập đoàn IPA?
Dã Thú ngạc nhiên, nói:
- Tập đoàn gì?
- Tiểu tử cậu, ngay cả tập đoàn IPA cũng không biết!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu đã điều tra được những gì rồi chứ?
Dã Thú ở bên đó im lặng một hồi, lập tức ngượng ngùng nói:
- Lão đại, em nói thật, em quên điều tra chuyện đó rồi!
Dã Thú nói.
- Em nói chuyện đó với bên Anh Quốc rồi, nhưng lại quên gọi điện hỏi!
- Đi hỏi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cần tư liệu của tên Đới Vinh Cẩm, càng tỉ mỉ càng tốt!
- Lão đại, em lập tức đi gọi!
Diệp Lăng Phi cúp máy chửi:
- Tên khốn Dã Thú, chỉ lo bao gái, lại quên mất chuyện này, đợi sau này gặp hắn sẽ cho hắn bài học!
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Diệp đại ca, đừng giận nữa, phàm là con người đều sẽ có quên một số chuyện. Diệp đại ca, đừng giận nữa, em xem ti vi với anh!
- Xem ti vi gì chứ, chúng ta nghỉ ngơi chút rồi lập tức về thành phố Đông Hải!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ừm, biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu cúi đầu lẩm bẩm:
- Người ta vì thấy anh không vui nên muốn ở cùng anh, cứ không phải là rảnh rỗi không có việc gì khác để làm!
Diệp Lăng Phi nghiêng mặt lại nhìn Vu Tiêu Tiếu một cái, tay trái khẽ dùng lực ôm hẳn Vu Tiêu Tiếu vào lòng hắn. Lúc này Bạch Tình Đình không có ở trong biệt thự, tuy nói Trương Vân có ở nhà, nhưng Diệp Lăng Phi biết cho dù Trương Vân có nhìn thấy cũng sẽ không nói cho Bạch Tình Đình biết. Diệp Lăng Phi không có gì phải lo lắng cả, tay phải hắn tách chân của Vu Tiêu Tiếu đặt lên đùi mình, cả người Vu Tiêu Tiếu đều ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, tay phải Diệp Lăng Phi đặt trên mông Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, có một số chuyện em không hiểu được, những chuyện đó cho dù em có biết cũng không tốt đối với em, em chỉ cần biết rằng anh sẽ luôn bảo vệ em là đủ rồi!
- Em đương nhiên biết rồi. Diệp đại ca đối với em là tốt nhất!
Đôi môi nhỏ gợi cảm đó của Vu Tiêu Tiếu sát lại môi Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái rồi lập tức vùi đầu vào vùng ngực của Diệp Lăng Phi, nói:
- Em muốn cứ mãi như thế này với Diệp đại ca, đời đời kiếp kiếp!
- Nha đầu ngốc, sao có thể thế được, đợi em lớn lên chút, em sẽ không còn thích anh nữa rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Em sẽ tìm được người đàn ông hoàn toàn thuộc về em, sẽ toàn tâm toàn ý yêu một mình em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.