Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1623: Gặp chẳng bằng không gặp!(1)

Tam Dương Trư Trư

30/04/2017

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói cô hoài nghi Thái Tiểu Ngọc là bạn hồi bé của cô, hắn liền thốt lên một tiếng kinh ngạc. Diệp Lăng Phi thật sự không nghĩ đến chuyện đó, hắn không phải là thần, không thể nào biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng Diệp Lăng Phi lại biết được ít nhiều chuyện về Mộ Văn, hắn biết rõ từ nhỏ Mộ Văn đã tiếp nhận huấn luyện, trước đó, cô đã từng sống trong cô nhi viện. Khi Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nhắc đến chuyện Thái Tiểu Ngọc cũng có thể là một đứa trẻ mồ côi, Diệp Lăng Phi nhìn nhìn Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, cô có dám chắc không vậy?

Mộ Văn lắc đầu, nói:

- Tôi chỉ hoài nghi như vậy thôi, vẫn chưa thể khẳng định được!

Nói đến đây, Mộ Văn bổ sung thêm:

- Nhưng tôi đã điều tra về thân phận của Thái Tiểu Ngọc, phát hiện Thái Tiểu Ngọc cũng là một đứa trẻ mồ côi, không phải là con gái ruột của Thái Duyệt, vì thế tôi mới cho rằng có thể Thái Tiểu Ngọc cũng giống như tôi đều là trẻ mồ côi ở trong cô nhi viện đó. Tôi nhớ là chỗ cô nhi viện chúng tôi ngoài tôi và Thiên Dương ra, còn có hai đứa trẻ mồ côi khác, tôi đã quên mất tên của họ rồi, tôi chỉ nhớ là tôi luôn gọi họ là Tiểu Tam, Tiểu Cửu...!

Mộ Văn lâm vào trầm tư, cô nhớ lại những chuyện trong quá khứ, càng nhớ tới một người đàn ông cô vốn tưởng rằng mình có thể vĩnh viễn chôn sâu ở tận đáy lòng Mộ Thiên Dương. Mộ Thiên Dương từng là một trong những đặc công tốt nhất, tên hiệu Liệp Ưng (chim ưng săn mồi). Mộ Văn và Mộ Thiên Dương lâu ngày nảy sinh tình cảm, từ đó trở thành người yêu, nhưng Mộ Thiên Dương lại hy sinh trong một lần hành động, ít nhất là ở trong lòng Mộ Văn, Mộ Thiên Dương bị Satan hại chết, nhưng sau đó, Mộ Văn lại biết được chuyện này không liên quan gì đến Diệp Lăng Phi, khiến cho Mộ Văn lại có cách nhìn mới về Diệp Lăng Phi, đó đều là chuyện về sau. Tóm lại, Mộ Văn nhớ tới chuyện khi cô còn nhỏ, cô nhắc đến Thái Tiểu Ngọc, có thể chính là cô bé tên là Tiểu Tam năm đó. Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói xong, hắn lắc đầu, nói:

- Mộ Văn, những thứ này chỉ là suy đoán của cô, cô không có chứng cớ, sao cô có thể chứng minh Thái Tiểu Ngọc chính là cô bé Tiểu Tam năm xưa chứ? Nếu Thái Tiểu Ngọc không nhận cô thì sao? Chẳng lẽ cô sẽ ép cô ấy phải quen cô? Mộ Văn, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, cô cũng không còn là Mộ Văn ngày xưa nữa rồi, thân phận của cô bây giờ là một nhân viên đặc công!

- Những chuyện này tất nhiên tôi hiểu, cho dù anh không nói với tôi, lúc nào tôi cũng tự nhắc nhở chính mình!

Mộ Văn nói,

- Nhưng mà, Diệp Lăng Phi nay, có thể anh không nghĩ đến, sở dĩ tôi muốn xác nhận thân phận của Thái Tiểu Ngọc, không phải vì tôi còn lưu luyến cuộc sống khi còn nhỏ, đó đã là chuyện quá khứ lâu rồi. Đúng như anh nói, tôi không phải là cô bé lúc trước nữa, bây giờ tôi là một nữ đặc công, tôi sẽ vì hiến dâng tính mạng mình cho vinh quang của quốc gia, tôi điều tra Thái Tiểu Ngọc là vì muốn tìm được chỗ đột phá từ Thái Tiểu Ngọc. Tôi hoài nghi Thái Duyệt đang sai sử Thái Tiểu Ngọc thực hiện giao dịch cổ vật bất hợp pháp, mà thân phận thực sự của Thái Tiểu Ngọc là một thợ săn đồ cổ, cô ta tìm kiếm cổ vật ở khắp mọi nơi trên đất nước, trong đó còn có cả nghề trộm mộ nữa!

- Chuyện đó sao có thể chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy, trái lại hắn hít vào một hơi khí lạnh, nói:

- Một tiểu cô nương xinh đẹp vậy mà lại đi trộm mộ, chuyện này sao có thể để tiểu cô nương đi làm chứ, hơn nữa mồ mả là để an táng người chết, một tiểu cô nương như vậy thế mà lại làm cho người chết không nhắm mắt. Chẳng trách lúc trước nhìn thấy cô ấy tôi cảm thấy tiểu cô nương đó không đơn giản, không ngờ tôi lại đoán đúng, tiểu cô nương đó hóa ra còn......!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết, đã bị Mộ Văn ngắt lời:

- Diệp Lăng Phi, tôi hi vọng anh không nên đoán lung tung, tôi chỉ nói là đây là những gì tôi nghi ngờ. Tôi còn chưa có chứng cớ để có thể chứng minh Thái Tiểu Ngọc là một thợ săn đồ cổ!

- Bởi vì cô là đặc công, cho nên tôi tin tưởng những gì cô nói!



Diệp Lăng Phi đưa ly cà phê lên miệng nhấp một ngụm, sau đó hắn để ly cà phê xuống, nhàn nhã cầm thìa quấy cà phê. Diệp Lăng Phi hoàn toàn không cần phải quấy cà phê nữa, động tác này của hắn chính là để cho Mộ Văn xem. Mộ Văn thấy vậy, không nhịn được nói:

- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc thì anh muốn nói điều gì, chẳng lẽ anh không thể nói thẳng ra, nhất định phải chơi trò đánh đố với tôi sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Mộ Văn, tôi cảm thấy rất kỳ lạ tại sao cô lại nói như vậy, vừa rồi tôi chỉ nói là tôi tin những gì cô nói, cũng không nói gì khác cả, nhưng cô lại nói là tôi đánh đố cô, đúng là vu oan cho tôi mà. Mộ Văn, cô không thể nghi oan cho tôi như vậy!

- Tôi nghi oan cho anh?

Mộ Văn vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô liền chu môi ra, có vẻ rất bất mãn, nói:

- Diệp Lăng Phi, người khác không biết anh, chẳng lẽ tôi lại không biết anh sao?

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói vậy, hắn vẫn nhàn nhã khuấy ly cà phê, ánh mắt toát lên vẻ đùa giỡn, hắn nói:

- Chẳng lẽ cô thật sự hiểu rõ tôi, vậy tôi hỏi, cô nghĩ bộ phận nào trên người tôi gợi cảm nhất?

- Miệng của anh!

Mộ Văn không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:

- Bởi vì anh chỉ dựa vào 3 tấc lưỡi uốn mãi không gãy của anh để dụ dỗ bà xã của anh bây giờ. Căn cứ theo những gì tôi được biết, năm đó anh và bà xã anh có thể nói là thủy hỏa bất dung, lúc đó có một vị lãnh đạo cao cấp đã làm mai cho hai người, để hai người sống thử với nhau. Nhưng chắc hai người không thể ngờ, đến cuối cùng hai người lại thành vợ chống thật!

“Bốp, bốp”, Diệp Lăng Phi vỗ tay hai cái thật kêu, nói:

- Mộ Văn, thật là bất ngờ, tôi không ngờ cô lại tốn nhiều công sức điều tra tôi như vậy, ngay cả những chuyện này cô cũng điều tra được. Không sai, lúc đó quả thật tôi và Tình Đình đều không thích đối phương, nhưng cuối cùng, chúng tôi phát hiện được ưu điểm người kia, kết quả là thích nhau thôi. Chỉ có điều, Mộ Văn này, cô điều tra những chuyện đó thì có liên quan đến công việc của cô không vậy, tôi không thấy cô cần thiết phải điều tra rõ các chi tiết về tôi!

- Đó thuần túy là sở thích cá nhân của tôi thôi!

Mộ Văn cười, dường như vì đã trêu chọc được Diệp Lăng Phi mà dương dương đắc ý. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Chuyện này thì có gì mà phải đắc ý chứ, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, chưa từng làm qua những chuyện kinh thiên động địa, cũng không đáng để cô nhớ kỹ các ưu điểm như vậy. Tôi nghĩ nếu cô có thời gian để điều tra tôi, chi bằng dành số thời gian đó để điều tra về cô bạn hồi bé của cô đi!



- Tôi đang điều tra, đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi muốn gặp anh!

Mộ Văn thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm trang phải nói:

- Diệp Lăng Phi, bây giờ tôi cần sự giúp đỡ của anh, có lẽ anh đã biết rõ thân phận của tôi, với tư cách một đặc công, tôi có quyền.....!

Mộ Văn còn chưa nói hết câu, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời, chỉ thấy Diệp Lăng Phi cố nhịn cười, nói:

- Được rồi, được rồi, Mộ Văn à, cô đừng làm bộ làm tịch kiểu này với tôi, tôi không sợ đâu!

- Vậy thì tôi sẽ lấy thân phận là bạn anh thì tốt hơn!

Trên mặt Mộ Văn lại hiện lên nụ cười, nét biểu cảm trên mặt cô ta thay đổi cực nhanh, ngay cả những diễn viên chuyên nghiệp có lẽ cũng phải tự thẹn không bằng, Mộ Văn không đi đóng phim, quả đúng là lãng phí. Diệp Lăng Phi nói:

- Đừng, Mộ Văn, chúng ta chưa thể gọi là bạn, tối đa chỉ coi như quen biết mà thôi, tôi không muốn kết bạn với một nhân viên đặc công, ai biết được người bạn làm đặc công của tôi có giết chết tôi không. Chuyện bạn bè là không có khả năng!

- Tôi thừa nhận anh nói không sai!

Mộ Văn không hề có ý che giấu, trái lại cô ta cười nói:

- Chỉ có điều, hiện giờ tôi còn chưa nhận được mệnh lệnh về chuyện này, cho nên, anh cứ việc yên tâm, tạm thời anh vẫn an toàn!

- Tạm thời không có nghĩa là vĩnh viễn, tính tôi luôn rất cẩn thận!

Diệp Lăng Phi cầm lấy ly cà phê, uống hết số cà phê còn lại ở trong lý, sau đó lau miệng, nói với Mộ Văn:

- Tôi luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình gặp phải nguy hiểm, nguyên tắc làm việc của tôi là cố hết dập tắt hoàn toàn nguy hiểm từ trong trước nước, không để cho nó có cơ hội ngóc đầu lên, vì thế, tôi quyết định không kết bạn với một đặc công như cô!

- Vậy thì làm tình nhân cũng được!

Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, không những không tức giận, trái lại lộ cô tỏ vẻ rất nhẹ nhàng, nói,

- Tôi không ngại làm tình nhân của anh, chẳng phải anh vừa mới hỏi tôi, bộ phận nào trên cơ thể anh gợi cảm nhất sao? Tôi nghĩ chỉ khi nào làm tình nhân của anh thì tôi mới có thể trả lời được vấn đề này. Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ vừa nãy anh đã ám chỉ với tôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook