Đô Thị Tàng Kiều

Chương 962: Hiện thực tàn khốc!

Tam Dương Trư Trư

26/07/2013

Diệp Lăng Phi được trận thót tim, hắn còn nghĩ Chu Hân Mính và mẹ của Chu Hân Mính đã nhìn thấy hắn đang ăn cơm cùng Trương Lộ Tuyết nữa chứ, thì ra là Chu Hân Mính nhìn thấy xe của hắn đậu dưới tầng lầu, thế nên mới gọi điện thoại cho mình.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, thở dài một hơi. Trương Lộ Tuyết mâm mê cốc rượu, miệng khẽ cười nói:

- Xem ra hệ số nguy hiểm khi đi ăn cơm với anh cũng cao đó chứ!

Diệp Lăng Phi không trả lời, đưa tay cầm cốc rượu lên, một hơi uống cạn.

Sau khi dùng bữa xong ở nhà hàng kiểu Tây này. Trương Lộ Tuyết liền khoác tay Diệp Lăng Phi đi ra khỏi nhà hàng. Tuy Diệp Lăng Phi không lo Chu Hân Mính sẽ nhìn thấy bộ dạng thân mật này của hắn và Trương Lộ Tuyết song hắn lại lo mẹ của Chu Hân Mính nhìn thấy hắn và người con gái khác ở cùng nhau, rất dễ sẽ nảy sinh ra những ý nghĩ khác.

Diệp Lăng Phi vừa bước đi vừa nhìn đông ngó tay, giống hệt như một kẻ đi ăn trộm vậy. Diệp Lăng Phi càng như thế này, Trương Lộ Tuyết càng khoác lấy tay của Diệp Lăng Phi chật hơn, cả người cô tựa hồ dán lên người Diệp Lăng Phi vậy.

Khó khăn lắm mới đi được tới bên xe, Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn Trương Lộ Tuyết đang dán người lên người hắn, miệng nói:

- Lộ Tuyết, đều đã tới xe rồi, em cũng nên buông tay rồi đó!

Đôi lông mi dài dài của Trương Lộ Tuyết hất lên, cặp mắt long lanh xinh đẹp của cô nhìn vào Diệp Lăng Phi, chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi môi mỏng manh mở ra, nói:

- Đến thì đến chứ sao, giờ còn chưa lên xe mà. Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh rất ghét em, bây giờ đã muốn rời khỏi em rồi hả?

- Đâu có chuyện đó đâu!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy, chỉ đành nói:

- Ý của anh là không tiện để lấy chìa khóa xe, anh cũng phải lấy chìa khóa xe mới mở được cửa xe chứ!

- À, thì ra là chuyện này à, sao anh không nói sớm!

Trương Lộ Tuyết buông tay ra, chạy qua phía bên kia xe. Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc chìa khóa ra mở cửa xe. Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết sau khi lên xe xong, Diệp Lăng Phi liền hỏi:

- Lộ Tuyết, em còn muốn đi đâu nữa?

- Cái này...!

Trương Lộ Tuyết trầm ngâm nghĩ, rồi mở miệng nói:

- Đàn ông các anh chẳng phải đều thích đưa bạn gái đi xem phim sao, chẳng lẽ em bây giờ không phải là bạn gái của anh à, không thể đi xem phim sao?

- Đương nhiên đi xem phim được rồi. Lộ Tuyết, anh chỉ sợ em không muốn đi xem thôi!

Diệp Lăng Phi nổ máy, mở miệng nói:

- Lộ Tuyết, em muốn xem phim khủng bố hay phim tình cảm đây, hay là xem phim hài?

- Tùy thôi, anh thích xem phim nào thì em xem phim đó vậy!

Trương Lộ Tuyết ngồi trong xe, từ trong túi lấy ra chiếc kính trang điểm, chỉnh sửa lại khuôn mặt. Diệp Lăng Phi lúc này mới nhỏ giọng khẽ nói một câu:

- Anh thích xem phim A!

- Phim A?

Trương Lộ Tuyết giật mình, cô đưa mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Ở thành phố Vọng Hải chúng ta cũng có rạp chiếu phim này sao, nếu như không có, chỉ bằng chúng ta về nhà em đi. Em biểu diễn ngay tại hiện trường cho anh xem chút được không?

- Lộ Tuyết, em biết phim A?

Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Trương Lộ Tuyết lại biết phim A là phim gì, hắn còn nhớ rõ Bạch Tình Đình không hề biết nó là cái gì nữa là. Diệp Lăng Phi từng nói với Bạch Tình Đình cùng nhau xem phim A nhé, song Bạch Tình Đình lại không biết, hỏi một thôi một hồi, cuối cùng Diệp Lăng Phi đành giải thích với cô một lúc. Bạch Tình Đình tuy đó mặt nằng nặc đòi Diệp Lăng Phi đi xem phim A, nhưng chỉ xem được mười phút. Bạch Tình Đình liền không sao dám xem tiếp được nữa. Trong lòng Bạch Tình Đình, cô vẫn có phần không thể tiếp nhận được chuyện này. Diệp Lăng Phi cũng không có cách nào cả, cũng không thể ép buộc Bạch Tình Đình tiếp tục xem, chỉ đành từ bỏ. Có điều, Diệp Lăng Phi lại có nghe qua từ phía Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đã từng giới thiệu Bạch Tình Đình đi xem loại phim này, còn chuyện Bạch Tình Đình có xem hay không, Chu Hân Mính lại không hề biết.

Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi một cái, miệng lạnh lùng nói:

- Diệp Lăng Phi, anh thế này là có ý gì hả, chẳng lẽ đàn ông bọn anh có thể xem loại phim này, con gái bọn em thì không được biết loại phim này hả?

- Đương nhiên không phải rồi, anh chỉ là thấy ngạc nhiên chút thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tình Đình một tí cũng không biết đó là cái gì, còn em lại biết. Lộ Tuyết, em hiểu ý của anh không?

Trương Lộ Tuyết nghe xong, trừng mắt long sòng sọc ngườm Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Ý của anh là gì hả, ý anh nói loại người như em đây không đứng đắn như Bạch Tình Đình đúng không?

Diệp Lăng Phi nhìn ra Trương Lộ Tuyết có chút tức giận, vội vàng nói:

- Lộ Tuyết, em đừng giận, anh không phải là có ý đó!

- Anh biết là tốt rồi, đừng quên lần đầu tiên của em là do tên khốn nạn nào lấy mất!

Trương Lộ Tuyết thu ánh mắt quay trở lại gương trang điểm, cô cầm thỏi son vừa tô tô lên môi mình vừa nói.

- Thời buổi này làm đàn ông vẫn là thích nhất, làm xong chuyện, chỉ cần phủi phủi đít, thế là chuyện gì cũng xong, còn tụi đàn bà đen đủi như bọn tôi đây thì, còn phải đau rất dài rất dài, đáng ghét nhất là một số tên đàn ông, rõ ràng rằng đã ăn ngon đẫy đà rồi, còn không dám nhận, thật là....!

- Thôi, thôi được rồi. Lộ Tuyết, anh biết anh sai rồi, em cũng đừng nói nữa!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chúng ta đi xem phim chứ, anh bảo đảm xem là một người bạn trai hợp tiêu chuẩn!

Trương Lộ Tuyết đắc ý cười lên. Cô yêu kiều cười với Diệp Lăng Phi một cái. Bộ dạng trông có vẻ vô cùng mê hồn, chỉ tiếc rằng Diệp Lăng Phi lại không có tâm trạng nào thưởng thức, trong lòng hắn thầm nghĩ hắn có phải là kiếp trước gây tội quá nặng, đến kiếp này mới chuốc phải nhiều phiền phức thế này không.

Tới rạp chiếu phim, Diệp Lăng Phi dừng xe lại. Trương Lộ Tuyết khoác tay Diệp Lăng Phi bước vào bên trong rạp chiếu. Thời gian này thành phố Vọng Hải đang khời xem một bộ phim Mỹ có tên là “When I Dream”, tới rạp chiếu phim xem phim phần đa đều là các cặp tình nhân trẻ tuổi. Trương Lộ Tuyết vừa xuất hiện, tự nhiên thu hút sự chú ý của vô số đàn ông. Với một cô gái thân hình gợi cảm như Trương Lộ Tuyết đây, đối với những thanh niên này mà nói, đó quả thật là sự thu hút mãnh liệt, cô còn cố ý lắc lắc cặp mông vốn đẫy đà tràn căng của mình. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng cố ý gây chú ý này của Trương Lộ Tuyết, liền nhỏ giọng nói:

- Lộ Tuyết à, em dẫu sao cũng là tổng giám đốc của một đại tập đoàn, cũng là thiếu nữ khuê các nhà đại gia, sao lại tạo bộ dạng khiêu gọi như thế chứ, em không sợ bị nhà báo chụp được, để lộ thông tin về em sao!

- Em có gì mà phải sợ chứ, em chẳng sợ gì hết!

Trương Lộ Tuyết cười nói.

- Em thấy người đáng phải lo nhất là anh đó!

Diệp Lăng Phi thật sự lo lắng Trương Lộ Tuyết bất chấp tất cả nói ra đây, nếu như bị người khác nghe thấy được, thì đúng là phiền phức lớn. Diệp Lăng Phi vội vàng mua vé, nhanh bước đi vào rạp chiếu phim.

Lúc hai người bước vào, bộ phim đã được chiếu rồi. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi vừa bước vào trong rạp chiếu, trước mắt là một màn đen. Diệp Lăng Phi nắm tay Trương Lộ Tuyết, cúi người, bước tới vị trí phía sau của rạp chiếu, tìm một chỗ ít người, hai người liền ngồi xuống ở đó.

Trương Lộ Tuyết ngồi xuống cái liền hạ ngay thân người dựa vào người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vốn không muốn ôm lấy vai Trương Lộ Tuyết, song lại lo Trương Lộ Tuyết nói hắn không có thành ý, không giống như đang yêu đương. Diệp Lăng Phi đưa tay đặt lên vai của Trương Lộ Tuyết, ánh mắt nhìn về phía màn ảnh rộng trước mắt, có vẻ rất chăm chú xem phim.

Xem không được bao lâu. Trương Lộ Tuyết liền lấy tay nhéo nhéo tay trái Diệp Lăng Phi một cái, miệng khẽ nói:

- Anh xem bên kia kìa!

Diệp Lăng Phi nhìn qua thì thấy ở vị trí cách hai hàng ghế phía trước bọn họ có một cặp tình nhân đang ôm ấp lấy nhau, nào là hôn hít, nào là nghịch tay nghịch chân.

- Trông người ta xem, anh và em ngồi ở đây sao cảm giác chẳng giống đôi tình nhân thế nào vậy?

Trương Lộ Tuyết ngầng mặt lên, hơi thở nồng ẩm từ mũi của Trương Lộ Tuyết tỏa ra, bắn thẳng về phía mặt của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngửi thấy hơi thở của Trương Lộ Tuyết, hẳn hiểu rõ ý của Trương Lộ Tuyết, liền cúi đầu xuống, môi dán chặt vào môi của Trương Lộ Tuyết, hôn lấy đôi môi của Trương Lộ Tuyết.

Diệp Lăng Phi dường như phản xạ theo bản năng vậy, tay trái của hắn đặt lên bộ ngực sữa của Trương Lộ Tuyết, cách qua chiếc áo của Trương Lộ Tuyết, nào là nhéo, là vuốt ngực của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi vừa vuốt được mấy cái, hắn liền cảm thấy chiếc tay nhỏ nhắn mềm mại của Trương Lộ Tuyết đã tiến vào bên trong áo hắn, sờ tới bên ngực trái của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nghĩ tay Trương Lộ Tuyết đặt lên ngực của hắn chẳng qua cũng chỉ là muốn vuốt ve hắn mà thôi, đây cũng là một phản ứng bình thường, giữa nam nữ lúc động tình thì, ai ai cũng muốn thông qua việc sờ vuốt đối phương để thể hiện tình cảm của mình. Diệp Lăng Phi đang muốn hưởng thụ những tâm tình vui vẻ được mang lại bởi bàn tay nõn nà đang vuốt ve ngực hắn của Trương Lộ Tuyết thì đột nhiên hắn liền cảm thấy ngực hắn đau đến thấu tim. Diệp Lăng Phi vừa định phát ra tiếng, thì miệng hắn liền được đôi môi của Trương Lộ Tuyết chặn lại sống chết không buông.

Ngực Diệp Lăng Phi đau điếng, hắn lấy tay mạnh rút tay Trương Lộ Tuyết từ trong áo hắn ra, rút môi rời khỏi môi của Trương Lộ Tuyết, tay phải vuốt vuốt chiếc ngực trái vừa bị Trương Lộ Tuyết nhéo cho một cái, miệng khẽ hỏi:

- Em điên rồi sao hả, sao lại nhéo mạnh thế chứ?

-o0o-

Bàn tay phải nhỏ nhắn của Trương Lộ Tuyết mang theo hơi ấm của Diệp Lăng Phi cố ý khua khua trước mặt Diệp Lăng Phi, cái miệng xinh xắn khẽ nhíu lên, nũng nịu nói:

- Ai bảo anh lại vuốt ngực em đau như thế chứ. Em giờ chỉ là đang cùng anh yêu đương chút thôi, còn chưa tới mức tiếp xúc thân thể đâu, đâu có người vừa yêu cái đã sờ mó lên ngực em thế chứ, anh là tên đại háo sắc, đây chính là bài học cho anh đó, để anh nhớ cho kỹ, không được phép tùy tiện sờ lên ngực em!

- Coi như anh phục em vậy!

Diệp Lăng Phi ngồi thẳng người lên, tay phải xoa xoa ngực của mình, cau mày lại, ở chỗ ngực, nhất là hai bộ phận yếu đuối nhất đang nhô lên kia, ban nãy bị Trương Lộ Tuyết nhéo nặng tay rồi. Diệp Lăng Phi cảm thấy chỗ bị Trương Lộ Tuyết nhéo ban nãy giờ vẫn đau điếng, cảm giác khó chịu đó không giống với việc đau chảy ra máu, cảm giác đau này hoàn toàn là một kiểu không sao nói được, nhưng lại có thể cảm thấy nó đau buốt tim. Diệp Lăng Phi chỉ để ý tới việc xoa xoa ngực mình. Trương Lộ Tuyết lúc này lại ghé người qua muốn dựa vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cố ý ghé người sang một bên khác, tạo khoảng cách với Trương Lộ Tuyết.

- Anh giận rồi à?

Trương Lộ Tuyết đưa mặt qua nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không thèm nhìn Trương Lộ Tuyết, mở miệng nói:

- Anh giờ muốn đi ra phòng vệ sinh một lát!

Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa định đứng lên. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi có vẻ tức giận thật rồi, liền vội vàng kéo lấy tay của Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Em xin lỗi, xin lỗi nhé, em chỉ là muốn đùa với anh thôi mà!

Diệp Lăng Phi ngồi không động gì cả, miệng lạnh hắng giọng nói một câu:

- Có ai lại ra tay mạnh như thế không, đau chết được!

- Diệp đại ca, em... em thật sự không phải cố ý đâu!

Trương Lộ Tuyết cảm thấy cô có phần đùa quá đáng rồi, nghe giọng điệu của Diệp Lăng Phi là biết, trong lòng Diệp Lăng Phi có chút tức giận rồi. Trương Lộ Tuyết nhất thời cũng hoảng lên, miệng nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, em... em không ngờ rằng...!

- Thôi, được rồi, em đừng đùa nữa, giờ em ngồi đây xem phim đi, anh ra ngoài một lát!

Diệp Lăng Phi lần này trực tiếp đứng thẳng người lên, nghiêng người bước ra khỏi rạp chiếu phi. Diệp Lăng Phi tới phòng vệ sinh, cởi áo ra, lật chiếc áo giữ ấm ở bên trong người lên, nhìn ngay ở ngực trái của mình. Diệp Lăng Phi đúng chỉ còn biết lắc đầu, thấy ở chỗ ngực trái của hắn tím một mảng, bạn nãy Trương Lộ Tuyết nhéo vào ngực Diệp Lăng Phi nhéo chuẩn vào chỗ da mỏng, dễ bị tổn thương nhất.

- Đau thật!

Diệp Lăng Phi động động vào đó lát, cau luôn mày lại. Hắn thà để Trương Lộ Tuyết cắn cho một cái, kể cả cắn đứt da đi chăng nữa, cũng không nên chơi trò này, cảm giác đó quả thật rất khó chịu. Diệp Lăng Phi ở trong phòng vệ sinh bần thần một thời gian, đợi lúc hắn nghe thấy tiếng gọi của Trương Lộ Tuyết ở phía ngoài vọng vào. Diệp Lăng Phi mới cất bước ra khỏi phòng vệ sinh nam.

Trương Lộ Tuyết đứng ở ngay giữa phòng vệ sinh nam và nữ, cô kiễng chân lên, đưa đầu hướng về phía phòng vệ sinh nam, trông dáng vẻ, nếu như Diệp Lăng Phi còn không ra. Trương Lộ Tuyết ắt sẽ lao thẳng vào trong phòng vệ sinh nam.

Diệp Lăng Phi từ bên trong bước ra, đưa tay đặt vào vòi rửa tay cảm ứng tự động, mở miệng nói:

- Sao không xem phim nữa à?



- Em thấy anh đi mãi không quay lại, em lo anh giận em, bỏ em lại ở đó, một mình đi trước rồi!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Anh không nhỏ mọn tới mức đó đâu!

Diệp Lăng Phi rửa sạch tay xong, liền đặt tay vào dưới máy hong khô, mắt không thèm nhìn Trương Lộ Tuyết, mở miệng nói:

- Ban nãy anh xem qua ngực anh rồi, em là người phụ nữ dã man nhất mà anh từng gặp đó, yêu một cô sái như em thế này đúng là một chuyện rất nguy hiểm, anh đợi lát nữa chắc phải đi khám bác sĩ xem thế nào!

- Không phải chứ, anh giận thật rồi sao?

Trương Lộ Tuyết đứng bên trái Diệp Lăng Phi, bộ ngực sữa cao cao của cô dán vào cánh tay Diệp Lăng Phi, cố ý dùng bộ ngực sữa của mình mát-xa cánh tay của Diệp Lăng Phi, miệng nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, anh đừng giận nữa mà, em biết em không nên làm như vậy, em đều đã xin lỗi anh rồi còn gì, anh đừng có giận nữa được không!

Diệp Lăng Phi sấy khô tay xong, cũng chẳng thèm để ý tới Trương Lộ Tuyết, quay người bước về phía rạp chiếu phim. Trương Lộ Tuyết lần này quả thật cuống lên rồi, cô cảm thấy lần này đúng là cô có chút đùa quá chớn rồi, vội vàng đuổi theo sau, kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi lại, miệng nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, em sai rồi mà, anh là đàn ông đó, sao lại so đo với em thế chứ. Diệp đại ca, để em xem vết thương của anh thế nào nào?

Diệp Lăng Phi dừng chân lại, nhìn Trương Lộ Tuyết một cái, mở miệng nói:

- Ở đây thì xem thế nào hả, chẳng lẽ anh ở đây cởi trần ra luôn cho em xem, thôi nào, mau vào xem phim cho xong đi, chúng ta đi khá lâu rồi đó!

- Diệp đại ca, không xem nữa, vốn bộ phim đó cũng chẳng có gì hay cả!

Trương Lộ Tuyết túm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Chúng ta ra ngoài dạo đi, tìm chỗ nào đó để em xem vết thương của anh thế nào nào, nếu nghiêm trọng quá, thì nên tới bệnh viện chữa vẫn tốt hơn, em biết sai rồi, anh đừng có giận nữa nhé...!

Trương Lộ Tuyết lần này liên miệng xin lỗi. Diệp Lăng Phi bị Trương Lộ Tuyết nói thế cũng chẳng còn cách nào cả, hắn vốn muốn vào rạp xem phim, giết thời gian xong rồi đưa Trương Lộ Tuyết về nhà, giờ xem ra, chỉ đành cùng Trương Lộ Tuyết rời khỏi rạp chiếu phim vậy.

Mất sáu chục đồng chỉ xem có chưa đầy hai mươi phút phim, đúng là lãng phí tiền mà. Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết rời khỏi rạp chiếu phim, hai người lên xe xong, thấy chẳng có chỗ nào đi cả. Diệp Lăng Phi liền theo ý của Trương Lộ Tuyết, lái xe thẳng tới bên đường Tân Hải, đây chính là nơi mà lần đó Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi nảy sinh quan hệ, chính tại nơi này. Trương Lộ Tuyết đã trao cho Diệp Lăng Phi lần đầu tiên của cô.

Diệp Lăng Phi dừng xe lại xong. Trương Lộ Tuyết liền quay ngay người về phía Diệp Lăng Phi, bàn tay nhỏ nhắn của cô vươn qua, cởi cúc áo của Diệp Lăng Phi ra, mở miệng nói:

- Nào, để em xem xem vết thương của anh thế nào nào!

Diệp Lăng Phi cởi nút thắt dây an toàn ra, hai tay giơ ra, để Trương Lộ Tuyết cởi áo của hắn. Lúc Trương Lộ Tuyết vén chiếc áo giữ ấm của Diệp Lăng Phi lên, liền nhìn thấy chỗ ** bị cô nhéo cho thâm tím. Trương Lộ Tuyết rất muốn cười, song cô lại gắng gượng nhịn không dám cười, đưa miệng dán vào chỗ ngực của Diệp Lăng Phi, mỡ đôi môi ra, ôm trọn lấy chỗ đó. Trương Lộ Tuyết dùng chiếc lưỡi mềm trơn của cô liếm liếm một lúc xong,

Trương Lộ Tuyêt mới tách môi ra khỏi, xin lỗi nói:

- Diệp đại ca, em xin lỗi, em không biết ở đây lại không được nhéo như vậy, anh đừng giận nữa nhé, em đồng ý để anh trừng phạt bất kể thế nào!

- Anh phạt gì em chứ!

Diệp Lăng Phi đặt áo trong xuống, cài cúc áo vào, mở miệng nói:

- Sau này em hành hạ anh ít một chút là được rồi, còn nói gì mà giống như đang yêu chứ, yêu đương cũng chẳng có ai thế này cả, em bảo anh quay về nhà thế nào đây, để Tình Đình nhìn thấy được, chắc chắn lại sẽ hỏi anh chuyện gì cho mà coi!

- Thì anh cứ nói là do em nhéo nên mới thế!

Trương Lộ Tuyết đưa người dựa qua người Diệp Lăng Phi, miệng nũng nịu nói:

- Em sẽ giải thích với Tình Đình!

- Thôi xin em đừng có giải thích, anh sợ nhất chính là để em giải thích đó, chuyện sẽ càng loạn hơn cho mà xem!

Diệp Lăng Phi chỉnh sửa áo gọn gàng xong, cũng không ôm lấy Trương Lộ Tuyết, mở miệng nói:

- Thế tiếp theo, em muốn đi đâu đây, anh bảo đảm về sau sẽ làm một tên đàn ông ngoan ngoãn, không dám động vào em nữa đâu, anh vô cùng lo lắng sẽ bị em nhéo cho thâm tím cả người lại ấy chứ!

- Anh vẫn đang giận đó à!

Trương Lộ Tuyết hai tay ôm lấy vai Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Anh có phải vẫn đang giận em không?

- Không có!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu anh không có giận em thì… anh hôn em đi!

Trương Lộ Tuyết nhìn vào Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh không hôn em chứng tỏ anh đang giận em!

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết, khẽ thở dài, đưa môi tiến qua, nhìn bộ dạng chỉ là muốn thơm lấy Trương Lộ Tuyết tí xíu thôi, nhưng lúc Diệp Lăng Phi đưa môi chạm vào môi của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết liền đưa hai tay ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, đôi môi cũng cứ thể dán chặt qua. Hai tay Diệp Lăng Phi đậy chặt lấy ngực, trước sau không dám ôm lấy Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết sau một trận hôn nồng nhiệt xong, ngẩng đầu lên, thấy hai tay Diệp Lăng Phi vẫn ôm trước ngực hắn, cô cố nhịn cười, kéo bàn tay phải của Diệp Lăng Phi lại, đặt lên ngực trái của cô, miệng nũng nịu nói:

- Em bảo đảm sẽ không làm như thế nữa đâu, em thích anh thế này hơn!

Diệp Lăng Phi tay phải khe khẽ dùng lực, nhéo nhéo một cái, rồi lại lập tức rút tay ra, mở miệng nói:

- Anh vẫn còn sợ!

- Diệp đại ca, anh vẫn còn đang giận em đó à?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

- Không có!

Diệp Lăng Phi nói.

Trương Lộ Tuyết lại cầm lấy tay của Diệp Lăng Phi, đặt lên ngực của cô, miệng dán chặt qua lần nữa. Tay phải Diệp Lăng Phi từ bộ ngực sữa của Trương Lộ Tuyết kéo ra, sau đó lại đặt vào cặp mông của Trương Lộ Tuyết, từ chiếc váy bó sát người của Trương Lộ Tuyết tiến vào trong, nhéo mạnh vào mông của Trương Lộ Tuyết một cái.

- A!

Trương Lộ Tuyết kêu thét lên một tiếng. Diệp Lăng Phi nói:

- Đây là trừng phạt em đó. Lộ Tuyết, trò hay còn ở phía sau cơ!

Diệp Lăng Phi vừa nói liền ép ngay người đè qua, cả người Trương Lộ Tuyết bị đè chặt vào cửa xe.

Hai tay Trương Lộ Tuyết cũng không nhàn rỗi gì cả, ngay lúc Diệp Lăng Phi đè người qua, hai tay của Trương Lộ Tuyết liền vòng qua người của Diệp Lăng Phi cù nhột. Diệp Lăng Phi đâu chơi trò này, trong lòng hắn đã đánh chắc ý định, phải làm cho Trương Lộ Tuyết chịu đau chút mới được. Hắn cởi ngay chiếc váy của Trương Lộ Tuyết ra, hai tay túm lấy cặp mông trắng hồng của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết cũng không chịu thua, lấy hết sức cù nhột khắp người Diệp Lăng Phi, hai người cứ thế ở trong xe điên cuồng nô giỡn một trận.

Đợi lúc Trịnh Khả Nhạc gọi điện tới. Trương Lộ Tuyết mới nhớ ra cô vốn nên gọi điện cho Trịnh Khả Nhạc, lúc này đã là buổi chiều rồi, cô và Diệp Lăng Phi ở trong xe đùa một trận xong. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đều ngồi trên ghế ở trong xe, đầu Trương Lộ Tuyết gối lên trên đùi của Diệp Lăng Phi, cô cầm điện thoại ra, nói với Trịnh Khả Nhạc:

- Khả Nhạc, em chuẩn bị xong rồi à?

- Em chuẩn bị xong cả rồi!

Trịnh Khả Nhạc nói.

- Em giờ định xuống lầu đây, chị Lộ Tuyết, chúng ta gặp mặt ở đâu bây giờ?

- Bọn em tụ tập ở đâu?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

- Ở khách sạn Phú Quý Viên, chính là cái khách sạn Phú Quý Viên ở gần ngay bến xe lửa đó chị!

Trịnh Khả Nhạc nói.

Tiêu Diêu lần trước nói anh ta sẽ ngồi tàu hỏa tới, cái tên “tuyệt thế ngất trời” phó hội trưởng ban hội đó nói sẽ gặp nhau ở Phú Quý Viên cạnh bến tàu.

- À. Khả Nhạc thế này vậy, em đứng ở quảng trường nhỏ trước mặt khách sạn Phú Quý Viên đó đợi chị nhé, năm rưỡi chúng ta gặp nhau ở đó nhé!

Trương Lộ Tuyết nói xong ngẩng đầu lên, nhìn vào Diệp Lăng Phi đang ngồi gửi tin nhắn, nói:

- Chị và Diệp Lăng Phi sẽ cùng qua đó!

- Vâng, thế cũng được, như thế chị nhé!

Trịnh Khả Nhạc nói.

Trương Lộ Tuyết tắt điện thoại xong, ngồi thẳng dậy, nói với Diệp Lăng Phi:

- Khả Nhạc gọi điện tới, chúng ta giờ qua đó nhé!

- Ừ, được thôi!

Diệp Lăng Phi nhắn tin nhắn xong, lập tức liền đặt điện thoại xuống. Hắn đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Trương Lộ Tuyết cũng bước theo sau, hai người ban nãy đùa giỡn một trận ở ghế đằng trước, cảm thấy ở trong quá ngột ngạt, thế nên liền chuyển qua ghế sau tiếp tục đùa giỡn.

Trương Lộ Tuyết ngồi vào ghế phụ lái xong, cô liền bĩu môi lên, nũng nịu làm trò nói:

- Mông em đau quá, đều tại anh cắn cả đó, đợi tối nay em về nhà rồi, em mà phát hiện mông em bị anh cắn hỏng rồi, em nhất định sẽ gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nói với Bạch Tình Đình rằng anh là tên háo sắc, chỉ biết cắn mông phụ nữ!

- Có liên quan gì tới anh sao. Trương Lộ Tuyết, em đừng nói linh tinh nhé!

Diệp Lăng Phi bĩu bĩu môi lên, miệng lạnh lùng nói:

- Không biết ban nãy ai còn có biểu hiện thích thú, sung sướng nữa đây!

- Anh mới biểu hiện thích thú sung sướng ấy!

Trương Lộ Tuyết nghe xong, rướn tay qua muốn nhéo lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, song cô cuối cùng lại không nhéo Diệp Lăng Phi mà đưa miệng qua, thơm ngay lên má Diệp Lăng Phi một cái.

- Lộ Tuyết, anh bị em hại chết rồi, mặt anh nhất định toàn soi môi của em cho mà xem!

Diệp Lăng Phi nổ máy, lại nhìn thấy Trương Lộ Tuyết tô son môi, hắn liền mở miệng nói:

- Lau mặt giúp anh đi!

- Mặt anh có gì đâu chứ!

Trương Lộ Tuyết cầm khăn giấy lau mặt Diệp Lăng Phi,

- Em thấy rất đẹp đó chứ!

- Đẹp cái gì chứ, lần sau nhớ đó, nếu như muốn ra ngoài chơi với anh, nhất định không được mang theo son môi đâu đó!



Diệp Lăng Phi nói.

Trương Lộ Tuyết làm động tác lè lưỡi với Diệp Lăng Phi một cái, giống như đứa trẻ hiếu nghịch vậy, nói:

- Đây là đặc quyền của phụ nữ bọn em, sao em lại không được bôi son chứ, em không chịu đâu, lần sau em sẽ mang theo màu đỏ cho anh xem, để trên người anh chỗ nào cũng lưu lại dấu son của em, cho anh về nhà không còn cách nào nói với Bạch Tình Đình nữa!

Diệp Lăng Phi bất lực chỉ biết lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ cô gái kiểu này đúng là không nên động vào. Từ đường Tân Hải lái xe tới chỗ bến tàu mất khoảng gần hai mươi phút, không tính là quá xa. Lúc Diệp Lăng Phi lái xe lại ở quảng trường nhỏ trước cửa khách sạn Phú Quý Viên bên cạnh bến tàu. Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc mặc chiếc áo màu trắng đang đứng ở quảng trường nhỏ cạnh ngay bên khách sạn Phú Quý Viên ngó đông ngó tây rồi.

Xe Diệp Lăng Phi vừa dừng lại bên cạnh Trịnh Khả Nhạc xong, cửa xe liền được mở ra. Trương Lộ Tuyết từ trên xe bước xuống.

- Khả Nhạc, em hôm nay trang điểm xinh thật đó, lẽ nào em định cùng với người chồng trên mạng của em tạo thành một đôi sao?

Trương Lộ Tuyết trong tay cầm chiếc túi xách, bước tới trước mặt Trịnh Khả Nhạc, đùa với Trịnh Khả Nhạc nói.

- Chị Lộ Tuyết, đâu có đâu!

Chiếc áo khoác với hai hàng cúc được thắt eo lại, thắt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô thật khít thật khít. Thân hình của Trịnh Khả Nhạc vốn đã cao ráo, quyến rũ, mặc thêm chiếc áo khoác với hai hàng cúc này hiển nhiên càng tô điểm cho thân hình cao ráo của cô, cặp mông nhỏ cao lên, tuy không giống như Trương Lộ Tuyết với cặp mông dựng lên kia, song thân hình cao ráo của cô cũng đã điểm tô không ít cho sắc đẹp của cô. Trịnh Khả Nhạc cao hơn Trương Lộ Tuyết chút xíu, phía dưới áo khoác để lộ ra đôi chân thẳng nuột, cùng đôi giầy cao gót màu cà phê.

Trương Lộ Tuyết cố ý ra vẻ nhìn ngắm Trịnh Khả Nhạc, miệng cười nói:

- Thôi. Khả Nhạc, chị không đùa với em nữa, chị còn không hiểu những tính toán trong bụng em chắc, à. Diệp Lăng Phi ở bên kia đó, em không qua chào anh ấy một tiếng sao?

- Diệp đại ca không đi sao?

Trịnh Khả Nhạc giật mình.

- Sao lại không đi chứ!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Có điều, anh ấy còn phải tìm chỗ để xe trước đã!

- Thế đợi lát nữa em nói chuyện với Diệp đại ca sau!

Trịnh Khả Nhạc nói.

Ban nãy cái tên Tiêu Diêu đó lại gọi điện thoại giục em đó!

- Không phải chứ, tiểu nha đầu, ngay cả đến số điện thoại em cũng cho tên đó rồi sao?

Trương Lộ Tuyết cố tình ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ chị đoán sai rồi sao, em thật sự thích mấy tên đó?

- Đâu có chuyện đó đâu, chỉ không cho anh ta số điện thoại, anh ta làm thế nào tìm được em chứ!

Trịnh Khả Nhạc vội vàng rửa sạch quan hệ, miệng liên tục giải thích:

- Đó là em lo không dễ tìm được chỗ, chỉ có cho số điện thoại cho nhau mọi người mới dễ dàng tìm được nhau thôi!

- Thôi, chị không nói với em nữa!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Đi nào, chúng ta vào trước đã!

Trịnh Khả Nhạc gật đầu, cô khoác lấy tay của Trương Lộ Tuyết, bước qua đường, đi về phía khách sạn Phú Quý Viên phía đối diện. Diệp Lăng Phi lúc này đã đỗ xe xong, bãi đỗ xe của khách sạn Phú Quý Viên này sớm đã chật kín rồi. Diệp Lăng Phi chỉ đành phải lái xe tới chỗ xa hơn, tìm lấy chỗ để xe, cho xe dừng lại xong, mới cất bước đi về phía khách sạn Phú Quý Viên.

Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết vừa bước vào trong khách sạn Phú Quý Viên, liền nhìn thấy có ba bàn lớn đặt ở đại sảnh phía bên trong, đó là chiếc bàn lớn, mỗi bàn ít nhất cũng có thể ngồi được tới mười người, ba chiếc này có thể ngồi được tới hơn ba mươi người, còn có một chiếc bàn khác ngồi tầm năm sáu người, trong đó có cả nam cả nữ, có khoảng tầm bảy tám người là phụ nữ, số còn lại là đàn ông.

Trong số bảy tám phụ nữ này có một người khoảng chừng ba tư ba lăm tuổi, còn những cô gái còn lại chạc hai mươi tuổi. Trong số các cô gái không thiếu hai ba cô trông bề ngoài còn tạm được, có điều, trông mấy phụ nữ này với bộ dạng thân thiết với mấy tên đàn ông bên cạnh có thể biết ngay được rằng, đây đều là hoa đã có chủ rồi.

Trong mấy người đàn ông đó, có một người trẻ tuổi tầm mười tám, cũng có người đã ngoài ba mươi. Trò chơi này không phân biệt tuổi tác, người thế nào cũng có. Trò chơi trên mạng làm thỏa mãn tâm lý của một số người, trong cuộc sống thực tế, những người này có thể là những người không có cách nào để người khác tôn trọng được, hoặc chỉ là những nhân vật bình thường, song trong trò chơi trên mạng lại hoàn toàn không giống, bọn họ có thể hô mưa gọi gió, kêu gọi quần chúng, đây chính là sức hút của trò chơi trên mạng. Còn về chuyện tại sao Trịnh Khả Nhạc lại thích chơi những trò chơi trên mạng, khả năng ít nhiều cũng là nằm trong những lý do này. Trên mạng, cô có thể tùy ý chém người, có thể bày phá linh tinh, có thể một phát ném cả đống tiền, thậm chí còn được người khác coi trọng, song trong cuộc sống hiện thực, Trịnh Khả Nhạc lại rất khó làm được điều đó.

Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết vừa xuất hiện ở đại sảnh, gần bốn mươi người đang ngồi nói chuyện bỗng nhiên ngắt ngay lại, giống như trong khoảnh khắc được đông cứng lại vậy, toàn bộ ánh mắt đều dừng ngay lại trên người Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết. Trong đó ánh mắt của đàn ông thì tóe lên sắc xanh, còn ánh mắt của phụ nữ lại tràn đầy sự ganh tỵ. Phụ nữ là thế cả, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ khác tốt hơn mình, đẹp hơn mình là thích ganh tỵ luôn.

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc bước qua phía bên đó, một người đàn ông đeo gọng kính vàng, tuổi chạc tầm hai hai hai ba đứng dậy, hắn lao thẳng tới bên Trương Lộ Tuyết. Người đàn ông này chính là hội trưởng của ban hội này, tên gọi là Hứa Đình, là một sinh viên đại học. Bữa tiệc tụ họp này cũng là do anh ta đứng lên kêu gọi tổ chức, thành viên trong ban hội đều là người một tỉnh, nguyên nhân Hứa Đình tổ chức ban hội ở ngay thành phố Vọng Hải chính là vì hắn muốn gặp mặt “bà xã” đẹp như tiên sa cá lặn này của hắn.

Trịnh Khả Nhạc đưa ảnh của Trương Lộ Tuyết cho Hứa Đình, lý do mà cô không muốn dùng ảnh của cô hoàn toàn là vì Trương Lộ Tuyết xinh đẹp hơn cô một chút, mục đích của Trịnh Khả Nhạc cũng chỉ là vì để vị hội trưởng ban hội Hứa Đình này chăm sóc cô thêm một chút, mua chút ít đồ cho cô, đúng kiểu dùng sắc quyến rũ chút. Trương Lộ Tuyết trước đây không hề biết, đợi lúc Trương Lộ Tuyết biết được thì đã muộn rồi, vì chuyện này Trương Lộ Tuyết đã giáo huấn cho Trịnh Khả Nhạc một bài học.

Trịnh Khả Nhạc là vì ở bên cạnh Trương Lộ Tuyết quen rồi, cũng không lo gì tới việc vị cấp trên này sẽ làm gì mình, vốn Trương Lộ Tuyết chỉ là ngẫu nhiên vào mạng chơi chơi chút, từ lúc Trịnh Khả Nhạc đưa ảnh của Trương Lộ Tuyết cho Hứa Đình xong. Trương Lộ Tuyết triệt để không chơi nữa, ném ngay usename cho Trịnh Khả Nhạc, cô lại chơi với một usemame khác, không có chuyện gì mới lên chơi cho vui, chỉ đơn giản thế thôi, cô không thích trò chơi trên mạng kiểu này, chỉ là Trịnh Khả Nhạc lúc nào cũng muốn Trương Lộ Tuyết chơi cùng cô, thế nên Trương Lộ Tuyết mới tùy ý chơi chơi vậy.

-o0o-

Nhưng trong lòng của Hứa Đình. Trương Lộ Tuyết lại chính là ‘bà xã” đẹp như tiên sa cá lặn trên mạng của hắn. Tên tiểu tử này có chút tiền, bố mẹ làm kinh doanh mặt hàng vật liệu xây dựng, cho Hứa Đình tới tỉnh thành học đại học, kết quả tên tiểu tử này ở tỉnh thành chơi trò chơi, chỉ riêng trò chơi không đã ném vào đó hơn mười nghìn đồng, chỉ vì để mua đồ.

Hứa Đình đem ảnh của Trương Lộ Tuyết quảng cáo trong trường một trận, lần này, còn có hai người bạn của hắn cũng từ tỉnh thành lao qua, mục đích chính là có thể gặp mặt trực tiếp để check xem mức độ đẹp của Trương Lộ Tuyết đến đâu.

Hứa Đình lần này được nhìn thấy người thật, đó còn đẹp hơn so với trên ảnh gấp mấy lần, nhất là thân hình chữ S mê hồn của Trương Lộ Tuyết, khí chất cao quý khác người, càng khiến Hứa Đình như kẻ ngu ngơ trong cơn say. Trong lòng Hứa Đình kích động tới mức khó nói thành lời, hận một nỗi sao Trương Lộ Tuyết không phải là vợ của hắn ở ngoài đời thật, như thế hắn lập tức có thể ôm ngay vào lòng rồi.

Còn về Trịnh Khả Nhạc đứng bên cạnh Trương Lộ Tuyết, tuy nói rằng cũng là một đại mỹ nữ, nhưng so với Trương Lộ Tuyết thì, hiển nhiên thiếu đi khí chất cao quý đó, người so với người. Trịnh Khả Nhạc nếu như một mình đến, tuyệt đối sẽ trở thành minh tinh chói mắt, trở thành vật cưng được vạn người yêu thương, nhưng đi cùng với Trương Lộ Tuyết Trịnh Khả Nhạc hiển nhiên nằm dưới bóng của Trương Lộ Tuyết rồi.

Hứa Đình lao thẳng tới chỗ của Trương Lộ Tuyết, tới trước mặt Trương Lộ Tuyết xong. Hứa Đình liền ngửi ngay thấy mùi hương mê người từ trên người của Trương Lộ Tuyết tỏa ra, ánh mắt Hứa Đình lướt qua khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp khiến người khác phải ngã gục của Trương Lộ Tuyết, liền cảm thấy tim đập thình thịch, thình thịch loạn nhịp, hắn cố gắng đè nén lại tâm lý kích động của mình, đưa tay phải ra, gắng dùng giọng điệu bĩnh tĩnh nhất có thể nói:

- Cô là Nguyệt Nhi đúng không, tôi là Tiêu Diêu!

Trương Lộ Tuyết hiển nhiên có chút cao ngạo, khí chất quyền quý của cô khiến Trịnh Khả Nhạc suýt tưởng rằng đây là công ty. Phải biết rằng Trương Lộ Tuyết khi ở công ty, mới tỏ ra khí thế bậc trên, quyền quý này của cô, đó là một cảm giác khó gần. Trịnh Khả Nhạc biết Trương Lộ Tuyết có ý muốn tạo khoảng cách với Tiêu Diêu.

- Cái tên Nguyệt Nhi đó là do tôi lập, song giờ tôi không chơi tới nữa!

Trương Lộ Tuyết không hề có ý đưa tay ra, nhạt nhạt nói:

- Nên nói là cái người chơi trò chơi đó không phải là tôi!

Tiêu Diêu giật đứng lại, có chút nghi ngờ nhìn vào Trương Lộ Tuyết. Hắn ngạc nhiên hỏi:

- Nguyệt Nhi, chuyện này... chuyện này là thế nào, tôi cầm ảnh là ảnh của cô mà, nếu không phải là cô chơi, thế thì ai chơi?

Câu hỏi này có chút trẻ con thật, là một người chơi trên mạng tất nhiên cũng nên có chút ý thức về thế giới mạng chứ. Người ở đầu máy tính bên kia không biết rằng đó là nam hay nữ, là già hay trẻ, trò chơi trên mạng chẳng qua cũng chỉ là một thứ giả tạo mà thôi. Hứa Đình cũng rõ điểm này, chỉ là hắn bị sắc đẹp của Trương Lộ Tuyết cuốn hút mất, nhất thời không thể chấp nhận được “bà xã” mà hắn trước giờ luôn khát khao được gặp lại không phải là mỹ nữ đó.

Trịnh Khả Nhạc lúc này thấy rằng cô không nên tiếng thì không được nữa rồi. Trịnh Khả Nhạc vừa bước vào tới đây đã cảm thấy ngay mình không nên đi tham gia vào buổi tiệc này sẽ tốt hơn cả. Buổi tiệc này vốn cũng chẳng có chút ý nghĩa gì cả. Trịnh Khả Nhạc không hiểu được rốt cục là vì lý do gì mà cô lại muốn tới đây? Hoặc có lẽ là hy vọng cô được nhiều người chú ý tới, nhưng thật sự khi đã được người khác chú ý tới thì Trịnh Khả Nhạc lại cảm thấy chuyện này có chút vô vị. Trịnh Khả Nhạc cảm thấy ánh mắt của những người này nhìn cô quá háo sắc, cảm giác này khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Trịnh Khả Nhạc càng thích tới ánh mắt mà Diệp Lăng Phi nhìn cô hơn, có lẽ, đây chính là chuyện sau khi thích một người đàn ông xong, bất cứ khuyết điểm nào của người đàn ông đó trong mắt người phụ nữ đều trở thành ưu điểm cả.

- Tiêu Diêu, cái tên Nguyệt Nhi đó trước giờ là do tôi chơi!

Trịnh Khả Nhạc dùng giọng nói dễ nghe của mình nói:

- Đây là chị của tôi, nick Nguyệt Nhi đó vốn là của chị tôi, nhưng sau lại đưa cho tôi chơi!

Hứa Đình vốn rất thất vọng, có điều, khi hắn nghe được nick đó là do Trịnh Khả Nhạc chơi, ánh mắt Hứa Đình lại bắt đầu tóe sắc xanh. Tuy Trịnh Khả Nhạc so với Trương Lộ Tuyết, kể cả về thân hình lẫn khí chất đều có chút thua kém, nhưng Trịnh Khả Nhạc cũng là một đại mỹ nữ, thân hình cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, mái tóc mượt dài, còn có khí chất lạnh nhạt đó... cũng khiến Hứa Đình cảm thấy trong lòng say như đổ rồi.

- Nguyệt Nhi, chào cô!

Hứa Đình đưa tay ra, thể hiện ý muốn bắt tay với Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc cũng không hề đưa tay ra, mà chỉ cười nhạt với Hứa Đình, nói:

- Chào anh!

Bàn tay của Hứa Đình cứ thế giơ ra, hắn có chút ái ngại, phó hội trưởng ban hội Tuyệt thế ngất trời ngồi ở bàn đằng kia gọi:

- Tiêu Diêu, mau giới thiệu với chúng tôi đi chứ, cậu không thể không để mọi người cùng gặp mặt Nguyệt Nhi với chứ!

Tuyệt thế ngất trời gọi xong, những người ở trong ban hội cũng bắt đầu phụ họa nói theo. Hứa Đình vội vàng nói:

- Nguyệt Nhi, nào để tôi giới thiệu cô với những người khác!

Trịnh Khả Nhạc khe khẽ gật đầu, cô khoác lấy tay của Trương Lộ Tuyết bước qua đó. Tiêu Diêu giới thiệu với Trịnh Khả Nhạc những người ngồi trong bàn qua một lượt, một số những tên trong đây có chút quen quen, chỉ là không biết mặt mũi thế nào thôi, hôm nay mới được biết mặt. Trịnh Khả Nhạc cảm thấy hôm nay coi như không phải đến vô ích, ít ra cũng có thể gặp một một số người bạn ở trong trò chơi.

Tiêu Diêu vừa giới thiệu xong với mọi người thì Diệp Lăng Phi cũng đẩy cửa khách sạn Phú Quý Viên bước vào. Hai tay Diệp Lăng Phi đặt lên trên tai, mở miệng mắng:

- Thời tiết khi gió này, sao mà tối lại lạnh thế này chứ!

Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa bước tới trước mặt Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc.

- Sao thế?

Trương Lộ Tuyết dịu dàng hỏi.

- Ở bên ngoài lạnh quá, anh cảm thấy lạnh cóng tai vào rồi!

Diệp Lăng Phi chẳng thèm để ý tới mấy người trong ban hội, nói:

- Thế nào rồi, định lúc nào thì về đây?

- Chuyện này phải hỏi Khả Nhạc!

Trương Lộ Tuyết đưa mặt qua nhìn Trịnh Khả Nhạc, hỏi:

- Khả Nhạc, bao giờ thì em định rời khỏi đây?

- Chị Lộ Tuyết, chúng ta vừa mới tới mà, chị xem chúng ta....!

Ý của Trịnh Khả Nhạc là vừa mới tới mà đã đứng dậy về ngay thì không hay cho lắm. Trương Lộ Tuyết nhìn Trịnh Khả Nhạc một cái, miệng nói:

- Thôi vậy, chị ở lại cùng em chút vậy!

Diệp Lăng Phi nghe tới đây liền đưa mắt lướt qua một vòng những nam nữ có mặt ở đây, toét miệng cười nói:

- Các vị, không để ý hôm nay tôi ở đây ăn ké chút chứ!

Hứa Đình nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết thân mật nói chuyện với nhau có chút không vui, song ở trước mặt Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc lại không thể thể hiện ra được, như thế thì chẳng có phong độ chút nào. Hứa Đình nói:

- Nếu anh là bạn của Nguyệt Nhi thì đương nhiên có thể ở lại tụ tập cùng chúng tôi rồi, làn này tụ họp là do tôi kêu gọi, chi phí của mọi người ở đây đều tính là của tôi cả, cũng không để ý thêm một suất của anh đâu!

Hứa Đình nói ý này hiển nhiên bày ra vẻ ta đây. Diệp Lăng Phi nghe xong toét miệng khe khẽ cười, hắn cũng không khách sáo gì nữa, kéo lấy một chiếc ghế, trực tiếp ngồi luôn xuống. Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ngồi ở ngay hai bên của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi xuống xong. Hứa Đình mới gọi nhân viên phục vụ tới nói:

- Có thể bưng thức ăn lên được rồi!

Đợi sau khi phục vụ bưng thức ăn lên xong, mấy người này vừa ngồi ăn vừa nói chuyện, đều nói tới chuyện ở trong game cả. Hứa Định tuy chỉ nói với Trịnh Khả Nhạc song ánh mắt hắn lại chốc chốc liếc về phía Trương Lộ Tuyết, còn về phía Trịnh Khả Nhạc, Hứa Đình hỏi hai câu cô trả lời một câu. Trịnh Khả Nhạc ở trước mặt Diệp Lăng Phi và ở trước mặt Hứa Đình là hai người hoàn toàn khác nhau. Lúc đối diện với Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc thích nũng nịu, còn lúc đối diện với những người này. Trịnh Khả Nhạc lại tỏ ra tính lạnh nhạt nhất quán của cô. Hứa Đình vốn nghĩ ở trong game xưng hô thân mật “ông xã”, “bà xã” với Trịnh Khả Nhạc là thế, gặp nhau ở hiện thực xong, nhất định cũng sẽ rất thân mật, song không hề tưởng tượng được rằng thế giới hiện thực lại tàn khốc tới như vậy, tàn khốc tới mức khiến Hứa Đình nhất thời không sao biết nên làm thế nào cho phải. Thật ra, không chỉ một mình Hứa Đình, đại đa số những người ở đây đều cảm thấy hiện thực rất tàn khốc, tại sao một người đàn ông trong dáng mạo có vẻ bình thường như vậy lại có được diễm phúc thế này chứ, có thể quen biết với cả hai đại mỹ nữ!

Có người nói phụ nữ thích ghen tỵ nhất, song đàn ông cũng giống thế cả, cũng thích ghen tỵ người khác, nhất là khi đối diện với mỹ nữ, cái bọn họ có thể làm chính là hết sức tỏ ra bản lĩnh của mình, cũng giống như con công đực đứng trước con công cái vậy, chỉ hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của con công cái mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook