Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1422: Không đường thoái lui! (2)

Tam Dương Trư Trư

13/04/2017

Bành Nguyên nói những lời này cũng không nghĩ gì nhiều, ngoại trừ những đương sự ra thì ai cũng không rõ rốt cuộc là những câu nói này của Bành Nguyên có ý gì. Diệp Lăng Phi nghe xong những lời Bành Nguyên nói thì hắn cũng nói:

- Cũng đúng, những chuyện này đâu có phải là ông biết hết được, ông, chúng ta đừng nói đến những chuyện này nữa đi!

Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong thì hắn nhìn thấy Bành Hiểu Lộ xuất hiện ở cửa. Bành Hiểu Lộ nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cô âm thầm cắn cắn đôi môi, rồi cất bước đi tới bên tai Diệp Lăng Phi và ghé vào bên tai, thấp giọng nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đi ra ngoài với em, em có chuyện muốn nói với anh!

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói những lời này thì hắn khẽ nhíu mày, lúc này Bành Hiểu Lộ đột nhiên nói ra như vậy thì không phải là chuyện gì tốt rồi. Diệp Lăng Phi khẽ gật gật đầu, Bành Hiểu Lộ xin lỗi:

- Ông ơi, con có chuyện phải làm!

Diệp Lăng Phi gật đầu và đi theo Bành Hiểu Lộ ra ngoài, Bành Hiểu Lộ dẫn Diệp Lăng Phi đi về phía trước vài chục bước, rồi mới dừng lại đi bộ, cả con người và gương mặt của Bành Hiểu Lộ đều hiện lên vẻ u sầu, dường như cô đã gặp phải chuyện gì khó khăn.

- Diệp Lăng Phi, xảy ra chuyện rồi!

Bành Hiểu Lộ nói những lời này cũng không ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, từ trên gương mặt của Bành Hiểu Lộ Diệp Lăng Phi cũng đã nhìn ra được, chẳng qua là Diệp Lăng Phi không hiểu lắm rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho Bành Hiểu Lộ u sầu như thế, ở đây tuy nói là bên ngoài, nhưng Diệp Lăng Phi còn không dám có những cử chỉ quá mức thân mật với Bành Hiểu Lộ, ai mà biết họ ở chỗ này bị người nào nhìn thấy thì sao.

- Hiểu Lộ, rốt cuộc là chuyện gì, em nói cho anh biết đi, nếu không, anh cũng không biết làm sao để giúp em đâu!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô nhìn về cửa thang lầu một cách bản năng, nhưng ngay sau đó lại xoay mặt sang phía Diệp Lăng Phi và khẽ nói:

- Em cũng không biết mẹ em tại sao lại biết Ngô Hằng, bây giờ mẹ em đang nói chuyện với Ngô Hằng ở dưới lầu, Diệp Lăng Phi, lần này, anh phải nghĩ cách giúp em!

- Anh nghĩ cách gì, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Hiểu Lộ, em có phải là quá cẩn thận hay không, mẹ của em chẳng qua chỉ là cùng Ngô Hằng nói chuyện mà thôi, lẽ nào em cho rằng mẹ em muốn gả em cho Ngô Hằng sao, nhưng nói đi nói lại thì đây là thời đại nào rồi, làm gì còn lưu hành những chuyện này nữa, chỉ cần em không đồng ý thì mẹ của em sẽ không gả em cho Ngô Hằng đâu!

- Diệp Lăng Phi, đến lúc này rồi mà anh vẫn ở đây mà đùa được sao?

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô oán trách:



- Anh khi nào mới có thể nghiêm chỉnh một chút đây, anh có biết mẹ em đang hỏi Ngô Hằng về chuyện của em với anh không?

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, hắn cũng không dám nói đùa gì nữa. Đây là chuyện nghiêm túc, nếu trước mặt mẹ của Bành Hiểu Lộ Ngô Hằng nói ra mối quan hệ của Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ thì chuyện đó xong rồi. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng sốt ruột chứ không còn bình tĩnh như khi nãy nữa, hắn khẽ nói:

- Hiểu Lộ, em nói xem chúng ta nên làm gì đây?

Bành Hiểu Lộ làm sao mà biết được nên làm gì, nếu cô biết thì cô sẽ không đợi Diệp Lăng Phi phải nói. Bây giờ nghe Diệp Lăng Phi hỏi cô như vậy thì Bành Hiểu Lộ cắn môi và nói một cách không thoải mái:

- Diệp Lăng Phi, lẽ nào bây giờ anh không thể nghĩ ra nên làm gì sao, bây giờ anh cũng như vậy thì khiến em…!

Bành Hiểu Lộ vừa nói dứt câu thì điện thoại của cô reo lên, Bành Hiểu Lộ lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi cô thở dài và nói:

- Đi thôi, mẹ em tìm em, khi nãy mẹ em bảo em đi tìm anh, bà có chuyện muốn hỏi trực tiếp anh, Diệp Lăng Phi, em đã nói với anh rồi, bất luận mẹ em hỏi anh như thế nào thì tốt nhất anh đừng nói…!

Bành Hiểu Lộ chưa nói câu tiếp theo thì Diệp Lăng Phi cũng đã biết rồi, hắn trả lời:

- Hiểu Lộ, anh biết rồi, chúng ta bây giờ đi xuống dưới đi, để tránh mẹ em phải chờ lâu!

Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đi xuống dưới lầu, mẹ của Bành Hiểu Lộ và Ngô Hằng đã nói chuyện một lúc lâu rồi để đợi Bành Hiểu Lộ xuống. Sau khi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đi xuống thì mẹ của Bành Hiểu Lộ hướng đôi mắt lên người Diệp Lăng Phi, ánh mắt của bà không ngừng soi xét Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác rất không thoải mái, nhưng khi nãy hắn đã hứa với Bành Hiểu Lộ nên không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không nhìn thấy, sau khi hắn đi đến trước mặt mẹ của Bành Hiểu Lộ, hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe mẹ của Bành Hiểu Lộ nói:

- Hiểu Lộ, cậu đồng nghiệp này của con nói con và Tiểu Diệp đã từng ở trong ký túc xá của con có đúng vậy không?

Ban đầu bà định sẽ gọi tên của Diệp Lăng Phi tên, nhưng nghĩ lại cảm giác như không được tốt lắm, cho nên bà mới đổi gọi Diệp Lăng Phi thành Tiểu Diệp. Cho dù như vậy, khẩu khí nói chuyện của bà lại có vẻ rất không thân thiện lắm, thiết nghĩ cũng bình thường, lần trước bà ta mang theo người của Tưởng gia đến hy vọng Bành Hiểu Lộ có thể kết hôn với người nhà họ Tưởng, như vậy, bà có thể có tư cách trên đài chính trị rồi, có thể có quyền trên chính trường, nhưng Bành Hiểu Lộ lại làm hỏng chuyện, Bành Hiểu Lộ cố ý mặc trang phục không ra gì, đối phương cũng không phải là hạng người hời hợt, trên trang phục của Bành Hiểu Lộ đã sớm đoán được tâm ý của Bành Hiểu Lộ, chuyện này cũng cứ như vậy mà không giải quyết được gì.

Trong lòng của bà cũng rất nghi hoặc, không hiểu nổi rốt cuộc Bành Hiểu Lộ vì sao lại nhìn không thuận mắt người của Tưởng gia, bà vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc và cổ quái, lần này đến thành phố Vọng Hải, bà có ý nghĩ như vậy, bà muốn xem trong lòng Bành Hiểu Lộ vì sao mà không thích người của Tưởng gia. Bà không ngờ rằng mới vừa đến thành phố Vọng Hải không lâu thì biết được chuyện Diệp Lăng Phi từ miệng Ngô Hằng, thiếu chút nữa bà tức điên lên. Phải biết rằng Diệp Lăng Phi là người đã có vợ mà con gái của bà Bành Hiểu Lộ vẫn chưa kết hôn, làm sao mà có thể sống cùng một chỗ được.

Bà bất chấp Diệp Lăng Phi và lão gia của bà có quan hệ tốt cỡ nào, bà lập tức bảo Bành Hiểu Lộ gọi Diệp Lăng Phi xuống, bà muốn trực tiếp hỏi cho rõ. Khi Bành Hiểu Lộ nghe thấy mẹ của mình hỏi trực tiếp như vậy thì mắt cô lại long lên và nhìn trừng trừng vào Ngô Hằng đang đứng bên cạnh mẹ của cô, trong lòng thầm nghĩ: “Ngô Hằng, chúng ta hãy đợi mà xem, cậu cứ chờ đấy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho cậu đâu!”

Bành Hiểu Lộ trong lòng thầm oán trách Ngô Hằng đã ở chỗ này mà nói bậy bạ, chuyện gì cũng nói cho mẹ cô nghe, nhưng lúc này mẹ cô hỏi cô vấn đề này khiến Bành Hiểu Lộ không biết phải trả lời như thế nào. Ngộ nhỡ cô nói lỡ miệng, đến lúc đó chuyện chỉ càng trở nên hỏng bét. Bành Hiểu Lộ không dám tùy tiện nói lung tung, cô nhìn sang Diệp Lăng Phi theo bản năng và có ý bảo Diệp Lăng Phi nói.

Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ: “Được rồi, lại để anh nói, không phải em đã nói là chuyện này anh cần không quan tâm sao, bâ ygiờ em lại như vậy, bảo anh trả lời!”

Diệp Lăng Phi không có cách nào khác chỉ có thể kiên trì nói:

- Bác gái, con nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm, bác để cho con một chút thời gian để con giải thích một chút!



- Cậu muốn giải thích à, cậu có cái gì mà phải giải thích!

Diệp Lăng Phi nghe được câu này thì hắn vội vàng nói:

- Bác gái, chuyện này đương nhiên là có hiểu lầm, con tại sao lại phải ở trong ký túc xá đó, hoàn toàn là bởi vì con phải giúp Bành Hiểu Lộ!

- Gíup?

Mẹ của Bành Hiểu Lộ nghe được Diệp Lăng Phi nói những lời này thì bà nhìn Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt lóe ra tia nghi ngờ, bà hỏi:

- Hiểu Lộ ở nơi này còn cần người giúp à, lẽ nào trong quân đội nói không có ai để giúp sao?

Diệp Lăng Phi vừa nghe như vậy thì hắn vội nói:

- Bác gái, bác nói đúng, Hiểu Lộ ở trong quân khu đúng là không có người nào có thể giúp được, bác gái, bác có nghĩ tới không, Hiểu Lộ là thân phận gì, không nói đến gia thế Hiểu Lộ, chỉ nói đến bề ngoài của Hiểu Lộ thôi thì chính là một quân hoa trong quân đội, không biết có bao nhiêu quân nhân đã coi Hiểu Lộ là người tình trong mộng, hơn nữa gia thế của Hiểu Lộ, còn phải nói sao, bác gái, lẽ nào bác không nhìn thấy Ngô Hằng có suy nghĩ đó sao?

- Không thể có chuyện này, tuyệt đối không có. . . . , cậu nói nhảm!

Ngô Hằng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn có chút bối rối và vội vàng phản bác:

- Anh đang nói xấu tôi, tôi đã có bạn gái, làm sao tôi có thể…!

- Ngô Hằng, bác gái ở đây, nếu là đàn ông thì hãy lớn tiếng mà nói đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chẳng lẽ cậu ngay cả điều này mà cũng không dám thừa nhận, vậy cậu còn có thể là đàn ông sao, hơn nữa đây là cơ hội duy nhất cho cậu đấy, chẳng lẽ cậu không muốn nắm lấy sao?

- Cơ hội duy nhất?

Ngô Hằng sửng sốt, khi hắn đang vô cùng sửng sốt thì Diệp Lăng Phi đã cười ha hả và nói:

- Ngô Hằng, cậu còn không thừa nhận sao, đôi mắt của cậu đã bán đứng cậu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook