Chương 1196: Không thể giải thích rõ
Tam Dương Trư Trư
01/07/2016
Sở Thiếu Quân vội vàng đứng lên, dáo dác nhìn lên phía sân khấu bắt đầu
tìm kiếm Diêu Dao. Rõ ràng lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng,
nếu để Diêu Dao và Diệp Lăng Phi ở cùng một chỗ thì chẳng phải khiến cho gã Diệp Lăng Phi này chiếm đại tiện nghi sao. Nhưng Sở Thiếu Quân lại
không nghĩ như vậy, dựa vào sự hiểu biết của hắn về bạn trai của Diêu
Dao, hai người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa có quan hệ quá mức, nói cách
khác Diêu Dao là một xử nữ, chí ít khi Diêu Dao và bạn trai của cô ấy ở
cùng nhau cũng không có chuyện quan hệ nam nữ.
Bây giờ trong lòng Sở Thiếu Quân đang rất hối hận, hắn chạy lên sân khấu chật kín đầu người, mồ hôi nhễ nhại dáo dác tìm Diêu Dao và Diệp Lăng Phi. Nhưng Sở Thiếu Quân ở trên sân khấu đâu thể tìm được Diêu Dao và Diệp Lăng Phi, lúc này Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đang ngồi trong xe Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đi ra ngoài thì hắn vốn không đưa Diêu Dao đi nơi khác mà dìu Diêu Dao lên xe. Hành vi của Diêu Dao đã có vẻ không khống chế được nữa, ít nhất là cô đã thể hiện bộ dạng rất mê hoặc. Diệp Lăng Phi một tay ôm Diêu Dao, để tránh Diêu Dao làm những hành động kích thích hắn, còn tay kia thì cầm điện thoại gọi cho Vu Tiêu Tiếu.
- Tiêu Tiếu, em đang ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi đợi khi Vu Tiêu Tiếu nghe máy thì hắn lập tức hỏi.
- Em còn có thể ở đâu được chứ, đương nhiên là đang ở trong ký túc xá rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu vậy, sao em cảm thấy đầu dây bên kia ầm ĩ vậy?
- Ài da, đừng có nhắc nữa, bây giờ em mau chạy đến quán bar Mèo Hoang ở trên đường trung tâm đi, anh đang có chút chuyện cần em giúp đây!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì Diêu Dao do trong người quá nóng nên đã cởi áo và để lộ ra chiếc nịt ngực màu đen, nhìn thấy da dẻ trắng nõn của Diêu Dao, Diệp Lăng Phi nút nước bọt, hắn cũng đã uống rượu rồi, sau khi uống rượu thì hormone trong cơ thể đàn ông sẽ phát ra, do đó sẽ khiến đàn ông trở nên bị kích thích. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ tối hôm nay thực sự là một cuộc khảo nghiệm, đợi khi cô bé này tỉnh lại nhất định phải để cô ấy biết tối nay mình đã bị tổn thương rất lớn rồi.
Diệp Lăng Phi cố gắng không nhìn Diêu Dao, hắn cầm điện thoại và nói:
- Tiêu Tiếu, em nhanh lên chút đi!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vốn không lo lắng gì mà cười nói:
- Diệp đại ca, rốt cuộc là anh làm chuyện gì, sao em cứ cảm thấy khẩu khí của anh rất nôn nóng vậy, lẽ nào anh làm chuyện gì xấu bây giờ gọi em đến để giúp anh che giấu phải không, em phải nói trước cho anh biết thì tốt hơn, em không làm chuyện xấu đâu đấy!
- Tiêu Tiếu, sao em cứ ở đây mà nói nhiều thế nhỉ!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì hắn nói:
- Anh bảo em đến đây thì em mau đến đi, cứ ở đó mà dài dòng cả nửa ngày, lẽ nào em không tin anh à?
- Diệp đại ca, không phải là em không tin anh chỉ là bây giờ đã rất trễ rồi, nếu em đi ra ngoài thì rất nguy hiểm đấy!
Vu Tiêu Tiếu thầm thì:
- Người ta sợ mà!
- Em đi taxi đến là được rồi, hơn nữa, ở đây không phải là ngoại ô, em sợ cái gì chứ?
Diệp Lăng Phi nói,
- Em yên tâm đi, anh bảo đảm không có chuyện gì đâu!
Vu Tiêu Tiếu trả lời:
- Vậy thì được bây giờ em đi đây!
- Tiêu Tiếu em phải nhanh lên đấy!
Diệp Lăng Phi dặn dò,
- Anh không muốn đợi em quá lâu đâu, nếu không anh e rằng ở đây anh sẽ xảy ra chuyện mất!
- Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì sửng sốt, cô hỏi:
- Anh nói rõ em nghe đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Tiêu Tiếu, em đừng có hỏi nữa, mau đến đây nhanh lên!
Diệp Lăng Phi vốn không muốn giải thích nhiều với Vu Tiêu Tiếu trong điện thoại, hắn chỉ giục Vu Tiêu Tiếu mau đến quán bar.
Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, sau khi bỏ điện thoại xuống thì hắn nhìn Diêu Dao sắc mặt đỏ bừng và nói:
- Diêu Dao em tỉnh táo một chút đi!
- Em không sao, em rất tốt!
Ánh mắt của Diêu Dao có vẻ hơi mơ màng, tay cô cũng lại đặt lên vai của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao như vậy thì trong lòng thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì không xảy ra chuyện mới lạ, hay là đi ra ngoài xe hóng gió thì tốt hơn, Diệp Lăng Phi vừa mới nghĩ đến đây thì chỉ thấy hai tay Diêu Dao đặt lên vai cô, nhìn bộ dạng có vẻ như đang muốn cởi cả dây nịt ngực ra. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ:
- Không được làm như vậy, em làm như vậy đã quá sức chịu đựng của anh rồi, nếu em còn cởi ra…!
Diệp Lăng Phi không dám nghĩ tiếp nữa, hắn vội giơ hai tay ra vốn có ý muốn ngăn cản Diêu Dao cởi áo ngực ra, nhưng không ngờ khi hai tay hắn đưa ra thì ngược lại lại khiến nút áo ngực của Diêu Dao bị cởi ra. Dây nịt ngực màu đen của cô lập tức từ trên ngực của Diêu Dao rơi xuống dưới, cứ như vậy bộ ngực của Diêu Dao bị lộ ra ngay trước mắt của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lúc này làm chuyện mà bất cứ người đàn ông nào cũng biết làm, bờ môi của hắn hé mở và …
Điện thoại di động của Diệp Lăng Phi reo lên một hồi lâu, Diệp Lăng Phi mới đột nhiên rời khỏi giữa ngực Diêu Dao, lúc này trên ngực Diêu Dao đã có dấu vết của Diệp Lăng Phi.
- Alo, alo!
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại liếc nhìn Diêu Dao, trong lòng thầm nghĩ thật may mắn nhờ có cái điện thoại này, nếu không là xảy ra chuyện thật. Diệp Lăng Phi vội vàng mở điều hòa trong xe, kiến cho Diêu Dao tỉnh táo một chút, hắn lập tức đẩy cửa xe ra và bước xuống xe.
Khi Diệp Lăng Phi đi ra khỏi xe, hắn mới cảm thấy tốt hơn nhiều. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại và hỏi:
- Ai đó?
- Lão đại, là em đây!
Trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Thú, Dã Thú nói:
- Lão đại, anh đang làm gì vậy, lẽ nào đến số của em mà anh cũng không nhớ sao?
- Anh uống nhiều mà!
Diệp Lăng Phi ấn ấn vào thái dương và hít sâu một hơi rồi nói:
- Dã Thú, cậu tìm anh có chuyện gì vậy?
- Em không thấy anh, cho nên gọi điện thoại cho anh đây!
Trong điện thoại còn vọng lại tiếng cười của Dã Thú,
- Lão đại, anh đoán xem cái lão Sean đó thế nào rồi?
Diệp Lăng Phi vừa nghe Dã Thú nói với khẩu khí như thế thì biết rằng Dã Thú nhất định đã trả thù được Sean rồi, nếu không Dã Thú sẽ không tỏ ra vui mừng như thế đâu. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh thấy không cần phải nói nữa, nghĩ cũng nghĩ ra rồi!
- Vẫn là Lão đại thông minh nhất!
Dã Thú cười nói,
- Tên khốn đó đã bị em đụng phải ngã nhào xuống đất, cục tức trong lòng em cuối cùng cũng đã được trút ra rồi, nếu không em còn nghẹn đến bao giờ nữa đây!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy thì hắn nói:
- Dã Thú, cậu phải chút ý một chút, đừng có làm hỏng cái đầu của Sean, anh còn phải hy vọng vào hắn đấy, nếu hắn có vấn đề gì anh ở đây cũng gặp rắc rối lớn đấy, bây giờ Sean là nhân vật chủ chốt mà chúng ta có thể nhận được tin tình báo, cậu trút giận cũng coi như xong việc, đừng đùa giỡn thái quá đấy!
- Lão đại, anh yên tâm đi, chuyện này em đương nhiên là hiểu rồi, em không dạy bảo tên khốn đó quá mức đâu!
Dã Thú nói,
- À, đúng rồi, Lão đại, em phải đi trước đây, em ở đây….
Cho dù Dã Thú không nói thì trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết tên tiểu tử Dã Thú này muốn làm gì rồi, khi nãy trong quán bar Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Dã Thú ôm một cô gái diễm lên, có lẽ Dã Thú muốn dẫn cô gái xinh đẹp đó đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi đương nhiên không thể ngăn cản Dã Thú làm chuyện đó, tuy Diệp Lăng Phi muốn Dã Thú kiềm chế một chút, nhưng phong lưu vốn là bản tính của Dã Thú muốn Dã Thú bỏ bản tính đó đi thì rất khó. Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể không nói gì với Dã Thú, Dã Thú đã muốn đi thì để cho Dã Thú đi thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi ngắt lời Dã Thú và nói:
- Được rồi, anh biết cậu làm gì rồi, Dã Thú, cậu phải cẩn thận một chút, đừng gây phiền phức là được rồi!
- Dạ!
Dã Thú nói.
Diệp Lăng Phi vừa tắt điện thoại thì điện thoại lại reo lên, lần này là Vu Tiêu Tiếu gọi đến. Diệp Lăng Phi vội vàng nghe điện thoại, hắn nói:
- Tiêu Tiếu, em ở đâu rồi?
- Sắp đến rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Hơn mười phút nữa thôi!
- Cái gì, hơn mười phút nữa à?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói câu này thì hắn nói:
- Tiêu Tiếu, vậy mà em nói là sắp đến rồi à, anh còn nghĩ rằng em đã đến rồi chứ!
- Làm gì mà nhanh như vậy được!
Vu Tiêu Tiếu trách móc.
- Anh không phải là không biết em ở trường mà, đi taxi đến đây phải mất rất nhiều thời gian, chạy như vậy là nhanh nhất có thể rồi đấy, anh còn muốn em thế nào nữa, em không thể thoáng cái là bay đến đó được, cho dù là em có thể bay thì em cũng không bay, ai mà biết sẽ đụng phải nhà cửa gì không!
Vu Tiêu Tiếu còn có tâm trạng mà đùa với Diệp Lăng Phi, cô đâu biết Diệp Lăng Phi lúc này đang rất sốt ruột mong Vu Tiêu Tiếu mau chóng đến đây. Diêu Dao ở trong xe đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút bất lực rồi, Diệp Lăng Phi nói:
- Tiêu Tiếu, anh biết rồi, em mau đến nhanh đi!
- À, đúng rồi, khi em đến đừng quên trả tiền xe cho em đấy!
Vu Tiêu Tiếu dặn dò Diệp Lăng Phi. Tiền xe nhiều hay ít Diệp Lăng Phi thật sự cũng không quan tâm chút nào, bây giờ hắn chỉ hy vọng Vu Tiêu Tiếu mau đến nhanh một chút. Sau khi Diệp Lăng Phi tắt điện thoại thì hắn vội vàng trở lại xe, hắn thấy Diêu Dao đang tựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt, đôi môi mềm mại như đóa anh đào đang hơi mân mê, nịt ngực cũng đã mặc vào vì Diệp Lăng Phi mở máy lạnh nên Diêu Dao cảm thấy hơi lạnh, áo khoác cũng đã mặc vào rồi. Đương nhiên Diệp Lăng Phi không thể để Diêu Dao như vậy trước mặt Vu Tiêu Tiếu được, nếu Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diêu Dao như vậy thì ai mà biết Vu Tiêu Tiếu sẽ nói gì với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến cái miệng của Vu Tiêu Tiếu thì đầu hắn đã thấy đau rồi, bây giờ hắn có chút hối hận, sớm biết như vậy chi bằng đừng gọi Vu Tiêu Tiếu sẽ tốt hơn, nhưng cứ cho là Diệp Lăng Phi hối hận thì cũng đã không kịp nữa rồi, Vu Tiêu Tiếu cũng đã sắp đến đây rồi.
Diệp Lăng Phi giơ tay mặc áo lại cho Diêu Dao, khi Diệp Lăng Phi vừa mặc áo cho Diêu Dao thì Diêu Dao mở mắt, khi nãy ánh mắt của cô còn chứa đầy sự mơ màng thì bây giờ đã có vẻ trong sáng hơn nhiều, cô hướng người về phía Diệp Lăng Phi và đôi môi nhỏ bé của cô hé mở, cô dịu dàng nói:
- Trong xe hơi lạnh!
- Anh bật máy lạnh đấy!
Khi Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì hắn tắt máy lạnh, hắn giơ tay ôm lấy vai Diêu Dao và hỏi:
- Em thấy thế nào rồi?
- Rất khó chịu, cảm giác khó chịu không nói ra được!
Diêu Dao đưa ngón tay ấn ấn vào thái dương và nũng nịu:
- Em cũng không rõ là chuyện gì xảy ra nữa, tóm lại là cảm thấy rất khó chịu, Diệp tiên sinh, anh có thể ôm em như vậy được không?
- Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!
Diệp Lăng Phi nói rồi móc điện thoại trong người ra, hắn nói:
- Anh gọi điện thoại cho bạn anh, khi nãy đi ra ngoài quên chào hỏi cậu ta, anh e rằng cậu ấy đang tìm anh!
Diệp Lăng Phi nói vậy chẳng qua là nói cho Diêu Dao nghe mà thôi, theo Diệp Lăng Phi thì gã Sean đó không phải là bạn bè, nếu như Sean trở thành bạn bè của hắn nói không chừng hắn sẽ bị tên đó hại chết mất. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Sean, nói cho Sean biết là hắn cho việc nên Sean và Mộ Văn không cần phải chờ hắn nữa.
Sau khi bỏ điện thoại xuống thì Diệp Lăng Phi ôm lấy vai của Diêu Dao. Diêu Dao dĩ nhiên ngủ trong lòng Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi thấy Diêu Dao đã ngủ thì trong lòng mới yên tâm. Chí ít hắn không cần phải lo sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Khi Vu Tiêu Tiếu đến thì Diệp Lăng Phi đã ở bên ngoài xe chờ Vu Tiêu Tiếu. Tiền xe đương nhiên là Diệp Lăng Phi trả rồi, Vu Tiêu Tiếu vừa bước xuống xe thì vội mắng:
- Diệp đại ca, anh rốt cuộc là có chuyện gấp gì vậy, muộn như vậy mà vội vàng gọi em đến đây, lẽ nào anh không biết sáng mai em phải đi học sao? Bây giờ đã muộn như vậy rồi, cho dù là em muốn về ký túc xá thì cũng không được nữa, tóm lại tối nay anh phải chịu trách nhiệm về giấc ngủ của em!
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tiêu Tiếu, anh dẫn em đi gặp một người!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ngạc nhiên và hỏi:
- Anh đưa em đi gặp ai?
Diệp Lăng Phi không nói nhiều mà dẫn Vu Tiêu Tiếu đi đến trước cửa xe, sau khi mở cửa xe ra, Vu Tiêu Tiếu nhìn vào trong xe. Khi Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diêu Dao thì cô ngạc nhiên và hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
- Nói ra thì dài dòng lắm!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao vẫn còn đang ngủ, hắn đóng cửa xe lại và kéo Vu Tiêu Tiếu sang một bên, hắn nói:
- Tối nay anh và bạn đến bar uống rượu thì thấy tiểu nha đầu này và mấy tên thanh niên đang uống rượu ở đó, hình như cô bé bị bỏ thuốc nên cả tối nay luôn thấy khó chịu, anh bèn dìu cô bé ra đây, Tiêu Tiếu, anh e rằng anh nếu anh và cô ấy ở cùng nhau thì sẽ xảy ra rắc rối nên anh mới gọi em ra đây!
- Tiểu nha đầu này sao lại ngốc như vậy chứ?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì cô thì thầm:
- Diệp đại ca, anh không biết cô ấy đi với ai đến đây uống rượu à?
- Không nhận ra, hình như anh đã gặp qua cậu thanh niên đó rồi, dường như là bạn cùng trường của bọn em đấy. Còn tên cậu ta là gì thì anh cũng không rõ nữa, anh thấy đợi cô bé tỉnh lại rồi em hỏi cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nhìn quanh và nói:
- Sắp mười một giờ rồi, Tiêu Tiếu, em và cô bé đó ở lại bar hay đến chỗ anh?
- Đương nhiên là đến chỗ anh rồi, chuyện này còn phải nói sao?
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Hai người con gái bọn em ở lại bar rất nguy hiểm, ai biết sẽ gặp phải những tên háo sắc nào nữa, em không muốn ở lại quán bar đâu!
- Tốt lắm, vậy bọn em đi theo anh đến bờ biển Dương Quang đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến bờ biển Dương Quang thì Vu Tiêu Tiếu đã ngạc nhiên, Diệp Lăng Phi dọn nhà rất vội vàng mà không nói gì cho Vu Tiêu Tiếu là bọn họ đã chuyển đến ở bờ biển Dương Quang. Vu Tiêu Tiếu khi nghe Diệp Lăng Phi nói đến bờ biển Dương Quang thì đột nhiên phản ứng. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào đầu và nói:
- Xem trí nhớ anh kìa, anh quên không nói cho em biết là bọn anh đã chuyển nhà rồi, Tiêu Tiếu, bây giờ bọn anh ở chỗ biệt thự bên bờ biển Dương Quang, ở đó có thể nhìn thấy biển lớn, em có muốn đi xem không?
- Đương nhiên là muốn đi rồi!
Vu Tiêu Tiếu bĩu đôi môi nhỏ nhắn của cô, tỏ vẻ không được hài lòng và nói:
- Diệp đại ca, chuyện này sao anh không nói cho em biết, không phải anh định giấu em đấy chứ?
- Tiểu nha đầu, em nói bậy bạ gì vậy, anh làm sao mà giấu em cái gì chứ?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì cười nói:
- Vì anh dọn nhà gấp quá nên chưa nói với em, hơn nữa bọn em gần đây không phải là học hành bận rộn sao? Anh cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của bọn em!
- Viện cớ thôi, đây đều là viện cớ, em không tin đâu!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô bĩu đôi môi nhỏ nhắn của mình tỏ vẻ như là không tin, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu như vậy thì tay phải của hắn ôm lây eo Vu Tiêu Tiếu và kéo sát cô vào lòng mình và cười nói:
- Tiêu Tiếu, em đừng có tức giận mà, không phải anh vừa mới nói với em rồi sao?
- Bây giờ nói với em cũng muộn rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói thầm thì một cách không hài lòng,
- Em là người cuối cùng biết chuyện này mà, anh nói xem nếu như đổi lại là anh thì anh có giận không?
Diệp Lăng Phi đồng tình gật đầu, và nói:
- Chính xác, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ giận, nhưng Tiêu Tiếu, quan hệ của chúng ta là gì, không cần phải giận dữ như thế, em nói có đúng không nào?
- Bởi vì quan hệ giữa chúng ta rất thân thiết cho nên em mới càng phải giận!
Vu Tiêu Tiếu tỏ vẻ như không muốn tha cho Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Diệp đại ca, tóm lại chuyện này anh làm như vậy là không đúng, anh phải bồi thường về tổn thương tình cảm cho em!
- Được rồi, được rồi tiểu nha đầu, còn có tổn thương tình cảm nữa à!
Nếu như bây giờ Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ở đây tiếp tục nói nữa thì sẽ không bao giờ nói xong. Vu Tiêu Tiếu vốn hay làm nũng với hắn, loại nũng nịu này thì vô chừng mực, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tiêu Tiếu chúng ta mau lên xe đi, khi đến nhà rồi nói tiếp nhé!
Diệp Lăng Phi liên tục giục Vu Tiêu Tiếu rồi đẩy Vu Tiêu Tiếu lên xe. Sau khi Vu Tiêu Tiếu lên xe thì cô ngồi chỗ phía sau xe nhìn Diêu Dao ngồi ở chỗ phó lái bên cạnh Diệp Lăng Phi thì cô nói:
- Diệp đại ca, Diêu Dao như vậy anh làm sao mà giải thích với chị em?
- Cho nên anh mới tìm em đấy!
Diệp Lăng Phi khởi động xe và nói:
- Chuyện này phải làm phiền em rồi, Tiêu Tiếu em phải giúp anh giải thích với Tình Đình, anh cũng lo là Tình Đình sẽ hiểu nhầm, càng lo Diêu Dao tiểu nha đầu này hiểu nhầm nữa, cô bé bây giờ bị người ta bỏ thuốc nên ngộ nhỡ khi cô ấy tỉnh lại lại hiểu nhầm là anh làm gì cô ấy nữa. Lúc đó anh càng không thể nào giải thích rõ được!
Bây giờ trong lòng Sở Thiếu Quân đang rất hối hận, hắn chạy lên sân khấu chật kín đầu người, mồ hôi nhễ nhại dáo dác tìm Diêu Dao và Diệp Lăng Phi. Nhưng Sở Thiếu Quân ở trên sân khấu đâu thể tìm được Diêu Dao và Diệp Lăng Phi, lúc này Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đang ngồi trong xe Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đi ra ngoài thì hắn vốn không đưa Diêu Dao đi nơi khác mà dìu Diêu Dao lên xe. Hành vi của Diêu Dao đã có vẻ không khống chế được nữa, ít nhất là cô đã thể hiện bộ dạng rất mê hoặc. Diệp Lăng Phi một tay ôm Diêu Dao, để tránh Diêu Dao làm những hành động kích thích hắn, còn tay kia thì cầm điện thoại gọi cho Vu Tiêu Tiếu.
- Tiêu Tiếu, em đang ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi đợi khi Vu Tiêu Tiếu nghe máy thì hắn lập tức hỏi.
- Em còn có thể ở đâu được chứ, đương nhiên là đang ở trong ký túc xá rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu vậy, sao em cảm thấy đầu dây bên kia ầm ĩ vậy?
- Ài da, đừng có nhắc nữa, bây giờ em mau chạy đến quán bar Mèo Hoang ở trên đường trung tâm đi, anh đang có chút chuyện cần em giúp đây!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì Diêu Dao do trong người quá nóng nên đã cởi áo và để lộ ra chiếc nịt ngực màu đen, nhìn thấy da dẻ trắng nõn của Diêu Dao, Diệp Lăng Phi nút nước bọt, hắn cũng đã uống rượu rồi, sau khi uống rượu thì hormone trong cơ thể đàn ông sẽ phát ra, do đó sẽ khiến đàn ông trở nên bị kích thích. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ tối hôm nay thực sự là một cuộc khảo nghiệm, đợi khi cô bé này tỉnh lại nhất định phải để cô ấy biết tối nay mình đã bị tổn thương rất lớn rồi.
Diệp Lăng Phi cố gắng không nhìn Diêu Dao, hắn cầm điện thoại và nói:
- Tiêu Tiếu, em nhanh lên chút đi!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vốn không lo lắng gì mà cười nói:
- Diệp đại ca, rốt cuộc là anh làm chuyện gì, sao em cứ cảm thấy khẩu khí của anh rất nôn nóng vậy, lẽ nào anh làm chuyện gì xấu bây giờ gọi em đến để giúp anh che giấu phải không, em phải nói trước cho anh biết thì tốt hơn, em không làm chuyện xấu đâu đấy!
- Tiêu Tiếu, sao em cứ ở đây mà nói nhiều thế nhỉ!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì hắn nói:
- Anh bảo em đến đây thì em mau đến đi, cứ ở đó mà dài dòng cả nửa ngày, lẽ nào em không tin anh à?
- Diệp đại ca, không phải là em không tin anh chỉ là bây giờ đã rất trễ rồi, nếu em đi ra ngoài thì rất nguy hiểm đấy!
Vu Tiêu Tiếu thầm thì:
- Người ta sợ mà!
- Em đi taxi đến là được rồi, hơn nữa, ở đây không phải là ngoại ô, em sợ cái gì chứ?
Diệp Lăng Phi nói,
- Em yên tâm đi, anh bảo đảm không có chuyện gì đâu!
Vu Tiêu Tiếu trả lời:
- Vậy thì được bây giờ em đi đây!
- Tiêu Tiếu em phải nhanh lên đấy!
Diệp Lăng Phi dặn dò,
- Anh không muốn đợi em quá lâu đâu, nếu không anh e rằng ở đây anh sẽ xảy ra chuyện mất!
- Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì sửng sốt, cô hỏi:
- Anh nói rõ em nghe đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Tiêu Tiếu, em đừng có hỏi nữa, mau đến đây nhanh lên!
Diệp Lăng Phi vốn không muốn giải thích nhiều với Vu Tiêu Tiếu trong điện thoại, hắn chỉ giục Vu Tiêu Tiếu mau đến quán bar.
Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, sau khi bỏ điện thoại xuống thì hắn nhìn Diêu Dao sắc mặt đỏ bừng và nói:
- Diêu Dao em tỉnh táo một chút đi!
- Em không sao, em rất tốt!
Ánh mắt của Diêu Dao có vẻ hơi mơ màng, tay cô cũng lại đặt lên vai của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao như vậy thì trong lòng thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì không xảy ra chuyện mới lạ, hay là đi ra ngoài xe hóng gió thì tốt hơn, Diệp Lăng Phi vừa mới nghĩ đến đây thì chỉ thấy hai tay Diêu Dao đặt lên vai cô, nhìn bộ dạng có vẻ như đang muốn cởi cả dây nịt ngực ra. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ:
- Không được làm như vậy, em làm như vậy đã quá sức chịu đựng của anh rồi, nếu em còn cởi ra…!
Diệp Lăng Phi không dám nghĩ tiếp nữa, hắn vội giơ hai tay ra vốn có ý muốn ngăn cản Diêu Dao cởi áo ngực ra, nhưng không ngờ khi hai tay hắn đưa ra thì ngược lại lại khiến nút áo ngực của Diêu Dao bị cởi ra. Dây nịt ngực màu đen của cô lập tức từ trên ngực của Diêu Dao rơi xuống dưới, cứ như vậy bộ ngực của Diêu Dao bị lộ ra ngay trước mắt của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lúc này làm chuyện mà bất cứ người đàn ông nào cũng biết làm, bờ môi của hắn hé mở và …
Điện thoại di động của Diệp Lăng Phi reo lên một hồi lâu, Diệp Lăng Phi mới đột nhiên rời khỏi giữa ngực Diêu Dao, lúc này trên ngực Diêu Dao đã có dấu vết của Diệp Lăng Phi.
- Alo, alo!
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại liếc nhìn Diêu Dao, trong lòng thầm nghĩ thật may mắn nhờ có cái điện thoại này, nếu không là xảy ra chuyện thật. Diệp Lăng Phi vội vàng mở điều hòa trong xe, kiến cho Diêu Dao tỉnh táo một chút, hắn lập tức đẩy cửa xe ra và bước xuống xe.
Khi Diệp Lăng Phi đi ra khỏi xe, hắn mới cảm thấy tốt hơn nhiều. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại và hỏi:
- Ai đó?
- Lão đại, là em đây!
Trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Thú, Dã Thú nói:
- Lão đại, anh đang làm gì vậy, lẽ nào đến số của em mà anh cũng không nhớ sao?
- Anh uống nhiều mà!
Diệp Lăng Phi ấn ấn vào thái dương và hít sâu một hơi rồi nói:
- Dã Thú, cậu tìm anh có chuyện gì vậy?
- Em không thấy anh, cho nên gọi điện thoại cho anh đây!
Trong điện thoại còn vọng lại tiếng cười của Dã Thú,
- Lão đại, anh đoán xem cái lão Sean đó thế nào rồi?
Diệp Lăng Phi vừa nghe Dã Thú nói với khẩu khí như thế thì biết rằng Dã Thú nhất định đã trả thù được Sean rồi, nếu không Dã Thú sẽ không tỏ ra vui mừng như thế đâu. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh thấy không cần phải nói nữa, nghĩ cũng nghĩ ra rồi!
- Vẫn là Lão đại thông minh nhất!
Dã Thú cười nói,
- Tên khốn đó đã bị em đụng phải ngã nhào xuống đất, cục tức trong lòng em cuối cùng cũng đã được trút ra rồi, nếu không em còn nghẹn đến bao giờ nữa đây!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy thì hắn nói:
- Dã Thú, cậu phải chút ý một chút, đừng có làm hỏng cái đầu của Sean, anh còn phải hy vọng vào hắn đấy, nếu hắn có vấn đề gì anh ở đây cũng gặp rắc rối lớn đấy, bây giờ Sean là nhân vật chủ chốt mà chúng ta có thể nhận được tin tình báo, cậu trút giận cũng coi như xong việc, đừng đùa giỡn thái quá đấy!
- Lão đại, anh yên tâm đi, chuyện này em đương nhiên là hiểu rồi, em không dạy bảo tên khốn đó quá mức đâu!
Dã Thú nói,
- À, đúng rồi, Lão đại, em phải đi trước đây, em ở đây….
Cho dù Dã Thú không nói thì trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết tên tiểu tử Dã Thú này muốn làm gì rồi, khi nãy trong quán bar Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Dã Thú ôm một cô gái diễm lên, có lẽ Dã Thú muốn dẫn cô gái xinh đẹp đó đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi đương nhiên không thể ngăn cản Dã Thú làm chuyện đó, tuy Diệp Lăng Phi muốn Dã Thú kiềm chế một chút, nhưng phong lưu vốn là bản tính của Dã Thú muốn Dã Thú bỏ bản tính đó đi thì rất khó. Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể không nói gì với Dã Thú, Dã Thú đã muốn đi thì để cho Dã Thú đi thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi ngắt lời Dã Thú và nói:
- Được rồi, anh biết cậu làm gì rồi, Dã Thú, cậu phải cẩn thận một chút, đừng gây phiền phức là được rồi!
- Dạ!
Dã Thú nói.
Diệp Lăng Phi vừa tắt điện thoại thì điện thoại lại reo lên, lần này là Vu Tiêu Tiếu gọi đến. Diệp Lăng Phi vội vàng nghe điện thoại, hắn nói:
- Tiêu Tiếu, em ở đâu rồi?
- Sắp đến rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Hơn mười phút nữa thôi!
- Cái gì, hơn mười phút nữa à?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói câu này thì hắn nói:
- Tiêu Tiếu, vậy mà em nói là sắp đến rồi à, anh còn nghĩ rằng em đã đến rồi chứ!
- Làm gì mà nhanh như vậy được!
Vu Tiêu Tiếu trách móc.
- Anh không phải là không biết em ở trường mà, đi taxi đến đây phải mất rất nhiều thời gian, chạy như vậy là nhanh nhất có thể rồi đấy, anh còn muốn em thế nào nữa, em không thể thoáng cái là bay đến đó được, cho dù là em có thể bay thì em cũng không bay, ai mà biết sẽ đụng phải nhà cửa gì không!
Vu Tiêu Tiếu còn có tâm trạng mà đùa với Diệp Lăng Phi, cô đâu biết Diệp Lăng Phi lúc này đang rất sốt ruột mong Vu Tiêu Tiếu mau chóng đến đây. Diêu Dao ở trong xe đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút bất lực rồi, Diệp Lăng Phi nói:
- Tiêu Tiếu, anh biết rồi, em mau đến nhanh đi!
- À, đúng rồi, khi em đến đừng quên trả tiền xe cho em đấy!
Vu Tiêu Tiếu dặn dò Diệp Lăng Phi. Tiền xe nhiều hay ít Diệp Lăng Phi thật sự cũng không quan tâm chút nào, bây giờ hắn chỉ hy vọng Vu Tiêu Tiếu mau đến nhanh một chút. Sau khi Diệp Lăng Phi tắt điện thoại thì hắn vội vàng trở lại xe, hắn thấy Diêu Dao đang tựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt, đôi môi mềm mại như đóa anh đào đang hơi mân mê, nịt ngực cũng đã mặc vào vì Diệp Lăng Phi mở máy lạnh nên Diêu Dao cảm thấy hơi lạnh, áo khoác cũng đã mặc vào rồi. Đương nhiên Diệp Lăng Phi không thể để Diêu Dao như vậy trước mặt Vu Tiêu Tiếu được, nếu Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diêu Dao như vậy thì ai mà biết Vu Tiêu Tiếu sẽ nói gì với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến cái miệng của Vu Tiêu Tiếu thì đầu hắn đã thấy đau rồi, bây giờ hắn có chút hối hận, sớm biết như vậy chi bằng đừng gọi Vu Tiêu Tiếu sẽ tốt hơn, nhưng cứ cho là Diệp Lăng Phi hối hận thì cũng đã không kịp nữa rồi, Vu Tiêu Tiếu cũng đã sắp đến đây rồi.
Diệp Lăng Phi giơ tay mặc áo lại cho Diêu Dao, khi Diệp Lăng Phi vừa mặc áo cho Diêu Dao thì Diêu Dao mở mắt, khi nãy ánh mắt của cô còn chứa đầy sự mơ màng thì bây giờ đã có vẻ trong sáng hơn nhiều, cô hướng người về phía Diệp Lăng Phi và đôi môi nhỏ bé của cô hé mở, cô dịu dàng nói:
- Trong xe hơi lạnh!
- Anh bật máy lạnh đấy!
Khi Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì hắn tắt máy lạnh, hắn giơ tay ôm lấy vai Diêu Dao và hỏi:
- Em thấy thế nào rồi?
- Rất khó chịu, cảm giác khó chịu không nói ra được!
Diêu Dao đưa ngón tay ấn ấn vào thái dương và nũng nịu:
- Em cũng không rõ là chuyện gì xảy ra nữa, tóm lại là cảm thấy rất khó chịu, Diệp tiên sinh, anh có thể ôm em như vậy được không?
- Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!
Diệp Lăng Phi nói rồi móc điện thoại trong người ra, hắn nói:
- Anh gọi điện thoại cho bạn anh, khi nãy đi ra ngoài quên chào hỏi cậu ta, anh e rằng cậu ấy đang tìm anh!
Diệp Lăng Phi nói vậy chẳng qua là nói cho Diêu Dao nghe mà thôi, theo Diệp Lăng Phi thì gã Sean đó không phải là bạn bè, nếu như Sean trở thành bạn bè của hắn nói không chừng hắn sẽ bị tên đó hại chết mất. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Sean, nói cho Sean biết là hắn cho việc nên Sean và Mộ Văn không cần phải chờ hắn nữa.
Sau khi bỏ điện thoại xuống thì Diệp Lăng Phi ôm lấy vai của Diêu Dao. Diêu Dao dĩ nhiên ngủ trong lòng Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi thấy Diêu Dao đã ngủ thì trong lòng mới yên tâm. Chí ít hắn không cần phải lo sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Khi Vu Tiêu Tiếu đến thì Diệp Lăng Phi đã ở bên ngoài xe chờ Vu Tiêu Tiếu. Tiền xe đương nhiên là Diệp Lăng Phi trả rồi, Vu Tiêu Tiếu vừa bước xuống xe thì vội mắng:
- Diệp đại ca, anh rốt cuộc là có chuyện gấp gì vậy, muộn như vậy mà vội vàng gọi em đến đây, lẽ nào anh không biết sáng mai em phải đi học sao? Bây giờ đã muộn như vậy rồi, cho dù là em muốn về ký túc xá thì cũng không được nữa, tóm lại tối nay anh phải chịu trách nhiệm về giấc ngủ của em!
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tiêu Tiếu, anh dẫn em đi gặp một người!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ngạc nhiên và hỏi:
- Anh đưa em đi gặp ai?
Diệp Lăng Phi không nói nhiều mà dẫn Vu Tiêu Tiếu đi đến trước cửa xe, sau khi mở cửa xe ra, Vu Tiêu Tiếu nhìn vào trong xe. Khi Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diêu Dao thì cô ngạc nhiên và hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
- Nói ra thì dài dòng lắm!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao vẫn còn đang ngủ, hắn đóng cửa xe lại và kéo Vu Tiêu Tiếu sang một bên, hắn nói:
- Tối nay anh và bạn đến bar uống rượu thì thấy tiểu nha đầu này và mấy tên thanh niên đang uống rượu ở đó, hình như cô bé bị bỏ thuốc nên cả tối nay luôn thấy khó chịu, anh bèn dìu cô bé ra đây, Tiêu Tiếu, anh e rằng anh nếu anh và cô ấy ở cùng nhau thì sẽ xảy ra rắc rối nên anh mới gọi em ra đây!
- Tiểu nha đầu này sao lại ngốc như vậy chứ?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì cô thì thầm:
- Diệp đại ca, anh không biết cô ấy đi với ai đến đây uống rượu à?
- Không nhận ra, hình như anh đã gặp qua cậu thanh niên đó rồi, dường như là bạn cùng trường của bọn em đấy. Còn tên cậu ta là gì thì anh cũng không rõ nữa, anh thấy đợi cô bé tỉnh lại rồi em hỏi cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nhìn quanh và nói:
- Sắp mười một giờ rồi, Tiêu Tiếu, em và cô bé đó ở lại bar hay đến chỗ anh?
- Đương nhiên là đến chỗ anh rồi, chuyện này còn phải nói sao?
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Hai người con gái bọn em ở lại bar rất nguy hiểm, ai biết sẽ gặp phải những tên háo sắc nào nữa, em không muốn ở lại quán bar đâu!
- Tốt lắm, vậy bọn em đi theo anh đến bờ biển Dương Quang đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến bờ biển Dương Quang thì Vu Tiêu Tiếu đã ngạc nhiên, Diệp Lăng Phi dọn nhà rất vội vàng mà không nói gì cho Vu Tiêu Tiếu là bọn họ đã chuyển đến ở bờ biển Dương Quang. Vu Tiêu Tiếu khi nghe Diệp Lăng Phi nói đến bờ biển Dương Quang thì đột nhiên phản ứng. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào đầu và nói:
- Xem trí nhớ anh kìa, anh quên không nói cho em biết là bọn anh đã chuyển nhà rồi, Tiêu Tiếu, bây giờ bọn anh ở chỗ biệt thự bên bờ biển Dương Quang, ở đó có thể nhìn thấy biển lớn, em có muốn đi xem không?
- Đương nhiên là muốn đi rồi!
Vu Tiêu Tiếu bĩu đôi môi nhỏ nhắn của cô, tỏ vẻ không được hài lòng và nói:
- Diệp đại ca, chuyện này sao anh không nói cho em biết, không phải anh định giấu em đấy chứ?
- Tiểu nha đầu, em nói bậy bạ gì vậy, anh làm sao mà giấu em cái gì chứ?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì cười nói:
- Vì anh dọn nhà gấp quá nên chưa nói với em, hơn nữa bọn em gần đây không phải là học hành bận rộn sao? Anh cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của bọn em!
- Viện cớ thôi, đây đều là viện cớ, em không tin đâu!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô bĩu đôi môi nhỏ nhắn của mình tỏ vẻ như là không tin, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu như vậy thì tay phải của hắn ôm lây eo Vu Tiêu Tiếu và kéo sát cô vào lòng mình và cười nói:
- Tiêu Tiếu, em đừng có tức giận mà, không phải anh vừa mới nói với em rồi sao?
- Bây giờ nói với em cũng muộn rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói thầm thì một cách không hài lòng,
- Em là người cuối cùng biết chuyện này mà, anh nói xem nếu như đổi lại là anh thì anh có giận không?
Diệp Lăng Phi đồng tình gật đầu, và nói:
- Chính xác, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ giận, nhưng Tiêu Tiếu, quan hệ của chúng ta là gì, không cần phải giận dữ như thế, em nói có đúng không nào?
- Bởi vì quan hệ giữa chúng ta rất thân thiết cho nên em mới càng phải giận!
Vu Tiêu Tiếu tỏ vẻ như không muốn tha cho Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Diệp đại ca, tóm lại chuyện này anh làm như vậy là không đúng, anh phải bồi thường về tổn thương tình cảm cho em!
- Được rồi, được rồi tiểu nha đầu, còn có tổn thương tình cảm nữa à!
Nếu như bây giờ Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ở đây tiếp tục nói nữa thì sẽ không bao giờ nói xong. Vu Tiêu Tiếu vốn hay làm nũng với hắn, loại nũng nịu này thì vô chừng mực, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tiêu Tiếu chúng ta mau lên xe đi, khi đến nhà rồi nói tiếp nhé!
Diệp Lăng Phi liên tục giục Vu Tiêu Tiếu rồi đẩy Vu Tiêu Tiếu lên xe. Sau khi Vu Tiêu Tiếu lên xe thì cô ngồi chỗ phía sau xe nhìn Diêu Dao ngồi ở chỗ phó lái bên cạnh Diệp Lăng Phi thì cô nói:
- Diệp đại ca, Diêu Dao như vậy anh làm sao mà giải thích với chị em?
- Cho nên anh mới tìm em đấy!
Diệp Lăng Phi khởi động xe và nói:
- Chuyện này phải làm phiền em rồi, Tiêu Tiếu em phải giúp anh giải thích với Tình Đình, anh cũng lo là Tình Đình sẽ hiểu nhầm, càng lo Diêu Dao tiểu nha đầu này hiểu nhầm nữa, cô bé bây giờ bị người ta bỏ thuốc nên ngộ nhỡ khi cô ấy tỉnh lại lại hiểu nhầm là anh làm gì cô ấy nữa. Lúc đó anh càng không thể nào giải thích rõ được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.