Chương 1625: Không thích hợp làm đặc công!(1)
Tam Dương Trư Trư
30/04/2017
Mộ Văn và Diệp Lăng Phi ngồi trong quán cà phê, nói về chuyện của Thái
Tiểu Ngọc. Vừa nãy Mộ Văn bảo hình như cô đã nhìn thấy Mộ Thiên Dương,
Mộ Văn cho rằng, cô đã nhìn lầm người, Mộ Thiên Dương đã chết rồi, làm
sao có thể xuất hiện ở đây được chứ? Diệp Lăng Phi bất động thanh sắc
uống cà phê, trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện của mình. Mộ Văn nói
xong những lời đó, cô không nói thêm gì nữa, tiếp tục uống cà phê. Đối
với những gì Diệp Lăng Phi nói, Mộ Văn hy vọng đó là sự thật, nhưng đồng thời, trong lòng cô lại cảm thấy chuyện này không thể xảy ra. Đúng lúc
đó, một cô gái tuổi còn khá trẻ tay cầm một bó hoa, đi vào trong quán cà phê, cô gái đó đi thẳng đến chỗ Mộ Văn, cô gái nhìn Mộ Văn, hỏi:
- Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Mộ Văn không?
Mộ Văn không trả lời ngay, mà trước tiên đánh giá cô gái này một lượt, sau đó mới hỏi:
- Cô có chuyện gì sao?
- Chuyện là thế này, tôi làm ở cửa hàng hoa đối diện chỗ này, vừa nãy có một người đàn ông mua bó hoa này, bảo tôi đưa nó cho tiểu thư Mộ Văn!
Cô gái kia nói xong, đưa bó hoa cho Mộ Văn, nói thêm:
- Phiền cô ký nhận vào đây một chút!
Mộ Văn không rõ rốt cuộc là ai tặng hoa cho mình, cô liếc nhìn Diệp Lăng Phi, không đặt bút kỹ nhận, Mộ Văn thấy có người tặng hoa cho cô, chuyện này bản thân đã kỳ là. Mình và Diệp Lăng Phi hẹn gặp nhau ở chỗ này, trừ hai người bọn họ ra, không còn người nào biết nữa, chẳng lẽ bó hoa này là Diệp Lăng Phi tặng mình sao? Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô giống như đang hỏi Diệp Lăng Phi xem bó hoa này có phải là Diệp Lăng Phi tặng cô không, chỉ thấy Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Mộ Văn, cô không cần phải nhìn tôi, tôi không tặng hoa đâu, kiểu này không thích hợp nữa rồi. Cô nên nghĩ lại xem còn có người nào khác không!
Mộ Văn nhìn cô gái kia, cô không nói gì, sau khi ký nhận thì cầm lấy bó hoa. Mộ Văn không ngửi thử, trực tiếp ném bó hoa về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười, nói với Mộ Văn:
- Không ngờ nữ đặc công như cô mà mưu trí sâu xa như vậy! Có phải cô nghĩ rằng nếu trên bó hoa này có độc thì người bị trúng độc sẽ là tôi không?
- Diệp Lăng Phi, tôi không hề nghĩ như vậy, là chính anh nghi thần nghi quỷ mà thôi. Bên tôi không có chỗ để, cho nên mới để sang chỗ của anh!
Mộ Văn nói đến đây, còn bổ sung thêm:
- Ai bảo bên anh còn nhiều khoảng trống như vậy. Diệp Lăng Phi, anh không phải một người đàn ông nhỏ nhen mà! - Tất nhiên là không phải rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Từ trước tới giờ tôi chưa từng hào phóng. Mộ Văn, cô không biết chứ, tôi luôn luôn trước sau như một, làm việc còn cẩn thận hơn cả cô, chẳng lẽ chỉ có một mình cô lo bó hoa có độc sao?
Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi cầm lấy bó hoa, hắn gọi cô nhân viên phục vụ kia tới, Diệp Lăng Phi đưa bó hoa cho cô gái, nói:
- Mỹ nữ, bó hoa này là tôi tặng cô, không biết buổi tối cô có thời gian đi ăn với tôi một bữa cơm không?
Giờ phút này bộ dạng Diệp Lăng Phi quả thật không khác gì một tay chơi, cô nhân viên kia không có dũng khí nhận, vội vàng nói:
- Tiên sinh, quán chúng tôi có quy định, không thể....!
Cô còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Cô không cần phải dài dòng làm gì, nếu cô không muốn nhận bó hoa này vứt nó đi hộ tôi cũng được!
Nói xong, hắn đưa bó hoa cho cô nhân viên. Lúc đó cô nhân viên của quán mới nhận lấy bó hoa, nói một tiếng cảm ơn, rồi cầm bó hoa rời đi. Mộ Văn nhìn cô nhân viên ôm hoa rời đi, một lúc sau cô mới lên tiếng:
- Diệp Lăng Phi, anh nghĩ là ai tặng hoa cho tôi, tôi thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc là ai mà lại làm như vậy!
- Tôi không phải là cô, làm sao mà tôi biết được!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chỉ có điều, theo tôi nghĩ phải là cô nói với tôi mới đúng, có người tặng hoa cho cô mà!
Mộ Văn không hề có vẻ vui sướng, nét mặt lạnh lùng, nói:
- Tôi không cho rằng chuyện này đơn giản như vậy, ít nhất là theo tôi tấy, người tặng hoa cho tôi không phải là bạn tôi. Tôi đến thành phố Vọng Hải là một chuyện rất bí mật, lại mới hẹn anh gặp nhau ở chỗ này. Ngoại trừ anh ra, tôi không nghĩ ra còn người nào khác tặng hoa cho tôi nữa!
- Cái đó thì chưa chắc!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chẳng lẽ cô quên những gì cô vừa nói sao? Chẳng phải cô đã nói, dường như là mình đã nhìn thấy một người quen?
- Điều này sao có thể chứ, không thể nào!
Mộ Văn luôn miệng nói,
- Vừa nãy là tôi nhìn lầm người thôi, anh ấy đã chết rồi, sao có thể là anh ấy được chứ? Diệp Lăng Phi, anh đừng nên nói lung tung, có những chuyện có thể đùa được, nhưng có những câu đùa không nên nói ra!
- Tôi không nói đùa với cô, tôi nói thật đấy!
Diệp Lăng Phi nói một cách nghiêm túc,
- Như cô vừa nói với tôi, cô thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là người nào tặng hoa cho cô, vậy tại sao cô lại không nghĩ, vạn nhất Mộ Thiên Dương còn chưa chết, trùng hợp hơn là anh ta đang theo dõi cô. Nếu như vậy, có phải là cô đã đoán được là ai tặng hoa cho cô chưa?
- Vậy mục đích của anh ta là gì?
Mộ Văn hỏi.
- Chuyện này…!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tôi thật sự còn chưa nghĩ đến, tôi chỉ nghĩ đoạn mở đầu, nhưng kết cục câu chuyện thì tôi lại chưa nghĩ. Mộ Văn, tôi cho rằng cô có thể tiếp tục phần sau của câu chuyện tốt hơn tôi!
Mộ Văn trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi nói không lại anh, không nói tiếp thì hơn, anh vốn là kẻ như vậy mà!
Mộ Văn nói xong liền chuyển chủ đề câu chuyện sang Thái Duyệt, còn chuyện bó hoa bây giờ có nghĩ tiếp cũng không nghĩ ra là ai tặng cho cô, đã như vậy thì dứt khoát không cần nghĩ tiếp nữa, người tặng hoa sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện thôi. Điều Mộ Văn muốn biết hiện giờ là thân phận của Thái Tiểu Ngọc, cô muốn xác nhận xem Thái Tiểu Ngọc có phải là cô bé Tiểu Tam đã từng sống chung trong trại trẻ mồ côi với cô năm xưa không.
- Diệp Lăng Phi, anh quen biết Thái Duyệt, tôi muốn nhờ anh dẫn tôi đi gặp Thái Duyệt, nếu vậy sẽ không khiến cho Thái Duyệt đem lòng nghi ngờ tôi!
Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Lần này tôi sẽ không để cho anh phải khó xử đâu. Diệp Lăng Phi, có lẽ anh nên tin tôi, anh là một trong không nhiều người bạn của tôi!
- Không biết là đây là chuyện vinh hạnh hay bất hạnh với tôi nữa!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Được rồi, tôi đáp ứng cô là được, tránh cho cô suốt ngày làm phiền tôi, tôi muốn được yên tĩnh mấy ngày!
Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy di động ra, lần trước lúc Diệp Lăng Phi đến tìm Thái Duyệt, hắn đã có số điện thoại của ông ta từ chỗ Bạch Tình Đình, từ lần đó về sau, Diệp Lăng Phi đã lưu lại số điện thoại của Thái Duyệt ở trong điện thoại, lần này quả nhiên đã phát huy tác dụng. Diệp Lăng Phi bấm gọi cho Thái Duyệt, nói:
- Thái giáo sư, tôi có một số vấn đề muốn thỉnh giáo ông, không biết bây giờ ông có tiện gặp tôi không?
Giọng nói của Thái Duyệt vang lên ở đầu dây bên kia, Thái Duyệt nói với Diệp Lăng Phi ông ta đang làm khách mời diễn thuyết ở trường đại học, nếu như Diệp Lăng Phi tiện thì có thể đến Đại học Vọng Hải. Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quái, theo lý mà nói các trường đại học bây giờ đã nghỉ cả rồi, sao Thái Duyệt lại tới đại học để diễn thuyết. Lý do cho chuyện này là vì Diệp Lăng Phi không hiểu rõ những chuyện ở bên ngoài, đúng là đại học đã nghỉ lâu rồi, nhưng vẫn có nơi tổ chức các sự kiện công chúng, giống như lần này Đại học Vọng Hải mời Thái Duyệt đến diễn thuyết là hi vọng mượn nhờ danh tiếng Thái Duyệt, giúp cho Đại học Vọng Hải xây dựng được bầu không khí học thuật. Số học sinh còn ở lại Đại học Vọng Hải cũng tham dự buổi diễn thuyết này, cùng với những người yêu thích lịch sử, bên cạnh đó, đài truyền hình cũng sẽ đến hiện trường để ghi hình phát sóng. Diệp Lăng Phi đều không biết những thứ này, hắn chỉ cảm hấy rất kỳ quái, Thái Duyệt lại tới diễn thuyết ở Đại học Vọng Hải. Chẳng qua là như vậy cũng tốt, từ chỗ quán cà phê hắn đang ngồi đến Đại học Vọng Hải không xa lắm. Diệp Lăng Phi để di động xuống, quay sang phía Mộ Văn ngồi đối diện, nói:
- Thái Duyệt vừa mới nói với tôi, ông ta đang diễn thuyết ở Đại học Vọng Hải, bảo tôi qua đó. Mộ Văn, cô thấy thế nào? - Tất nhiên là phải đến đó rồi!
Mộ Văn nói,
- Tay Thái Duyệt này rất giảo hoạt, ông ta biết làm thế nào để lợi dụng danh tiếng của mình để làm vỏ bọc cho mình, cái gọi là nhà sử học chỉ là lớp vỏ nguỵ trang mà thôi, kẻ buôn lậu đồ cổ mới là thân phận thật sự của ông ta!
Mộ Văn có vẻ rất chán ghét Thái Duyệt, cô cầm lấy ly cà phê trước mặt, vừa định uống cà phê, Mộ Văn lại để cái ly xuống, nhìn Diệp Lăng Phi, bất chợt hỏi:
- Diệp Lăng Phi, nếu là anh thì anh sẽ đối mặt với người bạn hồi bé của mình như thế nào?
- Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Mộ Văn không?
Mộ Văn không trả lời ngay, mà trước tiên đánh giá cô gái này một lượt, sau đó mới hỏi:
- Cô có chuyện gì sao?
- Chuyện là thế này, tôi làm ở cửa hàng hoa đối diện chỗ này, vừa nãy có một người đàn ông mua bó hoa này, bảo tôi đưa nó cho tiểu thư Mộ Văn!
Cô gái kia nói xong, đưa bó hoa cho Mộ Văn, nói thêm:
- Phiền cô ký nhận vào đây một chút!
Mộ Văn không rõ rốt cuộc là ai tặng hoa cho mình, cô liếc nhìn Diệp Lăng Phi, không đặt bút kỹ nhận, Mộ Văn thấy có người tặng hoa cho cô, chuyện này bản thân đã kỳ là. Mình và Diệp Lăng Phi hẹn gặp nhau ở chỗ này, trừ hai người bọn họ ra, không còn người nào biết nữa, chẳng lẽ bó hoa này là Diệp Lăng Phi tặng mình sao? Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô giống như đang hỏi Diệp Lăng Phi xem bó hoa này có phải là Diệp Lăng Phi tặng cô không, chỉ thấy Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Mộ Văn, cô không cần phải nhìn tôi, tôi không tặng hoa đâu, kiểu này không thích hợp nữa rồi. Cô nên nghĩ lại xem còn có người nào khác không!
Mộ Văn nhìn cô gái kia, cô không nói gì, sau khi ký nhận thì cầm lấy bó hoa. Mộ Văn không ngửi thử, trực tiếp ném bó hoa về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười, nói với Mộ Văn:
- Không ngờ nữ đặc công như cô mà mưu trí sâu xa như vậy! Có phải cô nghĩ rằng nếu trên bó hoa này có độc thì người bị trúng độc sẽ là tôi không?
- Diệp Lăng Phi, tôi không hề nghĩ như vậy, là chính anh nghi thần nghi quỷ mà thôi. Bên tôi không có chỗ để, cho nên mới để sang chỗ của anh!
Mộ Văn nói đến đây, còn bổ sung thêm:
- Ai bảo bên anh còn nhiều khoảng trống như vậy. Diệp Lăng Phi, anh không phải một người đàn ông nhỏ nhen mà! - Tất nhiên là không phải rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Từ trước tới giờ tôi chưa từng hào phóng. Mộ Văn, cô không biết chứ, tôi luôn luôn trước sau như một, làm việc còn cẩn thận hơn cả cô, chẳng lẽ chỉ có một mình cô lo bó hoa có độc sao?
Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi cầm lấy bó hoa, hắn gọi cô nhân viên phục vụ kia tới, Diệp Lăng Phi đưa bó hoa cho cô gái, nói:
- Mỹ nữ, bó hoa này là tôi tặng cô, không biết buổi tối cô có thời gian đi ăn với tôi một bữa cơm không?
Giờ phút này bộ dạng Diệp Lăng Phi quả thật không khác gì một tay chơi, cô nhân viên kia không có dũng khí nhận, vội vàng nói:
- Tiên sinh, quán chúng tôi có quy định, không thể....!
Cô còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Cô không cần phải dài dòng làm gì, nếu cô không muốn nhận bó hoa này vứt nó đi hộ tôi cũng được!
Nói xong, hắn đưa bó hoa cho cô nhân viên. Lúc đó cô nhân viên của quán mới nhận lấy bó hoa, nói một tiếng cảm ơn, rồi cầm bó hoa rời đi. Mộ Văn nhìn cô nhân viên ôm hoa rời đi, một lúc sau cô mới lên tiếng:
- Diệp Lăng Phi, anh nghĩ là ai tặng hoa cho tôi, tôi thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc là ai mà lại làm như vậy!
- Tôi không phải là cô, làm sao mà tôi biết được!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chỉ có điều, theo tôi nghĩ phải là cô nói với tôi mới đúng, có người tặng hoa cho cô mà!
Mộ Văn không hề có vẻ vui sướng, nét mặt lạnh lùng, nói:
- Tôi không cho rằng chuyện này đơn giản như vậy, ít nhất là theo tôi tấy, người tặng hoa cho tôi không phải là bạn tôi. Tôi đến thành phố Vọng Hải là một chuyện rất bí mật, lại mới hẹn anh gặp nhau ở chỗ này. Ngoại trừ anh ra, tôi không nghĩ ra còn người nào khác tặng hoa cho tôi nữa!
- Cái đó thì chưa chắc!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chẳng lẽ cô quên những gì cô vừa nói sao? Chẳng phải cô đã nói, dường như là mình đã nhìn thấy một người quen?
- Điều này sao có thể chứ, không thể nào!
Mộ Văn luôn miệng nói,
- Vừa nãy là tôi nhìn lầm người thôi, anh ấy đã chết rồi, sao có thể là anh ấy được chứ? Diệp Lăng Phi, anh đừng nên nói lung tung, có những chuyện có thể đùa được, nhưng có những câu đùa không nên nói ra!
- Tôi không nói đùa với cô, tôi nói thật đấy!
Diệp Lăng Phi nói một cách nghiêm túc,
- Như cô vừa nói với tôi, cô thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là người nào tặng hoa cho cô, vậy tại sao cô lại không nghĩ, vạn nhất Mộ Thiên Dương còn chưa chết, trùng hợp hơn là anh ta đang theo dõi cô. Nếu như vậy, có phải là cô đã đoán được là ai tặng hoa cho cô chưa?
- Vậy mục đích của anh ta là gì?
Mộ Văn hỏi.
- Chuyện này…!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tôi thật sự còn chưa nghĩ đến, tôi chỉ nghĩ đoạn mở đầu, nhưng kết cục câu chuyện thì tôi lại chưa nghĩ. Mộ Văn, tôi cho rằng cô có thể tiếp tục phần sau của câu chuyện tốt hơn tôi!
Mộ Văn trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi nói không lại anh, không nói tiếp thì hơn, anh vốn là kẻ như vậy mà!
Mộ Văn nói xong liền chuyển chủ đề câu chuyện sang Thái Duyệt, còn chuyện bó hoa bây giờ có nghĩ tiếp cũng không nghĩ ra là ai tặng cho cô, đã như vậy thì dứt khoát không cần nghĩ tiếp nữa, người tặng hoa sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện thôi. Điều Mộ Văn muốn biết hiện giờ là thân phận của Thái Tiểu Ngọc, cô muốn xác nhận xem Thái Tiểu Ngọc có phải là cô bé Tiểu Tam đã từng sống chung trong trại trẻ mồ côi với cô năm xưa không.
- Diệp Lăng Phi, anh quen biết Thái Duyệt, tôi muốn nhờ anh dẫn tôi đi gặp Thái Duyệt, nếu vậy sẽ không khiến cho Thái Duyệt đem lòng nghi ngờ tôi!
Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Lần này tôi sẽ không để cho anh phải khó xử đâu. Diệp Lăng Phi, có lẽ anh nên tin tôi, anh là một trong không nhiều người bạn của tôi!
- Không biết là đây là chuyện vinh hạnh hay bất hạnh với tôi nữa!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Được rồi, tôi đáp ứng cô là được, tránh cho cô suốt ngày làm phiền tôi, tôi muốn được yên tĩnh mấy ngày!
Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy di động ra, lần trước lúc Diệp Lăng Phi đến tìm Thái Duyệt, hắn đã có số điện thoại của ông ta từ chỗ Bạch Tình Đình, từ lần đó về sau, Diệp Lăng Phi đã lưu lại số điện thoại của Thái Duyệt ở trong điện thoại, lần này quả nhiên đã phát huy tác dụng. Diệp Lăng Phi bấm gọi cho Thái Duyệt, nói:
- Thái giáo sư, tôi có một số vấn đề muốn thỉnh giáo ông, không biết bây giờ ông có tiện gặp tôi không?
Giọng nói của Thái Duyệt vang lên ở đầu dây bên kia, Thái Duyệt nói với Diệp Lăng Phi ông ta đang làm khách mời diễn thuyết ở trường đại học, nếu như Diệp Lăng Phi tiện thì có thể đến Đại học Vọng Hải. Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quái, theo lý mà nói các trường đại học bây giờ đã nghỉ cả rồi, sao Thái Duyệt lại tới đại học để diễn thuyết. Lý do cho chuyện này là vì Diệp Lăng Phi không hiểu rõ những chuyện ở bên ngoài, đúng là đại học đã nghỉ lâu rồi, nhưng vẫn có nơi tổ chức các sự kiện công chúng, giống như lần này Đại học Vọng Hải mời Thái Duyệt đến diễn thuyết là hi vọng mượn nhờ danh tiếng Thái Duyệt, giúp cho Đại học Vọng Hải xây dựng được bầu không khí học thuật. Số học sinh còn ở lại Đại học Vọng Hải cũng tham dự buổi diễn thuyết này, cùng với những người yêu thích lịch sử, bên cạnh đó, đài truyền hình cũng sẽ đến hiện trường để ghi hình phát sóng. Diệp Lăng Phi đều không biết những thứ này, hắn chỉ cảm hấy rất kỳ quái, Thái Duyệt lại tới diễn thuyết ở Đại học Vọng Hải. Chẳng qua là như vậy cũng tốt, từ chỗ quán cà phê hắn đang ngồi đến Đại học Vọng Hải không xa lắm. Diệp Lăng Phi để di động xuống, quay sang phía Mộ Văn ngồi đối diện, nói:
- Thái Duyệt vừa mới nói với tôi, ông ta đang diễn thuyết ở Đại học Vọng Hải, bảo tôi qua đó. Mộ Văn, cô thấy thế nào? - Tất nhiên là phải đến đó rồi!
Mộ Văn nói,
- Tay Thái Duyệt này rất giảo hoạt, ông ta biết làm thế nào để lợi dụng danh tiếng của mình để làm vỏ bọc cho mình, cái gọi là nhà sử học chỉ là lớp vỏ nguỵ trang mà thôi, kẻ buôn lậu đồ cổ mới là thân phận thật sự của ông ta!
Mộ Văn có vẻ rất chán ghét Thái Duyệt, cô cầm lấy ly cà phê trước mặt, vừa định uống cà phê, Mộ Văn lại để cái ly xuống, nhìn Diệp Lăng Phi, bất chợt hỏi:
- Diệp Lăng Phi, nếu là anh thì anh sẽ đối mặt với người bạn hồi bé của mình như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.