Chương 721: Kì nhân Phùng Tranh
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Diệp Phong ngồi uống cà phê ở quán cà phê Mộng Viên trên tầng năm tòa
nhà bách hóa Việt Dương, hắn đã phí rất rất nhiều thời gian ở đây, chỉ
tiếc mấy ngày nay bà chủ xinh đẹp của nơi này lại không đi làm. Sở Thiếu Lăng biến mất khiến Diệp Phong có một loại dự cảm bất thường, cộng thêm việc chính phủ liên tục đả kích các thế lực xã hội đen càng làm cho con cáo già như Diệp Phong đánh hơi ra một số thứ không bình thường. Sở dĩ
Diệp Phong chọn thành phố Vọng Hải để xây dựng chỗ sản xuất ma túy chủ
yếu là do coi trọng thế lực của bang 3K ở đây, thế nhưng bây giờ bang 3K cơ hồ đã không còn tồn tại làm hắn thiếu đi một vòng bảo hộ ở đây, mà
hắn cũng không thể tạo dựng quan hệ với chính phủ. Diệp Phong tính toán
có lẽ đã đến lúc phải rút lui rồi. Tuy Diệp Phong rất không tình nguyện
rời khỏi thành phố Vọng Hải, nhưng nếu so với cái mạng của mình thì số
tiền lẻ đã đầu tư ở đây chẳng đáng kể gì. Diệp Phong uống xong ly cà phê rồi rời khỏi quán cà phê.
Phòng cảnh sát đấu tranh chống tội phạm ma túy căn cứ vào các đầu mối nắm được đã phá huỷ một hang ổ ngầm sản xuất ma túy ở vùng ngoại ô, tịch thu gần một tấn chất cấm bán thành phẩm. Đây chính là chuyên án ma túy lớn nhất mà cảnh sát thành phố Vọng Hải thành công, chỉ tiếc trong cuộc vây ráp của cảnh sát, “Bác Sĩ” đã bỏ trốn mất dạng. Có thể nói, lần này cảnh sát chỉ phá hủy được một cơ sơ sản xuất ma túy mà lại để cho người ở đằng sau cô túng nó chạy thoát. Nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Phùng Tranh, thậm chí Phùng Tranh còn có vẻ hết sức cao hứng. Lúc Phùng Tranh mới đến hắn phải chịu áp lực cực lớn, vì vậy hắn rất muốn làm ra thành tích để được đề bạt. Phải biết rằng Phùng Tranh đến đây với danh tiếng “Anh hùng chống ma túy”, hắn cần phải phá được những vụ án lớn để chứng tỏ mình. Tuy rằng Phùng Tranh chưa bắt được tên trùm ma túy nào nhưng từng phá được một vụ án trọng điểm về ma túy nên coi như cũng có kinh nghiệm. Phùng Tranh lập tức gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, vốn hai người đang là cộng sự nhưng Chu Hân Mính lại bị điều đi càn quét tệ nạn xã hội, trong lòng Phùng Tranh vẫn cảm thấy có chút mất mát. Người nhà của Phùng Tranh đều bị mấy tên buôn sát hại, Phùng Tranh lẻ loi một mình tới thành phố Vọng Hải công tác. Phùng Tranh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sở dĩ tới bây giờ hắn vẫn không yêu đương là vì muốn chờ khi có chút tiền lận lưng thì sẽ tìm một người phụ nữ tốt để lập gia đình. Phùng Tranh không biết cha của Chu Hân Mính là thị trưởng, nếu không có lẽ hắn đã sớm theo đuổi Chu Hân Mính rồi. Người không vì mình, trời tru đất diệt, sau khi người thân bị bọn buôn ma túy giết hại tàn nhẫn, nội tâm của Phùng Tranh đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Lúc Phùng Tranh gọi điện thoại cho Chu Hân Mính để thông báo tin tức này thì cô còn đang ôm Diệp Lăng Phi ngủ say. Mấy ngày nay Chu Hân Mính bận rộn đến mờ cả mắt, một ngày nghỉ cũng không có, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cô có thể an tâm ngủ một giấc thật ngon. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Chu Hân Mính mơ mơ màng màng quờ quạng hồi lâu mới tìm thấy cái máy di động làm Diệp Lăng Phi cũng bị đánh thức. Đêm qua hai người ngủ rất muộn, vốn Diệp Lăng Phi định gần gũi với Chu Hân Mính xong thì sẽ trở về phòng mình nhưng lại luyến tiếc không nỡ rời xa, kết quả là hắn ở lại ôm Chu Hân Mính ngủ đến tận bây giờ. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng chuông điện thoại còn tưởng rằng là Bạch Tình Đình gọi đến nên vội vàng thức dậy. Chu Hân Mính mắt nhắm mắt mở nhìn số gọi đến, thấy là của Phùng Tranh. Chu Hân Mính ngáp một cái, ngái ngủ nói:
- Đồng nghiệp của em gọi đến!
- Vậy à!
Diệp Lăng Phi lúc này mới yên lòng, nhìn đồng hồ treo tường thấy bây giờ đã hơn 10 giờ sáng, Bạch Tình Đình hẳn đã đi làm rồi, Diệp Lăng Phi không cần lo lắng bị Bạch Tình Đình phá vỡ cảnh thân mật của mình và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi ngồi dậy, rời giường, Chu Hân Mính thì nghe điện thoại của Phùng Tranh. Diệp Lăng Phi đi đánh răng rửa mặt sau đó quay về phòng, thấy Chu Hân Mính đã nói chuyện xong, Diệp Lăng Phi thuận miệng hỏi:
- Hân Mính, ai lại gọi cho em vào lúc này vậy, chẳng lẽ đồng nghiệp của em không biết em đang nghỉ phép sao?
- Là trưởng phòng đấu tranh chống tội phạm ma túy, trước đây đã từng cùng đại đội cảnh sát hình sự bọn em thành lập một tổ chuyên án!
Chu Hân Mính để điện thoại di động xuống, cô lấy quần lót mặc vào, vừa nói:
- Anh không nhớ em từng bị điều đi truy quét tệ nạn xã hội sao, vì thế mà em cũng không nhúng tay vào vụ án ma túy này. Hôm nay đồng nghiệp em gọi điện đến cũng vì vụ án đó!
"Vụ án ma túy à?" Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói hai chữ “ma túy”, lập tức nghĩ ngay tới Diệp Phong, thời gian gần đây không để ý đến chuyện của Diệp Phong, bây giờ không bận rộn gì nữa, Diệp Lăng Phi lại muốn “chăm sóc chu đáo” cho tên Diệp Phong này. Hắn ngồi xuống, nhìn Chu Hân Mính, hỏi:
- Chuyện này có phải có quan hệ với Diệp Phong không?
- Có thể có liên can đến hắn, nhưng em chỉ nghe trưởng phòng Phùng nói đã phá được cơ sở sản xuất ma túy, còn không nhắc tới việc có bắt được Diệp Phong hay không!
Chu Hân Mính mặc xong áo ngực, bước tới lấy chiếc quần trên ghế, nói tiếp:
- Em đã bàn bạc với trưởng phòng Phùng, bây giờ em sẽ đi gặp anh ta. Dạo này em bận quan tâm đến chuyện công trừ xã hội đen, không biết tiến độ công việc của tổ chuyên án đến đâu rồi!
- Em muốn đi gặp tên trưởng phòng đó à?
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, lập tức đứng bật dậy, hỏi:
- Hân Mính, người đàn ông này đã kết hôn chưa vậy?
Chu Hân Mính nghe thấy thế phì cười, cô mặc quần sau đó đi tới hôn lên môi Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Anh làm sao vậy, ghen à?
- Sao anh không ghen được chứ, anh chưa từng thấy em dùng giọng điệu như vậy khi nói về bất kì người đàn ông nào! Hân Mính, em không biết bộ dạng vừa rồi của em làm anh ghen đến mức nào đâu!
- Anh nói gì vậy, không phải như thế đâu!
Chu Hân Mính cười nói:
- Trưởng phòng Phùng là người từ nơi khác điều đến, là một anh hùng chống ma túy. Vợ con anh ta đã bị bọn buôn ma túy độc ác sát hại, cấp trên để bảo vệ anh ta đã phái anh ta đến đây, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng điều tra chống tội phạm ma túy. Chắc chắn em và anh ta không xảy ra gì được, không nói bây giờ em đã có anh, từ lúc em còn độc thân em cũng không thể yêu một người đàn ông đã kết hôn được, đừng nói riêng em không chấp nhận, cha em cũng không đồng ý đâu!
- Anh cũng là người đã có vợ mà!
Chu Hân Mính hơi sửng sốt, nhưng cô lập tức vòng tay ôm lưng Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Anh thì khác, bởi vì trước khi anh đính hôn với Tình Đình thì em đã yêu anh mất rồi. Bây giờ em mặc kệ cha em nói thế nào, tóm lại cả đời này em sẽ ở cùng anh, anh muốn vứt bỏ em cũng không bỏ được đâu, em sẽ lại quấn lấy anh ngay đó!
Diệp Lăng Phi cực kì cảm động, hắn ôm chặt Chu Hân Mính, hôn nàng say đắm, rồi cả hai lại tiếp tục ân ái......
Diệp Lăng Phi theo Chu Hân Mính đi gặp Phùng Tranh, tuy hắn rất tín nhiệm Chu Hân Mính, thế nhưng Diệp Lăng Phi có một loại cảm giác không nói nên lời, đó là người đàn ông tên Phùng Tranh nhất định không giống với lời nói của Chu Hân Mính, chỉ là tình cảm đồng nghiệp thông thường. Người ta hay nói phụ nữ có giác quan thứ sáu, là đàn ông, Diệp Lăng Phi cũng có giác quan thứ sáu về những kẻ tình địch. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi lưu tâm đến một người đàn ông khác như vậy, trong lòng càng thêm vui sướng. Chu Hân Mính hiểu rằng sở dĩ Diệp Lăng Phi muốn cùng đi với mình chính là vì yêu mình nên mới ghen tuông như vậy. Tuy Chu Hân Mính từng nói không cần bất kì danh phận gì, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, muốn nhận được sự biểu đạt tình cảm từ người mình yêu, mà lúc này Diệp Lăng Phi đang dùng phương thức ghen để bày tỏ hắn rất để ý, rất yêu Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính hẹn gặp Phùng Tranh ở một quán cà phê gần đồn cành sát hình sự, khi Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đến nơi thì Phùng Tranh đã đợi ở đó rồi.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến trễ!
Chu Hân Mính tiến đến, vội vàng tỏ vẻ áy náy với Phùng Tranh.
Phùng Tranh vốn tưởng rằng chỉ có một mình Chu Hân Mính, nhưng lại thấy một người đàn ông cùng đi vào, Phùng Tranh nghi hoặc hỏi:
- Đây là bạn cô sao?
- Ừ, đây là bạn thân của tôi!
Chu Hân Mính vừa nói vừa liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thầm lo lắng Diệp Lăng Phi khó chịu vì cô nói như vậy. Chu Hân Mính cũng có nỗi khổ trong lòng, không phải cô không muốn gọi Diệp Lăng Phi là bạn trai hoặc ông xã trước mặt người khác, thế nhưng Chu Hân Mính biết mình không được phép nói như vậy. Diệp Lăng Phi là chồng chưa cưới của Bạch Tình Đình, tin tức ở thành phố Vọng Hải gần như là không ai không biết, nếu như nói Diệp Lăng Phi là bạn trai của mình, người khác chắc chắn sẽ hiểu lầm mình là người thứ ba xen vào, như vậy thì cha cô không tức chết mới là lạ, đường đường là con gái thị trưởng mà lại là người phá hoại gia đình người khác, loại chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng Chu Hồng Sâm dù đã dự định mắt nhắm mắt mở cũng không thể được.
Phùng Tranh nghe Chu Hân Mính nói vậy, hắn nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, không nói gì thêm. Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi ngồi xuống, Phùng Tranh hỏi:
- Chu đội trưởng, cô muốn ăn chút gì đó không?
- Không được, không phải vừa rồi qua điện thoại anh nói có chuyện muốn gặp tôi để bàn bạc sao, tôi đến đây một phen, sau đó sẽ cùng bạn tôi đi ăn trưa, không thể dông dài ở đây được!
- À, thì ra là như thế!
Phùng Tranh cười cười, nói:
- Có bạn đúng là tốt a, một mình tôi ở thành phố này cả bạn cũng không có, muốn mời đi ăn cơm cũng không tìm được ai cả!
- Trưởng phòng Phùng, anh đừng nói như vậy, sao anh lại không có bạn chứ? Chúng ta là đồng nghiệp, cũng coi như là bạn mà! Tôi thấy nếu anh không bận gì thì nên đi chơi với mấy người trong phòng!
- Nói như thế nào nhỉ, nhưng mà tôi cảm thấy mình không hòa hợp được với những người trẻ tuổi, có lẽ do tôi đã lớn tuổi rồi!
Phùng Tranh cười cười như đang tự giễu bản thân, sau đó nhìn sang Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính nhận ra tâm tư của Phùng Tranh, cô cười nói:
- Trưởng phòng Phùng, không sao đâu, người bạn này có giao tình rất tốt với tôi, tôi rất tín nhiệm anh ấy!
Phùng Tranh nghe xong, gật đầu, nói:
- Chu đội trưởng, thật ra cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết tổ chuyên án đã phá hủy được cái căn cứ kia! Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi lại không bắt được “Bác Sĩ”, hắn đã chạy thoát rồi!
Phòng cảnh sát đấu tranh chống tội phạm ma túy căn cứ vào các đầu mối nắm được đã phá huỷ một hang ổ ngầm sản xuất ma túy ở vùng ngoại ô, tịch thu gần một tấn chất cấm bán thành phẩm. Đây chính là chuyên án ma túy lớn nhất mà cảnh sát thành phố Vọng Hải thành công, chỉ tiếc trong cuộc vây ráp của cảnh sát, “Bác Sĩ” đã bỏ trốn mất dạng. Có thể nói, lần này cảnh sát chỉ phá hủy được một cơ sơ sản xuất ma túy mà lại để cho người ở đằng sau cô túng nó chạy thoát. Nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Phùng Tranh, thậm chí Phùng Tranh còn có vẻ hết sức cao hứng. Lúc Phùng Tranh mới đến hắn phải chịu áp lực cực lớn, vì vậy hắn rất muốn làm ra thành tích để được đề bạt. Phải biết rằng Phùng Tranh đến đây với danh tiếng “Anh hùng chống ma túy”, hắn cần phải phá được những vụ án lớn để chứng tỏ mình. Tuy rằng Phùng Tranh chưa bắt được tên trùm ma túy nào nhưng từng phá được một vụ án trọng điểm về ma túy nên coi như cũng có kinh nghiệm. Phùng Tranh lập tức gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, vốn hai người đang là cộng sự nhưng Chu Hân Mính lại bị điều đi càn quét tệ nạn xã hội, trong lòng Phùng Tranh vẫn cảm thấy có chút mất mát. Người nhà của Phùng Tranh đều bị mấy tên buôn sát hại, Phùng Tranh lẻ loi một mình tới thành phố Vọng Hải công tác. Phùng Tranh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sở dĩ tới bây giờ hắn vẫn không yêu đương là vì muốn chờ khi có chút tiền lận lưng thì sẽ tìm một người phụ nữ tốt để lập gia đình. Phùng Tranh không biết cha của Chu Hân Mính là thị trưởng, nếu không có lẽ hắn đã sớm theo đuổi Chu Hân Mính rồi. Người không vì mình, trời tru đất diệt, sau khi người thân bị bọn buôn ma túy giết hại tàn nhẫn, nội tâm của Phùng Tranh đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Lúc Phùng Tranh gọi điện thoại cho Chu Hân Mính để thông báo tin tức này thì cô còn đang ôm Diệp Lăng Phi ngủ say. Mấy ngày nay Chu Hân Mính bận rộn đến mờ cả mắt, một ngày nghỉ cũng không có, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cô có thể an tâm ngủ một giấc thật ngon. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Chu Hân Mính mơ mơ màng màng quờ quạng hồi lâu mới tìm thấy cái máy di động làm Diệp Lăng Phi cũng bị đánh thức. Đêm qua hai người ngủ rất muộn, vốn Diệp Lăng Phi định gần gũi với Chu Hân Mính xong thì sẽ trở về phòng mình nhưng lại luyến tiếc không nỡ rời xa, kết quả là hắn ở lại ôm Chu Hân Mính ngủ đến tận bây giờ. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng chuông điện thoại còn tưởng rằng là Bạch Tình Đình gọi đến nên vội vàng thức dậy. Chu Hân Mính mắt nhắm mắt mở nhìn số gọi đến, thấy là của Phùng Tranh. Chu Hân Mính ngáp một cái, ngái ngủ nói:
- Đồng nghiệp của em gọi đến!
- Vậy à!
Diệp Lăng Phi lúc này mới yên lòng, nhìn đồng hồ treo tường thấy bây giờ đã hơn 10 giờ sáng, Bạch Tình Đình hẳn đã đi làm rồi, Diệp Lăng Phi không cần lo lắng bị Bạch Tình Đình phá vỡ cảnh thân mật của mình và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi ngồi dậy, rời giường, Chu Hân Mính thì nghe điện thoại của Phùng Tranh. Diệp Lăng Phi đi đánh răng rửa mặt sau đó quay về phòng, thấy Chu Hân Mính đã nói chuyện xong, Diệp Lăng Phi thuận miệng hỏi:
- Hân Mính, ai lại gọi cho em vào lúc này vậy, chẳng lẽ đồng nghiệp của em không biết em đang nghỉ phép sao?
- Là trưởng phòng đấu tranh chống tội phạm ma túy, trước đây đã từng cùng đại đội cảnh sát hình sự bọn em thành lập một tổ chuyên án!
Chu Hân Mính để điện thoại di động xuống, cô lấy quần lót mặc vào, vừa nói:
- Anh không nhớ em từng bị điều đi truy quét tệ nạn xã hội sao, vì thế mà em cũng không nhúng tay vào vụ án ma túy này. Hôm nay đồng nghiệp em gọi điện đến cũng vì vụ án đó!
"Vụ án ma túy à?" Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói hai chữ “ma túy”, lập tức nghĩ ngay tới Diệp Phong, thời gian gần đây không để ý đến chuyện của Diệp Phong, bây giờ không bận rộn gì nữa, Diệp Lăng Phi lại muốn “chăm sóc chu đáo” cho tên Diệp Phong này. Hắn ngồi xuống, nhìn Chu Hân Mính, hỏi:
- Chuyện này có phải có quan hệ với Diệp Phong không?
- Có thể có liên can đến hắn, nhưng em chỉ nghe trưởng phòng Phùng nói đã phá được cơ sở sản xuất ma túy, còn không nhắc tới việc có bắt được Diệp Phong hay không!
Chu Hân Mính mặc xong áo ngực, bước tới lấy chiếc quần trên ghế, nói tiếp:
- Em đã bàn bạc với trưởng phòng Phùng, bây giờ em sẽ đi gặp anh ta. Dạo này em bận quan tâm đến chuyện công trừ xã hội đen, không biết tiến độ công việc của tổ chuyên án đến đâu rồi!
- Em muốn đi gặp tên trưởng phòng đó à?
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, lập tức đứng bật dậy, hỏi:
- Hân Mính, người đàn ông này đã kết hôn chưa vậy?
Chu Hân Mính nghe thấy thế phì cười, cô mặc quần sau đó đi tới hôn lên môi Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Anh làm sao vậy, ghen à?
- Sao anh không ghen được chứ, anh chưa từng thấy em dùng giọng điệu như vậy khi nói về bất kì người đàn ông nào! Hân Mính, em không biết bộ dạng vừa rồi của em làm anh ghen đến mức nào đâu!
- Anh nói gì vậy, không phải như thế đâu!
Chu Hân Mính cười nói:
- Trưởng phòng Phùng là người từ nơi khác điều đến, là một anh hùng chống ma túy. Vợ con anh ta đã bị bọn buôn ma túy độc ác sát hại, cấp trên để bảo vệ anh ta đã phái anh ta đến đây, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng điều tra chống tội phạm ma túy. Chắc chắn em và anh ta không xảy ra gì được, không nói bây giờ em đã có anh, từ lúc em còn độc thân em cũng không thể yêu một người đàn ông đã kết hôn được, đừng nói riêng em không chấp nhận, cha em cũng không đồng ý đâu!
- Anh cũng là người đã có vợ mà!
Chu Hân Mính hơi sửng sốt, nhưng cô lập tức vòng tay ôm lưng Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Anh thì khác, bởi vì trước khi anh đính hôn với Tình Đình thì em đã yêu anh mất rồi. Bây giờ em mặc kệ cha em nói thế nào, tóm lại cả đời này em sẽ ở cùng anh, anh muốn vứt bỏ em cũng không bỏ được đâu, em sẽ lại quấn lấy anh ngay đó!
Diệp Lăng Phi cực kì cảm động, hắn ôm chặt Chu Hân Mính, hôn nàng say đắm, rồi cả hai lại tiếp tục ân ái......
Diệp Lăng Phi theo Chu Hân Mính đi gặp Phùng Tranh, tuy hắn rất tín nhiệm Chu Hân Mính, thế nhưng Diệp Lăng Phi có một loại cảm giác không nói nên lời, đó là người đàn ông tên Phùng Tranh nhất định không giống với lời nói của Chu Hân Mính, chỉ là tình cảm đồng nghiệp thông thường. Người ta hay nói phụ nữ có giác quan thứ sáu, là đàn ông, Diệp Lăng Phi cũng có giác quan thứ sáu về những kẻ tình địch. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi lưu tâm đến một người đàn ông khác như vậy, trong lòng càng thêm vui sướng. Chu Hân Mính hiểu rằng sở dĩ Diệp Lăng Phi muốn cùng đi với mình chính là vì yêu mình nên mới ghen tuông như vậy. Tuy Chu Hân Mính từng nói không cần bất kì danh phận gì, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, muốn nhận được sự biểu đạt tình cảm từ người mình yêu, mà lúc này Diệp Lăng Phi đang dùng phương thức ghen để bày tỏ hắn rất để ý, rất yêu Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính hẹn gặp Phùng Tranh ở một quán cà phê gần đồn cành sát hình sự, khi Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đến nơi thì Phùng Tranh đã đợi ở đó rồi.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến trễ!
Chu Hân Mính tiến đến, vội vàng tỏ vẻ áy náy với Phùng Tranh.
Phùng Tranh vốn tưởng rằng chỉ có một mình Chu Hân Mính, nhưng lại thấy một người đàn ông cùng đi vào, Phùng Tranh nghi hoặc hỏi:
- Đây là bạn cô sao?
- Ừ, đây là bạn thân của tôi!
Chu Hân Mính vừa nói vừa liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thầm lo lắng Diệp Lăng Phi khó chịu vì cô nói như vậy. Chu Hân Mính cũng có nỗi khổ trong lòng, không phải cô không muốn gọi Diệp Lăng Phi là bạn trai hoặc ông xã trước mặt người khác, thế nhưng Chu Hân Mính biết mình không được phép nói như vậy. Diệp Lăng Phi là chồng chưa cưới của Bạch Tình Đình, tin tức ở thành phố Vọng Hải gần như là không ai không biết, nếu như nói Diệp Lăng Phi là bạn trai của mình, người khác chắc chắn sẽ hiểu lầm mình là người thứ ba xen vào, như vậy thì cha cô không tức chết mới là lạ, đường đường là con gái thị trưởng mà lại là người phá hoại gia đình người khác, loại chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng Chu Hồng Sâm dù đã dự định mắt nhắm mắt mở cũng không thể được.
Phùng Tranh nghe Chu Hân Mính nói vậy, hắn nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, không nói gì thêm. Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi ngồi xuống, Phùng Tranh hỏi:
- Chu đội trưởng, cô muốn ăn chút gì đó không?
- Không được, không phải vừa rồi qua điện thoại anh nói có chuyện muốn gặp tôi để bàn bạc sao, tôi đến đây một phen, sau đó sẽ cùng bạn tôi đi ăn trưa, không thể dông dài ở đây được!
- À, thì ra là như thế!
Phùng Tranh cười cười, nói:
- Có bạn đúng là tốt a, một mình tôi ở thành phố này cả bạn cũng không có, muốn mời đi ăn cơm cũng không tìm được ai cả!
- Trưởng phòng Phùng, anh đừng nói như vậy, sao anh lại không có bạn chứ? Chúng ta là đồng nghiệp, cũng coi như là bạn mà! Tôi thấy nếu anh không bận gì thì nên đi chơi với mấy người trong phòng!
- Nói như thế nào nhỉ, nhưng mà tôi cảm thấy mình không hòa hợp được với những người trẻ tuổi, có lẽ do tôi đã lớn tuổi rồi!
Phùng Tranh cười cười như đang tự giễu bản thân, sau đó nhìn sang Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính nhận ra tâm tư của Phùng Tranh, cô cười nói:
- Trưởng phòng Phùng, không sao đâu, người bạn này có giao tình rất tốt với tôi, tôi rất tín nhiệm anh ấy!
Phùng Tranh nghe xong, gật đầu, nói:
- Chu đội trưởng, thật ra cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết tổ chuyên án đã phá hủy được cái căn cứ kia! Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi lại không bắt được “Bác Sĩ”, hắn đã chạy thoát rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.