Đô Thị Tàng Kiều

Chương 270: Lại băn khoăn hơn một chút

Tam Dương Trư Trư

10/03/2013

Trần Ngọc Đình cùng Diệp Lăng Phi lái xe tới một quán bar nhạc jazz. Đây là một quán bar mới khai trương không lâu, rất xa hoa. Chủ quán bar này hướng về đối tượng trí thức, trong quán không có vẻ hỗn loạn như nơi khác, ngay cả sàn nhảy cũng chưa làm.

Vừa tiến vào quán bar đã thấy không giống như những quán khác, không có tiếng nhạc chói tai, cũng không có tiếng ồn ào thì thưởng thức nhạc jazz lại càng thú vị.

Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi được bồi bàn đưa tới một bàn ở tầng hai. Diệp Lăng Phi chọn vài món thức ăn nhẹ và một bình rượu đỏ. Gã bồi bàn liền đi xuống lầu.

- Trần phó tổng, cô hôm nay thật không có bận gì chứ?

Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình sau khi đi vào không nói gì, sắc mặt lại hơi tái, không giống bình thường.

Trần Ngọc Đình khẽ lắc đầu, cố gắng tươi cười giả vờ thoải mái nói:

- Tôi hôm nay đúng là phải cám ơn anh đã khiến tôi tỉnh ngộ. Nêu không tôi còn không biết sẽ đắc tội với bao nhiêu người đây.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Trần phó tổng, cô vẫn không chịu nói thật.

Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, Trần Ngọc Đình sửng sốt, khó hiểu hỏi:

- Ý anh là sao?

- Không có ý gì cả. Nào, uống rượu đi đã.

Diệp Lăng Phi cầm lấy chai rượu đỏ mà bồi bàn vừa mang lên, rót cho Trần Ngọc Đình nửa chén trước, nói với Trần Ngọc Đình:

- Trần phó tổng, phải nói trước là nếu không uống được thì không nên cố nhé.

- Tôi biết tửu lượng của bản thân, anh yên tâm đi.

Trần Ngọc Đình cầm chén rượu, uống một hơi. Thấy cách uống của cô, Diệp Lăng Phi cũng thấy nhức đầu. Nhưng hắn không nói nhiều mà tự rót cho mình nửa chén rồi uống.

Hình như Trần Ngọc Đình muốn cho tối nay mình sau thế nên coi như không nhìn thấy thức ăn trên bàn, cứ uống liên tiếp từng chén một. Ngay cả lời khuyên của Diệp Lăng Phi cũng bỏ qua một bên. Diệp Lăng Phi mơ hồ cảm thấy Trần Ngọc Đình dường như có chuyện muốn nói với mình. Nhưng cứ theo tính cách của Trần Ngọc Đình thì cô rất khó nói ra, muốn mượn rượu làm cho bản thân tê dại, sau đó mới nói cho Diệp Lăng Phi.

Quả nhiên khi bình rượu thứ hai bị uống hết, Trần Ngọc Đình mang theo hơi men nói:

- Diệp Lăng Phi, anh có phải là rất ghét con người tôi hay không?

- Cô nói chuyện riêng hay chuyện công? Nếu là chuyện riêng thì tôi cho rằng cô không tồi, là loại phụ nữ mạnh mẽ mà tôi bội phục. Nhưng nếu nói về việc công thì tôi quả thật không thích phong cách xử sự của cô lắm.

Diệp Lăng Phi nói thẳng không hề che đậy, không có chút ý tứ dấu diếm, hoàn toàn nói hết suy nghĩ của mình.

Trần Ngọc Đình cười, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú vào Diệp Lăng Phi, mang theo tiếng cười ngông của kẻ say nói:

- Anh cuối cùng cũng nói thật rồi. Từ xưa tới này anh vẫn rất bất mãn với cách xử sự của tôi mà không nói ra. Nhưng hôm nay anh không nhịn được nữa rồi, ha ha. Tôi không ngờ là ngay cả anh mà tôi cũng đắc tội rồi.

Nói tới đây, thân thể Trần Ngọc Đình nghiêng ngả. Diệp Lăng Phi vội vàng đỡ lấy Trần Ngọc Đình, thân thể đầy đặn mang theo vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành thuận thể ngả vào lòng Diệp Lăng Phi. Hắn thấy Trần Ngọc Đình như vậy đành ôm lấy thắt lưng cô, tay phải cầm chén rượu khẽ cười nói:

- Tôi không phải là không nhịn được nữa, chỉ là không muốn thấy cô tiếp tục sai.

Trần Ngọc Đình nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, tự giễu cợt nói:

- Chồng của tôi cũng nói tôi như vậy. Hắn nhịn tôi nhiều năm, hắn cũng không nổi giận với tôi. Mãi cho tới một lần hắn uống rượu thì mới nổi giận với tôi, cũng giống như anh nổi giận lúc xế chiều này. Các anh nói cũng rất giống nhau. Lúc ấy tôi rất tức giận, thật sự tức giận. Tôi cho rằng cách làm việc của tôi không có gì sai. Tôi chỉ muốn làm hết chức trách, làm tốt công việc của mình, tại sao cần phải nghĩ cho người khác.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Có lẽ đây là do cá tính của cô tạo nên các xử sự như vậy.

Trần Ngọc Đình không trả lời mà tiếp tục nói:

- Anh và hắn có rất nhiều điểm giống nhau, khi nổi giận lên đều khiến người ta không chịu nổi. Đôi mắt hai người cũng rất giống nhau, có đôi khi tôi nhìn đôi mắt anh còn lầm tưởng là chồng tôi trở về. Đây là lý do vì sao tôi không dám tiếp xúc với anh. Anh làm tôi nhớ tới chồng tôi.

Trần Ngọc Đình vươn tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cau mày. Hắn cảm thấy Trần Ngọc Đình uống hơi nhiều. Nếu cứ thế này thì Trần Ngọc Đình có khi sẽ làm ra những chuyện không thể kiểm soát.

- Trần phó tổng.

Diệp Lăng Phi vừa mới hô lên được ba chữ này thì tay phải Trần Ngọc Đình đã đặt lên môi Diệp Lăng Phi. Ánh mắt mê ly của cô nhìn Diệp Lăng Phi, đầy nhu tình nói:

- Đừng gọi em là Trần phó tổng. Anh có thể gọi em là Ngọc Đình. Em rất muốn nghe anh gọi em là Ngọc Đình. Chỉ tối nay thôi, có được không?

Trong lòng Diệp Lăng Phi nổi lên một cảm giác bi ai. Hóa ra Trần Ngọc Đình này coi mình là chồng cô ta. Thấy ánh mắt mê ly kia của Trần Ngọc Đình nhìn mình, Diệp Lăng Phi không thể làm gì hơn là ôn nhu gọi:

- Ngọc Đình, không nên uống nữa, tôi đưa cô về.

- Không, tôi muốn uống nữa.

Trần Ngọc Đình không ngờ lại nũng nịu nói:

- Tôi uống chưa đủ.



Lúc này Trần Ngọc Đình làm gì còn phong cách nghiêm nghị của một nữ thủ trưởng, rõ ràng là một cô gái nhỏ. Càng như thế thì Diệp Lăng Phi lại càng lo lắng. Phụ nữ thành thục không thể so với bé gái. Nếu thật sự mà điên lên thì ai điên hơn chẳng cần nghĩ cũng biết. Diệp Lăng Phi không dám để Trần Ngọc Đình chờ đợi, vội vàng an ủi:

- Ngọc Đình, cô đừng nói chuyện, tôi đưa cô về nhà. Chúng ta về nhà uống được không?

Diệp Lăng Phi vốn tưởng chị của Trần Ngọc Đình ở nhà, đầu tiên chỉ cần đưa Trần Ngọc Đình về nhà là được. Dù là Trần Ngọc Đình có say thế nào thì có chị cô ta ở nhà là cô ta phải biết điều một chút.

- Ừ, được, nhà tôi còn ít rượu đỏ, lấy ra uống tiếp.

Diệp Lăng Phi hết nói nổi. Phụ nữ nếu uống rượu rồi thì quả nhiên là đàn ông không ngờ nổi. Hắn đành lên tiếng đồng ý, sau đó tìm cách ứng phó, dìu Trần Ngọc Đình ra khỏi quán bar.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi tới nhà Trần Ngọc Đình. Ở dưới lầu nhà Trần Ngọc Đình, cô vịn tường nôn một mạch. Diệp Lăng Phi vỗ lưng cô, thấp giọng hỏi:

- Ngọc Đình, có muốn tôi gọi chị cô xuống đón không?

- Chị ấy không ở nhà. Hôm nay chị ấy về nhà bà ngoại rồi.

Trần Ngọc Đình nôn một hơi xong mới hơi khôi phục chút tỉnh táo, lảo đảo đi lên cầu thang. Diệp Lăng Phi thấy cô đi không vững liền vội vàng vàng ôm lấy eo cô, cất bước đi lên lầu.

Một hơi đi tới bốn lầu, cuối cùng cũng tới cửa nhà Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi vốn định buông mỹ nữ trong lòng ra, nhưng thật không ngờ hai tay Trần Ngọc Đình lại ôm chặt lấy hắn, như là sợ hắn chạy mất vậy.

Diệp Lăng Phi dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của Trần Ngọc Đình, dục hỏa đã sớm bốc lên. Khi hắn ôm Trần Ngọc Đình đi lên lầu thì dục hỏa càng thịnh. Chỉ là Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình uống say, không muốn làm người trục lợi. Nếu như Trần Ngọc Đình tỉnh táo lại mà căm hận mình nhân cơ hội lợi dụng cô vậy thì về sau hắn làm sao còn giáp mặt cô ở công ty được. Tuy ở công ty Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình cũng có chút mâu thuẫn nhưng chỉ là trong công việc, cũng không ảnh hưởng lắm. Nhưng nếu mình thừa dịp Trần Ngọc Đình uống say mà lợi dụng thì lớn chuyện rồi.

Hai tay Trần Ngọc Đình ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Hắn đành phải thò tay vào túi Trần Ngọc Đình lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được chìa khóa. Hắn mở cửa phòng Trần Ngọc Đình, ôm cô đi vào phòng. Trong phòng tối đen, Diệp Lăng Phi đứng ở cửa mò công tắc đèn, bật đèn phòng khách mới thấy phòng khách của Trần Ngọc Đình rất lớn, phải hơn bốn mươi mét vuông.

Ôm Trần Ngọc Đình tới trước ghế salon, Diệp Lăng Phi khom lưng đặt cô lên đó.

- Ngọc Đình, tôi lấy cho cô chút nước.

- Không, tôi muốn uống rượu nữa. Chúng ta uống tiếp đi.

Trần Ngọc Đình không chịu buông Diệp Lăng Phi ra, ngược lại lại càng dùng sức. Diệp Lăng Phi không đề phòng, lập tức ngã đè lên người Trần Ngọc Đình.

Diệp Lăng Phi vốn đã bị dục hỏa thiêu đốt, chỉ là có nhiều băn khoăn nên mới không biểu hiện ra. Lúc này bất ngờ bị đè lên người Trần Ngọc Đình, dục hỏa liền bùng phát khắp toàn thân.

Diệp Lăng Phi thở hổn hển hẳn lên. Hắn còn đang cố gắng áp chế dục vọng bản thân thì lại nhìn thấy ánh khiêu gợi của Trần Ngọc Đình nhìn chằm chằm vào mình.

Từ ánh mắt nóng bỏng của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi thấy được khát vọng. Đó là lửa dục ở người phụ nữ phải áp chế dục vọng trong thời gian dài, khi bùng phát có thể thiêu đốt bất cứ người đàn ông nào.

- Diệp Lăng Phi, làm chồng em một lần đi, chỉ một lần thôi.

Hơi thở của Trần Ngọc Đình càng dồn dập, bộ ngực cao vút phập phồng. Đôi tay cô ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, hai chân như hai con rắn quấn quanh thân thể hắn.

Mặc dù Diệp Lăng Phi có thể chiếm hữu người phụ nữ trưởng thành này nhưng hắn lại có rất nhiều băn khoăn. Hắn mặc dù thở hổn hển nhưng vẫn cố sức nói:

- Ngọc Đình, cô mau tỉnh lại đi. Cô uống nhiều rồi. Nếu cô tỉnh táo sẽ hối hận đấy.

- Em rất tỉnh táo, biết rõ hiện giờ em đang làm gì.

Trần Ngọc Đình nói.

- Em chỉ muốn một lần, ngay bây giờ.

Diệp Lăng Phi liếm liếm môi mình. Hắn bị dục hỏa bùng lên lấn hết lý trí. Diệp Lăng Phi cố hết sức nói:

- Ngọc Đình, em đã nghĩ kỹ chưa, nhất định là...

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết lời thì Diệp Lăng Phi đã lấy tay che miệng hắn. Cô mở đôi môi hồng nhuận, nhẹ giọng nói:

- Lúc này em chỉ muốn phóng túng một lần. Hiện giờ em biết rất rõ bản thân đang làm gì. Em chỉ yêu chồng em. Cả đời này em chỉ có một người chồng. Nhưng là một người phụ nữ, em cũng có ham muốn.

Đã nói tới đây thì không cần phải nói thêm nữa. Bàn tay của Trần Ngọc Đình từ trên môi Diệp Lăng Phi bỏ ra. Đôi môi cô chủ động dán vào môi hắn. Ngay lúc hai đôi môi chạm nhau, Diệp Lăng Phi đột nhiên ôm lấy Trần Ngọc Đình, hung hăng hôn tới.

Hai tay Trần Ngọc Đình ôm phía sau Diệp Lăng Phi. Cô cũng dùng sức hôn Diệp Lăng Phi, mang theo sự nhiệt tình bất đồng với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cảm thấy lửa dục của Trần Ngọc Đình thậm chí còn hơn hai người chưa biết sự đời kia rất nhiều. Thân thể hắn liền có phản ứng kịch liệt. Trần Ngọc Đình làm sao lại không như vậy chứ? Tình cảm bị áp chế trong nhiều năm của cô trong nháy mắt bùng phát, còn không đợi Diệp Lăng Phi động thủ thì Trần Ngọc Đình đã chủ động đưa Diệp Lăng Phi tiến vào thân thể cô.

Phụ nữ trưởng thành vẫn hiểu nhiều kỹ xảo hơn những cô gái ngây ngô kia. Nhìn cái mông như lơ đãng uốn éo kia lại cực kỳ dụ dỗ dục hỏa của đàn ông. Dục hỏa của Trần Ngọc Đình trong nháy mắt bùng lên, thiếu chút nữa là thiêu cháy Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ cảm thấy một luồng khí nóng còn hơn cả Chu Hân Mính. Hắn mỗi lần đánh vào Trần Ngọc Đình đều lớn tiếng rên rỉ, tiếp tục vuốt ve, khiến cho một trận chiến càng thêm kịch liệt.

Trận chiến từ trên salon tới trên giường, rồi xuống sàn nhà, vào phòng ngủ của Trần Ngọc Đình. Khắp nơi đều lưu lại dấu vết của hai người. Thể lực rất dư thừa của Diệp Lăng Phi lúc này đều được phóng thích cả. Trần Ngọc Đình lại có thể chịu đựng gấp mấy lần Chu Hân Mính.

Sau hơn hai giờ, Diệp Lăng Phi nằm trên giường thở hổn hển. Ga trải giường lộn xộn vô cùng. Mà Trần Ngọc Đình đang áp mắt vào ngực Diệp Lăng Phi, hai tay vuốt ve vết sẹo của hắn.

- Ông xã, em rất nhớ anh, rất nhớ anh.

Trần Ngọc Đình giống như đang mơ, thấp giọng thì thầm.

Diệp Lăng Phi nghe rất rõ ràng. Hắn lúc này này biết Trần Ngọc Đình đang coi mình là chồng cô, cùng lúc này phóng túng với mình nhưng cũng đang ảo tưởng là vui vẻ với chồng cô.

Mặc dù Diệp Lăng Phi trong lòng hơi bi ai nhưng khoái cảm mà Trần Ngọc Đình mang lại cho hắn lại khiến hắn rất nhanh quên đi hết thảy. Hắn đặt tay phải lên bầu vú trăng nõn của Trần Ngọc Đình, miệng thở hổn hển.



Đột nhiên Trần Ngọc Đình ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt hồng nhuận của cô mang theo một nụ cười hạnh phúc, ôn nhu nói:

- Cám ơn anh. Đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong những năm gần đây của em.

- Anh có một câu hỏi, có thể hỏi được không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Trần Ngọc Đình gật đầu. Diệp Lăng Phi lúc này mới nói:

- Tại sao em không tìm người đàn ông khác. Cho dù em chỉ yêu mình chồng em nhưng không có nghĩa là không thể có tình một đêm với người đàn ông khác. Đương nhiên anh nói những lời này có thể khó nghe. Em không thể cùng một người đàn ông khác phóng túng như với anh lúc này sao?

Trần Ngọc Đình cũng không tức giận, ôn nhu nói:

- Bởi vì anh ưu tú. Em nếu muốn tìm đàn ông thì rất dễ dàng. Nhưng những người đàn ông cho em cảm giác khó chịu, luôn muốn đoạt lấy thân thể em, không nghĩ tới việc an ủi linh hồn em. Mà anh thì không như vậy. Từ lúc anh mới xuất hiện đã khiến cho em thấy anh không giống người bình thường. Em rất sợ sẽ không khống chế được bản thân mà yêu anh. Nhất là những lời nói của anh lúc chiều này, khiến cho em tưởng như chồng em đang đứng trước mặt em. Ngay lúc đó em đã quyết định phải phóng túng một lần. Diệp Lăng Phi, em chỉ phóng túng với anh trong lúc này thôi. Ngày mai đi làm em sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, coi như quan hệ của chúng ta chưa từng phát sinh. Anh có thể làm thế không?

Diệp Lăng Phi tươi cười nói:

- Em không nên nói là không có quan hệ gì với anh. Chúng ta làm cùng một công ty, hơn nữa em còn là thủ trưởng của anh.

- Em biết phải làm thế nào. Em có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này.

Trần Ngọc Đình nói.

- Em sẽ quên chuyện lần này với anh.

Diệp Lăng Phi cười cười, tay phải đặt trên mông Trần Ngọc Đình vỗ một cái, cười nói:

- Em biết không, việc khiến anh quên chuyện ân ái với em là một chuyện rất khó khăn. Anh nghĩ người đàn ông nào cũng sẽ giống như anh, sẽ nhớ kỹ cả đời. Nhưng mà anh sẽ cố gắng hết khả năng để quên chuyện này đi. Giống như em có nhiều băn khoăn, anh cũng có rất nhiều băn khoăn.

- Em biết chuyện của anh, cũng biết cha vợ anh là tổng giám đốc Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Cho nên em mới có lý do tin anh sẽ quên chuyện này.

Trần Ngọc Đình đặt hay tay ở phía dưới Diệp Lăng Phi, đầu cô chậm rãi lần xuống thắt lưng hắn. Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra, ngậm lấy thằng nhỏ.

Diệp Lăng Phi hưởng thụ sự phục vụ của Trần Ngọc Đình. Loại cảm giác này hắn ở Vọng Hải chưa từng thưởng thức. Chu Hân Mính mặc dù đồng ý phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi nhưng chưa từng làm thế này với hắn. Chỉ có người phụ nữ trưởng thành như Trần Ngọc Đình mới có thể làm những chuyện thế này. Diệp Lăng Phi cảm thấy thân thể lại có thêm lực lượng.

Đột nhiên bên ngoài phòng khác truyền tới tiếng chuông rất dễ nghe. Trần Ngọc Đình rời miệng khỏi thân dưới Diệp Lăng Phi, thấp giọng hỏi:

- Là điện thoại của anh sao?

Diệp Lăng Phi khi nghe thấy tiếng chuông này thì biết là Bạch Tình Đình gọi điện cho hắn. Hắn đã đặt chế độ chuông đặc biệt cho cô, có thể lập tức nghe ra mỗi khi cô gọi.

Diệp Lăng Phi không kịp mặc quần đùi, vọt ra phòng khách, từ trong đám quần áo toán loạn trên bàn rút ra chiếc điện thoại đi động. Trước khi nhận điện thoại, Diệp Lăng Phi hít sâu một hơi.

- Bà xã, tìm anh có chuyện gì sao?

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.

- Anh đang ở đâu? Giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa về?

Tiếng nói mang theo vẻ trách cứ của Bạch Tình Đình từ trong điện thoại truyền tới.

- Anh nếu không về thì cũng phải gọi điện báo cho em chứ.

- Ối chà, bà xã. Anh ở bên ngoài có chút việc. Công ty chúng ta có mấy khách hàng. Anh ăn cơm với họ. Em thấy trí nhớ của anh này, đúng là đáng trách quá.

Ngay lúc Diệp Lăng Phi còn đang diễn trên điện thoại, Trần Ngọc Đình trần như nhộng từ trong phòng ngủ bước ra. Cô vẫn mang theo men say, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi xuống miệng lại há ra.

Bạch Tình Đình rõ ràng đã bớt giận rất nhiều, chỉ oán hận nói:

- Anh nếu lần sau về muộn thì phải gọi điện về báo cô Ngô đừng nấu cơm. Em còn đang chờ anh về ăn cơm đây. Anh nếu tiếp khác thì uống ít một chút. Nhớ là say rồi thì không được lái xe. Được rồi, em ngừng đây.

Sau khi Bạch Tình Đình cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi mới thở phào một hơi, trong lòng âm thầm đau khổ nói:

- Mình có phải là vừa lừa gạt bà xã không? Rõ ràng là ở cùng với người phụ nữ khác mà lại bảo là tiếp khách. Xem ra mình cũng học cách nói dối rồi.

Diệp Lăng Phi cảm thấy mình làm một người bình thường quả là không dễ. Năm đó hắn dù có chơi bời với phụ nữ thì cũng chẳng có chút e dè mà nói ra. Hiện giờ hắn lại băn khoăn hơn một chút. Có lẽ đây cũng là niềm vui của cuộc sống đời thường, nhiều hơn một phần trách nhiệm, ít đi một phần phóng đãng.

Nhưng rất nhanh Diệp Lăng Phi lại bị Trần Ngọc Đình quyến rũ khiến dục hỏa bốc lên. Hắn vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc Đình nói:

- Xem ra anh phải về thôi.

- Một lần cuối rồi em sẽ không nhớ anh nữa.

Trần Ngọc Đình ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi. Giờ phút này cô càng giống một người phụ nữ phóng đãng. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ ngày thường không để ý tới đàn ông giờ phút này lại phóng đãng như vậy.

- Tranh thủ từng phút từng giây.

Diệp Lăng Phi ôm lấy Trần Ngọc Đình, bước nhanh vào phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook