Chương 713: Lớn chuyện rồi
Tam Dương Trư Trư
25/07/2013
Chu Hân Mính nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình chạy vội đến Tụ Phúc Lầu đã thấy có mấy người ở đó, hai người Diệp
Lăng Phi và Điền Phong đang ngồi trong đại sảnh của Tụ Phúc
Lầu, Diệp Lăng Phi còn nhàn nhã hút thuốc dường như không thèm
nhìn mấy cảnh sát trước mặt.
Trương Kỳ đang đỡ tên Beck bị đánh rất thảm thương tường thuật mọi chuyện lúc nãy cho cảnh sát nghe, còn Trương Thiên lại đứng trước cửa tiệm Tụ Phúc Lầu cầm điện thoại không ngừng gọi điện, cũng không biết Trương Thiên gọi điện cho ai.
- Chuyện gì thế này?
Chu Hân Mính hỏi Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình không biết nên nói thế nào, theo như Bạch Tình Đình nhận thấy thì đây hoàn toàn là Diệp Lăng Phi cố ý gây sự.
Nhưng Bạch Tình Đình lại không biết rốt cuộc tại sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy.
Bạch Tình Đình kể lại một lần chuyện vừa nãy cho Chu Hân Mính bao gồm cả ân oán giữa Điền Phong và Beck. Chu Hân Mính nghe xong liền hiểu rõ tại sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, Diệp Lăng Phi làm vậy rõ ràng là xả cơn tức cho Điền Phong, chỉ là lần này Diệp Lăng Phi làm hơi quá đáng rồi.
Chu Hân Mính an ủi Bạch Tình Đình đừng có lo lắng, cô sẽ xử lý vụ này, liền sau đó Chu Hân Mính bước qua nói với mấy nhân viên cảnh sát đó:
- Vụ án này tương đối lớn, bây giờ sẽ do đội cảnh sát hình sự tiếp nhận, mấy người các anh làm bản ghi chép, việc còn lại giao cho tôi!
Mấy cảnh sát đó không ngờ vụ án lần này đội cảnh sát hình sự lại muốn nhúng tay vào, bọn họ nhìn nhau rồi một người trong số đó nói:
- Tôi thấy đây chỉ là vụ án an ninh thông thường, chẳng qua chỉ là đánh nhau, chúng ta dẫn về xử phạt tí là xong thôi!
- Tôi đã nói rồi, chuyện bên trong nó không đơn giản chỉ là đánh nhau, tóm lại các anh làm ghi chép xong là được rồi, còn lại là do đại đội cảnh sát chúng tôi tiếp nhận!
Chu Hân Mính nói xong gọi điện cho tiểu Triệu bảo tiểu Triệu dẫn người đến.
Mấy cảnh sát thấy, nếu như người ta là người của đại đội cảnh sát hình sự đã nói muốn tiếp nhận vụ án này thì cứ giao cho đại đội cảnh sát xử lý vậy.
Không lâu sau tiểu Triệu dẫn theo người chạy trên hai chiếc xe cảnh sát đến, Chu Hân Mính đến trước mặt Diệp Lăng Phi nháy mắt với Diệp Lăng Phi rồi cố ý cao giọng nói:
- Đi, theo tôi đến đại đội cảnh sát hình sự!
- Được!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng. Chu Hân Mính còn lấy ra còng định còng vào tay Diệp Lăng Phi những nghĩ lại thấy mình làm như vậy khó tránh khỏi có phần dấu đầu hở đuôi, hay không còng vẫn tốt hơn.
Hai người Diệp Lăng Phi và Điền Phong sau khi bước lên xe cảnh sát, Trương Thiên vừa nhìn thấy liền vội chen vào nói với Chu Hân Mính:
- Vị sĩ quan cảnh sát à, việc này không đơn giản chỉ là đánh nhau. Bạn trai của con gái tôi là con trai của nghị viên châu Mỹ, nếu như vụ án này xử lý không thích đáng rất dễ dàng dẫn đến tranh chấp ngoại giao. Tôi hy vọng các cô có thể trừng phạt nghiêm khắc với hai tên hung thủ này. À, còn tên thanh niên đó kìa, sáng nay còn đánh bạn trai của con gái tôi, tôi không biết tên tiểu tử đó làm thế nào mà ra khỏi được, vị sĩ quan cảnh sát, cô tuyệt đối đừng có để cho tên tiểu tử đó ra nữa, tốt nhất để cho nó ngồi tù cả đời luôn đi.
Chu Hân Mính nhìn Trương Thiên một cái rồi nói:
- Việc này chúng tôi sẽ xử lý, ông cũng lên xe, đợi đến đại đội cảnh sát hình sự hãy nói!
Trương Thiên nhìn thấy Chu Hân Mính không chịu nói chuyện nhiều với mình đành chỉ ừm một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn lên xe.
Lúc chiếc xe cảnh sát chở Diệp Lăng Phi chạy đến ngã tư thì đột nhiên Chu Hân Mính nói với Tiểu Triệu đang lái xe:
- Tiểu Triệu, dừng xe lại!
- Dừng xe?
Tiểu Triệu ngạc nhiên, vội vàng tấp xe vào bên đường.
- Tiểu Triệu, cậu chạy xe về mình đi, hai người này tôi dẫn đi!
Chu Hân Mính nói.
- À, cậu về cứ dựa vào thủ tục ghi chép thông thường cho ba người đó, bất luận bọn họ có nói thế nào thì việc này cứ dựa vào an ninh trật tự mà xử lý, biết chưa?
- Đội trưởng Chu, làm vậy không được hay lắm, tôi sợ…
Tiểu Triệu lo Chu Hân Mính làm vậy ngộ nhỡ bị người khác nhắm vào khó tránh khỏi gây nên phiền phức.
- Cậu tào lao gì thế, có chuyện gì tôi sẽ gánh trách nhiệm!
Chu Hân Mính nói.
Tiểu Triệu vừa nghe vội vàng nói:
- Vâng, vâng!
Diệp Lăng Phi, Điền Phong, và Chu Hân Mính bước xuống xe cảnh sát đứng vào bên đường. Chu Hân Mính gọi điện cho Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, giờ mình dẫn bọn họ về nhà, đợi mình về nhà hãy nói chuyện!
- Hân Mính, lần này cảm ơn cậu rồi!
Bạch Tình Đình liên tục nói không ngớt.
Chu Hân Mính bắt một chiếc taxi, bảo Diệp Lăng Phi và Điền Phong lên xe, trên đường Chu Hân Mính làm mặt lạnh không nói câu cả.
Bạch Tình Đình và Hứa Duy đang ở biệt thự sốt ruột chờ bọn người Diệp Lăng Phi về, Bạch Tình Đình lo lắng trong lòng, cô chốc chốc lại nhìn ra cổng khu biệt thự, Hứa Duy lúc này chỉ có thể an ủi:
- Em nghĩ họ không sao đâu ạ!
- Tiểu tử này cũng thật là, đang yên đang lành sao lại đánh người ta chứ!
Bạch Tình Đình trách móc.
- Chị đã cảm thấy tối nay không ổn, không ngờ lại gây ra chuyện thế này, sớm biết chi bằng không đi ra ngoài mà cứ ở nhà chẳng phải tốt hơn sao!
Lúc Bạch Tình Đình trách móc thì ở ngoài cửa vọng lại tiếng còi xe, sau đó liền nhìn thấy Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi và Điền Phong đi vào sân, Bạch Tình Đình và Hứa Duy vội vàng chạy ra biệt thự, đón Chu Hân Mính ở sân biệt thự.
- Hân Mính, họ sẽ không sao chứ!
Bạch Tình Đình hỏi.
Chu Hân Mính quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi đứng phía sau hừ lạnh nói:
- Tình Đình, cậu xem anh ấy có giống như đang có chuyện không?
Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy mặt Diệp Lăng Phi tràn ngập nụ cười, bước nhanh qua ôm chặt eo Bạch Tình Đình cười nói:
- Bà xã, anh đói bụng rồi, em bảo Trương Vân chuẩn bị cơm đi!
- Anh còn muốn ăn, xem tối nay anh gây ra chuyện kìa!
Bạch Tình Đình trách móc nói, tuy ngoài miệng Bạch Tình Đình nói vậy nhưng trong lòng cô lại lo Diệp Lăng Phi đói thật nên vội bảo Trương Vân chuẩn bị cơm.
Mấy người ngồi trong phòng khách, Bạch Tình Đình tường thuật lại một lần quá trình xảy ra sự việc. Chu Hân Mính sau khi nghe xong trừng mắt Diệp Lăng Phi hỏi:
- Có phải anh cố ý làm vậy?
- Người anh bẩn quá rồi, phải đi tắm trước cái đã!
Diệp Lăng Phi vốn không thèm để ý đến câu hỏi này của Chu Hân Mính bước nhanh đi lên lầu. Chu Hân Mính hét lên với Diệp Lăng Phi:
- Anh đứng lại đó!
Diệp Lăng Phi vốn không có ý dừng bước, mà còn bước nhanh lên lầu. Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu dừng bước cô cũng đứng lên, Chu Hân Mính nhìn thấy Chu Hân Mính có chút giận dữ rồi vội vàng nói:
- Hân Mính, có thể tâm trạng anh ấy không được tốt, cậu cũng biết mà…
- Tình Đình, cậu đừng có nói nữa, mình đã tính cả rồi!
Chu Hân Mính ngắt lời Bạch Tình Đình, cô nhìn bóng dáng Diệp Lăng Phi khuất dần sau cửa cầu thang, Chu Hân Mính quay qua nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, mình lên nói chuyện với anh ấy!
- Được!
Bạch Tình Đình đáp.
Chu Hân Mính bước lên lầu, cô đi thẳng đến trước cửa phòng Diệp Lăng Phi, vừa đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính vào hắn cũng không có ngừng lại mà tiếp tục nói:
- Tôi gặp một chút phiền phức, việc bên Mỹ tôi sẽ xử lý nhanh thôi, hy vọng ông có thể giúp tôi kéo dài thời gian thêm mấy ngày…!
Chu Hân Mính bước vào ngồi lên chiếc ghế trong phòng Diệp Lăng Phi, cô bắt chéo chân lại nhìn Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi đặt điện thoại xuống Chu Hân Mính mới nói:
- Em hỏi anh, có phải anh cố ý làm vậy không?
- Xem là thế đi!
Diệp Lăng Phi đi đến trước tủ rượu trong phòng ngủ của mình, mở tủ rượu từ trong lấy ra một chai rượu vang, Diệp Lăng Phi cầm hai cốc đặt trên bàn bên cạnh Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi vừa rót rượu vừa nói:
- Nói thế nào Điền Phong cũng là em họ của Bạch Tình Đình, hơn nữa anh cũng có hài lòng về tiểu tử Điền Phong này, lần này nó bị người ta bắt nạt, sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn mặt kệ nó chứ!
Chu Hân Mính đưa tay ra cầm lấy cốc rượu uống một hơn, sau đó đặt xuống nói:
- Có phải buổi tối anh hay lén uống rượu không?
- Thỉnh thoảng uống một ít!
Diệp Lăng Phi cầm cốc rượu còn lại ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính. Chu Hân Mính hừ lạnh câu:
- Em biết phòng anh đặt tủ rượu chẳng có gì hay ho cả, đợi hôm nào em sẽ dọn tủ rượu đó đi, để anh buổi tối lén lút uống rượu quả thật chẳng ra trò trống gì cả.
- Vậy cũng được, tối anh không uống rượu mà ôm em ngủ là được chứ gì!
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
Chu Hân Mính trừng Diệp Lăng Phi một cái hừ lạnh nói:
- Anh nghĩ hay thật, được rồi, hãy nói chuyện chính đi, anh định làm thế nào? Em phải nói với anh hôm nay là em lấy tư để giúp anh, nếu như bị người ta điều tra ra em sẽ gặp đen đủi đó!
- Không sao! Cùng lắm nếu em bị người ta điều tra ra thì em không làm cảnh sát nữa, nếu như vậy chúng ta càng có nhiều thời gian dán chặt lấy nhau!
Diệp Lăng Phi đặt ly rượu xuống đứng lên đi đến trước mặt Chu Hân Mính kéo Chu Hân Mính lại. Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ôm vào lòng cô thấp giọng nói:
- Đừng ồn ào nữa, bị người khác nhìn thấy chẳng hay tí nào!
- Cái này có gì đâu mà, thì cứ để cho người ta nhìn thấy là được rồi!
Diệp Lăng Phi mặc kệ, hai tay hắn ôm lấy Chu Hân Mính bồng thẳng lên giường, Chu Hân Mính thật tưởng là Diệp Lăng Phi muốn làm chuyện đó nên dùng lực đẩy Diệp Lăng Phi ra nói:
- Được rồi, đừng ồn nữa, anh vẫn chưa nói cho em biết lúc nãy anh gọi điện cho ai đó!
- Em nói xem còn có ai có quyền lực giúp anh xử lý chuyện này chứ, anh để cho em đoán đó, người đó là bạn cũ của Bành tư lệnh, lần trước anh có nhắc cho em một lần rồi đó!
- Chẳng lẽ người anh nói là…!
………………………………………… ….
Đợi lúc Chu Hân Mính từ trên lầu bước xuống, trên mặt cô nở nụ cười, lúc nãy Diệp Lăng Phi đã nói với Chu Hân Mính việc này không cần thiết phải quá lao tâm, hắn đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong những lời Diệp Lăng Phi nói cô mới yên tâm được. Một mình cô xuống lầu, Bạch Tình Đình còn ngồi ở phòng khách dưới lầu đang đợi Chu Hân Mính thấy Chu Hân Mính đi xuống cô vội chạy lại nghênh đón hỏi:
- Hân Mính, thế nào rồi?
- Tình Đình, chuyện này không cần lo lắng rồi, Diệp Lăng Phi sẽ giải quyết ổn thỏa!
Chu Hân Mính nói xong ngồi xuống ghế sô fa, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tình Đình, khi nào ăn cơm đây, mình đói chết đi được!
- Sao thế, cậu cũng chưa ăn cơm?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Thì thế, chiều hôm nay mình bàn chuyện với trưởng ban truy bắt tội phạm ma túy Phùng Tranh nguyên cả buổi, mệt chết đi được!
Chu Hân Mính nói.
- Nếu như không phải cậu gọi điện đến, nói không chừng tối nay mình còn về rất muốn nữa đó!
Bạch Tình Đình không hỏi nhiều mà cười nói:
- Trương Vân đang làm cơm, lát nữa là xong rồi, ừm, Hân Mính, còn anh ấy đâu?
- Anh ấy đi tắm rồi chút nữa xuống!
Điền Phong nghe nói không có chuyện gì, hắn hối hận nói:
- Biết sớm thế này em nên đạp thêm tên giặc tây đó mấy cước!
- Cậu còn nói nữa à, nếu không phải nguyên nhân do cậu thì có chuyện này không?
Bạch Tình Đình trừng mắt Điền Phong nói:
- Cậu đừng có gây chuyện nữa, chuyện lần này xem như kết thúc rồi!
Vốn định đi ra ngoài ăn tối lại làm thành cuối cùng vẫn phải ở nhà ăn cơm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, ngược lại Điền Phong hiện rõ rất vui vẻ, cục tức trong bụng hắn cuối cùng cũng xem như được giải tỏa hả hê, hơn nữa còn thảnh lập mối tình mới với Hứa Duy nữa, cái thứ tình cảm này giống như một lớp giấy của cửa sổ vậy, nếu như giữa hai người không có thọc thủng thì giữa hai người luôn có một tầng khoảng cách, nhưng một khi bị thọc thủng thì quan hệ giữa hai người lại phát triển như bay ấy, trong cả bữa cơm Điền Phong có luôn những cử chỉ quan tâm nhỏ nhẹ với Hứa Duy.
Sau khi ăn cơm xong Hứa Duy bị Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lôi vào phòng, cũng không biết bọn họ định làm gì. Diệp Lăng Phi lấy hai *** bia ướp lạnh từ trong tủ lạnh ra, ném cho Điền Phong một ***, hai người đi lên lầu ba nằm trên bệ để tay trên sân thượng đỉnh lầu nhìn cảnh về đêm.
- Anh rể, em muốn biết có phải anh có những mối quan hệ gì không?
Điền Phong hỏi.
- Cậu chỉ điều gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chính là anh biết rõ thân phận của Beck mà còn dám ra tay!
Điền Phong cười nói.
- Anh rể, anh đừng có lừa em nữa, em không tin anh không có các mối quan hệ, nếu không anh không dám to gan như vậy!
- Sao thế, giờ sợ rồi à?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Sợ gì chứ, những việc em đã làm qua sẽ không hối hận!
Điền Phong ra sức uống một hơi to, dùng tay chùi khóe miệng nói:
- Em chỉ hận là em mù mắt mới thích phải loại đàn bà như thế, hừ.
- Tiểu tử, cậu còn trẻ, còn cần có thời gian, có điều nói đi thì cũng nói lại, anh thấy Hứa Duy rất được đó!
Diệp Lăng Phi nói.
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Hứa Duy Điền Phong liền mỉm cười, Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng đó của Điền Phong cười nói:
- Tiểu tử cậu còn cười lén kìa, có một đại mỹ nhân Hứa Duy làm bạn gái cậu, chẳng phải là cậu đã có số đào hoa rồi đó sao, sau này hãy cố gắng giữ gìn lấy.
- Em nhất định sẽ thế!
Điền Phong nói.
- Nhưng anh rể, có việc này em muốn nói với anh, không biết có nên nói hay không?
- Có gì mà không nói được chứ, cứ nói đi, có phải muốn mượn tiền,việc này rất bình thường mà, đàn ông luôn cần phải đem theo nhiều tiền!
Diệp Lăng Phi nói.
Điền Phong lắc đầu nói:
- Anh rể, em không có thiếu tiền, nhà em mỗi tháng cấp cho em ba nghìn tệ tiền lẻ tiêu, số tiền này em vẫn chưa dùng gì cả, tài khoản trong tay em cũng có mười mấy vạn, tiền bên em không thiếu, việc em muốn nói lại không có liên quan đến em, mà là có liên quan đến anh rể?
- Có liên quan đến anh?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn nhìn Điền Phong nói:
- Sao lại kéo anh vào rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Điền Phong không nói gì mà là nhìn vào trong sân thượng trước, rồi mới sát lại bên Diệp Lăng Phi nói nhỏ với Diệp Lăng Phi:
- Anh rể, hình như Vu Tiêu Tiếu thích anh!
Diệp Lăng Phi trừng to mắt, hắn phản ứng theo bản năng nhìn vào trong sân thượng, sau đó nói nhỏ:
- Điền Phong, cậu đừng có lấy chuyện này ra đùa, cậu có biết là chị họ cậu là hũ giấm không hả, nếu để cô ấy biết được anh đen đủi rồi đó!
- Anh rể, em nói với anh sự thật đấy, là Hứa Duy nói cho em biết!
Điền Phong không có vẻ gì là đùa giỡn cả, nói:
- Lúc đầu em còn không tin chuyện này, Vu Tiêu Tiếu là người gì chứ, ở trong trường có biệt hiệu là nam nhân sát thủ, không biết co bao nhiêu nam sinh muốn theo đuổi cô ấy đều bị cô ấy cho rớt đài hết, em vốn tưởng Vu Tiêu Tiếu không thích đàn ông. Nhưng bây giờ em nghĩ lại hình như là thật sự có chuyện này, Vu Tiêu Tiếu đó đối với chị họ hình như rất không ổn!
- Đừng nói bậy, việc này nói rồi xem như xong, không được nói nữa!
Diệp Lăng Phi đau cả đầu, việc tối hôm đó hắn và Vu Tiêu Tiếu còn không biết nên làm thế nào, bây giờ lại có cả chuyện này, thật là phiền phức!
- Được rồi, được rồi, em không nói nữa!
Điền Phong cũng biết mình nói ra không được hay lắm, hắn chuyển chủ đề:
- Anh rể, mai là cuối tuần chắc chị họ cũng nghỉ phải không, hay chúng ta đi ra biển chơi đi!
- Đi ra biển?
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong nói vậy, nghĩ ngợi lúc rồi nói:
- Cùng nhau đi ra ngoài chơi cũng rất tuyệt, chỉ là không biết chị họ cậu có thời gian không, đợi lát nữa anh đi hỏi thử!
- Vâng!
Điền Phong nói.
Sau khi Diệp Lăng Phi và Điền Phong thương lượng xong liền xuống lầu, đến trước cửa phòng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi gõ gõ cửa thì nghe giọng Bạch Tình Đình vọng ra:
- Ai?
- Bà xã, rốt cuộc tụi em ở trong đó bận gì thế, bận xong chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh đừng ồn ào nữa, tụi em chỉ nói chuyện của con gái thôi!
Bạch Tình Đình nói.
- Bọn anh không được tham gia vào!
- Bà xã, anh và Điền Phong đã bàn qua, ngày mai định đi ra biển chơi, ngày mai em có thời gian không đó?
Diệp Lăng Phi đứng ngoài cách tấm cửa hỏi vọng vào.
- Ngày mai à, để em hỏi Hân Mính có thời gian không?
Bạch Tình Đình nói xong thì bên trong không có âm thanh nào cả, qua được một lúc bên trong lại vọng ra giọng của Bạch Tình Đình:
- Được thôi, mai chúng ta đi biển chơi!
Diệp Lăng Phi quay người lại làm ra động tác chữ V với Điền Phong.
………………………………………… ….
Trong tầng ba của khu nhà lầu cũ kĩ trong khu phố xưa, Khương Long trầm mặt nói với thuộc hạ:
- Người đã tập hợp đủ chưa?
- Nhị Đương Gia, huynh đệ của chúng tôi đều ở dưới lầu!
- Lần này chỉ có một mục đích là phải bắt cho được tên khốn họ Tiêu đó, nhưng nhớ kĩ không được phép làm thương đến tên khốn đó, nếu không chúng ta sẽ gặp phải phiền phức to đó!
Khương Long nói.
- À, còn có cháu gái của tên khốn đó, cùng bắt lại, nếu tên khốn đó không chịu nhường bước thì để cho hắn tận mắt nhìn thấy cháu gái mình chết trước mặt hắn!
- Vâng!
Sau khi Khương Long sắp xếp xong mới gọi điện cho Sở Thiếu Lăng. Sở Thiếu Lăng đang trần truồng nằm trên giường, bên cạnh hắn là một thiếu nữ diễm lệ đang nằm với hắn.
Sau khi nhận được điện thoại của Khương Long, Sở Thiếu Lăng đẩy cô gái đó nói:
- Bảo bối, đi tắm thôi!
Cô gái đó nhìn thấy Sở Thiếu Lăng có ý muốn tách cô ra, cũng không dám nói nhiều vội vàng trần truồng bước xuống giường đi vào phòng tắm. Đợi sau khi cô gái đó rời khỏi, Sở Thiếu Lăng mới nhận điện thoại của Khương Long.
- Khương thúc thúc, sự việc thế nào rồi?
- Đại thiếu gia, người đều đã phái đi rồi, cậu đợi nghe tin tốt lành!
Khương Long nói xong lại bổ sung thêm một câu:
- Đại thiếu gia, nếu như lão khốn đó không chịu tuân theo sự chi phối thì cậu định thế nào đây?
- Tôi tin ông ta sẽ đồng ý!
Sở Thiếu Lăng cười nhạt nói.
- Bắt thêm nhiều người thân thuộc tín nhiệm của ông ta, trừ khử từ đứa một trước mặt ông ta, tôi tin lão già đó vì người thân tín của mình mà đồng ý yêu cầu của chúng ta thôi, đến lúc đó bang Búa Rìu bị giải tán, chúng ta có thể thống nhất xã hội đen rồi!
- Vâng, đại thiếu gia, tôi cũng nghĩ vậy!
Khương Long nói.
- Đại thiếu gia, đợi khi nhận được tin tốt lành tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu!
…………………………………………
Chu Hân Mính bị tiếng chuông điện thoại làm thức tỉnh, cô bật đèn dụi mắt nhận máy.
- Ai thế, nửa đêm còn gọi điện?
Chu Hân Mính cằn nhằn nói.
- Đội trưởng Chu, xảy ra chuyện lớn rồi!
Trong điện thoại vọng lại tiếng sốt ruột lo lắng của tiểu Triệu, từ trong điện thoại vọng lại tiếng còi cảnh sát hú, rất ồn ào. Chu Hân Mính vẫn chưa tỉnh ngủ, cô xem thời gian đã hơn một giờ sáng rồi, vốn đã đồng ý với Diệp Lăng Phi hôm nay đi biển chơi, bây giờ lại bị Tiểu Triệu gọi dậy, Chu Hân Mính biết nhất định lại có vụ án xảy ra.
Trong lòng Chu Hân Mính vẫn rất mong được đi chơi với Diệp Lăng Phi nhưng bây giờ nhận được điện thoại của tiểu Triệu, Chu Hân Mính có chút không vui nói:
- Tiểu Triệu, chuyện lớn gì, nếu là vụ án hình sự thì cậu giải quyết đi, đại đội trưởng tôi lại không thể vụ án hình sự nào cũng đích thân đi giải quyết!
- Đội trưởng Chu, vụ án này không phải vụ án nhỏ, em cũng chẳng biết nói thế nào, tóm lại một câu là đã chết rất nhiều người!
- Đã chết rất nhiều người?
Lúc này Chu Hân Mính chợt tỉnh hẳn, cô vội hỏi:
- Chuyện thế nào, mau nói!
- Đội trưởng Chu, tụi em cũng vừa mới chạy tới, hiện trường rất thê thảm, bang chủ bang Búa Rìu Tiêu Triều Dương đã được đưa đi bệnh viện rồi, em thấy cũng còn có thể cứu được, ở hiện trường chí ít cũng có mười mấy thi thể, đa số đều là người của bang Búa Rìu, còn có mấy thi thể còn lại hình như là người của 3K, bây giờ tụi em đang xác nhận thân phận, tóm lại vụ án này không dễ giải quyết, em lo là người của bang 3K sẽ tấn công nơi ở của Tiêu Triều Dương, tiêu diệt Tiêu Triều Dương, nếu thật sự như vậy thì thành phố Vọng Hải của chúng ta loạn cả lên rồi, tóm lại là đội trưởng Chu mau đến đây đi!
Chu Hân Mính lập tức nhảy xuống giường nói trong điện thoại:
- Tiểu Triệu, tôi lập tức đến, thông báo cho tất cả cảnh sát hình như lập tức đến đó!
Chu Hân Mính vội vàng mặc quần áo xông từ trong phòng ra, giọng của Chu Hân Mính đã làm thức tỉnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dụi mắt mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Chu Hân Mính đã xuống dưới lầu rồi.
- Hân Mính, nửa đêm rồi em làm gì mà còn phải xuống lầu thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Xảy ra chuyện rồi, Tiêu Triều Dương bị người ta tấn công, có khả năng không cứu được rồi!
Trong lòng Chu Hân Mính sốt ruột, không nghĩ ngợi nhiều buột miệng nói với Diệp Lăng Phi. Lập tức Chu Hân Mính nhận thức được mình không nên nói chuyện này cho Diệp Lăng Phi biết. Cô vội chữa:
- Được rồi, đừng ồn ào nữa, mau đưa chìa khóa xe của anh cho em, em không có chạy xe của em đến đây!
- Tiêu Triều Dương bị người ta tấn công?
Lúc đầu Diệp Lăng Phi còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn thấy Chu Hân Mính vội vội vàng vàng xông lên hướng mình đứng thì Diệp Lăng Phi nhận thức được lần này thực sự xảy ra chuyện lớn rồi. Diệp Lăng Phi cũng chẳng biết nên làm thế nào, trong đầu hắn lập tức hiện lên vẻ mặt của Tiêu Vũ Văn, trong lòng thấy lo lắng cho Tiêu Vũ Văn.
- Hân Mính, đợi anh chút, anh thay đồ rồi cùng đi với em!
Diệp Lăng Phi nói xong quay người lại chạy nhanh về phòng mình.
Trương Kỳ đang đỡ tên Beck bị đánh rất thảm thương tường thuật mọi chuyện lúc nãy cho cảnh sát nghe, còn Trương Thiên lại đứng trước cửa tiệm Tụ Phúc Lầu cầm điện thoại không ngừng gọi điện, cũng không biết Trương Thiên gọi điện cho ai.
- Chuyện gì thế này?
Chu Hân Mính hỏi Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình không biết nên nói thế nào, theo như Bạch Tình Đình nhận thấy thì đây hoàn toàn là Diệp Lăng Phi cố ý gây sự.
Nhưng Bạch Tình Đình lại không biết rốt cuộc tại sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy.
Bạch Tình Đình kể lại một lần chuyện vừa nãy cho Chu Hân Mính bao gồm cả ân oán giữa Điền Phong và Beck. Chu Hân Mính nghe xong liền hiểu rõ tại sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, Diệp Lăng Phi làm vậy rõ ràng là xả cơn tức cho Điền Phong, chỉ là lần này Diệp Lăng Phi làm hơi quá đáng rồi.
Chu Hân Mính an ủi Bạch Tình Đình đừng có lo lắng, cô sẽ xử lý vụ này, liền sau đó Chu Hân Mính bước qua nói với mấy nhân viên cảnh sát đó:
- Vụ án này tương đối lớn, bây giờ sẽ do đội cảnh sát hình sự tiếp nhận, mấy người các anh làm bản ghi chép, việc còn lại giao cho tôi!
Mấy cảnh sát đó không ngờ vụ án lần này đội cảnh sát hình sự lại muốn nhúng tay vào, bọn họ nhìn nhau rồi một người trong số đó nói:
- Tôi thấy đây chỉ là vụ án an ninh thông thường, chẳng qua chỉ là đánh nhau, chúng ta dẫn về xử phạt tí là xong thôi!
- Tôi đã nói rồi, chuyện bên trong nó không đơn giản chỉ là đánh nhau, tóm lại các anh làm ghi chép xong là được rồi, còn lại là do đại đội cảnh sát chúng tôi tiếp nhận!
Chu Hân Mính nói xong gọi điện cho tiểu Triệu bảo tiểu Triệu dẫn người đến.
Mấy cảnh sát thấy, nếu như người ta là người của đại đội cảnh sát hình sự đã nói muốn tiếp nhận vụ án này thì cứ giao cho đại đội cảnh sát xử lý vậy.
Không lâu sau tiểu Triệu dẫn theo người chạy trên hai chiếc xe cảnh sát đến, Chu Hân Mính đến trước mặt Diệp Lăng Phi nháy mắt với Diệp Lăng Phi rồi cố ý cao giọng nói:
- Đi, theo tôi đến đại đội cảnh sát hình sự!
- Được!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng. Chu Hân Mính còn lấy ra còng định còng vào tay Diệp Lăng Phi những nghĩ lại thấy mình làm như vậy khó tránh khỏi có phần dấu đầu hở đuôi, hay không còng vẫn tốt hơn.
Hai người Diệp Lăng Phi và Điền Phong sau khi bước lên xe cảnh sát, Trương Thiên vừa nhìn thấy liền vội chen vào nói với Chu Hân Mính:
- Vị sĩ quan cảnh sát à, việc này không đơn giản chỉ là đánh nhau. Bạn trai của con gái tôi là con trai của nghị viên châu Mỹ, nếu như vụ án này xử lý không thích đáng rất dễ dàng dẫn đến tranh chấp ngoại giao. Tôi hy vọng các cô có thể trừng phạt nghiêm khắc với hai tên hung thủ này. À, còn tên thanh niên đó kìa, sáng nay còn đánh bạn trai của con gái tôi, tôi không biết tên tiểu tử đó làm thế nào mà ra khỏi được, vị sĩ quan cảnh sát, cô tuyệt đối đừng có để cho tên tiểu tử đó ra nữa, tốt nhất để cho nó ngồi tù cả đời luôn đi.
Chu Hân Mính nhìn Trương Thiên một cái rồi nói:
- Việc này chúng tôi sẽ xử lý, ông cũng lên xe, đợi đến đại đội cảnh sát hình sự hãy nói!
Trương Thiên nhìn thấy Chu Hân Mính không chịu nói chuyện nhiều với mình đành chỉ ừm một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn lên xe.
Lúc chiếc xe cảnh sát chở Diệp Lăng Phi chạy đến ngã tư thì đột nhiên Chu Hân Mính nói với Tiểu Triệu đang lái xe:
- Tiểu Triệu, dừng xe lại!
- Dừng xe?
Tiểu Triệu ngạc nhiên, vội vàng tấp xe vào bên đường.
- Tiểu Triệu, cậu chạy xe về mình đi, hai người này tôi dẫn đi!
Chu Hân Mính nói.
- À, cậu về cứ dựa vào thủ tục ghi chép thông thường cho ba người đó, bất luận bọn họ có nói thế nào thì việc này cứ dựa vào an ninh trật tự mà xử lý, biết chưa?
- Đội trưởng Chu, làm vậy không được hay lắm, tôi sợ…
Tiểu Triệu lo Chu Hân Mính làm vậy ngộ nhỡ bị người khác nhắm vào khó tránh khỏi gây nên phiền phức.
- Cậu tào lao gì thế, có chuyện gì tôi sẽ gánh trách nhiệm!
Chu Hân Mính nói.
Tiểu Triệu vừa nghe vội vàng nói:
- Vâng, vâng!
Diệp Lăng Phi, Điền Phong, và Chu Hân Mính bước xuống xe cảnh sát đứng vào bên đường. Chu Hân Mính gọi điện cho Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, giờ mình dẫn bọn họ về nhà, đợi mình về nhà hãy nói chuyện!
- Hân Mính, lần này cảm ơn cậu rồi!
Bạch Tình Đình liên tục nói không ngớt.
Chu Hân Mính bắt một chiếc taxi, bảo Diệp Lăng Phi và Điền Phong lên xe, trên đường Chu Hân Mính làm mặt lạnh không nói câu cả.
Bạch Tình Đình và Hứa Duy đang ở biệt thự sốt ruột chờ bọn người Diệp Lăng Phi về, Bạch Tình Đình lo lắng trong lòng, cô chốc chốc lại nhìn ra cổng khu biệt thự, Hứa Duy lúc này chỉ có thể an ủi:
- Em nghĩ họ không sao đâu ạ!
- Tiểu tử này cũng thật là, đang yên đang lành sao lại đánh người ta chứ!
Bạch Tình Đình trách móc.
- Chị đã cảm thấy tối nay không ổn, không ngờ lại gây ra chuyện thế này, sớm biết chi bằng không đi ra ngoài mà cứ ở nhà chẳng phải tốt hơn sao!
Lúc Bạch Tình Đình trách móc thì ở ngoài cửa vọng lại tiếng còi xe, sau đó liền nhìn thấy Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi và Điền Phong đi vào sân, Bạch Tình Đình và Hứa Duy vội vàng chạy ra biệt thự, đón Chu Hân Mính ở sân biệt thự.
- Hân Mính, họ sẽ không sao chứ!
Bạch Tình Đình hỏi.
Chu Hân Mính quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi đứng phía sau hừ lạnh nói:
- Tình Đình, cậu xem anh ấy có giống như đang có chuyện không?
Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy mặt Diệp Lăng Phi tràn ngập nụ cười, bước nhanh qua ôm chặt eo Bạch Tình Đình cười nói:
- Bà xã, anh đói bụng rồi, em bảo Trương Vân chuẩn bị cơm đi!
- Anh còn muốn ăn, xem tối nay anh gây ra chuyện kìa!
Bạch Tình Đình trách móc nói, tuy ngoài miệng Bạch Tình Đình nói vậy nhưng trong lòng cô lại lo Diệp Lăng Phi đói thật nên vội bảo Trương Vân chuẩn bị cơm.
Mấy người ngồi trong phòng khách, Bạch Tình Đình tường thuật lại một lần quá trình xảy ra sự việc. Chu Hân Mính sau khi nghe xong trừng mắt Diệp Lăng Phi hỏi:
- Có phải anh cố ý làm vậy?
- Người anh bẩn quá rồi, phải đi tắm trước cái đã!
Diệp Lăng Phi vốn không thèm để ý đến câu hỏi này của Chu Hân Mính bước nhanh đi lên lầu. Chu Hân Mính hét lên với Diệp Lăng Phi:
- Anh đứng lại đó!
Diệp Lăng Phi vốn không có ý dừng bước, mà còn bước nhanh lên lầu. Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu dừng bước cô cũng đứng lên, Chu Hân Mính nhìn thấy Chu Hân Mính có chút giận dữ rồi vội vàng nói:
- Hân Mính, có thể tâm trạng anh ấy không được tốt, cậu cũng biết mà…
- Tình Đình, cậu đừng có nói nữa, mình đã tính cả rồi!
Chu Hân Mính ngắt lời Bạch Tình Đình, cô nhìn bóng dáng Diệp Lăng Phi khuất dần sau cửa cầu thang, Chu Hân Mính quay qua nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, mình lên nói chuyện với anh ấy!
- Được!
Bạch Tình Đình đáp.
Chu Hân Mính bước lên lầu, cô đi thẳng đến trước cửa phòng Diệp Lăng Phi, vừa đẩy cửa phòng Diệp Lăng Phi liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính vào hắn cũng không có ngừng lại mà tiếp tục nói:
- Tôi gặp một chút phiền phức, việc bên Mỹ tôi sẽ xử lý nhanh thôi, hy vọng ông có thể giúp tôi kéo dài thời gian thêm mấy ngày…!
Chu Hân Mính bước vào ngồi lên chiếc ghế trong phòng Diệp Lăng Phi, cô bắt chéo chân lại nhìn Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi đặt điện thoại xuống Chu Hân Mính mới nói:
- Em hỏi anh, có phải anh cố ý làm vậy không?
- Xem là thế đi!
Diệp Lăng Phi đi đến trước tủ rượu trong phòng ngủ của mình, mở tủ rượu từ trong lấy ra một chai rượu vang, Diệp Lăng Phi cầm hai cốc đặt trên bàn bên cạnh Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi vừa rót rượu vừa nói:
- Nói thế nào Điền Phong cũng là em họ của Bạch Tình Đình, hơn nữa anh cũng có hài lòng về tiểu tử Điền Phong này, lần này nó bị người ta bắt nạt, sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn mặt kệ nó chứ!
Chu Hân Mính đưa tay ra cầm lấy cốc rượu uống một hơn, sau đó đặt xuống nói:
- Có phải buổi tối anh hay lén uống rượu không?
- Thỉnh thoảng uống một ít!
Diệp Lăng Phi cầm cốc rượu còn lại ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính. Chu Hân Mính hừ lạnh câu:
- Em biết phòng anh đặt tủ rượu chẳng có gì hay ho cả, đợi hôm nào em sẽ dọn tủ rượu đó đi, để anh buổi tối lén lút uống rượu quả thật chẳng ra trò trống gì cả.
- Vậy cũng được, tối anh không uống rượu mà ôm em ngủ là được chứ gì!
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
Chu Hân Mính trừng Diệp Lăng Phi một cái hừ lạnh nói:
- Anh nghĩ hay thật, được rồi, hãy nói chuyện chính đi, anh định làm thế nào? Em phải nói với anh hôm nay là em lấy tư để giúp anh, nếu như bị người ta điều tra ra em sẽ gặp đen đủi đó!
- Không sao! Cùng lắm nếu em bị người ta điều tra ra thì em không làm cảnh sát nữa, nếu như vậy chúng ta càng có nhiều thời gian dán chặt lấy nhau!
Diệp Lăng Phi đặt ly rượu xuống đứng lên đi đến trước mặt Chu Hân Mính kéo Chu Hân Mính lại. Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ôm vào lòng cô thấp giọng nói:
- Đừng ồn ào nữa, bị người khác nhìn thấy chẳng hay tí nào!
- Cái này có gì đâu mà, thì cứ để cho người ta nhìn thấy là được rồi!
Diệp Lăng Phi mặc kệ, hai tay hắn ôm lấy Chu Hân Mính bồng thẳng lên giường, Chu Hân Mính thật tưởng là Diệp Lăng Phi muốn làm chuyện đó nên dùng lực đẩy Diệp Lăng Phi ra nói:
- Được rồi, đừng ồn nữa, anh vẫn chưa nói cho em biết lúc nãy anh gọi điện cho ai đó!
- Em nói xem còn có ai có quyền lực giúp anh xử lý chuyện này chứ, anh để cho em đoán đó, người đó là bạn cũ của Bành tư lệnh, lần trước anh có nhắc cho em một lần rồi đó!
- Chẳng lẽ người anh nói là…!
………………………………………… ….
Đợi lúc Chu Hân Mính từ trên lầu bước xuống, trên mặt cô nở nụ cười, lúc nãy Diệp Lăng Phi đã nói với Chu Hân Mính việc này không cần thiết phải quá lao tâm, hắn đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong những lời Diệp Lăng Phi nói cô mới yên tâm được. Một mình cô xuống lầu, Bạch Tình Đình còn ngồi ở phòng khách dưới lầu đang đợi Chu Hân Mính thấy Chu Hân Mính đi xuống cô vội chạy lại nghênh đón hỏi:
- Hân Mính, thế nào rồi?
- Tình Đình, chuyện này không cần lo lắng rồi, Diệp Lăng Phi sẽ giải quyết ổn thỏa!
Chu Hân Mính nói xong ngồi xuống ghế sô fa, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tình Đình, khi nào ăn cơm đây, mình đói chết đi được!
- Sao thế, cậu cũng chưa ăn cơm?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Thì thế, chiều hôm nay mình bàn chuyện với trưởng ban truy bắt tội phạm ma túy Phùng Tranh nguyên cả buổi, mệt chết đi được!
Chu Hân Mính nói.
- Nếu như không phải cậu gọi điện đến, nói không chừng tối nay mình còn về rất muốn nữa đó!
Bạch Tình Đình không hỏi nhiều mà cười nói:
- Trương Vân đang làm cơm, lát nữa là xong rồi, ừm, Hân Mính, còn anh ấy đâu?
- Anh ấy đi tắm rồi chút nữa xuống!
Điền Phong nghe nói không có chuyện gì, hắn hối hận nói:
- Biết sớm thế này em nên đạp thêm tên giặc tây đó mấy cước!
- Cậu còn nói nữa à, nếu không phải nguyên nhân do cậu thì có chuyện này không?
Bạch Tình Đình trừng mắt Điền Phong nói:
- Cậu đừng có gây chuyện nữa, chuyện lần này xem như kết thúc rồi!
Vốn định đi ra ngoài ăn tối lại làm thành cuối cùng vẫn phải ở nhà ăn cơm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, ngược lại Điền Phong hiện rõ rất vui vẻ, cục tức trong bụng hắn cuối cùng cũng xem như được giải tỏa hả hê, hơn nữa còn thảnh lập mối tình mới với Hứa Duy nữa, cái thứ tình cảm này giống như một lớp giấy của cửa sổ vậy, nếu như giữa hai người không có thọc thủng thì giữa hai người luôn có một tầng khoảng cách, nhưng một khi bị thọc thủng thì quan hệ giữa hai người lại phát triển như bay ấy, trong cả bữa cơm Điền Phong có luôn những cử chỉ quan tâm nhỏ nhẹ với Hứa Duy.
Sau khi ăn cơm xong Hứa Duy bị Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lôi vào phòng, cũng không biết bọn họ định làm gì. Diệp Lăng Phi lấy hai *** bia ướp lạnh từ trong tủ lạnh ra, ném cho Điền Phong một ***, hai người đi lên lầu ba nằm trên bệ để tay trên sân thượng đỉnh lầu nhìn cảnh về đêm.
- Anh rể, em muốn biết có phải anh có những mối quan hệ gì không?
Điền Phong hỏi.
- Cậu chỉ điều gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chính là anh biết rõ thân phận của Beck mà còn dám ra tay!
Điền Phong cười nói.
- Anh rể, anh đừng có lừa em nữa, em không tin anh không có các mối quan hệ, nếu không anh không dám to gan như vậy!
- Sao thế, giờ sợ rồi à?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Sợ gì chứ, những việc em đã làm qua sẽ không hối hận!
Điền Phong ra sức uống một hơi to, dùng tay chùi khóe miệng nói:
- Em chỉ hận là em mù mắt mới thích phải loại đàn bà như thế, hừ.
- Tiểu tử, cậu còn trẻ, còn cần có thời gian, có điều nói đi thì cũng nói lại, anh thấy Hứa Duy rất được đó!
Diệp Lăng Phi nói.
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Hứa Duy Điền Phong liền mỉm cười, Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng đó của Điền Phong cười nói:
- Tiểu tử cậu còn cười lén kìa, có một đại mỹ nhân Hứa Duy làm bạn gái cậu, chẳng phải là cậu đã có số đào hoa rồi đó sao, sau này hãy cố gắng giữ gìn lấy.
- Em nhất định sẽ thế!
Điền Phong nói.
- Nhưng anh rể, có việc này em muốn nói với anh, không biết có nên nói hay không?
- Có gì mà không nói được chứ, cứ nói đi, có phải muốn mượn tiền,việc này rất bình thường mà, đàn ông luôn cần phải đem theo nhiều tiền!
Diệp Lăng Phi nói.
Điền Phong lắc đầu nói:
- Anh rể, em không có thiếu tiền, nhà em mỗi tháng cấp cho em ba nghìn tệ tiền lẻ tiêu, số tiền này em vẫn chưa dùng gì cả, tài khoản trong tay em cũng có mười mấy vạn, tiền bên em không thiếu, việc em muốn nói lại không có liên quan đến em, mà là có liên quan đến anh rể?
- Có liên quan đến anh?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn nhìn Điền Phong nói:
- Sao lại kéo anh vào rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Điền Phong không nói gì mà là nhìn vào trong sân thượng trước, rồi mới sát lại bên Diệp Lăng Phi nói nhỏ với Diệp Lăng Phi:
- Anh rể, hình như Vu Tiêu Tiếu thích anh!
Diệp Lăng Phi trừng to mắt, hắn phản ứng theo bản năng nhìn vào trong sân thượng, sau đó nói nhỏ:
- Điền Phong, cậu đừng có lấy chuyện này ra đùa, cậu có biết là chị họ cậu là hũ giấm không hả, nếu để cô ấy biết được anh đen đủi rồi đó!
- Anh rể, em nói với anh sự thật đấy, là Hứa Duy nói cho em biết!
Điền Phong không có vẻ gì là đùa giỡn cả, nói:
- Lúc đầu em còn không tin chuyện này, Vu Tiêu Tiếu là người gì chứ, ở trong trường có biệt hiệu là nam nhân sát thủ, không biết co bao nhiêu nam sinh muốn theo đuổi cô ấy đều bị cô ấy cho rớt đài hết, em vốn tưởng Vu Tiêu Tiếu không thích đàn ông. Nhưng bây giờ em nghĩ lại hình như là thật sự có chuyện này, Vu Tiêu Tiếu đó đối với chị họ hình như rất không ổn!
- Đừng nói bậy, việc này nói rồi xem như xong, không được nói nữa!
Diệp Lăng Phi đau cả đầu, việc tối hôm đó hắn và Vu Tiêu Tiếu còn không biết nên làm thế nào, bây giờ lại có cả chuyện này, thật là phiền phức!
- Được rồi, được rồi, em không nói nữa!
Điền Phong cũng biết mình nói ra không được hay lắm, hắn chuyển chủ đề:
- Anh rể, mai là cuối tuần chắc chị họ cũng nghỉ phải không, hay chúng ta đi ra biển chơi đi!
- Đi ra biển?
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong nói vậy, nghĩ ngợi lúc rồi nói:
- Cùng nhau đi ra ngoài chơi cũng rất tuyệt, chỉ là không biết chị họ cậu có thời gian không, đợi lát nữa anh đi hỏi thử!
- Vâng!
Điền Phong nói.
Sau khi Diệp Lăng Phi và Điền Phong thương lượng xong liền xuống lầu, đến trước cửa phòng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi gõ gõ cửa thì nghe giọng Bạch Tình Đình vọng ra:
- Ai?
- Bà xã, rốt cuộc tụi em ở trong đó bận gì thế, bận xong chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh đừng ồn ào nữa, tụi em chỉ nói chuyện của con gái thôi!
Bạch Tình Đình nói.
- Bọn anh không được tham gia vào!
- Bà xã, anh và Điền Phong đã bàn qua, ngày mai định đi ra biển chơi, ngày mai em có thời gian không đó?
Diệp Lăng Phi đứng ngoài cách tấm cửa hỏi vọng vào.
- Ngày mai à, để em hỏi Hân Mính có thời gian không?
Bạch Tình Đình nói xong thì bên trong không có âm thanh nào cả, qua được một lúc bên trong lại vọng ra giọng của Bạch Tình Đình:
- Được thôi, mai chúng ta đi biển chơi!
Diệp Lăng Phi quay người lại làm ra động tác chữ V với Điền Phong.
………………………………………… ….
Trong tầng ba của khu nhà lầu cũ kĩ trong khu phố xưa, Khương Long trầm mặt nói với thuộc hạ:
- Người đã tập hợp đủ chưa?
- Nhị Đương Gia, huynh đệ của chúng tôi đều ở dưới lầu!
- Lần này chỉ có một mục đích là phải bắt cho được tên khốn họ Tiêu đó, nhưng nhớ kĩ không được phép làm thương đến tên khốn đó, nếu không chúng ta sẽ gặp phải phiền phức to đó!
Khương Long nói.
- À, còn có cháu gái của tên khốn đó, cùng bắt lại, nếu tên khốn đó không chịu nhường bước thì để cho hắn tận mắt nhìn thấy cháu gái mình chết trước mặt hắn!
- Vâng!
Sau khi Khương Long sắp xếp xong mới gọi điện cho Sở Thiếu Lăng. Sở Thiếu Lăng đang trần truồng nằm trên giường, bên cạnh hắn là một thiếu nữ diễm lệ đang nằm với hắn.
Sau khi nhận được điện thoại của Khương Long, Sở Thiếu Lăng đẩy cô gái đó nói:
- Bảo bối, đi tắm thôi!
Cô gái đó nhìn thấy Sở Thiếu Lăng có ý muốn tách cô ra, cũng không dám nói nhiều vội vàng trần truồng bước xuống giường đi vào phòng tắm. Đợi sau khi cô gái đó rời khỏi, Sở Thiếu Lăng mới nhận điện thoại của Khương Long.
- Khương thúc thúc, sự việc thế nào rồi?
- Đại thiếu gia, người đều đã phái đi rồi, cậu đợi nghe tin tốt lành!
Khương Long nói xong lại bổ sung thêm một câu:
- Đại thiếu gia, nếu như lão khốn đó không chịu tuân theo sự chi phối thì cậu định thế nào đây?
- Tôi tin ông ta sẽ đồng ý!
Sở Thiếu Lăng cười nhạt nói.
- Bắt thêm nhiều người thân thuộc tín nhiệm của ông ta, trừ khử từ đứa một trước mặt ông ta, tôi tin lão già đó vì người thân tín của mình mà đồng ý yêu cầu của chúng ta thôi, đến lúc đó bang Búa Rìu bị giải tán, chúng ta có thể thống nhất xã hội đen rồi!
- Vâng, đại thiếu gia, tôi cũng nghĩ vậy!
Khương Long nói.
- Đại thiếu gia, đợi khi nhận được tin tốt lành tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu!
…………………………………………
Chu Hân Mính bị tiếng chuông điện thoại làm thức tỉnh, cô bật đèn dụi mắt nhận máy.
- Ai thế, nửa đêm còn gọi điện?
Chu Hân Mính cằn nhằn nói.
- Đội trưởng Chu, xảy ra chuyện lớn rồi!
Trong điện thoại vọng lại tiếng sốt ruột lo lắng của tiểu Triệu, từ trong điện thoại vọng lại tiếng còi cảnh sát hú, rất ồn ào. Chu Hân Mính vẫn chưa tỉnh ngủ, cô xem thời gian đã hơn một giờ sáng rồi, vốn đã đồng ý với Diệp Lăng Phi hôm nay đi biển chơi, bây giờ lại bị Tiểu Triệu gọi dậy, Chu Hân Mính biết nhất định lại có vụ án xảy ra.
Trong lòng Chu Hân Mính vẫn rất mong được đi chơi với Diệp Lăng Phi nhưng bây giờ nhận được điện thoại của tiểu Triệu, Chu Hân Mính có chút không vui nói:
- Tiểu Triệu, chuyện lớn gì, nếu là vụ án hình sự thì cậu giải quyết đi, đại đội trưởng tôi lại không thể vụ án hình sự nào cũng đích thân đi giải quyết!
- Đội trưởng Chu, vụ án này không phải vụ án nhỏ, em cũng chẳng biết nói thế nào, tóm lại một câu là đã chết rất nhiều người!
- Đã chết rất nhiều người?
Lúc này Chu Hân Mính chợt tỉnh hẳn, cô vội hỏi:
- Chuyện thế nào, mau nói!
- Đội trưởng Chu, tụi em cũng vừa mới chạy tới, hiện trường rất thê thảm, bang chủ bang Búa Rìu Tiêu Triều Dương đã được đưa đi bệnh viện rồi, em thấy cũng còn có thể cứu được, ở hiện trường chí ít cũng có mười mấy thi thể, đa số đều là người của bang Búa Rìu, còn có mấy thi thể còn lại hình như là người của 3K, bây giờ tụi em đang xác nhận thân phận, tóm lại vụ án này không dễ giải quyết, em lo là người của bang 3K sẽ tấn công nơi ở của Tiêu Triều Dương, tiêu diệt Tiêu Triều Dương, nếu thật sự như vậy thì thành phố Vọng Hải của chúng ta loạn cả lên rồi, tóm lại là đội trưởng Chu mau đến đây đi!
Chu Hân Mính lập tức nhảy xuống giường nói trong điện thoại:
- Tiểu Triệu, tôi lập tức đến, thông báo cho tất cả cảnh sát hình như lập tức đến đó!
Chu Hân Mính vội vàng mặc quần áo xông từ trong phòng ra, giọng của Chu Hân Mính đã làm thức tỉnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dụi mắt mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Chu Hân Mính đã xuống dưới lầu rồi.
- Hân Mính, nửa đêm rồi em làm gì mà còn phải xuống lầu thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Xảy ra chuyện rồi, Tiêu Triều Dương bị người ta tấn công, có khả năng không cứu được rồi!
Trong lòng Chu Hân Mính sốt ruột, không nghĩ ngợi nhiều buột miệng nói với Diệp Lăng Phi. Lập tức Chu Hân Mính nhận thức được mình không nên nói chuyện này cho Diệp Lăng Phi biết. Cô vội chữa:
- Được rồi, đừng ồn ào nữa, mau đưa chìa khóa xe của anh cho em, em không có chạy xe của em đến đây!
- Tiêu Triều Dương bị người ta tấn công?
Lúc đầu Diệp Lăng Phi còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn thấy Chu Hân Mính vội vội vàng vàng xông lên hướng mình đứng thì Diệp Lăng Phi nhận thức được lần này thực sự xảy ra chuyện lớn rồi. Diệp Lăng Phi cũng chẳng biết nên làm thế nào, trong đầu hắn lập tức hiện lên vẻ mặt của Tiêu Vũ Văn, trong lòng thấy lo lắng cho Tiêu Vũ Văn.
- Hân Mính, đợi anh chút, anh thay đồ rồi cùng đi với em!
Diệp Lăng Phi nói xong quay người lại chạy nhanh về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.