Chương 1126: Lý do giúp đỡ chúng tôi!
Tam Dương Trư Trư
11/08/2015
Mai là ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ quốc tế lao động mùng một tháng năm. Thành phố Vọng Hải sáu bảy ngày náo nhiệt, đêm nay bỗng trở nên yên tĩnh. Những người thích thú cuộc sống về đêm cũng đã sớm kết thúc cuộc sống về đêm, chỉ có vài người quanh quẩn trước cửa quán bar.
Đường phố trong thành phố Vọng Hải cũng trở nên yên tĩnh, sau mười hai giờ trên đường chỉ có vài chiếc xe đang chạy. Một số ít lái xe sống bằng nghề lái xe taxi đỗ xe ở vệ đường nơi có thể có khách, ngáp ngủ, hoặc ngồi nghe tiếng nhạc âm trầm trong radio.
Điện thoại lúc nửa đêm là một tiết mục truyền thanh rất được cánh lái xe taxi ban đêm yêu thích, tiết mục này chủ yếu phát thanh một số câu chuyện ma quỷ. Những lái xe ban đêm này thích nghe những câu chuyện ma quỷ này để kích thích bộ não đang tê liệt của bọn họ, nhằm giữ tỉnh táo.
Vài chiếc xe taxi đỗ ở quán nhỏ ven đường, quán này nửa đêm nhưng vẫn kinh doanh, chủ quán là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, phía trước cái bàn ở ven đường có vài người lái taxi khoác vai nhau ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm.
Ba chiếc xe con màu đen lao qua bọn họ, trong đó một gã tài xế nói:
- Ghê chưa, đêm hôm thế này, lái xe gì mà nhanh thế.
Một gã tài xế khác nói:
- Mặc kệ, chúng ta uống rượu đi. Người ta thích phóng xe lúc đêm hôm vắng người. Chúng ta không phải cũng vậy sao, buổi tối ít xe, tốc độ lái xe cũng nhanh, nhanh hơn nhiều lần so với ban ngày, xe cộ lúc ban ngày mới gọi là nhiều, tôi vốn lái ban ngày, tắc đường tới mức không chịu nổi, mới đổi thành ban đêm, lái vài tiếng buổi tối cũng tương đương với lái cả buổi ban ngày, lại còn tiết kiệm tiền dầu...
Hướng đi của ba chiếc xe con kia chính là biệt thự Nam Sơn mà Diệp Lăng Phi đang ở, trong chiếc xe đi đầu tiên, gã người Nhật ngồi ở bên cạnh tay lái rút súng từ trong người ra, kiểm tra đạn trong súng. Trong chiếc xe đi phía sau, một gã người Nhật ngồi than thở, gã ngồi bên cạnh đẩy gã kia một cái nói:
- Mày làm cái gì vậy?
- Tao thấy tối hôm nay có gì đó không tốt, cầu mong thần linh phù hộ. Gã người Nhật kia nói.
Gã người Nhật vừa đẩy gã kia nói:
- Mày nói linh tinh cái gì thế, cái gì không tốt. Không phải chỉ là giải quyết ba người thôi sao, có đáng để mày sợ hãi đến vậy không, chúng ta có phải ít làm những chuyện này đâu?
- Tao cứ cẩm thấy tinh thần không yên, không biết có xảy ra chuyện gì không. Gã người Nhật kia than thở.
Khi ba chiếc xe con cách biệt thự Nam Sơn không đến nửa mét, phía trước xuất hiện một chiếc xe tải lớn chặn ngang, chiếc xe tải lớn đó khiến con đường vốn không rộng trở nên tắc nghẽn, mấy chiếc xe kia căn bản không thể đi qua. Chiếc xe con đi đầu tiên cách chiếc xe tải khoảng một mét bèn dừng lại, trong đó một gã người Nhật thò đầu ra ngoài dùng tiếng Nhật chửi. Gã chửi một hồi lâu, chiếc xe tải đối diện vẫn không có người xuống xe, ba gã người Nhật ngồi trong chiếc xe đi đầu tiên đều xuống xe, trong đó hai tên cầm súng, đi nhanh về phía chiếc xe tải. Khi bọn họ đến gần chiếc xe tải kia bèn nghe thấy đằng sau có tiếng ô tô dồn dập, đúng lúc bọn họ quay người lại, từ đằng sau chiếc xe tải có hai gã đàn ông cầm súng AK47, hai gã đàn ông kia cũng không nói gì, nổ súng vào đám người Nhật kia.
Ba gã người Nhật vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã chết trên đường rồi, bọn người Nhật ngồi trên hai chiếc xe con đi đằng sau thấy phía trước có chuyện xảy ra, đúng lúc định quay đầu xe, kết quả đằng sau lại có hai chiếc xe chở hàng đi tới, làm đoạn đường phía sau bị tắc nghẹt. Trên xe có bảy tám gã đàn ông mang vũ khí hạng nặng nổ súng về phía hai chiếc xe con kia.
Hành động của những gã này rất nhanh, sau khi giải quyết xong, bọn họ nhanh chóng kéo thi thể của bọn người Nhật vào thùng xe của xe chở hàng rồi cấp tốc rời đi.
Dã Thú đang nằm trên người một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, dưới sự ra sức của Dã Thú cô gái kia rên lên từng đợt.
Khi chuông điện thoại vang lên, Dã Thú đang lúc hưng phấn, chuông điện thoại vang lên không ngừng, Dã Thú thực sự bị chuông điện thoại làm cho chịu không nổi, mới dừng lại, nằm trên người cô gái kia, cầm điện thoại mắng:
- Này, đứa nào nửa đêm gọi điện thế...cái gì, việc làm xong rồi, ừ, không tồi, không tồi, vậy được, xử lý mọi chuyện sạch sẽ một chút, đừng để phiền phức cho tao. Ngày mai đến lấy tiền.
Dã Thú vứt điện thoại sang một bên, lại tiếp tục yêu đương, cho đên khi hắn đã thỏa thê, Dã Thú mới ngừng lại, bất chấp đang mặc quần đùi, hắn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng. Cô gái kia ngồi dậy, lau khô người, mặc chiếc áo ngủ đi ra ngoài.
Dã Thú cầm điện thoại, ở ngoài phòng gọi điện cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc đó đã ngủ từ lâu rồi, Diệp Lăng Phi bị điện thoại của Dã Thú làm tỉnh giấc, hắn dụi mắt, nghe điện thoại.
Dã Thú nói:
- Lão đại, sự việc giải quyết xong rồi. Người của em đang xử lý bên đó.
- Tốt, Dã Thú, lần này em làm rất tốt, cuối cùng cũng không để lại phiền phức cho anh.
- Lão đại, lần trước đã từng có một lần bị phiền phức rồi, lần này em không thể lại để xảy ra phiền phức nữa. Lão đại, em không làm phiền anh nữa, anh ngủ sớm đi!
- Ừ. Diệp Lăng Phi gật đầu, tắt điện thoại.
Dã Thú tắt điện thoại, hắn vừa quay người bèn nhìn thấy cô gái trẻ kia đứng đằng sau lưng hắn. Dã Thú cởi trần đi đến trước mặt cô gái kia, nói:
- Bảo bối, sao em lại dậy rồi?
Cô gái trẻ kia nói:
- Em muốn ra ngoài đi lại. Chuyện lần trước em nói với anh thế nào rồi?
- Chuyện gì? Dã Thú hỏi
- Chính là chuyện mở công ty ấy. Anh họ em muốn mở một công ty, nhưng không có tiền, anh không phải có tiền sao, lấy ra một chút cho anh họ em mở công ty.
Dã Thú đi vào trong phòng, cô gái kia cũng cùng đi vào. Dã Thú để điện thoại xuống giường, cầm quần đùi mặc vào rồi nói:
- Anh bỏ tiền ra không thành vấn đề, nhưng anh họ của em xem ra không giống một người làm ăn chân chính, nếu anh đưa tiền cho anh ta, bị anh ta tiêu lung tung, anh như thế chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao.
Cô gái kia vừa nghe Dã Thú nói vậy, vội vàng ngồi vào lòng Dã Thú nói:
- Em đã là người của anh rồi, coi như em muốn số tiền đó, lẽ nào không được sao?
Dã Thú mặc quần đùi vào, thò tay véo má cô gái kia rồi nói:
- Em muốn tiền đương nhiên không vấn đề gì, anh cho em thêm năm vạn, em từ từ tiêu đi.
Cô gái kia nhõng nhẽo nói:
- Năm vạn? Cho em một trăm vạn đi. Người ta phải mua rất nhiều quần áo, năm vạn làm sao mà đủ được, anh cho em thêm một chút nữa đi.
Dã Thú nhìn cô gái kia nói:
- Một trăm vạn? Tiểu Thanh, em đừng quá đáng quá, anh đúng là có tiền nhưng tiền đó không phải để cho người khác tiêu lung tung. Em đừng cho rằng anh không hiểu tâm tư của em, em cần một trăm vạn, không phải là muốn để cho anh họ em mở công ty sao, anh không phải là kẻ ngốc, anh họ đó của em có phải là anh họ thật của em không, chỉ có em biết rõ. Anh nhớ lúc đầu anh nói với em rất rõ ràng, anh với em chỉ là chơi bời, anh không ngốc đến mức đưa tiền để em nuôi người tình.
Cô gái đó vừa nghe, vội vàng giải thích:
- Em không hề lừa anh, đó đúng là anh họ của em, nếu anh không tin, anh có thể đích thân đi hỏi anh ấy.
- Anh hỏi anh ta? Thôi đi, anh không quan tâm anh ta có phải là anh họ em hay không. Anh nhớ lúc đầu anh đã nói rất rõ ràng, anh với em chỉ là chơi bời, mỗi lần đến anh sẽ đưa tiền cho em, em đừng được voi đòi tiên, anh nhiều tiền nhưng anh không ngốc.
Dã Thú nói rồi đẩy cô gái kia ra, mặc quần áo. Cô gái kia nhìn Dã Thú mặc quần áo, mắt cô ta đưa qua đưa lại như muốn được chú ý. Dã Thú mặc quần áo xong, cô gái kia ôm lấy Dã Thú từ sau lưng, nói:
- Trời đã muộn thế này rồi, anh đi đâu, chi bằng ở lại đi.
- Anh đương nhiên sẽ về nhà rồi. Anh ở bên ngoài chơi là chơi, nhưng anh không thể qua đêm ở bên ngoài. Vẫn là câu nói đó, anh cần em để chơi bời, còn em lấy tiền từ chỗ anh, anh cũng không yêu cầu quá cao.
Dã Thú nói rồi từ trong túi lấy ra một tập tiền để xống đầu giường nói:
- Anh đi đây.
Dã Thú nói xong đi thẳng. Cô gái kia cũng biết mình không thể giữ được Dã Thú, nên cũng không đuổi theo Dã Thú. Cô ta ngồi bên giường, đếm tiền, khoảng một vạn tệ. Cô gái kia lấy ra một bao thuốc ở bên giường, châm một điếu hút, nghĩ thầm:
- Mày nghĩ dễ bà mày dễ chơi sao, mày nghĩ chơi với bà xong, vứt ra ít tiền là có thể bỏ sao, vậy mà mày cũng nghĩ ra được.
Cô gái kia ngậm điếu thuốc trong mồm, cầm điện thoại ấn số rồi đợi bên kia nghe máy. Cô gái đó lớn tiếng mắng:
- Bực mình, tên khốn đó vẫn không chịu đưa cho em một vạn đồng, thì đã xong việc rồi, em nói lấy một trăm vạn để cho anh làm ăn, hắn không đồng ý, anh thấy nên làm thế nào?
Từ trong điện thoại vọng ra tiếng cười lạnh lùng của một gã đàn ông, nói:
- Tên này có lẽ không phải là một ông chủ có tiền. Tiểu Thanh, nếu chúng ta làm xong vụ này, thì có thể cao chạy xa bay rồi, em xem thằng đó có điểm yếu nào rơi vào tay em không?
- Tên khốn đó rất cẩn thận, không hề để lại dấu vết gì cả. Anh muốn tóm được điểm yếu của tên khốn đó chỉ phí sức thôi, chi bằng không làm thì thôi đã làm thì phải làm đến cùng, bắt cóc thằng đó bắt nó đưa tiền, chúng ta cũng không phải chưa từng làm việc đó.
- Cách này không được. Thằng đó quá khỏe, muốn đối phó với nó, anh sợ bốn năm người cũng chưa chắc đã đủ sức.
Cô gái kia hừ lạnh lùng nói:
- Chuyện đó có gì đầu. Chúng ta cho nó uống thuốc, đợi thuốc ngấm rồi tính.
- Ừ, vậy cũng được, nhưng tốt nhất chúng ta nên bàn tính kỹ lưỡng, không để có sai sót. Ngày mai, em đến cho anh, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Vâng ạ.
Cô gái đó đồng ý, tắt điện thoại. Cô gái đó cười lạnh lùng nói:
- Cái này mày không thể trách bà, muốn trách chỉ trách bản thân mày, ai bảo mày keo kiệt, không chịu đưa thêm ít tiền, vậy đừng trách bà đây thủ đoạn tàn độc.
Tối mai vốn muốn cùng Bạch Tình Đình làm chuyện yêu, kết quả lại bị Minako xen vào, làm phiền nhã hứng của cả hai. Hứng trí của Diệp Lăng Phi không cao, đi ngủ từ sớm.
Vừa sáng sớm, khi Bạch Tình Đình còn chưa ngủ dậy, Diệp Lăng Phi đã thức dậy, hắn mặc quần đùi, áo cộc ra khỏi phòng ngủ. Vừa mới ra ngoài biệt thự, bèn nghe thấy sau lưng có người gọi hắn, Diệp Lăng Phi dừng bước, quay đầu nhìn bèn thấy Minako mặc váy ngắn và áo cộc từ trong biệt thự đi ra. Đôi chân nhỏ nhắn, trắng ngần của Minako hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi, Minako rảo bước đến trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, ông đi chạy bộ ư? Minako hỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn Minako nói:
- Tôi không chạy bộ, cô nghĩ tôi có cần thiết ăn mặc như vậy không ?
- À, tôi không có ý đó, ý của tôi là tôi cũng muốn chạy bộ, có thể cùng chạy bộ với Diệp tiên sinh.
Diệp Lăng Phi nhìn Minako cười nói:
- Ừ, vóc dáng này không tồi, có thể cùng chạy bộ với tôi, đi thôi, cùng chạy thôi.
Rời khỏi biệt thự, hai người chạy chậm lại. Thấy Diệp Lăng Phi ngáp Minako bèn hỏi:
- Diệp tiên sinh, tối hôm qua ông ngủ không ngon sao?
- Làm sao mà ngủ ngon được. Nửa đêm bị điện thoại làm tỉnh giấc, Minako, cô tối hôm qua ngủ thế nào?
- Không được tốt lắm. Tôi cứ lo lắng chuyện Aoki Kyoto nói với tôi, mãi đến gần sáng mới ngủ được vài tiếng.
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói xong bèn cười. Minako thấy Diệp Lăng Phi cười cảm thấy khó hiểu nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp tiên sinh, sao ông lại cười?
Diệp Lăng Phi nói:
- Minako, tối hôm qua tôi không phải đã nói với cô rồi sao, cứ yên tâm mà ngủ. Sao cô lại không chịu nghe lời tôi. Tôi đã nói không có chuyện gì tức là không có chuyện gì, lẽ nào cô nghĩ tôi ngốc đến mức để mấy người Nhật đó đến giết cô sao?
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói xong, Cô ta quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, tôi cảm thấy rất lạ, tại sao tối hôm qua không có người đến, tôi thấy, tôi...
Minako chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang:
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người thích đợi người khác đến đánh mình mà thích chủ động tấn công. Tối hôm qua, người của Yonchien Yamakawa đã bị xử lý hết rồi.
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, bèn dừng lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, ý ông là mấy người đó đã bị xử lý hết rồi ư?
- Minako, tôi không biết Aoki Kyoto có trong đám đó không, tôi nghĩ cô nên hiểu, bất kỳ ai muôn đến uy hiếp người của tôi, tôi đều sẽ không bỏ qua, có thể Aoki Kyoto là bạn của cô, nhưng hắn lại là kẻ địch của tôi, tôi sẽ không buông tha hắn đâu. Tôi hy vọng cô có thể hiểu ý tôi.
Minako gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi hiểu ạ
Diệp Lăng Phi và Minako chạy khoảng nửa tiếng, cuối cùng hai người đến quảng trường sâu nhất trong biết thự, Diệp Lăng Phi dừng lại, đi đến phía trước ghế dài, ngồi xuống. Trên người Minako cũng đã thấm mồ hôi, cô ta chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nhưng không ngồi xuống, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn Minako nói:
- Minako, sao không ngồi xuống?
Minako nói:
- Diệp tiên sinh, tôi có một điều muốn hỏi ông, không biết có được không?
- Đương nhiên là được. Nhưng, cô cứ ngồi xuống trước đi.
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bèn ngồi xuống. Trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi, Minako lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt xinh đẹp quay sang nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, tại sao ông lại giúp tôi và tiểu thư Yamakawa?
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói vậy hơi sửng sốt, cô ta nhìn Minako, cười nói:
- Minako, ý cô là sao, tôi không hiểu ý cô.
Minako cắn môi nói:
Diệp tiên sinh, là thế này, tối hôm qua tôi và tiểu thư Yamakawa nói chuyện hồi lâu, chúng tôi thấy, Diệp tiên sinh gặp phải phiền phức lớn như vậy đều là vì giúp tôi và tiểu thư Yamakawa. Chúng tôi nghĩ...nghĩ...
Minako lặp lại vài lần nhưng vẫn không nói ra được, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Minako, có phải các cô cho rằng tôi có ý đồ gì đó với các cô, chẳng hạn như muốn các cô trở thành đồ chơi của tôi, hoặc cưỡng bức, hành hạ các cô, có phải vậy không?
Minako không hề phủ nhận, Minako cắn chặt môi, khẽ nói:
- Diệp tiên sinh, tôi và tiểu thư Yamakawa tối hôm qua chỉ là nói chuyện một chút, bởi vì chúng tôi chỉ muốn tìm ra lý do Diệp tiên sinh giúp đỡ chúng tôi, là như vậy, Diệp tiên sinh, xin ông đừng hiểu lầm, chúng tôi biết Diệp tiên sinh là người tốt nhất.
- Minako, cô xem cô, đúng là một người con gái kỳ lạ. Cô đã biết tôi là người tốt nhất, vậy sao còn phải suy đoán lý do tôi giúp đỡ các cô, lẽ nào cô cho rằng tôi giống với bọn người Nhật Bản biến thái kia, thích chơi thứ đó?
Minako nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, xin ông đừng tức giận. Tôi chỉ là tùy tiện nói chuyện với tiểu thư Yamakawa thôi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Minako, cô yên tâm, tôi không hề có ý gì khác với các cô đâu. Tôi đã từng nói với các cô rồi, tôi giúp đỡ các cô, chỉ là vì tôi không thích Yonchien Yamakawa, đơn giản vậy thôi.
Minako gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi và tiểu thư Yamakawa đều hiểu, nhưng chúng tôi mong có thể giúp đỡ Diệp tiên sinh.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi không phải đã nói rồi sao, các cô làm người giúp việc trong nhà tôi. Đương nhiên, tôi không ngại chuyện các cô mặc quần áo người phục vụ!
Đường phố trong thành phố Vọng Hải cũng trở nên yên tĩnh, sau mười hai giờ trên đường chỉ có vài chiếc xe đang chạy. Một số ít lái xe sống bằng nghề lái xe taxi đỗ xe ở vệ đường nơi có thể có khách, ngáp ngủ, hoặc ngồi nghe tiếng nhạc âm trầm trong radio.
Điện thoại lúc nửa đêm là một tiết mục truyền thanh rất được cánh lái xe taxi ban đêm yêu thích, tiết mục này chủ yếu phát thanh một số câu chuyện ma quỷ. Những lái xe ban đêm này thích nghe những câu chuyện ma quỷ này để kích thích bộ não đang tê liệt của bọn họ, nhằm giữ tỉnh táo.
Vài chiếc xe taxi đỗ ở quán nhỏ ven đường, quán này nửa đêm nhưng vẫn kinh doanh, chủ quán là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, phía trước cái bàn ở ven đường có vài người lái taxi khoác vai nhau ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm.
Ba chiếc xe con màu đen lao qua bọn họ, trong đó một gã tài xế nói:
- Ghê chưa, đêm hôm thế này, lái xe gì mà nhanh thế.
Một gã tài xế khác nói:
- Mặc kệ, chúng ta uống rượu đi. Người ta thích phóng xe lúc đêm hôm vắng người. Chúng ta không phải cũng vậy sao, buổi tối ít xe, tốc độ lái xe cũng nhanh, nhanh hơn nhiều lần so với ban ngày, xe cộ lúc ban ngày mới gọi là nhiều, tôi vốn lái ban ngày, tắc đường tới mức không chịu nổi, mới đổi thành ban đêm, lái vài tiếng buổi tối cũng tương đương với lái cả buổi ban ngày, lại còn tiết kiệm tiền dầu...
Hướng đi của ba chiếc xe con kia chính là biệt thự Nam Sơn mà Diệp Lăng Phi đang ở, trong chiếc xe đi đầu tiên, gã người Nhật ngồi ở bên cạnh tay lái rút súng từ trong người ra, kiểm tra đạn trong súng. Trong chiếc xe đi phía sau, một gã người Nhật ngồi than thở, gã ngồi bên cạnh đẩy gã kia một cái nói:
- Mày làm cái gì vậy?
- Tao thấy tối hôm nay có gì đó không tốt, cầu mong thần linh phù hộ. Gã người Nhật kia nói.
Gã người Nhật vừa đẩy gã kia nói:
- Mày nói linh tinh cái gì thế, cái gì không tốt. Không phải chỉ là giải quyết ba người thôi sao, có đáng để mày sợ hãi đến vậy không, chúng ta có phải ít làm những chuyện này đâu?
- Tao cứ cẩm thấy tinh thần không yên, không biết có xảy ra chuyện gì không. Gã người Nhật kia than thở.
Khi ba chiếc xe con cách biệt thự Nam Sơn không đến nửa mét, phía trước xuất hiện một chiếc xe tải lớn chặn ngang, chiếc xe tải lớn đó khiến con đường vốn không rộng trở nên tắc nghẽn, mấy chiếc xe kia căn bản không thể đi qua. Chiếc xe con đi đầu tiên cách chiếc xe tải khoảng một mét bèn dừng lại, trong đó một gã người Nhật thò đầu ra ngoài dùng tiếng Nhật chửi. Gã chửi một hồi lâu, chiếc xe tải đối diện vẫn không có người xuống xe, ba gã người Nhật ngồi trong chiếc xe đi đầu tiên đều xuống xe, trong đó hai tên cầm súng, đi nhanh về phía chiếc xe tải. Khi bọn họ đến gần chiếc xe tải kia bèn nghe thấy đằng sau có tiếng ô tô dồn dập, đúng lúc bọn họ quay người lại, từ đằng sau chiếc xe tải có hai gã đàn ông cầm súng AK47, hai gã đàn ông kia cũng không nói gì, nổ súng vào đám người Nhật kia.
Ba gã người Nhật vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã chết trên đường rồi, bọn người Nhật ngồi trên hai chiếc xe con đi đằng sau thấy phía trước có chuyện xảy ra, đúng lúc định quay đầu xe, kết quả đằng sau lại có hai chiếc xe chở hàng đi tới, làm đoạn đường phía sau bị tắc nghẹt. Trên xe có bảy tám gã đàn ông mang vũ khí hạng nặng nổ súng về phía hai chiếc xe con kia.
Hành động của những gã này rất nhanh, sau khi giải quyết xong, bọn họ nhanh chóng kéo thi thể của bọn người Nhật vào thùng xe của xe chở hàng rồi cấp tốc rời đi.
Dã Thú đang nằm trên người một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, dưới sự ra sức của Dã Thú cô gái kia rên lên từng đợt.
Khi chuông điện thoại vang lên, Dã Thú đang lúc hưng phấn, chuông điện thoại vang lên không ngừng, Dã Thú thực sự bị chuông điện thoại làm cho chịu không nổi, mới dừng lại, nằm trên người cô gái kia, cầm điện thoại mắng:
- Này, đứa nào nửa đêm gọi điện thế...cái gì, việc làm xong rồi, ừ, không tồi, không tồi, vậy được, xử lý mọi chuyện sạch sẽ một chút, đừng để phiền phức cho tao. Ngày mai đến lấy tiền.
Dã Thú vứt điện thoại sang một bên, lại tiếp tục yêu đương, cho đên khi hắn đã thỏa thê, Dã Thú mới ngừng lại, bất chấp đang mặc quần đùi, hắn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng. Cô gái kia ngồi dậy, lau khô người, mặc chiếc áo ngủ đi ra ngoài.
Dã Thú cầm điện thoại, ở ngoài phòng gọi điện cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc đó đã ngủ từ lâu rồi, Diệp Lăng Phi bị điện thoại của Dã Thú làm tỉnh giấc, hắn dụi mắt, nghe điện thoại.
Dã Thú nói:
- Lão đại, sự việc giải quyết xong rồi. Người của em đang xử lý bên đó.
- Tốt, Dã Thú, lần này em làm rất tốt, cuối cùng cũng không để lại phiền phức cho anh.
- Lão đại, lần trước đã từng có một lần bị phiền phức rồi, lần này em không thể lại để xảy ra phiền phức nữa. Lão đại, em không làm phiền anh nữa, anh ngủ sớm đi!
- Ừ. Diệp Lăng Phi gật đầu, tắt điện thoại.
Dã Thú tắt điện thoại, hắn vừa quay người bèn nhìn thấy cô gái trẻ kia đứng đằng sau lưng hắn. Dã Thú cởi trần đi đến trước mặt cô gái kia, nói:
- Bảo bối, sao em lại dậy rồi?
Cô gái trẻ kia nói:
- Em muốn ra ngoài đi lại. Chuyện lần trước em nói với anh thế nào rồi?
- Chuyện gì? Dã Thú hỏi
- Chính là chuyện mở công ty ấy. Anh họ em muốn mở một công ty, nhưng không có tiền, anh không phải có tiền sao, lấy ra một chút cho anh họ em mở công ty.
Dã Thú đi vào trong phòng, cô gái kia cũng cùng đi vào. Dã Thú để điện thoại xuống giường, cầm quần đùi mặc vào rồi nói:
- Anh bỏ tiền ra không thành vấn đề, nhưng anh họ của em xem ra không giống một người làm ăn chân chính, nếu anh đưa tiền cho anh ta, bị anh ta tiêu lung tung, anh như thế chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao.
Cô gái kia vừa nghe Dã Thú nói vậy, vội vàng ngồi vào lòng Dã Thú nói:
- Em đã là người của anh rồi, coi như em muốn số tiền đó, lẽ nào không được sao?
Dã Thú mặc quần đùi vào, thò tay véo má cô gái kia rồi nói:
- Em muốn tiền đương nhiên không vấn đề gì, anh cho em thêm năm vạn, em từ từ tiêu đi.
Cô gái kia nhõng nhẽo nói:
- Năm vạn? Cho em một trăm vạn đi. Người ta phải mua rất nhiều quần áo, năm vạn làm sao mà đủ được, anh cho em thêm một chút nữa đi.
Dã Thú nhìn cô gái kia nói:
- Một trăm vạn? Tiểu Thanh, em đừng quá đáng quá, anh đúng là có tiền nhưng tiền đó không phải để cho người khác tiêu lung tung. Em đừng cho rằng anh không hiểu tâm tư của em, em cần một trăm vạn, không phải là muốn để cho anh họ em mở công ty sao, anh không phải là kẻ ngốc, anh họ đó của em có phải là anh họ thật của em không, chỉ có em biết rõ. Anh nhớ lúc đầu anh nói với em rất rõ ràng, anh với em chỉ là chơi bời, anh không ngốc đến mức đưa tiền để em nuôi người tình.
Cô gái đó vừa nghe, vội vàng giải thích:
- Em không hề lừa anh, đó đúng là anh họ của em, nếu anh không tin, anh có thể đích thân đi hỏi anh ấy.
- Anh hỏi anh ta? Thôi đi, anh không quan tâm anh ta có phải là anh họ em hay không. Anh nhớ lúc đầu anh đã nói rất rõ ràng, anh với em chỉ là chơi bời, mỗi lần đến anh sẽ đưa tiền cho em, em đừng được voi đòi tiên, anh nhiều tiền nhưng anh không ngốc.
Dã Thú nói rồi đẩy cô gái kia ra, mặc quần áo. Cô gái kia nhìn Dã Thú mặc quần áo, mắt cô ta đưa qua đưa lại như muốn được chú ý. Dã Thú mặc quần áo xong, cô gái kia ôm lấy Dã Thú từ sau lưng, nói:
- Trời đã muộn thế này rồi, anh đi đâu, chi bằng ở lại đi.
- Anh đương nhiên sẽ về nhà rồi. Anh ở bên ngoài chơi là chơi, nhưng anh không thể qua đêm ở bên ngoài. Vẫn là câu nói đó, anh cần em để chơi bời, còn em lấy tiền từ chỗ anh, anh cũng không yêu cầu quá cao.
Dã Thú nói rồi từ trong túi lấy ra một tập tiền để xống đầu giường nói:
- Anh đi đây.
Dã Thú nói xong đi thẳng. Cô gái kia cũng biết mình không thể giữ được Dã Thú, nên cũng không đuổi theo Dã Thú. Cô ta ngồi bên giường, đếm tiền, khoảng một vạn tệ. Cô gái kia lấy ra một bao thuốc ở bên giường, châm một điếu hút, nghĩ thầm:
- Mày nghĩ dễ bà mày dễ chơi sao, mày nghĩ chơi với bà xong, vứt ra ít tiền là có thể bỏ sao, vậy mà mày cũng nghĩ ra được.
Cô gái kia ngậm điếu thuốc trong mồm, cầm điện thoại ấn số rồi đợi bên kia nghe máy. Cô gái đó lớn tiếng mắng:
- Bực mình, tên khốn đó vẫn không chịu đưa cho em một vạn đồng, thì đã xong việc rồi, em nói lấy một trăm vạn để cho anh làm ăn, hắn không đồng ý, anh thấy nên làm thế nào?
Từ trong điện thoại vọng ra tiếng cười lạnh lùng của một gã đàn ông, nói:
- Tên này có lẽ không phải là một ông chủ có tiền. Tiểu Thanh, nếu chúng ta làm xong vụ này, thì có thể cao chạy xa bay rồi, em xem thằng đó có điểm yếu nào rơi vào tay em không?
- Tên khốn đó rất cẩn thận, không hề để lại dấu vết gì cả. Anh muốn tóm được điểm yếu của tên khốn đó chỉ phí sức thôi, chi bằng không làm thì thôi đã làm thì phải làm đến cùng, bắt cóc thằng đó bắt nó đưa tiền, chúng ta cũng không phải chưa từng làm việc đó.
- Cách này không được. Thằng đó quá khỏe, muốn đối phó với nó, anh sợ bốn năm người cũng chưa chắc đã đủ sức.
Cô gái kia hừ lạnh lùng nói:
- Chuyện đó có gì đầu. Chúng ta cho nó uống thuốc, đợi thuốc ngấm rồi tính.
- Ừ, vậy cũng được, nhưng tốt nhất chúng ta nên bàn tính kỹ lưỡng, không để có sai sót. Ngày mai, em đến cho anh, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Vâng ạ.
Cô gái đó đồng ý, tắt điện thoại. Cô gái đó cười lạnh lùng nói:
- Cái này mày không thể trách bà, muốn trách chỉ trách bản thân mày, ai bảo mày keo kiệt, không chịu đưa thêm ít tiền, vậy đừng trách bà đây thủ đoạn tàn độc.
Tối mai vốn muốn cùng Bạch Tình Đình làm chuyện yêu, kết quả lại bị Minako xen vào, làm phiền nhã hứng của cả hai. Hứng trí của Diệp Lăng Phi không cao, đi ngủ từ sớm.
Vừa sáng sớm, khi Bạch Tình Đình còn chưa ngủ dậy, Diệp Lăng Phi đã thức dậy, hắn mặc quần đùi, áo cộc ra khỏi phòng ngủ. Vừa mới ra ngoài biệt thự, bèn nghe thấy sau lưng có người gọi hắn, Diệp Lăng Phi dừng bước, quay đầu nhìn bèn thấy Minako mặc váy ngắn và áo cộc từ trong biệt thự đi ra. Đôi chân nhỏ nhắn, trắng ngần của Minako hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi, Minako rảo bước đến trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, ông đi chạy bộ ư? Minako hỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn Minako nói:
- Tôi không chạy bộ, cô nghĩ tôi có cần thiết ăn mặc như vậy không ?
- À, tôi không có ý đó, ý của tôi là tôi cũng muốn chạy bộ, có thể cùng chạy bộ với Diệp tiên sinh.
Diệp Lăng Phi nhìn Minako cười nói:
- Ừ, vóc dáng này không tồi, có thể cùng chạy bộ với tôi, đi thôi, cùng chạy thôi.
Rời khỏi biệt thự, hai người chạy chậm lại. Thấy Diệp Lăng Phi ngáp Minako bèn hỏi:
- Diệp tiên sinh, tối hôm qua ông ngủ không ngon sao?
- Làm sao mà ngủ ngon được. Nửa đêm bị điện thoại làm tỉnh giấc, Minako, cô tối hôm qua ngủ thế nào?
- Không được tốt lắm. Tôi cứ lo lắng chuyện Aoki Kyoto nói với tôi, mãi đến gần sáng mới ngủ được vài tiếng.
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói xong bèn cười. Minako thấy Diệp Lăng Phi cười cảm thấy khó hiểu nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp tiên sinh, sao ông lại cười?
Diệp Lăng Phi nói:
- Minako, tối hôm qua tôi không phải đã nói với cô rồi sao, cứ yên tâm mà ngủ. Sao cô lại không chịu nghe lời tôi. Tôi đã nói không có chuyện gì tức là không có chuyện gì, lẽ nào cô nghĩ tôi ngốc đến mức để mấy người Nhật đó đến giết cô sao?
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói xong, Cô ta quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, tôi cảm thấy rất lạ, tại sao tối hôm qua không có người đến, tôi thấy, tôi...
Minako chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang:
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người thích đợi người khác đến đánh mình mà thích chủ động tấn công. Tối hôm qua, người của Yonchien Yamakawa đã bị xử lý hết rồi.
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, bèn dừng lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, ý ông là mấy người đó đã bị xử lý hết rồi ư?
- Minako, tôi không biết Aoki Kyoto có trong đám đó không, tôi nghĩ cô nên hiểu, bất kỳ ai muôn đến uy hiếp người của tôi, tôi đều sẽ không bỏ qua, có thể Aoki Kyoto là bạn của cô, nhưng hắn lại là kẻ địch của tôi, tôi sẽ không buông tha hắn đâu. Tôi hy vọng cô có thể hiểu ý tôi.
Minako gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi hiểu ạ
Diệp Lăng Phi và Minako chạy khoảng nửa tiếng, cuối cùng hai người đến quảng trường sâu nhất trong biết thự, Diệp Lăng Phi dừng lại, đi đến phía trước ghế dài, ngồi xuống. Trên người Minako cũng đã thấm mồ hôi, cô ta chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nhưng không ngồi xuống, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn Minako nói:
- Minako, sao không ngồi xuống?
Minako nói:
- Diệp tiên sinh, tôi có một điều muốn hỏi ông, không biết có được không?
- Đương nhiên là được. Nhưng, cô cứ ngồi xuống trước đi.
Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bèn ngồi xuống. Trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi, Minako lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt xinh đẹp quay sang nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, tại sao ông lại giúp tôi và tiểu thư Yamakawa?
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói vậy hơi sửng sốt, cô ta nhìn Minako, cười nói:
- Minako, ý cô là sao, tôi không hiểu ý cô.
Minako cắn môi nói:
Diệp tiên sinh, là thế này, tối hôm qua tôi và tiểu thư Yamakawa nói chuyện hồi lâu, chúng tôi thấy, Diệp tiên sinh gặp phải phiền phức lớn như vậy đều là vì giúp tôi và tiểu thư Yamakawa. Chúng tôi nghĩ...nghĩ...
Minako lặp lại vài lần nhưng vẫn không nói ra được, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Minako, có phải các cô cho rằng tôi có ý đồ gì đó với các cô, chẳng hạn như muốn các cô trở thành đồ chơi của tôi, hoặc cưỡng bức, hành hạ các cô, có phải vậy không?
Minako không hề phủ nhận, Minako cắn chặt môi, khẽ nói:
- Diệp tiên sinh, tôi và tiểu thư Yamakawa tối hôm qua chỉ là nói chuyện một chút, bởi vì chúng tôi chỉ muốn tìm ra lý do Diệp tiên sinh giúp đỡ chúng tôi, là như vậy, Diệp tiên sinh, xin ông đừng hiểu lầm, chúng tôi biết Diệp tiên sinh là người tốt nhất.
- Minako, cô xem cô, đúng là một người con gái kỳ lạ. Cô đã biết tôi là người tốt nhất, vậy sao còn phải suy đoán lý do tôi giúp đỡ các cô, lẽ nào cô cho rằng tôi giống với bọn người Nhật Bản biến thái kia, thích chơi thứ đó?
Minako nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, xin ông đừng tức giận. Tôi chỉ là tùy tiện nói chuyện với tiểu thư Yamakawa thôi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Minako, cô yên tâm, tôi không hề có ý gì khác với các cô đâu. Tôi đã từng nói với các cô rồi, tôi giúp đỡ các cô, chỉ là vì tôi không thích Yonchien Yamakawa, đơn giản vậy thôi.
Minako gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi và tiểu thư Yamakawa đều hiểu, nhưng chúng tôi mong có thể giúp đỡ Diệp tiên sinh.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi không phải đã nói rồi sao, các cô làm người giúp việc trong nhà tôi. Đương nhiên, tôi không ngại chuyện các cô mặc quần áo người phục vụ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.