Đô Thị Tàng Kiều

Chương 980: MƯU ĐỒ!

Tam Dương Trư Trư

26/07/2013

Chu Hồng Sâm trực tiếp nói Diệp Lăng Phi là con rể của mình. Dụng ý quá rõ ràng, ông ta không hề giấu diếm, che đậy gì cả, chính là Chu Hồng Sâm đã coi Diệp Lăng Phi giống như người trong nhà với mình rồi. Chu Hồng Sâm cũng có suy nghĩ và tính toán của riêng ông ta. Những gì mà Diệp Lăng Phi đã thể hiện đã khiến Chu Hồng Sâm nhận ra thực lực thật sự của Diệp Lăng Phi, ông ta hiểu rằng người con rể này chính là người chống lưng đỡ đầu cho con đường quan chức của ông ta sau này. Chu Hồng Sâm vốn dĩ không phải là người thích an phận thủ thường, ông ta hi vọng bản thân có thể tiến xa trên con đường quan chức. Lần trước ông ta nhân dịp Vu Chấn ở trên tỉnh xảy ra chuyện mà tới gặp mặt thư ký Trương, mục đích thật sự là lấy được chút ít tin tức từ phía thư ký Trương. Trên thực tế. Chu Hồng Sâm cũng kiếm chác được một số tin tức có lợi cho ông ta.

Khi Chu Hồng Sâm nhận được điện thoại của bố Tưởng Nhạc Dương bí thư Tưởng, ông ta không hề biết người mà Tưởng Nhạc Dương đắc tội lại là Diệp Lăng Phi, chính là con rể mình. Nếu lúc đó Chu Hồng Sâm biết người mà Tưởng Nhạc Dương đắc tội là Diệp Lăng Phi, ông ta sẽ không bao giờ trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng Trần. Bây giờ Chu Hồng Sâm biết được Tưởng Nhạc Dương ngang nhiên đắc tội với Diệp Lăng Phi, thì phản ứng đầu tiên của ông ta chính là đứng ra bênh vực, bảo vệ và lấy lòng ông con rể có thế lực của mình. Tất nhiên, Chu Hồng Sâm biết thế lực nhà họ Tưởng, ông ta cũng không muốn gây thù chuốc oán với nhà họ Tưởng. Ông ta cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ xíu trong chốn quan trường, không có người chống lưng, hay ô lọng gì cả. Sở dĩ có thể ngồi vào vị trí này hoàn toàn là dựa vào thực lực và một chút vận may.

- Tiểu Diệp, con yên tâm, bố sẽ cho con một đáp án khiến con hài lòng nhất!

Chu Hồng Sâm nói:

- Bố biết bí thư Tưởng thế lực rất lớn. Nhưng mà, con lại là con rể của ta, dù bí thư thị ủy như ta không có tài cán gì cũng phải giúp con giải quyết chuyện này!

Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng ăn của nhà hàng, tay phải cầm đũa, tay trái cầm điện thoại. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười, có một số chuyện mọi người không cần nói ra nhưng mà ai cũng hiểu. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy người bố vợ này của mình có chút gì đó không thật thà bằng ông bố vợ kia. Có lẽ là do ông ta ở chốn quan trường lâu quá lên như vậy. Diệp Lăng Phi luôn có một cảm giác, mặc dù lúc này Diệp Lăng Phi nói chuyện với người con rể như mình như vậy, nhưng vẫn không nói thật, ông ta vẫn có chút lừa dối. Những câu nói vừa rồi của Chu Hồng Sâm như muốn nói cho Diệp Lăng Phi biết rõ tâm ý của ông ta. Chu Hồng Sâm sẽ vì người con rể như Diệp Lăng Phi mà không hề tiếc khi phải trả bất cứ cái giá nào cả. Nhưng mà Diệp Lăng Phi nghe thì cũng nghe ra hết. Chu Hồng Sâm nói như vậy bên trong vẫn còn có ý khác, chính là nói rõ thế lực nhà họ Tưởng rất lớn, và ông ta Chu Hồng Sâm không phải là đối thủ của họ.

Tất nhiên. Diệp Lăng Phi cũng có thể hiểu được cái khó của Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm không có ô dù chỗ dựa vững chắc, chứ đừng nói là có thế lực gia tộc gì làm hậu thuẫn. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bố vợ à, không cần thiết phải như vậy đâu, vừa nãy con nói rồi, con chỉ là muốn dạy cho Tưởng Nhạc Dương đó một bài học để tên khốn đó biết dây vào con không phải chuyện chơi đâu, chỉ vậy thôi, còn về cái thằng oắt con cầm súng định bắn con, con sẽ không dễ dàng buông tha cho nó đâu, ít nhất cũng phải tống vào tù một thời gian. À, đúng rồi, có phải thằng già nhà tên khốn Tưởng Nhạc Dương đã gọi điện tới cho bố không?

- Tiểu Diệp, đúng vài phút trước đây, mới đây thôi, bí thư Tưởng có gọi điện cho bố!

Chu Hồng Sâm nói:

- Bố hoàn toàn không biết uẩn khúc bên trong chuyện này!

- Bố vợ à! Con hiểu rõ mà!

Diệp Lăng Phi nói:

- Phiền bố vợ giúp con giải quyết chuyện rắc rối này, gọi điện cho bí thư Tưởng. Bố nói với ông ta sự việc bên này đang giải quyết, nếu bí thư Tưởng có vấn đề gì thì bố bảo bí thư Tưởng gọi điện cho con. Con tin con và bí thư Tưởng sẽ nói chuyện rất là tâm đầu ý hợp đó!

- Chuyện này.........!

Chu Hồng Sâm tỏ ra hơi chần chừ, nhưng sau đó lập tức đồng ý, nói:

- Được rồi, để bố gọi điện cho bí thư Tưởng, nói về chuyện ngày hôm nay!

- Nhạc phụ đại nhân, vậy con làm phiền bố vậy!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Chu Hồng Sâm ngắt điện thoại. Trước tiên ông ta đứng dậy, đi tới trước cửa sổ của văn phòng làm việc. Ông ta chắp tay ra sau lưng, trong đầu tính toán xem giải quyết chuyện này ra sao. Mặc dù bí thư Tưởng chỉ là một bí thư tỉnh ủy bình thường, nhưng người ta lại có điều kiện tốt, có gia thế nhà họ Tưởng vững mạnh làm hậu thuẫn, nên chẳng mấy chốc, con đường quan liêu của bí thư Tưởng lại lên như diều gặp gió. Còn bản thân mình chỉ là thị ủy địa phương nhỏ bé, không có ai chống lưng, cũng chẳng có gia thế gì cả. Nhưng chuyện này lại chọc giận tới Diệp Lăng Phi, thế lực của Diệp Lăng Phi cũng không hề đơn giản. Chu Hồng Sâm lại cảm thấy rất khó xử. Ông ta đang chọn lựa tương lai cho tiền đồ chính trị của mình, chỉ cần quyết định sai một chút thì sẽ tự rước họa vào thân. Chu Hồng Sâm lại quay về trước bàn làm việc, bấm số gọi cho bí thư Tưởng.

- Bí thư Tưởng, vừa nãy tôi hỏi qua rồi! Chuyện này rắc rối lắm!

Chu Hồng Sâm nói:

- Trong số những người cùng tới thành phố Vọng Hải này với lệnh công tử, có một người cầm theo cả súng ngắn, muốn ở giữa phố bắn súng. Không cần biết là cố ý hay không cố ý giết người, nhưng mà đã động tới súng ống, thì chuyện này sẽ không dễ giải quyết đâu!

Bên trong điện thoại vọng lại tiếng Tưởng Khải Lâm ồm ồm nói:

- Bí thư Chu, tôi đã hỏi qua Nhạc Dương rồi, nó nói là cái người đó gây sự với chúng nó trước, vì vậy bọn họ mới chống cự lại thôi, còn về cái súng ngắn mà ông nói, đó chẳng qua chỉ là cái súng đồ chơi thôi mà. Bí thư Chu, tôi có thể nói cho ông biết, ông nói cái thằng thanh niên cầm súng đồ chơi đó là cháu trai của cục trưởng Chu, năm đó con trai của cục trưởng Chu xảy ra tai nạn xe ô tô, thì cục trưởng Chu này rất yêu thương thằng cháu trai đích tôn đó. Tôi vẫn còn chưa nói với cục trưởng Chu là cháu trai ông ấy ở thành phố Vọng Hải bị người ta bắt. Nếu thật sự để cho cục trưởng Chu biết được chuyện này, thì tôi thấy chuyện này không dễ giải quyết nữa đâu. Ông và tôi đều biết rõ hậu quả mà, bí thư Chu, tôi hi vọng chuyện này có thể nhanh chóng giải quyết ổn thỏa. Nếu thật sự có người phạm tội, thì cứ làm theo pháp luật, bắt cái tên đó lại. Tôi tin rằng, bí thư Chu ông biết phải làm thế nào!

Chu Hồng Sâm im lặng một hồi, sau đó nhẹ nhàng đáp lại:

- Bí thư Tưởng, tôi cũng đã nói rồi, chuyện này rất là phức tạp. Vừa nãy tôi hỏi qua rồi lệnh công tử đúng là có lái xe Porcher tới thành phố Vọng Hải này, và cái khẩu súng đó không phải súng giả mà là súng thật. Còn về cái hành động của cháu trai cục trưởng Chu cầm súng chuẩn bị bắn người thì đã bị rất nhiều người nhìn thấy.........!

Tưởng Nhạc Dương ngắt lời Chu Hồng Sâm, giọng của ông ta càng lúc càng gằn xuống, ông ta nói:

- Bí thư Chu, tôi và ông đều là người trên chốn quan trường, tự nhiên biết giải quyết chuyện này ra sao. Còn nếu như ông muốn chí công vô tư mà xử vụ này, thì tôi đây cũng không nói gì nữa cả. Nhưng mà tôi thấy cũng thật sự chẳng có chuyện gì, rất nhanh sẽ qua đi thôi, nhưng mà tôi nghĩ cái chức bí thư thị ủy này của ông sau này ngồi vào cũng không dễ dàng nữa đâu!

- Bí thư Tưởng, chuyện này sở dĩ tôi nói là khó giải quyết, bởi vì người tố cáo đó cũng không phải là người bình thường!

Chu Hồng Sâm nói:



- Bí thư Tưởng, không biết ở trên tỉnh ủy ông đã nghe qua cái người có tên Diệp Lăng Phi chưa?

- Diệp Lăng Phi?

Tưởng Khải Lâm bắt đầu ngây người ra, ông ta nghe cái tên này rất là quen, nhưng mà ông ta đã từng nghe ai đó nhắc tới. Nhưng nhất thời Tưởng Khải Lâm lại nghĩ không ra là nghe được ở đâu, ông ta bèn hỏi:

- Người này là ai?

- Bí thư Tưởng, tôi nghĩ ông có thể hỏi bí thư Trương ở trên tỉnh, ông ấy có thể nói cho ông biết Diệp Lăng Phi là ai?

Chu Hồng Sâm nói:

- Không phải là tôi không muốn đi giải quyết ngay, mà chỉ sợ rằng nếu như tôi cứ làm theo những gì bí thư Tưởng dặn dò thì không phải chỉ có mình tôi đen đủi không đâu, mà còn liên lụy cả tới ông nữa, bí thư Tưởng ạ!

Tưởng Khải Lâm không hề nói gì cả, bên đầu dây điện thoại của ông ta yên lặng một hồi, mới nghe thấy giọng nói của Tưởng Khải Lâm nhẹ nhàng trở lại, dường như là muốn thương lượng với Chu Hồng Sâm vậy. Ông ta nói:

- Bí thư Chu, vừa nãy những gì tôi vừa nói có lẽ hơi quá đà, mong bí thư Chu đừng để bụng, chuyện thằng con trai tôi đành nhờ bí thư Chu vất vả một chuyện vậy, bây giờ tôi đi tìm bí thư Trương, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông bí thư Chu ạ!

- Vậy cũng được!

Chu Hồng Sâm đồng ý.

Chu Hồng Sâm cúp máy, trên môi ông ta hiện lên nụ cười nhạt, đối với Chu Hồng Sâm mà nói, cái tên cáo già Tưởng Khải Lâm này đối với chuyện này mà cũng ngập ngừng không quyết, cũng có nghĩa là ông ta lo sợ chuyện này, tất cả những cái mà người ta gọi là thế lực gia tộc cùng lắm cũng chỉ là để che mắt thiên hạ mà thôi, động tới người bình thường thì còn được, chứ cứ động tới người có ô lọng chống lưng như vậy thì rắc rối to rồi, nói không chừng không chỉ liên lụy một người mà còn có khả năng liên lụy tới thế lực của cả một gia tộc. Tưởng Khải Lâm quả không dám làm liều như vậy, ông ta quá chần chừ, do dự.

Đột nhiên Chu Hồng Sâm cảm thấy tinh thần thoải mái lên nhiều. Ông ta biết lần này Tưởng Khải Lâm không thể ép ông ta thả cho Tưởng Nhạc Dương ra.

Chu Hồng Sâm cầm lấy điện thoại trong văn phòng, bấm số gọi cho sở công an cục trưởng Trần. Trong điện thoại Chu Hồng Sâm nói với cục trưởng Trần, tạm thời đừng có quản lý chuyện bên cảnh sát, cứ làm theo đúng pháp luật. Sau khi nhận được điện thoại của Chu Hồng Sâm, thì cục trưởng Trần đã báo lại với Tiểu Triệu. Bây giờ nhận được điện thoại của Chu Hồng Sâm, ông ta mừng thầm trong bụng vì mình đã phản ứng kịp thời, nếu như mà Tiểu Triệu đã thả người ra, như vậy thì hắn quả thật là đã chuốc họa lớn vào thân rồi. Xem ra, những ý định của các vị lãnh đạo quả thật rất khó lường. Kể cả cứ cho rằng bạn đi làm theo sự phân công của lãnh đạo, cũng có thể một lát sau làm như vậy là làm hỏng việc của cấp trên. Quan trường cũng giống như chốn thương trường vậy, nếu mà không cẩn thận một chút thì bạn coi như rước họa vào thân, tự mình hại mình.

Chu Hồng Sâm còn chưa nói chuyện điện thoại xong với cục trưởng Trần, thì Tưởng Khải Lâm đã gọi điện thoại tới. Chu Hồng Sâm cúp điện thoại đang nói với cục trưởng Trần, để nhận điện thoại của Tưởng Khải Lâm. Lần này giọng điệu nói chuyện của Tưởng Khải Lâm tỏ ra vô cùng nhã nhặn, ôn hòa, hơn nữa lại còn tỏ ra là muốn thương lượng với Chu Hồng Sâm.

- Bí thư Chu, ông đã ăn cơm chưa?

Tưởng Khải Lâm trước tiên hỏi Chu Hồng Sâm đã ăn cơm chưa. Chu Hồng Sâm cười nói:

- Bí thư Tưởng, tôi đã làm gì còn tâm trí thời gian gì mà đi ăn cơm nữa. Không còn cách nào khác, những việc ở bên thành phố Vọng Hải này quá nhiều, khối lượng công việc của một thị ủy như tôi lại quá lớn, bình thường thì buổi trưa không có thời gian đi ăn cơm. Bí thư Tưởng, quan chức cấp địa phương chúng tôi làm sao mà so sánh được với quan chức trên tỉnh ủy, ở trên đó, đầu tư tốt, chính sách tốt!

Chu Hồng Sâm vừa nói những câu này xong. Tưởng Khải Lâm vội vàng nói:

- Bí thư Chu, tôi không hề tưởng tượng được rằng công việc của ông bên đó lại vất vả đến vậy. Tôi vốn đã nghe danh ông là một vị quan tốt của thành phố Vọng Hải, xứng đáng là tấm gương để chúng tôi học hỏi. Nếu như mà có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới thành phố Vọng Hải một chuyến để học tập ông nhiều hơn!

Trên mặt Chu Hồng Sâm hiện lên một nụ cười mỉa mai, ông ta biết chắc chắn rằng cái tên khốn Tưởng Khải Lâm này đã từ chỗ bí thư Trương biết được chút ít tin tức về thế lực của Diệp Lăng Phi rồi, và đã bắt đầu nể anh con rể tương lai của mình. Xem ra, cái thế lực gia tộc của nhà họ Tưởng mà đối mặt với con rể Diệp Lăng Phi nhà mình cũng còn phải do dự. Chu Hồng Sâm cho tới tận bây giờ vẫn không biết rõ được thế lực thật sự của con rể mình lớn tới đâu, ông ta chỉ từ con gái của mình Chu Hân Mính biết được một số chuyện. Diệp Lăng Phi và những người bên quân sự có quan hệ rất tốt, hơn nữa ở bên Bắc Kinh còn có người ủng hộ Diệp Lăng Phi. Cũng chính bởi như vậy, Chu Hồng Sâm mới tin tưởng rằng khi Tưởng Khải Lâm nói chuyện với mình mới có chút kiêng dè như vậy. Bây giờ xem ra, đúng là như vậy. Tưởng Khải Lâm không giống cái giọng đe dọa uy hiếp như vừa nãy nói với Chu Hồng Sâm, mà bây giờ quay ngoắt thay đổi thái độ chủ động thân thiết với Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm giả vờ hồ đồ nói:

- Bí thư Tưởng, xem ông nói kìa, tôi sớm đã nghe nói ông thần thông quảng đại, ông mới chính là tấm gương tốt cho đám quan chức cấp dưới chúng tôi noi theo. Lần trước lúc tôi lên tỉnh gặp bí thư Trương, cũng bời vì lúc đi quá vội vã, mà không có thời gian tới gặp mặt thăm hỏi ông, bí thư Tưởng. Lần sau, nếu mà tôi có cơ hội lên tỉnh nữa, nhất định sẽ tới gặp ông bí thư Tưởng à, hi vọng có thể học tập nhiều hơn từ ông!

Hai người này khách sáo một hồi. Tưởng Khải Lâm mới từ tốn nói:

- Bí thư Chu, nếu mà có cơ hội, chúng ta sẽ gặp mặt nhiều hơn. Bí thư Chu, vừa nãy tôi đã nói chuyện với bí thư Trương rồi, tôi cũng đã nói rõ hết với Tiểu Triệu. Hầy, tôi lại bị Tiểu Triệu mắng cho một trận. Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, con người Tưởng Khải Lâm tôi có lẽ hồ đồ mất rồi. Nhạc Dương xảy ra chuyện ở thành phố Vọng Hải, đáng lẽ tôi không nên quản!

Tưởng Khải Lâm nói tới đây thì dừng lại, dường như muốn xem xét thái độ của Chu Hồng Sâm. Nhưng Chu Hồng Sâm cũng không nói gì, chờ Tưởng Khải Lâm nói tiếp. Chu Hồng Sâm muốn biết rút cuộc Tưởng Khải Lâm sẽ nói ra những gì. Tưởng Khải Lâm nói:

- Bí thư Chu, dù sao thằng nhóc Nhạc Dương này cũng là con trai duy nhất của tôi! Ông nói xem xảy ra chuyện như thế này, nếu người làm bố như tôi không quản, như vậy thì đâu có được phải không? Tôi biết bí thư Chu ông cũng có một người con gái ông cũng có thể hiểu được tấm lòng của người làm bố như tôi chứ!

Mãi tới tận lúc này. Chu Hồng Sâm mới nói:

- Bí thư Tưởng, tôi hiểu mà. Nhưng mà, tôi nói rồi, chuyện này rất là phức tạp, ông nên biết Diệp Lăng Phi người này không dễ động tới đâu. Anh ta rốt cuộc là người như thế nào, bản thân tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ biết anh ta là con rể của Bạch Cảnh Sùng, mà Bạch Cảnh Sùng lại là thuộc hạ của một viên chức cấp cao nào đó trong quân đội ở trên Bắc Kinh. Năm đó, hôn sự đó của Diệp Lăng Phi vốn là hôn sự giành cho tầng lớp cao nhất của giới quân sự đó. Cũng bởi vì con gái tôi có quen biết với con gái của Bạch Cảnh Sùng, vì vậy mà tôi mới gặp Diệp Lăng Phi vài lần, coi như là có qua lại, nhưng mà, bản chất con người này tôi không rõ lắm. Bí thư Tưởng, vừa nãy tôi nói rồi, lần này lệnh công tử chọc giận một người không nên chọc giận chút nào. Không phải đơn giản là có thể giải quyết được vụ này đâu. Ít ra cũng nên nghĩ cách gì đó khiến Diệp Lăng Phi thôi không truy cứu nữa. Bí thư Tưởng, tôi không biết phải làm như thế nào mới được nữa!

Chu Hồng Sâm lại đẩy cái khó xử sang hết cho Tưởng Khải Lâm, ý đó là để cho Tưởng Khải Lâm tự quyết định. Bên Tưởng Khải Lâm im lặng một hồi, hạ nhỏ giọng, hỏi Chu Hồng Sâm:

- Bí thư Chu, vừa nãy Nhạc Dương nó không kể hết chuyện cho tôi nghe. Tôi không hề biết uẩn khúc bên trong. Bây giờ nghe ông nói, có lẽ chúng ta phải tìm cách để Diệp Lăng Phi hạ bớt hỏa. Bí thư Chu, không biết có phải Diệp Lăng Phi nói nhất định muốn Nhạc Dương. Nhạc Dương nó phải....!



Tưởng Khải Lâm không nói hết câu, nhưng Chu Hồng Sâm đã hiểu được suy nghĩ của Tưởng Khải Lâm. Ông ta cũng nói nhỏ:

- Theo tôi tìm hiểu thì Diệp Lăng Phi cũng chưa từng có thù hận gì sâu sắc với lệnh công tử, anh ta cũng chưa từng nói sẽ bắt lệnh công tử phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, nhưng mà, cái thằng nhóc cầm súng định bắn Diệp Lăng Phi, thì anh ta rất căm hận. Diệp Lăng Phi nói sẽ bắt thằng nhóc đó ngồi tù. Bí thư Tưởng, tôi cũng có thể hiểu được ý của Diệp Lăng Phi. Cứ nghĩ mà xem, nếu như có ai đó cầm súng định bắn mình. Mặc dù chưa bắn chết mình, nhưng mà cũng có ý định lấy mạng của mình thì làm sao mà mình không hận cho được. Không biết bí thư Tưởng có đồng ý với ý kiến của tôi không?

- Điều này thì tất nhiên là như vậy rồi!

Tưởng Khải Lâm nghe thấy Chu Hồng Sâm nói Diệp Lăng Phi không muốn truy cứu Tưởng Nhạc Dương, thì lúc đó mới thở ra nhẹ nhõm. Vừa nãy, ông ta nói chuyện tỏ ra rất căng thẳng. Bây giờ, ông ta đã cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm đi rất nhiều, ông ta nói nhỏ:

- Bí thư Chu, tôi hiểu ý của ông, cái thằng cháu của cục trưởng Chu đó là thường xuyên gây họa, cả trên tỉnh cũng vậy. Cục trưởng Chu cũng không có cách gì cả đâu. Mặc dù cục trưởng Chu rất thương yêu thằng cháu nội này, nhưng mà ông ta cũng không hài lòng với nó cho lắm! Bí thư Chu, ông nghĩ xem có cách gì khiến Diệp Lăng Phi không truy cứu vụ này nữa, chúng ta có thể xử theo pháp luật. Phạm tội nhất định phải chịu phạt. Còn với những đứa không phạm tội, à không, nên nói là chỉ phạm một chút sai lầm nhỏ dẫn tới mâu thuẫn, có phải là có thể tha cho không!

Những lời nói này của Tưởng Khải Lâm rõ ràng là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng ý của Tưởng Khải Lâm cũng quá rõ ràng. Ông ta muốn đẩy cháu của cục trưởng Chu vào tù, còn tha cho Tưởng Nhạc Dương. Chu Hồng Sâm im lặng một hồi lâu, tỏ ra vô cùng khó xử nói:

- Bí thư Tưởng, chuyện này tôi không thể làm gì được rồi! Dù sao tôi cũng không phải là đương sự. Tôi phải nghĩ cách nói với Diệp Lăng Phi, hi vọng anh ta có thể thay đổi chủ ý!

- Bí thư Chu. Vậy thì phiền ông quá!

Tưởng Khải Lâm vừa nghe xong, vội vàng nói ngay:

- Bí thư Chu. Sau này nếu mà lên tỉnh chơi, tôi nhất định sẽ tiếp đón ông ra trò. Ồ, đúng rồi, tôi nghe nói những quan chức trên tỉnh đang có biến động lớn đó. Vu Chấn không phải là từ chức rồi hay sao? Cái vị trí thị trưởng tỉnh thành đang bỏ trống đó. Trước đây bí thư Chu là thị trưởng của thành phố Vọng Hải, ông đã làm rất tốt. Thành phố Vọng Hải dưới sự lãnh đạo của bí thư Chu, mới phát triển nhanh tới như vậy. Nếu như mà lần này, bí thư Chu có thể lên tỉnh ủy làm việc, tôi tin chắc rằng ông sẽ lãnh đạo tỉnh ủy này còn tốt hơn nữa. Hai người chúng ta kết hợp lại, thì sẽ vô cùng thuận lợi!

Chu Hồng Sâm vừa nghe xong, vội nói ngay:

- Hầy, tôi đâu có tham vọng như vậy! Tôi chỉ là bí thư thị ủy địa phương nhỏ bé, đâu có dám trèo lên mấy vị trí cao đó trên tỉnh ủy cơ chứ!

- Bí thư Chu, ông ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Tôi luôn cho rằng năng lực của bí thư Chu rất là tốt, nếu như ông thật sự được thăng chức lên tỉnh ủy làm việc nhất định sẽ phát huy được hơn nữa tài năng của ông!

Tưởng Khải Lâm nói:

- Nếu có cơ hội, tôi sẽ tiến cử cho ông nhiều, bí thư Chu ạ!

Chu Hồng Sâm cười, nói:

- Bí thư Tưởng, vậy tôi vô cùng cảm ơn ông! Còn về chuyện lệnh công tử bên thành phố Vọng Hải này, tôi sẽ nhanh chóng hết sức giải quyết. Hi vọng Diệp Lăng Phi có thể bỏ qua. Bí thư Tưởng, bây giờ tôi nghĩ cách liên lạc với Diệp Lăng Phi đã, hi vọng có thể thuyết phục anh ta không truy cứu chuyện này nữa!

- Bí thư Chu, vậy thì phiền ông nhé!

Tưởng Khải Lâm nói tiếng cảm ơn Chu Hồng Sâm.

Chu Hồng Sâm cúp máy, ông ta không vội vàng đi tìm Diệp Lăng Phi, mà lại ung dung ngồi tựa lưng vào ghế, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý. Xem ra, lần này bản thân ông ta đã thắng rồi, không những chiếm được cảm tình của Tưởng Khải Lâm, mà còn giúp Diệp Lăng Phi kéo gần khoảng cách, đây đúng thật là song hỷ lâm môn!

Chu Hồng Sâm không thể kiềm chế được vẻ đắc ý, huýt sáo một đoạn trong bài hát yêu thích. Sau đó mới cầm điện thoại lên. Chu Hồng Sâm gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bây giờ đang ở trong trụ sở cảnh sát. Diệp Lăng Phi ăn xong cơm, thì vội vàng đi tới đồn cảnh sát. Lúc hắn tới thì Tiểu Triệu và những người khác vừa ăn cơm xong. Tiểu Triệu làm theo những gì Diệp Lăng Phi dặn dò, cố ý không cho bọn Tưởng Nhạc Dương ăn trưa. Cái tên mặc đồ trắng sau khi được đưa tới bệnh viện xử lý đơn giản, thì cũng bị người áp giải về trụ sở cảnh sát, và nhốt cùng bọn Tưởng Nhạc Dương trong phòng thẩm vấn. Tiểu Triệu cũng không thèm để ý tới Tưởng Nhạc Dương, mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới rồi. Tiểu Triệu vội vàng nói:

- Vừa nãy cục trưởng Trần gọi điện tới, tạm thời nhốt ba tên đó ở đây, chờ tin tức!

- Ừm, anh biết mà!

Diệp Lăng Phi nói:

- Vậy ba tên khốn đó đâu?

- Vẫn còn trong phòng thẩm vấn!

Tiểu Triệu nói nhỏ:

- Làm theo sự dặn dò của anh! Đặc biệt không cho bọn chúng ăn!

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vai của Tiểu Triệu, cười, nói:

- Ừm, như vậy mới đúng chứ. Cứ để cho bọn chúng chịu đói. Ồ, mấy người ăn cơm xong thì phái hai người tới thẩm vấn bọn chúng đi!

Câu nói này nhắc nhở Tiểu Triệu. Tiểu Triệu cười rồi gật đầu, gọi thêm hai viên cảnh sát vào làm thao luật pháp mà thẩm vấn ba tên thanh niên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Tàng Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook